1, ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang là mùa hè, cái nóng càng ngày càng gay gắt nhưng không khí trong khu biệt thự số 001 của nhà họ Kỳ tại thành phố A có chút lạnh.

Ba Kỳ mẹ Kỳ nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ trên sô pha mà thấy nhức nhức cái đầu.

Kỳ Thiên Thành nhìn cục bông trắng đang ngủ say, nhỏ giọng nói: "Vợ ơi, bây giờ phải làm sao? Chúng ta có cần đưa đứa nhỏ này đi thêm lần nữa không?"

Thịnh Mỹ Nghênh tức giận nhìn người đàn ông đã sớm mềm lòng, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói: "Đưa đi đâu được? Dù sao cũng không tìm thấy ba mẹ của nó, tạm thời giữ lại đi."

Nghe vậy, đôi mắt Kỳ Thiên Thành sáng lấp lánh, khóe mắt đều lộ ra nếp nhăn, sự vui vẻ hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài: "Vợ đồng ý rồi, vợ là tốt nhất, để chồng ôm bé con lên phòng của Trần Trần cho nó nhìn mặt em trai trước, sau đó chúng ta đi ra ngoài mua cho bé con ít quần áo trẻ em."

Thịnh Mỹ Nghênh nhìn chồng già nhà mình cao hứng như vậy chỉ đành hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, cũng chuẩn bị dọn dẹp đi ra cửa.

Kỳ Thiên Thành nhìn vợ rời đi mới dám bế đứa nhỏ nằm trên sô pha lên, lúc nhìn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm mềm mịn lại nhịn không được muốn hôn một cái, tiểu bảo bối thật đáng yêu, giữ lại làm bạn với Trần Trần cũng tốt.

Bé con được nam nhân bế lên lầu vẫn yên lặng ngủ say như cũ, hẳn là mấy ngày nay mệt muốn chết rồi.

Nam nhân nhẹ chân nhẹ tay đặt đứa nhỏ lên giường, đứa nhỏ nhìn lớn hơn một chút ngồi ở trên bàn sách đối diện cau mày nhìn ba ba không thèm xin ý kiến gì của bé đã đem người tới phòng mình.

Kỳ Thiên Thành quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dạng cau mày của con trai nhỏ cũng không thèm để ý, cười toe toét nói: "Trần Trần, con trông em trai nha, ba với mẹ đi mua ít quần áo cho em trai, em ấy không có quần áo mặc."

Nói xong, không đợi cậu bé đồng ý đã đóng cửa đi ra ngoài.

Sau khi ba ba rời đi, vẻ mặt cậu bé vẫn vô cùng nghiêm túc nhìn đứa nhỏ đang tu hú chiếm tổ nằm ở trên giường ngáy khò khò, không rõ rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở chỗ nào.

Sao trong nhà lại nhiều thêm một đứa nhỏ thế này? Hơn nữa ba mẹ lại còn đồng ý giữ đứa nhỏ này lại?

Kỳ Diệc Trần cũng chính đứa bé lớn hơn càng nghĩ càng nghi hoặc, chỉ đành đến gần hơn nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường, lúc này mới phát hiện ra đứa nhỏ này thật sự rất đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nung núc thịt lại trắng nõn, hàng mi dài như hai chiếc cọ nhỏ ở phủ kín đôi mắt đang nhắm chặt.

Kỳ Diệc Trần "Chậc" một tiếng, không thể không nói lớn lên thật sự rất đẹp, trách không được mẹ y đồng ý giữ đứa nhỏ này lại, giá trị nhan sắc chiếm một phần nguyên nhân lớn nhất rồi.

Nhìn nhìn một hồi Kỳ Diệc Trần nhịn không được vươn tay chạm chạm vào đôi lông mi dài của đứa nhỏ, thật sự rất dài.

Có lẽ bởi vì bị động tác của Kỳ Diệc Trần làm cho đứa nhỏ trên giường bị ngứa cho nên bé con khẽ nhích đầu một chút, muốn thoát đi sự trêu chọc của Kỳ Diệc Trần.

Kỳ Diệc Trần bị động tĩnh của đứa nhỏ trên giường doạ sợ, vội vàng thu tay về, còn may đứa nhỏ chỉ xoay người một chút lại tiếp tục ngủ say.

Lúc này Kỳ Diệc Trần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng lặng lẽ phun tào thật giống một con heo ham ngủ, từ lúc ở Cục Cảnh Sát trở về đã ngủ hết một buổi trưa rồi đến giờ vẫn còn ngủ.

Đứa nhỏ này tên Bạch Mãn, là một con yêu quái nhỏ được thuê ở vườn bách thú, nguyên nhân tới nhà họ Kỳ thì phải nhắc lại chuyện từ 1 tuần trước.

Hôm đầy là Chủ Nhật nên vườn bách thú vô cùng náo nhiệt, rất nhiều ba mẹ dẫn theo con nhỏ tới vườn bách thú chơi.

Bạch Mãn len lỏi trong đám gấu trúc tò mò nhìn đám nhân loại đi qua đi lại ở bên ngoài.

Đây là thế giới của loài người sao? Bé Bạch Mãn là một yêu quái nhỏ vẫn luôn sinh sống ở trên núi quả thật chưa bao giờ thấy nhiều người tới vậy.

Mặc dù hiện tại Bạch Mãn vẫn là con non, nhưng lần này bởi vì tò mò cho nên mới trộm chạy xuống núi chơi, qua những tháng ngày lang thang không chốn về, dưới sự giúp đỡ của gấu trúc hoang dã đã cùng nhau đến ở nhờ tại vườn bách thú.

Nguyên hình của Bạch Mãn cũng là một con gấu trúc, cho dù có trộn lẫn với đám gấu trúc khác thì cũng sẽ không bị phát hiện, bởi vậy mấy ngày nay tuy rằng nhân viên chăm sóc vẫn luôn thực nghi hoặc số lượng sữa không đúng, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Lúc này Bạch Mãn mới nhàn nhã sinh hoạt ở vườn bách thú.

Cũng may có một con gấu trúc gọi là Xuân Tửu lớn gấp đôi Bạch Mãn hỗ trợ che chắn, cho nên nhân viên chăm sóc mới không tìm được đầu sỏ gây tội khiến lượng sữa không đúng.

Xuân Tửu bắt chéo chăm, nhấm nháp măng tươi, vô cùng thân thiết nói với Bạch Mãn: "Em trai, anh đây không lừa em đúng không, vào đây rồi muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."

Bạch Mãn học tư thế của Xuân Tửu nằm ở giường tre giơ jiojio (chân) và trảo trảo cùng nhau ôm măng tươi gặm, nghe được lời Xuân Tửu nói, liền dùng sức gật gật đầu, nơi này thật sự thật sự quá tốt.

Không chỉ có măng ăn mãi không hết, còn có sữa vô cùng ngon miệng, quan trọng nhất còn có đồ chơi để chơi, như ngựa gỗ nhỏ, võng, xích đu mà trước đó Bạch Mãn chưa từng nhìn thấy.

Trước kia chỉ có trưởng lão trong tộc mang theo nhóc lên núi chơi leo cây, bây giờ Bạch Mãn chạy ra đây coi như được mở rộng tầm mắt.

Mặc dù ăn chơi vui vẻ nhưng Bạch Mãn vẫn cảm thấy có chút áy náy khi đi ra ngoài mà không nói cho trưởng lão gấu trúc biết, không biết trưởng lão có lo lắng đi tìm nhóc hay không.

"Nhân viên chăn nuôi tới!"

Bạch Mãn Xuân Tửu nhanh chóng buông măng trong tay ra, động tác của hai gấu vô cùng nhất trí, một đứa chạy bên trái một đứa chạy bên phải, cứ vậy liền ôm lấy nhau, Xuân Tửu ý đồ dùng thân hình to lớn của mình che chắn Bạch Mãn khỏi tầm mắt của nhân viên chăm sóc.

Nhân viên chăm sóc cũng không phát hiện dị thường, bắt đầu quét tước vệ sinh.

Chỉ là lúc nhìn thấy Xuân Tửu đột nhiên dính với một nhóc gấu con thì chó chút nghi hoặc: "Xuân Tửu còn chưa tới kỳ động dục mà, sao tự nhiên lại bắt đầu che chở con non rồi, phải nhanh báo tình huống này lên cấp trên."

Hắn quan sát mấy ngày rồi, Xuân Tửu luôn dính nhau với một con gấu trúc con, lúc trước Xuân Tửu cũng không phải như vậy, đừng nói là dính lấy nhau, chỉ cần con non tới gần Xuân Tửu liền sẽ tức giận rống to.

Hoàn toàn khác với tình huống hiện tại.

"Cũng không biết là con nào đã bắt giữ được trái tim của Xuân Tửu nhà chúng ta?" Nhân viên chăm sóc vừa lẩm bẩm vừa đi dọn dẹp những nơi khác.

Bạch Mãn và Xuân Tửu đều là yêu quái, nên đều có thể nghe hiểu được nhân viên kia đang nói cái gì.

Bạch Mãn ngượng ngùng cúi đầu, thân thể nhỏ bé co lại thành một đoàn, ồm ồm nói: "Xuân Tửu, thực xin lỗi, lại thêm phiền toái cho anh rồi."

Xuân Tửu tiếp tục ôm măng gặm, nghe vậy cũng không thèm nâng mi: "Không có việc gì, em trai yên tâm đợi, đại ca đây có sóng gió gì mà chưa từng thấy qua." Xuân Tửu tạm dừng một chút tiếp tục nói, "Đúng rồi, chừng nào thì em trở về? Hay là muốn ngốc mãi ở chỗ này với anh trai."

Bạch Mãn lúng túng nắm chặt trảo trảo, không biết nên trả lời như thế nào, nhóc không muốn cứ ngốc mãi ở vườn bách thú, nhưng thực sự nhóc không biết phải đi đâu, sau khi thưởng thức qua nhiều món ngon dưới chân núi, Bạch Mãn càng không muốn trở về, nếu có thể nhóc hy vọng gấu trúc trưởng lão có thể cùng nhóc ở lại đây, cùng nhau nhìn thế giới tốt đẹp dưới chân núi.

Xuân Tửu thấy bộ dạng suy nghĩ của Bạch Mãn liền biết nhóc con này đang suy nghĩ cái gì, lúc trước không phải gấu đây cũng ham cuộc sống tốt đẹp dưới chân núi cho nên mới lựa chọn ở lại vườn bách thú đó sao?

Xuân Tửu: "Vậy anh giúp em liên hệ với trưởng lão gấu trúc, em khác với anh, anh là đã thành niên cần phải xuống núi rèn luyện, con em vẫn chỉ là một nhãi con mới sinh ra không tới mấy năm, tuy rằng biết pháp thuật, nhưng tâm địa người xấu tàn nhân hơn so với chúng ta tưởng rất nhiều. Lần này nghe anh, trước tiên cứ nói với trưởng lão gấu trúc cái đã."

Bạch Mãn héo đầu héo não gật gật đầu, nhóc cũng nhớ gấu trúc trưởng lão rồi.

Xuân Tửu xoa xoa đầu nhỏ xù xù lông của em trai, nhớ trước đây hắn cũng như vậy.

Xuân Tửu trộm dùng di động gửi tin tức cho gấu trúc trưởng lão.

Gấu trúc trưởng lão cũng trả lời rất nhanh, vừa nhìn liền biết đang lướt mạng.

Bạch Mãn tò mò nhìn di động trong tay đại ca Xuân Tửu, nhóc không có di động, gấu trúc trưởng lão có nhưng nói nhóc là con non nên không thể xem, xem rồi sẽ hư mắt, chỉ có người lớn mới có thể xem.

Mỗi lần nhóc thấy gấu trúc trưởng lão cười hì hì với di động cũng liền trộm tới gần, nhưng còn chưa kịp nhìn nội dung trên màn hình đã bị gấu trúc trưởng lão phát hiện ném vào trong viện.

Lúc này nhân viên chăm sóc không ở đây, các du khách cũng cách rất xa, Xuân Tửu mới dám trộm lấy di động ra dùng.

Không nghĩ tới vừa nãy bọn họ đã bị các du khách theo dõi.

"Trời ạ, Xuân Tửu thật soái, nó không còn là một đại ca gấu trúc cao lãnh nữa, nó thế mà sờ đầu của một nhóc con."

"Thật ư? Đại ca Xuân Tửu thế mà chịu chơi với con non, thật là hiếm lạ!"

"Có ai nhận ra gấu trúc con mà Xuân Tửu ôm là đứa nào không? Sao tôi nhìn mãi vẫn không nhận ra là đứa nào nhỉ."

"Tôi cũng không nhận ra, là một gấu trúc con mới tới đi làm sao, bộ dạng tròn vo trông rất hấp dẫn."

"Trời ơi, tôi muốn xem sờ đầu thêm một trăm lần nữa, thật sự càng xem càng ngứa ngáy tâm tư, đại ca Xuân Tửu quá ấm áp, tôi muốn rơi lệ."

"Ha ha ha không đến mức không đến mức."

Đám du khách này đều là fans thâm niên của gấu trúc fans, mỗi ngày đều chạy tới hút gấu trúc, chỉ cần nhìn bóng dáng thôi liền nhận ra Xuân Tửu, cũng có một số khách du lịch chỉ đơn thuần là tới nhìn mặt của những con gấu trúc. Họ cảm thấy rằng không có sự khác biệt nào giữa chúng ngoại trừ kích thước khác nhau.

Hôm nay một nhà ba người họ Kỳ đều tới, khoảng thời gian trước Kỳ Diệc Trần bị ốm, phải mất 1 tuần mới khỏi hẳn, nhưng lúc hết bệnh liền trở nên trầm mặc ít lời, không có hoạt bát hiếu động như lúc trước.

Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh vì để con trai nhỏ vui vẻ một chút, hôm nay liền mang riêng bé tới vườn bách thú xem động vật.

Kỳ thật ba ba Kỳ Thiên Thành cũng là fans gấu trúc thâm niên, mỗi ngày trên vòng bạn bè ở Weibo đều xoay quanh con trai và gấu trúc, nhưng ông có một nhược điểm chính là không thể nhớ mặt và tên gấu trúc, vì thế Kỳ Thiên Thành nỗ lực thật lâu, cuối cùng phát hiện người khác đều là mù mặt, đến ông là mù mặt gấu trúc.

Ba Kỳ vừa tới gần vườn bách thú liền chạy thẳng đến khu gấu trúc, lúc mẹ Kỳ - Thịnh Mỹ Nghênh nhìn thấy gấu trúc cũng cười thực xán lạn, chỉ có Kỳ Diệc Trần mặt vô biểu tình, nhìn tổ hợp ba người, người ngoài không biết còn tưởng rằng là con trai mang theo ba mẹ tới xem gấu trúc.

Ba Kỳ cũng thấy được tình huống Xuân Tửu sờ đầu Bạch Mãn, ông không phân rõ tên gấu trúc nhưng vẫn hưng phấn nói với mẹ Kỳ: "Vợ ơi mau nhìn, một con gấu trúc sờ đầu một con gấu trúc đỏ, thật dễ thương, mau chụp cho anh một tấm, anh phải đăng lên vòng bạn bè."

Thịnh Mỹ Nghênh bất mãn nói: "Gấu trúc đỏ và gấu trúc là hai loài khác nhau, không thể gọi một con gấu trúc con là gấu trúc đỏ, đây là không tôn trọng bọn nó."

Kỳ Diệc Trần nghe cuộc đối thoại của ba mẹ:......

Cuối cùng người chụp ảnh biến thành Kỳ Diệc Trần, bởi vì y có một đôi ba mẹ cùng thích gấu trúc và đều muốn chụp gấu trúc.

Kỳ Diệc Trần nhìn ba mẹ cười xán lạn trong máy ảnh, vẻ mặt nghiêm túc cũng dần mang theo vẻ tươi cười, y không khỏi cong cong mặt mày nói với ba mẹ trước máy ảnh: "Nhìn máy ảnh, cà tím!"

Nhưng tươi cười trong dự đoán không có xuất hiện, mà thay thế bằng vẻ mặt dần hoảng loạn của ba Kỳ và mẹ Kỳ.

Bà Kỳ đẩy Kỳ Diệc Trần về phía Thịnh Mỹ Nghênh, rống lớn với người đang đứng ở phía sau: "Bỏ nó xuống, anh muốn làm gì?"

 Vừa nói, hắn vừa lao về phía người đàn ông như hổ vồ tới. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro