Cuộc gọi nhỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đợi hồi âm từ nơi tối đen sâu thẳm,
Ở tận cùng của góc phố khi xưa.
Anh và em từng cùng nhau dạo bước,
Trên con đường ẩm ướt ở Paris.

Nơi chiến tranh, ta tưởng nhớ hoà bình,
Nơi đổ máu, ta thầm thương người lính.
Ta xót xa nơi chiến trường khốc liệt,
Níu giữ hoà bình nơi súng, pháo kề vai.

Cuộc chiến tranh ở miền đất Đông Dương,
Người Việt Nam họ kiên cường bất khuất.
Đẩy lùi ta họ có mục đích lớn,
Giữ vững nền độc lập mãi trong tim.

Ta ước rằng cuộc chiến mau qua đi,
Sự phi nghĩa rõ ràng ngay trước mắt.
Ta quay đầu nòng súng chỉa ngay vai,
Thôi đành tâm ta quay mình chiến đấu.

Đêm mịt mù khói lửa đã bay cao.
Ta ở đây thầm mong có phép màu.
Từ "chiến tranh" đi liền với "mất mát".
Ta nực cười ước vọng được về thôi.

Thất hứa với em về lễ đường và váy cưới,
Phận làm quân ta đâu thể bỏ đi.
Ruột, gan, thân ta dân trọn cho tổ quốc,
Còn riêng em vỏn vẹn một trái tim.

Bắt tay với người lính Nam chân chất,
Anh bạn ơi ta có ước nguyện này.
Mong độc lập người giữ vững muôn đời,
Mong quân ta được sớm ngày về nước.

Cuộc tâm sự chỉ vỏn vẹn vài từ,
Ta nào hay mình bị kết án tử.
Bàn tay anh nó chai hơn ta tưởng,
Nó hơn ta chịu bao sự nhọc nhằn.

Nòng súng quân Nam nào đâu lên đạn,
Một tiếng "đùng" xé toạt cả trời đêm.
Anh lính kia sao đành lòng phản quốc,
Ta nào đâu phản bội quê hương.

Lực đồng tâm, ta nhìn ánh trăng tỏa
Nhớ về em người con gái ta yêu.
Hộp điện thoại ta thần giữ bên tim,
Xoay từng số ta càng dần kiệt sức.

Còn đâu em nơi lễ đường hoa lệ,
Còn đâu em nơi lễ cưới đôi ta,
Còn đâu em nơi mọi người hạnh phúc,
Chỉ còn đây tiếng súng nổ vang trời.

Em ơi em ta là người của nước,
Nhưng em ơi ta chỉ ước điều rằng.
Ánh sao kia sẽ có ngày tỏ sáng,
Trái đất ta sẽ có một tương lai,
Một tương lai sẽ không còn tiếng súng.

Em nhìn đi, ôi bầu trời đẫm lệ.
Lệ cho ai có phải chỉ riêng ta,
Lệ cho cả những người con đi xa,
Đi xa xứ, xa quê vì Tổ quốc.

Khi em cầm trên tay giấy báo tử,
Có lẽ em phải tha thứ anh rồi,
Tha thứ anh đã đàng lòng đi mất,
Thứ tha anh đã bỏ trốn khỏi trần.

Ôi em ơi, anh muốn cầm tay em,
Cầm tay em đi khỏi thế gian này.
Nhưng em ơi, em là người gái trẻ,
Tuổi thanh xuân đừng hoài phí vì anh.
Anh mong rằng, em hãy phụ lòng anh,
Anh mong rằng, em sẽ được hạnh phúc.

Anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro