chap 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1:GẶP GỠ


_Năm nay phong độ vẫn tốt hihi giờ đi đâu ăn mừng đi Tuyết _Gia Hân chu chu cái miệng nhỏ nhắn với Lăng Tuyết

_Ừm tớ cũng nghĩ thế không ngờ lên đại học 2 đứa vẫn ẵm được học bổng ngon ơ.les't go

Hai người vừa đi vừa trò chuyện không để ý tới ánh mắt người đi đường.Cũng đúng thôi vì cả 2 đều rất xinh đẹp. Gia Hân có 1 vẻ đẹp trong sáng thánh thiện với làn da trắng mịn , đôi mằt như nước mùa thu, mi không vẽ mà cong ,đôi môi hồng luôn bận rộn .Lăng Tuyết lại mang 1 vẻ đẹp khác.Cả khuôn mặt cô đẹp như tượng tạc.Tạo hóa thật ưu ái cho cô nhưng nổi bật là đôi mắt thạch anh tím trong suốt.Đôi mắt ấy như muốn thôi miên tất cả những ai nhìn vào nó.Biết bao chàng trai điêu đứng trước 2 người họ nhưng cũng không ít người tan nát trái tim sau khi tỏ tình. Không biết chàng trai nào có thể lọt vào mắt xanh của 2 mỹ nhân

_Tới siêu thị đi Hân mình muốn mua cho ba chiếc áo.Sắp sinh nhật ba rồi .Tiện thể tặng cho bản thân một cái gì đó.

_Ừh thật ra mình đang để dành tiền mua 1 chiếc áo.Muốn lâu rồi mà chưa mua được

_Tiểu thư của tập đoàn JK, à nàng có thể mua cả cái cửa hàng đó đấy _Lăng Tuyết quay sang nhìn Hân với ánh mắt ngạc nhiên

_Mình muốn mua bằng tiền do bản thân có được .Như thế không phải ý nghĩa hơn sao? Từ giờ trở đi Gia Hân này sẽ tự thân vận động

_Haha ôi Gia Hân của tôi lớn thật rồi - Lăng Tuyết nhìn không chớp mắt rồi cười phá lên.Cô bạn thân từ nhỏ luôn muốn gì được lấy, tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách và cả khuôn mặt đều trong sáng như trẻ con nay bỗng dưng suy nghĩ thật người lớn làm cô không khỏi ngỡ ngàng.

_Có gì đáng buồn cười đâu chứ.Qúa đáng 

Nói xong Gia Hân đi nhanh về phía trước.Lăng Tuyết vội vàng đuổi theo:

_Mình xin lỗi tại mình bất ngờ quá đó mà.Thôi không giận nữa mình đãi cậu ăn kem chịu không?

Gia Hân gật đầu cái rụp gương mặt bầu bĩnh sáng lên.Nhắc tới kem là quên hết tất thảy mọi chuyện.Cái tính trẻ con này thật không thể thay đổi . Lựa chọn 1 hồi cũng tìm được chiếc áo ưng ý Lăng Tuyết quay sang tìm Hân, mới đứng đây mà đã chạy nhảy đi đâu rồi không biết.Kia rồi ,không biết lại đang nhìn gì mà say mê thế. Tuyết bước nhanh về phía Hân nhưng mới được vài bước bỗng những thùng hàng trên cao rơi xuống ngay trên đầu cô ,Lăng Tuyết bàng hoàng nhìn thùng hàng rơi xuống mà không kịp phản ứng gì.Chưa kịp suy nghĩ cô đã thấy mình rơi vào 1 vòng tay ấm áp lạ thường ,nỗi sợ hãi bỗng chốc tan biến cô thấy mình thật an toàn trong vòng tay này.Khẽ ngẩng đầu lên cô như muốn ghẹt thở .

"Đẹp quá" đó là tất cả suy nghĩ của cô khi nhìn thấy anh.Đôi mất đen sâu thăm thẳm ,đôi lông mày nghiêm nghị, chiếc mũi cao như một quý tộc phương tây ,bạc môi mỏng khẽ mím .Cả khuôn mặt ấy hoàn hảo tới từngchi tiết .Có lẽ thần hy lạp cũng chỉ đẹp được như thế thôi _ Lăng Tuyết tự nhủ.

Đôi mắt đen kia cũng ánh lên tia ngạc nhiên nhưng biến mất rất nhanh. Bờ môi khẽ mở:

_không sao chứ có bị thương ở đâu không? một giọng nói trầm và hơi khàn nhưng cũng đầy quyếnrũ thể hiện sự quan tâm và lo lắng cất lên.


Cô chợt bừng tỉnh cảm nhận 2 má nóng lên chết tiệt cư nhiên nhìn người ta tới thần hồn điên đảo như vậy 

_Cảm ơn anh tôi .. tôi ..:Cô ấp úng không thể nói hết câu

_Tự lo cho bản thân đi

Nói hết câu anh lạnh lùng bước đi ,giọng nói như băng nghìn năm chưa tan chảy khác hẳn lúc trước.Sao con người có thể thay đổi thái độ nhanh như thế chứ.Lăng Tuyết chưa kịp phản ứng Gia Hân đã ôm chầm lấy hỏi han rối rít:

_Tuyết không sao chứ? Mình xin lỗi, có bị thương ở đâu không ?

_Không sao đâu có người giúp mình mà?

_không sao thật đúng không.ủa mà người giúp cậu đâu? Gia Hân ngó ngó xung quanh nơi họ đứng nhưng không thấy ai

_Anh ta vừa đi rồi.

_Thành thật xin lỗi quý khách nhân viên của chúng tôi sơ ý quá qúy khách không sao chứ? Quản lý

siêu thị vội vàng tới xin lỗi ,cả 2 người hỏi tới hỏi lui làm đầu Lăng Tuyết muốn ong cả lên

_Mình không sao đâu 2 người không cần lo lằng như vậy .Mình ổn mà

Người quản lý khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu Gia Hân đã nổi xung lên làm nhân viên siêu thị xanh cả mặt .Dám làm ăn cẩu thả làm bạn ta suýt bị thương phải mắng cho chừa nhé .Thế là thiên thần nhỏ bé bỗng trở thành 1 ác quỷ trong lòng các nhân viên nơi đây.
Cả ngày hôm nay cô đều nhớ tới đôi mắt đen lạnh lùng đó.Ngay khi ánh mắt cô chạm phải cái nhìn ấy một cảm giác chưa bao giờ có xuất hiện ,chắc không phải cô trúng tiếng sét ái tình chứ vậy thì thảm rồi cô còn chẳng biết nổi tên của anh ta.Cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ cũng đã gần sáng lần đầu tiên trong đời cô biết thế nào là nhớ mong 1 người khác.1 đêm mất ngủ .Cô tự nhủ thôi quên đi quên đi 


Nhưng liệu có quên được không?


Trong ngôi biệt thự mang phong cách châu Âu cũng có 1 người mất ngủ.Hôm nay khi đang kiểm tra hoạt động chuỗi siêu thị do mình quản lý bỗng anh chú ý tới một cô gái .Lần đầu tiên anh để ý tới người khác như thế này dường như ở cô gái ấy có 1 sức hút khiến anh không thể cưỡng lại .Anh đi tới gần cô hơn, bỗng thùng hàng trên cao đổ xuống,tim anh như đập trật 1 nhịp, trong khoảng khắc đó anh lao tới muốn bảo vệ cô. Khi ánh mắt chạm nhau anh thật sự kinh ngạc -cô đẹp quá 1 vẻ đẹp rất thánh thiện trong sáng nhưng không mềm yếu mà rất kiên cường thu hút .Đặc biệt đôi mắt thạch anh tím như nhìn xuyên qua trái tim tương chừng đã đóng băng của anh.Anh muốn có cô. Bống anh giật mình với suy nghĩ đó của mình.Không anh không muốn có tình cảm với ai cả tuyệt đối không thể có ,cuộc đời anh đã có 1 bàn tay sắp đặt, anh không thể. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô anh khẽ hỏi ,sau khi biết cô không sao cả anh thấy sợ nếu ở gần anh sẽ làm cô bị tổn thương mất.Ý nghĩ đó đưa anh về thực tại, anh quay lưng bước đi và tự nhủ đó chỉ là một người trong nhiều người mà anh đã gặp hôm nay.Hãy quên đi vì mục đích của bản thân anh sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình không thể để những thứ tình cảm ngu ngốc này cản trở .


Nhưng liệu anh có quên được không khi đôi mắt thạch anh tím vẫn hiện diện trong suy nghĩ của anh

Cuộc gặp gỡ và những rung động ấy chỉ là thoáng qua hay là một câu chuyện dài

CHƯƠNG 2 : SẮP ĐẶT





_ Tuyết ,Tuyết ,đang suy nghĩ gì mà mình gọi mãi không trả lời thế?


_Không có gì đâu đang nghĩ vẩn vơ thôi 


_Mẹ bảo cậu tới chơi đó, mấy ngày rồi chưa thấy cậu . Không biết chừng mong cậu làm chị dâumình quáCô khẽ cười trước câu nói của Gia Hân. 2 gia đình vốn thân thiết nên 2 đứa cũng quen biết từ nhỏ sau này càng ngày càng không tách nhau ra được.Lăng Tuyết và Gia Hân vẫn qua nhà nhau thường xuyên nhưng cả tuần nay không thấy Tuyết tới 2 bác cũng thấy nhớ.Anh Gia Bảo cũng đối xử với Tuyết như em gái nhưngbác gái luôn nhận Tuyết làm con dâu,đôi lúc cũng làm 2 người khó xử.


_Ừ mình biết rồi .Chốc sẽ cùng cậu về.Mình cũng thấy nhớ 2 bác rồi đây.


_OK.Mà này có vệ tinh đang đợi kìa _Gia Hân khẽ liếc mắt về phía cửa nơi có 1 chàng trai đang đứng đợi với bó hoa to đùng trên tay.Tuyết khẽ kêu khổ :


_Có trách thì phải trách tại sao cậu lại xinh đẹp như thế thôi .Ôi làm bao trái tim xao xuyến _Gia Hân 

nhìn cô cười cười.


_Cậu thì thiếu sao .Không phải có anh giám đốc muốn đính hôn với nàng hả tiểu thư? Người ta đẹp trai tài giỏi . như thế mà có người còn không để vào mắt kìa .


_Còn chẳng bằng 1 nửa anh hai .Out ,Out.Tớ phải chờ đợi hoàng tử của cuộc đời mình, không biết lúc nào chàng mới xuất hiện đây.


Tuyết khẽ cười khổ .19 tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy. Không biết hoàng tử của Hân sẽ thế nào.Bỗng 1 khuôn mặt xuất hiện trong tâm trí cô vẫn là đôi mắt đen lạnh lùng khuôn mặt đẹp như 1 vị thần trên đỉnh olympus ấy 


"Liệu đó có phải hoàng tử mà cô mong chờ"


Cô vội vàng lắc đầu xua tan đi suy nghĩ đó .Không hiểu sao từ hôm đó vẫn không quên được con người ấy.




Chiếc xe audi dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng tuyệt đẹp .2 người bước xuống gặp ngay anh Gia Bảo cũng vừa về:


_Anh hai/ Anh Bảo 

Cả 2 người đồng thanh chào 


_Ừh 2 đứa mới đi học về à ? Sao hôm nay về sớm vậy?


_Dạ chúng em được nghỉ 2 tiết cuối.

2 người lại cùng đồng thanh nói làm anh phải bật cười 2 đứa nhóc này.


_Vào nhà thôi ba má đợi.


3 người bước vào ngôi biệt thự, những người giúp việc cúi đầu chào mà lòng tự nhủ "3 người họ đi với nhau đúng là muốn giết người mà "

Vừa bước vào họ đã nghe thấy tiêng trò chuyện ở phòng khách .Bỗng 1 giọng nói cất lên khiến Tuyết hơi ngạc nhiên đó chẳng phải giọng của ba sao? Sao ba lại ở đây nhỉ?


_Tôi biết như thế là ép buộc nhưng gia đình ta nợ họ quá nhiều hơn nữa ông ấy là ngưới tốt con gái mình gả vào đó sẽ không phải chịu thiệt thòi

_Ông ấy tốt nhưng người con trai thì sao chúng ta còn chẳng biết cậu ta thế nào? Làm thế là ép buộc con bé ,tôi không thể để con gái mình chịu bất cứ tổn thương nào.

Lần này là giọng nói của mẹ, không hiểu họ đang nói gì mà liên quan tới mình.3 người khẽ dừng bước ngập ngừng không biết có nên vào trong. Đúng lúc ba Gia Hân lên tiếng :

_Việc này lên hỏi ý kiến con bé trước đã .

_Bình tĩnh đi Nhược Lan chuyện này chúng ta sẽ bàn sau bọn trẻ chắc cũng sắp về rồi _Bác gái khẽ lên tiếng:

_Chúng ta đã hứa sẽ để con gái mình lấy con trai ông ta.Ông ấy đã cứu cả gia đình mình nhưng tôi cũngkhông muốn con bé lấy người mà nó không yêu .hơn nữa họ sống trong nguy hiểm như thế ...tôi...tôi...nhưng đâu còn cánh nào khác. Chúng ta nợ họ quá nhiều.


_Ba ,má có chuyện gì thế ạ?

Câu hỏi cất lên làm họ giật mình đứng cả lên

_Tuyết .sao con lại ở đây?

_Hôm nay được nghỉ sớm nên con tới thăm 2 bác.Ba .Ba đang giấu con chuyện gì đúng không?

_Không có gì đâu con .Ba má với 2 bác đang bàn chuyện làm ăn thôi ._Ông Lăng Hạo Thiên vội nói

_Ba xin đừng giấu con,cái gì mà lấy chồng ,ép buộc.Hãy nói cho con biết có phải chuyện này liên quan tới con không ? Ba

_Mẹ có chuyện gì mọi người đang giấu chúng con ạ? Gia Hân vội hỏi bác gái

_Chuyện này ... - Bà khẽ ngừng rồi nhìn ông Hạo Thiên - Chúng ta không thể giấu con bé mãi ,con bé có quyền được biết vì đó là cuộc sống của nó

_Nhưng mà

_Má.xin hãy cho con biết.- Không để bà Nhược Lan nói hết Tuyết vội vàng cầu xin bà

_Mọi người ngồi xuống rồi hãy nói . Gia Bảo lên tiếng - Có chuyện gì xin ba má và cô chú nói ra vì con nghĩ Tuyết cũng đã đủ lớn để quyết định .

_Ngối xuống đi.Gia Hân con ra ngoài đi.


_Con không đi đâu ba chuyện này liên quan tới Tuyết. con không đi

_Xin để Hân ở lại. Mọi người cho con biết chuyện gì đang xảy ra được không?

Ông Hạo Thiên chần chừ 1 lúc mới bắt đầu nói.Cả phòng khách im lặng tới ngạt thở sau những gì ông nói .

_Tuyết .Con không sao chứ? Nếu con không muốn má sẽ không ép con ,ba má sẽ tìm cách khác.


_Con muốn yên tĩnh 1 mình.Con xin phép.

Nói rồi cô chạy vụt ra khu vườn sau .Chuyện gì thế này ,cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếu phu nhân của Hắc Long Hội.không cô không muốn suốt đời sẽ ở nơi đó. Đúng rồi nếu cô không muốn ba má sẽ không ép cô . Nhưng liệu họ có tha thứ cho gia đình cô?

Họ đã cứu ba thoát chết, giúp ông vực lại công ty đang bên bờ phá sản .Gia đình cô nợ họ quá nhiều.Cô không trách ba má đã đem cuộc đời cô sắp đặt sẵn , cô chỉ không cam lòng vì trong lòng cô có hình bóng khác.Nhớ tới con người ấy làm tim cô đau nhói.Tại sao mới gặp 1 lần cô đã không thể quên anh. Cô bật khóc, ước gì mọi chuyên không phải là sự thật ,ước gì cô và Hân vẫn đang ngồi ở trường,không phải suy nghĩ,dằn vặt thế này. Chắc hẳn ba má cũng rất đau khổ .Ông trời ơi ông bảo tôi phải làm sao đây?

_Con bé đi lâu quá rồi. -Bà Nhược Lan toan đứng dậy thì Lăng Tuyết bước vào.

_Con xin lỗi đã để mọi người lo lắng.

_Tuyết má xin lỗi.con không muốn cũng không ai ép con đừng suy nghĩ gì nhiều.cứ coi như con chưa nghe thấy gì.Ba má sẽ tự giải quyết con yên tâm.

_Ba má ,con đồng ý lấy người đó.

_Tuyết cậu làm sao thế?

Gia Hân nhanh chóng chạy lại gần cô 

_Ba má và cô chú sẽ giải quyết được mà .Cậu đừng lo lắng.

_Mình nghĩ kĩ rồi. Gia đình họ thật sự rất tốt khi đã giúp ba mình nhiều như thế .Hơn nữa họ lại giàu có và quyền lực như thế .Mình vào làm dâu ở đó không phải rất tốt sao?

_Con thật sự nghĩ như thế?

_Vâng thưa ba - Cô bình thản trả lời nhưng trong lòng nổi lên đầy sóng gió. Liệu có đúng hay không?

Có 1 người cũng rất sững sờ tại 1 ngôi biệt thự khác

_SAO? Ông nói gì?

_Con không nghe rõ sao? Muốn làm người thừa kế con nhất định phải lấy người do ta chỉ định.

_Muốn kiểm soát cả cuộc đời tôi ư? Ông sẽ phải hối hận.

_Con trai tất cả những gì ta làm đều muốn tốt cho con.

_Ông muốn tốt cho tôi sao? Nực cười ,kể từ ngày mẹ tôi mất ông đã không còn là ba tôi.Tôi hận ông, cả đời này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông.

_Ngày kia sẽ đi gặp mặt nhà gái.

_Được. Trò chơi này tôi sẽ chơi cùng ông.

Nói xong anh quay người bước ra khỏi phòng .Đôi môi khẽ nhếch lên:

_Là ông ép tôi.Đính hôn ư? Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết.

Trong căn phòng mà anh vừa bước ra người đàn ông uy nghiêm ban nãy bỗng trở lên đau thương tột độ

_Anh phải làm sao đây.Con trai chúng ta nó hận anh.Là tại anh nếu hôm đó anh về sớm hơn thì em đã.Anh xin lỗi.Điều anh sắp làm là đúng hay sai liệu cô bé đó có thể sửa sai cho anh hay anh lạii chuẩn bị mắc phải 1 sai lầm nữa.


Con trai.trái tim con liệu có thể ấm áp lại 1 lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#min