chap 16+17+18+19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16

Sau khi đã yên vị trên ghế người phụ nữ mới bỏ tai Ngạo Thiên ra nhìn cô tươi cười :

_Con là vợ sắp cưới của Lãnh à ?

_Dạ vâng.

Cô trả lời theo phản xạ vì còn đang bận ngạc nhiên nhìn con người kia đau đớn xoa tai.

_Ta là Dương Thiên Hoa , cô của Lãnh đồng thời cũng là má của thằng nhóc trời đánh này.

_Con là Lăng Tuyết, hôm nay cô sang đón Ngạo Thiên về ạ ?

_Không, cô di cư sang đây luôn.

Nghe xong câu trả lời không chỉ cô ngạc nhiên mà bác Trương với Ngạo Thiên cũng 1 phen đổ mồ hôi hột.

_Má, chả nhẽ ba để má sang đây 1 mình à?

_Không má bỏ nhà đi.

Ung dung tựa lưng vào ghế cô Hoa lên tiếng, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.Bỗng nhớ ra chuyện gì đó cô quay sang con trai mình gằn giọng :

_Tiểu tử được lắm, dám trốn sang đây bỏ mặc ta ở bên lão già đó à ?

_Hì hì, má nghỉ ngơi chút đi , đi đường mệt mỏi rồi.

Nịnh nọt đúng là nghề của cậu ta, vừa rồi còn mang cái vẻ mặt đưa đám xoa tai giờ đây đã tươi tỉnh bóp vai má xu nịnh.Cô Hoa nhìn con trai ánh mắt nguy hiểm :

_Lập tức về nhà chuẩn bị lấy vợ cho ta.

_Má con còn nhỏ mà!

_Ta muốn bế cháu, ôi số tôi sao khổ thế này, chồng thì lăng nhăng, con trai thì không nghe lời má.Hu hu.

Nhìn người cô này mà cô khẽ nhăn mày, gia đình này không phải trẻ con quá đi, có khi nào người chú cô chưa gặp cũng... tương tự.

_Má con đang tìm con dâu cho người mà. He he

Nghe điệu cười đểu rả của con trai cô Hoa quay sang nhìn :

_THật không ? Dám nói dối lần nữa thì đừng trách ta không nể tình mẹ con.

_Con xin thề.Không tin má hỏi chị hai coi.

Trọng trách được đổ lên đầu cô, nhìn đôi mắt long lanh đầy chờ đợi của cô Hoa cùng ánh mắt van xin của cậu cô khó khăn gật đầu.Cô đang bán bạn mình cho quỷ dữ, hu hu , Gia Hân đừng trách mình, đây là hoàn cảnh xô đẩy a.Trong ngôi biệt thự trắng cũng có 1 con người hắt  xì không thôi và tự hỏi ai đang nhắc đến mình, mà không biết rằng có 2 kẻ đang nở nụ cười của quỷ dữ với cô.Thái độ cô Hoa với con trai lập tức thay đổi chóng mặt, nựng nựng má con trai cô xót xa :

_Vừa nãy có đau lắm không ? Ôi con trai má, má biết mà.

_Đau chết luôn ý chứ.

Đang làm nũng với má bỗng cậu nhớ ra hỏi :

_Mà má bảo ba lăng nhăng sao ?

_Đừng nhắc tới kẻ bạc tình đó nữa,có khi giờ đang vui vẻ với cô thư ký trẻ trung xinh đẹp của lão rồi.Hừ.

_Vì thế mà má sang đây.

Gật đầu cái rụp , cô Hoa bày ra bộ mặt đau khổ mà cô dám chắc 100% là đang giả vờ, 2 má con nhà này thật không còn gì để nói.Bác Trương nãy giờ mới lên tiếng :

_Đại tiểu thư, tôi cho người dọn phòng rồi, cô lên nghỉ ngơi đi.

_Cảm ơn bác.Thôi ta nghỉ ngơi chút , tí sẽ nói chuyện với 2 đứa nha.

Nháy mắt 1 cái cực kỳ đáng yêu cô Hoa mới duyên dáng đi lên lầu.Cậu thở phào nhẹ nhõm, đôi khi tự hỏi đây là má cậu hay em gái cậu nữa, sắp làm bà nội rồi mà còn như trẻ con.Cô chọc chọc tay cậu hỏi :

_Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi thế ?

_Đoán coi.

_Tầm hơn 30.

Cậu trợn mắt ngó cô đăm đăm như thể cô mới từ viện tâm thần đi ra.

_Chị hai à năm nay em cũng 22 rồi đó, bộ chị bảo má sinh em lúc 10 tuổi à.

_Tại nhìn cô ấy trẻ quá, còn tưởng chị gái cậu.

_Hix, năm nay quý bà ấy đã 44 rồi đó.

_Ngưỡng mộ.

_Chị ngưỡng mộ gì, chuẩn bị chịu hành xác đi, thôi em phải đi tiếp thêm sức mạnh đã.

Tiếng chưa dứt đã không thấy người, cô ngẩn ra nhìn, lòng tự hỏi, nhà này thực đúng là rạp xiếc đi.Tiếp tục việc dang dở vừa rồi với bác Trương chẳng mấy chốc mà hết cả buổi sáng.Bàn ăn hôm nay không phải ấm áp mà là cực kỳ ấm áp.Cô thực nuốt không trôi vì 2 con người kia liên tục hỏi chuyện cô.

_Tuyết à thế đối tượng của thằng nhóc này thế nào ? Có ngoan ngoãn không ? Gia đình ra sao ? ...

Và sau hàng ngàn câu hỏi cô cũng được giải thoát vì mọi thông tin đã được giải đáp.Ngao ngán nhìn sang bác Trương cô nhận được ánh mắt cảm thông, và sau buổi làm tư vấn cô rút ra 1 kết luận : thà ở với Ngạo Thiên còn đỡ đau đầu hơn. Bỗng cô dâng lên lòng cảm phục với người chú bí ẩn kia.May mắn thay khi chị Băng xuất hiện giúp cô thoát khỏi sự tra tấn tinh thần này.Cô thấy hăng hái hẳn lên với bài học ngày hôm nay, vận động thực là thoải mái a.Bữa tối mọi người lại được thưởng thức giọng nói như hát của cô Hoa, thực sự nói chuyện với cô Hoa rất vui vẻ , thoải mái nhưng không phải nói từ sáng tới tối không ngừng nghỉ là hơi quá sao ? Từ giờ cô sẽ tuyệt đối nghe theo mọi cảnh cáo của Ngạo Thiên.

1 tuần trôi qua cô thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, mọi người có vẻ miễn nhiễm cảnh này từ bé nhưng cô thì như muốn rụng tai ra luôn, may thay cứu tinh của cô đã tới.Trưa nay đi học về đã thấy 1 chiếc xe lạ xuất hiện ngoài sân, bước vào nhà cô phát hiện 1 người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đối diện là cậu và cô Hoa.Phải nói ấn tượng đầu tiên của cô về người đàn ông này là giống hệt anh, lạnh như băng, khuôn mặt tuy không sắc nét bằng nhưng cũng rất anh tuấn, có lẽ tuổi cũng đã 50 nhưng nhìn còn rất phong trần.

Bỗng cô Hoa lên tiếng :

_Ông sang đây làm gì ?

_Đón em về.

_Tôi không về, ông về mà vui vẻ với em chân dài của ông.

_Em..

Dường như không thể giải thích nổi, ông đứng dậy kéo tay cô Hoa nói :

_Lên phòng nói chuyện.

_Bỏ tay tôi ra

Mặc dù nói thế nhưng cô Hoa vẫn để người này kéo đi.Ngạo Thiên dùng ánh mắt cún con ngước lên :

_Sao không cho con nghe.

Người đàn ông quay lại nhìn cậu ánh mắt phóng ra lửa :

_Ngồi im đó.

Cậu ngoan ngoãn ngồi im, để 2 người kia kéo nhau lên lầu.Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô cậu giải thích , nụ cười toe toét:

_Đó là vị ba ba đáng yêu của má đó. he he kiểu này thì mình lại sắp tự do rồi.

Cô tá hỏa, vị đại nhân mặt lạnh kia cư nhiên là thân nhân của 2 con người lăng xăng này sao ? Đời thật lắm bất ngờ mà.Sau đó cô rút ra quyết định sẽ tin tưởng cậu vì chỉ mấy tiếng sau trước mặt cô là cảnh mẹ con nước mắt ròng ròng ( thực ra là giả khóc ) chia tay nhau

_Cố mang con dâu về nghe chưa ?

_Má về mạnh khỏe nhé , con nhớ má lắm.

Thấy 2 má con ôm nhau không rời, 1 người tức giận kéo vợ mình về lạnh nhạt lên tiếng :

_Phá phách nữa đừng trách.

Cậu nhìn ba mình với ánh mắt khinh thường, có ai ăn dấm chua với con trai như ba cậu không?Chào từ biệt mọi người ba cậu lập tức đưa bảo bối của mình về.Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đại tiểu thư mỗi lần giận chồng là lại làm họ khổ sở a , không hiểu sao 1 kẻ máu lạnh như thế lại đâm đầu yêu đại tiểu thư của họ không thuốc chữa.

Dường như rất nghe lời má, cậu dạo này chăm chỉ tiếp cận với Gia Hân hơn kèm theo là triệu chứng ngày nào cũng muốn ói của cô.Nghe 2 người này nói chuyện không muốn ói mới là chuyện lạ đó.

_Hân à, ánh mặt trời thực sự lu mờ trước em đó!

_Anh cứ đùa em anh mà cười còn đẹp hơn hoa nữa ý chứ

_Anh khen thật mà , hihi.

......

Cô thực hối hận vì đã để 2 kẻ này gặp được nhau, giờ phút này chỉ muốn làm kẻ điếc cho đỡ khổ.

Bữa tối nay chỉ có anh và cô vì con người kia đã hẹn Hân đi đánh lẻ với nhau. không khí lại trở về như lúc trước, bao trùm tất cả là sự im lặng.Dạo này không được gặp anh thường xuyên cô cảm thấy thực nhớ, nhìn anh 1 cách kín đáo cô nhận ra anh gầy hơn trước thì phải,cả khi ăn 2 hàng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau không phải vừa ăn vừa suy nghĩ công việc đó chứ? Cúi đầu suy nghĩ cô bị giọng nói của anh kéo về thực tại

_Thời gian tới đừng đi đâu 1 mình, về nhà chơi cũng cần có Băng đi cùng.

Cô ngạc nhiên hỏi lại :

_Có chuyện gì sao ?

_Không có gì, chỉ là để bảo đảm an toàn cho cô thôi.

Nói xong anh dùng bữa tiếp như ngầm thông báo cuộc nói chyện tới đây là kết thúc, cô ảo não gật đầu :

_Em biết rồi.

Nghe giọng nói của cô tay anh cầm đũa khẽ dừng lại nhưng nhanh chóng khôi phục như không có gì.Nhìn khuôn mặt cô đầy thất vọng chán nản trong lòng anh thấy không vui, mấy ngày nay không nghe tiếng cười của cô anh bỗng thấy nhớ da diết.Bỗng ánh mắt anh dừng lại ở đôi tay nãy giờ giấu dưới bàn của cô đang đưa lên gạt tóc , mày khẽ nhíu lại :

_Sao mà bị thương.

Cô vội giấu bàn tay đi không nhìn anh trả lời :

_Bất cẩn 1 chút thôi.

_Đã mời bác sĩ chưa ?

_Chỉ là vết thương nhỏ, không cần làm mọi người lo lắng.

Anh im lặng nhìn cô rồi hỏi :

_Ăn xong chưa.

Nhận được 1 cái gật đầu anh đứng dậy kéo tay cô lên lầu.Cảm nhận đôi tay cô bé nhỏ nằm trọn trong tay mình anh thấy như có 1 dòng nước ấm áp chạy trong cơ thể khiến anh không muốn buông tay.Con người này nganh bướng không nói nổi, chỉ là vết thương nhẹ mà hơi hoạt đông cũng làm cô nhíu mày lại sao, nói dối cũng không biết cách.Sau anh cũng có 1 kẻ đang ngu ngốc nhìn tay mình đang nằm gọn trong bàn tay to lớn kia.Lần đầu tiên anh nắm tay cô mà lại dịu dàng như thế này, dường như quá xúc động mà cô cứ để anh tùy ý kéo đi.Cho tới khi bị ép ngồi trên chiếc giường êm ái cô mới tỉnh lại, không biết từ lúc nào đã lên tới phòng mình thế này ? Mà anh đi đâu rồi ?

Chưa kịp đứng lên cô đã thấy anh đang từ cửa đi vào, trên tay cầm hộp băng cứu thương.Ngồi đối diện với cô anh nhẹ nhàng để tay cô trên chân mình, từ từ gỡ lớp băng bên ngoài,nhìn thấy vết thương anh trừng mắt với cô :

_Chùy thủ ? Đây là vết thương nhẹ sao ?

_Hôm nay tập luyện không may nên..em học ngành y có thể tự băng bó cho mình.

Cô định rút tay lại thì anh đã giữ lấy

-Ngồi im đó, thực không biết có phải học nghành y không nữa?

Cô ấm ức, không phải sợ anh đợi lâu cô đã chẳng băng bó sơ sài như vậy, cũng thực là chả hiểu hôm nay làm sao mà sơ ý để bị rạch 1 đường tuy không dài nhưng khá sâu trên tay.Anh khẽ căn nhằn nhưng rất tỉ mỉ sát trùng vết thương cho cô.Cô khẽ "a " lên một tiếng làm anh dừng ngay hành động của mình, nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương, giọng nói của anh rất ấm áp như dỗ dành cô :

_1 chút là hết đau thôi.

Cô im lặng để anh bôi thuốc, băng bó vết thương cho mình, nhìn từ trên chỉ có thể thấy đôi lông mày nghiêm nghị của anh đang nhíu chặt , không hiểu sao con người này luôn luôn cau mày như thế .Cho tới khi ý thức được hành động của mình cô mới giật mình nhận ra tay cô đang miết nhẹ hàng lông này của anh.Cảm nhận khuôn mặt anh đang từ từ ngẩng lên, rất muốn rút tay lại nhưng cô không thể,Ngay khi ánh mắt cô gặp phải đôi mắt anh cô chỉ muốn thời gian dừng lại , trong ánh mắt sâu thẳm ấy hiện lên sự lo lắng , quan tâm và cả chút kinh ngạc.Tay anh bất giác đưa lên miết nhẹ lên má cô, họ cứ nhìn nhau như thế cho tới khi cô tưởng mình đã chìm sâu vào đôi mắt ấy thì anh giật mình rút tay lại, vôi vàng băng bó vết thương rồi đi nhanh ra cửa.Ngập ngừng 1 chút anh quay người dặn dò cô :

_Tự bảo vệ mình, nếu bị thương thì bảo bác Trương.

Cô im lặng gật đầu nhìn anh đóng cửa lại. lòng dâng lên 1 cỗ ấm áp.Ngoài cửa đang có 1 người nhìn chằm chằm tay mình rồi không tự chủ rít nhỏ:

_Chết tiệt, cư nhiên không thể khống chế bản thân

CHƯƠNG 17

Ngồi vào bàn học mà tâm trí cô cứ để đi nơi đâu cho tới khi tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình:

_Gia Hân.

_Ừm, mai sinh nhật anh Bảo , cậu sẽ tới chứ?

_Tất nhiên rồi.

_Vậy mai học xong cùng mình về luôn nhé, cô chú cũng sang.

_Chắc mai mình phải đi cùng chị Băng, anh ấy không cho đi 1 mình.

_Tuyết này, má muốn gặp mặt anh ta, cậu có thể kêu anh ta đi cùng không?

Cô trầm ngâm 1 chút rồi nói:

_Dạo này anh ấy rất bận, để mình hỏi anh ấy đã.

_Ừm, thế nhé , bye.

_Ừ, bye.

Suy nghĩ 1 hồi lâu cô mới đi sang phòng anh, chần chừ mãi mới dám gõ cửa.Tiếng anh lạnh lùng truyền ra

_Bác Trương à? Cháu không khóa cửa.

_Không ,là em.

Ngoài cửa , cô thấp thỏm lo sợ anh sẽ đuổi cô về , 2tay bồn chồn nắm vào lại mở ra liên tục.Trong phòng, ngòi bút trên tay anh rạch 1 đường dài trên giấy, cho tới khi tiếng va chạm giữa mặt bàn và bút làm anh thoát khỏi sự ngạc nhiên, lấy lại bình tĩnh anh cúi đầu đọc tài liệu, nói vọng ra

_Vào đi.

Tay cô run rẩy đẩy cửa phòng anh, lần đầu tiên mới biết phòng của anh cũng lạnh như anh vậy.Màu sắc chủ đạo vẫn là màu đen quen thuộc,chỉ có rèm cửa màu xanh thẫm .Căn phòng khá đơn giản với 1 bộ sa lông tiếp khách, bàn làm việc với những chồng hồ sơ nhìn mà cô muốn xỉu,phòng của anh không phải đơn giản mà là cực kỳ đơn giản, nhưng làm cô quan tâm nhất là người đang cúi đầu giải quyết công việc kia.Người ta nói đàn ông đẹp nhất khi họ làm việc, câu nói thật không ngoa, nhìn anh 1 tay chống cằm, 1 tay cầm bút viết quả thực càng thêm thu hút.

Dù đang nhìn tài liệu nhưng mọi chú ý của anh là bước chân của ai kia, vào phòng anh không phải để thăm quan đấy chứ.Sự kiên nhẫn của anh bị đánh bại, bỏ bút xuống, anh ngẩng đầu hỏi:

_Có chuyện gì thế?

Giọng nói không còn quá xa cách như trước nữa mà còn thêm chút hài lòng vì có người đang ngây ngốc nhìn anh kia.Phát hiện anh đang nhìn mình cô vội cúi đầu che đi 2 má đang đỏ ửng của mình, khẽ hỏi:

_Ngày mai anh có rảnh không?

Anh nghi hoặc nhìn cô nói;

_Làm gì?

_Mai sinh nhật anh Gia Bảo, mọi người muốn mời anh tới.

_Tôi không quen anh ta.

Anh thấy hơi khó chịu khi thấy cô quan tâm tới người con trai khác.

_Em biết, nhưng cô chú , ý em là

Cô khổ sở dùng từ ngữ để diễn đạt, chẳng nhẽ nói cô chú muốn anh sang để xem anh là người thế nào à? 2 bàn tay cô nắm chặt lại nhìn anh lúng túng

_Là gì?

_Nếu anh rảnh có thể tới đó, họ cũng như gia đình thứ 2 của em vậy.

2 tay anh đan vào nhau chống cằm nhìn thẳng vào cô như thể cô là tội phạm vậy.

_Tại sao tôi phải quan tâm tới chuyện đó?

Gương mặt cô đỏ bừng 1 phần vì tức giận 1 phần vì ánh mắt của anh.Cô hơi cúi người nói:

_Làm phiền anh rồi, thực xin lỗi, coi như em chưa nói gì.

Nói xong cô vội xoay người rời khỏi phòng.Anh trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, từ lúc cô rời khỏi anh cũng không hứng thú với công việc nữa.Đêm cứ thế trôi qua với mỗi người 1 suy nghĩ riêng.

Kết thúc buổi học võ cô được chị Băng hộ tống tới nhà Hân, tất nhiên có kẻ không mời cũng tới, ai khác ngoài kẻ đang huýt sáo bên cạnh cô đây.

_Chị hai, hôm nay trời thực u ám không hợp với tâm trạng em chút nào!

_Vậy thì cậu bỏ cái kính râm ra, và xem lại xem giờ là sáng hay chiều.

_Hì hì, em quên mất.

_Và làm ơn trật tự cho tới khi xuống xe.

_Biết vậy đi 1 mình cho sướng

Cô nổi điên với cậu:

_Cậu lập tức cút xuống cho tôi, xe của mình không đi , để làm cảnh à?

_Sorry , em lỡ lời.Không đi với chị em không có vé mời vào nha.

_Cậu mà không kiếm được vé mời chắc?

Cô nghi ngờ nhìn cậu, sau bao ngày sống trong cùng 1 ngôi nhà cô có thể bảo đảm , cậu không làm trộm là 1 thiệt thòi lớn của giới đạo chích.Cô không cần xem thời sự cũng biết ngày mai sẽ phát những bản tin gì, thậm chí bí mật quốc gia cô cũng biết kha khá, vì có người coi bẻ khóa mạng là niềm vui để khởi động ngày mới.

Nhìn bộ mặt biết tỏng của cô , cậu nở nụ cười tươi hơn hoa:

_Đơn giản là không thích.Ai lại làm thế với nhà vợ tương lai.

Cô ngao ngán, kẻ này không những siêu thông minh mà còn là siêu cấp mặt dày.Cô không thèm quan tâm tới cậu nữa, nhìn ra ngoài cửa xe cô bỗng nhớ tới anh,Sáng nay Gia Hân có hỏi cô chỉ ấp úng nói anh bận rồi thôi.Mong cô chú sẽ không làm khó cô.

Xe dừng lại, người gác cổng nhận ra cô nên họ không phải trình giấy mời, sinh nhật tổng giám đốc trẻ có khác vui như hội.Xe vừa dừng lại cô đã thấy 1 người phi như bay đi tìm tình yêu của mình, lắc đầu chịu thua cô cùng chị Băng vào nhà tìm cô chú.Vừa bước vào đã gặp ngay anh Gia Bảo,anh nhìn cô đánh giá:

_Gầy đi 1 chút , dạo này em vẫn khỏe chứ, ba má em nhắc em mãi.

_Em xin lỗi không về thăm mọi người được.

_Không sao.

Lúc này anh mới để ý cạnh cô còn có 1 người nữa, nhìn thực rất lạ , anh hỏi :

_Đây là

_À , chị ấy đi cùng em tới đây.

_2 người vào nhà đi , ba má và cô chú trong đó đấy.Anh bận chút việc.

Cô gật đầu rồi lôi kéo chị Băng vào cùng mình.Đang ngó ngang ngó dọc cô nghe có tiếng gọi mình :

_Tuyết.

Quay lại cô thấy ba má cùng cô chú đang nói chuyện với mấy người khác, vội bước tới phía đó cô bỗng thấy tay mình bị nắm lại

_Em cứ đi gặp gia đình đi, chị sẽ đợi ở góc phòng kia nhé.

Cô gật đầu đồng ý xong chị mới quay người về phía góc phòng.Đúng là không muốn anh Bảo làm tổng tài mà, sinh nhật cũng thực đông đúc.

Đang chạy tới bên gia đình bỗng cô va phải 1 người, tưởng rằng mình sắp được gặp mặt đất thì 1 cánh tay đã giữ lấy cô.Nhìn lên người vừa cứu mình cô vội lách khỏi vòng tay người đó cúi đầu cảm ơn:

_Xin lỗi anh.Tôi bất cẩn quá.

_Không có gì.Lần sau cẩn thận 1 chút.

1 giọng nói ấm áp vang lên,cô khẽ ngước nhìn người đối diện.Công nhận dạo này toàn gặp mỹ nam a,tuy so với anh và Ngạo Thiên không vẫn thua kém 1 chút nhưng anh ta lại mang 1 nét đẹp khác.1 sự lịch lãm,ấm áp và dễ gần, không phải kiểu lạnh lùng hay ngây thơ tới ngu ngốc kia.Nếu là người con gái khác có lẽ sẽ rung động trước con người này nhưng đáng tiếc cô lại chẳng có vẻ gì là quan tâm tới anh ta.Nhìnlướt qua anh ta 1 chút cô nói:

_Cảm ơn anh, tôi đang bận chút việc, tực xin lỗi.

Nở 1 nụ cười nhẹ cô làm cho trái tim ai kia đập mạnh

_Không sao.

Cô vội đi tới bên ba má và 2 bác đang đứng mà không để ý ánh mắt khác lạ của người kia đang nhìn nình chăm chú.Anh ta thì thầm:

_Thực đẹp, đôi mắt thạch anh tím.Đáng tiếc

Bỏ dở câu nói anh ta quay người bước đi, 1 nụ cười mỉm nở trên môi.

Tới chỗ mọi người cô vội cúi chào:

_Con chào mọi người.

_Ừ tới rồi à con.

Má cô nhẹ nhàng lên tiếng rồi chăm chú đánh giá con gái, ba ôm cô 1 cái nhẹ, bác gái nhìn cô rồi ngó trước ngó sau:

_Con rể của ta đâu.

Cô mỉm cười:

_Hôm nay anh ấy bận ạ.

_Vậy à, đàn ông chỉ mê công việc, thế cũng tốt.Thôi tới đây ta xem nào, dạo này nhìn cháu gầy đi đấy.

Sau đó cô bị 2 bà mẹ hết săn soi rồi lại hỏi han, bị quay như chong chóng cô đành cầu xin ba và bác trai.Như biết nỗi khổ của

cô 2 người đàn ông vội kéo vợ mình lại.Bác trai nhỏ giọng:

_Em để con bé thở với chứ, cháu nó vừa đến mà.

Bác gái vẫn còn phụng phịu 1 chút nhưng cũng đồng ý.Lúc này cô mới nhớ 1 nhân vật quan trọng.

_Bác, Hân đâu rồi ạ.

Cô hơi ngạc nhiên, những buổi tiệc như thế này không phải là dịp để cô bạn thân của mình quậy phá sao? Bác gái bỗng cười rất chi là sung sướng

_Tuyết , ta sắp có con rể rồi.

_Dạ?

Cô tròn mắt nhìn 4 vị sinh thành, thấy trên mặt ai cũng viết nên chữ "gian".

_Không ngờ chúng ta lại gả 2 đứa con gái đi sớm như vậy.Haiz

2 bà mẹ khẽ thở dài nhưng ánh mắt thì vui sướng vô cùng, bác trai thấy vẻ mặt cô mới nói:

_Con bé cùng Ngạo Thiên ở vườn sau ấy.

Vừa nghe tới đây cô lập tức hiểu ra mọi chuyện,cô chả dại đi tìm mồ chôn thân với 2 kẻ đấy, đứng đây cho đỡ đau màng nhĩ.

Nhìn quaanh phòng cô mới hỏi:

_Mà sao năm nay có nhiều người cháu thấy rất quen mà không nhớ.

Vừa nói cô vừa chỉ về phía 3, 4 cô gái ăn mặc sang trọng đang đứng nói chuyện với anh Gia Bảo.Ba cô lên tiếng:

_Không biết cũng phải, con có quan tâm tới ngành giải trí đâu.Đó là các diễn viên , ca sĩ đang rất nổi tiếng đấy.

Cô " à" 1 tiếng, đúng là anh Gia Bảo tốt số a, bao nhiêu người đẹp vây quanh thế kia.Bỗng bác gái thở dài:

_Mong nó sẽ tìm được 1 cô gái tốt, thực không hiểu nó có ý định kết hôn không nữa?

Cô cũng thông cảm với bác, từ lúc đi học anh Bảo đã là hot boy nổi tiếng nhưng từ lúc quen biết anh tới nay chưa từng thấy anh tay trong tay với cô gái nào.Cô và Hân cũng nhiều lần hỏi nhưng câu trả lời đều là nụ cười nhẹ của anh với câu nói muôn thuở:

_Anh chưa tìm được cô gái làm tim anh rung động.

Cô cũng mong anh tìm được nửa kia của mình nhưng mà giới giải trí thì thực không thích.

_Có cả con gái của các giám đốc cũng tới thì phải bác nhỉ?

_Ừ.

Cô lập tức nhận ra cô gái đang cố gây sự chú ý của anh Bảo kia là ai, đó là đại tiểu thư của giám đốc điều hành JK, bạn hoc cấp 3 của cô : Tố Mẫn Mẫn.Cô ta đã theo đuổi anh Bảo từ lúc còn học cấp 2, chả biết mặt cô ta siêu cấp dày tới mức nào nữa

Đang mải mê nhìn ,cô bị má gọi lại

_Tuyết, bọn ta phải đi tiếp khách, con tự lo nhé!

_Dạ.

Người lớn gặp nhau chỉ có quan hệ và công việc.Haiz.Đang thở dài bỗng 1 giọng nói làm cô giật mình

_Thì ra em là con gái giám đốc công ty xây dựng Lăng Hạo Thiên.

Quay sang nhìn, cô nhận ra đây là kẻ mà cô vừa va phải.

_Vâng, có gì không ạ?

_Không tôi chỉ hơi tò mò về em chút thôi.

_Anh là?

Cô cố gắng nghĩ xem đã gặp người này bao giờ chưa.Người đối diện ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc cùng thất vọng.

_Tôi là Andy,rất vui được gặp em.

_Tôi là Lăng Tuyết, anh có vẻ biết ba tôi.

_Công ty của ba em cũng có tham gia vào ngành giải trí mà.

_Nói vậy anh cũng là người trong ngành đó.

_Đúng vậy, tôi là diễn viên.

_Ồ,thực xin lỗi, tôi không hay xem phim lắm.

_Không sao.

Kèm theo câu nói là nụ cười rất thân thiện, cô thấy có hảo cảm với người này.Bỗng chị Băng xuất hiện:

_Chị muốn gặp em 1 lát- quay sang bên cạnh chị lạnh lùng nói_ Thực xin lỗi.

Cô nhìn anh ta nói:

_Xin lỗi anh.

_Không sao.

Chị Băng không chần chừ kéo cô đi về phía góc phòng.

_Có chuyện gì thế chị?

_Không, chị không yên tâm khi em tiếp xúc với người lạ thôi.Dạo này có chút chuyện, em đừng trách chị nhé.

_Em hiểu mà.

Suy cho cùng cô phải cảm ơn chị vì đã quan tâm cô nhiều tới như thế ấy chứ.

_Chị ra ngoài chờ nhé, trong này ngột ngạt quá.Nhớ cẩn thận chút.

Cô gật đầu đồng ý, chị Băng khéo léo lách mình ra tới cửa rồi mất hút.1 giọng nói làm cơ mặt cô giật giật.

_Đây chẳng phải thiên kim tiểu thư Lăng Tuyết sao?

Ngay lúc này cô chỉ muốn quay lại đạp cô ta 1 cai, nhưng phải nhẫn a, quay người lại cô cố nở 1 nụ cười:

_Mẫn Mẫn, thật trùng hợp.

_Vậy sao.Còn tôi không muốn nhìn thấy cậu chút nào.

_Thực sự tôi cũng thế.

_Thế sao cô còn tới đây, nghe nói cô đã có vị hôn phu, hôm nay định tới tán tỉnh anh Bảo à? Mặt cô cũng thực dày.

_Mẫn Mẫn , tôi tới để mừng sinh nhật anh ấy chứ không có ý gì.

_Thế thì tốt.À mà vị hôn phu của cô đâu, nghe nói là tổng giám đốc Dương thị cơ à, sao không dẫn tới.

Cô cố nhịn, kiên nhẫn trả lời:

_Anh ấy bận giải quyết công việc.

_Thật sao? Hay cô sợ ông già đó làm cô mất mặt, lấy 1 người đáng tuổi cha mình cô cũng thực ham tiền, ha ha.

Cô nheo mắt nhìn:

_Ông già.

Con nhỏ ngu ngốc này nói cái gì không biết, nhìn ăn mặc đẹp đẽ, gương mặt quyến rũ mà đầu óc có vấn đề.

_Không phải đứng đầu dương thị là 1 ông già sao?

_Xin lỗi , năm nay tôi cũng chỉ mới 25 tuổi, chưa tới mức là 1 ông già.

1 giọng nói lạnh lùng vang lên làm cô suýt rớt tim ra ngoài, chưa kịp quay lại eo cô đã bị 1 bàn tay to lớn ôm chặt kéo cô vào 1 lồng ngực rộng lớn.Cô ngạc nhiên không khác Tô Mẫn Mẫn kia.Chưa kịp phản ứng cô lại nghe thấy giọng nói của anh.

_Em làm anh tìm vất vả quá!

Hơi thở của anh bên tai làm 2 má cô bỗng chốc hồng hết lên.Vòng tay của anh, giọng nói, hơi ấm của anh gần trong gang tấc, không phải cô bị ảo giác chứ.

Cô đưa tay lên chạm vào đôi tay đang đặt trên eo mình, anh vội rút tay loại làm cô hụt hẫng nhưng rất nhanh sau đó anh nắm chặt tay cô trong bàn tay to lớn của mình.Lần này cô xoay hẳn người lại để nhìn.Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của anh, trong mắt anh là thứ tình cảm mà cô luôn mong chờ, dẫu biết có lẽ đây chỉ là vở kịch anh tạo lên nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc.Nở nụ cười tươi cô hỏi anh:

_Sao anh lại tới đây, em tưởng an bận?

Siết chặt vòng tay ôm lấy cô anh dịu dàng trả lời:

_Anh nhớ em.

Mắt cô mở to với câu trả lời của anh, trái tim bỗng đập nhanh không kiểm soát nổi.Nếu có ai để ý sẽ thấy nụ cười của cô hạnh phúc và tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời, tất nhiên ai không nhìn thấy chứ anh thì sắp lóa cả mắt rồi.Không thèm để ý tới Tố Mẫn Mẫn, anh định kéo cô đi thì cô ta vội lên tiếng:

_Anh là tổng giám đốc của Dương thị?

2 người mới nhớ có kẻ bị mình lãng quên nãy giờ.Anh cau mày lạnh lùng lên tiếng:

_Sao?

_Thật vinh dự được gặp anh, em là Tố Mẫn Mẫn, con gái giám đốc....

_Tôi không quan tâm, tốt nhất đừng để tôi biết cô động chạm tới vợ tôi.

Không thèm nhìn cái mặt đang đen đi của Tố Mẫn Mẫn, anh nắm tay cô tới chỗ ba má và 2 bác.Cô khúc khích cười khi nhìn thấy vẻ mặt đen thui của cô ta.Anh tò mò cúi người hỏi cô :

_Cười gì?

_Anh không thấy vẻ mặt của cô ta sao?

_Không.

Anh có nhìn tới cô ta nửa cái đâu mà biết cơ chứ.Cô dừng cười nhìn anh:

_Cảm ơn anh.

_Không có gì.

Nghĩ tới ánh mắt mê trai của Tố Mẫn Mẫn cô thấy thực đáng ghét .

_Anh đừng để cô ta đến gần nhé?

Nói xong cô mới biết mình đang ghen , vội lảnh tránh cô nói:

_Tới chỗ ba ma thôi.

Anh đi bên cạnh cô, khóe môi cong lên nhỏ giọng:

_Em là đang ghen sao?

_Không có.

Má cô đỏ bừng lên, vội quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.2 người cứ nói chuyện mà quên mất mình đang ở chỗ đông người.Họ không hề hay biết mình đang là tâm điểm của sự chú ý, cứ hồn nhiên mà thân mật với nhau.Mọi người thắc mắc người con trai kia là ai mà gương mặt hoàn hảo tới nghẹt thở ,khí chất thực đặc biệt, như muốn lấn át tất cả vạn vật, cô gái đi bên cạnh thì xinh đẹp

rạng rỡ như 1 đóa hoa khiến người khác phải xao xuyến.Họ đi bên nhau thực đẹp đôi .Nhiều người không biết tới anh cũng phải vì tổng tài mới của Dương thị là bí ẩn với giới báo chí và kinh doanh, họ mới chỉ biết dương thị mới có lãnh đạo mới chứ chưa được gặp bao giờ, đơn giản vì anh thường để cấp dưới đi gặp mặt đối tác, chỉ có 1 số vụ làm ăn quan trọng anh mới ra mặt, tiêu biểu là vụ làm ăn với tập đoàn thời trang JK kia nên anh cũng có quen biết chút với Gia Bảo.

Tới chỗ mọi người anh lên tiếng:

_Xin lỗi , con tới trễ.

Ba cô là người trở về mặt đất nhanh nhất

_Không sao, tới là tốt rồi.

_Đây là con rể ư?

_Vâng, bác gái.

Bác gái nhìn anh 1 lượt rồi nói nhỏ vào tai cô:

_Ta mà trẻ lại 20 tuổi nhất định sẽ cướp chồng con đó.Hắc hắc.

Nghe xong cô nửa khóc nửa mếu, ai đời có bác nào nói thế chưa cơ chứ.Sau đó là màn chào hỏi vô cùng nhiệt tình của mọi người với anh, nhìn gương mặt anh đang đen lại cô vội giải vây:

_Anh ấy vừa tới mà mọi người.

May mắn mọi người cũng biết ý mà tha cho anh, nhưng chẳng được bao lâu các vị giám đốc, tổng giám đốc đã tới chào hỏi anh.Anh chỉ làm quen xã giao chứ không có ý định nói tới công việc làm bao kẻ thất vọng, hiếm có dịp mới được gặp tổng tài của dương thị thế này mà.Ánh mắt của các vị tiểu thư, diễn viên cũng phóng tới muốn thiêu cháy anh, bên cạnh đó là ánh mắt ghen tỵ được ưu

ái dành tặng cô.Đi với anh lần nào cũng bị người ta trù ẻo thế này thì tổn thọ mất.Bỗng từ đâu Ngạo Thiên và Hân xuất hiện .

_Anh hai cũng ở đây sao?

_Sao lại ở đây?

_Em tới bảo vệ chị hai mà!

_Thực sự?

Anh khẽ nhíu mày, liếc sang Gia Hân 1 cái rồi hỏi làm cậu muốn đổ mồ lạnh

_Thực sự mà anh hai.

Dường như không thèm để ý tới Thiên anh quay đi luôn.Hân kéo kéo áo cô nói nhỏ:

_Anh ta đây sao ?

Cô gật đầu, Hân lè lưỡi:

_Kinh khủng quá, đúng là bắc cực mà.

Cô khẽ cười trước câu nói của Gia Hân.Đúng là thái độ của anh khác hẳn lúc nãy, trở lên lạnh lùng, xa cách, ở anh tỏa ra 1 khí chất làm người khác không dám tới gần.Bỗng cô thấy có lỗi với anh Gia Bảo a, bỗng chốc làm anh ấy không còn tỏa sáng như trước nữa.

Đang nói chuyện cùng 1 đám người bỗng anh cảm nhận 1 ánh mắt nhìn mình rất khác lạ, đưa mắt tìm kiếm anh nhận ra đó là 1 diễn viên khá nổi tiếng hiện nay Andy.Kẻ kia thấy anh mắt anh đang hướng về phía mình thì nâng cốc lên như 1 lời chào anh

khẽ gật đầu rồi quay đi, nhưng trong lòng vẫn thấy lạ kỳ.Con người này cho anh cảm giác lo lắng.

Anh Gia Bảo thoát khỏi vòng vây của các mỹ nhân liền nhanh chóng tới bên gia đình, nãy giờ nhận quà cám ơn tới muỗn gãy tay , rát họng.Nhìn thấy Lãnh anh lên tiếng:

_Tổng giám đốc Dương , không ngờ anh cũng tới.Thực vinh hạnh.

_Sinh nhật tổng giám đốc Gia tất nhiên tôi phải tới, hơn nữa anh là người quen của vợ tôi.

Nhìn thấy sự dịu dàng của vị tổng tài này với Tuyết , mắt anh Bảo ánh lên sự ngạc nhiên, không ngờ con người lạnh lùng tàn nhẫn này lại có thể dịu dàng tới như thế, có lẽ anh không cần phải bận tâm Tuyết sẽ phải chịu đau khổ nữa.

-Anh Bảo, chúc mừng sinh nhật anh.

Cô vừa nói vừa đưa món quà cho anh Bảo.Anh nhận lấy rồi xoa đầu cô:

_Ừm, anh cảm ơn.

Bỗng thấy lạnh cả người, thì ra có người đang nhìn mìn chằm chằm, anh Bảo vội bỏ tay ra khỏi đầu Tuyết

Có lẽ nơi cô đứng đang là trung tâm của sự chú ý với những con người trên cả tuyệt phẩm, mọi ánh mắt trong bữa tiệc đều hướng về phía họ.Cảm thấy không thoải mái anh liền kéo tay cô ra ngoài vườn, nhưng vừa đi được vài bước họ đã bị chặn lại bởi 1 cô gái.Qủa thực cô là con gái mà cũng bị người này hút hồn, bộ váy đen quyến rũ, huyền bí cùng thân hình tuyệt đẹp, gương mặt tinh xảo được tranh điểm đậm càng làm cô gái này trở lên nổi bật. Cô gái dùng ánh mắt tự tin nhìn anh nói mà không thèm quan tâm tới sự có mặt của cô:

_Chào anh, rất vui được làm quen.

Anh nhìn cô ta vô cảm, còn mọi người thì ánh lên sự ngạc nhiên, cư nhiên đại mịnh tinh Thẩm Thanh tới làm quen trước, 1 người làm kẻ khác thần hồn điên đảo với nhan sắc rực rỡ,tài năng sáng chói cùng tính tình kiêu ngạo kia cư nhiên vẫn bị tổng tài hơn người của Dương thị hút hồn.Mà nói ra cũng thật lạ, bỗng dưng hôm nay ảnh hậu Thẩm Thanh và ảnh đế Andy đều tới dự sinh nhật, vị tổng giám đốc của Jk cũng thật có sức ảnh hưởng lớn mà.Trở lại với kẻ vừa được mỹ nhân làm quen kia, sắc mặt cũng có chút biến đổi, nhưng là theo chiều hướng xấu đi,đôi mắt anh sa sầm nhưng vẫn lịch sự đáp lại:

_Hân hạnh, nhưng tôi nghĩ mình không có phúc phần đó, cáo từ.

Định kéo Tuyết đi thì cô ta cản lại:

_Sao anh lại nghĩ thế, tôi nghĩ 2 chúng ta rất có duyên với nhau.

Nhìn nụ cười quyến rũ lòng người kia cô chỉ muốn đập cho 1 cái, dám quyến rũ chồng ta trước mặt mọi người .Đám đông cũng dành sự chú ý đặc biệt cho cái màn này, ảnh hậu cư nhiên tỏ vẻ thích 1 người trước tất nhiên là rất thú vị rồi.Nhiều người dùng ánh mắt đánh giá cô,trong số đó có cả sự tò mò, ghen tỵ và thương hại.Đúng là cô gái đứng cạnh Dương tổng rất đẹp nhưng đó là 1 vẻ đẹp trong sáng thánh thiện tựa tiếu phi tiếu, còn Thẩm Thanh lại mang sự sắc sảo, lạnh lùng, đài các, nếu đi cạnh Dương tổng thì đúng là trai tài gái sắc.Hơn nữa anh không chỉ là tổng giám đốc của dương thị mà còn là thiếu gia của Hắc Long,vị trí bên cạnh anh bao người thèm khát nhưng không ai dám thể hiện thẳng thừng như Thẩm Thanh.

Cô bỗng thấy hơi lo lắng , cô gái này mạnh mẽ, sắc sảo rất hợp với anh, tới cô còn rung động chứ nói gì anh.Khẽ liếc anh 1 cái thấy ánh mắt anh dán chặt vào người cô ta, cô thấy khó chịu trong lòng, hơn nữa Tố Mẫn Mẫn kia đang dành cho cô ánh mắt châm chọc, cô có làm gì lên tội mà phải chịu những điều này chứ.Có lẽ ra ngoài hít thở không khí sẽ thấy thoải mái hơn.Nghĩ là làm, cô rút tay ra khỏi tay anh, nở 1 nụ cười gượng:

_Em ra ngoài 1 chút.

Còn chưa kịp làm gì đã bị anh ôm ghì vào lòng, vòng tay anh siết chặt như không muốn rời xa cô 1 giây 1 phút.Anh lạnh giọng:

_Cô không hiểu tôi đang nói gì sao? Cô đang làm vợ tôi khó chịu đấy.

Tất cả mọi người đều tròn mắt lên nhìn, thật mất mặt cho Thẩm Thanh ,cư nhiên bị người ta lạnh lùng từ chối.Nghe anh nói cô thấy trong lòng thực ngọt ngào ấm áp , quên mất việc mình đang đứng trước đám đông cô vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, 2 mắt nhắm lại tận hưởng, cảm giác thực tốt.Trong khi mọi người đang sốc thì Ngạo Thiên bỗng chõ miệng vào:

_Chị hai , chỗ này là nơi đông người a, 2 người về nhà mà tình cảm nhé,sặc cả máu mũi.

Cô vội rút tay lại , 2 má nóng bừng, lườm Thiên 1 cái sắc hơn dao cô mới để ý toàn thể mọi người đang chú ý nhìn 3 người họ.Cô dỏ khóc dở cười, hôm nay sinh nhật anh Bảo hay chuyện riêng của cô vậy ? Nhìn bộ dạng của cô anh liếc Ngạo Thiên 1 cái

_Hàn Ngạo Thiên, câm mồm.

Các vị khách mời lại được phen hít phải không khí lạnh.Kia cư nhiên là thiếu gia của tập đoàn thời trang Hàn Dương, tập đoàn đứng đầu thời trang của châu á,đáng nói hơn vị thiếu gia này còn có 1 bộ óc thiên tài , người trong 2 năm đã giúp ba mình đưa Hàn Dương từ 1 công ty vừa lên thành ông trùm trong ngành công nghiệp thời trang khi mới 15 tuổi.Bữa tiệc này quy tụ toàn kẻ tai to mặt lớn .Nhất thời mọi người chú ý tới 3 người mà quen mất 1 người đang bị lơ đi nãy giờ.Thẩm Thanh dù hơi mất tự nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói:

_ Có lẽ hôm nay tâm trạng anh không tốt, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Dành cho cô 1 ánh mắt coi thường, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào anh, thái độ của anh làm mọi người khẽ rùng mình, còn cô đứng ngay bên cạnh thì run lập cập, chỉ có 1 kẻ vẫn cậy mình là nhất ngu ngốc không biết gì.Hoặc có lẽ đại minh tinh chưa nghe giang hồ đồn vị thiếu gia này vốn lạnh lùng tàn nhẫn, dù là với phụ nữ cũng chưa bao giờ anh ta nương tay hay để ý, tất nhiên ngoại lệ là cô gái xinh xắn đang được anh ôm trong lòng kia.Cảm nhận thân người cô đang run rẩy, anh không thèm quan tâm có kẻ đang nhìn mình, rút lại hàn khì, cúi xuống hỏi cô:

_Lạnh sao?

Giọng nói êm ái dịu dàng làm cô ấm áp lạ lùng nhưng cô vẫn vô thức gật đầu.Thấy thế anh khẽ trách:

_Sao không mang áo khoác đi.

Nói rồi anh cởi áo ngoài khoác lên cho cô. người ngoài nhìn vào thì thấy dương tổng thực sự yêu vợ của mình còn những người biết con người anh thì tròn mắt ra nhìn, tự hỏi có phải bị minh tinh làm quen xong máu dồn lên não chậm nên thay đổi tính cách không?Người ngạc nhiên nhất là Ngạo Thiên và chị Băng- người đứng ở của chứng kiến từ nãy tới giờ.Anh không nói gì dẫn thẳng cô ra nơi để đồ ăn thức uống, chọn 1 loại rượu nhẹ anh đưa cho cô:

_Không ra ngoài nữa, uống chút sẽ ấm người hơn.

Cô cầm cốc rượu mà nụ cười càng rạng rỡ trên môi,nhấp 1 chút cũng thấy rượu thật ngọt a.Thấy mọi chuyện đã êm xuôi, bữa tiệc lại trở về như quỹ đạo cũ, chỉ khác là không ai dám bén bảng tới gần 2 người họ vì trên mặt ai kia hiện rõ ý : muốn chết cứ tới làm phiền. Nhưng vẫn có kẻ khôn mà ngu vẫn lon ton chạy tới:

_Anh hai, em tưởng anh đang ôm hợp đồng làm bạn kia mà.

Không ai thèm trả lời.Vẫn tiếp tục

_Hay anh nhớ ai.

Vẫn lờ không thèm để ý.

_Hay anh sợ chị hai để ý người khác à

_Cút.

Lần này tuyệt đối không phải hàn khí mà là sát khí a, cô nghe thế cũng tò mò muốn biết vì sao anh tới đây, hay thực sự lo cho cô.

Nhìn thấy sự tò mò , nghi ngờ trong mắt của cô anh nói:

_Không còn việc gì làm.

_Làm gì có chuyện...

Còn chưa kịp nói xong cậu đã la oai oái:

_Băng, bỏ tay ra nhanh.

Kéo tai cậu lôi đi chị nhìn 2 người:

_2 người cứ tiếp tục sẽ không ai làm phiền.

Chị quay người đi nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên khuôn miệng chị, 2 má càng được dịp nóng bừng lên.2 người họ chỉ đứng nhìn mọi người mà không nói thêm câu nào, nhưng tay anh vẫn để trên vòng en thon gọn của cô.Không biết từ lúc nào mà họ bỗng thích cảm giác này, không muốn bỏ đối phương ra a.Cô mong bữa tiệc sẽ kéo dài mãi vì chỉ cần ánh mắt mọi người biến mất anh sẽ trở về là con người thờ ơ lạnh lùng như cũ, nghĩ tới đây trong lòng bỗng dâng lên 1 cỗ chua xót.

Ngoài ban công có 1 người trầm ngâm nhìn cốc rượu trên tay, cảm nhận người đằng sau mình anh ta lên tiếng:

_Tôi biết cô sẽ tìm tôi nhưng không ngờ cô lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Quay người lại anh ta dành cho người mới tới 1 nụ cười khinh thường.Người kia cũng không có gì là chạnh lòng, môi nở 1 nụ cười khinh mạn:

_Andy, anh cũng khác gì tôi.

_Ồ đừng đặt cô cạnh tôi, cô không xứng đâu Thẩm Thanh ạ.

Thì ra là 2 diễn viên hàng đầu hiện nay, thay vì sự vui vẻ, kính trọng với đồng nghiệp họ nhìn nhau đầy thủ đoạn.Thẩm Thanh nhìn xung quanh rồi đứng sát bên Andy nói:

_Chúng ta cũng đâu khác gì nhau, đều dùng thủ đoạn để được như bây giờ.

Ghé sát vào tai cô ta Andy thầm thì:

_Thực thơm.

Ngiêng đầu ra xa cô ta sắc giọng:

_Tôi nói luôn vào vấn đề chính, tôi muốn hợp tác với anh?

_Tại sao? Tôi không hiểu.

Nhún vai 1 cái anh ta tỏ ra không quan tâm, Thẩm Thanh thấy thế sẵng giọng:

_Anh thèm khát con nhỏ đó mà.Còn tôi chỉ cần vị trí của nó.

_Đừng gọi cô ấy như thế, cô ấy là 1 thiên thần còn cô chỉ là 1 con quỷ đội lốt người.

_Hừ, anh thì tưởng mình sạch sẽ lắm đó.

_Thôi được, tại sao có thể từ chối lời mời hấp dẫn thế này cơ chứ.

Anh nâng cằm cô ta lên nhìn vào bộ mặt được trang điểm kỹ càng kia nhếch môi:

_Tôi đồng ý.

Gạt bàn tay đang đặt trên cằm mình cô ta quay đi nói:

_Cứ vậy đi.

Khi không còn ai quấy rầy mình nữa, gương mặt hiền hòa bỗng trở lên đáng sợ

_Dương Lãnh.

Đôi môi nở 1 nụ cười lạnh, anh ta tự lẩm bẩm:

-Tao sẽ lấy mọi thứ của mày, kể cả đàn bà của mày.

Ánh trăng bỗng bị mây che khuất, cô khẽ rùng mình 1 cái, lấy tay siết chặt áo khoác trên vai mình.Có lẽ giấc mơ của cô sắp tới lúc phải tỉnh lại rồi.

CHƯƠNG 18

Bữa tiệc kết thúc, cô và anh chào mọi người rồi ra về, tất nhiên lần này cô ngồi xe của anh, còn chị Băng đã về từ lúc nào, có 1 kẻ ngậm ngùi gọi taxi về.Trong xe chỉ vang lên bài hát tiếng anh rất quen thuộc mà cô không nhớ tên, họ hoàn toàn im lặng.Anh chăm chú lái xe, còn cô dựa vào ghế dõi ánh mắt ra bên ngoài.Khi anh tưởng cô đã ngủ thì giọng cô vang lên đủ để anh nghe thấy:

_Hôm nay thực cảm ơn anh.

Vẫn chăm chú lái xe anh ậm ừ:

_Không sao.

Không gian lại trở về với sự im ắng vốn có, thấy cô im lặng anh nhìn qua gương, khuôn mặt cô vẫn đẹp như trăng rằm nhưng vương vấn nỗi buồn khó tả, tim anh cũng thắt lại.Liệu anh nên làm gì bây giờ, cứ giang tay giữu chặt lấy cô hay đẩy cô ra xa .2 ý nghĩ đó luôn dày vò anh từng đêm, cô thương tâm anh còn đau khổ gấp nghìn lần.Dứt ra khỏi cô , ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước,nhưng ánh mắt đó chứa đựng bao sự dằn vặt,mâu thuẫn.Dừng xe lại, anh quay sang thì đã thấy cô ngủ từ bao giờ,trên gương mặt vẫn phảng phất nét buồn.Anh lại khiến người con gái này đau khổ thêm, nhớ lại nụ cười rạng rỡ hồi nãy của cô, tay anh đưa lên chạm nhẹ vào làn môi đỏ mọng kia.Nhẹ nhàng bế cô vào nhà, anh ra giấu với người làm lui xuống hết.Đặt cô xuống giường, anh nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô cẩn thận.Ngắm nhìn khuôn mặt cô yên bình trong lúc ngủ anh thấy thực đẹp,khẽ nói:

_Em biết không, khi em cười em rực rỡ như 1 mặt trời vậy.

Khẽ hôn lên mái tóc cô anh thầm thì:

_Ngủ ngon, tình yêu của anh.

Trong mơ cô khẽ mỉm cười.

Bước vào phòng mình anh mệt mỏi ngồi vào bàn làm việc, như tự nói với mình:

_Sao rồi?

Anh không bật điện nên căn phòng chỉ được chiếu sáng nhờ ánh điện bên ngoài hắt vào, 1 bóng đen bỗng xuất hiện, cung kính trả lời:

_Thiếu gia, mục tiêu của họ đúng là tiểu thư.

Ánh mắt anh lóe lên sát khí, giọng nói tăng thêm phần lạnh lẽo:

_Như thế nào?

_1 tuần nay ngày nào cũng có người theo dõi tiểu thư, hôm nay họ còn mang theo súng.

_Cái gì?

_Có lẽ không còn đơn giản là theo dõi nữa .

Tay anh siết chặt lại, gằn giọng:

_Giết hết những đó, điều tra ra chưa?

_Không phải chỉ có Trần gia, còn có Thanh Long,Thiên Sát nhúng tay vào.

_Đảm bảo an toàn cho cô ấy.

_Vâng.

Người kia nói xong cũng biến mất vào màn đêm đang bao trùm vạn vật kia.Gương mặt anh chìm vào bóng đêm nhưng vẫn có thể nhận ra sự đau khổ trên gương mặt vốn trầm tĩnh, kiêu ngạo kia.Anh nhấc máy lên gọi bác Trương.1 lúc sau tiếng gõ cửa vang lên, anh nói:

_Bác vào đi.

_Thiếu gia.

_Cháu quyết định rồi

Nghe xong lời anh nói, gương mặt ông càng thêm già đi

_Thiếu gia, đó đâu phải cách tốt nhất.

_Thế còn cách nào sao?

_Nhưng

_Bác ra ngoài đi cháu muốn 1 mình.

Nhìn lại con người cứng rắn ,lãnh huyết đang chịu sụ dày vò kia ông biết cậu chủ của mình đang rất đau khổ, đây là lần đầu tiên ông thấy anh thể hiện cảm xúc trước mặt người khác 1 cách không giấu giếm như thế.Vẫn cúi đầu, giọng anh trở lên khẩn khoản:

_Cháu xin bác.

Nước mắt ông trào ra, thiếu gia sao lại bất hạnh như thế, sao không thể để thiếu gia được sống hạnh phúc như bao người khác, cậu ấy vừa mở miệng cầu xin ông, ông chủ, chúng ta sai rồi.Quay người ra khỏi căn phòng, trong mắt ông vẫn là hình dáng cao lớn đang cúi gằm xuống như muốn bóng đêm che giấu tất cả.Ông đưa điện thoại lên gọi cho 1 người

_ông chủ.

_...

_Chúng ta sai rồi.

Còn lại 1 mình trong phòng, anh vẫn ngồi im như 1 bức tượng cho tới khi trời sáng, đôi mắt đỏ lên vì thức trắng đêm, 1 đêm toan tính và dứt khoát.Miết nhẹ lên bức hình của cô anh thầm thì:

_Anh yêu em.

Khoác thêm áo vest bên ngoài anh bỗng thấy nhớ cô da diết, hơi ấm của cô, vòng tay cô dường như vẫn còn lưu lại.Trong đôi mắt đen ấy chỉ còn lại 1 tầng sương và hố sâu thăm thẳm.

Tỉnh dậy cô thấy thật thoải mái, lần đầu tiên cô có 1 giấc ngủ không mộng mị, chuẩn bị đi học, miệng cô vẫn không thôi nở nụ cười.Xuống bàn ăn, cô ngạc nhiên khi không thấy anh đâu.Ngước mắt nhìn Ngạo Thiên cô hỏi:

_Lãnh đâu.

Cậu nhún vai tỏ vẻ không biết.Thấy thế cô chẳng còn cảm giác gì là muốn ăn nữa, bỏ dở bữa sáng cô đứng đợi chị Băng tới.Hôm nay chị tới muộn hơn mọi ngày, vẫn nụ cười nhẹ hàng ngày nhưng cô nhận thấy có sự khác lạ ở chị.Có lẽ cô đa cảm quá rồi.Buổi học trôi qua như thường ngày nhưng cô bỗng thấy lo lắng như thể sắp có chuyện gì xảy ra, không thể chăm chú vào bài học,cũng không thèm quan tâm tới 2 kẻ đang hàn huyên tâm sự kia.Vừa ra chơi chị Băng kéo tay cô:

_Tuyết, chúng ta về thôi, chị xin phép rồi.

_Có chuyện gì thế ạ?

_Hôm nay họp bang.

Nhìn thái độ lảng tránh của chị lòng cô dấy lên nỗi lo.Không nói gì nhiều, cô vội thu dọn sách vở rồi nói với Hân:

_Mình có việc về trước.

_Ừm.

_Chị hai đi đâu thế, chưa chi đã nhớ anh hai à.

Nhìn gương mặt cợt nhả kia chị Băng cũng không nói gì, thấy thái độ đó nụ cười trên môi cậu tắt dần thay vào là vẻ nghiêm túc:

_Có chuyện gì?

Thái độ đó của Băng chỉ xuất hiện khi có việc gì đó rất quan trọng liên quan tới anh hai.Thấy họ đã đi ra cậu vội nói:

_Anh đi trước nhé.

Còn chưa nói xong người đã mất dạng.Gia Hân càu nhàu:

_Bỏ mình đi hết.

Ngồi trên xe cả 3 người không nói gì, mỗi người có 1 suy nghĩ riêng.Tay cô vô thức nắm chặt lấy nhau, liệ có phải anh gặp chuyện gì không? Nhìn gương mặt chị Băng cô không dám hỏi, có chuyện gì xảy ra không biết?Xe dừng lại trước tòa lâu đài cổ kính mà anh đã đưa cô tới,thấy ba người họ 2 hàng người vội cung kính cúi chào.Bước chân cô trở lên gấp gáp hơn,gần tới cửa chính bỗng chị Băng nắm chặt 2 vai cô làm cô thấy đau, nhìn thẳng vào cô chị nói:

_Dù có chuyện gì em cũng phải bình tĩnh nhớ chưa?

_Vâng.

Nhìn cô 1 chút chị mới thả lỏng tay mở cánh của kia ra.Trong phòng còn đông hơn cả lần trước, lần này anh đã ngồi sắn ở đó nhưng không nhìn cô lấy 1 cái, bên phải anh là 1 ghế trống, bên trái anh là Triệu Uyển, cô ta nhìn cô đầy thách thức.Bước tới bên cạnh anh cô im lặng chịu đựng ánh mắt của mọi người.Chị Băng và Ngạo Thiên cũng ngồi vào vị trí của mình.Cô khẽ liếc nhìn anh chỉ thấy gương mặt đó vô cảm tới xa lạ.Sau khi mọi người đã ngồi vào vị trí của mình bác Trương mới lên tiếng:

_Hôm nay tập trung mọi người là có chuyện muốn thông báo.

Dừng lại 1 chút bác nói tiếp:

_Thiếu gia quyết định lấy Triệu Uyển tiểu thư làm phu nhân thứ 2.

Toàn thể mọi người trong căn phòng đều ngạc nhiên trước quyết định này, cư nhiên thiếu gia nạp thêm phu nhân thứ 2, đã 3 đời nay Hắc Long không có vị chủ nhân nào lấy 2 phu nhân, chẳng lẽ có chuyện gì sao?Còn cô như sét đánh ngang tai, anh lấy 1 người khác?Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra, anh và cô còn chưa có ly dị.Đưa ánh mắt ngây dại lên nhìn anh cô nhận được chỉ là sự lạnh lụng, tàn nhẫn.Ngạo Thiên bỗng nói to:

_Dương Lãnh, anh điên rồi.

Ánh mắt anh nhìn Ngạo Thiên vô cảm:

_Đừng để ta nghe thấy lần nữa, dù là người nhà ta cũng không tha.

Cô mở to mắt ra nhìn anh, đây không phải người mà cô yêu, dù anh lạnh lùng, bá đạo nhưng không bao giờ anh đối xử với Ngạo Thiên như vậy, nước mắt cô chảy dài trên má, lấy lại giọng nói của mình cô gọi anh:

_Lãnh, đây chỉ là trò đùa thôi đúng không?

_Cô nghĩ thế sao? Vậy thì làm cô thất vọng rồi, cô ấy mới là người xứng đáng bên cạnh tôi, còn cô ư, nhìn lại mình xem, chẳng qua cũng chỉ là tôi bị ép buộc.

Ánh mắt của anh đầy sự châm chọc, cô đau đớn ôm chặt lấy trái tim mình, lời nói của anh như dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô.Triệu Uyển đắc thắng cười vang:

_Cô nghe rõ chưa?

Quay sang anh cô ta ngọt ngào dựa vào lòng anh nhỏ nhẹ:

_Em sẽ cố gắng làm anh vui lòng .

_Ừm.

Nhìn 1 cảnh này ý thức cô lịm dần đi, trước khi ngã xuống cô chỉ cảm nhận 1 bàn tay to lớn đỡ lấy mình, và 1 giọng nói lạnh lùng

_Đưa cô ta về.

CHƯƠNG 19

Trong cơn mê nước mắt cô vẫn chảy dài.Trong giấc mơ của cô anh đứng đó ngay trong tầm mắt , giọng nói lạnh lùng:

_Tôi không cần cô.Tôi không cần cô.

Cô sợ hãi tiến tới nhưng cô càng tiến lại anh càng lùi ra xa mãi cho tới khi cô không thể nhìn thấy bóng dáng anh đâu, 1 mình cô tìm kiếm, gọi tên anh trong màn sương dày đặc ấy, hốt hoảng cô giật mình tỉnh giấc.

_Tuyết, em tỉnh rồi à?

Giọng cô khản đặc:

_Chị, em vừa mơ 1 giấc mơ rất kinh khủng, anh ấy nói anh ấy không cần em, không cần em nữa.

Băng nhìn cô với ánh mắt xót xa, ngay khi Tuyết ngất đi thiếu gia đã đỡ lấy thân ảnh ấy nhưng lại lạnh lùng đẩy cô vào tay chị, đã 1 ngày 1 đêm cô cứ mê man gọi tên anh trong mơ, nước mắt lăn dài ướt đẫm khuôn mặt.Con người ta khi yêu thì sâu đậm nhưng tuyệt tình cũng thật đáng sợ.Vòng tay ôm lấy cô chị nhẹ nhàng:

_Không sao, nghỉ thêm chút nữa đi em.

Cô thoát khỏi cái ôm của chị, đôi mắt đầy sợ hãi, đôi môi run rẩy:

_Tất cả chỉ là 1 giấc mơ đúng không? Đều là em tưởng tượng cả! Đúng vậy đều là do em tưởng tượng.

Nhìn nụ cười yếu ớt của cô lòng chị càng thêm xót xa, hốc mắt đỏ cả lên chị nắm chặt 2 vai cô ép cô nhìn thẳng vào mình:

_Đó là sự thật, em phải chấp nhận, mạnh mẽ lên em, mọi chuyện rồi sẽ qua.

Gương mặt cô hoảng loạn, đẩy chị ra cô vội đứng dậy:

_Không thể nào, tuyệt đối không thể,em phải đi hỏi anh ấy.

Nói xong cô loạng choạng bước ra cửa, vì mới tỉnh dậy lại thêm 1 ngày chưa ăn uống gì mặt mày cô xây xẩm cả lại, chị Băng vội đỡ lấy cô.

_Thiếu gia không có nhà.

_Vậy em sẽ tới công ty tìm anh ấy.

_Tuyết đừng như thế nữa,nghỉ ngơi trước đã.

Nước mắt cô vẫn chảy dài ,từng giọt trong suốt rơi xuống tay chị,cô khẩn khoản nói:

_Em xin chị đấy!

_Để tôi đưa đi.

Không biết từ bao giờ Ngạo Thiên đã đứng ngoài cửa, mắt cậu cũng đỏ cả lên, 2 tay siết chặt:

_Chúng ta đi.

_Thiếu gia, đi cũng đâu có giải quyết được gì, càng làm cô ấy thêm khổ.

Mắt cậu hằn lên sự tức giận:

_Đi để cô ấy biết anh ta là con người thế nào, chẳng lẽ cứ để cô ấy như thế này sao?

_Đi, đi.

Cô vội vàng bước ra chỗ cậu, mới có 1 ngày mà gương mặt cô trông tiều tụy hẳn đi.Chị Băng vội lấy áo ấm khoác lên cho cô 3 người lên xe tới Dương thị.Cậu chăm chú lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn dành cho cô ánh mắt quan tâm, dù không phải thời gian dài nhưng những ngày qua cậu biết cô là người thế nào, cũng nhận ra tình yêu của cô dành cho anh mình, nhưng tại sao người con gái thánh thiện trong sáng này phải chịu biết bao khinh thường từ kẻ khác.Cậu biết anh mình làm việc gì cũng có chuẩn bị chu đáo, dù không thể hiện ra nhưng tuyệt đối anh có tình cảm với Tuyết, nhưng tại sao lại làm như thế, 1 kẻ thông minh như anh cũng không hiểu nổi.

Cô ngồi trong vòng tay của chị Băng, đầu dựa vào chị, ánh mắt buồn nhìn vô định vào 1 khoảng không.Nếu tất cả là sự thật thì cô phải làm sao? Cô và anh còn chưa chính thức kết hôn mà anh lại muốn lấy 1 người con gái khác làm vợ, phải làm sao đây?

Thế giới này còn tồn tại chế độ đa thê sao? Chẳng lẽ người con gái mà anh cần là cô ấy, vậy tại sao còn dày vò cô thế này.

Nhắm mắt lại, 1 giọt nước mắt rơi trên tay cô.Nội tâm cô đang cắn xé dữ dội, làm ơn yen bình lại 1 chút.

Dừng xe lại cậu gọi cô:

_Tuyết, xuống xe thôi.

Hít 1 hơi dài cô cùng 2 người họ bước xuống, lần đầu tiên đứng trước tòa nhà Dương thị cô bỗng thấy sợ hãi,tòa nhà cao to này có chỗ cho cô vào không? Liệu có ai cho cô dù 1 chút cảm tình?Cảm nhận tay Ngạo Thiên đang đặt trên vai mình, cô bỏ mặc tất cả để tìm tới anh.Cô biết có nhiều ánh mắt tò mò đang nhìn mình nhưng giờ phút này tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ im lặng theo bước chị Băng.Lên tới tầng 23 cửa thang máy mở ra, cô bỗng nhiên muốn trốn chạy tất cả, đôi tay cô run rẩy níu chặt tay chị Băng.

_Nếu em không muốn chúng ta lập tức đi về.

_Không đi, em đi.

Dù sợ hãi đối mặt nhưng cô nhất định phải hỏi anh tất cả mọi chuyện.Đi tới bàn thư ký cô nói:

_Làm ơn thông báo với tổng giám đốc có người muốn gặp.

_Cô có hẹn trước không?

Cô lúng túng:

_Không, tôi chưa gọi cho anh ấy.

_Vậy làm phiền về cho, Dương tổng đang bận.Không rảnh gặp những người như cô.

Người thư ký hơi bực mình, 1 cô gái còn ở tuổi đi học mà ngang nhiên tới gặp sếp tổng,muốn câu dẫn cũng không có cơ hội tiếp cận .Đang hứng chí 1 giọng nói làm cô ta xanh cả mặt:

_Như cô ấy là như thế nào?

_Hàn thiếu gia. Băng tiểu thư, 2 người tới đây có việc gì sai bảo ạ?

_Chúng tôi hộ tống vị tiểu thư này tới đây.

Nghe tới đây mặt cô ta càng biến sắc.

_Vị này là...

_Tôi chỉ muốn gặp tổng giám đốc của chị .

Cô ta nhìn 3 người khó xử.Ngạo Thiên tỏ vẻ bực mình:

_Sao?

_Không phải tôi không muốn thông báo mà là tổng tài đang có khách.

Nhíu mày 1 cái cậu với tay ấn điện thoại, giọng nói của anh vang lên làm tim cô đập mạnh.

_Chuyện gì?

_Dương Lãnh, Tuyết đang ở ngoài cửa muốn gặp anh.

_Đầu dây bên kia im lặng 1 lúc lâu mới nhàn nhạt lên tiếng:

_Để cô ta vào.

Ngạo Thiên nhìn cô nói:

_Chúng ta vào thôi.

Chị Băng nắm tay cậu kéo lại:

_Thiếu gia, để họ nói chuyện với nhau.

Cô gật đầu bước đi:

_Đợi em ngoài này.

Lấy hết tinh thần cô mở cánh cửa gỗ to nặng kia, trong cánh cửa này có tình yêu, hi vọng của cô nhưng có thể đó cũng là đau khổ , nhưng cô không muốn lừa dối mình nữa.Bước vào căn phòng mắt cô nheo lại, ánh sáng quá chói mắt.Đôi mắt dần thích ứng, cô đưa mắt tìm kiếm hình dáng anh, anh ngồi trên ghế, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhưng điều làm cô đau lòng nhất không phải ánh mắt đó mà là hình ảnh Triệu Uyển đang ngồi trong lòng anh.2 tay cô ta đưa lên ôm lấy cổ anh, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn cô , nụ cười đắc thắng nở rộ trên môi,còn anh mặc nhiên để cô ta muốn làm gì thì làm.Nhận ra ánh mắt đau đớn của người đối diện, Triệu Uyển cang nép sát vào lòng anh, giọng hờn dỗi:

_Người ta đang tìm anh kìa.

Anh cúi xuống nói với người trong lòng mình:

_Ra ghế đợi anh 1 chút.

Cô đứng ngơ ngác nhìn họ đang tình cảm trước mặt mình mà ánh mắt trống rỗng, dù biết sẽ đau nhưng đau tới mức không thở nổi thế này thực quá sức chịu đựng của cô.Anh chống tay lên bàn nhìn cô chán nản nói:

_Cô muốn gì?

Gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu cô từ từ lên tiếng:

_Em chỉ muốn hỏi, anh thực sự sẽ lấy cô ta làm vợ sao?

Anh nhìn cô làm bầu không khí càng thêm căng thẳng.Hồi lâu anh mới trả lời:

_Có vẻ cô vẫn chưa tin lời tôi nói.Được vậy tôi nói lại cho cô nghe,tôi sẽ lấy cô ấy làm vợ.

Khuôn mặt cô trở lên xanh xao , giọng nói run run:

_Tại sao? Vậy tại sao còn muốn lấy em.

_Tôi chưa bao giờ muốn lấy cô, nhưng không lấy cô tôi tôi sẽ không có quyền thừa kế.

Nở 1 nụ cười với cô anh nói tiếp:

_Yên tâm vì cô đã giúp tôi có được chỗ ngồi này nên tôi sẽ không để cô thiếu thốn gì.Chức danh phu nhân vẫn là của cô.

Lần đầu tiên cô thấy anh cười, nhưng cô ước gì cô đã không nhìn thấy, nụ cười ấy như đang chế giễu cô, đâm thẳng vào trái tim đang yếu đuối.

Nước mắt cô không ngừng rơi, thế giới quanh cô như hoàn toàn sụp đổ,anh vẫn tiếp tục đả kích cô:

_Đừng lấy nước mắt của cô ra làm trò hề nữa, nhức mắt tôi.

_Em không tin,làm ơn nói cho em biết sự thật, em không tin anh yêu cô ta.

1 cái tát như trời giáng vào bên má của cô, cả thân hình đang thiếu sức sống của cô vì lực đẩy mà ngã xuống, cánh tay lê

trên đất rướm máu.Đau, thật sự rất đau nhưng tại sao không phải đau ở tay mà tim cô đau thế này.Triệu Uyển xoa xoa tay

cười khẩy:

_Không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Cô cũng thật đần độn đi.

Nhìn cô bị tát anh theo phản xạ muốn lao tới nhưng chút lý trí cuối cùng không cho phép anh làm như thế.Mím môi anh quay người lại với cô cất tiếng:

_Cô chỉ là chút mới lạ trong cuộc sống ồn ào này thôi, giờ thì tôi thấy thật nhàm chán, hơn nữa người phụ nữ bên cạnh tôi phải giúp tôi trong sự nghiệp chứ không phải kẻ yếu ớt như cô .Bây giờ thì cô còn gì thắc mắc không?

Cô không muốn nghe nữa, bịt chặt 2 tai cô lao ra ngoài, bỏ qua cả tiếng gọi của chị Băng, cô chạy vội vào thang máy,chị Băng chạy vào theo cô, đưa tay ôm cô vào lòng mà chị cũng không kìm lại nước mắt: thiếu gia cậu thật sự muốn cô ấy căm thù cậu ư?

Nhìn cô lao ra khỏi phòng, vết 5 đầu ngón tay còn hằn trên má, Ngạo Thiên tức giận xông thẳng vào phòng anh.Nhìn thấy Triệu Uyển đang xoa tay thỏa mãn cậu gằn giọng:

_Cô dám tát cô ấy.

_Sao tôi không dám.

Nếu là thường ngày cô ta cũng sợ cậu vài phần nhưng nay đã có anh chống lưng thì được nước làm càn.Ngạo Thiên từ từ đi tới ánh mắt muốn giết người:

_Được, tôi cho cô thử!

_Anh dám.

Dù nói thế nhưng nhìn ánh mắt cậu cô ta cũng có phần bất an, người này nổi tiếng có thù tất báo .Chưa kịp quay sang cầu cứu anh cô ta đã nhận 2 cái tát như trời giáng, 1 tia máu theo đó xuất hiện trên môi cô ta.

_Lần sau thì đừng trách Hàn Ngạo Thiên này giết cả nhà cô chó mèo không tha.

Cô ta run sợ nhìn anh, lùi lại theo bản năng, ánh mắt kia làm cô ta quên cả cầu xin anh.Quay sang anh cậu hỏi:

_Anh đang làm cái quái gì thế?

_Không liên quan tới em.

_Nhất định anh sẽ hối hận.

Nói xong cậu lập tức bỏ ra ngoài.Lúc này cô ta mới lồm cồm bò dậy, ủy khuất dựa vào lòng anh:

_Anh nhìn xem

Còn chưa nói hết câu cổ đã bọ anh bóp chặt:

_Cô còn dám làm cô ấy bị thương thì đừng trách .

Mở to mắt ngạc nhiên cô ta phẫn uốt:

-Anh yêu cô ta,nhưng người anh yêu là em cơ mà.

_Tôi cho cô danh phận này thì cố mà đóng cho tốt.

-Anh

_Cút.

Tiếng quát của anh cũng làm cô thư ký đứng tim, hôm nay thật lắm chuyện lạ, cư nhiên toàn nhân vật có máu mặt đến làm ầm cả phòng tổng tài .1 chút sau thư ký được chiêm ngưỡng gương mặt tái xanh của Triệu Uyển tiểu thư.Tổng tài cũng thật dọa người, đi vào là 1 đại mỹ nhân, đi ra thì đáng thương hơn cả thất cái .

Nhìn xuống lòng đường, ánh mắt anh dõi theo thân ảnh cô đang được Băng dìu vào xe,giơ tay lên như muốn nắm thứ gì đó lại

anh buỗng thõng tay xuống:

_Muộn rồi, muộn rồi.Ha ha , ********.

Anh từ từ khụy hẳn xuống nền nhà, tay ôm chặt đầu anh lẩm bẩm:

_Tạm biệt.

Người đàn ông nắm giữ mọi thứ, đứng trên tất cả nay lại có dáng vẻ thương tâm tới như vậy, dáng vẻ cao ngạo thường ngày nay bị đau khổ làm cho đôi vai anh không chống đỡ nổi.Cuộc đời anh bây giờ chỉ còn bóng đêm che phủ nhưng thanh thản hơn.

Nhắm mắt lại anh tự hỏi:

_Rồi em sẽ hạnh phúc đúng không?

Từ lúc chị đưa cô ra khỏi thang máy tới lúc về đến nhà, cô hoàn toàn im lặng, nghe theo chị như 1 cái xác không hồn.Chị đưa cô lên phòng rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô nói:

_Ngủ 1 chút, tỉnh dậy sẽ không sao nữa.

Cô như 1 cái máy, gật đầu rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.Chị vẫn ngồi bên cô, nhìn đứa em mà cô yêu quý đang chìm vào giấc ngủ mộng mị mà nước mắt vẫn rơi chị đau xót nói:

_Chị biết em đau khổ nhưng thiếu gia cũng rất đáng thương.

Lau đi những giọt nước mắt của cô chị thì thầm:

_Đừng khóc nữa em, thiếu gia làm vậy để sau này em có thể nở nụ cười hạnh phúc.

Bỗng chị giật mình khi phát hiện có ánh mắt đang nhìn, thân hình chị đông cứng lại khi nhận ra hơi thở quen thuộc kia.

_Băng em cũng biết đúng không?

_Ngạo Thiên.

_Nói.

Chị vội kéo cậu sang phòng khác,Ngạo Thiên bực tức nhìn Băng chằm chằm:

_Sao định giấu tôi sao?

_Ngạo Thiên, em không cố ý, do...

_Do anh tôi cấm không cho ai biết à?

_Vâng.

_Để không mất thời gian anh phải quay lại tìm anh ta tốt nhất em nên nói đi.

Chần chừ 1 lúc chị mới khai báo trước ánh mắt truy hỏi của Thiên

_Tất cả đều là kế hoạch của thiếu gia, kể cả việc phải để Triệu Uyển làm phu nhân thứ 2.

_Hừ, biết mà, đang yên đang lành cần gì phu nhân thứ 2,thế làm thế để dọa người à? Lôi Tuyết vào làm gì?

_Cậu cũng biết bang chúng ta có rất nhiều kẻ thù

Cậu dùng ánh mắt nhìn lại như muốn nói: cái này ai chả biết

_Tất cả bọn họ đều nhằm vào Tuyết.

Khuôn mặt anh khẽ chấn động, không ngờ thế giới ngầm này cũng mục nát như vậy, thật quá mức đê tiện.

_Điều tra ra ai?

_Trần gia, Thanh Long,Thiên Sát, hiện tại đang điều tra tiếp.

_Chết tiệt.

Hiện tại nắm giữ thế giới ngầm có 4 tổ chức là to nhất trong đó có : Hắc Long, Thanh Long, Thiên Sát và Dạ Lôi, cư nhiên 2 trong 4 số đó dám bắt tay gây hấn với Hắc Long.Còn Trần gia chết tiệt kia nữa, năm xưa đã cho con đường sống rồi mà giờ còn thích đam đầu vào chỗ chết.Nghĩ 1 chút cậu hỏi:

_Anh ấy làm vậy để mọi chuyện đổ hết lên đầu Triệu Uyển?

_Có lẽ thế, thực ra cậu ấy muốn từ hôn.

_Từ hôn?

_Như vậy sẽ không lôi cô ấy vào thế giới này, nhưng lão gia chưa đồng ý.

_Anh ta đúng là đồ đần mà, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?

_Thiếu gia sợ sẽ có 1 Ngọc Lan thứ 2.

_Sau bằng ấy năm anh ấy vẫn không thể thoát khỏi nó sao?

_Chưa hề, từ lúc Tuyết xuất hiện, nỗi ám ảnh càng trở nên nặng nề hơn.

Cả 2 người đều rơi vào im lằng,không gian chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, ông trời có lẽ cũng đang khóc cùng những kẻ đang đau khổ vì 1 chữ tình.

Tỉnh lại đã là đêm muộn , nhìn ra ngoài cửa sổ,mắt cô mờ mịt 1 tầng sương,mệt mỏi quá rồi chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#min