Cuộc gặp gỡ tế nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải lần đầu tiên, Leon thấy mình tự hỏi làm thế quái nào mà anh lại rơi vào tình thế khó khăn này.

Nhưng những nỗ lực trong việc xem xét lại các quyết định của mình, cố gắng tìm ra mọi thứ đã sai ở đâu, xới tung đầu óc vào một cuộc kiểm tra toàn diện về toàn bộ hành trình, khiến anh nhận ra, rằng không phải lần đầu tiên, không phải một lựa chọn duy nhất đã đưa anh đến với tình thế hiện tại mà là một loạt các sự kiện may rủi có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, sự kiện này nối tiếp sự kiện khác như hiệu ứng domino không thể ngừng lại và anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị cuốn theo nó.

Leon nhanh chóng ngăn dòng suy nghĩ của mình lại. Anh cảm thấy bản thân sẽ mắc sai lầm nếu còn tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, không phải ở đây, không phải đêm nay.

Tuyệt vọng tìm kiếm thứ gì đó khác để chiếm lĩnh tâm trí, anh nhanh chóng quét tầm nhìn bao quát ra xung quanh, tìm kiếm những điểm mù tiềm ẩn, hay bất kỳ cá nhân khả nghi nào. Như dự đoán, vẫn không có bất kỳ thay đổi nào kể từ mười phút trước. Vẫn chỉ là một căn phòng khiêu vũ quá sáng sủa và lộng lẫy, chật kín những vị khách được mời tham dự bữa tiệc ăn mặc sang trọng, tất cả đều đang trò chuyện, cười đùa và cụng ly với nhau. Ở phía sau, một dàn nhạc đang chơi một bản nhạc với những nốt nhạc vui vẻ, thêm vào bản giao hưởng cho tạp âm của tất cả mọi thứ.

Đứng trong góc nhỏ của riêng mình, vắt chân và nhấm nháp ly sâm panh gần như vẫn còn nguyên vẹn, anh có cảm giác như mình vừa đặt chân lên một hành tinh xa lạ. Còn nếu phải nhận xét một cách trung thực, thì nhiều khả năng chính anh mới là người ngoài hành tinh ở đây, lúng túng không đồng bộ với phần còn lại.

Điều đó đưa anh quay trở lại với lý do tại sao anh lại tham gia vào bữa tiệc lố bịch này ngay từ đầu.

Liếc qua khóe mắt, anh có thể nhìn thấy Patrick đứng giữa một vòng tròn bán nguyệt gồm những người đàn ông ăn mặc bảnh bao giống hệt nhau, đang cười vì điều gì đó mà một trong số họ nói như thể đó là trò đùa thông minh và hài hước nhất mà cậu ta từng nghe trong đời. Leon có hơi ghen tị với cậu ta, với cái cách mà tất cả dường như đến với cậu ta một cách rất tự nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng lột bỏ lớp da của chính mình để khoác lên mình một bộ da khác. Chính trị chưa bao giờ là sở trường của Leon, và anh chắc chắn không phù hợp với thế giới của những chiếc cà vạt lụa và những đôi giày bóng loáng hoàn hảo, những nụ cười giả tạo và những con dao găm ẩn sau những cái bắt tay. Nhưng Patrick cần "ai đó theo dõi cậu ta" trong khi cậu ta sử dụng sức hấp dẫn của mình để tìm kiếm những tàn dư từ hành vi tham nhũng của Wilson bên trong Nội các, và Leon là ứng cử viên hoàn hảo cho công việc này.

Kể từ sau toàn bộ trải nghiệm với Wilson, Patrick tỏ ra hiểu biết với hắn ta khá nhanh. Thành thật mà nói, Leon vẫn không biết phải làm gì với người đàn ông này và sự ngưỡng mộ ẩn trong ánh mắt đầy sao của cậu ta. Một phần trong anh nghĩ rằng bản thân xứng đáng trước sự tâng bốc, nhưng tất cả những gì anh cảm thấy là khó xử và thậm chí có đôi chút khó chịu. Tuy nhiên, Patrick có vẻ như là một người đàn ông tốt và không có ý định xấu, và làm việc với cậu ta khá dễ chịu, vậy nên anh không thể phàn nàn quá nhiều.

Dòng suy nghĩ của Leon đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng cười lớn mà anh nhận ra là từ Patrick, người dường như đang tận hưởng bản thân hơi nhiều. Lắc đầu, anh thực sự hy vọng Patrick không quên lý do thực sự mà họ ở đây.

Anh đưa ly sâm panh lên môi trước khi lại hạ xuống. Chúa ơi, anh thậm chí không có đặc quyền say xỉn, vì phải trông trẻ cho người đàn ông này và trông chừng mọi thứ. Điều đó có nghĩa là anh sẽ phải trải nghiệm từng phút đau đớn của điều này với một sự tập trung cao độ, và hoàn toàn tỉnh táo.

Sẽ là một đêm dài.

Không có bất kỳ cảnh báo nào, tai nghe của anh vang lên. Giọng Patrick trầm và thận trọng. "Này, tôi có thể phải đi một mình. Sẽ chỉ mất vài giây thôi, đừng đi đâu cả."

"Cái gì?" là tất cả những gì Leon kịp định hình trước khi anh bắt gặp Patrick rời khỏi phòng khiêu vũ với một người đàn ông mà anh xác nhận là Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Moore, một tay quàng qua vai cậu ta như thể họ đã là bạn thân của nhau từ rất lâu. "Chờ đã-"

Làm thế nào anh có thể trông chừng cậu ta nếu Patrick tự mình bỏ trốn? Những chiếc tai nghe này không được chế tạo để liên lạc tầm xa. Leon nhanh chóng đặt đồ uống của mình lên khay của một người phục vụ đi ngang qua và đi theo, len lỏi qua đám đông những người dự tiệc đang khiêu vũ trên sàn, tất cả đều quay cuồng theo cùng một giai điệu vui vẻ.

Leon đang đi được một nửa sàn nhảy thì cơ thể anh đột nhiên va vào một người khác. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào hình dáng đang nhanh chóng khuất bóng của Patrick, anh lầm bầm một lời xin lỗi nhanh chóng và định chạy theo cậu ta, nhưng người mà anh vừa đâm vào đã nắm lấy cổ tay anh bằng một tay và nắm lấy ve áo vest của anh bằng tay còn lại, và cứ như thế, anh thấy mình bị mắc kẹt.

"Rất xin lỗi," anh nói, mắt vẫn dán vào Patrick, người chỉ còn hai giây nữa là biến mất khỏi tầm nhìn của anh. "Nhưng tôi thực sự phải đi-"

Một giọng nói quen thuộc đến đau lòng vang lên, hoàn toàn phớt lờ sự phản đối trước đó của anh. "Rời đi sớm như vậy?"

Anh thở ra một hơi. Tất nhiên. Tất nhiên là cô ấy ở đây, ở những nơi khó xảy ra nhất, khi anh ít ngờ tới nhất.

Một bàn tay ấm áp, xinh xắn đưa lên vuốt má anh, hướng mặt anh về phía cô. Leon cố gắng phớt lờ cảm giác kim châm đọng lại trên da khi bàn tay cô lướt qua, để anh lại đối mặt với Ada một lần nữa.

Cô thực sự đang tạo ra một thói quen từ việc này, phải không?

Ada thể hiện sự quan tâm đến anh một cách chu đáo. "Anh có vẻ không vui khi gặp tôi nhỉ, đẹp trai."

Thay vì trả lời, ánh mắt của anh lại liếc nhìn xung quanh để quan sát mọi thứ một lần nữa, chỉ để chắc chắn. Tất nhiên, Patrick đã rời đi từ lâu, nhưng dường như không có bất cứ điều gì khác thường nào. Anh nghe thấy Ada chế giễu, trước khi tay cô đưa lên để lôi kéo sự chú ý của anh quay trở lại với cô một lần nữa.

"Thư giãn đi, tôi không phải là điềm báo về sự diệt vong." Cô nói, giọng nói xen lẫn giữa sự cáu kỉnh và bực tức.

"Về mặt thống kê và lịch sử, bằng chứng sẽ chỉ ra điều ngược lại." Anh phản pháo lại. "Em đang làm gì ở đây vậy, Ada?"

Thật ra, anh không biết tại sao cứ hỏi cô như vậy. Có vẻ như anh sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời thẳng thắn từ cô. Đúng như dự đoán, cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, với một nụ cười nhẹ nở trên môi, và biểu cảm của cô thì thật khó đoán.

Anh không có thời gian cho việc này.

Nhưng khi nó xảy ra, ngay lúc đó, như thể vũ trụ đang âm mưu làm cho cuộc sống của anh trở nên khó khăn nhất có thể, ban nhạc kết thúc những nốt cuối cùng của bài hát vui vẻ. Vài giây sau, một điệu valse chậm rãi bắt đầu, và trước khi Leon kịp thoát ra, Ada vòng tay qua cổ anh và kéo anh lại gần hơn.

Anh mở miệng định phản đối, nhưng cô nhanh chóng và thành thạo dùng ngón tay bịt miệng anh lại.

"Sẽ thật không lịch sự nếu từ chối lời mời khiêu vũ của một quý cô, anh biết đấy." Cô nói, với đôi mắt lấp lánh hân hoan. "Nào, chắc chắn anh có thể cho tôi một điệu nhảy. Chỉ một. Tôi chắc rằng bạn của anh có thể sống sót trong năm phút mà không cần đến sự giám sát của anh."

Leon kìm lại ý muốn đảo mắt khi anh miễn cưỡng choàng tay qua người cô, lúc đó các ngón tay của anh thông báo cho anh biết một thông tin hữu ích rằng 1) chiếc váy của cô hoàn toàn hở lưng và 2) lớp vải của chiếc váy được làm loại bằng vải đủ mỏng để anh gần như có thể cảm nhận được từng đường cong qua làn da mịn màng của cô bên dưới.

Chà, đó là một một bước ngoặt thú vị. Nuốt khan và khó khăn và cố gắng chống chọi với sức nóng đang tăng lên bên dưới làn da của mình, anh điều chỉnh vòng tay ôm lấy eo cô, cẩn thận tránh phần lưng trần của cô.

Anh phải cố hết sức tự kiểm soát để biến khuôn mặt của mình thành một biểu cảm hoàn toàn bình thường và hỏi với giọng nói nghiêm túc nhất có thể, "Em thực sự đang làm gì ở đây?"

Cô nhìn anh theo cái cách mà anh vừa ghét nhưng cũng vừa yêu, và trả lời một cách hờ hững, "Cũng như anh. Tôi đang làm việc."

Anh nhướn mày trước điều đó. "Tôi có nên lo lắng về nó không?"

"Đêm vẫn còn dài." cô nhếch mép, nghển cổ thì thầm vào tai anh. "Đừng vội vàng! Chúng ta hãy làm từng việc một!"

Bất chấp những nỗ lực tốt nhất của anh, điều đó khiến anh bật ra một tiếng cười nhẹ như hơi thở, thấy cô nở một nụ cười chiến thắng với anh, nguy hiểm xen lẫn quyến rũ cùng một lúc. Một phần nào đó trong não bộ của anh nghĩ rằng anh nên cảm thấy điều đó thật khó chịu, vì cô ung dung như thế nào trước mọi thứ, giống như không điều gì trong chuyện này này ảnh hưởng đến cô nhiều như nó ảnh hưởng đến anh. Giống như anh là người duy nhất giữ những cảm xúc này cho cả hai người họ. Ngay bây giờ, với cô trong vòng tay, cơ thể họ áp sát vào nhau và khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài cm, cảm giác như thể anh là người duy nhất sắp mất trí.

Cô điều chỉnh cái để tay của mình trên vai anh, và ánh mắt anh bắt gặp chiếc vòng vàng trượt nhẹ xuống cổ tay nhợt nhạt của cô. Bằng cách nào đó, chuyển động đó thu hút anh, giữ ánh nhìn của anh dán chặt vào nó lâu hơn trong vài giây.

Lắc mình ra khỏi sự mơ màng, mắt anh rà quét phòng khiêu vũ một lần nữa, chỉ để tìm một nơi nào đó không phải . Hầu hết các khách mời đều mặc trang phục khá tối, với một tông màu lạnh khiến việc lựa chọn trang phục của cô trở nên khá thú vị. Ngay tại đây, ở giữa căn phòng với anh, Ada trông như một ngọn lửa đỏ rực, nổi bật. Giống như cô đang thách thức những nhân viên bảo vệ không mảy may nghi ngờ gì đang tuần tra quanh các góc phòng với sự tự mãn của một người biết rằng họ sẽ không bao giờ bắt được mình.

Anh tự hỏi liệu điều đó có ý nghĩa gì khi cô sẵn sàng để mình lọt vào tầm tay của anh hết lần này đến lần khác, nhưng nhanh chóng coi đó là suy nghĩ viển vông ngu ngốc.

Tuy nhiên, trước khi anh có thể ngăn mình lại, Leon đã nói ra suy nghĩ của mình. "Một sự lựa chọn khá thú vị đấy." anh nói, nghiêng đầu chỉ chiếc váy của cô.

Ada mỉm cười. "Không nghĩ đến anh có thể đánh giá cao nó."

"Không thể nổi bật hơn trong đám đông này." Anh thở dài.

Cô nhìn anh với một cái nhìn, và giọng nói của cô nhẹ nhàng khi cô trả lời, "Ít nhất thì tôi không che giấu mình là ai."

"Ý em là sao?"

Anh đảo mắt khi tay cô lần xuống theo ve áo vest của anh. "Tôi hầu như không nhận ra anh, Leon. Không ngờ anh lại có mặt ở một nơi với toàn những bộ suit.

Leon chống lại sự cám dỗ để kéo lại cổ áo sơ mi của mình, không khí xung quanh anh đột nhiên quá nóng, quá ngột ngạt. "Chà, tôi e rằng họ đã phủ quyết chiếc áo khoác da."

"Thật đáng tiếc," cô trầm ngâm. "Tôi rất thích nó."

"Có thể là lần sau." Anh nói, nắm lấy bàn tay cô đang trượt xuống ngày càng thấp hơn và đặt nó trở lại vị trí được xã hội chấp nhận trên vai anh.

Khóe miệng Ada nhếch lên thành một nụ cười tự mãn, nhưng trước khi một trong hai người có thể nói thêm bất cứ điều gì, bản nhạc đã kết thúc. Gần như ngay lập tức, Leon có thể nhìn thấy sự khởi đầu nhỏ nhất của một sự xáo trộn ở gần lối vào, bên ngoài đám đông những người dự tiệc không để ý. Anh nhận ra rõ ràng điều đó khi các nhân viên bảo vệ phát hiện ra rằng đã có một lỗ hổng an ninh, có thể là đến từ người phụ nữ đang đứng ở ngay trước mặt anh đây.

Ada dường như cũng nhận ra điều tương tự, khi ánh mắt cô dõi theo anh. Không lấy làm ngạc nhiên, hoặc có lẽ không hề bất ngờ, vì cô trông hoàn toàn không bối rối trước toàn bộ sự việc đang diễn ra.

"Chà, em chắc chắn đã thu hút sự chú ý của họ." anh nhận xét khô khan. "Rốt cuộc thì có lẽ em nên cố gắng che giấu bản thân nhiều hơn."

Cô nhún vai. "Thế thì có gì thú vị?"

Anh ném cho cô một cái cau mày bực tức. "Ada. Lần này em đã làm gì?

Ada giơ hai tay lên trong một cử chỉ giả vờ đầu hàng. Giọng điệu của cô cho thấy rõ ràng rằng cô không coi trọng bất kỳ điều gì trong số này. "Không có gì, tôi thề."

Anh véo sống mũi. "Tốt thôi, bất kể nó là gì, chúng ta có thể giải quyết nó sau. Ngay bây giờ chúng ta phải-" anh cố gắng kéo cô theo, tìm một chỗ ít người khó thấy hơn để tránh những người bảo vệ đang đến gần, nhưng cô không nhúc nhích. "Ada-"

Bằng một động tác nhanh gọn, cô kéo anh lại gần mình. Vòng tay cô ôm lấy anh và hơi thở của cô phả vào mặt anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào anh và đột nhiên, đột nhiên, mọi tiếng ồn xung quanh họ vỡ tan thành bọt biển và anh không thể di chuyển-

"Anh lo lắng quá nhiều," cô nói với anh sự thật. "Hãy tin em lần này."

Và sau đó cô hôn anh.

Tâm trí anh, vốn đang quay cuồng với tốc độ ánh sáng, cố gắng đưa ra những lời bào chữa thuyết phục và tính toán những lối thoát tối ưu nhất, bỗng ngừng lại. Cô đang hôn anh, nó thật choáng váng và khiến anh hoàn toàn mất phương hướng, kiểu hôn hoàn toàn không phù hợp trong một bối cảnh như vậy và có lẽ sẽ thu hút những lời thì thầm lẫn ánh mắt phản đối đến từ những vị khách bảo thủ. Nhưng lần đầu tiên, Leon không hề quan tâm đến những lời bàn tán. Anh không còn muốn dành sự quan tâm đến họ, dù chỉ trong thoáng chốc. Đây luôn là thế giới của Patrick, không phải của anh, và anh mệt mỏi với việc giả vờ là người khác.

Vì vậy, anh kéo cô về phía mình, lần này không cố gắng tránh chạm vào tấm lưng trần của cô, và trong một khoảnh khắc hạnh phúc, anh chìm đắm trong cô. Ở đâu đó đằng xa, anh nghe những thấy tiếng bước chân vội vã lướt qua họ, nhưng chúng hầu như không được ghi lại trong đầu anh. Anh không quan tâm đến họ, bởi vì lưỡi cô đang trêu chọc khoảng trống giữa đôi môi anh, một đòi hỏi thầm lặng nhưng kiên định, và anh mở miệng cho cô, để cô dẫn đầu, đầu hàng hoàn toàn khi anh cho phép mình bị cuốn theo lực lượng không thể ngăn cản của Ada Wong.

Và rồi, đột ngột như khi điều đó bắt đầu, nó kết thúc. Ada đẩy anh ra, và anh phải dập tắt sự thất vọng đang dâng lên đột ngột trái với ý muốn của mình trong bụng.

Anh phải mất một lúc để định hướng lại. Dành lại quyền kiểm soát trái tim đang đập thình thịch dâng lên đến tận cổ họng, đe dọa bóp nghẹt anh, còn tâm trí anh thì bị che mờ bởi adrenaline dồn dập bên trong tai.

Anh ghét rằng bản thân mình muốn nhiều hơn nữa. Nhiều hơn của .

Tay của Ada vẫn đặt trên ngực anh khi cô quan sát cẩn thận những người bảo vệ đang chạy theo hướng ngược lại, trước khi cô thả nó xuống và quay sang nhìn anh với một biểu hiện chỉ có thể được mô tả là, 'đã nói với anh rằng nó sẽ hoạt động'.

"Không thể tin được là em vừa đóng cảnh hôn nơi công cộng," anh nói.

"Một kinh nghiệm đã từng được thử và đúng," cô trả lời. "Nó chưa bao giờ khiến tôi mắc sai lầm."

Một cảm giác khó chịu khác lạ dâng lên trong lồng ngực anh khi hình ảnh Ada làm những gì cô ấy vừa làm với anh tái hiện lại với những người đàn ông khác, vồ lấy những người ngoài cuộc không ngờ tới, khiến họ chết lặng và trố mắt nhìn bằng đôi môi của cô. Ngay lập tức anh cảm thấy thật tục tĩu vì đã để tâm trí mình nghĩ đến điều đó. Xét cho cùng, anh và Ada không nợ nhau bất cứ điều gì, anh không có quyền gì để cảm thấy như vậy, hay đưa ra bất kỳ phán xét nào về những gì cô chọn làm với người khác.

Tuy nhiên, cảm giác vẫn ở đó, xâm nhập và có thể sờ thấy được, và anh không thể ngăn nó dừng lại.

Anh hắng giọng. "Vì vậy, bây giờ họ dường như đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn... Phiền em cho tôi biết lý do thực sự tại sao em ở đây?"

Cô không nói gì, vì vậy anh lùi lại một bước và khoanh tay. "Tôi không thể giúp em nếu em không làm việc với tôi, Ada."

Đôi mắt của Ada lóe lên một cách tinh nghịch. "Điều gì khiến anh chắc chắn rằng tôi cần sự giúp đỡ của anh?"

Anh hơi lùi lại. Những gì cô nói, mặc dù chỉ là đùa giỡn và không hoàn toàn sai sự thật, lại gây nhức nhối hơn những gì anh muốn thừa nhận, điều này khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận. Đó là thứ sức mạnh mà cô luôn áp dụng lên anh, bóc trần anh từ trong ra ngoài chỉ bằng cách tồn tại ở gần anh, luôn luôn với một sự tinh tế không thể lay chuyển và thái độ bất cần.

Anh ghét và yêu nó cùng một lúc. Nhưng đây rõ ràng không phải là thời gian hay địa điểm để giải nén thứ gì đó quá điên rồ. Anh đã lạc hướng đủ rồi, có lẽ đã đến lúc anh quay lại với Patrick, bất cứ nơi nào cậu ta có thể đã chạy đi.

Vì vậy, anh chỉ gật đầu với cô, thốt ra một câu "Được thôi" cộc lốc mà anh biết rằng nó sẽ không tỏ ra thờ ơ như anh mong đợi, và bước ra khỏi sàn nhảy theo phương hướng lần cuối anh nhìn thấy Patrick. Nơi dường như đã bị bỏ trống khi các nhân viên đã đi chuyển sang phía bên kia của căn phòng.

Anh định bấm vào tai nghe để tìm kiếm tín hiệu thì tay cô nắm chặt lấy cánh tay anh, ngăn anh lại. "Chờ đã."

Leon khẽ quay đầu lại, một lời nhận xét mỉa mai đã sẵn sàng trên đầu lưỡi, khi anh bị lôi ra khỏi phòng khiêu vũ một cách thô bạo mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, tiến vào một căn phòng trống đối diện với hành lang, nơi cô thô lỗ đẩy anh va vào bức tường.

Hông của anh đập vào một chiếc bàn trang trí, và chiếc bình trang trí công phu đặt trên nó lắc lư một cách nguy hiểm trong vài giây trước khi anh cố gắng giữ vững nó bằng một tay.

Trong một khoảnh khắc, anh nín thở. Nhưng hành lang tối tăm vẫn im lặng, chỉ có tiếng động bị bóp nghẹt phát ra từ phòng khiêu vũ ở phía bên kia bức tường. Thở dài, anh dành một chút thời gian để bình tĩnh lại.

"Tất cả những điều này là cái quái gì vậy?" anh yêu cầu câu trả lời, cố gắng giữ giọng thật nhỏ.

"Anh không thể tạo ra một tràng cảnh lớn hơn nếu anh không cố gắng," cô nói theo cách thể hiện rõ ràng rằng lẽ ra anh nên biết rõ hơn. Anh muốn tranh luận với cô, hoàn toàn là do bản năng hơn bất cứ điều gì khác, nhưng quyết định chống lại nó. Cô đúng và anh biết điều đó.

"Vậy là em đang âm mưu điều gì đó. Tôi cá rằng nó là 'tuyệt mật'," anh kết luận. Một phần trong anh muốn tiếp tục tấn công, nhưng phần nhạy cảm trong anh lại quyết định không tham gia trận chiến này. "Nghe này, dù chuyện này có thú vị đến đâu, thì tôi vẫn đang có công việc dang dở cần phải làm, và lúc này nó cần sự chú ý của tôi hơn bao giờ hết."

Cô cười. "Luôn luôn làm việc."

"Không có hòa bình cho kẻ ác," anh châm biếm. "Em và tất cả mọi người nên biết điều đó."

Ada nhướn mày đầy thích thú, trước khi vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc. "Không thành vấn đề. Bạn của anh đang đi sai đường. Moore không phải là người đàn ông mà anh đang tìm kiếm."

"Và làm thế nào để em biết được điều đó?"

Cô giơ lên chiếc vòng tay của mình, từ nó cô lấy ra một con chip nhỏ, được ngụy trang cẩn thận thành một tấm kim loại trang trí. Một cách khiêu khích, cô kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa, vẫy nó trước mặt anh. Nhưng trước khi Leon với lấy nó, cô đã rút nó ra khỏi tầm tay của anh. Anh lùi lại một bước, lắc đầu.

"Phải rồi. Cơ mật."

Họ đứng trong im lặng, mỗi người đều dự đoán động thái tiếp theo nhưng không rõ chính xác những gì họ mong đợi sẽ xảy ra. Họ đang bế tắc. Một lãnh thổ không hoàn toàn xa lạ khi nói về họ.

Ada thực hiện bước đầu tiên, thở ra một hơi bực bội. "Từ bỏ dễ dàng như vậy? Điều đó không giống anh."

"Rốt cuộc thì em có nói rằng em sẽ sẵn sàng chia sẻ không?"

Cô dựa vào gần hơn, đẩy anh trở lại vào bức tường. "Tôi đang nói... rằng tôi sẵn sàng... bị thuyết phục."

Anh quan sát hai cánh tay của cô, hiện đang chống lên tường ở hai bên anh như thể ngăn cản ý muốn rút lui của anh. Bất chấp bản thân, anh cảm thấy một nụ cười nhếch mép kéo lên theo khóe miệng. "Nghiêm túc sao? Ở đây?"

"Không lúc nào như lúc này," cô nói, hơi nghiêng đầu. "Tất nhiên là trừ khi anh không hứng thú."

Cô lùi ra, và ngay lập tức anh nhớ sự gần gũi của cơ thể cô như một cơn đau thấu xương. Vì vậy, anh làm điều duy nhất có ý nghĩa trong thời điểm đó: Anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô trở lại nơi cô thuộc về.

Cơ thể họ va chạm. Bàn tay của Ada xô đẩy lên ngực anh, nhưng anh giữ chặt lấy cô khi bàn tay của chính anh di chuyển dọc theo tấm lưng trần của cô. Anh nghĩ có thể anh đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô, nhưng nếu có, cô đã hồi phục đủ nhanh để một phần trong anh tự hỏi liệu có phải tâm trí anh đang giở trò đồi bại với chính anh hay không.

"Chưa bao giờ nói là không," anh thì thầm vào cổ cô, và cô khẽ ngân nga nhẹ nhàng trong sự thừa nhận, hai tay cô ôm lấy mặt anh, chăm chú quan sát anh.

Khi ánh mắt của cô cuối cùng cũng tìm thấy ánh mắt của anh, tối tăm và cuốn hút, như một lỗ đen đang dụ dỗ anh cuốn vào. Không thể tránh khỏi, không thể thoát ra. "Tối nay anh tràn đầy bất ngờ đấy, tân binh."

Biệt danh khuấy động điều gì đó chôn sâu trong anh. Một bí mật lâu đời, thiêng liêng và quý giá. Một ký ức hoàn hảo duy nhất về một thời điểm đã trôi qua từ rất lâu, được đóng chặt trong chai và bảo tồn vĩnh cửu.

Anh lắc đầu. "Tôi không còn là tân binh nữa."

Ada mỉm cười khi cô vuốt tóc mái ra khỏi khuôn mặt anh. Nó không được cắt tỉa tốt. Tóc mái của anh giờ đã dài ra và cứng hơn. "Vậy chứng minh đi."

Rất hân hạnh, anh nghĩ khi những ngón tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô. Anh muốn để lại dấu ấn của mình với cô. Anh muốn cô quên đi tất cả những người đàn ông đã từng nhìn cô và chỉ nhớ đến anh. Thật ngu ngốc và nhỏ nhen, nhưng anh muốn cô thừa nhận rằng không ai có thể cho cô những gì anh có thể. Rằng anh không chỉ đơn thuần là một trong những món đồ chơi của cô để cô tùy ý sử dụng rồi vứt đi, mặc cho những hành động của cô đối với anh như thế nào.

Chậm rãi, anh lướt dọc theo cổ cô, hít lấy mùi hương của cô, dẫn đầu con đường. Môi anh di chuyển trêu chọc, chỉ cách làn da cô vài cm. Anh sẽ khám phá tất cả sau, nhưng trước tiên, anh muốn tận hưởng cảm giác có được cô dưới sự thương xót của anh.

Anh cảm thấy cô uốn éo theo đường cong trên cơ thể mình, và anh hầu như không nén được một nụ cười tự mãn. Tuy nhiên, sự hài lòng không kéo dài lâu, vì điều tiếp theo anh biết, Ada đang cởi quần áo của anh. Ngoại trừ thay vì sự khẩn trương như thường lệ mà anh mong đợi từ cô, cô dành thời gian của mình với những chiếc cúc trên áo sơ mi của anh, nhàn nhã cởi từng nút một như thể cô có tất cả thời gian trên đời, những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt trên ngực anh nhưng không tiếp xúc quá lâu.

Leon cảm thấy hơi thở của mình ngày càng gấp gáp vì thất vọng và thiếu kiên nhẫn. "Nghiêm túc?" anh hỏi với vẻ hoài nghi khó kiềm chế.

Cô nở một nụ cười ngây thơ với anh. "Không thể để anh quay trở lại hang sư tử đó với vẻ ngoài kém chỉnh chu được," cô ngân nga. "Mọi người có thể bàn tán."

"Em mới chu đáo làm sao."

Cuối cùng cũng chịu đủ rồi, anh kéo cô vào một nụ hôn sâu đến nghẹt thở. Khi họ tách ra, anh nhận thấy một ít son môi đỏ của cô bị nhòe ở khóe miệng. Gần như theo phản xạ, anh đưa ngón tay cái lên để lau nó đi, việc này thực sự chỉ làm cho nó tồi tệ hơn.

Tuy nhiên, trước khi Ada có cơ hội để phàn nàn, anh đã luồn những ngón tay ra sau lưng cô, và khi tìm thấy dây đai của chiếc váy, anh trượt chúng xuống qua vai cô. Bằng cách nào đó, anh hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy cô không mặc gì bên dưới. Cô cắn vào cổ anh để trả đũa, và anh để mặc cô.

Tay anh di chuyển xuống chân cô, tìm đến gấu váy của cô và túm lấy nó, trước khi kéo nó lên trên đùi cô. Trong quá trình đó, anh phát hiện ra một lưỡi kiếm mỏng được buộc vào đùi cô. Anh phải thừa nhận rằng cô đã che giấu nó một cách rất chuyên nghiệp.

Ada cười, giọng điệu trêu chọc nhẹ nhàng. "Anh đang kiểm tra rất kỹ lưỡng. Em có nên hy vọng anh đang làm điều này vì em chứ không phải vì con chip không?"

Anh không trả lời, vì vậy cô châm biếm, "Có lẽ nếu việc kiểm tra an ninh ở đây cũng tỉ mỉ như vậy, chúng ta sẽ không có khoảng thời gian vui vẻ như vậy ngay bây giờ."

Leon cười khúc khích. "Vậy chúng ta nên cảm ơn vì sự cẩu thả của họ đi."

Khi kéo miếng vải lên đến eo cô, anh kéo nó có hơi thô bạo để cố gắng lấy nó ra, và những ngón tay của Ada luồn vào bên dưới áo sơ mi của anh để cấu vào lưng anh trong im lặng cảnh báo.

"Cẩn thận." giọng cô vang lên bên tai anh, nóng bỏng và đe dọa. "Thứ này tốn kém hơn những gì anh kiếm được trong một năm. Nếu anh xé nó-"

"Nằm mơ cũng không được." anh nói, nuốt khan khi tay anh trượt vào giữa hai đùi cô. Hơi thở của Ada nghẹn lại trong cổ họng, nhưng cô không ngăn anh, khi bản thân cô đang bận rộn với chướng ngại vật tiếp theo cản đường cô, thắt lưng của anh.

Một tiếng cười lớn cắt ngang không khí, vượt lên trên tiếng tạp âm bị bóp nghẹt đến từ căn phòng bên cạnh họ, và mặc dù hành lang vẫn vắng vẻ, Leon nhận thấy nhịp tim của mình đang đập nhanh vì một lý do hoàn toàn khác. Khả năng rất thực tế là bất cứ lúc nào, một vị khách đi lạc có thể sẽ bắt gặp họ, nhưng điều đó không khiến chuyển động của anh ngừng lại. Ngược lại, nó dường như đã khuyến khích anh di chuyển ngày một khẩn trương hơn, tay anh di chuyển để giữ ngực cô một cách thành kính khi cô lướt những nụ hôn nóng bỏng, tuyệt vọng xuống cổ họng anh, dọc theo chiều dài bộ ngực lộ ra của anh, xuống tận dưới rốn anh.

Lần này, anh không thể kìm lại một tiếng rên rỉ. Sau một lúc, Ada lại đứng thẳng dậy, một tay cô vòng quanh cổ anh và tay kia cào nhẹ xuống dưới cổ họng. Anh thấy mình đang đắm chìm trong sức nóng của cô, bộ não của anh hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ khao khát mãnh liệt được ở bên trong cô cho đến khi mọi thứ xung quanh họ tan thành hư vô và họ không thể biết nơi nào là bắt đầu và nơi nào là kết thúc.

Ada ngửa đầu ra sau với một tiếng thở hổn hển khi anh đắm chìm trong cô, và điều tiếp theo anh biết là tay chân của họ quấn vào nhau, giành giật và tranh giành quyền thống trị, tay cô luồn qua tóc anh, và tất cả những gì anh có thể cảm nhận được là mùi vị của cô, hơi thở của họ chồng lên nhau khi họ di chuyển theo nhịp điệu khao khát, tuyệt vọng, da kề da, ép chặt vào nhau để tối đa hóa sự tiếp xúc, không muốn rời xa dù chỉ một cm.

Và rồi đột nhiên cô vuốt ve khuôn mặt anh với một sự dịu dàng đến mức khiến anh gần như sửng sốt, và khi anh nhìn vào đôi mắt dịu dàng không phòng bị của cô, anh tự hỏi làm sao mà mình có thể từng nghi ngờ cô. Trong khoảnh khắc này, khi cô hôn lên vết sẹo trên vai trái của anh và thì thầm tên anh như một lời cầu nguyện, cuối cùng anh cũng hiểu ra.

Có lẽ anh không phải là người duy nhất miễn cưỡng khoác lên mình một làn da khác. Có lẽ chính cái suy nghĩ viển vông phiền phức đó lại lừa dối anh, nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô cũng vậy. Có lẽ chỉ trong những khoảnh khắc yên tĩnh, bị đánh cắp này, họ mới có thể trút bỏ một chút áo giáp, và chỉ đơn giản như thế.

Nó không phải là một cuộc thi. Nó không bao giờ nên như vậy. Vấn đề không phải là quyền sở hữu hay ai đó có nhiều quyền lực hơn người kia. Đó là anh, và đó là cô, đó là họ và không có gì khác quan trọng. Patrick, nhiệm vụ, thế giới chính trị đâm sau lưng, tất cả chúng dường như quá nhỏ bé và tầm thường, anh tự hỏi tại sao ngay từ đầu anh đã để chúng làm phiền xung quanh mình.

Hông cô ưỡn vào anh, và anh ghìm lại một tiếng kêu, đau đớn nhận ra rằng chỉ có một bức tường mỏng ngăn cách giữa họ và khoảng một trăm người có tầm ảnh hưởng nhất trong chính trường, những người chắc chắn không cần phải biết về đời sống tình dục của anh.

Nó không phải là về quyền sở hữu, mà là Chúa ơi, mà cảm giác thật tốt khi được sở hữu bởi cô.

Lần này, khi nhìn thấy nụ cười nhếch mép quen thuộc nở trên môi cô, tất cả những gì anh cảm thấy là một loại tình cảm kỳ lạ dành cho người phụ nữ quá khó nắm bắt so với phần còn lại của thế giới nhưng lại sẵn sàng biến mình thành vật thể hữu hình đối với anh. Rốt cuộc đó không phải là mơ tưởng, đó là sự thật. Một sự thật mà anh từng che mắt bản thân bằng cách để cho sự bất an lấn át chính mình.

Khi họ đã thỏa mãn ham muốn của mình, Ada tựa đầu vào đường cong trên cổ anh, hơi thở nóng rực của cô phả lên trên ngực anh. Anh muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì để cho cô biết rằng cô có ý nghĩa như thế nào với anh, nhưng anh sợ rằng nếu như anh nói ra, câu thần chú sẽ bị phá vỡ, và anh vô cùng muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa. Vì vậy, anh hy vọng rằng cô cũng có thể cảm nhận được điều đó, rằng lần đầu tiên, không chỉ riêng anh gìn giữ bất cứ thứ gì mà họ dành cho nhau.

Như thể cảm nhận được cơn bão đang dần hình thành trong đầu anh, Ada ngước nhìn anh, tay cô vuốt dọc theo quai hàm anh. "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Anh đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô. "Em. Luôn luôn là em."

Cô nhắm mắt lại, và anh nghĩ anh có thể cảm nhận được nụ cười của cô. "Tâng bốc sẽ đưa anh đến khắp mọi nơi, anh Kennedy."

Sau đó, khi đang sửa sang lại quần áo, anh bỗng cảm thấy biết ơn vì Ada đã đủ tỉnh táo để giữ sự kiềm chế. Điều cuối cùng mà anh cần lúc này là phải đưa ra một lời giải thích hợp lý cho tình trạng quần áo của mình dưới con mắt soi mói của toàn bộ chính phủ Hoa Kỳ.

Anh cảm thấy bộ quần áo vest này không còn nặng nề như trước. Nó chỉ giống như khoác vào thêm một làn da khác, không gì hơn. Nó không quan trọng. Mỗi người đều đeo một loại mặt nạ nào đó, rất khó thể nhìn thấu những gì thực sự ẩn sâu bên dưới. Suy cho cùng, không phải ai cũng đủ quan trọng để phải nhìn thấu.

Theo bản năng, ánh mắt anh liếc sang Ada đang đứng bên cạnh mình. Cô ấy đang điều chỉnh lại dây đai của chiếc váy, trong khi làm vẻ mặt không hài lòng với những nếp nhăn mà anh đã để lại trên lớp vải của cô.

"Chà," anh bắt đầu, nhưng thấy mình không nói nên lời. Người ta nói gì trong một tình huống như thế này? Cảm ơn vì đã quan hệ tình dục, tôi thực sự rất thích nó, lúc nào đó chúng ta hãy làm lại nhé?

"Chà?" cô nhướng mày.

"Chắc chắn không phải như cách tôi hình dung về đêm của mình," cuối cùng anh nói.

Cô cười. "Anh không vui vì vẫn còn minh mẫn?"

Đúng là vậy. Buổi tối của anh hóa ra ít đau đớn hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của anh. Với thực tế là nó đã hoàn toàn diễn ra theo hướng ngược lại.

Leon nhìn cô một lúc lâu trước khi lên tiếng. "Ada, anh-"

Trong một diễn biến không đoán trước, chiếc tai nghe của anh đã chọn chính xác thời điểm đó để phát ra âm thanh sống động một lần nữa. "Leon? Anh đang ở chỗ quái nào vậy?"

Thời điểm hoàn hảo, Patrick. Như thể cậu có bất kỳ quyền nào để phẫn nộ, xem xét đến việc cậu đã ám ảnh tôi gần như cả đêm. Nhăn mặt, anh chạm vào tai nghe bằng một tay. "Yeah, tôi ở đây."

"Chính xác thì 'ở đây' là ở đâu? Anh có thể vui lòng quay lại vị trí của chúng ta không?

Leon quay đầu lại đúng lúc thấy Ada đang trèo qua cửa sổ. Làm thế nào quen thuộc. "Ada-!"

"Cái gì vậy? Anhđang ở cùng ai không?"

Nhanh chóng tắt tai nghe, anh bước một bước về phía cô. "Chúng ta vẫn chưa xong đâu."

"Ồ, tôi nghĩ là có," cô khẳng định. "Nó rất vui, Leon. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ để anh quay lại với công việc ngay bây giờ.

"Ada!" anh rít lên, nhưng cô đã nhảy qua cửa sổ và hòa lẫn vào với bóng đêm bên dưới.

Lại trượt qua kẽ tay. Chết tiệt.

Anh bật lại tai nghe của mình chỉ để tai anh bị tấn công bởi tiếng rít đáng báo động của Patrick. "Xin lỗi về điều đó, tôi đã mất tín hiệu trong giây lát ở đây. Tôi đang trên đường."

"Moore thế nào?" Leon hỏi khi đã tìm thấy Patrick, trông khá là chán nản, trong phòng khiêu vũ. Nơi gần như không còn đông đúc như khi anh rời đi, bữa tiệc đã dần đến hồi kết khi chuông báo nửa đêm đang đến gần.

"Hoàn toàn thất bại," Patrick nói, nốc nốt ly rượu cuối cùng, ánh mắt cậu ta đang tìm kiếm người phục vụ gần nhất. "Xin lỗi vì đã vô cớ kéo anh đến đây, tôi biết đây không phải là nơi thích hợp với anh."

Leon hắng giọng, đột nhiên cảm thấy rất nóng. "Mọi chuyện không tệ đến thế đâu."

Patrick cuối cùng cũng rời sự chú ý khỏi đồ uống của mình đủ lâu để nhìn vào anh, thực sự nhìn anh lần đầu tiên, và Leon gần như có thể nhìn thấy những bánh răng đang quay trong đầu mình. Anh nghiến răng chờ đợi câu phán định tiếp theo của cậu ta. "Anh có cảm thấy ổn không? Anh đã phải uống bao nhiêu? Anh trông hơi..." Cậu ta mơ hồ chỉ vào mặt mình.

"Chắc là do đám đông," Leon trả lời, cố gắng hết sức để tỏ ra thờ ơ nhất có thể và thất bại trong việc đó. Chúa ơi, anh cần một thức uống. Tốt nhất là thứ gì đó mạnh hơn sâm panh. Chúng đang ở đâu trên trái đất này? "Ở đây hơi nóng một chút."

Patrick không nói gì, và qua khóe mắt, Leon có thể thấy cậu ta đang trầm ngâm nhìn anh, ánh mắt cậu ta quét khắp cơ thể anh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. "Được rồi." một lúc sau cậu ta nói, phản ứng của cậu ta quá chậm chạp để có thể thành thật, và Leon cố gắng kiềm chế ý muốn bóp cổ cậu ta rồi tự chôn sống chính mình để thoát khỏi thử thách hành xác này.

Rất may, Patrick đã buông bỏ chủ đề này, thay vào đó tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. "Chết tiệt," cậu ta than thở. "Tất cả những nỗ lực này chẳng đi đến đâu cả. Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ có được cơ hội như thế này một lần nữa."

Leon ậm ừ không ngớt, đút tay vào túi quần. Bây giờ bữa tiệc sắp kết thúc, cuối cùng anh cũng cảm thấy đủ thoải mái để bỏ qua một số nghi thức không cần thiết và chỉ cần thư giãn một chút.

Những ngón tay của anh nắm chặt quanh một vật phẳng, nhẵn mịn.

Anh lôi nó ra khỏi túi quần, và nó đây rồi: con chip của Ada, được cho là chứa thông tin về những đồng phạm của Wilson bên trong Nội các. Chính vụ cá cược đã bắt đầu những phần... thú vị hơn trong đêm của anh. Chắc hẳn cô đã nhét nó vào túi anh khi họ đang bận rộn, cái trò lén lút đó.

Trước khi anh có thể đưa ra quyết định phải làm gì với nó, điện thoại của anh báo tin nhắn mới đến từ một số lạ.

Tôi là một người phụ nữ luôn giữ lời, nó nói.

Chỉ một giây sau, một tin nhắn khác đến. Tôi hy vọng sẽ sớm tiếp tục từ nơi chúng ta đã dừng lại.

Sau đó, một tin khác: Lần tới, anh sẽ mất bộ suit.

Lần tới. Chúa ơi, anh thực sự hy vọng họ sẽ không tạo thành thói quen từ việc này.

(Một phần nhỏ bé trong anh - mà anh không thể dập tắt dù có cố gắng thế nào - không thể không cảm thấy một sự phấn khích kỳ lạ với ý tưởng đó.)

"Là trụ sở sao? Có phải họ đang hỏi về tôi không?" Patrick hỏi, giọng lo lắng và tư thế bồn chồn, rướn cổ lên để nhìn rõ màn hình.

Leon nhanh chóng quay đi. "KHÔNG. Không có gì."

Anh gần như co rúm người lại ngay khi lời nói ra khỏi miệng, nếu Patrick nhận thấy nỗ lực nói dối cực kỳ khủng khiếp đó, anh sẽ không nói thành lời.

Điện thoại của anh lại kêu. Tôi tin rằng anh sẽ chăm sóc tốt món quà của tôi.

Anh lắc đầu, đút điện thoại lại vào túi. Anh nghi ngờ rằng anh không bao giờ hiểu tại sao Ada làm những việc cô ấy làm. Người phụ nữ làm việc theo những cách bí ẩn, luôn tuột khỏi tầm tay. Có lẽ thế giới sẽ không bao giờ có ý định tiết lộ con người thật của cô. Có lẽ anh đã đủ may mắn để chỉ biết đến những phần mà cô lựa chọn để chia sẻ với anh.

Điều duy nhất mà anh biết là anh tin tưởng cô, bất chấp mọi suy nghĩ bất hợp lý dựa trên lý trí. Sau tất cả, cô chưa bao giờ cho anh một lý do đủ để từ chối.

"Tối nay có thể không hoàn toàn là một sự thất bại," anh nói, làm gián đoạn bữa tiệc thương tiếc của Patrick.

Patrick quay đầu về phía anh, đột nhiên rất hứng thú. "Ý anh là gì? Anh có tìm được đầu mối không?"

Con chip cảm thấy nặng nề hơn trong túi khi anh cầm vào nó. "Có lẽ. Nhưng chúng ta hãy ra khỏi đây trước đã."

Có thể một ngày nào đó, cuối cùng cô sẽ cho anh nhìn thấy tất cả những mảnh ghép tạo nên toàn bộ con người cô.

Cho đến lúc đó, anh sẽ háo hức chờ đợi những cuộc gặp gỡ tiếp theo của họ.

Hiện tại, anh hài lòng với những gì họ , tuy rằng điều đó luôn không xác định và rất phức tạp.

Vì cô, anh sẽ đeo chiếc mặt nạ lố bịch này và tiếp tục đóng tròn vai của mình.

Cho đến khi ngày đó đến.

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro