Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Editor: Linh Đang

Buổi chiều ở khu nội trú thật im lặng, có ánh nắng màu vàng ấm áp chiếu xiên vào đệm giường, Vãn Hảo nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ cũng không biết đang nhìn cái gì, rõ ràng là hình ảnh rất đơn giản, tự dưng lại khiến lòng người sinh bi thương. Thạch Hiểu Tĩnh vốn có cả bụng lời muốn nói, lúc đẩy cửa phòng bệnh nhìn thấy bạn thân trên giường thì bỗng nhiên ướt hốc mắt.

Cô nghe được tin tức ba mẹ chồng về nước, trong lòng chợt căng thẳng, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra, rồi tiếp đó gọi điện cho Vãn Hảo như thế nào cũng không được, sau gọi cho Đường Khải Sâm mới biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Chỉ xa cách mấy tháng mà thôi, tại sao bỗng nhiên giống như trôi qua mấy thế kỷ ——

Vãn Hảo thu hồi ánh mắt, lúc quay đầu lại cũng vừa vặn thấy cô, nhất thời ánh mắt sáng lên không ít, vừa mừng vừa sợ nói: "Chị trở lại?"

Thạch Hiểu Tĩnh đè lại cơn chua xót ở mũi, bước vội tới chỗ cô, hai lần ba lượt mới bắt buộc chính mình không khóc thành tiếng, "Em xảy ra chuyện gì thế, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chị!"

Vãn Hảo cười với cô, hỏi lại: "Chung Gia Minh đâu?"

"Cùng trở lại với chị." Thạch Hiểu Tĩnh ngồi xuống kề bên cô, bắt lấy bàn tay gầy trơ xương của cô dùng sức nắm chặt, "Chị còn chưa kịp về nhà họ Chung, chờ chị trở về sẽ nói rõ với mẹ."

"Đừng." Vãn Hảo trở tay cầm lấy tay cô, sắc mặt cũng thay đổi, "Nếu chị nói thật, ba mẹ anh ấy thương tâm rất nhiều nhất định sẽ trách tội chị, như vậy chị ở nhà họ Chung sẽ càng khổ sở. Hiểu Tĩnh, vấn đề này chúng ta đã thảo luận qua rất nhiều lần, thái độ của em sẽ không thay đổi."

Nói cho cùng, địa vị của Thạch Hiểu Tĩnh ở nhà họ Chung bây giờ hoàn toàn ỷ lại đứa nhỏ này, nếu không có Bắc Bắc, không biết cô ấy sẽ bị bắt nạt thành như thế nào nữa. Nhà giàu nhìn trúng quyền kế thừa của con trai, chuyện mẫu bằng tử quý (mẹ dựa vào con trai) không chỉ xảy ra ở xã hội cũ.

Thạch Hiểu Tĩnh nghe xong lời này còn gấp hơn cô, lớn giọng rống: "Nhưng hiện tại đã là lúc nào rồi, A Hảo... Vì sao em còn muốn suy nghĩ cho chị!" Nói đến cuối cùng, cô hoàn toàn nghẹn lại, không phun ra được một chữ nào.

Vãn Hảo nhìn hai mắt cô đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nói thật, sao em lại không muốn đoàn tụ cùng Bắc Bắc? Đến nằm mơ em cũng muốn, đây là thiên tính bẩm sinh của người mẹ, lúc chị nói cjo em biết Chung Gia Minh có hi vọng chữa khỏi, em cũng vẫn ảo tưởng Bắc Bắc có thể trở về. Nhưng Hiểu Tĩnh, bởi vì em ngã bệnh mới càng không thể làm như vậy, nếu vận mệnh của em không tốt —— "

"Sẽ không!" Thạch Hiểu Tĩnh lập tức cắt ngang cô, "Sao vận mệnh lại không tốt, không cho nói bậy, ai chả biết vận đen của con người là có hạn, hai mấy năm trước em đã dùng hết vận đen rồi, về sau sẽ chỉ còn lại vận tốt."

Vãn Hảo nhìn bộ dáng cô lải nhải và thở hổn hển, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, cô vươn tay ôm lấy Thạch Hiểu Tĩnh, dùng sức gật gật đầu, "Hiểu Tĩnh, cám ơn chị."

Thạch Hiểu Tĩnh bĩu môi, đáy mắt đều là hơi nước trong suốt. Cô chôn vào hõm vai Vãn Hảo, dùng sức siết chặt bả vai cô ấy, như muốn bảo vệ chặt chẽ trong lòng mình, "Chị mặc kệ, Khương Vãn Hảo em muốn cảm ơn chị thì hãy dùng hành động thực tế, chị không biết hai chữ "Cám ơn" đâu."

Ý cười nơi đáy mắt Vãn Hảo càng sâu, khẽ vuốt cằm nói: "Được, vậy nợ trước đã."

"Sẽ thu lãi, em đừng nợ lâu..."

Vãn Hảo cảm thấy bả vai có chút nong nóng ẩm ướt, dán vào da mình dính dính, cô chậm rãi nhắm chặt mắt, khóe miệng lại mang theo mỉm cười, "Em biết. Nhưng chuyện này, chị bắt buộc phải đồng ý với em."

Thạch Hiểu Tĩnh đỏ mắt nhìn cô, chỉ nghe Vãn Hảo nói: "Nếu không phải là mọi người, đến hộ khẩu của Bắc Bắc cũng không giải quyết được, đừng nói đến điều kiện sống và giáo dục tốt như vậy, bé con sinh non, lúc ấy gần như ngày nào cũng phải vào bệnh viện, từ lúc đến nhà họ Chung, tình hình mới thay đổi tốt hơn. Mọi người là ân nhân cứu mạng của đứa nhỏ, Hiểu Tĩnh, người không thể không có lương tâm, càng không thể qua sông rút cầu, lương tâm của em không cho phép em làm như vậy."

Vốn nghĩ rằng có thể đợi đến Chung Gia Minh khỏi hẳn, vậy ít nhất bọn họ có cơ hội có được một đứa con của mình, nhưng xem ra, cô không đợi được...D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Thạch Hiểu Tĩnh trừng mắt nhìn cô, cuối cùng để mặc nước mắt lộp độp rơi xuống, không ngừng thút thít nói: "Khương Vãn Hảo, em không thể ích kỷ chút sao? Em sống như vậy có mệt hay không!"

Chính Vãn Hảo cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng người sống một đời, không phải là theo đuổi không thẹn với lòng, an nhiên bình thản? Tuy rằng đời này cô chịu không ít khổ, nhưng cuối cùng sống không uổng, có bạn bè tốt như vậy, còn có đứa bé hiểu chuyện như vậy ——

Đường Khải Sâm đẩy cửa tiến vào, ánh mắt im lặng dừng ở trên mặt cô, dường như anh luôn quen thuộc với hơi thở của cô, có thể dễ dàng tìm đến cô. Anh hơi nhếch khóe môi, nói: "Đến thời gian uống thuốc."

"Vâng." Vãn Hảo cũng mỉm cười lại, thật ra trong lòng cô rõ ràng, là Đường Khải Sâm sợ cô khóc mới đúng. Trong khoảng thời gian này người này vô cùng khẩn trương, cách mỗi phút lại liếc nhìn cô một lần, qua vài vài phút lại muốn gọi cô một tiếng, quả thực còn căng hơn cả đàn Cầm.

Nhìn người đàn ông đang thử độ ấm của nước cho mình, Vãn Hảo lặng lẽ nghĩ, đây cũng coi như là đền bù mong ước với đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt nhiều năm trước đúng không? Còn có cái gì mà tiếc nuối.

***

"Thật sự không hối hận?" Sau khi Thạch Hiểu Tĩnh đi, Đường Khải Sâm dứt khoát nằm lên giường cùng Vãn Hảo, anh ôm lấy cô từ phía sau, miệng dán vào vành tai cô khẽ hỏi.

Vãn Hảo biết anh chỉ cái gì, lặng im một lát nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không muốn Bắc Bắc thất vọng, lòng càng không muốn nhìn thấy con đau lòng." Nếu quả thật có ngộ nhỡ, điều cô không muốn nhìn thấy nhất là nước mắt của đứa nhỏ.

Đường Khải Sâm ôm cô chặt hơn, hận không thể khảm người này vào trong thân thể của mình. Người phụ nữ này luôn làm cho anh đau lòng, rồi lại luôn là làm lòng anh sinh kính nể, đổi lại là anh, có lẽ đã sớm mượn cớ cướp con về.

"Hơn nữa ——" Vãn Hảo xoay người đối mặt với anh, cười híp mắt dùng ngón tay chỉ lên mũi anh, "Có lẽ trong lòng em có vướng bận, biết đâu có thể vượt qua được."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Đường Khải Sâm bắt được ngón tay cô làm loạn, bỏ vào miệng cắn một cái không nặng không nhẹ. Cô nhẹ hừ một tiếng, anh mới híp mắt ra vẻ bộ dáng hung ác, "Anh ghen tị."

"Ngay cả dấm chua của con trai mình cũng ăn, anh không biết xấu hổ sao, Đường tiên sinh?"

Đầu lưỡi Đường Khải Sâm chậm rãi lướt qua đầu ngón tay cô, giọng nói khàn khàn, "Khương Vãn Hảo, nếu có thể, anh thật sự muốn mỗi phút mỗi giây đều cùng em ở một chỗ, Thượng Đế công bằng, lúc trước em yêu anh mà anh lại bỏ lỡ, nay, nhất định em không biết được anh để ý em đến chừng nào."

Lúc anh nói lời này thì ánh mắt rất chuyên chú, ánh mắt của con người thật thần kì, dường như có bao nhiêu thâm tình bao nhiêu chán ghét đều phản chiếu trong đó.

Vãn Hảo mím môi mỉm cười, hồi lâu mới nhỏ giọng bực bội nói một câu: "Gần đây anh xem rất nhiều phim thần tượng? Tại sao bỗng nhiên có nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy."

"Nói chuyện với người mình yêu, chỉ cần dụng tâm, lời ngon tiếng ngọt rất đơn giản." Anh bắt đầu hôn trên cần cổ trắng nõn của cô, ngậm mút lấy vành tai nho nhỏ của cô.

Nơi này của Vãn Hảo mẫn cảm nhất, rụt cổ trốn anh, nhưng giường bệnh lại nhỏ như vậy, không né tránh được ngược lại cọ xát làm toàn thân anh nóng rực.

"Ưm, anh bắt nạt bệnh nhân!"

Đường Khải Sâm hôn một cái vào môi cô, hơn nữa còn cười rất đứng đắn, "Anh sẽ nhẹ chút, em chỉ cần phụ trách kêu là được."

Vãn Hảo bị anh nói mà cả khuôn mặt đều hồng thấu, kéo chăn qua che mặt, "Đường Khải Sâm, sao lúc trước em không phát hiện anh lại không biết xấu hổ như vậy!"

Đường Khải Sâm cũng xốc góc chăn lên chui vào, trong đệm chăn có hơi thở mờ ám xông vào, còn có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời lại chuyên chú của đối phương. Anh dán vào vành tai đỏ bừng của cô không ngừng cười, trầm thấp nói: "Nếu mà không thích gọi cũng không có việc gì, anh cũng rất thích bộ dáng im lặng của em, rất gợi cảm."

"Buồn nôn chết!" Vãn Hảo che mặt, xấu hổ đến chết mất.

Tiếp đó lại có nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi lên mu bàn tay cô, xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng, ôn nhu đến mức gần như cô bị hòa tan.

Vãn Hảo dời ngón tay, từ khe hở thấy vẻ mặt tuấn tú của anh, anh một lần nữa hôn lên, từ đầu ngón tay cô chậm rãi hướng xuống, cuối cùng kéo hai tay của cô ra, ngậm lấy hai cánh môi non mềm.

Ngoài cửa sổ có tiếng gió nhẹ thổi qua tán cây, rõ ràng vẫn là đông rét lạnh, Vãn Hảo lại cảm thấy có đóa hoa sáng lạn đang nở rộ, có lẽ đây chính là tư vị của tình yêu, gần như là mùa xuân đến muộn, khiến lòng người tràn đầy ấm áp.

Cuối cùng anh vẫn lo lắng cho thân thể cô, không làm kịch liệt, từ đầu đến cuối đều ở phía trên nhìn cô thâm tình, thỉnh thoảng nói vài lời yêu thương làm người ta xấu hổ.

Toàn thân Vãn Hảo đều hồng thấu, còn thường phải cảnh giác với động tĩnh ngoài cửa.

Lúc sau cùng, bàn tay to của anh che lại sau đầu cô, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô, "A Hảo, anh yêu em."

Cô ngấn lệ, hai tay dùng sức ôm lấy anh  

  "Lúc trước nhà họ Chung muốn mang Bắc Bắc rời đi, là anh động tay chân để cho con ở lại?" Mấy hôm nay Vãn Hảo rảnh rỗi, những chuyện không suy nghĩ cẩn thận trước đây đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, hôm sau lúc Đường Khải Sâm đẩy cô phơi nắng ở trong sân thì tự nhiên hỏi anh.

Đường Khải Sâm đẩy xe lăn đến mặt cỏ, nhưng lại ngồi xuống ghế đá đối diện, lúc này mới nắm tay cô gật đầu: "Khi đó là bà nội đánh thức anh, nếu anh dùng thủ đoạn cướp Bắc Bắc đi, không chỉ đứa nhỏ chán ghét anh, mà ngay cả em cũng giống vậy. Rồi sau này anh biết nhà họ Chung muốn mang đứa nhỏ ra nước ngoài, liền tự mình tìm vị chuyên gia kia, cũng may ông ấy có quen biết với mẹ anh nên mới bán mặt mũi cho anh."

Vãn Hảo cực kỳ kinh ngạc, trừng mắt to khó có thể tin, "Cho nên ông ấy đột ngột thay đổi quyết định tới Hàn quốc cũng là anh làm, mục đích là muốn cho Bắc Bắc có cơ hội sống cùng với em?"

Cô không thể tưởng tượng được Đường Khải Sâm đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng, mà lúc trước cô lại một mực cho rằng việc này là Chu Tử Nghiêu làm.

Đường Khải Sâm hơi quay mặt đi, lúc quay lại thì bộ dáng đã nghiêm túc, "Không chỉ như thế, anh còn mất rất nhiều công sức. Quả thực vị chuyên gia kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của, bắt anh đầu tư phòng thí nghiệm của ông ấy, còn bên nhà họ Chung, anh cũng động chút tay chân vào việc làm ăn ở nước ngoài cho bọn họ ngon ngọt, lúc này mới làm cho bọn họ không có cách nào phân thân, không rảnh chăm sóc đứa nhỏ."

Anh nói xong rồi nhìn Vãn Hảo thắm thiết, "Anh dùng nhiều tinh lực cùng tiền như vậy đều không quan trọng, chỉ cần em vui vẻ là đủ rồi."

Vãn Hảo nhìn anh bộ dáng tranh công của anh, khóe miệng hơi co quắp một chút, "Phải không?

Đáy mắt Đường Khải Sâm toàn là ý cười, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Có cảm động đến mức vô cùng xúc động muốn hôn anh không?"

Vãn Hảo cười ha hả một tiếng: "Không có. Chỉ cảm thấy thật lãng phí, Đường Khải Sâm anh thật sự rất phá của, anh xa xỉ như vậy * còn chưa phá sản sao? Sẽ không phải lúc chúng ta hòa hợp rồi mới phát hiện anh đã biến thành nghèo túng chứ?"

"Khương Vãn Hảo, quả thực em quá không đáng yêu." Đường Khải Sâm tức giận đến mặt đều đen, lập tức lại hung hăng nhìn chằm chằm cô, "Anh thật sự biến thành kẻ nghèo túng em sẽ không cần anh nữa?"

"Cũng sẽ không." Vãn Hảo lắc lắc đầu, lại nói bổ sung, "Nhưng nghiêm túc suy xét lại mối quan hệ giữa hai người là sự thật."

Sắc mặt Đường Khải Sâm vừa mới gặp trời quang nháy mắt lại tụ đầy bão táp.

Vãn Hảo nhìn dấu vết tích tụ ở chân mày anh, quả thực trong lòng rất vui, thấy anh giống như thật sự rất mất hứng, vì thế ngoắc ngón tay ý bảo, "Lại đây?"

"Làm cái gì?"

Đường Khải Sâm pha không tình nguyện kề lại, Vãn Hảo ngồi trên xe lăn nghiêng người, ôm lấy cổ anh chủ động đưa môi mình lên.

Mặt trời lúc 9 giờ càng thêm ấm áp, Đường Khải Sâm cảm thấy có thứ gì đó sắp trào từ ngực mình ra. Cô vụng về mút môi anh, lại nhanh chóng lui ra, "Ngu ngốc, em đùa anh cũng không nhìn ra được, thì ra anh cũng không thông minh hơn em bao nhiêu."

Đường Khải Sâm nhìn đỏ ửng trên gương mặt cô chưa lui, ngứa ngáy khó nhịn, đảo khách thành chủ dùng sức ôm lấy mặt của cô hôn lên lần nữa, ngốc thì ngốc đi, hạnh phúc là tốt rồi.

***

Vãn Hảo cảm thấy mấy ngày này là thời gian vui vẻ nhất trong đời cô trừ lúc còn bé, vui vẻ đến có chút không chân thật. Mắt thấy ngày phẫu thuật càng thêm gần, cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ lại bắt đầu ngẩn người.

Gần đây Đường Khải Sâm bận chuyện làm ăn, bà nội vừa mất, anh có thêm nhiều chuyện phải xử lý. Gần đây thấy anh hầu như ra ngoài cả ngày, có khi trở về bộ dáng đã vô cùng mệt mỏi.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Một mình sẽ không tránh được miên man suy nghĩ, may mắn Thạch Hiểu Tĩnh thường thường đến thăm cô, thỉnh thoảng còn mang Bắc Bắc đi cùng.

Nhóc con cứ quấn cô hỏi xem vì sao lại phải ở bệnh viện, Vãn Hảo suy nghĩ các loại lý do qua loa nói với bé, nhưng đứa nhỏ sáu tuổi, có khi gần như không thể gạt được. May mắn bé rất nghe lời Thạch Hiểu Tĩnh, chỉ cần cô ấy hơi nghiêm khắc chút, không dám hỏi thêm gì nữa.

"A Hảo, chị ——" Lúc Thạch Hiểu Tĩnh muốn đi, hốc mắt lại bắt đầu hồng hồng nhìn cô muốn nói lại thôi.

Vãn Hảo biết cô ấy muốn nói gì, đứng cạnh cửa phòng bệnh trừng mắt, "Chị khóc em sẽ nổi giận đấy, em cũng không có việc gì mà."

Thạch Hiểu Tĩnh vội vàng xoa xoa hốc mắt, tự nhiên kéo Bắc Bắc đến trước mặt hai người, cô nhìn đứa nhỏ nói từng câu từng từ: "Bảo bối, dì Hảo đối xử với con tốt như vậy, về sau nhận cô ấy làm mẹ nuôi đi?"

"Được ạ." Ngược lại Bắc Bắc đáp ứng ngay, lập tức nhu thuận kêu một tiếng, "Mẹ nuôi."

"Thật ngoan." Mặc dù chỉ là mẹ nuôi, trong lòng Vãn Hảo vẫn rất vui vẻ.

Thạch Hiểu Tĩnh ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, nghiêm túc sửa đúng, "Mẹ nuôi nghe không hay, cứ gọi là "Mẹ' đi."

Bắc Bắc mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau với Vãn Hảo.

Vãn Hảo cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập mãnh liệt, mỗi một nhịp đập đều kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô.

Bắc Bắc nhìn cô một hồi lâu, thật ra cũng chỉ là vài giây mà thôi, nhóc con cúi đầu mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nhưng mà " chỉ có một người Mẹ'thôi."

Lời này làm hai người đều trầm mặc, một câu chỉ là vô tâm của đứa nhỏ làm Vãn Hảo gần như không đứng vững, cô chống khung cửa, cố gắng cười một tiếng: "Ai, không có việc gì, Bắc Bắc thích gọi như thế nào thì gọi, dì đều thích cả."

Bắc Bắc cùng Thạch Hiểu Tĩnh vừa đi, nước mắt Vãn Hảo nhịn hồi lâu mới rơi xuống, thì ra cô không cao thượng như mình nghĩ, quá ti tiện, nội tâm lại có thể hi vọng đứa nhỏ gọi mình một tiếng "Mẹ".

Thì ra đời này vẫn sẽ có tiếc nuối, chỉ sợ đến cuối cùng không nghe được tiếng "Mẹ" kia.

***

Đường Khải Sâm phát hiện hôm nay Vãn Hảo vô cùng trầm mặc, bình thường tâm trạng rất tốt, thế nhưng cả ngày hôm nay cũng chưa nói vài câu. Anh nhéo nhéo hai má cô, ôm cô thấp giọng hỏi: "Ngày mai phải phẫu thuật, khẩn trương?"D~~Đ''L'~q~~Đ''

"Không có, có lẽ mấy hôm trước quá sinh động, nói xong hết rồi." Cô ra vẻ thoải mái cười với anh, nhưng lời này không khiến anh cười rộ lên một chút nào.

Vãn Hảo cũng phát hiện hôm nay Đường Khải Sâm hết sức trầm mặc, suy đoán anh khẩn trương vì ngày mai, vì thế quay người cho anh một cái ôm, "Không có chuyện gì, trường hợp nào mà anh chưa thấy qua, cười một cái nha? Như vậy rất dọa người."

Đường Khải Sâm giật giật khóe miệng, Vãn Hảo không khách khí cho ra đánh giá, "So với khóc còn khó coi hơn."

Đường Khải Sâm không có lòng dạ nào ứng phó cô, ôm lấy người một lần nữa, làm cho cô ghé sát vào bộ ngực mình. Anh có tâm sự, chỗ nào cười thành tiếng được?

Rõ ràng hai người đều không thoải mái, buổi tối vội vàng ăn cơm tối rồi đi ngủ luôn, Đường Khải Sâm trằn trọc trăn trở, bỗng nhiên di động để ở một bên sáng lên. Anh lập tức đứng dậy nhận, đối diện truyền đến một giọng nam trung khí mười phần lại hết sức uy nghiêm: "Đường tiên sinh, tôi có thể cho anh hai mươi phút, nếu anh có thể thuyết phục tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc."

Đường Khải Sâm nhìn người phụ nữ vẫn ngủ say, lập tức xoay người xuống giường: "Được, địa chỉ."

Đối phương nói địa điểm, anh nhanh chóng lấy áo bành tô trên giường đi ra ngoài, sắp tới cửa lại quay ngược trở về. Đường Khải Sâm nhìn người phụ nữ trên giường một lúc lâu, vươn tay thay cô vuốt nếp nhăn giữa chân mày, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không để em phải đau lòng nữa."

Ngày hôm sau cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào buổi sáng, Vãn Hảo hít thở sâu vài lần, xem ra Thạch Hiểu Tĩnh cùng Tiểu Tào còn khẩn trương hơn cô, đến Chu Tử Nghiêu cùng Lâm Kì cũng tới, thay nhau tiến lên nói chuyện với cô, biến thành chính Vãn Hảo còn phải tự mình an ủi bọn họ.

Vãn Hảo đã thông báo Thạch Hiểu Tĩnh không cần mang Bắc Bắc tới đây, cô sợ nhất gặp mặt như thế này, hình ảnh hôm trước đứa nhỏ bị Thạch Hiểu Tĩnh mang đi còn rõ ràng trước mắt, nay thật sự sợ lại phải đối mặt thêm một lần.

Thoạt nhìn Đường Khải Sâm là người bình thường nhất, nhưng chỉ có Vãn Hảo biết anh cũng đang khẩn trương, bởi vì cả một buổi sáng người này đều dán lấy cô như một cái đuôi.

Vãn Hảo bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật phía trước, Đường Khải Sâm nắm cô thủ từ đầu đến cuối không buông ra, hốc mắt anh cực kì hồng, cuối cùng vội vàng lấy một thứ từ trong túi ra đeo lên tay cô.

Người ở chỗ này không ai nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng khóc nhỏ thút thít của Tiểu Tào. Vãn Hảo nhìn ngón tay tự nhiên xuất hiện thứ màu trắng, hồi lâu mới bĩu môi: "Đường Khải Sâm anh thật nhỏ mọn, đến cầu hôn cũng đưa cùng một chiếc nhẫn."

Cái này là chiếc nhẫn kết hôn mà ngày trước cô trả lại cho anh, không nghĩ tới anh vẫn còn giữ lại.

Đường Khải Sâm muốn cười, nhưng thử vài lần cũng không làm được, đơn giản từ bỏ, "Về sau chúng ta sẽ chọn cái lớn nhất."

Vãn Hảo lắc đầu: "Ai nói nhất định em sẽ đáp ứng."d~~đ~~L''Q''Đ~~

Đường Khải Sâm mím chặt môi, nắm đến tay cô phát đau, cuối cùng mới run giọng nói: "Anh mặc kệ, dù sao người khác cũng không có cơ hội, em chỉ có thể gả cho anh."

"Không biết xấu hổ." Vãn Hảo còn muốn cười nói với anh vài câu, bỗng nhiên đuôi mắt nhìn thấy trên hành lang có người đi tới hướng này, một lớn một nhỏ, mấu chốt là bóng dáng nho nhỏ kia cô quá quen thuộc.

Vãn Hảo không dám tin nhìn chỗ kia, ngay cả hô hấp cũng gần như quên. Mang Bắc Bắc đến là ông nội Chung, điều này đại biểu cái gì không cần nói cũng biết.

Bắc Bắc đứng cách cô một mét, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bạnh ra không chịu đi tới. Vãn Hảo nhìn bộ dáng kia của con, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, cô cùng đứa nhỏ nhìn nhau, người ở xung quanh cũng lặng ngắt như tờ.

Vẫn là ông nội Chung lên tiếng, ông sờ sờ đầu nhỏ của Bắc Bắc, mang theo mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy: "Đi xem 'Mẹ' đi."

Đứa nhỏ vẫn rất hiểu chuyện, dù cho trong lòng mang theo vài phần ủy khuất, nhưng vẫn chậm rãi đi tới. Tay nhỏ của bé nắm chặt thành quyền, hồi lâu mới chần chờ đưa về phía Vãn Hảo.

Vãn Hảo lập tức kéo chặt tay nhỏ của con, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết nỉ non một lần lại một lần: "Bắc Bắc, Bắc Bắc..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Bắc trướng hồng, như là nín rất lâu mới nói: "Ông nội nói mẹ là mẹ ruột của con, con có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi mẹ."

"Con hỏi đi." Hai chữ ngắn ngủi, Vãn Hảo cũng cố hết sức.

Nhóc con lại mím môi cái miệng nhỏ nhắn không lên tiếng, Vãn Hảo gấp gáp muốn nói chuyện, Bắc Bắc lại cắt ngang cô: "Con chờ mẹ làm phẫu thuật xong mới hỏi tiếp, rất nhiều rất nhiều vấn đề, mẹ phải nói hết cho con."

"... Được." Vãn Hảo hôn tay con, trên mặt giàn giụa nước mắt, nhưng không khỏi lộ ra nụ cười.

Bắc Bắc lại quyệt miệng nhỏ nhắn nói: "Ngoéo tay, nếu mẹ gạt con, con sẽ thật sự nổi giận."

"Không lừa con." Vãn Hảo vươn ngón tay nhỏ ra, dán cùng một chỗ với đứa nhỏ.

Ông nội Chung đè lên bả vai của Bắc Bắc, chậm rãi nghiêng đầu đi.

Bắc Bắc cũng đỏ vành mắt, lại còn quật cường bĩu môi, y tá muốn đẩy Vãn Hảo vào phòng phẫu thuật, nhóc con lại ôm lấy ngón tay cô không buông ra. Vãn Hảo vẫn nhìn đôi mắt đen của con, nhóc con cũng nhìn cô, chậm rãi phun ra một câu: "Mẹ, gạt người sẽ biến thành một con cá chạch nhỏ, con chờ mẹ."

" Được, nhất định mẹ sẽ không lừa con."

Lần này, thật sự Vãn Hảo nghe được âm thanh hoa nở.

Tác giả có lời muốn nói: đến đây chính văn kết thúc, một nhà 3 người tiếp tục ở trong ngoại truyện, kết cục nhất định là HE!

~~~~~~~~~~~~ HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~~~  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro