Chương 34 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mỗi lần Shicho đòi em gái với cô, Ran luôn cảm thấy có lỗi với anh, cô cũng rất muốn sinh thêm đứa nữa, chỉ tiếc...... Ran theo bản năng sờ bụng, cô thật sự không thể mang thai sao?

"Anh tớ và Shicho đều đi rồi, cậu còn suy nghĩ cái gì vậy?"

Sonoko nói kéo lại suy nghĩ của Ran, vừa ngẩng đầu thấy, quả nhiên trong hậu trường đã không thấy bóng dáng của cha con, Ran tạm biệt Sonoko cũng rời đi.

Ran vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, quả nhiên nhìn thấy hai cha con đã đứng cách đó không xa chờ cô, Ran đang muốn đi tới, cũng không nghĩ thang máy bên cạnh cũng mở ra, một người từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy người này, bước chân Randừng lại, người này nhìn thấy cô, thân thể cũng cứng đờ, theo bản năng liền thốt ra,"Ran."

Ran cũng phục hồi tinh thần, khách khí chào hỏi,"Araide."

Araide vừa mới xuống thang máy đã thấy Shinichi đứng cách đó không xa, tuy rằng mấy ngày nay Shinichi âm thầm ngáng chân anh không ít lần, anh cũng biết Shinichi đang cảnh cáo anh phải duy trì khoảng cách với Ran, nhưng mà nhìn thấy Ran, lại nhớ tới màn diễn hết sức tuyệt với của cô trên sân khấu, anh không nhịn được mà gọi cô lại.

"Ran."

Ran quay đầu nhìn anh, mày khẽ nhăn lại,"Có việc gì?"

Araide chú ý tới ánh mắt sắc bén của Shinichi nhìn về bên này, miệng anh mấp máy, cuối cùng lại nuốt xuống lời muốn nói, khách khí nói:"Không có việc gì, chính muốn nói, vừa rồi em múa rất đẹp."

"Cám ơn." Khách khí bỏ lại một câu Ran liền xoay người đi, mà Araide cũng đi đến chỗ đỗ xe, ngồi vào trong xe anh cũng không vội vã đi, cho đến khi nhìn thấy xe Shinichi rời đi anh mới thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.

Nếu nói ngày ấy anh chịu được dụ hoặc của Asami, nếu anh vẫn còn ở bên cạnh cô, như vậy hôm nay ở bên cạnh cô có thể là anh.

Hôm nay ở trên sân khấu cô quả thực rất đẹp, khi anh nhìn thấy cô hóa thành tinh linh nhảy múa trên sân khấu, một khắc đó anh đố kỵ, anh đố kỵ với Shinichi, đố kỵ anh ta có được cô xinh đẹp như vậy, mà cô vốn là thuộc về anh mới đúng.

Chỉ là lúc trước sai lầm mà mất đi, anh đã mất cô hoàn toàn.

Araide ngồi ở trên xe thở dài một hơi, mới khởi động xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Mà người đang ông yên lặng ngồi trong xe thương vụ xa hoa quan sát toàn bộ quá trình Araide nhìn chiếc xe của Ran rời đi nhếch môi, trợ lý ngồi trên ghế lái thấy ông chủ quan sát lâu như vậy người cũng đã đi hết mới hỏi:"Hakuba thiếu, có thể xuất phát được chưa?"

Hakuba dựa vào lưng ghế, đôi mắt hoa đào mê người cong lên mị hoặc lòng người, môi mỏng khẽ mở,"Phái người đi điều tra thân phận của người vừa rồi, còn phải tra rõ quan hệ của anh ta với Kudophu nhân."

Đối với lời nói của ông chủ, trợ lý không dám nghi ngờ, lúc này mới lên tiếng, quả nhiên lập tức bắt tay vào làm phái người đi điều tra.

Ran ngồi trên xe lo lắng Shinichi sẽ hiểu lầm, vội vã giải thích với anh,"Em và Araide chỉ chào hỏi nhau thôi, anh đừng để bụng."

"Ừ." Anh thản nhiên lên tiếng, cũng không biết là có nghe hay không.

Shinichi đã đặt ở nhà hàng Húc Dương sơn trang, thuộc vùng ngoại thành Lô thị, sơn trang trang trí hết sức cổ điển, mỗi một thiết kế đều là mô phỏng theo phong cách đình viện thời Đường Tống, ở trong đó, giống như thật sự tới tửu lâu cổ đại.

Shinichi đã dặn người ta chuẩn bị tốt thức ăn, mấy người tới ghế lô đặt trước là có thể trực tiếp bắt đầu.

Thức ăn được trình bày rất đẹp mắt, bọn họ ăn cũng rất vui vẻ.

Bởi vì đường xá xa xôi, ba người trở lại Lô thị trời cũng đã tối rồi, Shicho đã sớm ngủ gật trên xe, Ran ôm con vào phòng, vén chăn cho con mới đi xuống lầu, Shinichi không ở đó, Ran người tới tới sân sau, quả nhiên nhìn thấy anh nằm trên ghế dưới giàn nho.

Trên giàn nho có lắp đèn màu, ánh sáng phát ra khác nhau, nhìn qua rất đẹp mắt, hai chân  Shinichivắt trên bàn, anh từ từ nhắm hai mắt, cũng không biết là mệt nhọc hay là suy nghĩ chuyện gì.

Dáng người cao ráo, không nhúc nhích ngồi trên ghế giống như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, ánh đèn đủ màu không ngừng chiếu lên mặt anh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng dưới ánh sáng khác nhau hiện ra mị lực khác nhau, loại mị lực này có một lực hấp dẫn thật lớn, hấp dẫn mọi người chú ý.

Mặc dù đã sống cùng anh lâu như vậy, thậm chí đã làm chuyện thân mật nhất cùng anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh Ran vẫn có một chút hồi hộp.

Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu cảm của mình sau đó mới đi đến bên người anh nói:"Nếu mệt thì lên nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Anh cúi đầu lên tiếng, nhưng vẫn không mở mắt.

Ran cảm thấy nhạt nhẽo, lại nói với anh:"Thời gian này, cám ơn anh và Thiên Dục cùng em tập luyện."

"Ừ." Vẫn không mặn không nhạt lên tiếng liền thôi.

Ran nhất thời có chút 囧, anh dường như không hoan nghênh cô! Có phải cô đột nhiên đến quấy rầy thanh tịnh của anh hay không?

Nếu là như thế, vậy cô vẫn nên tự hiểu lấy mà rời đi.

Nhưng cô vừa muốn đi anh lại đột nhiên thấp giọng nói:"Lại đây."

Ran quay đầu nhìn lại, đã thấy anh mở mắt, một đôi mắt thâm thúy mê người nhìn cô.

"À."

Ran lên tiếng liền nhu thuận đến bên cạnh anh, đi đến trước mặt anh, anh lại vươn tay kéo cô lại, lại ôm ngang eo cô, Ran đang kinh hoảng, anh đã ôm cô ngồi vững vàng trên đùi anh.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ nháy mắt bao phủ cô, hô hấp ấm áp phả trên má cô, thân thể Ran cứng ngắc, trong lúc nhất thời không thể nhúc nhích chút nào.

Anh kề sát môi vào bên tai cô, ôn nhu nói:"Ran, hôm nay em rất đẹp."

Đẹp như tiên nữ giáng trần, nhìn thấy ánh mắt bao nhiêu người bị cô hút hồn, anh thật sự hận không thể chạy lên sân khấu quấn cô lại.

Khóe miệng Ran cong cong, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật bức người trước mặt,"Shin kỳ thật hôm nay em rất vui, em đã nghĩ em sẽ không bao giờ có thể khiêu vũ nữa, lại không nghĩ rằng em còn có thể đứng ở trên sân khấu, còn có thể cho người khác xem một mặt đẹp nhất của mình." Càng nói ánh mắt cô càng sáng, bởi vì tới gần anh nên cảm giác hồi hộp cũng chậm chậm mà biến mất.

Hai tay Shinichi ôm cô hơi siết chặt một chút, anh hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp lại lộ ra chút khàn khàn,"Nếu em muốn, anh cũng sẵn lòng dốc hết sức anh có thể giúp em đứng trên sân khấu lớn hơn."

Giọng anh ôn nhu trầm thấp lại bao hàm một loại kiên định không cho cự tuyệt.

Nghe anh hứa hẹn với cô như vậy cô không phải không vui, cô lắc đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh cọ cọ trên cằm anh,"Không, Shinichi, em không cần, hiện tại em rất thỏa mãn, em có anh, có Shicho, em còn có thể làm việc em thích nhất, em không cần sân khấu lớn nhất, với em mà nói, san khấu lớn nhất là ở đây, ngôi nhà có anh và Shicho."

Cô ôm cổ anh, hôn hôn lên môi anh, khẽ cười nói:"Cám ơn anh đã cho em tất cả, thật sự vô cùng cám ơn."

Cằm anh cọ cọ trên đỉnh đầu cô, giọng nói thuần hậu khiến người ta say mê,"Ran, em có nhớ lời anh nói với em lần đầu tiên em uống rượu hay không?"

Anh nói, em không phải cái gì cũng không có, anh còn có anh và Shicho. Cho nên cho dù về sau em làm cái gì, anh vàShichođều vĩnh viễn ủng hộ em, sẽ là sự trợ giúp lớn nhất của em.

Nghe anh hỏi như vậy, ánh mắt Ran bối rối, sau khi thành Ran đời này, vì phòng ngừa chính mình lộ tẩy, cô từng bóng gió hỏi qua Sonoko một số chuyện mấy năm nay, phần lớn câu chuyện cô không rõ lắm, nhưng trong phạm vi nhỏ cô hoàn toàn không biết.

Như hiện tại Shinichi hỏi câu này, cô làm sao biết lần đầu tiên cô uống rượu anh nói cái gì với cô.

Ran căng thẳng, bứt rứt vò góc áo, trên mặt cố ý mang theo một chút áy náy nói:"Em...... Em không nhớ rõ."

"Ừ?" Shinichi nghi hoặc nhìn cô.

Ở thương trường lăn lộn bao nhiêu năm, Shinichi đã sớm luyện thành một đôi mắt sắc bén, cho nên Ran ngoài áy náy còn có tia bối rối chợt lóe rồi biến mất không thể tránh được ánh mắt anh.

Không biết vì sao, đột nhiên anh nghĩ tới ngày đó anh nhắc cô không thể mang thai, biểu tình của cô cũng như vậy.

Ánh mắt Shinichi liền lại thâm sâu mấy phần.

Không nhớ chuyện ngày trước nhiều nhất chỉ là thấy có lỗi và ảo não, vì sao cô lại có vẻ bối rối, chột dạ như vậy?

Ran không rõ, giờ phút này Shinichi sắc mặt thâm trầm là vì tức giận cô không nhớ anh nói gì với cô hay là vì cái khác, có điều, nhìn sắc mặt anh kỳ quái trong lòng cô có một dự cảm không tốt.

Shinichi là người thông minh cơ trí, đa mưu túc trí, lần trước cô đã không chú ý mà để lộ một lần, cô không dám cam đoan lúc này cô còn có thể lừa gạt cho qua hay không, cô có chút lo lắng, hiện tại có phải anh đã hoài nghi cái gì rồi hay không.

"Ran, trong tủ treo quần áo của em có một con búp bê bằng vải nhung in hình cá heo, đó là lần đầu tiên em uống rượu anh mua tặng cho em, lúc ấy anh nói anh sẽ cho em một ngạc nhiên, có điều cái gì em cũng không làm, thật ra sự ngạc nhiên ở bên trong tấm vải nhung, hình như em vẫn chưa phát hiện ra."

Ran mắt to chuyển vòng vo, đây là lời anh nói với cô — anh sẽ làm cô bất ngờ?

Cô âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, ra vẻ kinh ngạc nói:"Ừ? Ngạc nhiên là gì?"

Trong mắt Shinichi chợt lóe qua một chút phức tạp, anh cúi đầu xuống che giấu sự khác thường trên mặt,"Em đi mở ra xem đi."

Không biết vì cái gì, Ran cảm thấy biểu tình của Shinichi thật sự quái dị, có điều anh là người sâu không lường được, trong lúc nhất thời cô cũng không thể phán đoán suy nghĩ của anh từ vẻ mặt của anh, nghe anh nói như vậy, cô thật lâu mới gật đầu, sau đó mới từ trên người anh xoay người lên lầu.

Nhưng mà Shinichi nhìn bóng dáng cô rời đi cũng càng thêm thâm trầm.

Vì sao lại như vậy......

Nếu nói, cô không nhớ mình không thể mang thai, cũng không nhớ ngày đó anh nói cái gì, có thể lý giải vốn dĩ cô không thèm để ý, hơn nữa mấy năm nay cô cũng sống trong mơ hồ cho nên quên, nhưng là vì sao ngay cả chuyện của mình cũng không nhớ.

Hơn nữa vừa rồi ánh mắt cô nhìn anh bối rối như vậy......

Sắc mặt Shinichi càng thêm căng cứng.

(3): Hang đá Đôn Hoàng Cao Mạc là một hệ thống 492 ngôi đền cách trung tâm thành phố Đông Hoàng tỉnh Cam Túc, Trung Quốc khoảng 25 km về phía Đông Nam. Đây còn được gọi với tên Thiên Phật Động hay hang Đôn Hoàng. Tuy được gọi là hang nhưng thực tế nơi đây không phải là hang động mà là các công trình chạm khắc trong đá, thuộc dạng kiến trúc chạm khắc đá)  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#shinran