Chương 1: Bảo Nha Không Thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa!” Tiếng khóc vang lên.

Điền Tú Phương vừa nghe đến âm thanh, vội vàng buông xuống gáo tưới nước trong tay, chạy vào trong phòng, nhìn thấy cháu trai bảo bối của mình,  ngồi dưới đất khóc.

Nhìn thấy Bảo Nha đứng ở một bên, bà ta tức khắc xụ mặt tiến lên đẩy cô ra trong miệng mắng:

“Mày là cái đồ sao chổi, mày có phải lại khi dễ Quý Kim không hả? A?”

Mắng xong chạy nhanh đến, cẩn thận bế cháu trai lên, từ trên xuống dưới kiểm tra một lần rồi đau lòng nói:

“Ai da Quý Kim a, chuyện gì thế này?

Ngoan không khóc, nó khi dễ cháu như thế nào, cháu nói cho bà nghe, bà giúp châu giáo huấn nó!”

Bé gái ba đến bốn tuổi, chân tay luống cuống đứng ở một bên nhìn bà ta, nghe được lời nói chỉ ngây thơ lắc lắc đầu.

“Ô ô ô, bà, chính là tên ngốc này đánh cháu, nó vừa rồi đẩy cháu.”

Lưu Quý Kim thấy Điền Tú Phương tới, biết có người chống lưng cho mình, lập tức liền há mồm cáo trạng.

Điền Tú Phương vốn dĩ không thích Bảo Nha, nghe xong lời này, liền hung hăng trợn  mắt liếc Bảo Nha một cái, ngón tay chọc ở trên mặt cô, oán hận nói:

“Mày là đồ sao chổi, về sau còn dám chạm vào Quý Kim một chút, xem tao giáo huấn mày như thế nào!”

Bảo Nha cũng mới tầm ba tuổi, dinh dưỡng không đủ, vừa nhỏ lại gầy, Điền Tú Phương dùng tay đẩy cô ngã ở trên mặt đất.

Nhưng cô cũng không khóc, ngồi dưới đất nhìn bàn tay nhỏ bị thương của mình, lại nhìn Điền Tú Phương, vẫn là bộ dáng ngây thơ mờ mịt.

Điền Tú Phương thấy cô như thế, liền giận sôi máu, một con ngốc, nói như thế nào cũng không hiểu được.
Bà ta oán hận trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, cẩn thận ôm Lưu Quý Kim lên, đi tìm Trần Phượng Hà.

Trần Phượng Hà là vợ đứa thứ hai của bà ta, cũng là mẹ của Bảo Nha.
Đều là người ngốc, bà ta oán hận không được, liền đi tìm mẹ của đồ ngốc để xả giận.

“Trần Phượng Hà, mày đi ra cho tao, nhìn xem con gái ngốc của mày làm ra chuyện gì, đã không biết làm việc còn dám đánh người, mày là mẹ cũng không dạy được, a?”

"Nhà họ Lưu chúng tôi tại sao lại có người con dâu như mày, còn sinh ra đồ ngốc không biết làm việc, đem mặt mũi của tao và Lưu gia ném đi!”

Trần Phượng Hà mới vừa tan tầm, đang ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, liền bị Điền Tú Phương mắng.
Lồng ngực cô ta liền tích tụ sự tức giận, lại không thể xả ra.

Mẹ chồng cô ta yêu thương cháu trai không phải một ngày hai ngày, rõ ràng trước kia cô ta sinh Trụ Tử, bà ta còn thương con trai cô ta nhất.

Kết quả, lại bởi vì con gái Bảo Nha là đồ ngốc mà mất sủng. Không chỉ không được ăn, uống ngon, còn ba ngày hai ngày, bởi vì nó và cháu trai bảo bối đánh nhau rồi bị mắng.

Nhưng bà ta cũng không nhìn xem, Bảo Nha tay chân ngắn, làm sao có thể đánh cháu trai bảo bối của bà ta?
Cô ta tức giận, cũng không phục, nhưng cô ta cũng không dám cùng mẹ chồng tranh luận, ai khiến cô ta sinh ra đồ ngốc chứ? Chỉ có thể nghe bà ta mắng một lúc, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Chờ Điền Tú Phương mắng xong, ôm cháu trai bảo bối đi rồi, cô ta mới đi tìm Bảo Nha, hung hăng ở trên mông của cô đánh một cái tát, tức giận nói:

“Mày cách xa nó một chút, cách xa nó một chút, sao mày lại không hiểu! Chọc cho tao điên lên, mày còn muốn tao nói bao nhiêu lần? Hả?”

Cô ta dùng sức xách lỗ tai Bảo Nha, Bảo Nha đau đến mức nhăn cả khuôn mặt, nước mắt lưng tròng, nhìn thật đáng thương.

Nhưng Trần Phượng Hà một chút đều không đau lòng, cô ta càng đau lòng bản thân mình. Cô ta là càng nghĩ càng giận, đồng thời, trong đầu liền quyết định chắc chắc một việc.

Buổi tối cơm nước xong, mọi nhà đa số đều lên giường ngủ, toàn bộ đại đội sản xuất đều biến thành màu đen.
Mà một phòng nhà họ Lưu, bây giờ lại không bình tĩnh.

“Nha đầu này em không thích, nuôi đến bây giờ, một chữ mẹ cũng không kêu, em thấy mấy năm nay cũng là phí công nuôi dưỡng.”

“Còn không bằng đưa cho người khác, nói không chừng ăn uống so với nhà chúng ta còn tốt hơn”

Trần Phượng Hà ngồi ở trên giường tức giận.

Người đàn ông nằm bên cạnh nghe xong, xoay người ngồi dậy nhìn Trần Phượng Hà, không cần suy nghĩ nói: “Cô đây là nói chuyện gì? Tại sao lại bỏ rơi?”

“Bỏ rơi chính là bỏ rơi, em muốn tặng nó cho người khác, dù sao cả ngày cũng không muốn nhìn thấy nó, nói chuyện cũng không nói, ngày nào cũng chọc em mắng, em còn dưỡng nó làm gì? Dù sao cũng là con gái.”

“Anh không biết đấy, hôm nay Bảo Nha đẩy Quý Kim, mẹ tức giận lại chạy đến chỗ em mắng to.
Anh nói đi, hiện tại em vì nó mà ăn mắng cả ngày?”

“Mẹ anh, em lại không phải không biết, bà ấy mắng, em coi như không nghe thấy.” Lưu Hữu Thương thở dài an ủi nói.

“Giả vờ không nghe thấy? Anh không biết mắng khó nghe như thế nào đâu. Còn có a, mẹ có phải hơi bất công không, một lòng thương Quý Kim, anh cũng không vì em và Trụ Tử mà nghĩ lại xem?  Trước kia mẹ thương Trụ Tử a, còn không phải bởi vì nó?”

“Mấy ngày hôm trước Trụ Tử nhà chúng ta trở về còn nói với em, bạn học đều chê cười nó, nói nó có em gái là đồ ngốc, ngay cả đi học cũng không muốn đi.”

Nhắc tới con trai, Trần Phượng Hà càng tức giận hơn, nghĩ đến mấy năm nay bị chê cười, nhịn không được còn khóc nức nở:

“Anh nói đi, mấy năm nay chúng ta nghe mấy lời này, cũng hơi quen thuộc đi. Nhưng Trụ Tử nhà chúng ta? A? Nó mỗi ngày bị người ta chọc như thế, anh không đau lòng a? Hả?”


“Anh nói xem sao em khổ như thế, trăm cay ngàn đắng sinh nó, con gái còn chưa tính, còn là đồ ngốc.
Mấy năm nay, bởi vì nó, em bị chê cười thành cái dạng gì, hiện tại ngay cả Trụ Tử cũng phải chịu khổ theo, anh nói em còn giữ nó làm gì, còn không bằng lúc trước em đừng sinh nó ra.”

Lưu Hữu Thương lần đầu còn không đồng ý, nghe xong lời này, cũng không nói được lời cự tuyệt.

Anh ta tuy rằng cũng không muốn đồng ý bán Bảo Nha, nhưng ngẫm lại mấy năm nay bởi vì có con gái ngốc mà bị chê cười, còn khiến con trai duy nhất cũng bị người ta coi thường, không khỏi có chút dao động.

Trần Phượng Hà vừa thấy có hy vọng, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Lại nói, em đưa nó cho người khác nuôi, lại không phải trực tiếp ném đi, đi theo nhà khác, nói không chừng sống tốt hơn ở nhà chúng ta.
Nhà chúng ta bây giờ như thế này, nuôi nó cũng không tốt.”

Lưu Hữu Thương hoàn toàn dao động. Anh ta trầm mặc nửa ngày, một lúc sau vẫn là gật gật đầu.

Được Lưu Hữu Thương đồng ý, Trần Phượng Hà tức khắc cảm thấy tức giận ở ngực đều đi ra ngoài, tuy rằng hiện tại còn chưa tiễn Bảo Nha đi, nhưng cô ta cảm thấy đã thành công một nửa. Buổi tối nằm mơ, đều là hình ảnh tiễn Bảo Nha đi.

Bên này, Trần Phượng Hà là một đêm mộng đẹp. Ngủ ở  phòng bên kia, cả người Bảo Nha cuộn tròn vào nhau, cũng là giấc mộng kỳ lạ.

Sáng sớm hôm sau, Trần Phượng Hà đều là vui rạo rực, nhìn thấy Bảo Nha đều thuận mắt một chút.

Cô ta cũng không muốn chậm trễ, ban ngày bắt đầu làm việc liền cân nhắc, tan tầm liền bắt đầu đi tìm người mua. Tại sao cô ta nhanh như vậy đã hành động, bởi vì đã có ý tưởng từ sớm, đã tính toán tốt.

Cuối cùng, cũng không phí thời gian, đã liên hệ với bà con xa của chị họ. Chị họ bây giờ đã 30 tuổi, cũng chưa có con.
Tuy rằng không ly hôn, nhưng cũng bị người khác cười sau lưng không ít, nhà mẹ chồng đối xử với chị ta cũng không tốt.

Mấy năm nay cô ta cũng không dám nói câu nào, eo cũng rất không thẳng, tiếc nuối không sinh được con.
Nếu không phải bởi vì ở xưởng dệt làm công nhân có tiền lương, mấy năm nay cũng không biết bị đối xử như thế nào đâu.

Cho nên, bên này cô ta liên hệ, bên kia liền đồng ý, tuy nói là con gái, nhưng cũng tốt hơn là không có. Hơn nữa vẫn có quan hệ họ hàng, con gái cũng không nói rõ ràng.

Nghĩ lại sự ràng buộc này sắp đi, Trần Phượng Hà cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn.

Hôm nay, đến thời gian hẹn gặp, Trần Phượng Hà cố ý xin nghỉ nửa giờ về nhà, sau đó lại gọi Bảo Nha. Cũng không nói cái gì, trực tiếp lôi kéo áo, quần Bảo Nha, để cô vào nhà đổi quần áo.

Bảo Nha mới ba bốn tuổi, bởi vì dinh dưỡng không tốt, thân thể nhỏ nhắn đến mức một trận gió có thể thổi bay. Khuôn mặt nhỏ nhắn, bẩn thỉu, gầy cũng không có thịt, cũng chỉ có một đôi mắt đen tròn, lại lớn.

Tuy nói ở trong lòng Trần Phượng Hà, Bảo Nha ngốc, lại làm không đủ sống, nhưng kỳ thật mọi chuyện vặt vãnh trong nhà là Bảo Nha làm. Quét rác, tưới nước, đuổi gà, mọi thứ đều làm hết.

Chẳng qua cô nhìn ngốc, lời nói cũng không nói được, nếu không phải nghe được âm thanh của cô, sẽ cho rằng cô là người câm. Cho nên, cũng không ai nhớ rõ cô  đã làm cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro