Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linh Đang

Tiểu Tào phát hiện cả một ngày Vãn Hảo đều không yên lòng, bình thường luôn là người cười tủm tỉm, hôm nay thậm chí ngay cả tươi cười cũng rất ít. Vài lần còn rõ ràng thất thần, khi Lưu Phân đi qua đều nhìn cô vài lần.

"Tâm tình không tốt?" Tiểu Tào lo lắng cho cô, lại vẫn nhỏ giọng nhắc nhở, "Cẩn thận lão yêu bà tìm chị phiền toái. Chị nhìn mặt chị ta đen thành dạng gì, cũng không biết là có phải bị choch tức ở chỗ Đường tổng không."

Nghe được hai chữ "Đường tổng", Vãn Hảo thoáng thất thần, lại rất nhanh chóng lóe lên ý niệm ở trong đầu. Chuyện đứa nhỏ là con của Đường Khải Sâm, nếu để cho đối phương biết, kết quả nhất định sẽ thảm hơn so với trước mắt...

Tiểu Tào thấy sắc mặt cô trở nên kém hơn, như vậy giống như một giây sau sẽ té xỉu trên đất, cũng bắt đầu khẩn trương theo: "Có phải chỗ nào không thoải mái hay không, chị có muốn xin phép nghỉ không?"

Vãn Hảo nhìn nhìn thời gian, thật sự không thể ngồi yên được, bèn đứng dậy lấy thẻ nhân viên trước ngực tháo xuống: "Chị có chút việc quan trọng phải đi ra ngoài một chuyến, em trông giúp chị một lát."

"À, tốt." Tiểu Tào chưa từng thấy cô khác thường như vậy, suy đoán nhất định đã xảy ra điều gì quan trọng, nhưng chị ấy không nói, cô cũng không hỏi tới nữa.

Thế nhưng khi Vãn Hảo ra cửa lại gặp được Đường Khải Sâm, người này rõ ràng đã lâu chưa tới bộ phận tiêu thụ, hôm nay cũng không biết có chỗ nào không đúng. Từ đầu đến cuối người đàn ông này mặt mày sắc bén, môi mỏng mím rất chặt, như là khi thấy cô mi tâm liền nhíu sâu hơn vậy: "Đi đâu?"

Vãn Hảo thu lại tâm tình, cô còn không quên bây giờ là giờ đi làm, vì thế nói: "Dạ dày không thoải mái, đi mua thuốc."

Đường Khải Sâm không nói một lời nhìn cô, ý tứ hàm xúc nhìn kỹ thật rõ rệt. Vãn Hảo cảm thấy hôm nay người này thật khác biệt, đến ánh mắt cũng lộ ra một cỗ hương vị muốn nói lại thôi, nhưng cô không có tâm trạng suy nghĩ đối phương lại đang đánh chủ ý gì, chuẩn bị vòng qua anh rời đi.

Đường Khải Sâm lại hơi hơi đưa tay ngăn cô lại: "Văn phòng có thuốc, theo tôi lên lấy."

Giờ phút này Vãn Hảo đã sớm nóng lòng như lửa đốt, vô cùng không muốn cùng người này lên lầu, nhưng bị anh ánh mắt chim ưng của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm đánh giá, đáy lòng từng đợt chột dạ, đành phải nhắm mắt nói: "Không cần, bỗng nhiên lại không đau."

Không biết có là ảo giác của cô hay không, người trước mặt nghe xong lời này đáy mắt lại có vài phần ánh sáng ảm đạm?

Đường Khải Sâm đứng trước mặt cô, trầm mặc lúc lâu, nhưng cho dù Vãn Hảo cúi đầu cũng biết người nọ vẫn nhìn cô, ánh mắt sáng quắc giống như que hàn. Anh vốn là chói mắt, thân phận hai người xấu hổ, đứng ở đó liền càng thêm làm cho người lườm nguýt, đã có tiếng nghị luận sột soạt gián tiếp truyền lại đây.

"Có việc gì thì tìm tôi, hôm nay tôi luôn ở đây." Giọng anh khàn khàn, nói xong một câu này mới bước nhanh lên lầu.

Cô có thể có chuyện gì tìm anh? Vãn Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng anh cao ngất dần dần biến mất tại chỗ rẽ, sớm đã không thể nào phân biệt hàm ý chân thực sau những câu nói kia.

"Anh ta lại tìm chị gây phiền toái?" Vãn Hảo vừa trở lại vị trí liền bị tiểu Tào lôi kéo truy vấn.

Chính là không gây phiền toái mới kỳ quái đấy, Vãn Hảo lắc lắc đầu, cũng lười đi cân nhắc người nọ âm tình bất định. Cô cầm di động xem đi xem lại nhiều lần, trượt đến tên Chu Tử Nghiêu, rồi lại ngừng lại. Cứ như vậy liên tục, tiểu Tào đứng một bên cũng không nhịn được: "Chị làm sao thế? Sao hôm nay lại kì lạ như vậy, muốn gọi điện thoại thì gọi đi."

Vãn Hảo lại không nói gì, chỉ một lần nữa cất điện thoại di động.

Thật ra trong lòng cô đã sớm có quyết định, chỉ là cảm thấy cần phải nói với Chu Tử Nghiêu một tiếng...

Bộ dáng khác thường của cô tất cả đều dừng ở đáy mắt Đường Khải Sâm, anh đứng tại lầu hai trước cửa sổ sát đất quan sát phòng triển lãm vị trí lầu một.

Khương Vãn Hảo cầm di động chăm chú nhìn tới tới lui lui, thỉnh thoảng ngón tay nhẹ nhàng gẩy, không biết là đang gửi tin nhắn hay là cái gì, anh chỉ biết di động mình rất im lặng, mặc kệ gặp phải vấn đề gì, hình như Khương Vãn Hảo đã không còn nhớ nổi còn có thể xin anh giúp đỡ.

Trên mặt thủy tinh phản xạ lại khuôn mặt tự giễu của người đàn ông, tròng mắt anh dần tối, hai tay nhét vào túi, xa xa lặng nhìn cô.

Biết thân thế của Bắc Bắc, anh liền phái người theo dõi phản ứng của nhà họ Chung khi nhà họ Chung Minh gặp chuyện không may, quả nhiên rất nhanh biết được tin tức nhị lão nhà họ Chung định xuất ngoại. Nhà họ Chung vừa đi, thế tất yếu mang đứa nhỏ đi.

Lấy cá tính của Khương Vãn Hảo hiện tại khẳng định đã sớm luống cuống, sáng sớm anh chạy tới, quả thật nhìn thấy bộ dáng cô thất hồn lạc phách. Nhưng hết lần này đến lần khác anh không thể chủ động mở miệng, một lòng hi vọng người phụ nữ kia có thể tin anh một lần, nhưng mà cô không có.

Khương Vãn Hảo đã không giống như quá khứ nữa, khi gặp chuyện không may liền trước tiên tìm tới anh ——

Từng là người anh cảm thấy phiền toái, đã không bao giờ cho anh thêm phiền toái nữa rồi, chẳng sợ chuyện này vốn là cùng anh có liên quan.

***
Nhanh đến giờ tan việc, rốt cuộc Thạch Hiểu Tĩnh cũng có cơ hội chạy ra ngoài. Hai người hẹn gặp ở một quán cà phê gần đó, Vãn Hảo nhìn xung quanh khu vực cửa, cà phê truớc mặt nguội cũng không nhớ tới uống một hớp.

Lúc Thạch Hiểu Tĩnh đẩy cửa đi vào bước chân rất gấp, đến khi ngồi xuống đối diện cô, lọn tóc mỏng ở thái dương đều dính vài phần ẩm ướt, bên má ửng đỏ, nhìn bộ dáng này là vội vã chạy tới.

Cô cũng không ghét bỏ, trực tiếp bưng cà phê truớc mặt Vãn Hảo lên uống một hơi cạn sạch, lúc này mới hơi thở hổn hển nói: "Mẹ chồng đi Tĩnh Sơn tự, Gia Minh có bác sĩ Lưu ở cùng, lúc này chị mới vụng trộm chạy ra ngoaig."

"Hiện tại bọn họ ngay đến cửa cũng không cho chị ra?" Mặc dù biết địa vị của Hiểu Tĩnh tại nhà họ Chung thấp cỡ nào, cũng không nghĩ tới lại hỏng bét như vậy, đây có khác gì xã hội phong kiến đâu?

Khóe môi Thạch Hiểu Tĩnh kéo ra một nụ cười nhạt, không thèm để ý phất phất tay: "Không sao cả, lần này Gia Minh gặp chuyện không may cũng do nguyên nhân từ chị, anh ấy là chồng chị, chị hẳn là phải chiếu cố anh ấy hàng đầu mới đúng."

Nghĩ đến tối qua nhất định Thạch Hiểu Tĩnh lại bị hung hăng răn dạy một lần, Vãn Hảo càng thêm cảm thấy chính mình quá mức ích kỷ. Chính Hiểu Tĩnh ốc còn không mang nổi mình ốc, lại còn phải để ý đến cảm thụ của cô...

Vãn Hảo suy nghĩ cẩn thận những thứ này, chủ động vươn tay qua cầm lấy tay Thạch Hiểu Tĩnh, sau đó mới nói: "Hiểu Tĩnh, chuyện của Bắc Bắc, em đã nghĩ xong."

Nghe cô trịnh trọng mở miệng như thế, vẻ mặt Thạch Hiểu Tĩnh cũng nghiêm túc ngồi im: "A Hảo, chuyện này chị sẽ thương lượng lại với ông bà (bố mẹ CGM ấy), cũng có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi không chừng."

Vãn Hảo lắc đầu cười: "Hôm nay em suy nghĩ cả một ngày, những biện pháp có thể áp dụng cũng nghĩ qua hết. Ba mẹ Chung Gia Minh thương Bắc Bắc như vậy, muốn để bé lưu lại, trừ phi vạch trần thân thế của đứa nhỏ."

Sắc mặt Thạch Hiểu Tĩnh hơi đổi, lại không nói gì.

Vãn Hảo không nhịn được thở dài, nắm tay cô càng dùng thêm chút sức lực: "Nhưng làm vậy, Hiểu Tĩnh chị lại càng khó khăn hơn. Em không thể ích kỉ, là chị một đường giúp em chống đỡ đến hiện tại, nói ra những lời này, chính em cũng tự khinh thường bản thân mình."

"Ai, chị không sao." Thạch Hiểu Tĩnh ngược lại cười an ủi cô, "Dù sao ba mẹ Chung Gia Minh cũng chướng mắt chị, họ đối xử có lạnh nhạt hơn chút cũng không có gì."

Vãn Hảo lại không cho cô nói tiếp: " Ba mẹ Chung Gia Minh cũng rất thất vọng, mấy năm nay em thấy bọn họ thương Bắc Bắc như thế nào. Em không thể không có lương tâm như thế."

Thạch Hiểu Tĩnh cắn cắn môi không nói, cô biết lòng Vãn Hảo tốt, cũng biết cô ấy sống rất rõ ràng, mấy năm nay cô ở bên Bắc Bắc, chưa từng làm ra hành động gì vượt quá. Ngay cả trước mặt cha mẹ Chung Gia Minh đều không lộ ra sơ hở, khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười, thật ra có bao nhiêu chua xót lại có mấy người đọc hiểu được đâu.

"Cho nên..." Thạch Hiểu Tĩnh khó khăn nhìn về phía Vãn Hảo, "Em nghĩ rõ?"

Vãn Hảo gật gật đầu, cố gắng nở nụ cười: "Nhớ rõ, lúc rảnh rỗi liền mang Bắc Bắc... Trở về thăm em."

***

Hôm nay Vãn Hảo không lái xe, lúc trở về một mình dọc theo lối đi bộ đi về phía trước. Vào mùa thu, thành phố bị hoàng hôn bao phủ khắp nơi đều là không khí tiêu điều, cô đi tới đi lui đã cảm thấy con đường phía trước sao mờ mịt, rõ ràng đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, hơn nữa đèn chỉ thị rất rõ ràng, nhưng cô lại cảm thấy tầm nhìn lúc này chỉ còn là một mảnh mơ hồ.

Đưa tay sờ sờ mắt, thì ra trên mặt tất cả đều là nước mắt.

Đưa ra quyết định như vậy hiển nhiên là điều tốt nhất cho mọi người, Bắc Bắc theo cô không hẳn sẽ vui vẻ, lúc trước đã ích kỷ sinh hạ bé, nay không thể lại tự chủ trương thay bé quyết định cái gì. Mà ý tưởng chân thực của đứa nhỏ tự nhiên không cần đoán, nhất định sẽ lựa chọn "Ông nội bà nội, ba mẹ" từ nhỏ đã làm bạn với mình.

Cô mặc dù đối xử với đứa nhỏ tốt cỡ nào, cũng không thay đổi được sự thật mình là một "người ngoài".

Vãn Hảo chợt nhớ tới năm ấy mình sinh Bắc Bắc, chính là mùa đông, ngày sinh dự tính cũng đến sớm hơn một tháng. Nửa đêm đứa nhỏ liền bắt đầu không an phận, vỡ nước ối, cô một mình không có thân nhân, lúc đó cả người đều bị dọa sợ, nhìn chất lỏng màu hồng, lần đó cô cho rằng đứa nhỏ đã không còn.

Lúc sau cô gọi điện thoại cho Thạch Hiểu Tĩnh, khóc suốt, chính mình cũng hoài nghi có nói rõ ràng hay không.

Thạch Hiểu Tĩnh vội vàng đi tới, nhanh chóng đưa cô đưa đi bệnh viện, là cô ấy ở cùng cô, còn nói chút lời nói an ủi cổ vũ.

Khi đó bên người Vãn Hảo không có ai, cô chỉ có thể gắt gao cầm tay Thạch Hiểu Tĩnh, từ nhỏ cô đã không có mẹ, càng không có bạn bè lâu năm gì. Ai đối xử với cô đều chứa vài phần tâm tư lợi dụng, dường như chỉ có Thạch Hiểu Tĩnh đối xử với cô là toàn tâm toàn ý.

Lúc ấy Vãn Hảo đau đến mồ hôi nhễ nhại khắp trán, lần đầu tiên cô biết thì ra trên thế giới còn có loại đau đớn khó chịu như vậy, nhưng cô cắn răng kiên trì chống đỡ, chẳng sợ ở phòng sinh chịu đựng suốt hai mươi mấy tiếng, cô cũng cố gắng tự nói với mình, vì đứa nhỏ, cái gì cũng đáng giá.

Nay nhớ tới những thứ đó, vẫn là đau đến tê tâm liệt phế, không có người mẹ nào lại không yêu con của mình...

Vãn Hảo dùng sức lau khô nước mắt từ khóe mắt không ngừng rơi xuống, nhưng dường như nước mắt lau như thế nào cũng không hết được, rốt cuộc cô không chịu nổi, ngồi xổm xuống chỗ bồn hoa ven đường. Mọi người thường nói đứa nhỏ là cục thịt từ trên người mẹ rơi xuống, cảm giác cơ thể bị hung hăng khoét đi này khiến người cô đều trống rỗng vô thần. Cho nên có thể nói đứa nhỏ rõ ràng còn là tâm can của người mẹ, đến tim mà cũng không có, thì chẳng còn cái gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro