chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia hạo chút nữa bác nhân dẫn nhã uyên qua chơi con coi chở em nó đi đâu đó chơi biết ko?

-mẹ biết con ko thích nhã uyên rồi mà sao cứ gán ép con với cô ấy làm gì

-mẹ thấy con bé cũng đc mà vã lại từ bên mỹ mà đòi về tìm con .con cũng biết nó thích con rồi

đúng là nhã uyên thích tôi và  còn rất đẹp nhưng tôi chưa rung động trc cô ấy thì bt làm sao.gd cô ta thì rất giàu.nhưng có một điều tôi ko thích tính cách tiểu thư của cô ta mà còn khinh người nữa chứ,thấy con im lặng bà vỗ vai cười
-mẹ ko ép con yêu nhã uyên mẹ chỉ muốn con dẫn con bé đi chơi đây đó.chẳng lẽ nhã uyên về tìm con mà con để con bé ở trong nhà hoài sao đc

vì ko muốn mẹ buồn nên gia hạo đã đồng ý để mẹ yên lòng mà lòng anh thì buồn hiu

-con biết rồi vậy con xin phép về nghĩ ngơi chút.

-con nghĩ ngơi đi khi nào nhã uyên đến mẹ gọi con

Gia hạo bước đi ngán ngẫm vì tối nay phải chịu cực hình thật lớn khi phải tiếp tiểu thư nhà họ LÝ

-trúc linh hôm nay mày có đi bán ở trống đồng ko?tối nay có ca nhạc đặc biệt .ko đến sớm là ko có chổ bán đó ngen

-chút nữa 5g tao ra.mày chờ tao đi chung luôn ngen

-uhm vậy 5g tao qua.giờ tao về ngen

-chút nữa gặp

Tố như là bạn thân của tôi nếu ko có tố như tôi cũng ko biết thế nào.cũng nhờ nó dữ mà ko ai dám ăn hiếp tôi.ngoài tôi và tố như  ra còn có anh phúc  anh bán bong bóng anh cũng có chút máu giang hồ nhưng mà đối với những ai kiếm chuyện với chúng tôi thôi còn bình thường anh rất hiền.cùng hoàn cảnh với nhau nên chúng tôi thương nhau như anh em.ở trường ko ai chơi với tôi vì họ nói tôi nghèo ko xứng để chơi với họ.tôi cũng bt thân phận mình nên ko dám nói chuyện với ai.ngoài hai người bạn này thì tôi ko còn chơi với ai nữa

-trúc linh con nói chuyện với ai vậy?

-dạ nhỏ tố như rủ con tối nay ra ngoài trống đồng bán chung với nó

-vậy để mẹ chuẩn bị đồ cho tối con đi

ôm cánh tay bà trúc linh  nói

-mẹ nghĩ ngơi đi cả ngày vất vã rồi.để con nấu cơm rồi bỏ đồ lên xe cũng đc

-mẹ ko sao.tối nay mẹ sẽ bán với con

-mẹ đang bệnh mà để con đi bán một mình cũng đc.vã lại có anh phúc với tố như mà mẹ đừng lo

bà phúc nhìn trúc linh con bé thật tội nghiệp suốt ngày chỉ biết làm ko nghĩ đến bản thân mình nhìn con mà mắt bà cay cay thương con đang ở tuổi hồn nhiên mà ko bt tìm cho mình một niềm vui tối ngày quanh quẩn buôn bán bỏ cả tuổi thanh xuân bà vì đã già sức khỏe ko nhiều nên ko giúp gì đc
-sao mẹ khóc con nói gì sai mẹ buồn pk
-ko có con của mẹ ngoan lắm.thấy con vất vã mà mẹ ko cầm đc nước mắt mẹ muốn con có những ngày đc sung sướng hơn.

-mẹ đừng như vậy tuy mình nghèo nhưng mà đc ở bên nhau con có mẹ lúc nào cũng thương con như vậy con đã vui lắm rồi

ông phúc từ xa đã đi khập khiễng đi vào.thấy vậy bà phúc vội dẫn trúc linh vào nhà.sợ ông gặp con bé sẽ kiếm chuyện
-nhà này đâu hết rồi mau ra tao biểu

Trúc linh sợ hãi đứng đi sau lưng mẹ

-bà vs con dọn cơm lên cho tôi ăn
-uhm
Bà dẫn trúc linh xuống thì ông gọi lại
-trúc linh con lại đây

Trúc linh rụt rè bước lại chổ ông

-dạ ba gọi con

-có tiền ko đưa tao nhanh lên
Trúc linh vội  lấy tiền đưa ông chừa lại một ít tối bán có nà thối
Thấy tiền mắt ông sáng lên cầm tiền ông cười khi cuộc vui ko gián đoạn
-con lại đưa tiền cho ông ấy rồi pk
-dạ
Bà trúc bước đến ôm trúc linh vì chữ hiếu muốn tròn mà cô ko ngại gian nan làm rất cả để có tiền cho cha mẹ đc vui bà chắc ơn trên còn thương cho bà đứa con như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro