Part 20 - Hành trình chữa lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 - Hành trình chữa lành

RAY'S POV

Đã từ lâu rồi, tôi không thể từ chối hoặc phớt lờ yêu cầu của Mew, nhưng đây là một bước ngoặt khiến tôi đặt điện thoại ở chế độ "không làm phiền" trong suốt cả tuần. Tôi cần một khoảng thời gian bình tâm lại trước khi thẳng thắn đối mặt với Mew. Tôi muốn làm điều đó khi tôi thật sự bình tĩnh và có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Tôi gõ cửa căn hộ của Mew ba lần mới thấy cậu ấy trả lời, và thật ngạc nhiên, bên trong có một người đàn ông xa lạ đang vội vàng mặc áo. Mặt khác, Mew trông nhếch nhác và lạc lõng. Cậu ấy gần như không hề bối rối, như thể đã quen với việc tôi luôn chiều theo ý muốn của cậu ấy.

"Nói chuyện đi Mew" tôi vừa nói vừa đẩy cánh cửa rộng hơn và chỉ vào người đàn ông đang trông vừa sợ hãi vừa bối rối "Anh! Cút đi". Anh chàng lao ra ngoài như thể bị sát thủ đuổi theo.

"Này Ray, mày điên à? Tao cố gọi đi gọi lại để nói chuyện với mày. Một tuần rồi đó. Tao chỉ nói vui một chút thôi, không cố ý đâu" Mew nói để bảo vệ hành động kinh khủng của mình.

"Không cần phải giải thích với tao đâu Mew, tao không nổi điên nữa" và thật ngạc nhiên là những gì tôi vừa nói đều là sự thật. Tôi không tức giận, đúng ra là lo lắng nhiều hơn về các hành vi tự hủy hoại bản thân gần đây của cậu ấy. Tôi đã kiệt sức và có lẽ bực tức nữa.

Sau tất cả những năm tháng theo đuổi Mew và bây giờ nó đang kết thúc một cách bi thảm ở đây, thậm chí có lẽ tình bạn của chúng tôi cũng không còn nữa. Đây có phải là phiên bản Mew mà tôi xứng đáng nhận được khi có được cậu ấy làm bạn trai? Tôi thở dài với chính mình.

"Tao nhận ra là suốt thời gian qua tao cũng không thành thật với mày cho nên tao cũng không tức giận khi biết mày chỉ lợi dụng tao để đối phó với Top. Tao cũng nhận ra khi mình yêu một ai đó thì cảm giác nó sẽ đến một cách tự nhiên và dễ dàng. Tao nên chấp nhận sự thật là suốt mấy năm qua mày chưa bao giờ yêu tao, bởi vì tình cảm không thể miễn cưỡng. Cũng không có chuyện ngủ một đêm rồi sáng ra phát hiện mình đột nhiên yêu một ai đó, chuyện tình cảm không phải như vậy" .

Mew trông như muốn nói điều gì đó nhưng tôi ra hiệu cho cậu ấy dừng lại.

"Tao đã thích mày quá lâu và tao thất vọng vì chỉ có được mối quan hệ như thế này với mày nhưng đó không lỗi của mày. Tao cũng xin lỗi vì đã không thành thật khi mày nói nên yêu tao vì tao không bao giờ làm tổn thương mày. Tao biết mày không mù quáng Mew. Chúng ta thân thiết từ lâu nên chắc mày cũng biết Ray phiên bản bạn trai mày không thực sự là Ray mà mày mong đợi. Trong khoảng thời gian này, trung tâm thế giới của tao không còn là mày nữa mà tao không nhận ra, Mew. Bây giờ sự quan tâm số một của tao là Sand ... Xin lỗi vì bỏ mày lại sau những lời mày nói hôm đó nhưng mày nên xin lỗi cậu ấy."

"Tao biết mày bị tổn thương sâu sắc vì những gì Top làm, tao hiểu mày bị thất vọng như thế nào nhưng Sand không lừa dối mày. Chuyện của họ là trước khi tất cả chúng ta gặp nhau. Đó là quá khứ rồi, ai cũng có quá khứ, Mew."

Nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt Mew, cậu giống như một đứa trẻ bị lạc lối.

"Mày cũng bỏ tao để theo người khác như Top à? Tao chọn mày vì mày từng nói dù thế nào cũng sẽ ở bên tao, không bao giờ rời xa tao"

Cậu ấy nức nở và tim tôi đau thắt vì người bạn thân nhất của mình. Dù sao tôi vẫn yêu Mew, như một người bạn thân, giống như Syrup, hay thậm chí cả tên khốn Boston.

"Không Mew, tao không bỏ mày. Tao luôn là bạn thân nhất của mày nhưng tao không thể là bạn trai của mày được" Tôi thì thầm nhẹ nhàng.

Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nói ra điều đó bởi vì trái tim tôi đã mách bảo từ lâu rồi.

"Tao vẫn ở đây, bên cạnh mày cho đến khi mày có thể vượt qua cú sốc này và tự đứng vững trở lại. Tao sẽ luôn ở đây khi mày cần, nhưng Mew,mày phải dừng hành vi tự hủy hoại bản thân này lại. Đây không phải là mày."

Tôi nắm tay cậu ấy và nhìn vào mắt cậu ấy để nói rằng tôi thực sự quan tâm "Hành vi kiểu này là của tao chứ không phải mày" tôi tự ti nói thêm.

"Nhưng tại sao chứ, tao không đủ tốt sao, Ray. Nhìn xem, Top lừa dối tao, bạn thân phản bội và bây giờ mày lại bỏ rơi tao nữa" Cậu càng khóc nhiều hơn.

Tôi biết sự bất an có thể xâm chiếm tâm trí và trái tim của một người đến mức nào. Trong cuộc đời Mew chưa bao giờ bị tổn thương đến như thế này. Cậu luôn là cậu bé vàng, thiên thần được mọi người yêu mến và bảo vệ.

Những ai từng gặp cậu ấy đều yêu mến cậu và cậu ấy gần như được đặt lên bệ nâng niu giống như tôi lúc trước.

Khi yêu và cho đi hết mình, cậu ấy chợt rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân bởi sự phản bội và ghen tuông. Cậu ấy không được trang bị cho việc đối mặt với mặt tối của việc yêu người khác.

"Đó không phải lỗi của mày Mew. Những điều xấu xa mà Top và Boston đã làm không liên quan gì đến mày hay giá trị bản thân của mày. Cảm xúc của tao thay đổi cũng không phải lỗi của mày, đó là tại tao. Chỉ có một thứ chúng ta có thể kiểm soát được là chính mình. Phần còn lại, dù có cố gắng thế nào chúng ta cũng không thể làm gì được".

"Tao không lạ gì với việc tự hủy hoại bản thân vì tao cũng làm vậy. Tao làm điều đó từ khi còn nhỏ và mày phải an ủi tao rất nhiều lần rồi. Có khi sự tức giận, đau đớn và sợ hãi ngày càng tăng lên và quá áp đảo cảm xúc nhưng phải tự cứu mình Mew. Nếu không thì không ai giúp mày được nữa!" Tôi nói với cậu ấy một cách nhẹ nhàng nhất có thể trong khi cậu ấy đang nức nở.

Tôi cố gắng hết sức để an ủi cậu ấy, gạt mọi chuyện lộn xộn sang một bên thì cậu ấy vẫn là người thân thiết nhất trong gia đình đối với tôi.

Chúng tôi ngồi đó ôm nhau trong im lặng. Cuối cùng cậu ấy cũng bình tĩnh lại và tránh khỏi ánh mắt tôi. Cậu ấy trông xấu hổ và hối lỗi.

"Xin lỗi nha Ray. Tao là một người bạn trai tồi tệ đối với mày. Tao không có ý coi thường cảm xúc của mày. Tao xin lỗi" cậu nói một cách chân thành, thấp thoáng bóng dáng Mew chính chắn, dịu dàng mà tôi từng biết.

"Thôi đi Mew, không sao đâu. Tao cũng xin lỗi. Vẫn là bạn tốt nhé?"
Tôi hỏi và cậu ấy gật đầu mỉm cười khi ngã vào vòng tay tôi trong một cái ôm ấm áp và thân thiện.

"Mày thấy sao, hay là tụi mình đi nghỉ xa khỏi thành phố vài ngày. Chỉ có mày, tao và Syrup. Hỏi xem cô ấy muốn dẫn April theo không? Nghỉ ngơi thư giãn một chút đi? Tao cho chuẩn bị biệt thự ở Hua Hin."

Tôi nói và cậu ấy gật đầu, lần đầu tiên nhiệt tình như Mew ngày xưa mà tôi biết.

Nghĩ lại thì, lẽ ra tôi phải sớm nhận ra rằng trong cuộc sống, có một số người đơn giản là chỉ phù hợp để làm bạn bè hơn là người yêu lãng mạn.

SAND's POV

Những ngày sau vụ việc ở canteen, Ray giống như tạo ra một khoảng cách giữa chúng tôi. Có khi tôi thoáng thấy cậu ấy trong quán bar và ở trường, nhưng cậu ấy vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.

Thỉnh thoảng, điện thoại của tôi sáng lên với những tin nhắn Line từ cậu ấy, kèm theo là những bức ảnh về đủ thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống: một chiếc đĩa nhựa vinyl cậu ấy mới mua, một chiếc áo sơ mi sành điệu đúng style của tôi, hay những bé thú cưng đáng yêu mà cậu ấy thấy thú vị.... Nhưng tôi chọn cách phớt lờ hết, để chế độ 'đã xem' nhưng không bao giờ trả lời.

Rốt cuộc thì tôi có thể nói gì đây? Cậu ấy vẫn còn trong mối quan hệ với người khác và tôi cho rằng đến giờ họ đã giải quyết được vấn đề của mình.

Rồi một ngày, tin nhắn của Ray thay đổi bất ngờ. Cậu ấy nói rằng sẽ đi vắng một thời gian nhưng nhấn mạnh rằng muốn nói chuyện với tôi sau khi cậu ấy trở về.

Tôi không khỏi tò mò về ý định của cậu ấy. Vì vậy, cuối cùng tôi lấy hết can đảm để hỏi cậu ấy có ý gì, nhưng cậu ấy không trả lời. Tin nhắn vẫn chưa được 'xem', mang đến một cảm giác bí ẩn.

Đúng như lời cậu ấy nói, Ray biến mất ở quán bar và cả trường đại học. Tôi nhớ cậu ấy nhiều hơn mức tôi muốn thừa nhận, ngay cả khi tôi không thể hiện điều đó.

Tôi nhận thấy bạn bè của cậu ấy, ngoại trừ Boston, hình như cũng biến mất. Có vẻ như cậu ấy đi với nhóm bạn của mình, để lại một khoảng trống quen thuộc và một không gian yên tĩnh.

Trong khi đó, Boston trở nên không thể tách rời khỏi Nick, một sự phát triển khiến tôi bối rối và đôi khi khó chịu. Họ giống như hai hạt đậu trong một cái vỏ, và thật khó hiểu tại sao Nick lại chọn ở bên cạnh Boston. Tuy nhiên, nhìn thấy Nick rất hạnh phúc và yêu Boston, tôi chỉ có thể hy vọng rằng cậu ấy sẽ không phải chịu nỗi đau tan vỡ một lần nữa.

Về phần Top, tôi không thể không nhận thấy sự thay đổi ở anh ấy. Anh không còn lang thang đầy lôi cuốn và tự tin trong quán bar nữa. Thay vào đó, anh ngồi một mình chăm chú uống rượu, thỉnh thoảng trao đổi vài lời với bartender. Thỉnh thoảng chúng tôi tình cờ nhìn thấy nhau, hiểu được thỏa thuận ngầm được thiết lập vào cái đêm định mệnh đó khi mối quan hệ trong quá khứ của chúng tôi bị tiết lộ.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là sự vắng mặt của Ray đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi đến mức nào. Khí chất riêng của cậu ấy, những yêu cầu không ngừng, và thậm chí cả những lời than vãn thường xuyên của cậu ấy tạo thêm sự sống động bất ngờ cho cuộc sống bình thường của tôi.

Mọi thứ quá yên tĩnh khi không có Ray ở bên và đưa ra những yêu cầu vớ vẩn nhất. Mặc dù có chiều cao trung bình, Ray tạo dấu ấn về sự hiện diện theo cách riêng của cậu ấy, khiến tôi thấy nhớ nhung nhiều hơn là tôi tưởng.

Dường như tôi đã coi thường sự phấn khích và hỗn loạn mà cậu ấy mang đến cho cuộc đời tôi, và giờ đây, tôi chỉ còn lại một cảm giác mất mát sâu sắc.

Tôi chế giễu ý nghĩ cuối cùng đó vì quả thực Ray quan trọng hơn cả cuộc sống của tôi. Những gì Ray thiếu ở chiều cao thì chắc chắn cậu ấy được bù đắp ở diện mạo, phong cách và cá tính. Tôi phải thừa nhận rằng tôi nhớ quả bom nổ chậm bé nhỏ đó rất nhiều. Ray, khi nào cậu ấy mới về? Tôi nằm xuống chiếc giường lạnh lẽo, kiệt sức nhưng lại trằn trọc như những đêm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro