33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đêm qua nhận được dây chuyền bồi thường của ông xã nên cả ngày hôm nay Hạ An An cảm thấy rất vui vẻ, tập luyện cũng rất thuận lợi.

Buổi chiều tập xong, Hạ An An vừa bước vào phòng, Hoắc Minh San đã ném chìa khóa cho cô,"Tớ có cuộc hẹn, đi trước."

"Với ai?" Hạ An An nhận chìa khóa, thuận miệng hỏi một câu.

"Lục Thiên Thành." Hoắc Minh San thẳng thắn thừa nhận.

"À..." Hạ An An cố ý kéo dài âm tiết, ý vị sâu xa liếc nhìn, Hoắc Minh San trừng mắt nhìn cô, "Đừng nghĩ lung tung, chỉ đi ăn bữa cơm thôi!" Cứ như sợ bị cô vặn hỏi, Hoắc Minh San nói xong thì vội vội vàng vàng chạy đi.

Nhìn bóng lưng chạy như điên của Hoắc Minh San, Hạ An An bật cười, xem ra Lục Thiên Thành đã bắt đầu ra tay, cũng không biết khi nào thì hai người có thể đến với nhau.

Cô thật sự hy vọng Minh San có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, thấy cô nhìn qua, người đó cong môi cười với cô, lông mày khẽ nhướn lên, độ cong quyến rũ lòng người, đôi má lúm ẩn chứa ý cười như đóa hoa nở rộ, hấp dẫn cực kỳ.

Tề Tử Chiêm?

Dưới sự kinh ngạc của cô, Tề Tử Chiêm đã đi vào.

Hạ An An rất nhanh lấy lại tinh thần, khách khí nói, "Anh Tề, sao anh lại tới đây?"

Khác với trang phục văn nghệ của anh ta lần trước, hôm nay Tề Tử Chiêm ăn mặc chín chắn hơn rất nhiều, mặc áo len chữ V ngắn tay, quần âu màu trắng cắt may khéo léo, tóc cũng tạo hình cẩn thận.

Anh ta có gương mặt trẻ con, nhìn qua chỉ giống cậu chàng mười mấy tuổi, nhưng lúc tới gần, anh ta lại khiến người khác có cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

Cho nên, đối mặt với người này, Hạ An An vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

"Tôi nhớ lần trước đã cho cô Hạ số điện thoại của tôi, nhưng từ đó đến nay cũng không nhận được điện thoại của cô Hạ, không biết ý của cô thế nào, vậy nên tôi tự mình đến hỏi."

Hạ An An bị anh ta nói có chút mơ hồ, còn nghĩ hồi lâu mới nhớ ra buổi tối đêm ở thôn Cáp Duy, quả thực Tề Tử Chiêm đã cho cô tờ giấy viết số điện thoại của anh ta, anh ta nói các phương diện của cô đều xuất sắc, hy vọng cô có thể đầu quân cho công ty giải trí của mình, có điều cô không có hứng thú tham gia vào giới giải trí, cho nên cũng chỉ nói chuyện xã giao mà thôi, tờ giấy kia chẳng biết đã bị ném vào xó nào

"Ngại quá, annTề, cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi cảm thấy mình chưa đủ năng lực để gia nhập Đỉnh Thiên cho nên mới không gọi."

Trong mắt Tề Tử Chiêm lóe lên ánh sáng không rõ, rất nhanh đã biến mất, "Cô Hạ vì sao lại nói như vậy? Trước khi làm gì cũng nên có tự tin, tôi cảm thấy cô Hạ thật sự rất tốt, tôi tin vào mắt nhìn người của mình, cũng hy vọng cô Hạ tin vào năng lực của bản thân."

Công ty giải trí Đỉnh Thiên là một nơi đào tạo rất tốt, không ít người muốn được vào đó, hiện nay có rất nhiều minh tinh đều thuộc sự quản lý củ Đỉnh Thiên, nhưng nơi đó cũng là nơi giao dịch nhan sắc và danh lợi, rất khó có người cam đoan sau khi gia nhập vẫn còn sạch sẽ.

"Ý tốt của anh Tề tôi xin nhận, nhưng mỗi người có sự lựa chọn khác nhau, Đỉnh Thiên là nơi rất tốt, nhưng tôi cảm thấy không hợp với mình, tôi cũng không có ý định vào Đỉnh Thiên."

Nếu như là lúc chưa xảy ra tai nạn, cô vẫn là Hạ An An dã tâm bừng bừng trước kia, có lẽ cô sẽ nhận lời anh, nhưng hiện tại, trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng cô cũng hiểu, hạnh phúc thật sự không cần oanh liệt, chỉ cần bình thản, cô rất thỏa mãn với những gì mình có nên không còn muốn lãng phí tâm tư để theo đuổi những thứ hư ảo này, không phải cô không có ước mơ, chẳng qua ước mơ của cô đã thay đổi rồi.

Mặc dù lúc cô nói những lời này, ngữ điệu rất nhẹ, nhưng trong ý vẫn hàm chứa cái gì kiên định, dễ thấy cô là một người có chủ kiến, mặc dù có sự cám dỗ rất lớn nhưng cô vẫn không hề dao động.

Tề Tử Chiêm cười đăm chiêu, người phụ nữ này rất thú vị.

"Cô Hạ đương nhiên có thể có ý kiến của mình, không cần danh lợi, điều đó rất đáng khen ngợi, không biết cô Hạ có thời gian rảnh cùng tôi đi ăn một bữa cơm không?"

Hạ An An căng thẳng, đang muốn trả lời, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa: "Ý tốt của anh Tề tôi xin nhận thay vợ tôi."

Hạ An An ngẩng đầu, quả nhiên là Hoắc Minh Hiên đang đứng ở cửa, vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt như dao, cả người tản ra ý lạnh khiếp người, như bảo kiếm dưới hầm băng nằm vài thế kỷ, lưỡi kiếm sắc lẻm có thể lấy mạng kẻ khác bất cứ lúc nào.

Tề Tử Chiêm nhìn Hoắc Minh Hiên, ánh mắt hiện lên vài phần phức tạp, ý cười trên mặt cứng đờ. Mà Hoắc Minh Hiên chỉ thản nhiên nhìn anh ta một cái, vẻ mặt khó dò khiến người ta nhìn không ra cảm xúc gì.

"Tề thiếu sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

Tề Tử Chiêm cười, dùng ngón tay thon dài day day mi tâm, "Tôi tới tìm cô Hạ có chút việc, giám đốc Hoắc tới đón cô Hạ sao?" Anh ta lảng sang chuyện khác vô cùng tài tình.

"Ừ." Hoắc Minh Hiên thản nhiên lên tiếng, lại không hỏi rõ đầu đuôi, anh nhìn Hạ An An, "Đi thôi, còn phải đón Thiên Dục."

Chủ nhà đều phải đi rồi, Tề Tử Chiêm không tiện ở lại chỗ này, cũng biết điều mà tạm biệt, Hạ An An và Hoắc Minh Hiên lên xe, vừa ngồi xuống, Hoắc Minh Hiên đã nói với cô: "Anh ta tới tìm em làm gì?"

Giọng nói của anh mang theo vài phần sắc bén, sắc mặt cũng căng thẳng, Hạ An An sợ anh hiểu lầm, vội giải thích, "Lần trước ở thôn Cáp Duy, anh ta cho em số điện thoại, nói anh ta làm ở Đỉnh Thiên, cảm thấy em rất được nên muốn em gia nhập công ty, bảo em suy nghĩ xong thì liên lạc với anh ta, nhưng mà sau khi về em quên mất chuyện này, hôm nay anh ta tới hỏi xem em nghĩ thế nào."

Hoắc Minh Hiên muốn khởi động xe, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần trọng: "Em nghĩ thế nào?"

Hạ An An ra vẻ thoải mái nhún vai, "Em từ chối rồi."

"Ừ." Trán anh giãn ra, "Em có biết anh ta là ai không?" Anh lại hỏi.

Hạ An An lắc đầu.

"Anh ta là tổng giám đốc Đỉnh Thiên, là người của Tề gia ở Giang Ngạn."

Câu nói của Hoắc Minh Hiên làm cô giật mình, tổng giám đốc Đỉnh Thiên đã làm người ta rung động, lại không nghĩ rằng anh ta còn là người của Tề gia ở Giang Ngạn, phải biết rằng Giang Ngạn toàn là gia tộc giàu có, những người này mắt cao hơn đầu, trừ những người trong giới, bọn họ rất ít khi lui tới với những người ngoài, mà Tề gia lại càng là giàu có trong giàu có.

Trách không được cô cảm thấy trên người Tề Tử Chiêm có một loại khí chất đặc thù, hóa ra anh ta lại là thiếu gia nhà giàu.

"Đừng nhìn Tề Tử Chiêm hào hoa phong nhã, anh ta cũng không phải là người tốt, nghệ sĩ ở trong công ty của anh ta không ít người bị anh ta bao dưỡng, về sau em ít lui tới với anh ta thôi." Giọng điệu anh hời hợt, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng nghiêm túc.

Hạ An An vốn vô cảm với Tề Tử Chiêm, Hoắc Minh Hiên khẩn trương như vậy thật ra là lo lắng nhiều rồi.

"Biết rồi." Cô không mặn không nhạt nói, tất nhiên cũng không cảm thấy hứng thú với Tề Tử Chiêm.

Nhưng Hoắc Minh Hiên không giống cô, anh bày mưu nghĩ kế, lo lắng rất nhiều, hiểu biết của anh về tên Tề Tử Chiêm này rất ít, trong công ty anh ta có một đống chuyện phải giải quyết thế mà còn dành thời gian đến hỏi xem Hạ An An nghĩ thế nào, Tề đại thiếu mắt cao hơn đầu mà còn muốn mời cô đi ăn cơm, điều này khiến anh không thể không đề cao cảnh giác.

Hoắc Minh Hiên từ trước đến nay đều thích lo chu toàn tất cả các vấn đề, cho nên từ khi thấy Tề Tử Chiêm xuất hiện ở vũ đoàn Phi Thiên, cả quãng đường về đến biệt thự Kim Sơn, anh cũng đã nghĩ tới tất cả các khả năng có thể xảy ra, hơn nữa còn tùm cách giải quyết tương ứng với mỗi tình huống..

Dù thế nào đi nữa thì đừng kẻ nào mơ cướp được Hạ An An khỏi tay anh.

Gần tới ngày diễn, khoảng thời gian này trừ ăn và ngủ thì Hạ An An đều đi tập luyện, lúc đi làm thì tập ngay tại vũ đoàn, sau khi tan tầm thì tập trong phòng vũ đạo, Hoắc Minh Hiên rất săn sóc cô, biết cô sắp diễn, mấy ngày nay cũng không điên cuồng như trước, mỗi lần đều có chừng có mực.

Hôm nay, cô tập trong phòng vũ đạo, chuẩn bị nghỉ thì nhìn thấy trong gương có hai bóng người đứng ở cửa.

Một lớn một nhỏ.

Hai khuôn mặt tương tự nhau giờ phút này một trái một phải đứng ở cửa, nhỏ thì bẹp mặt vào cửa kính ngong ngóng nhìn cô, đôi mắt to tròn sáng rỡ dán chặt lên người, miệng nhỏ hơi nhếch lên, muốn được mẹ ôm.

Mà lớn thì đút hai tay trong túi quần, ánh mắt khó hiểu giống hệt thằng nhỏ kia, tuy gương mặt anh vẫn lạnh lùng như người khác nợ anh năm trăm vạn nhưng Hạ An An lại nhìn ra trong đó có mấy phần oán niệm.

Hai cha con nhà này nhìn cô như vậy làm gì...

Bé con thấy cô quay đầu lại liền hỏi: "Ba với con ở đây có làm phiền mẹ tập múa không?"

Trong mắt bé con mang theo lo lắng và lưu luyến không rời, cứ như sợ cô sẽ bảo nó đi ra ngoài vậy, Hạ An An nhìn mà thấy lòng mềm nhũn, xem ra thời gian này cô quá chăm chú vào tập múa mà bỏ bê bảo bối rồi, nó bày ra bộ dáng đáng thương vì thiếu quan tâm đây mà.

Nhưng vì sao cha đứa nhỏ cũng bày ra vẻ mặt u oán như vậy, tuy mấy ngày nay cô tập luyện, anh cũng còn biết kiêng nể, nhưng buổi tối lúc anh muốn cô vẫn cho mà!

Có điều nhìn hai bố con nhà này, Hạ An An cũng không đành lòng, cô thở dài bất đắc dĩ, "Muốn xem thì vào trong mà xem."

Hai mắtm Hoắc Thiên Dục sáng lên, vội vàng nói:"Con nhất định sẽ im lặng, không quấy rầy mẹ tập luyện đâu."

Bé xon nói xong thì vẫy tay với bố nó, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hai bố con nhà nọ đều tự động về phòng bê một cái ghế dựa đến, Hoắc Minh Hiên từ trong phòng đi ra, thấy thằng nhỏ đang cố hết sức bê cái ghế, thuận tay cầm luôn cái ghế trong tay nó, dễ dàng mang tới phòng luyện tập, đặt hai cái ghế dựa ở góc tường, hai người ngay ngắn ngồi trên ghế, chăm chú nhìn cô.

Hạ An An:"..."

Bị hai bố con nhìn như vậy, Hạ An An cảm thấy rất 囧.

Bé con thấy mẹ vẫn không nhúc nhích, lập tức giục, "Mẹ, mẹ mau tập múa đi, con với bố ngồi rất yên lặng, không ảnh hưởng đến mẹ đâu."

Cho nên, đây là hai bố con bị cô bỏ rơi đang nỗ lực tới gần cô sao?

Nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại tương tự nhau đang nhìn cô ngong ngoang, Hạ An An cười khổ, cô không nghĩ chồng và con lại dính cô như vậy.

Nếu chồng và con muốn thân thiết với cô, cô cũng không thể tỏ ra lạnh lùng.

Cô coi tất cả trở thành người xem, giống như đứng trên sân khấu thật sự tập múa, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt của hai người kia trong gương, Hạ An An vẫn thấy mất tự nhiên.

Cho nên từ nay về sau, chồng và con lại thành khán giả trung thành nhất của cô, mỗi tối ăn xong ba người liền ăn ý đi vào phòng luyện múa, hai bố con ngồi trên ghế rất xa, mà Hạ An An thì tập luyện trong căn phòng rộng lớn, thi thoảng cô cũng hỏi ý kiến của hai người, như động tác này làm như thế nào mới đẹp, mà hai người cũng tích cực đưa ra ý kiến.

Lại nói, dưới đề nghị của hai bố con, cô cũng sửa lại vài động tác, mà vài động tác đã sửa lại quả thật đẹp hơn động tác ban đầu rất nhiều.

Hạ An An thỏa mãn vô cùng, có một ông xã, một đứa con ủng hộ cổ vũ cô như vậy, thời gian tập luyện buồn tẻ vô vị cũng trở nên thú vị hơn.

Đầu tháng 8 l là ngày biểu diễn, lần này là đài địa phương ở thành Lô tổ chức hội diễn, quy mô không lớn cũng không nhỏ, nghe nói hôm nay mấy người có gia thế ở thành Lô cũng được mời tới, mà Hoắc Minh Hiên chính là khách quý nhất, hơn nữa còn là khách VIP.

Hoắc Thiên Dục là cục bột nhỏ của mẹ đương nhiên cũng phải đi xem mẹ biểu diễn, cho nên hôm nay nó dậy rất sớm mặc lễ phục vào, ừ, nó nhất định phải thật đẹp trai lên sân khấu, nó phải khiến mẹ hãnh diện.

Hôm nay Hoắc Minh Hiên cũng mặc âu phục, quần áo được cắt may thủ công khéo léo tôn lên dáng người cao lớn của anh, đầu tóc tạo kiểu cẩn thận, tóc mái cũng được chải vượt lên trên lộ ra cái trán trơn bóng, kiểu tóc này vừa vặn khiến khuôn mặt anh dài ra, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng.

Hoắc Thiên Dục cũng mặc giống anh, cũng phun ít keo, mặc dù khuôn mặt trẻ con nhưng đã có những nét ban đầu của một kẻ sát gái, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành tai họa.

Hơn nữa da nó trắng nõn non mịn, tay nhỏ chân nhỏ, phấn nộn đứng trước mặt ngưới khác, một đôi mắt to không chớp, không nói gì cũng có thể khiến người khác tan chảy.

Hạ An An thay xong quần áo, vừa ra đã nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, quả thực thiếu chút nữa đã bị hai ngườidoaj phát khiếp, cô không kìm được chạy tới ôm hôn bé con mấy cái, thích chết đi được.

Đây là con trai của cô, cục thịt tròn tròn lại đẹp trai, cười lên có thể làm người khác vui vẻ, Hạ An An càng nghĩ càng vui, hôn thế nào cũng không đủ, ôm l thế nào cũng không đủ.

Bé con vui vẻ để mẹ ôm hôn,"Hôm nay mẹ đẹp lắm."

Hạ An An tự nhiên cũng đáp lại,"Hôm nay Thiên Dục cũng rất đẹp trai."

Hai người nhìn nhau cười, lại thân thiết một trận.

Người nào đó đứng ở một bên, hoàn toàn bị bỏ rơi nên bắt đầu thấy khó chịu, nhìn hai mẹ con nhà này đã ôm ôm hôn hôn, đôi mắt Hoắc Minh Hiên quả thực đều trừng lên!

Cần khoa trương như vậy sao? Thật sự là dọa người!

Hạ An An thân thiết với con xong mới nhớ tới ông xã lạnh lùng còn đứng bên cạnh, buông con ra, đứng dậy, thân mật ôm cổ anh, hôn anh một cái,"Ba của Thiên Dục hôm nay cũng rất đẹp trai nha."

Mặt người nào đó vô cảm nhìn cô, ánh mắt khó hiểu, Hạ An An cảm thấy mờ mịt.

Tại sao cô có cảm giác như mình bị ghét bỏ, vốn dĩ cô cũng đâu muốn bỏ rơi anh, nhưng mà bây giờ bị anh nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy mình làm như vậy chỉ là tự đa tình, anh giống như không thích cô thân thiết với anh như với con.

Hạ An An nhất thời có chút xấu hổ, đang muốn thu tay về làm như không có chuyện gì, không nghĩ tới vừa động, người đàn ông trước mặt lại vươn tay ấn thắt lưng cô vào người anh.

Hạ An An kinh ngạc nhìn anh, đã thấy anh xã đột nhiên sáp lại gần hôn lên khoé miệng, nhẹ giọng nói: "Dù có đẹp trai cũng là của em."

"..."

Hạ An An không ngờ Hoắc Minh Hiên còn có thể nói câu âu yếm như vậy, tim cô quả thực sắp bị anh làm cho đập muốn chết, nhất thời đầu choáng váng, nhìn anh chăm chúc một khắc cũng không rời.

Hoắc Minh Hiên bị cô nhìn như vậy, trên mặt đột nhiên che giấu biểu tình, đẩy cô ra, lạnh lùng nói:Đi thôi, không còn sớm nữa, đừng lề mề."

Nhìn sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, Hạ An An kinh ngạc không thôi, cô vừa làm gì chọc anh hả, tại sao lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?!!

Kỳ thật cô không biết là, chẳng qua người nào đó bị cô nhìn tới ngượng thôi, anh sợ nếu bị cô nhìn như vậy sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, cho nên mới cố ý tỏ ra lạnh lùng.

Ừ, tuy rằng người nào đó không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.

Bởi vì Hạ An An phải biểu diễn, cho nên ba người vào trước một giờ.

Hai bố con tự mình đưa Hạ An An đến hậu trường, Hoắc Minh San đã chờ ở đó, vừa thấy mấy người liền vội tiếp đón, sau khi chào hỏi, Hoắc Minh San hỏi cô: "Căng thẳng không?"

Phải biết rằng, ở một thế giới khác, từ sau tai nạn xe cô chưa từng khiêu vũ, đừng nói tới cơ hội lên sân khấu biểu diễn.

Cho nên đối với Hạ An An mà nói, giờ phút này không căng thẳng là chuyện không thể.

Cô gật đầu, "Căng thẳng."

Hoắc Minh San vỗ vai cô động viên, "Trước kia ở trường thường xuyên ra ngoài biểu diễn, cũng không thấy cậu căng thẳng như vậy, theo lý mà nói cậu đã tích lũy không ít kinh nghiệm, trước kia cậu làm thế nào thì bây giờ cứ làm như thế đi, quá căng thẳng sẽ làm hạn chế động tác."

Điều Hoắc Minh San nói cô đều biết, nhưng Hoắc Minh San không biết là, linh hồn của cô đến từ một thế giới khác đã cướp đoạt cơ hội khiêu vũ của Hạ An An, cô vốn cho là trong cuộc đời này cũng không còn cơ hội như vậy nữa, nhưng bây giờ ông trời lại đột nhiên đánh rơi miếng bánh, cô bị đập tới choáng váng, sớm đã không còn thái độ mặc kệ đối mặt với mọi thứ của năm đó nữa.

"Ai nha, cậu đừng nghĩ nhiều, anh tớ ở trong này, Thiên Dục cũng ở đây, có chúng tớ cổ vũ tinh thần cho cậu, cậu đừng sợ."

Kỳ thật đối với Hạ An An mà nói, có Hoắc Minh Hiên ở đây cô mới không thể mắc sai lầm, bằng không cô sẽ làm anh mất mặt.

Vừa nghĩ vậy, Hạ An An lại càng cẳng thẳng, mặt như khóc tang nhìn Hoắc Minh Hiên, lại nhìn Hoắc Minh San, giọng nói như khẩn cầu, "Minh San... Tớ có thể không tham gia không?"

Hoắc Minh San không biết nói gì, lạnh lùng nhìn cô: "Không thể!"

Hạ An An cũng biết, cô vừa hỏi như vậy, chẳng qua là tự an ủi mình thôi.

Hoắc Minh San không đành lòng, lại an ủi cô, "Hạ An An, cậu còn nhớ trước kia cậu như thế nào không? Kiên cường, dũng cảm, không sợ gì cả, cái gì khó nhất cậu sẽ đâm đầu khiêu chiến cái đó, nhưng mà cậu xem cậu hiện tại là dáng vẻ gì, cậu là Hạ An An tớ quen sao?" Lại liếc Hoắc Minh Hiên một cái:"Anh tớ nhìn thấy sẽ xem thường cậu."

Lời này của Hoắc Minh San trong nháy mắt đã làm cô thức tỉnh, năm đó Hoắc Minh Hiên vì cái gì lại thích cô, tất nhiên là vì trên người cô có giá trị khiến anh thích, mà nghĩ tới lúc trước hay bây giờ cô vẫn đều kiêu ngạo.

Kiên cường, cố chấp, dũng cảm, không khuất phục không từ bỏ, đó đều là phẩm chất tốt nhất của Hạ An An, mặc dù bị cuộc sống tôi luyện, nhưng đó là ưu điểm cô từng có được, sẽ không vì cuộc sống khó khăn mà mất đi.

Cô nên tìm lại Hạ An An kiên cường cố chấp dũng cảm một lần nữa.

Ánh mắt nhìn tới hai cha con, lại nhìn Hoắc Minh San, cô hít sâu một hơi,"Được rồi, tớ sẽ làm hết sức."

Hoắc Minh San thấy cô đã thả lỏng, mới thở dài nhẹ nhõm.

Hai bố con Hoắc Minh Hiên không thể ở phía sau lâu, có điều lúc Thiên Dục rời đi vẫn không quên vòng hai tay lên đầu làm hình trái tim nói với Hạ An An:"Mẹ giỏi nhất!" Vừa mới mẹ căng thẳng nó cũng thấy được, nó không biết nên làm như thế nào, chỉ dùng phương pháp này cổ vũ cho mẹ.

Nhìn mặt mũi đáng yêu của cục thịt nhỏ, trong lòng Hạ An An hết sức ấm áp, vội vàng cười với con, "Biết rồi, mẹ sẽ cố gắng."

Bé con nghe mẹ nói vậy lại không đi ngay, vẫn duy trì tư thế hai tay trên đỉnh đầu làm hình trái tim như, nói với ba: "Ba, ba cũng cổ vũ mẹ như vậy đi."

Hoắc Minh Hiên nhìn cục thịt tay ngắn chăn ngắn trước mặt, làm tư thế cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, anh cau mày.

Mà Hạ An An nghe con nói như vậy thì mở to hai mắt nhìn, lại thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh xã, có chút lo lắng con nói như vậy sẽ khiến cho anh ngượng ngùng, lập tức muốn giảng hòa.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, đã thấy ông xã dáng người cao lớn, thắt lưng thẳng tắp, gương mặt vĩnh viễn lạnh lùng lại đột nhiên đưa hai tay lên đỉnh đầu, làm hình trái tim giống con, trên mặt lại không dư ra một biểu tình gì, giọng nói nhạt nhẽo đến kỳ cục, "Cố lên!"

Nhìn một màn này, Hạ An An và Hoắc Minh San đều kinh sợ.

Người có khí chất cao quý lạnh lùng và gương mặt vĩnh viễn nghiêm túc dưới điều kiện bắt buộc của tình huống đã làm động tác này, thật sự là...

Hình ảnh thật đẹp, Hạ An An không dám nhìn...

Thiên Dục nhìn tư thế của ba cũng thấy ghét bỏ, bĩu môi,"Tay trái phải đặt ở đây, trái tim của ba xiêu xiêu vẹo vẹo."

Hoắc Boss quả thực muốn giết người, đối với anh mà nói, phải làm động tác quái dị như vậy đã là muốn nửa cái mạng của anh rồi, nếu không phải vợ anh căng thẳng cần cổ vũ tinh thần, làm sao anh có thể tự hạ thấp bản thân làm cái động tác buồn nôn này để động viên cô.

Nhưng mà thằng nhóc này...

Không phá sóng của ba thì con sẽ chết sao?

Hạ An An nhìn sắc mặt Hoắc Minh Hiên càng ngày càng âm u, vội vàng nói:"Kỳ thật..."

Nhưng nói còn chưa nói xong, đã thấy Hoắc Minh Hiên lại nghe lời di chuyển tay trái một chút, ánh mắt trưng cầu nhìn thằng nhỏ, "Như vậy thì sao?"

Thằng bé kia quả nhiên còn kiểm tra cho anh, thế này mới vừa lòng gật đầu, "Đúng rồi, không sai."

Hạ An An:"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh