Part 4 - Theo đuổi ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4 - Theo đuổi ngoài ý muốn

Sand's POV

Ngồi một mình ở thư viện như thường lệ, tôi cố gắng tập trung, nhưng suy nghĩ cứ liên tục quay về Ray, khiến tôi bối rối về tình hình hiện tại.

Đã vài ngày kể từ khi cậu ấy bắt đầu có thói quen kỳ lạ là theo dõi tôi. Bất cứ khi nào cậu ấy nhìn thấy tôi liền lại gần và bắt chuyện một chút. Ngay cả bạn bè của cậu ấy cũng chấp nhận sự hiện diện của tôi, như thể tôi là một người ngang hàng với họ.

Việc này thu hút sự chú ý của các bạn học khác. Họ bắt đầu tiếp cận tôi thường xuyên hơn, chào đón khi tôi đến và tạm biệt tôi khi kết thúc giờ học. Tôi cố gắng tỏ ra không bị ảnh hưởng, nhưng khá là khó khăn.

Trong suốt bốn năm đại học, tôi cố gắng thu mình kín đáo, cẩn thận tránh thu hút sự chú ý đến bản thân mình.

Trường hợp duy nhất mà tôi cảm thấy thoải mái khi bị chú ý là khi ở trên sân khấu, đắm chìm trong âm nhạc. Trong khung cảnh đó, được giai điệu bảo vệ, tôi có thể buông bỏ mà không cần bận tâm đến nhận thức của khán giả về mình. Chỉ có những tiếng vỗ tay và cổ vũ sau đó mới nhắc nhở rằng tôi không đơn độc, khiến tôi mất sự tự tin, một lần nữa cảm thấy tự ti vì ánh đèn sân khấu.

Khoảng hai tuần sau tình huống này, tôi thấy rõ rằng dù có làm gì đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự theo đuổi không ngừng nghỉ của Ray.

Hôm nay, tôi lại nhìn thấy cậu ấy đang tựa người vào chiếc Mercedes màu xám đậm, rõ ràng là đang đợi tôi bên ngoài quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời gian.

Cậu ta nở nụ cười toe toét không thể chịu nổi trong khi tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Tôi bực bội với cách cậu ấy thu hút sự chú ý của tôi một cách trắng trợn, đến mức các đồng nghiệp bây giờ cứ trêu chọc về cái gọi là người hâm mộ của tôi.

"Thực ra mày muốn gì, Ray? Tao đã nhiều lần yêu cầu mày thôi đi mà sao vẫn xuất hiện hoài vậy. Không thể tìm ra người nào khác để đùa giỡn à?" Tôi nói, khoanh tay, đối mặt với cậu ấy.

"Tao cũng đã nói rồi, tao chỉ muốn tụi mình làm bạn, Sand,"

Ray trả lời, có vẻ thích thú trước sự khó chịu của tôi. Cậu ấy sở hữu một khả năng kỳ lạ là giữ được bình tĩnh ngay cả khi tôi rất khó chịu. "Vào đi, tao chở mày về nhà."

Cảm thấy quá kiệt sức để tranh cãi, tôi ngồi vào ghế phụ và im lặng thắt dây an toàn. Cậu ta nở nụ cười tươi rói tự mãn, như thể cuối cùng cũng giành được chiến thắng. Ray thật ngu ngốc, tôi thở dài, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Khi chúng tôi lái xe qua những khu phố xa lạ, cuối cùng tôi cũng phá vỡ im lặng, giọng tôi thoáng chút khó chịu không thể kìm nén được. "Đang đi đâu vậy?"

"Đi chơi ở chỗ tao, như bạn bè với nhau đó. Tao có mấy bộ phim mới chưa xem. Tụi mình có thể gọi pizza và uống chút bia. Tao thấy dạo này mày làm việc khá vất vả. Mày có bao giờ nghỉ ngơi không?" Ray hỏi.

"Hừ... Không giống như mày, Ray, tao không có tài khoản ngân hàng vô tận và thẻ tín dụng bạch kim để giải quyết mọi vấn đề. Tao còn phải trả hóa đơn và học phí. Tối nay là dịp hiếm hoi tao có thể về nhà sớm và nghỉ ngơi. Vậy mà vẫn phải ở đây... tất cả là tại mày không chịu để tao yên," tôi lẩm bẩm.

"Có thể thư giãn cùng nhau. Tao nói rồi á, có thể chill chill, xem phim và ăn uống", cậu nói thêm.

Tôi ném cho cậu ta một cái nhìn hoài nghi. Ai có thể tin người này chỉ muốn đi chơi, xem phim và ăn uống? Nhiều khả năng là cậu ấy thích ăn tôi hơn.

Tôi chỉ đảo mắt, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi tới một khu phố cao cấp với những ngôi biệt thự nằm cạnh nhau, thuộc về giới thượng lưu.

Ray's POV

Vài tuần qua đã khiến tôi nhận ra vài điều.

Ban đầu, tôi chỉ muốn thu hút sự chú ý của Sand, thậm chí là một cuộc gặp gỡ thân mật khác, bởi sự khao khát của tôi với cậu ấy.

Cậu ấy cực kỳ hấp dẫn, và cuộc gặp gỡ trước đây khiến tôi muốn nhiều hơn nữa. Tôi muốn xác định xem chemistry có tiếp diễn ở lần thứ hai không.

Tuy nhiên, việc theo dõi xung quanh Sand giúp tôi hiểu rõ hơn về sự cố gắng của cậu ấy trong học tập và kiếm sống.

Hoàn cảnh sống của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi thường tự hỏi cậu ấy ngủ được bao nhiêu giờ, dựa trên lịch học, đi thư viện, công việc ở quán cà phê và cả hợp đồng biểu diễn ban đêm ở quán bar. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy thường ngủ gật trong lớp.

Tuy nhiên, cậu ấy không hề phàn nàn về điều đó. Cậu ấy trải qua ngày dài của mình như một nhà vô địch thực sự.

Bất chấp sự khó chịu rõ ràng của cậu ấy trước sự đeo bám dai dẳng của tôi để cố gắng thu hút sự chú ý của cậu, tôi thậm chí còn cố gắng khiến cậu ấy mỉm cười nhẹ trong các cuộc trao đổi ngắn của chúng tôi.

Sand không chỉ đẹp trai và hấp dẫn; cậu ấy cũng cực kỳ chăm chỉ. Ngày tháng trôi qua, nhận thức của tôi về cậu ấy chuyển từ việc theo đuổi đơn thuần sang một người bạn thực sự, một người mà tôi thật lòng muốn dành thời gian ở cùng.

Nụ cười của tôi càng nở rộng hơn khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cậu ấy khi chúng tôi rẽ vào đường khác.

Có thể thấy rằng những ngôi nhà kiểu này không quen thuộc với Sand, cậu ấy đang nhìn với sự kinh ngạc.

Sau khi gọi pizza và lấy mấy lon bia từ tủ lạnh, tôi dẫn cậu ấy vào phòng chiếu phim.

Cậu ấy hỏi thăm về những người khác trong nhà, tôi nói rằng chỉ có bác quản gia, chắc đang ở đâu đó làm việc nhà.

Cậu ấy nhận xét rằng ở đây chắc hẳn cô đơn lắm. Cậu ấy không biết rằng nó thực sự cô đơn đến mức nào đâu, đó chính xác là lý do khiến tôi hiếm khi thích ở nhà.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro