Phần 5 Chương 61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61
Tống Nhị Lang hơn hai mươi tuổi mới biết đến hương vị của nữ nhân, sau khi trải qua một phen khúc chiết kia, vốn đối với Vương Nhị Ny yêu thương vô cùng, nay lại càng yêu đến tận trong xương tủy, mỗi ngày vuốt đôi tay nhỏ bé kia đến không chịu buông, ngay cả Vương Nhị Ny lấy tay ra cũng không được, giống như nước sơn giống như nấu, khó mà phân tách, giống như tên tiểu tử mới ngã vào biển tình.

Lúc đến giờ ăn cơm, trong bát cơm của Vương Nhị Ny, đồ ăn đã chất chồng như núi, đều là do Tống Nhị Lang gắp cho nàng: "Nhị Lang ca ca, sắp ăn không nổi nữa rồi"

Tống Nhị Lang sủng nịch cười, nhìn bộ ngực đẫy đà của Vương Nhị Ny nói: "Vẫn nên bồi bổ nhiều một tí". Nói xong lại gắp thêm một miếng thịt bỏ vào.

Mặt Vương Nhị Ny đỏ lên, cho rằng Tống Nhị Lang thật sự là càng ngày càng xấu, nàng bĩu môi, cầu cứu nhìn Tống Đại Lang: "Đại Lang ca ca, sắp ăn không nổi rồi"

Thần sắc Tống Đại Lang nhàn nhạt, tựa hồ căn bản không nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Vương Nhị Ny, hắn chậm chạp ăn đồ ăn, cũng gắp thêm miếng thịt bỏ vào trong chén của Vương Nhị Ny: "Nên bồi bổ, ăn nhiều một chút, tiếng kêu của nương tử giống như mèo kêu..."

Vương Nhị Ny muốn phun miếng cơm trong miệng, từ sau lần cấm kỵ kia, hai người này tựa hồ thích loại phương thức mới này, không bận bịu gì liền lôi kéo nàng lăn lộn một phen, bây giờ đã thu hoạch xong vụ thu, mỗi ngày dần dần lạnh lên, mọi người đều rảnh rỗi, bọn họ ngày đêm chẳng phân biệt, hưng trí nổi lên liền đem nàng túm vào trong phòng... tuy rằng thể lực Tống Đại Lang không tốt bằng Tống Nhị Lang, tất nhiên cũng không thể ngày ngày liền... nhưng vẫn luôn thay đổi biện pháp khiêu khích nàng, làm cho nàng mềm nhũn, căn bản khó có thể kháng cự.

Tống Nhị Lang thấy hai gò má Vương Nhị Ny đỏ ửng, như một loại son say lòng người, thật sự đáng yêu vô cùng, trong lòng vừa động, đi qua, trực tiếp ôm người vào trong ngực, yêu thương nói: "Nhị Lang ca ca đút nàng ăn"

Vương Nhị Ny xoay thân mình, muốn tránh ra: "Nhị Lang ca ca, tự có thể ăn". Bị Tống Nhị Lang đút cơm liền có nghĩa núi đồ ăn này đều phải nuốt vào... ?? nàng không heo nha.

Tống Nhị Lang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm sao chịu buông, hôn lên hai gò má của Vương Nhị Ny nói: "Nương tử, ngoan, mau ăn miếng thịt này đi". Nói xong liền gắp miếng thịt đưa đến bên miệng của Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny bất đắc dĩ, há mồm nuốt xuống, cái miệng phấn nộn há ra hợp lại, ăn xong còn dùng đầu lưỡi liếm môi... Bộ dạng đáng yêu này, Tống Nhị Lang vừa nhìn ánh mắt liền tối sầm lại, hô hấp dồn dập: "Nương tử, chỗ này còn chưa sạch...". Nói xong nâng lên khuôn mặt kia hôn lấy.

Vương Nhị Ny cảm thấy mùi hương quen thuộc đánh úp lại, sau đó là cánh môi mềm mại... Đầu lưỡi linh hoạt của Tống Nhị Lang kéo lấy lưỡi nàng, ở trong khoang miệng của Vương Nhị Ny tùy ý rong ruổi, mang theo từng đợt cảm giác choáng váng mắt hoa, chỉ một lát sau nàng đã bị hôn đến động tình, có chút khó nhịn cọ cọ chân, tựa hồ chỉ có như vậy giải quyết được một chút khát vọng trong thân thể, hiện tại thân thể của nàng đã mẫn cảm vô cùng, trêu chọc một chút đã khó có thể khắc chế.

Tống Nhị Lang vừa hôn, vừa vươn tay chạm vào phía dưới, cảm thấy có chút ướt sũng, nghĩ đến bên trong con đường mềm mại kia liền hồn xiêu phách lạc, càng miệng đắng lưỡi khô, thân thể căng thẳng, hôn càng sâu, chỉ hận không đem người dung nhập vào trong thân thể.

Ngay lúc hai người đang cảnh đẹp, bất chấp giữa ban ngày, đã thấy bên cạnh truyền đến thanh âm ám ách của Tống Đại Lang: "Nhị đệ, mấy ngày nay nương tử bị hành hạ nhiều rồi, cứ như vậy khẳng định là chịu không được"

Thân thể Tống Nhị Lang chấn động, cố nén trụ khát vọng, lưu luyến không rời cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ kia, hắn thở hổn hển, gắt gao ôm Vương Nhị Ny, hơn nửa ngày mới trở lại bình thường nói: "Đại ca nói đúng... Nương tử, mệt không?" Câu nói kế tiếp là nói với Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny dần dần hồi phục thanh tỉnh, thấy bộ dạng Tống Nhị Lang tuy rằng cố nén nhịn, nhưng trong mắt lại mang theo vô hạn nhu tình thẳng tắp nhìn chăm chú vào nàng, trong lòng ấm áp, nhu tình hô: "Nhị Lang ca ca..."

Thanh âm nũng nịu này vừa vang, Tống Nhị Lang cảm thấy tim đều tan chảy, hắn càng ôm chặt Vương Nhị Ny: "Nương tử ngoan, chúng ăn cơm trước"

Tống Nhị Lang giống như đang dỗ con nít, một miếng tiếp một miếng, tìm hết cớ muốn Vương Nhị Ny ăn nhiều một chút, Vương Nhị Ny bi ai vô cùng, dưới sự tấn công của nhu tình, không thể không nuốt, nàng hối hận nghĩ... Sớm biết vậy đã ngồi bên cạnh Tống Đại Lang...

Thời gian trôi nhanh, đã đến cuối tháng mười một, sau trận tuyết đầu mùa, liên tiếp có thêm mấy trận tuyết lớn, Vương Nhị Ny cả ngày nằm trên giường ấm áp không chịu ra ngoài, nàng sờ hai gò má mình có chút mượt mà, cam chịu nghĩ, thật sự giống như heo mà... Lại sờ sờ bụng, hình như mập lên rất nhiều.

Tống Nhị Lang bưng thịt dê kho tàu thơm ngào ngạt đi vào: "Nương tử, ăn cơm, nàng xem... Có món thịt dê nàng thích nhất ăn, sáng sớm đã ra ngoài mua"

Vương Nhị Ny nghe xong trong lòng vui vẻ, so với thịt heo thì nàng càng thích ăn thịt dê, tất nhiên giá cũng là mắc một chút, cho nên bình thường không có ăn, lúc này tất nhiên là cao hứng, nhưng chỉ được một lát, nàng hình như nghĩ tới cái gì, nuốt nước miếng, đáng thương hề hề lắc lắc đầu: " no rồi"

"Còn chưa ăn, làm sao mà no?"

Vương Nhị Ny kiên quyết lắc đầu: "No chính là no!"

Tống Đại Lang bưng bát canh đang đẩy cửa vào, thấy Vương Nhị Ny đầu lắc giống trống bỏi, giống như mãnh thú hồng thủy nhìn bát thịt dê kho tàu kia, bĩu môi, bộ dạng xinh đẹp, thật sự là đáng yêu, phụt cười: "Nương tử, sao lại thế này, đây chính là lần thứ năm nàng nói không ăn cơm"

Vương Nhị Ny nhéo nhéo gò má đô đô: "Đại Lang ca ca, huynh xem, đã béo như vậy, còn có chỗ này..." Nói xong liền nhấc áo lên, lộ ra cái bụng trắng nõn: "Nhìn xem, chỗ này cũng mập một vòng, cứ tiếp tục như vậy sẽ mập như heo... Di, sao mọi người không nói?" Vương Nhị Ny nói nửa ngày cũng không thấy đáp lại, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Đại Lang cùng Tống Nhị Lang nhìn chằm chằm nhìn mình... Phương hướng kia, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy cái yếm bị tụt dây, lộ ra phần đẫy đà trắng nõn, nửa kín nửa hở, càng mê người vô cùng, nàng vội vàng bỏ quần áo xuống, đỏ mặt nói: " cột dây không chặt nên thế"

Ánh mắt Tống Đại Lang ám trầm, đem bát cạnh đặt trên bàn cơm, bước chân trầm ổn đi qua, hắn nhẹ nhàng nắm giữ bả vai của Vương Nhị Ny: "Đại Lang ca ca, cột lại cho nàng"

" ... không cần". Vương Nhị Ny cảm thấy bộ dạng Tống Đại Lang tuy rằng phong đạm vân khinh, nhưng ánh mắt mị hoặc kia, thanh âm ám ách kia, quả thật chính là...

"nữ hài tử, không thể không cột dây. Ngoan, nghe lời". Tống Đại Lang vẫn cứ một bộ dạng tình cảnh không thay đổi, biểu cảm kia một chút cũng không giống đang cởi quần áo nữ tử...

" không cần cởi quần áo a?"

" không cởi làm sao mà cột lại? Nương tử, ngoan". Tống Đại Lang cúi đầu, hô hấp lửa nóng kia thổi lên mặt Vương Nhị Ny, ngưa ngứa.

Tống Nhị Lang cũng đi đến, hắn từ phía sau ôn nhu ôm lấy thân mình Vương Nhị Ny, hắn khát vọng muốn trực tiếp tiến vào... trong mắt che giấu khát vọng ba đào mãnh liệt: "Đại ca, ôm nương tử, huynh tới đi!"

Đây là loại đối thoại gì chứ... Ái muội như vậy, nhớ đến tư thế xấu hổ mấy ngày trước, hai người này ôm mình trên đùi, một trước một sau, ngươi nhập một chút, nhập một chút... Khiến nàng chết đi sống lại, hôm nay không phải lại muốn... "Đừng... Ưm ưm, đừng hôn..." Lời cự tuyệt của Vương Nhị Ny biến mất trong nụ hôn của Tống Nhị Lang, chỉ một lát sau trong phòng liền truyền đến thanh âm mềm mại của nữ tử cùng tiếng thở dốc đè nén của nam tử, cảnh xuân đầy trời. (Phán: Chấm dứt tiết mục H a! T.T)

Trong cảnh tuyết bay tán loạn, huynh đệ Tống gia cùng Vương Nhị Ny rất nhanh liền chuẩn bị đón tân niên, Vương Nhị Ny thích náo nhiệt, thường đi theo Tống Nhị Lang đi chợ, hơn nữa Tống Nhị Lang lại thương nàng vô cùng, tất nhiên cũng rất là thích.

Hàng hóa ngày tết cũng từ từ bán, cách ngày Tống Ngũ Lang về nhà cũng càng ngày càng gần, Vương Nhị Ny ở trong phòng may vá, hàng năm nàng đều làm cho huynh đệ Tống gia mấy bộ quần áo.

Vương Nhị Ny cắn đứt sợi chỉ cuối cùng, đem quần áo bày ra trên giường, tinh tế đánh giá, đây là một cái trường bào màu thâm lam, là loại vải gấm tốt nhất, dùng chỉ bạc thêu tường vân... nàng sờ sờ độ dài ống tay áo kia, lại nhìn ngoài cửa sổ một mảnh tuyết trắng, không khỏi lộ ra thần sắc cô đơn, thì thào tự nói: "Cũng không biết Tam Lang ca ca cùng Tứ Lang ca ca ở ngoài thế nào rồi? Đã ba năm, nhanh thật"

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân soàn soạt, Vương Nhị Ny nhanh nhẹn xuống giường, mở cửa, cười mỉm chi nói: "Nhị Lang ca ca...". Bỗng nhiên nàng im miệng: "Sao ngươi lại đến đây?"

Thì ra người đứng ngoài cửa không ai khác, chính là Thái Liên Hoa mấy tháng không gặp, nàng mặc quần áo tơ lụa, trên đầu cài trâm bạc bằng ngón út, trên mặt tuy mang theo vài phần tiều tụy, nhưng tư sắc vẫn như cũ không giảm, ngảy cả Vương Nhị Ny cũng không thể không thừa nhận, nàng rất xinh đẹp.

"Nhị Ny muội muội, có thể nói với muội mấy câu không?"

Vương Nhị Ny trầm mặc một lát nói: "Đừng gọi là muội muội, biết trong lòng ngươi rất hận , có chuyện gì thì nói ở đây đi, nghe"

Thái Liên Hoa nghe xong lời này, liên thu lại thái độ vừa rồi: "Đúng, ngươi nói rất đúng, rất hận ngươi"

Vương Nhị Ny cười lạnh một tiếng: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đang bận, không có thời gian làm trò với ngươi"

Thái Liên Hoa cắn cắn môi dưới: " rất hận ngươi, dựa vào cái gì ngươi may mắn như vậy, có nam tử như Tống Nhị Lang còn không đủ, ngay cả Tống Đại Lang đều nghe lời ngươi, ngươi nói xem, ngươi hơn cái gì?" Nói đến đây nàng lộ ra thần sắc phẫn hận.

" không biết hơn ngươi cái gì... nhưng ít nhất có tự tôn tự trọng hơn ngươi, trên đời nhiều nam tử độc thân như vậy, ngươi thấy còn không đủ, còn muốn đến đoạt phu quân người khác, việc này cũng thôi đi, thế nhưng ngươi còn tệ hại đến nỗi, nghĩ biện pháp nói xấu Nhị Lang ca ca... Nếu đây là tình yêu của ngươi, thật sự lo lắng giùm người nào bị ngươi thích a!"



Chương 62

" ngươi... ngươi thì biết cái gì? ngươi có biết số khổ bao nhiêu không?" Thái Liên Hoa tựa hồ nhớ đến vận mệnh của bản thân, đột nhiên rơi lệ.

Vương Nhị Ny biết ở cổ đại một khi nữ nhân có tiếng xấu, tựa hồ không có lối thoát, nhưng mà nhớ đến những việc nàng làm, vẫn có chút trơ trẽn: "Thật buồn cười, mệnh khổ cũng không thể trở thành cái cớ để ngươi làm hại người khác, đặc biệt là Nhị Lang ca ca đã từng chiếu cố ngươi! Quên đi, nói chuyện này với ngươi làm gì, vô sự bất đăng tam bảo điện, hôm nay ngươi tới tìm không phải chỉ vì nói mấy lời vô dụng này chứ?"

Mặt Thái Liên Hoa lộ ra thần sắc do dự, mày khóa chặt, tựa hồ nghĩ đến chuyện khó nói gì đó:

" không nói, vào nhà". Vương Nhị Ny làm bộ muốn đóng cửa.

"Đừng..." Thái Liên Hoa vội vàng nắm cánh tay Vương Nhị Ny, lại đột nhiên quỳ xuống, một đôi mắt đẹp hàm chứa nước mắt, cầu xin nói: "Nhị Ny muội muội, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu ?"

" ?" Vương Nhị Ny phát hoảng.

"Hu hu... Tẩu tẩu thừa dịp ca không có nhà đem gả cho La đại đầu, ngươi cũng đã thấy hắn, dung mạo kia quả nhiên là... Ban đêm nhìn thấy còn bị dọa, lại nói, hắn là một người vô cùng, tiền bạc trong nhà đều do mẹ hắn quản, mẹ hắn là một mụ ác phụ không chấp nhận, trước kia nương tử hắn là Vân thị là bị ác phụ kia hành hạ đến chết". Nói đến đây Thái Liên Hoa càng khóc đến bi thương.

Vương Nhị Ny đã từng nghe tin đồn về La đại đầu, nghe nói nương tử trước kia của hắn là người hắn yêu, trước khi thành hôn đã làm chuyện ấy, cho nên mẹ La đại đầu rất không vui, cảm thấy là một nữ tử không tuân thủ nữ tắc, luôn soi mói mọi chỗ, tuy rằng nói nương tử của La đại đầu chết do bị hành hạ có chút khoa trương, nhưng cũng không khác gì: " ngươi nên tìm ca ca của ngươi! Tìm cách hủy hôn sự mới là đúng... Sao lại đến nói với ?"

Thái Liên Hoa nghẹn ngào nửa ngày: "Ca ca đã ra ngoại thành, mười ngày nửa tháng không về kịp"

Vương Nhị Ny thật sự không thể thấy chết không cứu, có chút mềm lòng hỏi: "Vậy ngươi muốn giúp ngươi cái gì?"

Ánh mắt Thái Liên Hoa lộ ra thần sắc khát vọng: " ngươi... Có thể tặng Nhị Lang cho không, ngươi có nhiều phu quân như vậy, thiếu một mình hắn cũng không phải không được, Nhị Ny muội muội, không cần hắn có thể... hay không, chỉ cần hắn lập tức cưới , thừa nhận cùng ... A, ngươi muốn làm gì?"

Trong lòng Vương Nhị Ny tức giận, hung hăng đẩy Thái Liên Hoa ra: "Nhị Lang ca ca không phải đồ vật, muốn cho thì cho, ngươi đi đi, vốn còn rất đồng tình với ngươi, tuy rằng cách làm của ngươi rất đáng giận, nhưng cũng cảm thấy ngươi rất đáng thương, bây giờ phát hiện, ngươi căn bản là đồ cố chấp"

" không... không thể đi, ác phụ kia sẽ đánh chết". Thái Liên Hoa ôm lấy chân của Vương Nhị Ny, giống như bắt lấy hi vọng cuối cùng.

Vương Nhị Ny tâm loạn như ma: " ... Ai, ngươi ôm thì có ích lợi gì, cho dù đồng ý, Nhị Lang ca ca cũng sẽ không đồng ý, căn bản là hắn không thích ngươi, ngươi không nhìn thấy sao?"

" hắn thích... hắn luôn ôn nhu hỏi ăn cơm xong chưa, hỏi có ủy khuất không, làm sao có thể không thích chú". Thái Liên Hoa giống như rơi vào suy nghĩ, không ngừng lặp lại.

Vương Nhị Ny hận không thể đánh Thái Liên Hoa để nàng tỉnh lại: "Rốt cuộc ngươi muốn đến khi nào mới bằng lòng đối mặt hiện thực hả? Trượng phu ngươi chết vì bệnh không phải tại ngươi, hắn xem thường ngươi không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi sao lại tự cam chịu như vậy, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có?"

"Tại ngươi may mắn, nên không hiểu!" Thái Liên Hoa giận dữ ngẩng đầu, trong mắt mang theo ghen tị nhìn Vương Nhị Ny.

" nói với ngươi cũng bằng không! Buông ra, muốn vào nhà". Lúc này Vương Nhị Ny thật sự hết hy vọng, nàng phát hiện mình quả thật đang nói chuyện với vịt mà.

Bỗng nhiên Thái Liên Hoa giống như nghĩ đến cái gì, lộ ra thần sắc hung tợn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny: "Đều tại ngươi, Vương Nhị Ny, nếu không phải ngươi chen vào, Tống Nhị Lang đã sớm ở chung với , ngươi là đồ tiện nhân!". Nói xong liền giống như bị điên vọt qua.

Vương Nhị Ny vội vàng lắc mình né tránh: " ngươi điên rồi sao?"

" điên rồi, ngươi không để sống tốt... ngươi cũng không được có ngày lành!". Thái Liên Hoa nói xong lại vọt qua lần nữa, thần thái giống như đã mất lý trí hoàn toàn.

Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một thanh âm kinh ngạc: "Nương tử, nàng làm sao vậy?". Vương Nhị Ny ngẩng đầu nhìn lên, không phải là La đại đầu thì còn là có ai.

La đại đầu thấy bộ dang điên loạn của Thái Liên Hoa, vài bước chạy tới, gắt gao túm Thái Liên Hoa: "Nương tử, ngươi không được náo loạn nữa"

Vương Nhị Ny kinh ngạc hỏi: "Nương tử? La đại ca, hai người?"

La đại đầu có chút không được tự nhiên xoay mặt: "Hôm qua và nàng đã bái đường, thời gian gấp rút, không thể mời mọi người uống rượu!"

"Đã thành thân?" Vương Nhị Ny kinh ngạc hỏi, phải biết rằng cho dù tái giá cũng phải tìm ngày tốt, từ từ mà làm, nhưng mà chuyện này chỉ mới có mấy ngày, có nhanh quá không?

Thái Liên Hoa nhìn thấy La đại đầu gắt gao túm mình, tức giận khó tiêu, thét chói tai: "Chỉ bằng bộ dạng con cóc này của ngươi mà đòi lấy ? Phi!" Một ngụm nước bọt phun lên mặt La đại đầu.

Sắc mặt La đại đầu xanh mét, nhưng mà cố nén, xoa nước bọt trên mặt, nói: "Nương tử, đang ở ngoài đường, chúng về trước, có việc gì thì về gia nói"

Thái Liên Hoa vừa nghe đến hai chữ về nhà, càng điên cuồng: " không về, mẹ ngươi không phải là người, mụ ác phụ kia, ngày hôm qua bắt ngủ ở trong chuồng... ưm ưm"

La đại đầu mồ hôi lạnh túa ra, gắt gao che miệng Thái Liên Hoa, có chút chột dạ nhìn Vương Nhị Ny, ho khan một tiếng: "Nhị Ny muội muội, về trước... Tống đại ca trở về, nhớ bảo hắn đến chỗ uống chén rượu"

không đi... hu hu..." Thái Liên Hoa dù sao cũng nữ tử, La đại đầu dù gầy yếu, cũng có chút sức lực, rất nhanh nàng đã bị lôi đi, nhưng mà đôi mắt ác độc của nàng , thẳng tắp nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, khiến Vương Nhị Ny sợ run cả người...

Mãi đến thân ảnh hai người biến mất ở cửa, Vương Nhị Ny mới có chút mất hồn ngồi dưới đất, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, có chút cảm thấy vận mệnh Thái Liên Hoa đáng thương, đồng thời cũng cảm thấy nàng là gieo gió gặt bão, nếu nàng an phận ở trong nhà, gả cho nam nhân cách vách đã đợi nàng nhiều năm như vậy... Có lẽ, sẽ có hạnh phúc chăng? nhưng mà Vương Nhị Ny cũng không hiểu có một số người luôn tự cao tự đại, mắt cao hơn đầu, bản thân mãi mãi cũng không thỏa mãn.

Vương Nhị Ny ngủ một giấc, trong mơ nàng phát hiện mình trở về căn nhà ở Ngưu Hà thôn, thôn nhỏ nằm kề núi lớn, khói bếp lượn lờ, dưới ánh hào quang tịch dương màu trần bì, giống như một chốn thế ngoại đào viên không thuộc trần thế, thanh tĩnh mà an nhàn, một con sông vây quay thôn lẳng lặng chảy xuôi, gợn sóng lăn tăn, tản ra những mảnh ánh sáng nhỏ vụn, mấy con ngan trắng đang vui đùa trong nước, thường xuyên đem thân thể lặn sâu trong nước bắt để bắt cá nhỏ... Vương Nhị Ny lộ ra nụ cười ngọt ngào, chân nhỏ chạy qua, huynh đệ Tống gia nhất định đang chờ sốt ruột rồi?

không cần nghĩ cũng biết Tống Đại Lang nhất định đang nấu cơm cho nàng ăn, Tống Nhị Lang đang giúp đỡ một tay, Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang khẳng định là vừa cãi nhau vừa làm làm sọt... Vương Nhị Ny nghĩ đến biểu cảm kinh hỉ của mọi người khi nhìn thấy mình, bước chân càng nhanh, cơ hồ là ba bước làm một, mãi đến khi cây hoa hòe quen thuộc càng ngày càng gần, mùi hoa hòe nhàn nhạt xông vào mũi, nàng phải cực lực khắc chế lắm, mới có thể đè nén tâm tình kích động.

Cửa nhà chậm rãi bị đẩy ra, căn nhà vốn nên vô cùng náo nhiệt, lúc này lại lạnh lùng thanh vắng, một người cũng không có, trong lòng Vương Nhị Ny kinh ngạc, bước nhanh tiến vào: "Đại Lang ca ca?"

không có tiếng đáp... nàng đi đến phòng bếp, đập vào mắt là một mảnh bữa bãi, trên bếp là tro bụi thật dày, giống như đã lâu không có người ở, Vương Nhị Ny thì thào lẩm bẩm: "Đây là thế nào? người đâu?" nàng hoảng loạn chạy đến trong phòng, đồng dạng một mảnh tro bụi, mạng nhện giăng khắp nơi, một loại cảm xúc bất an tràn ngập trong lòng nàng, rốt cuộc là như thế nào? Bọn họ đi đâu rồi? không đúng, không đúng... Vương Nhị Ny lắc đầu, nàng đột nhiên nhớ đến bọn họ đã dọn vào trong trấn, sớm không ở đây nữa, nhưng mà tại sao nàng lại ở đây? Tại sao? Vương Nhị Ny cảm thấy đầu như muốn nổ tung, càng đần độn...

"Nương tử? nàng dậy đi!" Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu quen thuộc.

"A..." Vương Nhị Ny khó khăn mở mắt, tiêu cự chậm rãi tụ lại, sợi tóc phiêu dật, ánh mắt thâm thúy, còn có môi mỏng mím chặt, hội tụ thành một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, không phải Tống Đại Lang thì còn có ai.

Vương Nhị Ny mở miệng thở hổn hển, nghĩ cũng không nghĩ nhào vào trong lòng Tống Đại Lang.

Tống Đại Lang cảm thụ sự run rẩy của Vương Nhị Ny, yêu thương vỗ sau lưng nàng: "Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, Đại Lang ca ca ở đây"

Qua một hồi lâu, Vương Nhị Ny mới trở lại bình thường, trong thanh âm mang theo sợ hãi không hiểu nói: " mơ thấy mình trở về Ngưu Hà thôn, nhưng mọi người không có ở đó, rất sợ... Tìm không thấy các huynh, rất giống với việc lần trước bị cha bán... Trở về nhìn không thấy ai cả"

Trong lòng Tống Đại Lang nổi lên chua xót, huynh đệ bọn họ cũng không hỏi Vương Nhị Ny lúc đó đã xảy ra chuyện, sợ hỏi ra lại là những chuyện chịu không nổi, khiến nàng nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, bọn họ sớm đã thương lượng xong, sau này có chết cũng không đề cập đến chuyện này... hắn ôm Vương Nhị Ny giống như là đứa trẻ, đặt ở trên đùi, vươn tay ôm bả vai nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ cái trán của nàng, ôn nhu nói: "Đã qua hết rồi, nương tử, Đại Lang ca ca cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, sau này, nương tử muốn đi đâu, Đại Lang ca ca sẽ đi theo đó, hửm"

Vương Nhị Ny nghe lời an ủi ôn nhu này, trong lòng dần dần dễ chịu, yêu kiều nói: " cũng không muốn rời xa các huynh, ai, không biết Tam Lang ca ca cùng Tứ Lang ca ca thế nào rồi?"

Tống Đại Lang nghe xong lời này, nhịn không được lộ nụ cười: "Đang muốn nói với nàng, Tam Lang gửi thư về nói tháng 4 này có thể sẽ về"

"Thật sự? Ngày mấy? Đã ba năm, cũng không biết bây giờ bộ dạng như thế nào, ở bên ngoài nhất định rất là vất vả..." Vương Nhị Ny nở nụ cười ngọt ngào như hoa lê mới hé, nhịn không được lải nhải giống như một lão bà bà.

"Chỉ nói là tháng tư, còn ngày thì nói không chính xác..." Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny cười vui vẻ, cũng cười theo, cảm thấy trong lòng tràn đầy yêu thương, hắn rất hy vọng Vương Nhị Ny có thể vĩnh viễn đều vô tư như vậy... không có phiền não, giống một tiểu cô nương không lo không nghĩ, hồn nhiên ngay thẳng, hắn nhịn không được nâng gò má kia, nhẹ nhàng hôn.

Môi Tống Đại Lang mềm yếu, động tác lại dịu dàng vô cùng, giống như là lông chim mềm mại dừng lại trên má của Vương Nhị Ny, làm cho nàng ngứa ngáy: "Ha, rất ngứa"

"Ngứa? Có muốn mạnh một chút không? Hửm?" Tống Đại Lang nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng noãn đang che trước mặt mình, hung hăng hôn lên.

Nụ hôn này khác với sự trìu mến vừa rồi, mang theo nhiệt tình cuồng liệt, nóng rực mà nóng bỏng, Vương Nhị Ny cảm thấy một loại cảm giác giống như bị điện chạy theo ngón tay dâng lên, làm thân thể của nàng mềm yếu, khó có thể khắc chế, cảnh tưởng cùng huynh đệ Tống gia hiện lên ở trước mắt... nàng nhịn không được cúi đầu hô: "Đừng..."

"Đừng thế nào? Hôm qua nguyệt sự vừa mới khỏi đúng không? Hửm?" Tống Đại Lang dồn dập thở, buông ra bàn tay trắng noãn, chuyển hướng về phía chiếc cổ duyên dáng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện bên trong vạt áo, còn có phần tròn trịa theo động tác của hắn mà run nhè nhẹ, thật muốn nhìn xem cảnh đẹp bên dưới lớp quần áo... Ánh mắt Tống Đại Lang càng thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú bởi vì động tình, nổi lên một loại đỏ ửng như ánh bình minh, sợi tóc nhẹ bay, mặt càng như quan ngọc, tuấn tú dị thường, Vương Nhị Ny nhìn thấy nhịn không được vươn tay sờ.

"Đại Lang ca ca..."

Tống Đại Lang thấy ánh mắt Vương Nhị Ny mê ly nhìn mình, trong mắt mang theo sự mê luyếtn nói không nên lời, không khỏi có chút tâm ý viên mãn, càng ôn nhu hỏi: "Làm sao?"

"Đại Lang ca ca, huynh không giống mãng phu trong thôn quê, càng giống như một công tử thế gia nhàn nhã"

Tống Đại Lang nghe xong lời này, trên mặt tình triều vơi đi, thân mình bỗng nhiên cứng ngắc, hắn nắm tay rồi lại buông, buông rồi lại nắm... quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì, mãi đến khi Vương Nhị Ny khó nhịn giật giật thân mình, hắn mới hồi phục tinh thần, trở lại vẻ mặt lúc trướcc, chế giễu nói: "Thế nào? Có phải nhiều ngày không làm bây giờ rất muốn đúng không, hửm?"

Biểu cảm đăm chiêu, ánh mắt tối tăm của Tống Đại Lang giống một loại tia sáng, trong nháy mắt liền biến mất... khiến Vương Nhị Ny hoài nghi, có phải nàng nhìn lầm rồi không? nàng có chút bất an chủ động ôm cổ Tống Đại Lang, môi đỏ mọng nửa mở nói: "Đại Lang ca ca, huynh sẽ không rời khỏi chứ?"

"Tất nhiên sẽ không, nha đầu khờ". Tống Đại Lang cười như gió xuân, giống như rất thích sự ỷ lại của Vương Nhị Ny, ôm gò má nàng, nhiệt tình hôn.

Hai người hôn đến khó phân, Vương Nhị Ny vừa gặp ác mộng, lại thấy biểu cảm quái dị của Tống Đại Lang, tất nhiên càng không muốn rời xa, chỉ quấn quít lấy Tống Đại Lang mà hôn, thân thể càng nhiệt tình phụ họa lên, tay trắng noãn chui vào trong ngực Tống Đại Lang, vuốt ve da thịt như tơ lụa: "Đại Lang ca ca, sao cảm thấy làn da của huynh còn tốt hơn của ?"



Chương 63
Tống Đại Lang nghe thấy lời này, mặt mày giãn ra, cả khuôn mặt đều sáng lên, càng gia tăng vẻ đẹp quan ngọc kia, mắt như sao, hắn hôn gò má của Vương Nhị Ny, ái muội nói: "Vậy nương tử có thích không?"

Vương Nhị Ny nhớ đến cảm giác tê dại khi da thịt như tơ lụa kia dán vào mình, hai người ma sát lẫn nhau... cái loại cảnh tượng ôm hôn thân mật lẫn nhau, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, mặt đỏ lên, cúi đầu hồi đáp: "Thích... Rất thích"

Trong không khí tản ra hơi thở ái muội, Tống Đại Lang cười càng thoải mái, ánh mắt sáng ngời, lại mang theo tình triều ám trầm, đôi môi kia vào hai gò má no đủ của Vương Nhị Ny: "Thật sự là tiểu yêu tinh, thích phải không? Thích liền cho nàng... Chỉ cho một mình nàng"

Thanh âm trong trẻo, nhưng lại mang theo trầm khàn động tình, như là rượu thuần lâu năm, hoặc như là tiếng thỏ thẻ khiến người mê say, trong giọng nói kia chứa đựng sự trân ái, thương tiếc vô hạn, đều khiến tâm trí Vương Nhị Ny mê mang, có một chút choáng váng hoa mắt, nàng nhịn không được ngửa đầu, thuận theo tiếp nhận nụ hôn nóng rực kia, giương cái miệng nhỏ nhắn ngâm ra thanh âm mị hoặc.

Trong phòng nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, quần áo trong lúc bất tri bất giác đã bị cởi ra sạch sẽ, hai người quấn quít thân thể phụ họa lẫn nhau, mang theo tình triều còn ngọt hơn mật, mê tình còn xán lạn hơn sao trời, một người nỗ lực tiếp nhận, một người nỗ lực cho, giờ khắc này không có chuyện gì tuyệt vời hơn bằng việc dung hợp thân thể với nhau, tựa như một đóa hoa đang nở rộ ở trong lòng mỗi người, mùi hương nhàn nhạt kia, mãi thật lâu cũng không có vơi đi.

Lúc Tống Nhị Lang trở lại trong phòng, liền nhìn thấy Tống Đại Lang ôn nhu ôm Vương Nhị Ny đang ngủ, giống như có đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm kia có chút thất thần... Có loại cảm giác đè nén nặng nề.

"Đại ca?" Tống Nhị Lang có chút ngạc nhiên hỏi.

Tống Đại Lang ra hiệu chớ có lên tiếng, động tác mềm nhẹ chuyển đầu Vương Nhị Ny lên gối nằm, vừa cẩn thận đắp chăn cho nàng, lúc này mới khoác quần áo vào: "Chúng sang phòng bên nói chuyện, đừng đánh thức nương tử"

Ánh mắt Tống Nhị Lang lưu luyến trên gò má đỏ bừng của Vương Nhị Ny, cuối cùng vẫn không nhịn được khát vọng, yêu thương hôn cái trán của nàng, rồi mới đi theo Tống Đại Lang ra ngoài.

Trong phòng một mảnh trầm mặc, hai huynh đệ Tống gia đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tống Nhị Lang chịu không nổi không khí nặng nề như vầy, chủ động mở miệng nói: " không biết chữ... đại ca huynh xác định trong thư Tam Lang viết..."

Tống Đại Lang gật đầu: " là thật, đã đọc lại mấy lần, ba năm nay hai người họ cũng không biết đã làm gì ở ngoài, khẳng định là rất khổ, mắt thấy có thể trở lại, ai có thể nghĩ đến... Tứ Lang hắn..."

" là bản thân Tứ Lang đồng ý sao?" Trong lòng Tống Nhị Lang đè nén, nhịn không được hỏi.

Tống Đại Lang nhìn sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, gần đây trời luôn đổ tuyết, cả ngày không nhìn thấy được thái dương, sắc trời luôn tối tăm, cũng làm cho người không dậy nổi tinh thần: "Nhị đệ, đệ cảm thấy Tứ Lang sẽ đồng ý sao?"

Tống Nhị Lang nhớ đến tấm lòng của mình đối với Vương Nhị Ny, loại cảm tình xâm nhập vào cốt tủy này, một ngày không nhìn thấy đã khó chịu vô cùng, làm sao cũng không chịu tin tưởng sự lựa chọn của Tống Tứ Lang, hắn lắc lắc đầu: "Nương tử lớn lên bên cạnh chúng , lúc vừa đến nhà còn nhỏ như vậy, dung mạo chưa phát triển, gầy yếu giống tiểu nha đầu bảy tám tuổi... nhưng mà tính tình dịu dàng, ngay thẳng hồn nhiên, thật sự rất đáng yêu". Tống Nhị Lang tựa hồ nhớ đến lúc mới gặp hồi ba năm trước, trên mặt tất nhiên mang theo vài phần nhu hòa, lại nói tiếp: "Cho dù là bộ dạng đứa trẻ chưa lớn kia, Tứ Lang cũng đã yêu thương rồi, bình thường bảo hắn ra ngoài săn thú đều lười biếng không chịu đi, ngày nào qua ngày đó, từ khi nương tử đến, hắn cũng đã chủ động muốn đi săn thú, đại ca ngày đó huynh không có nhìn thấy, ánh mắt Tứ Lang nhìn nương tử, ai, đã là tình cảm xâm nhập cốt tủy khó có thể tự kềm chế"

Tống Đại Lang tựa hồ cũng nhớ đến bộ dạng lúc Vương Nhị Ny mới đến đây, lộ ra ý cười ôn nhu: "Nương tử, lúc đó rõ ràng rất sợ hãi, nhưng cũng cố gắng tiếp nhân sự an bày của chúng , biểu cảm kia đều thể hiện ở trên mặt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, đáng thương hề hề, thật khiến người đau lòng... Tứ Lang thích nương tử cũng không ít hơn chúng , hắn là một người ngay thẳng, một khi đã quyết định thì sẽ không lùi bước, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, nếu nói là Tam Lang thay đổi... còn có thể tin, Tứ Lang thì tuyệt đối không có khả năng"

Tống Nhị Lang nghe xong, tán thành gật đầu: "Tứ Lang đáng thương, không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." Nói xong thở dài một hơi.

"Chuyện này tạm thời đừng nói với nương tử"

"Đại ca, biết nặng nhẹ, vẫn nên chờ Tam Lang trở về, cẩn thận hỏi thăm"

Lúc hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, sắc mặt Tống Đại Lang căng thẳng: "Đừng nói nữa, nương tử đến"

Vương Nhị Ny ngủ chưa sâu đã lập tức tỉnh lại, nàng thấy trong phòng trống rỗng, trong lòng có chút hoảng loạn, vội mặc quần áo ra ngoài: "Đại Lang ca ca, huynh ở đây sao?"

Tống Nhị Lang ngồi ở trên mép giường dựa vào cửa, vội đi mở cửa: "Nương tử, chỉ biết đại ca, sao lại quên rồi"

Vương Nhị Ny nhìn thấy thân mình cường tráng của Tống Nhị Lang giống như một ngọn núi nhỏ đứng chặn ở cửa, trên mặt mang theo ý cười ấm áp, cực kỳ có cảm giác an toàn, cao hứng vọt vào: "Nhị Lang ca ca, huynh về khi nào vậy?" Tống Nhị Lang đã ra ngoài nhiều ngày.

Tống Nhị Lang ôm thân hình bé bỏng, ngốc ngốc cười, hôn hai gò má nàng, nói: "Vừa mới trở về không bao lâu, mau vào nhà, bên ngoài lạnh lẽo"

Cả người Vương Nhị Ny bị Tống Nhị Lang ôm vào trong lòng, nàng ngửi mùi hương quen thuộc kia, cao hứng nói: "Nhị Lang ca ca, huynh có biết Tam Lang ca ca và Tứ Lang ca ca sắp về rồi không?"

Tống Nhị Lang nhìn Tống Đại Lang, thấy bộ dạng hắn vẫn lạnh nhạt thờ ơ, thanh thanh cổ họng nói: "Ừm, có nghe đại ca nói"

"Thật tốt quá, bây giờ, cả nhà rốt cuộc có thể đoàn tụ". Vương Nhị Ny nhớ đến nụ cười sáng sủa của Tống Tam Lang, khuôn mặt cương nghị của Tống Tứ Lang, thế nhưng lại có loại tâm tình khẩn trương, thật muốn nhìn thử xem... Ba năm...

Tống Nhị Lang thấy bộ dạng cao hứng của Vương Nhị Ny, thầm thở dài một hơi, càng thêm ôm chặt thân hình của nàng, không nói gì.

Còn mười ngày nữa là sang năm mới, Vương Nhị Ny và Tống Đại Lang thu dọn nhà cửa, giặt khăn trải giường, Tống Nhị Lang chuẩn bị thức ăn cho năm mới, ở cổ đại sau tết, chợ búa ít nhất phải một tháng mới có thể bắt đầu buôn bán lại, cho nên, phải chuẩn bị nhiều thức ăn.

Lúc Tống Ngũ Lang về nhà, còn năm ngày nữa đã đến tết, hắn còn chưa vào cửa chợt nghe thấy trong sân có tiếng bước chân hỗn loạn, đẩy cửa đi vào đã thấy Vương Nhị Ny đang đuổi theo một con gà mái, miệng không ngừng nói: "Đừng chạy..."

Con gà mái kia rất là linh hoạt, mỗi lần Vương Nhị Ny cho rằng đã bắt được, thì luôn có thể chạy sang chỗ khác, Vương Nhị Ny giận đến nghiến răng: "Mày còn chạy, một lát sẽ nấu chín mày"

Bởi vì rượt đuổi mà gò má nàng đỏ bừng, tiếng nói thanh thúy, còn bởi vì ảo não mà chu môi... không có cái nào không khiến Tống Ngũ Lang cảm thấy đáng yêu, hắn đứng ở cửa, ánh mắt si ngốc nhìn Vương Nhị Ny, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ: "Nương tử..."

Vương Nhị Ny đang tức giận vô cùng, nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Tống Ngũ Lang đã lâu không gặp, nàng không khỏi thầm than, thật sự là đang lúc trưởng thành mà, mới mấy ngày không gặp, hình như vóc người đã cao hơn, trên khuôn mặt thanh tú chút trẻ con, đã có vài phần nam tử trưởng thành nam tử, nàng cười đi qua: "Ngũ Lang đã về?"

"Ai, đã về". Tống Ngũ Lang lên tiếng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên mái tóc của Vương Nhị Ny, có một chút choáng váng hoa mắt.

"Còn đứng đó làm gì, rất lạnh, buổi tối nấu gà cho đệ ăn, ở thư viện học hành có phải rất vất vả không? Dường như là cao hơn... nhưng mà cũng gầy, ai nha, sao tay lại bị nứt da..." Sắc mặt Vương Nhị Ny ôn nhu, lôi kéo Tống Ngũ Lang đi vào trong phòng.

Tống Ngũ Lang mỉm cười nghe Vương Nhị Ny quan tâm, cảm thấy trong lòng chưa từng có bình thản như vậy, giống như cuộc sống... Vốn nên như vầy.

Tống Ngũ Lang trở về càng khiến trong nhà tăng thêm không khí vui vẻ, hơn nữa bởi vì tin tức Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang sắp về, trong nhà càng thêm sôi nổi, Tống Ngũ Lang dùng bút viết mấy câu đối dán ở cửa, chữ viết cứng cáp hữu lực, có chút khí khái, láng giềng tuy rằng không biết là viết là cái gì, nhưng đều vui vẻ vì hàng xóm có người đọc sách, cũng đến nhờ viết mấy câu.

Năm mới vô cùng náo nhiệt, rất nhanh liền đến đầu xuân, khi mới vào tháng ba Vương Nhị Ny liền bắt đầu đếm ngày chờ mong Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang trở về, thường xuyên đi đến trước cửa ngóng nhìn, khiến Tống Ngũ Lang ghen tị, nói nàng không khác gì hòn vọng phu.

Đến cuối tháng ba, Tống Ngũ Lang mặc quần áo mới Vương Nhị Ny may cho hắn, mang theo lưu luyến không rời, bước vào thư viện, lúc đi còn dặn dò nửa ngày, nếu tam ca và tứ ca trở về, nhất định phải viết thư cho hắn.

Trong sự chờ đợi nôn nóng mà ngọt ngào như vầy, rốt cuộc cũng đã đến tháng tư, Vương Nhị Ny cho đến bây giờ không nghĩ rằng thì ra chờ đợi một người lại khó khăn như vầy, nhưng mà càng khiến nàng không tưởng tượng nổi, chính là ông trời tặng cho nàng một món quà.

Tống Nhị Lang mặc quần áo đơn bạc, sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng, thấy Tống Đại Lang còn đang bắt mạch, nhịn không được vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"

Trên mặt Tống Đại Lang lộ ra ý cười ấm áp, yêu thương sờ sờ khuôn mặt có chút trắng bệch của Vương Nhị Ny, khẳng định nói: " là có thai, đã sắp hai tháng"

"Hai tháng? Vậy không phải là..." Mặt Tống Nhị Lang đột nhiên đỏ, hắn nhớ tới hai tháng trước, nguyệt sự của Vương Nhị Ny không biết thế nào lại kéo dài đến bảy tám ngày, làm hắn và Tống Đại Lang khó chịu vô cùng... sau này hắn và Tống Đại Lang lôi kéo Vương Nhị Ny lăn lộn ở trên giường một trận... Khiến cho ngày thứ hai, cả ba người đều xuống giường không được.



Chương 64

Tống Nhị Lang ôm Vương Nhị Ny như ôm một đứa trẻ, động tác mềm nhẹ đưa một miếng thịt đến bên miệng của Vương Nhị Ny, dỗ dành nói: "Nương tử, ngoan, ăn thêm một miếng nữa"

Vương Nhị Ny nhìn biểu cảm chờ mong của Tống Nhị Lang, thật sự khóc không ra nước mắt, từ khi biết được mình mang thai, hai người này liền xem nàng giống bồ tát, chỗ nào cũng không cho đi, cơm do Tống Nhị Lang đút, mặc quần áo do Tống Đại Lang thay, nàng chỉ mới nói muốn ăn ô mai, Tống Nhị Lang liền không nói hai lời mua đến một bọc... Chỗ đó là nhất lạng a, còn có lúc ăn cơm, mỗi ngày đều có thịt cá, kỳ thật nàng muốn ăn rau: " ăn no rồi". Vương Nhị Ny nói xong còn sờ sờ cái bụng tròn trịa, tỏ vẻ thật sự đã no rồi.

Tống Nhị Lang nhìn vào cái bụng kia, lấy tay nhẹ nhàng vuốt một lát, trong mắt hàm chứa vô vàn nhu tình, ngay lúc Vương Nhị Ny cho rằng rốt cục đã thuyết phục được Tống Nhị Lang, hắn lại càng thêm kiên định nói: "Nương tử, thân mình nàng gầy yếu như vầy, còn cần phải ăn nữa..."

Gầy yếu? Bây giờ nàng chẳng khác gì heo nái... Vương Nhị Ny bi phẫn nghĩ, nàng biết Tống Nhị Lang tuy rằng hiền hậu, nhưng lại di truyền sự quật cường của Tống gia, đã quyết định sẽ rất khó thuyết phục, nhưng bắt nàng lại ăn thịt mỡ, thật sự là nuốt không trôi... Dứt khoát giả bộ bất tỉnh đi?

"Nhị Lang ca ca, không thoải mái!" Vương Nhị Ny giả bộ suy yếu nói.

Trong lòng Tống Nhị Lang một trận khẩn trương, vội ôm lấy, có chút chân tay luống cuống hỏi: "Thế nào rồi? Chỗ nào không thoải mái?"

" là ngực khó chịu". Vương Nhị Ny nói là thật, từ khi bắt đầu mang thai, vẫn cảm thấy ngực khó chịu.

Tống Nhị Lang vội buông bát cơm xuống, khẩn trương đặt tay lên ngực giúp nàng xoa, sắc mặt rất là hoảng loạn: "Vậy... nằm xuống nghỉ một lát đi"

Vương Nhị Ny nghe thấy không cần ăn thịt nữa, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà càng đáng thương hề hề nói: "Mặt trời đẹp như vậy, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí là tốt rồi, Đại Lang ca ca cũng không phải đã nói, cứ ở trong nhà cũng không tốt"

"Chuyện này..." Tống Nhị Lang do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn chịu không nổi ánh mắt khát vọng của Vương Nhị Ny: "Được rồi, nhưng mà chỉ có thể đi một lát"

Vương Nhị Ny mặt mày hớn hở, vội vàng gật đầu: "Thật tốt quá"

Bên ngoài cảnh xuân một mảnh xán lạn, mắt trời cao cao treo giữa không trung, tản ra ánh sáng ấm áp, độ ấm ngày xuân ôn hoà, ánh mặt trời kia chiếu lên mặt, ấm áp thoải mái, Vương Nhị Ny dưới sự dìu dắt của Tống Nhị Lang tản bộ trong sân.

Trong viện có có một cái ghế mây, Tống Nhị Lang ngồi trên ghế mây, cẩn thận ôm Vương Nhị Ny ở trên đùi: "Còn cảm thấy khó chịu nữa không?"

Vương Nhị Ny nhìn bộ dạng cẩn trọng dè dặt của Tống Nhị Lang: "Tốt hơn nhiều... Nhị Lang ca ca, mới có hai tháng... không cần lo lắng như vậy"

Tống Nhị Lang gãi đầu, ngại ngùng nở nụ cười: "Nương tử, nghe nói người nói ba tháng đầu rất là quan trọng, đại ca cũng đã nói như vậy"

Vương Nhị Ny bất đắc dĩ, nói sang chuyện khác: "Đại Lang ca ca sao còn chưa trở về?"

"Có lẽ là có chuyện gì làm chậm trễ, nương tử, nếu nàng mệt thì nhắm mắt ngủ một hồi đi". Tống Nhị Lang ở dưới ánh mặt trời ấm áp ngáp một cái nói, phải nói chăm sóc cho một phụ nữ có thai cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, mỗi ngày nơm nớp lo sợ không nói, còn phải sáng sớm đi chợ mua thức ăn.

Vương Nhị Ny bị ánh mặt trời chiếu vào, cũng cảm thấy có chút lười biếng, ngửi thấy mùi hương nam tính khiến người yên tâm, liền nằm trong lồng ngực dày rộng của Tống Nhị Lang tìm một vị trí thoải mái, nhắm hai mắt lại, lập tức liền tiến vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ, Vương Nhị Ny vẫn cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này phi thường không thoải mái, nàng chậm rãi mở mắt, dưới ánh mặt trời trưa xán lạn, một thân ảnh cao ngất đưa lưng về phía mặt trời, bởi vì đứng ngước nắng nên nhìn không rõ khuôn mặt kia, nhưng mà cảm giác quen thuộc kia vẫn khiến trái tim nàng kịch liệt nhảy dựng lên.

"Tam Lang ca ca?" Vương Nhị Ny không dám tin dụi dụi mắt, giống như sợ đối phương sẽ biến mất, nhẹ nhàng hô.

Tống Tam Lang nghẹn ngào, hắn gắt gao mím miệng, sợ vừa mở miệng sẽ không có tiền đồ mà khóc, ba năm không gặp, nương tử thật sự đã trưởng thành, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, thân mình càng có đường cong linh lung làm người động tâm, giống như một đóa phù dung vừa mới nở rộ tản mát một loại tươi mát tú lệ, hắn cảm thấy bản thân giống như cọc gỗ, thân mình cứng ngắc không có cách nhúc nhích.

"Tam Lang ca ca, thật sự huynh sao?" Vương Nhị Ny không dám tin lại hô một lần.

Tống Tam Lang chớp chớp mắt, nhịn xuống giọt nước tràn mi, liều mạng gật gật đầu.

Vương Nhị Ny cao hứng kêu một tiếng xông đến, khiến Tống Nhị Lang bên cạnh liền phát hoảng: "Cẩn thận một chút..."

Tống Tam Lang thuận thế ôm lấy thân thể đang nhào tới, cảm thấy chỗ trống rỗng trong lòng đã được lắp đầy, yên tâm vô cùng, thiên hạ ngày đêm mong nhớ giờ lại đang ở trong lòng, dán sát vào hắn, phần đẫy đà mềm mại kia còn có mùi hương đặc biệt của riêng nàng, đều đang chứng minh đây là sự thật, không phải nằm mơ, giờ khắc này, Tống Tam Lang mới có loại cảm giác chân mình rằng hắn đã nhà, hắn đã trở về thật.

hắn thoải mái thở dài một hơi, hôn gò má của Vương Nhị Ny, thanh âm ám ách hỏi: "Có nhớ không?"

"Ừm, nhớ, Tam Lang ca ca, huynh có vẻ gầy rất nhiều, màu da cùng đen, ở bên ngoài có phải không phải rất khổ không?" Vương Nhị Ny cẩn thận đánh giá Tống Tam Lang, cảm thấy đen hơn không nói, cả người giống như da bọc xương, gầy gầy, nàng đau lòng vuốt ve hai gò má kia.

Tống Tam Lang nghe xong lời này thâm tình nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny: " không khổ... Cho dù khổ nghĩ đến nương tử cũng trở thành ngọt"

Vương Nhị Ny nghĩ đến cuộc sống bên ngoài ba bữa không no, lại phải đi đến ba năm, gian khổ trong đó tất nhiên không cần phải nói, càng thêm ôm chặt thắt lưng kia, dùng gò má cọ ngực của hắn làm nũng nói: "Tam Lang ca ca, huynh thật vất vả"

Lời ôn nhu nỉ non này giống như là dịu dàng vuốt ve, khiến trái tim cứng rắn của Tống Tam Lang cũng phải hòa tan, giống như lãng tử nhiều năm bôn ba ngoài đường khi về đến nhà được mẫu thân an ủi, giống như tâm tình mệt mỏi kích động đều mất hết, nước mắt hắn vừa cố gắng nhịn xuống, rốt cuộc đè nén không được, chảy dọc theo gò má, có câu nói, nam nhi không phải không rơi lệ chỉ là chưa đúng điểm thương tâm mà thôi.

Trong lòng Vương Nhị Ny chua xót, nàng ôn nhu vuốt ve tấm lưng của Tống Tam Lang, không tiếng động an ủi.

Qua một hồi lâu, Tống Tam Lang mới buông Vương Nhị Ny ra, quả nhiên đã khóc, ánh mắt có chút hồng hồng, hắn thấy không khí có chút bi thương, trêu ghẹo nói: "Nương tử, nàng có vẻ nặng thêm"

"Ừm, sắp bị Nhị Lang ca ca nuôi thành heo rồi" nói xong ánh mắt lên án vọt qua.

Tống Nhị Lang cảm thấy Vương Nhị Ny trừng mình, thật sự là xinh đẹp vô cùng, trong lòng rung động: "Nương tử... Nương tử có thai, phải bồi bổ"

"Có thai?"

"Đúng vậy, hơn hai tháng". Tống Nhị Lang tự hào nói, thân thể Tống Đại Lang gầy yếu, hắn vẫn cảm thấy đứa bé trong bụng chính là của hắn.

Trong lòng Tống Tam Lang phức tạp, nương tử có giọt máu của Tống gia bọn họ, hắn tất nhiên là vui vẻ, nhưng cũng có chút chua xót nói không nên lời, nói lời tội nghiệp thì đến bây giờ hắn còn chưa hưởng qua mùi vị của nương tử... Lúc này thật vất vả ngóng trông về nhà, nương tử liền... vậy kế hoạch của hắn không phải đều ngâm nước nóng hả, phần đẫy đà dán vào mình quả nhiên đã lớn rất nhiều, nắm ở trong tay không biết là tư vị mất hồn thế nào, thân thể kia càng mềm mại hương thơm, đường cong linh lung, cũng không biết tư vị ra sao... Giờ khắc này Tống Tam Lang thật sự là bi phẫn muốn nhảy lầu.

Vương Nhị Ny ngượng ngùng đỏ mặt: "Tam Lang ca ca, huynh ăn cơm chưa? Vào trong nhà đi, trên đường nhất định rất vất vả... Đi vào trong nằm một lát"

Tống Tam Lang nghe Vương Nhị Ny ôn nhu hỏi, cảm thấy tâm tư chua xót vừa rồi hòa tan một ít: "Ừm, chưa ăn qua cơm, nương tử đừng nhúc nhích, để ôm nàng"

Vương Nhị Ny thẹn thùng rúc vào trong lòng của Tống Tam Lang, để hắn ôm vào trong phòng.

Chương 65
Tống Tam Lang ăn như lang thôn hổ yết, giống như đã đói bụng mấy trăm năm, Vương Nhị Ny nhìn thấy đau lòng vô cùng, người này đã chịu bao nhiêu khổ cực ở bên ngoài a, nàng lại nhìn hai gò má lộ cả xương của Tống Tam Lang, thường xuyên gắp thức ăn cho hắn: "Tam Lang ca ca, huynh ăn nhiều một chút đi"

"Ừm ừm, nương tử, thật sự đã lâu chưa ăn món trong nhà nấu, ngon quá... Nhị ca đã làm phiền huynh". Tống Tam Lang ngượng ngùng cười cười, giương miệng nuốt một miếng thịt nướng, lại ừng ực ừng ực uống hết một chén canh.

"Ăn từ từ, nấu rất nhiều, muốn uống canh nữa không?" Tống Nhị Lang thấy bát canh của Tống Tam Lang lại thấy đáy, săn sóc nói.

"Được". Tống Tam Lang cười sang sảng, không chút khách khí đưa bát không qua.

Chỉ một lát sau, Tống Tam Lang liền ăn no căng, hắn thoải mái tựa vào chiếc ghế dựa trong sân, lười biếng phơi nắng... Trên tay còn không quên nắm tay Vương Nhị Ny không buông: "Nương tử, chắc nàng không biết, mọi người ở chỗ đó đều dùng một mảnh vải quấn lấy làm mũ... người người đều giỏi ca múa, uống loại rượu giống rượu gạo đại ca làm, nhưng mà đều dùng cỏ lau làm ống mà hút lấy"

Tống Nhị Lang nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm: "Sao phải dùng ống hút chứ, trực tiếp uống không phải dễ dàng hơn sao"

" cũng không rõ, có thể là bọn họ sợ bẩn, sợ bụi bám vào trong rượu". Tống Tam Lang nói thật sinh động.

"Làm sao có thể, Tam Lang ca ca, huynh nói bậy rồi, có lẽ đó là tập tục ở đó". Vương Nhị Ny nhớ đến một số dân tộc thiểu số ở hiện đại nhịn không được xen mồm nói, nhưng mà chính nàng cũng chưa biết nhiều.

Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny hờn dỗi nhìn mình, cảm thấy hai gò má đỏ bừng kia thật là đáng yêu, trong lòng càng yêu thương, cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn hôn vài cái rồi mới nói: " là thật... Muỗi ở đó rất lớn, nàng xem chỗ này của , bị cắn sưng to đến bây giờ còn có dấu vết a"

Vương Nhị Ny cùng Tống Nhị Lang nhìn chăm chú, quả nhiên trên cánh tay thon dài có vết cắn: "Lợi hại như vậy..."

"Còn không phải sao, nếu không phải sau này Nặc Mã đưa thuốc..." Tống Tam Lang nói đến đây bỗng nhiên im miệng, trên mặt mang theo thần sắc mất tự nhiên, dùng khóe mắt vụng trộm đánh giá Vương Nhị Ny.

"Nặc Mã là ai?" Vương Nhị Ny tò mò hỏi.

Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny không có gì khác thường, kiên trì nói: " nàng là một cô gái ở trong Thanh tộc... Ai nha, không nói đến nàng nữa, nương tử, trang sức bạc của Thanh tộc bọn họ thật sự rất đẹp, còn mang về cho nàng một bộ vòng tay nữa, nàng xem"

Quả nhiên lực chú ý của Vương Nhị Ny chuyển sang bộ vòng tay, trên mặt mang theo vui sướng hỏi: "Ở xa mới về, huynh còn mang theo quà cho nữa?"

Tống Tam Lang thích Vương Nhị Ny cười, giống như một tiểu hài tử được thỏa mãn, rất đáng yêu: "Đó là tự nhiên, còn có đồ khác nữa, đợi một lát, sẽ đi lấy"

Dưới ánh mặt trời ấm áp, bộ vòng tay bằng bạc tinh xảo phát ra ánh sáng màu bạc xán lạn, bộ vòng tay này so với những chiếc vòng bình thường nhỏ hơn rất nhiều, mặt trên điêu khắc hoa văn, thoạt nhìn rất tinh mỹ.

Vương Nhị Ny mang vào tay quả thật yêu thích không buông tay: "Tam Lang ca ca, rất thích"

Tống Tam Lang cười đắc ý, không ngừng lấy đồ đạc từ trong gói ra: "Mấy món đồ gốm sứ này là mua ở một cửa hàng gốm sứ ở Tây Bắc, chỗ đó chuyện làm đồ sứ, khỏi cần nói là đẹp biết bao nhiêu, còn có đá hổ phách này... là mua ở... Đẹp chứ, qua mấy ngày nữa sẽ kêu người làm thành trâm cài, ngoài mấy thứ này còn có rất nhiều vải vóc, nhưng mà phải chờ thương đội trở về"

"Thương đội?"

Tống Tam Lang sờ mái tóc của Vương Nhị Ny: "Nha đầu ngốc, thật sự rất nhớ mọi người, nên đã trở về trước, hai ngày nữa thương đội mới về đến"

"Vậy có phải Tứ Lang ca ca đang ở cùng thương đội không?" Vương Nhị Ny nhớ đến chuyện sao lại chỉ có Tống Tam Lang trở về, mà không gặp Tống Tứ Lang.

Tống Tam Lang một trận trầm mặc... Vội dùng ánh mắt quét nhìn Tống Nhị Lang, cũng thấy bộ dạng hắn không biết phải làm như thế nào, bất đắc dĩ nói: "Tứ Lang có vài việc, còn đang ở núi Thanh Lao, phải ở thêm ít lâu mới có thể trở về"

"Chuyện gì? Ngay cả nhà cũng không có thể trở về?" Vương Nhị Ny thất vọng bĩu môi, khổ sở nói, ánh mắt sáng ngời bỗng nhiên ảm đạm xuống.

" là... Khụ khụ, là... Ngô chưởng quầy, chính là Ngô Côn Bằng, hắn mua mấy vườn trà ở núi Thanh Lao, không chọn được người thích hợp, liền bảo Tứ Lang ở đó hỗ trợ trông coi"

"Nhiều người như vậy, ̣i sao cố tình bắt Tứ Lang ca ca ở lại?" Vương Nhị Ny nhìn Tống Tam Lang gầy ốm, nhớ đến Tống Tứ Lang có phải cũng gầy nhiều vậy không... Đêm dài người rảnh rỗi cũng có lúc nhớ nhà, cái loại cảm giác cô độc tha hương này nhất định rất khổ sở?

Ngay ̣i lúc Tống Tam Lang bị Vương Nhị Ny hỏi vặn đã có chút không biết phải chống đỡ thế nào, thì ngoài cửa truyền đến giọng nam quen thuộc.

Thì ra Tống Đại Lang đã về, hắn thấy mọi người đều ngồi đang ngồi trong sân, còn có Tống Tam Lang, khuôn mặt gầy yếu nhưng thần thái sáng láng, mỉm cười nói: "Tam Lang đệ đã về"

" là ... Đại ca, thân thể của huynh có khỏe không?" Mấy huynh đệ Tống gia từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, cảm tình đối với Tống Đại Lang càng thâm hậu, huynh trưởng giống như cha ruột.

Tống Đại Lang cười ấm áp, cẩn thận đánh giá Tống Tam Lang: "Gầy, cũng đen hơn, đệ vất vả rồi"

" không có gì vất vả". Tống Tam Lang ngượng ngùng nói.

Vương Nhị Ny thấy Tống Đại Lang về, vội vàng đi qua, túm cánh tay hắn nói: "Đại Lang ca ca, Tam Lang ca ca nói Tứ Lang ca ca có việc còn phải ở lại núi Thanh Lao"

Trong lòng Tống Đại Lang căng thẳng, trấn an vỗ tay Vương Nhị Ny nói: "Ừm, có nghe nói, nương tử, Tứ Lang cũng vì sinh kế trong nhà, nàng đừng tức giận"

" không có..." Vương Nhị Ny bị nói mà ngượng ngùng, cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.

" không có thì tốt rồi, bên ngoài hơi lạnh, chúng vào nhà đi, Tam Lang đệ nói với lần này thu hoạch thế nào rồi?" Tống Đại Lang nắm tay Vương Nhị Ny, dẫn đầu vào phòng.

Tuy rằng nói Tống Tứ Lang không có ở đây làm cho người cảm thấy có chút thiêu thiếu, nhưng mà vẫn như không ngăn được niềm vui Tống Tam Lang trở về nhà, buổi tối Tống Đại Lang cùng Tống Nhị Lang xuống bếp làm rất nhiều món ăn, vừa có món Vương Nhị Ny thích ăn, cũng có Tống Tam Lang thích.

Mọi người ngồi xung quanh với nhau, Tống Tam Lang uống chút rượu, hưng trí ngẩng cao, chậm rãi kể hành trình ba năm qua, gian nguy trong đó tất nhiên sẽ không nói, chỉ chọn chuyện vui mà kể, cuối cùng hắn rút mấy tấm ngân phiếu từ trong túi tiền ra, đặt ở trên bàn, trên mặt mang tự hào nói: "Sau này gia đình chúng xem như đã khấm khá, số bạc này dùng mấy đời cũng không hết"

Tống Đại Lang nương theo ngọn đèn mờ nhạt mà nhìn, ngay cả khi tính tình hắn trấn định như thế, cũng không nhịn được mà kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy?"

"Mấy năm trước chiến loạn, Nam Bắc buôn bán không thông, lúc này chúng xuất hành giống như mưa rơi đúng lúc, mấy người buôn trà và tơ lụa còn có đồ nhìn chúng như nhìn người thân... Giá bán rẻ gần như tặng không, phỏng chừng sau này sẽ không bao giờ có chuyện dễ dàng như vậy, lần này người đi theo thương đội đều là đã thu được một số lớn". Tống Tam Lang uống một ngụm rượu, lại nói tiếp: "Càng không ngờ là mấy người già trong nhà của Ngô chưởng quầy còn sống, mạng lưới quan hệ tất nhiên là có thể sử dụng, có dẫn đường, chúng thuận thuận lợi lợi từ Thiểm Nam đến đến núi Thanh Lao ở Man Di, đại ca huynh biết đấy, thanh trà của núi Thanh Lao là cống trà, người bình thường đều không được uống... Chúng thu đầy 20 con lạc đà, một đường bán đến đây... Chỗ này vẫn còn ít, Ngô chưởng quầy kia mới là người thắng lớn, nghe nói hắn không có con cái, cũng không biết buôn bán lời lớn như vậy là muốn lưu lại cho ai..." Bộ dạng Tống Tam Lang nuối tiếc.

"Ngô chưởng quầy kia cũng đã hơn năm mươi tuổi phải không? Tìm một nữ tử sinh con cho hắn cũng không phải việc khó" Tống Nhị Lang ăn một miếng thức ăn nói.

"Hắc hắc, đừng nói, trên đường về, thật đúng là không ít người đến hỏi chuyện này, nhưng mọi ngươi đoán thế nào?"

"Chẳng lẽ hắn không đồng ý?" Vương Nhị Ny tò mò hỏi.

"Cũng gần như không đồng ý, hắn nói hắn đã lớn tuổi không muốn chậm trễ con gái nhà người , tuổi còn trẻ mà phải hầu hạ một người đã già gần nằm xuống lỗ như hắn, hắn còn nói hắn có một đứa cháu còn sống, sau này Ngô gia bọn họ phải dựa vào cháu của hắn"

"Cháu? Trong người nhà hắn không phải đều bị..." Vương Nhị Ny nhớ đến thảm kịch diệt môn của Ngô gia.

"Đúng vậy, cũng tò mò hỏi vài câu, Ngô lão nhân kia liền một bộ dạng túc mục, giảo hoạt, không chịu nói, nói sau này tự nhiên sẽ biết, thần thần bí bí"

"Đó là chuyện của người , chúng đừng quan tâm... tam đệ, đệ giỏi lắm, nè, cạn với chúng một chén". Tống Nhị Lang cao hứng giơ chén rượu, chén rượu ở giữa không trung phát ra tiếng vang thanh thúy, hai người ừng ực uống xuống.

Tính nhiều chuyện của phụ nữ vĩnh viễn không phải ít, Vương Nhị Ny vẫn nhịn không được nói: "Tam Lang ca ca, Ngô gia nhiều người như vậy, có lẽ có người còn sống cũng chừng"

"Đúng vậy, chắc là may mắn còn sống, thôn chúng cách chỗ gây án rất gần, cho dù chạy đến đây, chắc là chạy vào trong thôn chúng , biết đâu đứa cháu kia chúng đều quen thì sao" Tống Tam Lang nói theo ý tưởng của Vương Nhị Ny.

Tống Nhị Lang nghe xong vỗ đùi: "Đệ nói đúng, chẳng lẽ là Nhị Trụ? hắn từ nhỏ không cha không mẹ, tuổi cũng tương đương, lúc đó xảy ra vụ án Ngô chưởng quầy chưa đến hai mươi tuổi, đứa cháu kia nhỏ nhất cũng chỉ một hai tuổi, bây giờ đã ba mươi tuổi... nhớ không sai thì, năm nay Nhị Trụ đã ba mươi bốn"

Vương Nhị Ny nhớ đến Nhị Trụ nói chuyện lắp ba lắp bắp, còn thích trộm gà nhà người khác, từ chối cho ý kiến nói: "Chắc không đâu, nói thế nào cũng xuất thân thế gia đại tộc, sao một chút cũng không giống"

Mọi người bảy miệng tám lời nói chuyện, hưng trí bừng bừng, không có người nào chú ý tới Tống Đại Lang mặt mang khác thường, trầm mặc không nói.

Lúc đến giờ ngủ, Tống Tam Lang vốn có thể ôm nương tử thơm ngào ngạt mà ngủ, nhưng lại lo lắng Vương Nhị Ny đang có thai...

Tống Tam Lang tha thiết mong chờ nhìn Vương Nhị Ny cách mình chưa đến nửa thước, quả thật là khóc không ra nước mắt, hắn đã giữ giới ba năm, ba năm nay mặc kệ có bao nhiêu dụ hoặc, đều cố gắng chịu đựng, ông trời có thể làm chứng, hắn chưa làm qua chuyện có lỗi với Vương Nhị Ny, trăm phần trăm là hàng nguyên bao.

Vương Nhị Ny có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói bên tai Tống Tam Lang: "Tam Lang ca ca, chờ Đại Lang ca ca ngủ..." Nói xong còn chớp chớp mắt.

Bộ dạng đáng yêu xinh đẹp này, Tống Tam Lang vừa nhìn trong lòng giống như bị mèo cào ngứa ngáy khó chịu, hắn gật gật đầu, vẫn nhịn không được bắt lấy tay nhỏ bé kia, hôn hôn mới chịu buông ra.

Đêm dài yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm sàn sạt của lá cây bị gió thổi ở bên ngoài, Vương Nhị Ny lặng yên mở mắt, nhìn Tống Đại Lang, thấy hắn hô hấp đều đều, biết là hắn đang ngủ, có chút lo lắng nhỏ giọng hô: "Đại Lang ca ca?"

Tống Đại Lang giống như không có nghe thấy, Vương Nhị Ny thế này mới yên tâm, chân tay nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tống Tam Lang.

nàng còn chưa đi qua, đã bị Tống Tam Lang kéo vào trong lòng: "Nương tử, chờ đến tóc đều sắp bạc"

Vương Nhị Ny thấy ánh mắt Tống Tam Lang giống như sói, giống như nàng là món ăn ngon nhất, loại khát vọng chói lọi căn bản không có che giấu, trần trụi này khiến nàng có chút nhịn không được đỏ mặt: "Hư, cẩn thận Đại Lang ca ca nghe thấy"

" không đâu, hôm nay đại ca uống nhiều rượu, tửu lượng huynh ấy vốn không tốt, đã sớm ngủ rồi, mau cho hôn một cái... Thơm quá". Tống Tam Lang vừa nói vừa lung tung hôn Vương Nhị Ny, từ hai gò má đến cổ, sau đó là bộ ngực kia, nhiệt tình khiến Vương Nhị Ny có chút khó chống đỡ.

"Chậm một chút... A..." Hô hấp nóng rực kia thổi đến trên mặt, còn có thân thể nam tính kề sát bản thân, cả người Vương Nhị Ny mềm nhũn, mặt càng đỏ, nũng nịu hô.

Tống Tam Lang cách tấm áo lót mỏng manh vuốt vẻ hạt châu xinh đẹp kia, cảm thấy cứng rắn, lại mềm mại co dãn, không khỏi càng tâm ý viên mãn: "Ừm, thật sự là lớn hơn rất nhiều, có phải mỗi ngày đại ca đều bồi bổ cho nàng không? A, nương tử đừng nhúc nhích, sắp nhịn không được"

Thanh âm quen thuộc kia, làm người yên tâm... Vương Nhị Ny nhìn Tống Tam Lang đang liếm láp bản thân, cảm thấy có chút choáng váng hoa mắt, nàng vươn tay sờ vào lồng ngực rắn chắc, sau đó là thắt lưng không có chút sẹo lồi... cuối cùng là đi đến vật nam tính đang ngẩng đầu kia, một phen nắm giữ.

Nóng bỏng vô cùng, giống như có sinh mệnh, theo sự vuốt ve của nàng mà không ngừng rung động, càng ngày càng tráng kiện, Vương Nhị Ny nghĩ đến cảm giác sung sướng khi nó tiến vào trong cơ thể, lại nghĩ bản thân không thể thừa nhận sự thô to này, thân thể càng thêm khô nóng.

Ánh mắt Tống Tam Lang đỏ bừng, cúi đầu nhìn bàn tay trắng noãn đang nắm giữ vật nam tính của mình, cảm thấy quả thật là diêm dúa vô cùng, hắn ngừng một lát, bắt nắm giữ bàn tay đang cầm vật nam tính của mình, bỏ vào trong quần, hắn dán vào Vương Nhị Ny, cắn vành tai nàng, ám ách nói: "Sờ nó đi, nó rất nhớ nàng"




AbN3cL+ÿw

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro