Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ran mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh đang gần trong gang tấc. Lúc này, não cô dường như bị kết dính thành một khối, không cách nào suy nghĩ được nữa.

Sau khi cô hoàn toàn mất hồn một hồi, anh cúi đầu xuống, đặt đôi môi phủ lấy môi cô.

Cảm giác tê liệt rõ ràng trên môi, chóp mũi cô bị hơi thở của anh bao trùm.

Như bị một luồng điện cao thế chạy ngang qua, cô không kháng cự, đầu ngón tay tê dại không thể nhúc nhích.

Miệng anh mềm mại ngậm lấy môi cô, động tác của anh dịu dàng như đang ngậm thanh kẹo ưa thích nhất, như chỉ sợ một chút lực thôi sẽ làm tổn thương cô.

"Ôm anh đi, Ran." Anh ghé vào tai cô nhẹ giọng ra lệnh.

Sau đó, Ran như bị quỷ khiến, ngoan ngoãn ôm lấy eo anh. Khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy anh kêu một tiếng, động tác chậm rãi hôn ban nãy đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Anh đưa đầu lưỡi vào miệng cô, như một dã thú bị đói khát lâu ngày, tàn bạo cướp thức ăn. Chẳng mấy chốc, Ran cảm thấy môi và đầu lưỡi tê buốt, đau đến mức dường như không còn là của mình.

Hơi thở anh mỗi lúc một nặng nề, bàn tay to không yên phận mà vuốt ve cơ thể cô. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài. Bàn tay của anh từ mép váy đưa vào trong, tựa như một chú cá bơi từ dưới lên. Bàn tay anh lướt qua nơi nào đều lưu lại cảm giác nóng bỏng.

"Á..." Ran không kìm lòng được, than nhẹ một tiếng.

Sau đó, cô liền cảm thấy động tác của anh càng thêm thô lỗ.

Khi Ran đã ý loạn tình mê, thân thể bị anh kích thích như một ngọn lửa càng ngày càng nóng, thì người đàn ông đang trên người cô chậm rãi dừng lại.

Với hơi thở gấp gáp, anh từ từ đứng dậy, bỏ lại một câu nói: "Em nghỉ ngơi sớm đi." Sau đó, anh liền xoay người bước nhanh khỏi phòng, như thể đang tránh né điều gì đó.  

  Ran  nằm trên giường trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng anh, lời muốn nói đông cứng nơi cổ họng.

Cô khóc không ra nước mắt, nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn chiếc váy đã bị lật lên đến một nửa, cảm thấy như có hàng vạn con giun chạy loạn trong lòng...

Bây giờ, cô thật sự muốn thô bạo mắng người! Muốn mắng anh là đồ chết tiệt!

Chuyện nhạy cảm thế nào sao có thể làm một nửa đột nhiên thu tay lại? Anh muốn giỡn với cô sao?

Dù thầm nghĩ bản thân có chút bỉ ổi, nhưng việc này cũng không thể trách cô mà?

Dù thân thể của cô hiện tại chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng linh hồn đã ba mươi rồi, không phải sao?

Phụ nữ ba mươi tuổi còn chưa từng trải qua cảm giác thân mật lần nào, chẳng phải quá thê thảm ư?

Có câu, thế nào ấy nhỉ, phải rồi, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, phụ nữ bốn mươi tuổi như hổ.

Tại độ tuổi như sói, như hổ này, cô lại chưa từng được gần chồng. Thà rằng không có như đời trước, thì cô cũng đã chẳng chờ mong. Nhưng vấn đề là, bây giờ cô đã có chồng. Bổn phận nghĩa vụ của anh không phải là cùng cô làm chuyện này hay sao? Mà quan trọng hơn, anh lại còn đẹp trai như vậy, dù nói thế nào thì, chính anh là người quyến rũ cô trước!

Vậy nên, bây giờ, bà cô ba mươi tuổi đây thèm khát người chồng mê hoặc của mình có được không? Bất chấp sỉ diện gì đó, cô chỉ biết bản thân thật sự càng ngày càng khao khát anh!

Ran nghĩ mãi vẫn không thông, lẽ nào cô thật không có chút quyến rũ nào? Cho nên, đã tới nửa đường còn khiến cho anh dừng tay. Cô đã làm bao nhiêu chuyện mà vẫn không khơi dậy nổi hứng thú của anh sao?  

  Sáng hôm sau, Ran dậy rất sớm, nhanh chóng làm xong bữa sáng. Không đợi Shinichi xuống lầu, cô đã bày bữa lên, rồi đi ra cửa.

Bây giờ, một câu cô cũng không muốn nói với anh nữa!

"Tớ nói này, Ran, mắt cậu tại sao lại thâm đen như gấu trúc thế kia? Lại còn trưng cái vẻ mặt muốn đánh nhau này ra nữa?" Sau khi tới vũ đoàn, Sonoko  nhìn cô hồi lâu, thốt lên một câu nhận xét như vậy.

Ran trừng mắt: "Cậu đi chết đi!"

Sonoko mặt dày đến bên cạnh, vẻ mặt thần bí, hề hề cười, nói: "Thế nào? Có phải anh tớ không thỏa mãn cậu hay không?"

Ran không trả lời, Sonoko thấy vẻ mặt này của cô bạn, liền gật gật đầu: "Xem ra đúng là vậy rồi."

Ran có chút buồn bực, suy nghĩ của cô rõ ràng đến vậy sao? Đột nhiên cảm thấy chột dạ, ánh mắt cô nhìn Sonoko  càng không dễ chịu.

Có điều, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô mãi vẫn không tìm ra đáp án. Tự thắc mắc hồi lâu mà không có ích gì, cô đành cẩn thận hỏiSonoko: "Sonoko, cậu thấy anh cậu là thích hay không thích tớ?"

Ánh mắt Sonoko sáng lên, lập tức sát vào cô, lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"

Ran có chút không tự nhiên, đáp: "Anh ấy... Anh ấy không thèm thân mật với tớ."

"À!" Vẻ mặt Sonoko lập tức trở nên trầm ngâm.

Ran sốt sắng hỏi: "Cậu nói có phải anh ấy có người con gái khác không?"

Sonoko phất tay: "Cậu yên tâm, anh tớ không như vậy đâu. Dù xung quanh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng anh ấy sẽ không trêu hoa ghẹo bướm."

Ran híp mắt, nói: "Sao cậu có thể chắc chắn thế?" Thật ra, dù hỏi vậy nhưng cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

"Tớ nói cho cậu biết một chuyện."

Ran thấy cô bạn đột nhiên nghiêm túc, cũng căng thẳng theo: "Chuyện gì?" Nghĩ đến một khả năng đáng sợ, Ran đè giọng xuống, lên tiếng bằng vẻ mặt không thể tin: "Đừng nói là anh ấy bị bất lực nha?"

Sonoko vỗ nhẹ trên ót cô một cái: "Nói bậy nói bạ. Nếu anh tớ bất lực thì hai người làm sao có con được hả?"

Ừ, cũng phải ha.

"Vậy thì là chuyện gì?"

"Thật ra... Mẹ tớ không phải mẹ ruột của anh Hiên."

Dù Sonoko bỗng nhiên lôi một chuyện chẳng mấy liên quan ra nói, nhưng Ran lại bị tin tức này làm cho giật mình hoảng hốt. Cô há to miệng, ngây người lắp bắp: "Không... không thể nào?"

Dì Kudo  chính là người mẹ, người bà mà cô vô cùng tôn trọng. Điều này, sao có thể?

Nghĩ đến đây, cô thấy Sonoko thở dài, nói: "Tớ và anh ấy là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ tớ vốn là vợ nhỏ của cha anh ấy."

"Trời ơi!" Ran vẫn trưng vẻ mặt không thể tin như cũ.

  "Sau khi cha anh ấy và mẹ tớ ly hôn thì hai người đến với nhau. Mẹ anh ấy biết chuyện liền tự sát. Chuyện này khiến anh ấy luôn bị ám ảnh, cho nên tính cách mới trở nên lạnh lùng như vậy. Nói cách khác, anh ấy rất hận những người vợ bé, nên nhất định sẽ không có vợ bé. Dù anh ấy có không thích cậu, anh ấy cũng sẽ không đi tìm người khác. Chưa kể, tớ thấy anh không giống như là không thích cậu mà ngược lại, anh rất quan tâm cậu. Có lẽ anh không làm chuyện ấy với cậu là vì chuyện trước đây giữa hai người. Vì chuyện đó mà cậu hận anh ấy đến mức muốn tự sát, có thể anh ấy sợ cậu sẽ lại hận anh ấy lần nữa." 

  Nói tới đây, Sonoko dừng lại, uống một ngụm nước: "Hơn nữa, vì chuyện này mà quan hệ của anh và Kudo gia có chút bất đồng. Mấy năm nay, quan hệ giữa cha tớ và anh ấy càng không tốt. Lúc đầu anh ấy muốn tự thành lập công ty là vì muốn thoát khỏi Kudo gia, không muốn bị Kudo gia quản lí. Còn điều này, trong mắt anh tớ, cậu và Shicho mới là người nhà của anh, không gì có thể quan trọng hơn hai người cả. Anh ấy nhất định không cho phép ai xúc phạm tới cậu, càng không bao giờ làm chuyện tổn thương tới cậu và Shicho. Vậy nên, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá."

Sau khi Sonoko dứt lời hồi lâu, cô mới định thần trở lại. Cô vẫn tưởng Shinichi có một gia đình hạnh phúc, không ngờ anh còn có một quá khứ như vậy.

Không hiểu vì sao, cô đột nhiên cảm thấy thương anh. Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, từ bé đến lớn cô chỉ sống cùng mẹ. Nhưng khi cô vừa lên đại học, mẹ cô qua đời. Cha cô vì đã tái giá nên không thể đưa cô về, cả tiền sinh hoạt cũng không cho cô một đồng.

Cô vô cùng hiểu, cảm giác thiếu thốn gia đình đối với tâm lý của một người có sức ảnh hưởng thế nào.

Chẳng trách mà cô chưa từng nghe Shinichi kêu một tiếng cha mẹ, lần nào gặp cũng chỉ là gật đầu qua loa. Cô vốn nghĩ rằng, đó là do tính tình Shinichi lạnh lùng, không ngờ lại từng xảy ra chuyện như vậy.

Nghe xong lời của Sonoko, sự tức giận của Ranđối với anh cũng tan biến hết.

Buổi chiều, Shinichi vẫn đến đón cô như thường lệ. Vừa nhìn thấy anh, cô lại nghĩ đến câu nói kia của Sonoko: "Cậu và Shicho mới là người nhà của anh ấy, không gì có thể quan trọng hơn hai người."

Trong lòng cô nhất thời cảm thấy hỗn loạn.

Dù nói thế nào, trên phương diện là chồng, là cha, anh đều đã làm rất tốt, không phải sao?

Shinichi thấy ánh mắt cô chỉ chăm chú nhìn anh mà không lên xe, lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền bước xuống hỏi cô: "Có chuyện gì?"

Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh tiếp tục lên tiếng, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm trọng: "Ran?" 

  Nhìn người đàn ông đã cho cô rất nhiều ấm áp trước mặt, Ran chợt cảm thấy ấm lòng đến kì lạ.

Anh mới là người rất cần sự ấm áp nhưng lại không hề keo kiệt mà dành hết tất cả cho cô và Shicho.

  Cô kìm lòng không đặng, vươn tay ôm chặt anh, dịu dàng gọi tên anh: "Shin."

Shinichi sững sờ nhìn đầu nhỏ của cô trong ngực mình: "Sao... sao?"

Ôm chặt tay anh, cô cười cười: "Không có gì, chỉ là em muốn ôm anh thôi."

Khóe miệng anh thoáng vẽ một đường cong, nhưng rất nhanh lại biểu lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đang trên đường, có rất nhiều người nhìn đấy."

Nói là nói như vậy, nhưng trên gương mặt không hề có ý khiển trách, đường cong nơi khóe miệng anh rõ ràng đã tố cáo sự vui vẻ hưởng thụ của anh.

"Nhìn thì nhìn, em ôm chồng mình, cần gì phải ngại chứ."

Ánh mắt Shinichi vừa mang theo vẻ hết cách lại vừa cưng chiều, vòng tay ôm lấy vai cô, giọng nói của anh hiền lành như muốn làm tan chảy trái tim người khác: "Vậy... cứ ôm một cái đi."

Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, Ran cuối cùng cũng chịu buông tay, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đến đón Shicho."

Anh gật gật đầu: "Ừ." Ánh mắt anh né tránh cô, che giấu vẻ ngượng ngùng.

Ran không để ý tới, vui vẻ mở cửa xe, ngồi xuống.

Shinichi cũng lên xe, vừa khởi động xe vừa có vẻ không quan tâm lắm, hỏi: "Sáng nay tại sao em đi mà không nói tiếng nào?"  

  Ran bị anh hỏi bất ngờ, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, lỗ tai cô đỏ hồng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Vì sáng nay em có việc gấp nên đi trước, xin lỗi."

"Ừ." Sau khi lên tiếng, anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Ran lúc này mới thở dài một hơi.

Sau khi đến nhà trẻ đón Shicho xong, cùng bảo bối thân mật hồi lâu, Ran mới an ủi được tâm tình mình.

"Mami có nhớ con không?"

Shicho đưa đôi mắt to chớp mắt nhìn cô hỏi, âm thanh đáng yêu của con trai thực khiến cô mềm nhũn.

Rankhông nhịn được mà bẹo đôi má phính một cái, cười nói: "Đương nhiên nhớ rồi! Ngày nào mami cũng nhớ bảo bối hết."

Shicho cạ cạ khuôn mặt nhỏ trên ngực cô, thanh âm vui vẻ khó giấu: "Tối nay con muốn ngủ chung với mami."

Ran xoa xoa mặt nhỏ, cười nói: "Được được."

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Shicho ló đầu ra khỏi ngực cô, ánh mắt hừng hực lửa nhìn Shinichi: "Đêm nay papi cũng ngủ chung với con đi."

Ran hơi xấu hổ, không dám nhìn Hoắc Minh Hiên, ra vẻ bình tĩnh sửa sang quần áo cho con trai.

"Ừ." Anh nhẹ giọng đáp.

Rankinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh vẫn đang lái xe với vẻ bình thản như không, sắc mặt cũng không hề tỏ ra chút khác thường nào.

Shicho hưng phấn vỗ tay: "Papi đồng ý rồi không được đổi ý đâu nha?"

"Ừ." Vẫn câu trả lời bình thản đó.

Về đến nhà, sau khi ăn cơm, rửa mặt xong, Ran cùng Shicho ngồi trên giường đọc truyện. Ran chốc chốc lại liếc về phía cửa. Đã mười giờ rồi, nhưng Shinichi vẫn chưa xuất hiện.  

  Lúc nãy anh nói vậy chỉ là để trêu Shicho thôi sao?

Shicho bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ gật, Ran liền cẩn thận lấy quyển truyện trên tay con ra, chỉnh lại tư thế ngủ ngay ngắn cho cậu bé. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cu cậu đã say sưa ngủ mất.

Ran cười cười, lại lần nữa nhìn về phía cửa, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Chắc Shinichi sẽ không tới phải không?

Cô ôm Shicho vào lòng, nhẹ nhàng hôn trán cậu, vừa chậm rãi lại vừa có chút mệt mỏi.

Đang lúc thiêm thiếp, cô chợt cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh, sau đó đưa tay dài xuyên dưới cổ cô, một tay khác ôm chặt eo cô. Chỉ một giây sau, cô liền cảm giác được cái ôm ấm ấp.

Hơi thở nam tính quen thuộc xộc vào chóp mũi, Ran từ từ tỉnh táo lại. Cô nuốt nước miếng, cẩn thận thì thầm: "Shin?"

"Ừ." Âm thanh dịu dàng của anh vang lên từ đỉnh đầu cô.

Ran ấm áp trong lòng, khóe miệng nở một nụ cười chậm rãi trong bóng đêm.

Bờ ngực rộng của anh dán vào lưng cô, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bao bọc lấy cô. Cô ôm con trai vào ngực, còn anh ôm cô vào lòng, Ran đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hai má mềm mại của Shinichi ma sát trên đầu cô, chậm rãi tiến vào người cô. Ran cảm thấy căng thẳng, trong bóng tối, hơi thở của anh dịu dàng chạm nơi vành tai cô. Cô nghe thấy anh nhỏ giọng, thì thầm: "Ngủ ngon."

Ran chợt cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, mất hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Ngủ ngon."

Sự vật xung quanh tĩnh lặng đến lạ kì, cô có thể nghe rõ tiếng hít thở của Shicho đang ngủ say và hơi thở của anh trên đỉnh đầu. Hai người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời cô đều đang ở bên cạnh, lẳng lặng mang đến cho cô cảm giác ấm áp. Cô không còn một mình trong căn phòng cô độc như trước nữa, mà bây giờ, cô có chồng, cũng có con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#shinran