1. Cãi Vã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

Mối quan hệ của View và June luôn tràn đầy tình yêu và sự thấu hiểu, nhưng khi đề cập đến việc có con, những khác biệt trong suy nghĩ bắt đầu bộc lộ rõ ràng. June luôn mơ ước về một gia đình nhỏ với tiếng cười của trẻ thơ, nhưng View lại mang trong mình nỗi lo lắng về việc này.

_"Chị muốn có con vì View" - June nói, giọng cô dịu dàng nhưng đầy quyết tâm. - "Chị biết việc này sẽ khiến View hạnh phúc, và chị cũng vậy."

View lặng người trước những lời của June. Cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.

_"June, Em... Em không muốn June phải chịu đựng những vất vả khi mang thai và nuôi con. Chị biết rồi đấy, đó là cả một hành trình gian nan. Em không muốn chị phải mệt mỏi hay hy sinh quá nhiều."

June nhìn View với ánh mắt chất chứa sự bất mãn.

_"Vậy View nghĩ chị không đủ mạnh mẽ sao? Chị muốn làm điều này vì chúng ta, vì gia đình của chúng ta. Chị tin rằng con cái sẽ mang lại hạnh phúc cho chúng ta, và chị sẵn lòng đối mặt với những khó khăn đó."

View lắc đầu, nỗi lo lắng hiển hiện trong ánh mắt.

_"Không phải là em không tin vào June, mà là em lo lắng cho sức khỏe của June. Em không muốn thấy June mệt mỏi, kiệt sức vì chăm sóc một đứa trẻ. Em đã thấy nhiều người phải đối mặt với những khó khăn khi làm mẹ, và em không muốn điều đó xảy ra với June."

June cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô yêu View và mong muốn có con chính là vì cô muốn cô ấy hạnh phúc. Nhưng giờ đây, những gì cô nghe được từ View khiến cô cảm thấy như bị từ chối.

_"Vậy, chị không đủ quan trọng sao?" - cô hỏi, giọng run run.

View nhìn vào mắt June, thấy rõ sự tổn thương trong đó.

_"Không phải vậy. Em chỉ sợ rằng nếu chúng ta có con, June sẽ phải hy sinh quá nhiều. Em yêu chị và em chỉ muốn June được hạnh phúc, không phải chịu đau khổ."

_"Nhưng em không hiểu sao? Hạnh phúc của June là nhìn thấy em hạnh phúc. Và June tin rằng con cái sẽ mang lại niềm vui cho chúng ta," - June nói, giọng cô nghẹn ngào. - "Em có nghĩ rằng việc từ chối mong muốn này của June không khiến June đau khổ sao?"

Cuộc cãi vã tiếp tục leo thang, mỗi người đều bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi và mong muốn bảo vệ người kia theo cách riêng của mình. June muốn chứng tỏ rằng cô đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách, trong khi View chỉ muốn bảo vệ cô ấy khỏi những khó khăn mà cô lo sợ.

Cuối cùng, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ về tinh thần. Nhưng sau những giọt nước mắt và sự giằng co cảm xúc, họ dần nhận ra rằng điều họ thực sự cần là lắng nghe và hiểu rõ mong muốn thực sự của nhau. Những lo lắng của View xuất phát từ tình yêu và sự quan tâm, trong khi mong muốn của June cũng chỉ vì hạnh phúc của họ.

---

Sáng hôm sau, không khí trong căn hộ của View và June vẫn còn căng thẳng sau cuộc cãi vã tối qua.

Họ đã ngủ lại trên cùng một giường, nhưng cả hai đều quay lưng lại với nhau, không ai nói với ai lời nào. Nỗi giận dỗi vẫn còn lẩn khuất trong ánh mắt khi họ thức dậy.

June dậy sớm hơn thường lệ, lặng lẽ ra khỏi nhà mà không chào View như mọi khi. Cô gặp Love tại quán cà phê quen thuộc. Khi Love nhìn thấy nét mặt căng thẳng của June, cô biết ngay có điều gì đó không ổn.

_“Cậu không cần nói, mình đoán được mà” - Love nói, đôi mắt dịu dàng nhìn June. - "Cãi nhau tối qua à?"

June khẽ gật đầu, giọng cô chất chứa nỗi bất mãn.

_“Ừ, View vẫn không muốn có con. Cô ấy nói sợ mình mệt mỏi, nhưng mình không hiểu tại sao cô ấy không thể thấy rằng điều mình muốn chỉ là làm cô ấy hạnh phúc.”

Trong khi đó, View cũng không thể ngồi yên. Cô ra khỏi nhà ngay sau khi June rời đi và tìm đến Milk để trút bầu tâm sự. Gặp Milk tại công ty của họ, View không thể giấu nổi sự lo lắng và nỗi bực dọc.

_“Cô ấy không hiểu tớ” - View nói với Milk, đôi mắt trĩu nặng. - “Tớ chỉ muốn bảo vệ June, không muốn cô ấy phải chịu đựng những khó khăn khi mang thai và nuôi con. Tớ thực sự lo lắng cho sức khỏe của cô ấy.”

Milk nhìn View với ánh mắt thấu hiểu, rồi nhẹ nhàng nói.

_“Tớ hiểu nỗi lo của cậu, nhưng có lẽ June chỉ muốn cậu tin tưởng vào khả năng của cô ấy, vào tình yêu mà hai người đang có. Có thể cô ấy nghĩ rằng việc có con sẽ giúp hai cậu thêm gắn kết.”

Cả hai cuộc trò chuyện đều diễn ra trong sự giằng xé giữa tình yêu và nỗi lo lắng.

View và June, mỗi người với những nỗi sợ riêng, nhưng cùng một mục đích.

" Bảo vệ người mình yêu."

Nhưng sau những cuộc trò chuyện với bạn thân, cả hai đều bắt đầu nhận ra rằng sự giận dỗi và bất đồng sẽ không giúp họ giải quyết vấn đề.

Khi trở về nhà vào buổi chiều, View và June đều cảm thấy nặng lòng nhưng đã sẵn sàng để đối diện với nhau, để tìm ra cách dung hòa giữa mong muốn và lo lắng của mình. Tình yêu vẫn còn đó, và họ biết rằng chỉ có sự thấu hiểu và kiên nhẫn mới có thể giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn này.

-----

Buổi chiều, View về đến nhà sớm hơn bình thường, lòng đầy suy tư sau cuộc trò chuyện với Milk. Căn hộ vẫn yên tĩnh, không có tiếng động nào từ phía phòng ngủ, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào. June vẫn chưa về, và View cảm thấy sự căng thẳng giữa họ vẫn chưa được giải quyết.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra. June bước vào, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi. Họ chạm mặt nhau trong không gian chật hẹp của phòng khách, cảm giác như bầu không khí căng thẳng đêm qua vẫn còn lơ lửng.

_“Chúng ta cần nói chuyện” - June lên tiếng trước, giọng cô nghiêm túc nhưng không giấu được sự lo lắng.

View nhìn cô, rồi khẽ gật đầu.

_“Ừ, em cũng nghĩ vậy.”

Cả hai ngồi xuống ghế sofa, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không ai chủ động tiến gần hơn.

View thở dài, cảm thấy cần phải nói ra suy nghĩ của mình trước.

_“June, em không muốn cãi nhau với chị nữa. Nhưng em thực sự lo lắng. Việc có con không phải là chuyện nhỏ, nó có thể thay đổi cả cuộc đời chúng ta.”

June lặng người, đôi mắt dõi theo từng cử động của View.

_“Chị biết” - cô nói, giọng cô mềm mại hơn, nhưng vẫn đầy kiên quyết. - “Nhưng chị tin rằng nếu chúng ta có con, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn. June sẵn lòng đối mặt với những khó khăn đó, vì June biết nó sẽ mang lại niềm vui cho cả hai.”

View quay mặt đi, đôi mắt như muốn trốn tránh cái nhìn của June.

_“Em không muốn thấy June chịu đựng. Em không muốn June phải hy sinh vì một điều gì đó mà có thể chúng ta chưa thực sự sẵn sàng.”

June nghiêng người về phía trước, ánh mắt trở nên cương quyết hơn.

_“View nghĩ rằng chị không đủ mạnh mẽ sao? Chị đã suy nghĩ rất kỹ rồi, View. Chị không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng điều khiến chị buồn là View không tin rằng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua được.”

_“Không phải là em không tin vào June” -  View vội vàng đáp. - “Em chỉ sợ rằng June sẽ mệt mỏi, sẽ phải đánh đổi nhiều thứ. Em không muốn June phải chịu đựng điều đó chỉ vì em.”

June nhìn View, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô.

_“View không thể lúc nào cũng bảo vệ chị khỏi mọi thứ. Đôi khi, chúng ta phải đối mặt với khó khăn để trưởng thành. Chị muốn cùng View trải qua những điều đó, dù có khó khăn đến đâu.”

View nhìn xuống bàn tay của June đang nắm lấy tay mình, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ đó. Cô biết rằng June nói đúng. Cả hai đã trải qua nhiều khó khăn cùng nhau, và việc này cũng chỉ là một thử thách khác mà họ cần phải đối mặt.

_“Em… xin lỗi,” -  View nói nhỏ, cảm giác như nỗi lo lắng dần tan biến. - “Có lẽ là em đã suy nghĩ quá nhiều về những khó khăn mà không nghĩ đến những điều tốt đẹp mà chúng ta có thể có. Nhưng em vẫn muốn chúng ta cân nhắc kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.”

June mỉm cười nhẹ, cảm thấy lòng mình dịu đi.

_“Chị hiểu, và  cảm ơn vì em đã lo lắng cho June. Nhưng chúng ta không cần phải quyết định ngay lập tức. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu và chuẩn bị cho tương lai.”

View gật đầu, cảm thấy một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ.

_“Em chỉ muốn chúng ta hạnh phúc, và nếu June nghĩ rằng việc có con sẽ làm chúng ta hạnh phúc hơn, em sẽ cố gắng ủng hộ June.”

June nhích lại gần hơn, tựa đầu vào vai View, và thì thầm.

_“Chị cũng muốn chúng ta hạnh phúc, View. Dù là có con hay không, chị tin rằng chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách cùng nhau.”

Cả hai ngồi đó, không ai nói thêm gì, chỉ có sự im lặng và cảm giác bình yên dần trở lại.

View quay sang nhìn June, không khí xung quanh căn phòng nhỏ chỉ có ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn ngủ trên bàn, tạo nên không gian vừa ấm áp vừa đầy cảm xúc. Sau hàng giờ tranh cãi, cả View và June đều mệt mỏi.

Họ đã dành nhiều  ngày để tranh luận về những hiểu lầm không đáng có, khiến cả hai đều bị tổn thương. Những lời nói sắc lạnh, sự nóng giận và sự bất đồng đã tạo ra khoảng cách giữa hai người.

June ngồi trên mép giường, đôi mắt đỏ hoe sau những giọt nước mắt kìm nén. Giọt nước mắt của sự hạnh phúc hay tổn thương tất cả rồi cũng sẽ qua.

Cô nhận ra rằng cuộc cãi vã chỉ làm tổn thương cả hai, và điều cô thật sự mong muốn là ở bên cạnh cô ấy.

June ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ngấn nước nhưng vẫn sáng lên vì sự chân thành của View.

Không cần thêm lời nào, cô dịch tới gần View. Khoảnh khắc đó, cả hai không còn là những người cứng đầu tranh cãi nữa, họ chỉ còn là hai người yêu nhau, đang tìm kiếm sự an ủi và tha thứ trong vòng tay đối phương.

View kéo June lại gần, ôm June thật chặt như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ mất cô ấy mãi mãi. June cũng vòng tay qua lưng View, vùi mặt vào ngực người mà mình yêu nhất, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của người cao hơn. Họ đứng như vậy trong im lặng, để mọi tổn thương, mọi hiểu lầm dần tan biến trong cái ôm đầy an ủi.

View nâng cằm cô lên, để đôi mắt họ gặp nhau. Không cần nói thêm lời nào, đôi môi cô tìm đến môi cô ấy trong một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy đam mê. Nụ hôn đầu tiên sau cơn giận dữ, nụ hôn như lời tha thứ, như lời hứa sẽ không bao giờ để những điều nhỏ nhặt phá hủy tình yêu của họ.

June cảm nhận được sự chân thành trong từng cử chỉ của View, cô đáp lại nụ hôn của View với tất cả tình cảm cô dành cho View.
Môi họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp nhưng cũng đầy dịu dàng.

View đẩy nhẹ June xuống giường, đôi mắt chăm chú nhìn cô đầy yêu thương và khao khát. Cả hai đều cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt, sự gần gũi mà họ đã thiếu trong suốt thời gian qua.

June cảm nhận từng nụ hôn của View trên làn da mình, nhẹ nhàng và trân trọng, như muốn bù đắp cho tất cả những tổn thương mà họ đã trải qua.

Những cái chạm của cô ấy vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, khiến cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Trong giây phút đó, mọi giận dữ, hiểu lầm đều tan biến. Chỉ còn lại View và June, cùng với tình yêu mãnh liệt và sự tha thứ dành cho nhau. Họ để mọi cảm xúc dẫn dắt, hòa quyện vào nhau trong sự gần gũi, như thể họ không thể sống thiếu nhau.

Đêm ấy, dưới ánh đèn mờ nhạt, View và June tìm lại được nhau, trong một khoảnh khắc mà thời gian như ngừng trôi, và tình yêu của họ lại bừng cháy mãnh liệt như chưa bao giờ cạn.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro