chap 30+31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 30

Từ lúc cô tỉnh lại tới nay cũng đã được 1 tuần,sức khỏe của cô hồi phục nhanh chóng chính vì vậy tất cả mọi người đều hết sức vui mừng mà quên đi những gì anh đã gây ra cho tới sáng nay.Như thường lệ anh luôn xuất hiện trong phòng bệnh trừ những lúc cấp bách còn lại anh luôn ở bên cô.Sáng nay anh bỗng nêu lên 1 đề xuất làm tất cả mọi người đều sửng sốt.

_Ngày mai cô ấy xuất viện,tôi có thể đưa cô ấy về nhà chứ?

Bà Nhược Lan nghi hoặc nhìn anh:

_Nhà? Ý cậu là nhà tôi?

Anh kiên định nhìn mọi người:

_Ý cháu là nhà cháu.

1 lời vừa định tất thảy mọi người đều mở to mắt nhìn anh,hồi lâu ông Hạo Thiên mới lên tiếng:

_Sau tất cả mọi chuyện chúng tôi không dám chắc con bé sẽ trở lạ ngôi nhà ấy!

Lần này cô có thể thấy trong mắt anh 1 tầng sương bao phủ,cô không thể biết trong đó đang ẩn chứa điều gì,chính bản thân cô cũng đang hoang mang trước câu nói đó.Trở lại ngôi nhà đó,nơi đã làm trái tim cô bị xé ra hàng ngàn mảnh,nơi tình yêu của cô đâm mầm và cũng là nơi hủy diệt nó,cô thực sự rất sợ hãi,đó là nơi vết thương lòng của cô tồn tại,cô không dám trở lại.Đúng,cô đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh ngày ngày ở bên cô nhưng anh thủy chung vẫn giữ khoảng cách với cô,cô không dám chắc tình cảm anh dành cho cô có thực là tình yêu không hay lúc tỉnh lại cô chỉ tưởng tượng giọng nói yêu thương của anh.Mọi thứ đều làm cô thấy đau đầu kinh khủng.Khẽ nhăn mặt lại cô nói:

_Con muốn nghỉ ngơi.

Mọi người lặng lẽ rời đi để trả lại không gian cho cô.Ánh mắt anh lưu lại trên người cô 1 cỗ quan tâm sâu sắc mới dời đi.Vừa đóng cách cửa phòng anh cảm nhận có người đang chờ mình,quay người lại anh bắt gặp cái nhìn dữ dội của ông Hạo Thiên.

_Cậu thực sự yêu con bé chứ?

Anh ngẩng cao đầu,đôi mắt đen đầy kiên định:

_Yêu.

2 người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau không chút né tránh,ông có thể tin tưởng con người cao ngạo này lần nữa sao? Thôi cứ để ông trời quyết định.Nhẹ giọng ông nói:

_Chỉ cần con bé muốn chúng tôi sẽ không ngăn cản.

Mọi người không nói gì chỉ im lặng nhìn anh,tới kẻ hay phá bĩnh như Ngạo Thiên cũng nhíu mày dò xét anh mình cho tới khi nhận được cái gật đầu của anh mới thôi.

Cả ngày ngồi suy nghĩ cô như chìm vào khoảng không gian trước mặt mà không nhận ra có người vừa vào phòng.Người đó cũng im lặng nhìn cô hồi lâu mới thất vọng lên tiếng:

_Haiz ,em suy nghĩ gì mà như mất hồn thế?

Cô quay lại mỉm cười với người mới đến:

_Trác Dạ,sao anh lại ở đây?

_Em như thế lẽ nào anh không thể ở đây.Anh tới thăm em.

Bắt gặp cái nhìn như muốn thiêu đốt đó cô vội tránh né.Dạ khẽ thở dài:

_Em khỏe chưa?

_Ngày mai có thể xuất viện.

_Vậy thì tốt rồi.

Ngập ngừng 1 chút Dạ mới nói:

_Chúng ta vẫn là bạn đúng không?

Hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình thản:

_Tất nhiên rồi,anh mãi mãi là 1 người bạn của em.

Anh khẽ cười lại với cô nhưng nụ cười đó buồn tới thê lương,nụ cười ấy làm cô thấy đau lòng nhưng cô không thể lừa dối anh ,trong lòng cô chỉ có 1 hình bóng ngự trị,cô không muốn làm tổn thương người khác nữa.Không gian im lặng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ,liếc nhìn người gọi Dạ khẽ cau mày,tắt máy đi anh mới nói:

_Xin lỗi anh có chút việc.

_Không sao,cảm ơn anh đã tới.

Cười nhẹ với cô Dạ quay người bước đi,ra tới cửa anh bỗng hỏi:

_Em muốn cùng Dương Lãnh lần nữa không?

Cô sửng sốt trước câu hỏi đó,nhưng cô biết người con trai kia biết tất cả mọi chuyện vì thế cô không muốn giấu nữa:

_Muốn.

Cô nói rất khẽ nhưng cũng rất kiên định,Dạ thầm cười khổ với câu hỏi ngu ngốc của mình,anh khẽ khẽ đáp lại:

_Ừ ,anh đi đây.

Nhìn bóng lưng cao lớn kia trái tim cô thấy nhẹ nhàng hơn,cô biết mình không thể đáp lại tình cảm ấy,có lẽ dứt khoát thế này là điều tốt nhất.

Trời đã về đêm,mọi ngươi cũng đã bị cô đuổi về hết chỉ còn lại 1 người.Họ im lặng ngắm nhìn ra bên ngoài,những ngọn đèn về đêm trở lên lung linh kỳ ảo cô bỗng khao khát 1 điều ,cô khao khát đâu đó cũng có 1 ngọn đèn cho riêng cô,bỗng 1 tiếng thở dài lướt qua bên tai,cô cảm nhận lưng mình chạm vào một lồng ngực rộng lớn.Cả thân hình khẽ run lên,anh ôm cô, từ lúc cô tỉnh lại đây là lần đầu tiên anh tỏ ra thân thiết.Cảm nhận người trong lòng khẽ run rẩy anh hỏi:

_Lạnh sao?

_Không có,ấm lắm.

Đôi tay kia càng siết chặt lấy cô,nhắm mắt lại cô tận hưởng giây phút này.Anh cúi xuống thì thầm:

_Đang nghĩ gì?

Cô ngập ngừng đưa tay lên chạm vào tay anh,níu giữ 1 chút cô nhìn ra xa khẽ nói:

_Những ánh đèn kia thật đẹp !

Nhận ra giọng nói run run của cô anh xoay người cô lại,giữ chặt đôi vai gầy gầy,anh nhìn thẳng vào mắt cô,giọng nói như khàn đi vài phần:

_Em đang nghĩ gì?

Cảm nhận đôi mắt gắt gao nhìn mình cô không kìm chế được mà thốt lên:

_Chỉ là em muốn biết bao giờ em mới có 1 ngọn đèn cho riêng mình.

Anh đau lòng nhìn từng giọt nước mắt của cô rơi xuống,đưa tay lên lau đi những giọt lệ ấy anh siết chặt cô trong vòng tay mình,kiên định nói:

_Từ nay không cho em khóc nữa.

Cô hơi ngẩng đầu lên hỏi:

_Lãnh,nếu như em không bị tai nạn anh vẫn sẽ lạnh lùng với em đúng không?

Anh cúi đầu hôn lên môi cô nuốt đi những lời cô muốn nói tiếp,2 người gắt gao ôm chặt lấy nhau,giữa nụ hôn nồng nhiệt đó cô khẽ nghe thấy tiếng xin lỗi thoát ra,nở 1 nụ cười nhẹ cô nhắm mắt tận hưởng mùi bạc hà mát dịu từ anh.Thực sự rất ngọt.

Cảm nhận người trong tay mình đang lả dần đi anh mới luyến tiếc dừng nụ hôn của mình lại.ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô đôi môi anh vẽ lên 1 đường con tuyệt mỹ,nhẹ điểm lên đôi môi anh đào kia anh nói:

_Anh sẽ cho em 1 ngọn đèn,ngọn đèn của 2 chúng ta.

Cô kinh ngạc nhìn anh,dưới ánh sáng hắt vào ,nụ cười của anh càng trở lên ma mị hơn,lần đầu tiên anh nở nụ cười thực sự ,nụ cười như muốn nhấn chìm cô trong mê hoặc của nó,anh thực sự là yêu tinh hại người.Thấy cô ngây ngốc nhìn mình anh lay người cô hỏi:

_Tuyết,em không muốn sao?

_Muốn,tất nhiên là em muốn.

Nở 1 nụ cười nhẹ đầy hài lòng anh ôm cô vào lòng nhưng cô nhanh chóng né đi hành động đó,anh nhíu mày nhìn cô thắc mắc,cô ngu ngốc lên tiếng:

_Anh cười rồi!

_Cười?

_Đúng vậy,anh cười lên thực sự rất rất đẹp.

Thấy vẻ tươi cười trên gương mặt anh nụ cười của anh càng trở lên nồng đậm,sủng nịnh vuốt má cô anh nói:

_Vậy thì từ nay sẽ cười cho em xem,chỉ 1 mình em thôi!

_Lãnh.

Hạnh phúc trong vòng tay người mình yêu ,lúc này cô bỏ mặc tất cả,dù phải chịu bao đau khổ nhưng chỉ cần giờ phút này là đủ.Lãnh của cô,là Lãnh của cô.Đời nay ,kiếp này nghuyện ý không muốn buông tay.

Hồi lâu anh mới lên tiếng hỏi:

_Em có muốn bắt đầu lại từ đầu không?

Rời vòng tay của anh cô chăm chú nhìn lên.bốn mắt giao nhau như cuốn đi tất cả mọi đau khổ dằn vặt,mọi sợ hãi,đắng cay.Cô khẽ đặt tay lên ngực anh,nơi trái tim anh đang đập ,cảm nhận hơi ấm từ anh cô thấy trái tim mình loạn nhịp.Anh bỗng nghiêm mặt nói:

_Em sẽ ở bên anh chứ? Dù điều đó là vô cùng nguy hiểm,vô cùng

Dùng tay đặt trên làn môi mỏng của anh,cô không muốn nghe gì nữa,vì đó chỉ là những điều không cần thiết,cô khẽ lên tiếng:

_Em nguyện ý.

Anh kích động ôm lấy cô như ôm sinh mệnh của chính mình,kích động hôn lên mái tóc đen huyền kia giọng nói của anh như lạc hẳn đi:

_Lăng Tuyết,anh yêu em!

Cô hạnh phúc trong vòng tay của anh ,giọng nói cũng trở lên ngân nga,e thẹn:

_Em cũng yêu anh!

Lần thứ ba môi họ tìm đến nhau,nụ hôn ấy như gạt bỏ mọi thứ,sẵn sàng cùng nhau đi qua mọi thứ dù khó khăn gian khổ cũng nguyện không buông tay.Đời này kiếp này,nguyện ở bên nhau.

CHƯƠNG 31

Hôm nay căn biệt thự lạnh lẽo trở nên sáng bừng sức sống vì nữ chủ nhân tương lai của nó đã trở lại và cũng có thể là khối băng lạnh lẽo kia đã dần ấm áp lên.Không khí chuẩn bị phải nói là cực kỳ nhộn nhịp,ngay khi nhận được điện thoại của thiếu gia bác Trương đã thông báo cho toàn thể mọi người .

Vừa xuống khỏi xe cô đã cảm nhận được sự chào đón của mọi người,từng khuôn mặt quen thuộc đều đứng trước cổng đợi cô,trên mặt họ là nụ cười hạnh phúc.Nước mắt không tự chủ rơi xuống nhưng rất nhanh chóng 1 bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi,anh khẽ nắm tay cô chặt thêm như sợ cô sẽ bỏ chạy,khẽ cười với anh ,cô cũng siết chặt đôi tay ấy.Khó khăn lắm mới có thể nắm được bàn tay này,cô nhất định không buông đâu.

Trong lịch sử ngôi nhà này chưa bao giờ có chuyện người làm cùng ăn cơm với chủ nhân,kể cả bác Trương cũng không được vinh dự ấy nhưng hôm nay nhờ 1 người năn nỉ mà khối băng lạnh lùng đã gật đầu đồng ý cho phép mở tiệc.Trăm năm không có 1 ngày nên các đầu bếp trổ hết tài nghệ của mình,ngôi biệt thự trở nên ấm áp thần kỳ,những tiếng cười đùa vui vẻ len vào từng viên gạch bao năm lạnh lẽo ,dường như 1 lần nữa ngôi nhà này có được sự sống gần 20 năm qua bị chôn vùi dưới hận thù và chán ghét.Ánh sánh lung linh cùng tiếng nói cười vui vẻ làm lòng người cũng theo đó mà chùn xuống,anh âu yếm nhìn cô cười đùa cùng mọi người,nụ cười ấy đẹp hơn tất thảy mọi thứ,nụ cười ấy anh đã từng mơ đến.Bất chợt cô quay lại bắt gặp ánh mắt của anh,nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.Họ đứng ở 2 đầu căn phòng ,cùng trao cho nhau những yêu thương bị giấu kín ,trong mắt anh không còn vực thẳm không đấy nữa,nơi đó chỉ còn 1 niềm vui khó tả.Chỉ cần thế này thôi,không cần gì nữa,gạt bỏ mọi thứ để giữ lại khoảnh khắc này là đủ.Anh bỗng quay sang bác Trương nói:

_Bác biết không,hiện giờ cháu rất hạnh phúc!

Khuôn mặt nghiêm nghị nở 1 nụ cười nhẹ nhõm và hạnh phúc.Anh cũng khẽ cười lại với ông nhưng rất nhanh quay đi,nụ cười ấy dường như là ảo giác nhưng bác Trương vẫn nhìn thấy được,người đàn ông đã 60 tuổi bỗng trở lên run rẩy.Thiếu gia cười,dù đó chỉ là 1 cái nhếch môi nhẹ nhưng đã 15 năm rồi ông mới được nhìn thấy.Lời nói của ông chủ bỗng hiện lên rõ ràng:" Ông Trương,đã 15 năm rồi,ông có nhìn thấy nụ cười của Lãnh không? Tôi ước gì trước khi chết được nhìn thấy nó cười với tôi 1 lần".Ông chủ,thiếu gia thực sự đã thay đổi rồi,nước mắt trào ra trên khuôn mặt khắc khổ ấy.phu nhân cảm ơn bà đã đưa thiên thần tới bên thiếu gia.

Buổi tiệc chấm dứt khi anh phải ra lệnh tới lần thứ hai,hiện giờ thì khuôn mặt anh đang đen dần đi khi kẻ trong lòng mình vẫn say xỉn mà hô:

_Uống tiếp nào!

Anh nhíu mày nhìn kẻ đang giãy nhẹ trong lòng mình,bước chân vẫn vững vàng trên từng bậc cầu thang cho tới khi tới căn phòng của cô.Nhẹ đặt cô lên giường,anh vuốt nhẹ 2 má đã đỏ lên của cô trách:

_Lần sau không cho em uống rượu nữa!

Vừa định đứng lên cánh tay anh đã bị níu lại,giọng cô vang lên đầy ngái ngủ:

_Lãnh,đừng đi,đừng đi.

Cúi xuống nhìn cô vẫn đang chìm trong cơn say,anh nhẹ hôn lên trán cô thầm thì:

_Sẽ không! Ngủ ngon!

Như hiểu được lời anh nói,môi cô khẽ cười rồi buông tay anh ra ,cuộn tròn mình trong chăn chìm vào giấc ngủ sâu.

Trác Dạ ngồi ưu tư bên bàn làm việc của mình,tin cô trở lại bên Dương Lãnh anh cũng đã đoán trước nhưng khi nghe vẫn làm anh cảm thấy chua xót.Mối tình đầu tiên của anh thật buồn nhưng cũng thật đẹp.Người con gái đầu tiên anh yêu,người con gái đẹp như 1 bông hoa bách hơp,trong sáng hơn tất thảy mọi người,người làm trái tim vốn trầm lặng phải dậy sóng.Anh sẽ cất giữ trọn vẹn hình bóng cô trong trái tim mình,anh không muốn chiếm đoạt cô khi tâm cô không thuộc về anh.Chỉ cần cô hạnh phúc anh cũng thấy mãn nguyện rồi.

Thứ đầu tiên cô cảm nhận được khi tỉnh dậy là đau đầu kinh khủng,cố mở mắt cô nhìn căn phòng mình đang nằm,1 không gian quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ,vậy là cô đã thực sự trở lại,tất cả mọi chuyện là thật hay chỉ là 1 giấc mơ dài mộng mị của cô mà thôi.Tất cả mọi thứ trong phòng đều giống hệt lúc cô ở đây,liệu có phải chỉ là ảo tưởng không? Cô vội chạy xuống nhà ăn,tất cả đều trống rỗng,không có anh,không có ai cả.Trái tim cô bỗng đập liên hồi,cô sợ hãi nhìn xung quanh cho tới khi bác Trương xuất hiện:

_Tiểu thư,không ngờ cô dậy sớm vậy,tôi sẽ cho người đưa bữa sáng lên.

Nói xong ông cũng mất hút sau cánh cửa bếp,cô vội nhìn lên đồng hồ,mới 6h thực sự sớm hơn mọi ngày có lẽ..Nhưng từ có lẽ không kịp tồn tại trong tâm tria cô quá 3 giây thì 1 giọng nói làm cô giật mình:

_Sao lại đi chân đất thế kia?

Cô vội quay lại ,bắt gặp ánh nhìn lo lắng và 1 chút giận giữ của anh,vẫn ngây ngốc đứng nhìn anh như thế cô không nhận ra anh đã đến sát bên mình,đôi tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt cô,giọng nói ấm áp sát bên tai:

_Vẫn đau đầu sao? Lần sau không được uống rượu nghe chưa?

Là thật,tất cả là thật,mọi lo lắng bỗng chốc tan biến,nước mắt hạnh phúc rơi xuống cô vội ôm lấy anh,giấu khuôn mặt mình trong vòm ngực rộng lớn ấy.Anh sửng sốt hỏi:

_Sao thế?

Lắc đầu lia lịa trong lòng anh , cô lên tiếng:

_Em cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ,em sợ khi tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với sự lạnh lùng xa cách của anh,giờ thì tốt rồi,em đang ôm anh và có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.

Thân hình anh sững lại khi nghe lời nói ấy ,anh siết chặt lấy thân hình cô,giọng nói khàn ,trầm ấm cất lên:

_Xin lỗi!

Họ cứ ôm nhau như vậy cho tới khi 1 tiếng đổ vỡ làm cô phải ló mặt ra khỏi lồng ngực của anh.Người làm đang thu dọn bát đĩa bị rơi xuống sàn nhà,khuôn mặt cô gái xuất hiện 1 mảng ửng đỏ,nhận thấy ánh nhìn của 2 người trở lên lúng túng lạ thường:

_Thiếu gia,tiểu thư.em không biết 2 người

Nhìn khuôn mặt cô gái như có điều gì khó nói lắm,cô suy nghĩ 1 chút rồi bỗng đỏ bừng mặt đẩy anh ra,nãy giờ họ ôm nhau quên cả trời đất,bị mọi người nhìn thấy mất mặt quá đi thôi.Nhưng ác mộng của cô còn khủng khiếp hơn nữa khi có 1 kẻ đang ung dung cầm điện thoại giơ lên nhăn nhở cười,trên màn hình loáng thoáng là 2 người nào đó đang ôm nhau.Nhưng cái kẻ cầm điện thoại còn kinh khủng hơn bức ảnh ấy,đó không phải ai khác mà là thiên tài Ngạo Thiên .Nhăn nhở tiến vào cậu cười khanh khách:

_ Mới sáng sớm đã được rửa mắt thế này,ôi ,2 người làm em chảy máu mũi rồi này.

Trưng ra cái bộ mặt muốn ăn đạp đó cậu vẫn nhăn nhở cười.Nhìn thấy mặt cô sắp bị chín tới nơi anh mới quắc mắt nhìn cậu em họ yêu quý của mình làm nụ cười kia trở lên méo mó tội nghiệp.Cậu ủy khuất nhìn người bên cạnh nói:

_Băng ,ta bị bắt nạt như thế mà em không rủ chút lòng thương sao?

_Phiền phức

Trực tiếp ném ra 2 chữ rồi phũ phàng đi qua cậu , chị nở nụ cười với cô:

_Chào mừng em trở lại!

Và hôm nay cô lại được cảm nhận không khí đi học cùng chị Băng ,hoàn toàn phớt lờ kẻ đang nhắng nhít đăng sau.Như bị bỏ rơi cậu lên tiếng:

_Lăng Tuyết,anh đang nói chuyện với em đó!

Sau bao nỗ lực kéo áo,giật tóc cậu cũng nhận được cái nhìn tóe lửa của Tuyết,vội rụt tay lại cậu nở 1 nụ cười vô tội.

_Đã làm sếp tổng rồi còn mò đi học làm gì?

_Anh chỉ tới chơi thôi mà!

Lại vô tội trả lời.

_Anh bị ngốc à,muốn gặp Gia Hân của anh thì hẹn cô ấy ra,theo đuôi làm gì hả?

_Nhưng mà Hân phải đi học mà,anh hẹn hò với ai đây.

Lại ngây thơ tới vô tội trả lời.5 phút sau cánh cửa xe bật mở,1 người không thương tiếc bị ném ra ngoài

.Chiếc xe lao đi để lại 1 chàng trai đẹp như hoa nhảy loi choi trên đường,thật là 1 cảnh tượng phi thường thú vị.

Những ngày tháng này với cô thật sự rất vui vẻ ,cuộc sống như trở lại quỹ đạo vốn có của nó,nhưng từ hôm về tới nay số lần cô gặp anh vô cùng ít ỏi,chỉ vào các buổi tối anh mới gọi về hỏi han 1 ngày của cô ra sao,có chuyện gì không? và giục cô đi ngủ sớm.Nhiều đêm cô nhận thấy có người bên tới bên mình nhưng không tỉnh dậy được.Anh luôn đi khi cô chưa thức dậy và trở về khi cô đã chìm sâu trong giấc ngủ,tất cả vì thời gian qua anh vứt bỏ công việc để ở bên cô nên bây giờ nghe bác Trương nói công việc chất cao như núi.Cô thực sự thấy có lỗi .Chính vì vậy hôm nay được nghỉ cả ngày cô đã dậy sớm vào bếp chuẩn bị kế hoạch của mình.Nhờ sự giúp đỡ của mọi người và cố gắng không mệt mỏi của cô nhà bếp trở lên hoang tàn sau 1 buổi sáng nhưng giờ phút này ,ngồi trên xe với bọc đồ ăn trong tay cô thấy hạnh phúc vô cùng.Sau khi đã đuổi khéo người lái xe về cô mới từ từ bước vào tòa nhà trước mặtLần trước tới đây trái tim cô từng rớm máu nhưng giờ đây trái tim cô thật sự yên bình.Lần trước chưa ngắm kỹ nên lần này cô nhất định phải quan sát cho đã mắt.Và sau 1 hồi xem xét cô đưa ra 1 kết luận,không hiểu đây là công ty hay là câu lạc bộ người mẫu nữa ,các mỹ nam và mỹ nhân đều đi tới đi lui,không phải xinh đẹp động lòng người cũng là xinh xắn,thanh tú,quyến rũ.Vẫn ôm bọc đồ khư khư trong tay ,cô nhận được nhiều ánh mắt tò mò của các nhân viên,trong mắt họ là 1 cô gái xinh đẹp đang giữ đồ như sợ bị giật mất kia.Khi tới thang máy cô mới sực nhớ ra 1 điều,cô không biết phòng anh ở đâu,vội móc điện thoại ra cô đen mặt nhìn tài khoản của mình,hôm qua mới buôn điện thoại với Gia Hân quên chưa nạp tiền.Đúng lúc này 1 cô gái cũng bước vào thanh máy,cô vội hỏi:

_Xin lỗi!

Người đó quay lại nhìn cô,cô giật mình khi nhận ra là ai,cư nhiên là Thẩm Thanh ,đại minh tinh sao lại xuất hiện ở nơi này,chẳng lẽ công ty này cũng là công ty giải trí sao? Nhận ra cô Thẩm Thanh bỗng cau mày lên giọng:

_Lăng Tuyết!

Nhìn người trước mặt cô khẽ nhíu mày,thái độ này là sao,ghen tỵ sao,ngày đó bị Lãnh từ chối thẳng thừng vẫn còn ấm ức muốn tìm cô tính sổ sao?

_Cô làm cái quái gì ở đây?

Thẩm Thanh kiêu ngạo lên tiếng.

_Tôi làm gì cũng không cần chị quan tâm.

Nhìn bọc đồ trên tay cô,Thẩm Thanh khẽ nhếch môi:

_Đưa cơm sao? Giờ cô là nhân viên chạy việc sao?

_Tôi không có gì để nói với cô cả!

Tuyết cảm thấy bực mình thực sự,người trước mặt như cố tình hạ thấp cô thì phải.Đúng lúc này thang máy mở ra,1 nhân viên bước vào hoàn toàn dửng dưng trước sự xuất hiện của Thẩm Thanh.Dường như sự có mặt của người lạ làm Thẩm Thanh tìm lại dáng vẻ đài các của mình,cô ta đứng thẳng người quay lưng lại với Tuyết.Thấy thế cô cũng không thèm đôi co nữa,khẽ chạm vào người trước mặt:

_Xin lỗi.

Cô gái quay sang nhìn cô rất thân thiện:

_Có chuyện gì sao?

_Cô có thể cho tôi biết phòng của tổng giám đốc Dương Lãnh ở đâu không?

Cô gái kia đưa mắt sang nhìn Thẩm Thanh đang tròn mắt ra nhìn cô rồi mới hỏi lại:

_Cô tìm Dương tổng làm gì?

Giơ thứ đang cầm trên tay lên cô nói:

_Tôi đưa cơm từ nhà tới cho anh ấy!

_Việc này luôn là lái xe làm sao hôm nay lại?

_Anh ấy có việc bận lên tôi tới thay.

Cô gái khẽ gật đầu rồi liếc nhanh con số trên thanh máy rồi nói:

_Đây là tầng làm việc của Dương tổng.

Cửa thang máy mở ra,cô vội cảm ơn rồi bước ra nhưng chưa đi được 3 bước đã bị 1 bàn tay kéo lại:

_Cô tìm Dương Lãnh làm gì?

Cau có gỡ bộ móng vuốt trên tay mình ra cô lạnh lùng:

_Việc gì không liên quan tới cô,và tôi nhớ không lầm thì chúng ta đâu có thân thiết tới mức tôi phải nói mọi chuyện tôi muốn làm cho cô.

Nói rồi cô bước đi mà không để ý vẻ mặt tức tối của Thẩm Thanh,bước tới bàn thư ký cô nói:

_Xin lỗi,tôi có thể gặp Lãnh được không?

Dường như ngạc nhiên trước tiếng gọi thân mật của cô mà thư ký mở tròn mắt ra nhìn cô.Nhìn cô 1 lúc rồi nói:

_Cô có hẹn trước không?

Tuyết lắc đầu,đang định mở miệng thì giọng nói nhừa nhựa của ai đó xen vào:

_Tôi muốn gặp Dương Lãnh.

_Cô Thẩm Thanh,tổng giám đốc không muốn gặp cô,xin cô về cho.

_Vậy bảo anh ta tôi sẽ đợi cho tới lúc anh ta ra gặp tôi.

_Tùy cô.

Nghe cuộc hội thoại này cô bỗng thấy có hỏa trên đầu,vậy là thời gian qua cô ta luôn muốn tiếp cận Lãnh của cô,thực là mặt dày quá mức,cũng may là anh không muốn gặp cô ta a.Hạ đi ngọn lửa đang nhen nhóm cô lấy lại sự chú ý của người thư ký:

_Chị ơi!

Lúc này người thu ký mới sực nhớ tới cô,quay sang lạnh lùng nói:

_Xin lỗi,nếu không hẹn trước thì...

Nhưng ngay lập tức người thư ký á khẩu trợn tròn mắt nhìn cô hồi sau mới lắp bắp:

_Cô là cái cô gái kia..

_Cô gái kia?

_Là người Hàn thiếu gia và Băng tiểu thư đưa tới?

Cô vội gật đầu,vẻ mặt người thư ký càng trở lên xanh xao hơn,nuốt nước bọt cô ta vẫn còn nhơ ngày hôm đó  ,thật là đáng sợ mà.Vội nhấc điện thoại lên cô ta bấm nút gọi rồi hỏi cô:

_Xin lỗi nhưng danh xưng của cô là?

_Tôi là Lăng Tuyết.

Cô ta khẽ gật đầu rồi cung kính nói với kẻ ở đầu dây bên kia:

_Tổng giám đốc.

_Chuyện gì?

Tiếng của anh vang lên qua loa ngoài đầy uy quyền và vô cùng lạnh lẽo,chính cô cũng thấy rùng mình đôi chút chứ đừng nói cô thư ký kia,chắc tim phải tốt lắm mới làm việc cho anh được,cô bỗng cảm phục cô gái này kinh khủng.

_Có 1 cô gái muốn gặp ngài?

_Không gặp.

Trực tiếp ném ra 2 chữ ,dường như anh muốn cúp điện thoại,cô vội nói chen vào:

_Lãnh!

Trong phòng anh đang bù đầu với công việc dồn lại trong 1 tháng qua,hơn nữa dạo này không được gặp cô càng làm tâm trạng của anh trở lên xấu đi vài phần chính vì vậy khi nghe có người muốn gặp mình anh biết đó là ai,chỉ muốn cho Thẩm Thanh 1 viên kẹo đồng cho rảnh nợ nhưng ngay khi anh muốn cúp máy thì 1 tiếng gọi ở đầu dây bên kia làm trái tim đập lệch nhịp.Là Tuyết.Nhưng cô ấy đâu có thể ở đây,anh nghi hoặc hỏi lại:

_Ai?

Thư ký vội lên tiếng:

_Cô ấy nói mình là Lăng Tuyết.

Thực sự là anh không nghe nhầm ,anh bần thần 1 lúc như bị mất hồn ,bỗng tiếng đổ vỡ ở đầu dây bên kia làm anh hoảng hốt.Nhanh chóng tiến lại cửa,điều đầu tiên đập vào mắt anh là má trái của cô ửng đỏ,cánh tay Thẩm Thanh vẫn giơ lên cao như muốn tiếp tục,mắt anh mờ đục hẳn đi,anh gằn giọng:

_Thẩm Thanh,tôi sẽ giết cô!

CHƯƠNG 32

Thẩm Thanh run sợ trước cái nhìn như tu la của anh,tay cô ta run rẩy trên không trung từ từ hạ xuống,vẻ mặt của người thư ký chỉ còn sự hãi hùng và ngạc nhiên,nhưng người duy nhất anh muốn nhìn là cô.Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên vì cái tát bất ngờ kia,nếu không phải lo lắng giữ cho hộp cơm không bị rơi thì cô đã không bất cẩn để bị thương như vậy,ánh mắt khẽ lóe lên chút sát khí nhưng nhìn thấy sự lo lắng và tức giận trên gương mặt anh bỗng nhiên tâm trạng của cô tốt hẳn lên.Tiến lại gần anh xót xa vuốt nhẹ lên má cô

khẽ hỏi:

_Không sao chứ?

Cô nắm lấy bàn tay anh áp lên má mình trả lời:

_Không sao cả!

Kéo cô về cạnh mình anh mới đưa mắt nhìn kẻ còn đang ngu ngốc ngẩn người nhìn họ ,giọng nói của anh vang lên thay đổi 180 độ so với lúc trước:

_Đừng trách tôi ác với cô!

Chỉ 1 câu ngắn gọn nhưng cũng làm Thẩm Thanh nổi hết cả da gà,cô ta cố lấy lại bình tĩnh nói:

_Sao anh có thể đối xử với em như thế? Cô ta hơn em ở điểm gì?

_Đừng đặt cô bên cạnh Tuyết,dơ bẩn.

_Anh

_Cút!

Lần này cô cũng cảm thấy hàn khí đang bao quanh khu vực này ,nhưng nhìn bộ mặt tái nhợt của Thẩm Thanh cô cũng không nỡ ngăn anh lại,ai bảo cô ta dám tát cô,từ lúc sinh ra tới giờ cô ta là kẻ đầu tiên dám làm việc đó.

Dường như chút thông minh còn lại bỗng xuất hiện,Thẩm Thanh vội quay người bỏ đi,dáng đi vôi vàng như bị ma đuổi.Trực tiếp ném cho thư ký ánh mắt khiển trách anh đưa cô vào phòng làm việc của mình.Không gian trong căn phòng này cũng không khác phòng làm việc ở nhà là mấy.Vẫn là màu đen chủ đạo ,căn phòng mang chút âm u và lạnh lẽo khó tả.Ánh mắt cô chuyển tới bàn làm việc của anh,nơi đó sổ sách chất đầy bàn,cô khẽ nhíu mày hỏi anh:

_Tất cả những thứ này đều phải đọc hết sao?

Đặt hộp cơm xuống bàn tiếp khách,anh khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.Vừa ngồi xuống cô đã bị anh kiềm chặt trong đôi tay của mình,tham lam hít lấy mùi hương trên người cô anh cọ nhẹ cằm mình lên vai cô,Tuyết cũng mỉm cười đáp lại cái ôm vội vã của anh.Cả tuần này không ngửi thấy hương bạc hà này cũng thật nhớ quá đi thôi.Cô chủ động hôn anh lần đầu tiên,đôi môi hồng miết nhẹ lên làn môi mỏng đầy gợi cảm của anh,những nhớ nhung,lo lắng thể hiện hết qua nụ hôn này,không mạnh mẽ kịch liệt,chỉ nhẹ nhàng sâu lắng.Anh cũng nhắm mắt cảm thụ nơi bờ môi 2 người giao nhau,sự ngọt ngào lan tỏa trong vòm miệng,những mệt mỏi tan biến hết,anh khao khát ôm chặt lấy cô đáp trả lại nụ hôn ấy.Luyến tiếc trả lại không khí cho cô anh trách:

_Sao lại để mình bị thương như thế?

_Em xin lỗi!

_Lần sau mà như thế thì ở nhà nghe chưa?

Bật cười trước lời đe dọa của anh,cô đánh trống lảng:

_Chắc anh cũng đói lắm rồi,em đưa cơm tới đây.

Vừa nói cô vừa tháo lớp giấy gói bên ngoài ra,cẩn thận đặt từng món ăn lên bàn,nhìn thấy anh vẫn bất động nhìn mình cô giục:

_Anh mau ăn đi!

Mắt anh đưa xuống các món ăn trên bàn rồi lại nhìn cô,đây toàn là những món ăn anh thích nhưng cách trang trí không đẹp mắt như mọi lần,ngạc nhiên anh hỏi:

_Không phải em làm chứ?

Má cô còn đỏ hơn lúc trước,cúi đầu tránh ánh mắt nóng bỏng của anh cô nói:

_Có thể không ngon nhưng em đã cố hết sức rồi!

Nghe thế môi anh nở 1 nụ cười thỏa mãn,cầm đũa thưởng thức bữa ăn do chính tay cô làm anh thấy ngon tuyệt.Vui vẻ nhìn anh ăn uống ngon lành cô thấy hạnh phúc thật sự.

Sau khi đã làm đầy bao tử ,tâm trạng của anh càng trở lên tốt hơn.Vì lời nói của anh mà cô đồng ý buổi chiều ở lại và đó là 1 sự lựa chọn sáng suốt .Lúc này đây cô đang chống cằm nhìn anh như bị thôi miên,cô biết Lãnh của cô đẹp trai nhưng không ngờ khi làm việc anh lại càng thêm quyến rũ tới mê người.Áo vest đã được cởi ra,tay áo sơ mi đen được xắn lên quá khủy tay,cơ bắp rắn chắc hiện lên rõ ràng càng làm anh thêm phần hấp dẫn ánh mắt người khác.Cảm nhận ánh mắt ai đó đang nhìn mình anh quay sang cười nhẹ với cô,dưới cái nắng nhạt của buổi chiều thì khung cảnh này thực sự là tuyệt tác khiến 2 má cô đỏ bừng bừng,đập nhẹ đầu xuống bàn cô tự trách cái tính hám

sắc của mình.Nhận thấy có người đang vuốt tóc mình,cô ngẩng lên bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh:

_Buồn chán sao?

_Không có!

_Đi thôi.

_Đi đâu? Anh xong việc rồi sao?

Không trả lời cô anh chỉ mặc vào áo vest rồi đưa cô ra khỏi phòng.Dọc đường ra khỏi tòa nhà họ nhận được ánh mắt tò mò có,ngạc nhiên có,ghen tỵ có ,hâm mộ có của nhân viên trong công ty.Đặc biệt cô được chú ý hơn cả vì ngoài vẻ đẹp không cần bàn cãi thì cô còn đang tay trong tay với vị boss nổi tiếng đẹp trai lạnh lùng trên thương trường .Thấy người bên cạnh đang nép sát vào mình anh đưa mắt nhìn toàn bộ đại sảnh và ngay lập tức mọi người lại chăm chú vào công việc của mình.Ngồi trong xe cô vẫn thắc mắc trước nơi mà anh

muốn đưa cô tới,sau 1 hồi tò mò cô mới hỏi anh:

_Chúng ta đi đâu thế?

_Rồi sẽ biết!

_Nói cho em biết đi mà!

Sau 1 hồi bị cô dùng mỹ nhân kế anh mới bất lực khai báo:

_Hẹn hò.

_Hẹn hò?

Cô thực nghi tai mình có vấn đề nhưng trái tim vẫn trở lên khó kiểm soát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#min