Phần 8-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Không giống nhau

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

"Kiều Nhược, chị thế nào cũng ở nơi đây?" Cô bé bên cạnh Kiều Tâm thấy Đỗ Nhược, rất giật mình.

Nghe âm thanh bén nhọn, Đỗ Nhược theo bản năng nhăn nhíu mi. Đỗ Nhược phát hiện, mọi người Kiều gia vẫn gọi mình là Kiều Nhược, đây là có ý gì? "Thật là trùng hợp, các người cũng tới nơi này mua đồ?"

"Tiểu Ngải" Kiều Tâm lắc cánh tay của cô bé, bất quá nghe được gọi "Kiều Nhược" ánh mắt cũng không khỏi âm u, Kiều Tâm không rõ vì sao ông nội muốn mọi người kêu Kiều Nhược: "Nhược Nhược, Tiểu Ngải không phải ý đó."

Ngải? Con cháu Kiều gia, đây chẳng lẽ là con gái chú hai? Xem ra chính mình vẫn phải là trở về xem tư liệu, bằng không đêm nay liền lộ tẩy. Bất quá, Kiều Tâm không hổ là con gái Diệp Tĩnh Nhã, ngược lại thật sự là cùng trong trí nhớ Đỗ Nhược giống nhau như đúc, luôn bày ra một bộ dáng bị khi dễ: "Cô nghĩ rằng tôi và cô cảm thấy cô bé là có ý tứ gì?" Đỗ Nhược nhếch miệng, như cười như không hỏi lại.

Kiều Tâm nghẹn lại, sao trả lời? Vì sao Đỗ Nhược này luôn không theo suy tính?!

Kiều Ngải vốn gặp Đỗ Nhược lãnh đạm nhìn mình, không khỏi có chút co rúm lại, nhưng vẫn là lấy dũng khí trừng lại, hừ, dựa vào cái gì mình phải sợ chị ta, trước kia mẹ chị ta còn sống, ông nội, bà nội, cô cô cái gì đều cho chị ta trước, đều cưng chiều chị ta, hiện tại, chị ta đã không phải là người Kiều gia, còn sợ chị ta sao?

Bất quá này Kiều Nhược giống như không giống trước, nếu trước kia, đã sớm trả lại mình một câu, mày có thể ở trong này, tao sao lại không thể?

Kiều Ngải nghĩ đến đây, lại không khỏi hồ nghi quan sát Đỗ Nhược trên dưới một chút.

"Nhược Nhược, em cũng tới nơi này mua lễ vật cho bà nội à?" Kiều Tâm thu thập xong cảm xúc, liền thoáng nhìn quản lí đi theo bên cạnh Đỗ Nhược, trong tay ông ta mang theo gói to, trong lòng rất không tự nhiên.

"Kiều Nhược, chị không cần lớn lối như vậy!" Kiều Ngải bước nhanh đi lên phía trước, ngăn lại Đỗ Nhược. Quả nhiên, vừa mới tưởng rằng Kiều Nhược thay đổi chính là ảo giác, bò điên đến Thượng Kinh cũng vẫn là bò, hừ.

Đỗ Nhược không hiểu nhìn cô gái bé bỏng trước mắt, ah..., chẳng lẽ mình nơi nào đắc tội cô em họ này. Được rồi, cho dù Đỗ Nhược tính cách trở nên dễ chịu không ít, đối với mình trước kia, cô chẳng qua là cảm thấy bản thân mình ngốc, vẫn như cũ không cảm giác mình trước kia có bao nhiêu yêu kiều, hoặc là nói, bản thân mình như vậy có cái gì không tốt.

"Chị còn tưởng rằng chị là đại tiểu thư mà ông nội bà nội sủng ái nhất Kiều gia sao? Chị dựa vào cái gì đối chị Tâm không lễ độ như vậy?! Không biết, hiện tại người trong nhà rất yêu thích chị Tâm." Kiều Ngải hơi có vẻ đắc ý nhìn Đỗ Nhược. Quả thật, Kiều Tâm làm người so với Kiều Nhược được lòng mọi người hơn, Kiều Nhược từ nhỏ bị người lớn cưng chiều lớn lên, đã thành thói quen chuyện gì đều là chính mình, trong nhà em trai này đó hoàn hảo, chị em lại cũng không thích chơi cùng Kiều Nhược. Nhưng là Kiều Tâm bất đồng, cô ta quen lấy lòng người chung quanh, cho dù được ông nội bà nội sủng, cũng vẫn ôn nhu đối tốt với người khác như cũ, những người kia cảm thấy, đúng là Kiều Tâm tốt hơn.

Kiều Tâm cũng không khỏi nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, muốn xem xem nó sẽ có cái gì biểu tình.

Đỗ Nhược không biết nhớ ra cái gì đó, nỗ lực không cho ý cười nhiễm lên ánh mắt, kéo dì Lưu đi qua Kiều Ngải. Lúc đi qua Kiều Ngải, dùng âm thanh không lớn không nhỏ, vừa khéo cũng có thể làm cho Kiều Tâm nghe được, nói: "Tôi và các người, không giống nhau."

Không giống nhau? Nơi nào không giống nhau?

Hừ, Kiều gia ở Thượng Kinh tuy rằng không coi vào đâu, nhưng là, không có Kiều gia bảo hộ, mẹ chị cũng đã qua đời, chị cho là, chị còn có thể giống như trước đây được mọi người sủng ái sao? Không có bọn họ sủng ái, chị theo chúng tôi có cái gì không giống nhau? Kiều Ngải tức giận nghĩ.

Không giống nhau? Nơi nào không giống nhau?

Giống nhau đều có chung một cha, thậm chí mày bây giờ mẹ cũng không còn, quả thật không giống với, về sau, tao sẽ đoạt hết sủng ái của ba ba, ông nội bà nội, tao muốn cho mày mất đi hết thảy Kiều gia, đến lúc đó nhìn xem, chờ lúc mày chân chính ý thức được mất đi điều này, còn có thể nói hay không nói ra lời nói như vậy? Kiều Tâm nắm chặt lòng bàn tay, ở trong lòng âm thầm thề.

"Nhược Nhược, lời nói này thật đúng, các người đương nhiên là không đồng dạng như vậy! Con so hai người đó tốt hơn nhiều!" Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược bị Kiều Ngải nói thương tâm, ra sức an ủi Đỗ Nhược.

Khoái trá cười ra tiếng: "Cảm ơn dì Lưu!" Đỗ Nhược nghiêm túc hướng Dì Lưu nói lời cảm tạ. Không giống nhau, một đời kia bản thân mình nhìn không thấu, không có rời đi Kiều gia, Đỗ Nhược cũng không thể cam đoan, khi đó bản thân mình rời đi Kiều gia có thể hay không sống tốt, nhưng là đời này, rời đi Kiều gia, mình tuyệt đối sống thư sướng, hơn nữa có bảo bối của mình bên cạnh, trên đời còn có cuộc sống hạnh phúc hơn sao?

Kiều Ngải cùng Kiều Tâm đều phải dựa vào Kiều gia, nhưng Đỗ Nhược không cần. Bây giờ Kiều gia đối với Đỗ Nhược, ha ha, Đỗ Nhược đối với vấn đề này chỉ biết cười.

Kiều gia? Vậy là cái gì?

"Dì nói chính là nói thật." Dì Lưu bị vẻ mặt Đỗ Nhược nghiêm túc làm có chút ngượng ngùng, nhanh chóng vòng vo đề tài.

Đỗ Nhược cũng tri kỷ theo Dì Lưu tán gẫu. Hai người dọc theo đường đi nói nói cười cười, cảm giác thật ấm áp.

Trong quán cà phê Tinh Ngữ.

"Như vậy sự kiện kia, là thật?" Trần Ngôn nhìn chằm chằm Hướng Tinh ngồi đối diện, nghiêm túc hỏi.

"Ah..., mình hỏi qua mẹ mình, có phải hay không có tiến hành thủ tục xuất ngoại, mẹ điều tra sẽ biết." Hướng Tinh thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi: "Bạn nói, Tề Thâm tên kia cùng Đỗ Nhược không phải là chia tay rồi? Bằng không, hiện tại sao lại xuất hiện loại tình huống này à? Một người không thấy bóng dáng, một người sắp xuất ngoại." Hướng Tinh càng nói càng cảm giác mình đoán trúng chân tướng.

"Cụ thể phát sinh chuyện gì, mình cũng không quá rõ ràng. Nhưng tên kia đại khái ba tháng trước, từng đã chạy đến tìm mình uống rượu cả đêm, sau nghe được tin tức liền đi làm nhiệm vụ." Trần Ngôn đau đầu xoa xoa giữa trán.

"Chúng ta cũng không biết chính xác." Hướng Tinh đá đá Trần Ngôn: "Mình hỏi tin tức kia sao rồi? Khi nào thì trở về?"

"Khoảng một tuần đi."

"Chúng ta đây cũng chỉ cầu nguyện ông trời phù hộ, Đỗ Nhược đừng trong một tuần này xuất ngoại." Diêu Nhạc Nhạc hai tay chắp lại.

"Mau miễn bàn việc này. Chúng ta làm anh em tốt đến vậy rồi, còn ngại à?" Nửa người Hướng Tinh gục xuống bàn, lười biếng nói.

"Cũng đúng." Trần Ngôn phụ họa.

Chạng vạng, trong đại trạch Kiều gia một mảnh náo nhiệt.

"Trần mẹ, thức ăn này có thể bắt đầu chuẩn bị, đúng 7: 00 giờ chúng ta khai tiệc." Diệp Tĩnh Nhã đi đến trước cửa phòng bếp, rửa tay sạch sẽ: "Nếu không tôi cũng tới hỗ trợ?"

Trần mẹ nhanh quệt quệt tay lên tạp dề: "Ai u, đại phu nhân không cần! Ngài nha, phòng bếp có chút chuyện như vậy, chỗ nào cần ngài tới hỗ trợ a! Ngài a, vẫn là ra đại sảnh ngồi đi."

Diệp Tĩnh Nhã nghe được tiếng "đại phu nhân" kia, tươi cười ôn nhu: "Không có việc gì, nơi đó có thím hai còn có chị cả chị hai rồi! Tôi đến phòng bếp phụ chút."

Ở một bên, một giúp việc tuổi trẻ lại đây: "Đại phu nhân, ngài hôm nay mặc xinh đẹp như vậy, ở chỗ này sẽ dơ y phục của ngài."

"Đúng vậy, đúng vậy, lão phu nhân sao có thể không biết hiếu tâm của ngài?" Trần mẹ nhanh nói.

"Tĩnh Nhã, em ở trong phòng bếp xem náo nhiệt gì? Mau tới đây, mẹ tìm em!" Vừa vặn Kiều Lập Quốc ở bên ngoài kêu người.

Diệp Tĩnh Nhã chỉ phải cười lau khô tay, đi theo Kiều Lập Quốc ra ngoài. Bà ta vừa đi, cô gái tuổi trẻ hâm mộ nhìn thân ảnh đẹp đẽ, cùng cô gái bên cạnh nói thầm, vị phu nhân này thực ôn nhu, cười rộ lên làm cho người ta ấm áp, không say mê không được, trách không được Kiều gia một nhà đều thích .

Trần mẹ cũng không quản các cô nói thầm, chính là cảnh cáo bọn họ mau làm việc.

Trần mẹ sống hơn nửa đời người, tựa như đại bộ phận phụ nữ giống nhau, không thích kẻ thứ ba, chuyện này không quan hệ tiền tài, địa vị. Cho nên dù Diệp Tĩnh Nhã đối với các cô nhã nhặn, Trần mẹ đối với bà ta vẫn là vui không nổi.

Bất quá, đối với Kiều Tâm Trần mẹ vẫn là thật thích, dù sao đứa nhỏ là vô tội, hơn nữa đứa nhỏ này còn rất là nhu thuận, thành tích lại tốt, lại hiếu thuận, còn có thể săn sóc người khác, thực sự là không phải nói. Bất quá nhớ tới Kiều Tâm, Trần mẹ lại nghĩ tới hai lần Kiều Tâm khi trở về đỏ bừng hốc mắt, nghe tiểu thư nhỏ trong nhà này nói, hình như là bị Kiều Nhược tiểu thư khi dễ. Haiz, kẻ có tiền...

"Nơi nào, đại phu nhân trước kia cùng nhị tiểu thư còn xinh đẹp hơn." Một trận tranh chấp ngắt dứt suy nghĩ Trần mẹ.

"Trần mẹ, có thật hay không a?" Hỏi chính là một cô gái mới tới.

"Xinh đẹp có ích lợi gì? Nghe nói tiểu thư kia rất kiêu căng vô cùng." một cô gái khác giọng mang chua xót nói.

"Có xinh đẹp hay không liên can gì đến các ngươi? Mau làm việc đi!" Trần mẹ bất mãn tiến độ mấy người này, những người này đều là người mới tới, vốn Kiều gia cả lái xe cũng liền chỉ có vài người hầu, chuyện hôm nay tương đối nhiều, liền từ bên ngoài mời thêm những người này về hỗ trợ.

Kỳ thực, Trần mẹ đối Kiều Nhược biết không nhiều lắm, Kiều Nhược là đại tiểu thư điển hình, cùng các cô căn bản không tiếp xúc, chính là biết Kiều Nhược quả thật bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng Kiều Nhược trước đây tính cách có vẻ quá mức phô trương, cái loại xinh đẹp này làm các cô gái khác không thế nào yêu thích, cho dù bà tuổi đã trên năm mươi, Trần mẹ xác thực không thế nào thích Kiều Nhược.

"Oa ~" một tiếng hô nhỏ từ bên ngoài vọng vào.

"Làm sao rồi? Làm sao rồi?" Ngay Trần mẹ đều quay đầu nhìn thoáng qua.

"Người đến thật xinh đẹp." Nữ giúp việc kia thấp giọng nói: "Thật sự!"



Chương 9: Rời đi Kiều gia

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Hôm nay Kiều lão phu nhân sinh nhật 70 tuổi, lớn tuổi rồi liền mong muốn nhìn đến cảnh con cháu đầy đàn. Năm nay, lão phu nhân càng vui vẻ, con lớn nhất rốt cục đều đem cháu trai cháu gái ở ngoài mang về, tuy rằng con dâu qua đời, một cháu gái khác cũng không ở nhà, nhưng lão phu nhân vẫn rất hài lòng, dù sao cháu gái cũng sẽ trở lại. Nghĩ tới con dâu, lúc trước lão ông muốn con trai cưới người vợ này, Kiều lão phu nhân không vui, con dâu trong nhà không quá tốt, luôn đàn áp trên đầu con trai, huống chi thân mình còn mảnh mai, nếu không, chỉ sinh con gái rồi không thể sinh tiếp. Kiều lão phu nhân hoàn toàn quên mất, nếu không phải mượn gia thế Đỗ Tiểu Tiểu, cũng chỉ dựa vào Kiều lão gia có thể đem Kiều gia phát đạt tới tình trạng này sao?

Người a...

"Mẹ, ngài kêu con chuyện gì?" Diệp Tĩnh Nhã lúm đồng tiền như hoa hướng Kiều lão phu nhân đi tới.

Kiều lão phu nhân thấy Diệp Tĩnh Nhã lại đây, hài lòng cười cười, "Tĩnh Nhã a, đi đem Tâm Tâm đứa nhỏ kia kêu trở về cho mẹ, đứng ở ngoài cửa gió lạnh!"

"Ồ? Tâm Tâm thế nào chạy tới cửa làm gì a?" Diệp Tĩnh Nhã nghe vậy, liền muốn đi gọi Diệp Tâm, cùng thời điểm này, không ở trước mặt bà nội ngây ngô, còn tại cửa làm gì?

Nhưng Kiều Chấn Bang nói một câu, liền dẹp bỏ ý niệm Diệp Tĩnh Nhã: "Tôi kêu Kiều Tâm ở cửa, không phải là muốn cho nó đi đón Nhược Nhược, hai chị em đánh chút quan hệ tốt, này có cái gì không tốt?" Kiều Chấn Bang cau mày, hướng Kiều lão phu nhân nói. Haiz, bà già này không biết suy nghĩ, mái tóc dài kiến thức ngắn.

"Về nhà mình, sao lại phải có người đón a? Nhược Nhược cũng không phải người ngoài. Khí trời lạnh, ông muốn đông lạnh hư đứa nhỏ kia sao?" Kiều lão phu nhân không thuận theo.

"Mẹ, không có chuyện gì! Thân thể Tâm Tâm tốt lắm, sao có thể để vài cơn gió thổi liền sinh bệnh? Lại nói, ba ba nó cũng hi vọng hai chị em quan hệ tốt." Trong mắt Diệp Tĩnh Nhã không có bất mãn, còn khuyên Kiều lão phu nhân đang cáu kỉnh.

Nàng dâu cùng cháu gái ngoan như vậy, Kiều lão phu nhân lại càng muốn bênh vực: "Kiều Ngải, con đi! Đem chị con gọi về."

Kiều Ngải len lén liếc ông nội một cái, không dám đi.

"Bà..." Kiều Chấn Bang thở dài: "Đi thôi đi thôi "

"Ai" Kiều Ngải thật nhanh chạy ra ngoài.

Chẳng được bao lâu, chợt nghe Kiều Ngải ở bên ngoài kêu: "Ông nội, bà nội, Kiều Nhược đã trở lại!"

"Ừ ừ! Đã trở lại là tốt rồi" Kiều lão phu nhân tuy rằng không cho Kiều Tâm chờ ở cửa, kỳ thực trong lòng cũng không phải không đau Kiều Nhược, chính là, có tương đối mà thôi.

Lúc này mọi người Kiều gia luôn luôn tại một bên nói chuyện phiếm cũng ngừng lại, nhìn về phía ngoài cửa, Đỗ Nhược từ ngày đó ở sở công chứng gặp qua liền không thấy lộ diện. Còn chưa thấy Đỗ Nhược, nhưng Bạch Linh Lâm bĩu môi, nổi giận đùng đùng đã trở lại.

"Đây là làm sao rồi? Linh Lâm?" cô hai Đỗ Nhược - Kiều Ái Hoa nhanh tới nghênh tiếp, ôm lấy khuê nữ của mình.

"Mẹ..." Bạch Linh Lâm dậm chân vừa định hướng mẹ mình cáo trạng, bên này Đỗ Nhược ba người liền vào cửa.

Mọi người nhìn cửa, chỉ thấy Đỗ Nhược trên thân một bộ áo sơmi ô vuông màu xanh hơi hơi rộng mở cổ áo, lộ ra bên trong cổ nhỏ cùng xương quai xanh tinh xảo, tay áo tùy ý kéo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, rất là cảnh đẹp ý vui, phía dưới mặc một quần Jeans đơn giản thuần sắc một màu lam đậm, đi một đôi giày thoải mái, hơn nữa lưu loát buộc tóc đuôi ngựa, toàn thân cao thấp để lộ ra một loại nhẹ nhàng khoan khoái mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy 10 phần thoải mái, nhìn tổng quát thì, vòng cổ tinh xảo ở dưới bóng đêm nhưng lại phát ra một chút ánh sáng, để lộ ra gợi cảm nhè nhẹ.

Ba cô gái bất đồng khí chất tiếu sinh sinh đứng ở ngay cửa, Kiều Tâm tinh tế ôn nhu, Kiều Ngải bé bỏng hoạt bát, mà Đỗ Nhược thon dài cao gầy cũng không trương dương diễm lệ như bình thường, ngược lại có loại mị lực phản phác quy chân*, cả người tản mát ra một loại hậu tích bạc phát* bình thản.


*Phản Phác Quy Chân:

返璞归真

– Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.


Nguồn gốc của câu nói này:
Lão Tử cùng Trang Tử, cả hai đều chủ trương “Phản phác quy chân – Sống chất phác giản dị, trở về với chân thật của thiên nhiên”, nhưng với Lão Tử là thái độ phản ứng, bởi chán ghét những hiện tượng đấu tranh quyền lực, đời sống xa xỉ và tâm địa xảo trá của nhóm chính trị quyền thế. Riêng với Trang Tử thì vì lẽ khác, Người quý trọng giá trị chân chính của sinh mạng con người hơn tất cả. Cho nên Trang Tử cực lực chống lại chế độ và tập tục truyền thống, cho rằng những thứ đó, đều gây phương hại cho bản chất chân thật của mạng sống con người. (-Tàng Thư Viện-)
*hậu tích bạc phát: Tích súc thật dầy sau đó mới phát

Kiều lão gia tử khẽ rũ mắt xuống, cháu gái này khi nào thì cho người ta cảm giác có bộ dáng này?

Đỗ Nhược không để ý mọi người ngẩn ra, thẳng tắp hướng hai người già Kiều gia, khẽ gật đầu, hí mắt nhợt nhạt cười: "Ông nội, bà nội!" Sau đó đem lễ vật cầm trong tay đưa cho Kiều lão phu nhân: "Bà nội, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."

"Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi!" Kiều bà nội cao hứng gật đầu, rất là kiêu ngạo có cháu gái xinh đẹp như vậy.

Đỗ Nhược nhìn quanh một vòng, tìm được Kiều Lập Quốc: "Ba ba."

"Ah..." Kiều Lập Quốc trầm giọng, gặp Đỗ Nhược không có nói thêm câu nào, cau mày nói: "Nhược Nhược, con còn không có hướng...mẹ con…. chào hỏi đâu." Kiều Lập Quốc nghĩ một chút, vẫn là nói ra từ “mẹ”.

Kiều ông nghe xong lời này, quả muốn cạy mở đầu Kiều Lập Quốc, nhìn xem bên trong chứa cái gì, chuyện này, có thể gấp sao?

Không đợi Đỗ Nhược ra tiếng, Diệp Tĩnh Nhã giật nhẹ ống tay áo Kiều Lập Quốc, chuyển hướng Đỗ Nhược cười nói: "Nhược Nhược... Không cần phải để ý ba con, con gọi cái gì đều được, chúng ta là người một nhà, không cần để ý chuyện này!"

Lời còn chưa dứt, Kiều ông phun ra khẩu khí "Hừ".

Đỗ Nhược đều không có nhìn tới Diệp Tĩnh Nhã, liếc mắt một cái, chính là đối với Kiều Lập Quốc nói: "Con chỉ có một mẹ, vừa mới qua đời không lâu."

"Kiều Nhược!" Kiều Ái Hoa gầm lên: "Đây là sinh nhật bà nội con, cái gì có chết hay không, nhiều xúi quẩy." Vốn Kiều Ái Hoa đối với cô cháu gái Đỗ Nhược cảm giác cũng rất vi diệu, lúc chị dâu cả còn sống, bản thân mình còn có thể nịnh bợ cô ta một chút, nhưng bây giờ chị dâu cả đã chết, tài sản thì cho hết Đỗ Nhược, khiến mình đi nịnh bợ đứa con nít như vậy, thật sự là nhún nhường không được.

Diệp Tĩnh Nhã nghe xong Đỗ Nhược nói, cũng không khỏi mù mờ vành mắt, Kiều Lập Quốc thương tiếc cầm lấy tay nhỏ bé đang nắm ống tay áo mình run nhè nhẹ, lại nhìn con gái cùng con trai bên cạnh có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nhược thì càng có vẻ không vui. Chính là em hai mình đã phát ra cáu kỉnh, tạm thời kiềm lại mà thôi. Ai ngờ...

"Con nói sự thật, không phải sao?" Đỗ Nhược khẽ cười hỏi ngược lại.

Không ai nói tiếp.

"Dù sao lễ vật con cũng đưa đến, ông nội bà nội cũng gặp được, ông nội, con trước tiên có thể rời đi không?" Đỗ Nhược nhàn nhạt quét nhìn một màn tràn ngập ôn nhu, chậm rãi nói: "Con lo lắng đã quấy rầy tâm tình của các người."

"Coi như chị còn tự mình hiểu lấy." Kiều Ngải dán chặt mẹ mình, nhỏ giọng nói thầm.

Kiều lão gia nặng nề mà hít vào một hơi: "Nhược Nhược, liền trở về như vậy, người một nhà cùng một chỗ ăn bữa cơm không được sao?" Vì sao nhất định phải cố tình gây sự như vậy... Kiều Chấn Bang cũng không có nói ra miệng.

Đỗ Nhược hiển nhiên cũng hiểu được suy nghĩ ông nội, nhưng cô có thể không cùng Kiều Tâm so đo, nhưng là đối với Diệp Tĩnh Nhã, thật xin lỗi, cho dù một đời kia yêu ba ba cùng ông nội, bà nội như vậy, vì bọn họ biến thành điên cuồng như vậy, Đỗ Nhược đối với chuyện này cũng không có thỏa hiệp, huống chi, bây giờ Kiều gia đối với Đỗ Nhược mà nói không là cái gì. Trở về nơi này, cũng chỉ là cho có mà thôi.

"Con cùng bà ta cho tới bây giờ đều sẽ không phải là người một nhà." Nhàn nhạt ngữ khí, lại mang theo một loại khinh thường nói không nên lời.

"Biến, cút... Mày lập tức cút ra khỏi Kiều gia cho tao!" Kiều Lập Quốc tay run run chỉ vào Đỗ Nhược, tức giận đến không nói ra lời: "Mày cho là có tài sản của mẹ mày, là có thể không nhìn người khác sao? Nghe, chỉ bằng mày, không có Kiều gia, tao nhìn xem tiền của mày có thể dùng tới khi nào?"

Đỗ Nhược nhìn Kiều Lập Quốc, ha ha, nguyên lai là nghĩ như vậy.

Kiều ông cũng không ngăn cản, theo ý ông ta, cháu gái trước kia đối Kiều gia rất có cảm tình, biến hóa này đều là tại tài sản con dâu mới vậy, trong lòng cũng cảm thấy hẳn là làm cho cháu gái đi ra ngoài đụng vào vách tường, được giáo huấn rồi trở về, mới biết được Kiều gia trọng yếu, khi đó, hết thảy liền tốt.

Tuy rằng không thể nói nắm chắc mười phần, nhưng là Đỗ Nhược đối với tâm tư của Kiều lão gia vẫn biết, Đỗ Nhược cúi đầu, gập người thật sâu, sau đó cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.

Kiều gia, gặp lại sau.

Diệp Tĩnh Nhã như là đột nhiên phục hồi tinh thần lại, tránh thoát Kiều Lập Quốc, đuổi theo ra bên ngoài, "Nhược Nhược..."

"Tĩnh Nhã! Không cần đuổi theo." Kiều Lập Quốc bắt lấy cánh tay Diệp Tĩnh Nhã, trấn an nói.

"Em lại không cần! Anh làm gì vì..." Diệp Tĩnh Nhã nhíu lại đôi mi thanh tú, nhẹ giọng trách cứ Kiều Lập Quốc.

"Được rồi!" Kiều Chấn Bang vẫy vẫy tay: "Khiến nó một người ở bên ngoài xông xáo cũng tốt, trải qua bên ngoài vất vả, mới biết trong nhà có bao nhiêu tốt."

Diệp Tĩnh Nhã nghe được đại gia trưởng lên tiếng, cũng không lên tiếng nữa. Nhưng thật ra lúc này trong mắt Kiều Tâm hiện lên một tia mừng như điên, Kiều Ngải cùng Bạch Linh Lâm thì càng trực tiếp, "Vậy có phải hay không nói chị ta cùng chúng ta không còn quan hệ gì."

Kiều Ngải còn khoa trương làm động tác quét rác: "Bị đuổi ra khỏi nhà."

Bạch Linh Lâm thổi móng tay mình: "Hừ, ai bảo chị ta vừa mới không chịu cho mình mượn xe."

Kiều Chấn Bang cũng không quản bọn nhỏ nói thầm thế nào, liền lên tiếng đi ăn cơm. Một bữa cơm, không có Đỗ Nhược, cũng đúng là vô cùng náo nhiệt. Có vài người ở trong lòng vui sướng khi người gặp họa nghĩ thảm trạng sau khi Đỗ Nhược ly khai Kiều gia.

Cho đến thật lâu về sau, người Kiều gia nhớ tới bữa cơm này, mới phát giác vô cùng châm chọc.

Đại viện quân khu, Trần gia.

"Tiểu Ngôn! Điện thoại! Mau xuống đây nghe điện thoại!" Trần phu nhân hướng trên lầu kêu: "Tiểu Thâm… Thằng nhỏ khẳng định lại đang nghiên cứu cái gì đó, cả ngày đều dí đầu trong phòng. Dì đi lên gọi nó, nói nó gọi lại vào số máy này, có người tìm nó."

"Ha ha" đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp có chút khàn khàn,:"Được, dì à! Phiền toái dì."

"Không có chuyện gì" Trần phu nhân để điện thoại xuống. Lên lầu đến trước một gian phòng, mở cửa, quả nhiên, Trần Ngôn một đầu tóc rối tung, mặt tiều tụy, chỉ riêng hai mắt sáng lên nhìn một đôi khí giới bên cạnh, không biết đang làm những gì.

"Tiểu Thâm vừa mới gọi điện thoại tới tìm con, kêu con cũng không nghe!"

Trần Ngôn ngẩng đầu lại cúi đầu: "À, đã biết."

"Mau gọi lại đi! Con này tiểu tử thối, đừng cho là mẹ không biết khẳng định con không biết mình nói cái gì, quay đầu liền quên." Trần phu nhân một chưởng vỗ vào đầu Trần Ngôn, rất có tư thế.

"Ai u" Trần Ngôn phô trương ôm đầu,:"Mẹ, Giáng Long Thập Bát Chưởng của mẹ lại cao hơn một tầng."

Trần phu nhân buồn cười nhìn con mình: "Ít nói đi! Người ta tìm con không chừng là chuyện gấp!"

"Ôi, con hiện tại gọi điện thoại." Trần Ngôn chào quân lễ.

Trần Ngôn gọi điện thoại, ở trong lòng âm thầm may mắn, may mắn mẹ hiểu biết bản thân mình, bằng không bản thân mình khẳng định lại quên.

"Mày thằng nhóc này, lại đâm đầu vào thứ rách nát gì vậy?" Điện thoại thông, đối phương lập tức cười trêu nói: "Nói đi, chuyện gì? Nghe nói gần đây mày cùng Hướng Tinh tìm tao rất cấp bách."

Nói ra việc này, xem là mày gấp, hay là tao gấp. Trần Ngôn âm thầm châm chọc.

"Nói mau! Tao đây một người chỉ có mấy phút." Tề Thâm thúc giục, mắc cỡ ngại ngùng, thật không giống đàn ông.

"Tề Thâm, mày cùng Đỗ Nhược còn quen nhau không?" Trần Ngôn nghĩ một lát, vẫn là quyết định nói cho Tề Thâm.

“Đỗ Nhược? Ai vậy?" Tề Thâm không biết chuyện Đỗ Nhược sửa họ.

"Là Kiều Nhược. Cô ấy đã đổi họ." Trần Ngôn nghĩ nghĩ: "Mày đi không lâu, mẹ Kiều Nhược liền qua đời, cụ thể tình huống thế nào, chờ mày trở về lại nói tiếp. Tao không biết giữa tụi mày xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tề Thâm, tao nói với mày, Đỗ Nhược sắp xuất ngoại, trong khoảng thời gian ngắn có vẻ như chưa có tính toán trở về."

"..."

Đầu điện thoại bên kia lâm vào trạng thái trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ.

Hồi lâu.

"Khi nào thì đi?" Giọng nói Tề Thâm có vẻ 10 phần mỏi mệt.

"Cái gì?" Trần Ngôn không có phản ứng kịp.

"Con mẹ nó tao hỏi mày, người phụ nữ kia khi nào thì đi?" Đột nhiên, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.

Quả nhiên, Trần Ngôn cảm giác mình vừa mới đụng trúng chỗ đau của nó. Bất quá, làm lính thực thô lỗ, động một chút là thô bạo quát, động một chút là bắt đầu.

"Thời gian cụ thể tao không biết, nhưng..." Trần Ngôn chần chờ một chút: "Nghe nói, thủ tục cũng đã làm xong. Tùy thời điểm cũng có thể rời đi."

Tề Thâm vô lực cầm tay nghe, không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Tề thiếu?" Điện thoại bên kia, Trần Ngôn gọi.

Tề Thâm nhìn đến bên cạnh có người ý bảo thời gian sắp đến, nhanh chóng cầm lấy tay nghe: "Trần Ngôn, mày cùng Hướng Tinh giúp tao trông chừng một chút, tao rất nhanh là có thể trở về! Bốn ngày, không, ba ngày liền đủ! Tao nhất định mau chóng chạy trở về."

"Ừ, đã biết. Chính mày cẩn thận một chút." Trần Ngôn dặn dò.

"Ừ ừ, mày giúp tao trông chừng một chút, tao rất nhanh trở về đi..." Tề Thâm cúp điện thoại, nhịn không được lại dặn dò một phen.

"Đã biết! Mày cẩn thận một chút."

Trần Ngôn để điện thoại xuống, không biết mình làm đúng hay không, dù sao vào lúc này, gọi điện thoại nói loại chuyện này cho nó nghe, sợ sẽ ảnh hưởng đến nó.

Haiz, hồng nhan họa thủy, Trần Ngôn nói thầm lên lầu, thằng nhãi này hoàn toàn quên mất bộ dạng chân chó của mình ở trước mặt Diêu nữ vương.

Bên này Tề Thâm để điện thoại xuống, vô lực vuốt mặt mình, Tề Thâm cảm giác mình thật buồn cười, bên này mới thuyết phục bản thân mình tha thứ cô ấy, đứa bénếu là không có, khi nào muốn thì cũng có thể có, không cần phải vì chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm, bên kia, người ta đã chuẩn bị vô thanh vô tức rời đi.

"Không có sao chứ?" Đồng đội quan tâm hỏi một câu.

"Không có việc gì." Tề Thâm vuốt mặt, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải chạy trở về để hỏi cho ra nhẽ. Hai ngày sau, đồng đội hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là "Không có việc gì".

Không có việc gì?

Không có việc gì, mới là lạ!!!



Chương 10: Tính sai

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Thời tiết đã dần dần trở nên lạnh, sáng sớm Đỗ Nhược thức dậy luyện tập buổi sáng cũng không còn mặc một thân quần áo mỏng manh để luyện công, mà dì Lưu dặn dò sớm mặc vào áo dài quần dài, cho dù Đỗ Nhược biết mình thân thể tốt lắm, nhưng cũng không muốn tổn hại quan tâm của Dì Lưu đối với mình. Như vậy sáng sớm, Đỗ Nhược mặc một cái quần vận động hình thức đơn giản màu xám nhạt, thân trên áo có mũ cùng một màu, có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái mà bừng bừng tinh thần phấn chấn.

Từng chiêu thức khoa tay múa chân tung ra, Đỗ Nhược đã đem tất cả võ công đều đùa giỡn một lần, lại càng lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Cầm lấy khăn mặt đặt bên ghế tựa, Đỗ Nhược lau mồ hôi trên mặt, hô, vừa lòng liền gật gật đầu, rốt cục có thể thu phát tự nhiên.

Bản sự quả nhiên vẫn nắm giữ ở trong tay mình, trong lòng mới có cảm giác an toàn. Tâm tình Đỗ Nhược có chút thoải mái đi vào trong nhà. Dì Lưu thấy Đỗ Nhược vào nhà, mới đưa bữa sáng đã sớm chuẩn bị xong bưng lên bàn ăn.

Đỗ Nhược cầm lấy một cái bánh bao nhỏ còn nóng hổi, đang chuẩn bị ăn, nhìn thấy một bên dì Lưu biểu tình muốn nói lại thôi. Đỗ Nhược nghi ngờ buông bánh bao trong tay ra: "Dì Lưu, dì có phải có chuyện gì muốn nói cùng con hay không?"

"A..." Dì Lưu khẩn trương ho ho khan: "Không... Không có gì, kỳ thực cũng không có cái gì."

Gặp dì Lưu khẩn trương, thân thể căng thẳng, Đỗ Nhược nghĩ, chẳng lẽ trong cảm nhận dì Lưu mình thật đáng sợ vậy sao? Bất đắc dĩ trấn an: "Dì Lưu, không cần khẩn trương, có chuyện gì dì nói xem, có thể giúp con khẳng định sẽ giúp, nếu không được, con cũng có thể giúp dì nghĩ biện pháp a."

Kỳ thực cũng không phải thật đáng sợ, chính là có khi Đỗ Nhược lúc lơ đãng toát ra quý khí, luôn làm cho dì Lưu trước đây nghèo khổ nửa đời người cảm thấy áp lực nho nhỏ, huống chi, dì Lưu hiện tại cảm giác mình đã làm sai chuyện, thì càng thêm thấp thỏm: "Kỳ thực chính là dì lắm miệng gây họa..." Nói xong, như bé con mà liếc mắt một cái nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhẹ nhàng gật gật đầu, cổ vũ Dì Lưu nói tiếp.

"Con không phải cho gì một phương thuốc sao?" Dì Lưu ảo não buông đầu xuống: "Sau khi dì dùng xong vài đợt trị liệu, tay chân già nua này liền khá nhiều, liền... Sau đó có một người bạn già cũng bị tật xấu này, dì liền đem cho phương thuốc, dì tối hôm qua nghe Thiên Minh nói, phương thuốc này là không thể truyền loạn."

Còn tưởng rằng là chuyện gì. Đỗ Nhược nhìn ánh mắt lo lắng, hối hận của đối phương, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thấp giọng nói: "Dì Lưu, không cần lo lắng, không phải chuyện lớn gì."

"Ừ" Dì Lưu gặp Đỗ Nhược không có tức giận, nhãn tình không khỏi sáng lên: "Người bạn kia của dì dùng xong không có bị đau như trước nữa."

"Ha ha, phương thuốc kia chính là giảm bớt đau đớn khi bị phong thấp a, nếu bạn của dì bị bệnh phong thấp, đương nhiên là có hiệu quả." Đỗ Nhược gật đầu.

"Dì Lưu, dì nhất định phải hỏi rõ đối phương có phải hay không bị bệnh này mới được, trung y chú ý chính là đúng bệnh hốt thuốc, về sau cũng không thể tùy tiện đưa thuốc cho người ta." Đỗ Nhược nghiêm túc dặn dò dì Lưu.

"Ah..., dì đã biết." Dứt lời, dì Lưu lại đứng thẳng sống lưng: "Dì bị phong thấp, Thiên Minh không biết mang dì đi bao nhiêu bác sĩ cũng chưa chữa khỏi, Nhược Nhược vừa ra tay, liền xong, lợi hại như vậy, làm sao có thể trị cho người khác không hết được?"

Đỗ Nhược nhìn dì Lưu, không biết tự tin của dì Lưu là nơi nào tới, kỳ thực Đỗ Nhược chính là đưa phương thuốc tác dụng ngoài cộng thêm uống thuốc, cũng không có ảnh hưởng đến cái khác, nhưng là cũng bởi vậy, lão nhân gia lại tin tưởng vững chắc mình là một bác sĩ trung y rất lợi hại.

"Nhược Nhược, phương thuốc của con truyền ra ngoài thật sự không có chuyện gì sao?" Dì Lưu bắt đầu cảm thấy phương thuốc kia chính là bài thuốc bí truyền tổ truyền của Đỗ Nhược, trong lòng hạ quyết tâm muốn đi thu hồi nó lại.

Đỗ Nhược cười lắc đầu: "Không quan trọng." Tuy rằng bây giờ còn không thích hợp để cho người khác biết mình biết y thuật, nhưng chỉ là một phương thuốc mà thôi, Đỗ Nhược cũng không có ra tay cứu người, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn. Lúc trước khi học y, gia tộc tổ huấn liền có hành y tế thế, thầy thuốc nhân tâm, có thể trợ giúp cho người khác, Đỗ Nhược sẽ không mất hứng, lại nói, đây cũng là một loại duyên.

Bởi vì buổi chiều muốn đi văn phòng luật của luật sư Tưởng Thiếu Hiền làm việc, thời gian kế tiếp, Đỗ Nhược liền không có tâm tư đi quản dì Lưu, dùng xong bữa sáng, toàn bộ tinh lực liền đều đặt ở cân nhắc hợp đồng Tưởng Thiếu Hiền soạn thảo, liền ngay cả cơm trưa dì Lưu cũng bưng vào thư phòng.

Tối hôm qua sau khi rời đi Kiều gia, Đỗ Nhược liền nhận được điện thoại Tưởng Thiếu Hiền, lúc trước Đỗ Nhược nhờ anh tìm người quản lý tài sản nay đã tìm được, hỏi Đỗ Nhược có thể hay không cùng nhau ăn bữa cơm, gặp mặt, mọi người ngồi xuống bàn bạc một chút. Đỗ Nhược vừa vặn không có ăn cơm chiều liền ra khỏi Kiều gia, ba người liền hẹn gặp nhau.

Đỗ Nhược sau khi về đến nhà, suy nghĩ một chút, cảm thấy người quản lý tài sản kia không sai, lập tức liền gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Hiền, nhờ anh hỗ trợ liên hệ vị quản lý tài sản kia, hẹn hôm nay đến văn phòng Tưởng Thiếu Hiền ký hợp đồng.

Sáng sớm hôm nay, Đỗ Nhược nhận được hồ sơ đàm phán song phương của Tưởng Thiếu Hiền gởi, liên quan đến toàn bộ gia sản của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược không thể không cẩn thận cân nhắc.

Buổi chiều, coi xong văn kiện buổi sáng, Đỗ Nhược mới dừng lại chuẩn bị xuất phát.

Lúc Đỗ Nhược thay quần áo, phát hiện bụng của mình có vẻ như hiện rõ lên không ít, Đỗ Nhược nhẹ xoa cái trán, còn không đủ bốn tháng, theo lý còn không nhìn ra à? Đỗ Nhược hạ quyết tâm, ổn định tinh thần buổi tối trở về tự bắt mạch.

Đỗ Nhược lái xe, một đường tới nơi hẹn. Cô lên tầng 24, hỏi nhân viên tiếp tân: "Xin hỏi, Tưởng luật sư có ở đây không?"

"Ngài hảo, xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Cô gái tiếp tân thoáng đánh giá một chút, thật khách khí nói.

Đỗ Nhược gật đầu: "Có."

"Xin ngài chờ một chút." Cô gái tiếp tân lập tức gọi điện thoại.

Đỗ Nhược rõ ràng cảm giác được, khi cô đi vào văn phòng luật, tầm mắt mọi người đều tập trung đến trên người cô, âm thanh nói chuyện chung quanh cũng nhỏ đi không ít.

Đỗ Nhược không khỏi hơi hơi nhíu mày, Thượng Kinh này…

Cũng không biết trong điện thoại nói gì đó, cô gái tiếp tân sau khi để điện thoại xuống, lập tức chưng vẻ mặt tươi cười: " Xin cô đợi một lát. Tưởng tiên sinh lập tức tới ngay."

Đỗ Nhược lộ ra nụ cười tủm tỉm, nói lời cảm tạ.

"Đỗ tiểu thư. " Tưởng Thiếu Hiền quả nhiên rất nhanh liền từ bên trong đi ra: "Thật xin lỗi, làm cho cô đợi lâu. Xin mời đi theo tôi."

Đỗ Nhược theo Tưởng Thiếu Hiền tiến vào văn phòng, phát hiện vị quản lý tài sản kia đang ngồi ở đây.

"Xin chào!" Ngụy Trạch Hoa mặc dù tối hôm qua đã gặp Đỗ Nhược, nhưng tâm tính bất đồng, lúc này ở trong lòng đơn giản đối với Đỗ Nhược đánh giá một phen, trách không được muốn tìm người đến quản lý tài sản, nhìn Đỗ Nhược mang khí chất thong dong, thật sự cùng tiền tài không liên quan, thích hợp làm bác sĩ hay là học giả hơn.

"Xin chào! Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ." Đỗ Nhược mỉm cười vươn tay bắt tay Ngụy Trạch Hoa.

"Không muộn, là tôi đến sớm, cùng Thiếu Hiền nói ít chuyện mà thôi." Ngụy Trạch Hoa cười giải thích.

Tưởng Thiếu Hiền nhìn hai người, cũng không nói gì thêm, dù sao một người là bạn của mình, sắp là cộng sự đồng sự, một là chủ mình, hai người này có thể ký hợp đồng, mình cũng bớt việc không ít.

Quả nhiên, hai người đều đối với nội dung hợp đồng kia cảm thấy vừa lòng, thuận lợi ký kết.

"Về sau liền làm phiền anh, Ngụy tiên sinh." Đỗ Nhược ký văn kiện cuối cùng, bắt tay cùng với người quản lý tài sản tư nhân mới nhậm chức của mình.

"Đâu có! Là tôi phải cám ơn Đỗ tiểu thư cho tôi cơ hội có được công việc này." Ngụy Trạch Hoa chân thành cám ơn.

Đỗ Nhược cười cười, không có nói thêm gì nữa.

Thời gian kế tiếp, Ngụy Trạch Hoa giải thích cho Đỗ Nhược biết bước đầu mình định ra kế hoạch quản lý đầu tư tài sản của Đỗ Nhược như thế nào. Đợi cho đến lúc toàn bộ kết thúc, trời đã tối rồi.

Đỗ Nhược uyển chuyển từ chối lời mời cùng nhau ăn cơm. Qua một buổi chiều, Đỗ Nhược cảm giác thấy thật mệt mỏi, thầm nghĩ nhanh chóng đi về, tìm hiểu nguyên nhân bản thân mình không bình thường.

Đứng dậy cáo từ, Đỗ Nhược đi tới cửa, xoay người hướng Tưởng Thiếu Hiền nói: "Tưởng luật sư, cám ơn anh." Cám ơn anh đã chiếu cố đoạn thời gian này, Đỗ Nhược biết, nếu không phải người này tận tâm tận lực giúp bản thân tìm, cũng không thể nhanh có kết quả như vậy.

"Ah... " Tưởng Thiếu Hiền biết tiếng cám ơn này là vì cái gì, cũng không chối từ, trực tiếp đồng ý. Vốn chính là xem phần nhân tình Đỗ phu nhân, nhưng qua mấy ngày nay thật thưởng thức cô bé này, mới có thể lấy tư thái trưởng bối khắp nơi chiếu cố nhiều hơn. Đỗ Nhược gặp đối phương đáp ứng, cũng sẽ không nói thêm nữa, có một số việc để ở trong lòng, biểu hiện ở trong hành động, không phải nói miệng là được.

Sau khi Đỗ Nhược vừa về tới nhà, vội vàng ăn xong cơm tối liền trở về phòng. Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Đỗ Nhược ngồi tắm mát xa trong bồn tắm lớn, tùy ý để từng đợt bọt nước đánh vào thân thể mình, chính là cau mày suy nghĩ kết quả mình vừa mới bắt mạch.

Ba bào thai...

Đỗ Nhược vô lực rên rỉ một tiếng, tựa đầu trên mép bồn tắm, chuyện này hoàn toàn không trong dự tính của bản thân.

Mạch tượng này khiến mình thật sự chấn động một phen, vô luận mình bắt mạch bao nhiêu lần, mạch tượng cũng là biểu hiện ba bào thai. Đỗ Nhược suy nghĩ, đời trước lúc mình xoá sạch đứa nhỏ rõ ràng chỉ có một, vì sao đời này lại biến thành ba bào thai? Chẳng lẽ là một đời kia bản thân mình không có dưỡng tốt thân thể chút nào, làm cho chỉ có một bé cưng thành hình, hai bé khác quá nhỏ?

Sống lại tới nay, Đỗ Nhược lần đầu tiên mất đi bình tĩnh.

Cho đến lúc tiến vào ổ chăn, Đỗ Nhược vẫn trằn trọc không yên như cũ, không cách nào đi vào giấc ngủ. Đỗ Nhược an ủi mình, chỉ là một đứa bé biến thành ba đứa bé, bản thân mình buôn bán có lời không phải sao? Rõ ràng mình cũng không rối rắm đời trước đến tột cùng là bao nhiêu đứa bé, như vậy, vì sao lại ngủ không được? Trong lòng Đỗ Nhược có một loại cảm xúc không nói thành lời.

"Không được! Giờ bụng lớn rất nhanh, rất nhanh liền giấu giếm không nổi nữa." Đỗ Nhược trước khi ngủ nói thầm, mơ mơ màng màng nghĩ... Nếu như bị người đàn ông kia biết, bản thân mình khẳng định chạy không được.


3 bé cưng này rất dễ thương, cũng lấy nhiều hiếp ít y chang con của Thương Thương – Tâm hữu bất cam! ^^


Chương 11: Chuẩn bị rời đi

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Ngày hôm sau, Đỗ Nhược dậy trễ, trong gương vành mắt cô thâm đen rõ ràng, người sáng suốt vừa thấy cũng biết là giấc ngủ không đủ.

"Nhược Nhược, con có phải không thoải mái a?" Dì Lưu bị vành mắt thâm quầng của Đỗ Nhược dọa nghiêm trọng, lo lắng nhìn Đỗ Nhược.

"Không có việc gì, Dì Lưu." Đỗ Nhược lắc lắc đầu.

Lúc Đỗ Nhược đi qua phòng khách, bước chân dừng một chút, nhớ tới quyết định tối hôm qua của mình, vẫn là có ý định gọi điện thoại cho bạn ở California bên kia hỏi một chút, xem chuyện phòng ốc làm xong chưa?

Dì Lưu một bên bày biện bữa sáng, một bên nhìn Đỗ Nhược gọi điện thoại, cảm thấy hôm nay Đỗ Nhược rất kỳ quái, như là có chuyện gì gấp.

"Ok, thank you very much!" Đỗ Nhược sau khi để điện thoại xuống, khóe miệng hơi vểnh, hiển nhiên là nghe được đáp án hài lòng. Đỗ Nhược xoay người nhìn thấy Dì Lưu, cười khổ một cái, hỏng bét, lúc trước nói với dì Lưu, mười ngày nửa tháng sau mới đi a. Dì Lưu hiển nhiên thấy được Đỗ Nhược cười khổ: "Làm sao rồi? Nhược Nhược?"

Duỗi đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao: "Dì Lưu, phòng ở bên kia đã tìm xong rồi, con tính toán hai ngày nữa liền đi Mỹ."

"Cái gì?" Dì Lưu kinh hãi, không hiểu hỏi.

"..."

Đỗ Nhược vốn là muốn giải thích một chút, dù sao trước khi đi, không thể để cho người khác biết việc này, nhưng thấy Dì Lưu đang nhìn cô chằm chằm, cô muốn nói dối thế nào đều không nói được.

"Chuyện bên này cũng đã làm xong, bên kia phòng ở cũng tìm xong rồi, con... Đã xảy ra chút chuyện, muốn sớm một chút rời đi nơi này."

Dì Lưu thất vọng nhíu nhíu mày, rất nhanh liền giữ vững tinh thần: "Vé máy bay đặt xong chưa?"

"A..." Đỗ Nhược không có phản ứng kịp: "Chưa có đặt vé…."

Dì Lưu nhìn Đỗ Nhược biểu tình ngây ngốc làm cho tức cười, thở dài: "Vậy ăn sáng đã, sau đó nhanh đặt vé máy bay. Dì đi giúp con thu thập hành lý."

"Dì Lưu..." Đỗ Nhược không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nhược Nhược, chuyện người trẻ tuổi các con a, dì không hiểu!" Dì Lưu vươn tay xoa xoa tóc Đỗ Nhược, đứa nhỏ này thật cao: "Nhưng mà dì biết Nhược Nhược là một người có kế hoạch, có bản lĩnh lắm! Con muốn rời đi sớm một chút, khẳng định có lý do của con."

Đỗ Nhược cảm động ôm bác gái này: "Cảm ơn dì Lưu! Ha ha, con còn tưởng rằng dì sẽ tức giận."

"Ha ha..." Dì Lưu cười vui vẻ, biết trong lòng Đỗ Nhược có mình: "Được rồi, chỉ còn một chút thời gian như vậy, dì nhanh chóng đi mua đồ."

Đỗ Nhược đột nhiên nghĩ đến danh sách đồ cần mua thật dài của dì Lưu, không phải là đem toàn bộ gì đó mua hết, khiến mình mang đến Mỹ đi?

Trên thực tế, Đỗ Nhược đoán thật sự rất chuẩn. 2 ngày nay, Đỗ Nhược và dì Lưu dạo siêu thị cùng trung tâm thương mại lớn lớn nhỏ nhỏ ở Thượng Kinh, bởi vì Đỗ Nhược là phụ nữ có thai, dì Lưu còn gọi thêm con mình - Lưu Thiên Minh cùng con dâu Vương Thiến Thiến lại đây đảm đương lái xe cùng giúp đỡ.

"Hô..." Lưu Thiên Minh mệt rã rời ngồi trên ghế sofa, nhìn một bên vợ cùng mẹ còn dư thừa tinh lực, cảm giác sâu sắc phụ nữ thật sự là quá kinh khủng, nhất là phụ nữ đi dạo phố. Đỗ Nhược không còn khí lực, vội vàng vào phòng bếp rót ba ly nước trái cây mang ra.

"Anh Lưu, chị Thiến Thiến, vất vả hai người." Đỗ Nhược ngượng ngùng cười cười.

"Không có chuyện gì, Tiểu Nhược. Hai ngày nay chị đi theo mẹ, học không ít chuyện đâu."

Vương Thiến Thiến cảm thấy rất thần kỳ, bản thân mình từ nhỏ ở tại Thượng Kinh, cũng không biết còn có nhiều nơi thế này, mẹ chồng nhà mình mới ở đây vài năm, thế nào liền quen thuộc như vậy. Vài ngày nay tuy rằng rất mệt, nhưng cùng mẹ chồng quan hệ thân mật không ít, còn học rất nhiều việc trước kia không biết.

Dì Lưu rất hài lòng nhìn con dâu của mình, không sai, là đứa bé ngoan, một chút cũng không yếu ớt. Vương Thiến Thiến nhận được ánh mắt tán thưởng của mẹ chồng, thì càng thêm kiêu ngạo.

"Mọi thứ đều mua đủ sao?" Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lưu Thiên Minh cảm giác mình rốt cục sống lại.

Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn mấy thứ này, không cần đi mua nữa, mình cũng không phải chạy nạn.

"Ừ! Đã mua xong." Dì Lưu cẩn thận nhìn nhìn, bàn tay to vung lên, được rồi. Ba người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Mọi người liếc nhau, đều nở nụ cười.

"Mẹ, Tiểu Nhược, tụi con đây đi về trước." Như là đã chuẩn bị tốt, hai vợ chồng Lưu Thiên Minh cũng đứng dậy rời đi.

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi! 2 ngày nay anh chị vất vả nhiều rồi." Đỗ Nhược đưa hai người đi ra ngoài, thuận tiện mời.

"Không cần! Em đêm mai bay, hôm nay liền nghỉ ngơi thật tốt đi!" Vương Thiến Thiến khuyên nhủ, mình cảm thấy cô gái này rất tốt mới lăn vô giúp không vì mục đích gì cả.

"Vậy đêm mai cùng đi ra ngoài ăn?" Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, đề nghị.

"Vậy đi! Ăn xong liền đưa em đi sân bay." Vương Thiến Thiến hiển nhiên đồng ý: "Vậy được, chị trở về nói cho Tiểu Khải, để nó giữa trưa ăn ít thôi, để dành bụng, đêm mai có người mời ăn đại tiệc."

Nói xong, liền chạy về nhà, Lưu Thiên Minh ở phía sau bất đắc dĩ nhìn, chậc chậc, lớn như vậy còn giống trẻ con.

"Nhược Nhược, điện thoại!" Dì Lưu ở trong phòng kêu.

"Được, em về đi, mẹ anh đang kêu em." Lưu Thiên Minh hướng Đỗ Nhược vẫy vẫy tay.

Đỗ Nhược gật đầu, đi trở về.

"Xin chào, tôi là Đỗ Nhược! Ai vậy?" Đỗ Nhược cầm lấy điện thoại, không biết ai gọi điện thoại cho mình. Sờ sờ bụng của mình, giống như đã lớn không ít.

"Đỗ Nhược, là mình!"

Tay Đỗ Nhược đặt ở bụng dừng lại một hồi: "Hướng Tinh... có việc?"

"Không có việc gì không thể tìm bạn nói chuyện phiếm?" Hướng Tinh không nhìn Trần Ngôn thúc giục một bên, chuyển hướng nhìn mành thuỷ tinh treo trên cửa sổ:"Tụi mình ở tiệm cà phê Tinh Ngữ, ra ngoài nói chuyện chút đi."

Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở ra, cũng có tâm tình trêu chọc Hướng Tinh: "Bạn cũng uống cà phê?" Nếu nhớ không lầm, cái người này chính là không thích đi quán cà phê nhất.

"Còn không phải Diêu Nhạc Nhạc cùng Trần Ngôn hay thích tới đây." Nói chưa dứt lời, Hướng Tinh liền nổi giận: "Bạn tới không đó?"

Đỗ Nhược thật sự là quá mệt mỏi, không nghĩ đi: "Mình hôm nay đi ra ngoài mua đồ, vừa mới trở về, mệt chết đi được, các bạn tự chơi đi..."

"Mua cái gì?" Hướng Tinh không đợi Đỗ Nhược nói hết lời, liền trực tiếp hỏi.

Đỗ Nhược có chút ngẩn ra, trầm mặc một lát:"Hướng Tinh, bạn không phải đã biết?"

"Đúng!" Hướng Tinh chỉa chỉa di động, đối với Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc đang bên cạnh làm khẩu hình, cô đã biết..."Tính toán khi nào thì đi?"

"Ah..., đặt vé máy bay là tối mai 8: 00." Nếu đã biết, liền không cần giấu giếm.

"Nhanh như vậy?!" Hướng Tinh thình lình từ trên ghế đứng lên, làm 2 người bên cạnh sợ hãi.

Trần Ngôn và Diêu Nhạc Nhạc liếc nhau một cái, sao lại thế này?

"Đỗ Nhược, bạn không đợi Tề Thâm trở về sao?" Hướng Tinh bị Diêu Nhạc Nhạc kéo ngồi xuống ghế. Đỗ Nhược đột nhiên nghe được cái tên đó, chợt ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên mình sống lại tới nay nghe được tên của người kia. Không để Đỗ Nhược nghĩ nhiều, Hướng Tinh đã ở bên kia kêu lên: "Đỗ Nhược? Đỗ Nhược? Bạn còn ở đó không?"

"Ừ. Mình đang nghe." Đỗ Nhược không muốn suy nghĩ tiếp: "Hướng Tinh, anh ấy và mình đã chia tay!" Nếu không có nhớ lầm, hơn ba tháng trước, đã chia tay, không phải sao? Trong giọng nói mang theo ủy khuất ngay chính mình cũng không biết.

"Hả?" Hướng Tinh mờ mịt nhìn Trần Ngôn, chuyện khi nào a?

"Hơn ba tháng trước, tụi mình đã chia tay." Đỗ Nhược hít sâu, lặp lại một lần nữa.

"Ai nha! Chuyện của các người mình mặc kệ." Hướng Tinh đầu óc rối tinh rối mù: "Bạn chừng nào thì trở về?"

Đỗ Nhược giống như thấy được cô gái kia phiền chán ở trong quán coffee, cười cười: "Lúc nên trở về sẽ trở về."

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, liền cúp điện thoại.

Đỗ Nhược nhìn trên sàn nhà nhiều đồ như vậy, liền nhanh chóng cũng đi hỗ trợ thu thập.

Quán cà phê Tinh Ngữ.

"Thế nào thế nào?" Diêu Nhạc Nhạc khẩn trương hỏi Hướng Tinh, hét to, lại bới tóc, kết quả đã xảy ra chuyện gì?

"Tối mai tám giờ bay." Hướng Tinh để điện thoại di động xuống, có chút đau đầu:"Nó cùng Tề Thâm chia tay rồi. Vậy Tề thiếu nói với bạn như thế nào?"

"Nhờ chúng ta nhìn xem có thể hay không từ từ." Trần Ngôn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Vé máy bay đều đặt rồi, từ từ thế nào?" Miễn cưỡng ngồi trên ghế, "Bạn..." Hướng Tinh còn muốn nói gì, đã bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt.

Là di động Trần Ngôn.

"Này! Ba? Có chuyện gì sao?" Trần Ngôn cầm lấy di động, vội ngồi thẳng người, là dãy số của ba mình. Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh nghe được là điện thoại ba Trần, cũng không khỏi ngồi thẳng thân thể, bốn lỗ tai vội đứng thẳng lên, có thể hay không nghe thấy chút gì.

"Ngày mai? À, con đã biết.... ừ... ừ... Con hiểu được... Được, tạm biệt." Trần Ngôn đợi đến đối phương cúp điện thoại mới chậm rì rì tắt di động. Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc đều nhìn Trần Ngôn không chớp mắt.

"Ba mình, " Trần Ngôn lắc lắc di động trong tay, ngay sau đó còn nói: "Tề Thâm ngày mai mới có thể trở về." Hô, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy rất tốt a!" Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh đều cao hứng cụng ly, các cô những người này có thể ở trong hội của mình gặp được một người mình thích, gia thế lại giống mình, là một chuyện thật may mắn. Đối với Tề Thâm cùng Đỗ Nhược, các cô là chúc phúc, có cơ hội hòa hảo, đương nhiên đáng giá các cô cao hứng.

Trần Ngôn cũng vì anh em của mình vui vẻ.

Chương 12: Gặp mặt

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

"Dì Lưu! Những thứ này đều là cho con mang đến Mỹ à?" Đỗ Nhược xem bao lớn bao nhỏ trước mắt ước chừng chiếm hết phòng khách, âm thầm líu lưỡi.

Dì Lưu lưu loát đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên tay, suy nghĩ một lát: "Hay là quá ít?"

Đỗ Nhược cả kinh, vội vàng nói: "Đã quá nhiều rồi."

Dì Lưu liếc nhìn Đỗ Nhược, "Phốc xuy" nở nụ cười một tiếng: "Được rồi! Dì đã biết! Mấy thứ này a, con cũng đừng nói không cần, dì đã hỏi qua vợ chồng có con xuất ngoại, đây đều là kinh nghiệm tổng kết được."

Đỗ Nhược biết Dì Lưu là dọa bản thân mình, không khỏi lau mồ hôi lạnh.

"A..." Dì Lưu vỗ tay xuống đùi.

Không phải là đã quên cái gì chưa có mua đi, Đỗ Nhược ghé mắt.

Quả nhiên...

"Dì đã quên mua cho con một ít vải bông. " Dì Lưu sốt ruột nói.

"Dì Lưu, vải bông?" Để làm gì? Chẳng lẽ là làm tã cho bé cưng? Đỗ Nhược cảm thấy tư tưởng của mình có chút quỷ dị.

"Lúc bé cưng vừa mới sinh, làn da rất mềm, vải bông là tốt nhất, mới không làm cho da bé cưng bị thương." Dì Lưu thấy Đỗ Nhược một mặt ngây thơ, lập tức nhất thời giải thích.

Đỗ Nhược dở khóc dở cười, đều có thể đoán trúng?!"Dì Lưu, vải bông, ở nước ngoài cũng có thể mua được."

"Như vậy a, vậy được!" Dì Lưu nhìn Đỗ Nhược bị dọa sợ, chỉ có thể thỏa hiệp: "Con phải nhớ đi mua, nhớ chưa? Về sau không rõ chuyện gì, liền gọi điện thoại về! Có nghe hay không?"

"Vâng." Đỗ Nhược cúi đầu, ngoan ngoãn đáp, không nói tiếp đề tài này nếu không dì Lưu lại khóc.

Ăn xong cơm chiều, những thứ cần thu thập đều thu thập xong, Đỗ Nhược liền cùng Dì Lưu ở trong phòng khách nói chuyện, nghe dì Lưu tán gẫu mấy chuyện đã trải qua.

"Con nhanh đi lên tắm rửa, đêm nay đi ngủ sớm một chút!" Đã đến giờ, dì Lưu liền bắt đầu đuổi người.

"Vâng thưa dì!" Đỗ Nhược biết Dì Lưu là muốn tốt cho mình, cũng không kiên trì.

Đỗ Nhược đi đến đầu cầu thang, quay đầu nhìn lại, dì Lưu vẫn ở chỗ cũ nhìn mình. Nghĩ nghĩ, lại quay lại, ôm lão nhân quan tâm mình hơn hai tháng này: "Dì Lưu, cám ơn dì..."

Hốc mắt dì Lưu lại đỏ hồng, nén nước mắt, ôm lại Đỗ Nhược, ở bên tai Đỗ Nhược nhỏ giọng trêu cười: "Đều sắp làm mẹ rồi, còn dễ dàng làm nũng như vậy..."

"Ha ha" Đỗ Nhược khẽ cười.

Hai người lại hàn huyên một trận, Đỗ Nhược mới trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường, Đỗ Nhược không biết mình như thế nào, càng ngày càng hồi hộp, một chút buồn ngủ đều không có. Cô đành phải nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp chậm dần, làm mình yên tĩnh.

Ngay lúc Đỗ Nhược sắp tiến vào giấc ngủ, hô hấp của cô bỗng dưng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Trong phòng không có mở đèn, tối đen, nhưng mà Đỗ Nhược biết, vừa mới có người tiến vào.

Đỗ Nhược bất động thân mình nhắm mắt lại, người tới có vẻ như cũng không có bất cứ động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ trong gian phòng, nếu không phải công phu Đỗ Nhược cũng rất cao, căn bản cũng sẽ không phát hiện ra.

Đột ngột người đó vươn một bàn tay về phía cô, Đỗ Nhược theo trực giác dùng tay phải bảo vệ bụng, tay trái nhanh như tia chớp bắt lấy tay của người kia, dùng sức giơ chân lên cấp tốc đá, sau đó dưới chân giẫm giẫm, rời vị trí kia.

Chỉ nghe người nọ đột nhiên kinh hô một tiếng, thân thể nhanh nhẹn uốn éo, khó khăn lắm tránh đi công kích của Đỗ Nhược vào bộ vị trọng yếu của hắn, chính là phần eo lại bị trúng một cước của Đỗ Nhược, hừ hừ một tiếng.

Đỗ Nhược nghe xong, nhíu nhíu mày, lúc nãy bởi vì phải che chở bé cưng, bản thân cũng không dùng lực đạo lớn, vì lo lắng sẽ làm bị thương bé cưng.

Rất nhanh, nam nhân đứng lên, nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng hướng Đỗ Nhược đi tới, bất ngờ không phòng ngự vươn tay ôm eo Đỗ Nhược, Đỗ Nhược còn chưa kịp hành động, ngay sau đó một tiếng nói trầm đặc "Đừng nhúc nhích."

Ngươi nói không động sẽ không động sao?

Đỗ Nhược làm sao có thể nghe theo, tay phải xuất chưởng, chính là khoảng cách gần, hơn nữa Đỗ Nhược có điều cố kị, rất nhanh bị người đó kiềm chế.

Người đó bị Đỗ Nhược không nghe lời liền chọc giận, chặn ngang ôm lấy Đỗ Nhược, một lần nữa vứt cô lên giường.

"Tề Thâm!" Nếu Đỗ Nhược đến bây giờ còn không biết người này là ai, thì thật ngu. Tề Thâm tựa như không có nghe được Đỗ Nhược nói, trái lại tiếp tục động tác. Lúc Đỗ Nhược bị người đàn ông này ôm lấy mình, hai tay rất nhanh bảo vệ bụng, nháy mắt bị ném tới trên giường nhanh, lập tức muốn từ trên giường ngồi xuống, nhưng người đàn ông này cũng không cho cô cơ hội, rất nhanh dùng thân thể ngăn Đỗ Nhược lại.

Đỗ Nhược không dám dùng lực giãy giụa nữa, chỉ sợ người đàn ông này đè đến bé cưng, đành phải khàn khàn cổ họng: "Anh đè em!"

Tựa như không có nghe được lời nói của cô, Tề Thâm gắt gao ôm lấy Đỗ Nhược: "Thực xin lỗi". Thực xin lỗi đã để cho em một mình đối mặt mọi chuyện lúc mẹ em qua đời, nhưng cũng xin đừng có bỏ đi?

Khi anh nói xin lỗi, Đỗ Nhược không tự chủ nhớ lại năm đó, mặc dù là anh hiểu lầm chuyện cô phá thai, nhưng cũng không nên tức giận rời đi ba tháng như vậy. Sau khi trở về câu nói đầu tiên cũng là tràn ngập hối hận thực xin lỗi, thực xin lỗi không có ở cùng cô ba tháng kia, nhưng đã trễ, ba tháng kia là bước ngoặt đời cuộc đời cô, từ thiên đường đến địa ngục, từ kiêu ngạo đến điên cuồng. Cô đã vì người Kiều gia mà trở nên mê muội, mê tâm, vì muốn làm ra một phen thành tích, đem đứa nhỏ trong bụng chân chính bỏ qua. Hai người... không thể quay trở về như trước được nữa.

"Trong ba tháng này, anh suy nghĩ thật lâu, anh nghĩ có thể là em sợ hãi, là anh không tốt, cho nên mới phải xoá sạch đứa nhỏ, nhưng mà, không có vấn đề gì, chúng ta về sau sẽ lại có..." Tề Thâm nhìn vào Đỗ Nhược: "Nhược Nhược..."

"Đừng nói nữa..." Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà đánh gãy lời nói Tề Thâm.

Sắc mặt Tề Thâm dần dần xanh mét, một lát, âm thanh tựa như rít từ trong kẽ răng: "Vậy nói gì? Em muốn nói là em chuẩn bị xuất ngoại, hử?"

Đỗ Nhược không khỏi dựng thẳng lông tơ lên, trực giác của cô nhận thấy nguy hiểm, cô lại có chút sợ hãi quỷ dị, người đàn ông này rất tức giận.

Đỗ Nhược quay mặt, nhưng giọng nói lạnh lẽo: "Đứng lên! Anh đè nặng em."

"Trả lời vấn đề." Tề Thâm bất vi sở động, nhưng toàn bộ đường cong hai gò má đều buộc chặt, anh nhìn cô, muốn đoán ra suy nghĩ của cô.

Trả lời cái gì? Trong mắt Đỗ Nhược có một tia mê mang, có vẻ như lại quay trở về khi đó, anh cũng giống như bây giờ muốn cô trả lời. Cô đã từng lặp đi lặp lại nhiều lần làm tổn thương người đàn ông này, đến khi anh không quay đầu lại, rời xa cô. Không bao lâu, liền truyền đến tin tức anh và con gái vị thủ trưởng quân khu kết hôn. Đỗ Nhược nghĩ mình đã quên nhưng trên thực tế tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Tề Thâm buông hai tay, híp mắt nhìn cô gái dưới thân, lúc trước vừa xuống xe, sau khi nghe được Đỗ Nhược đêm mai tám giờ bay thì lửa giận cùng sợ hãi cùng thi nhau nhảy nhót trong lồng ngực anh. Và biết được cả sự tình ba tháng này của Đỗ Nhược thì đau lòng không nguôi, anh dùng sức hôn lên môi Đỗ Nhược, đầu lưỡi mãnh liệt thăm dò vào khoang miệng của cô, tùy ý đảo lộn quậy phá.

Quá bất ngờ làm cho Đỗ Nhược khiếp sợ hô nhỏ, cô dùng hai tay đẩy anh thế nhưng đẩy không ra! Đỗ Nhược tức giận phát hiện bản thân mình ngược lại bị anh giảo hoạt chế trụ hai tay cùng hai chân, dường như là trừng phạt, dùng khí lực lớn hơn hôn cô, môi mạnh mẽ cạy mở khớp hàm của cô, xâm nhập vào trong, không ngừng mà hút, mút, câu, triền.

Phẫn nộ, Đỗ Nhược hung hăng một ngụm cắn nát môi anh, lông mi Tề Thâm hơi hơi run rẩy giật mình, miệng đầy mùi máu tươi vẫn như cũ thờ ơ, cường hôn cô, cho đến khi cô không còn chống cự mới nới lỏng cuốn lấy môi Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhân lúc Tề Thâm tạm dừng, hít sâu một hơi, cả người chứa đầy khí lực, đưa khuỷu tay đẩy lồng ngực của anh, thân thủ nhanh nhẹn xoay người xuống giường, cách xa Tề Thâm vài bước, cúi đầu thấp giọng nói: "Em đêm mai tám giờ bay."

Nhìn bộ dạng này của Đỗ Nhược, Tề Thâm chỉ cảm giác ngực phát trướng, trong lòng càng trầm xuống, anh cắn chặt môi, ngữ khí dày đặc: "Rời đi? Em đã hỏi qua anh chưa?"

Em... cho tới nay không từng muốn cùng với anh một chỗ cả đời, mới có thể dễ dàng buông tha cho con của chúng ta như vậy, mới có thể rời đi lúc anh không biết? Nhưng những lời này Tề Thâm không thể nói ra miệng.

Đỗ Nhược đứng đối diện Tề Thâm, thủy chung rũ mí mắt xuống, bình tĩnh nói: "Em nhớ được anh đã nói, chúng ta chia tay."

Tề Thâm nhắm đôi mắt lại, sau một lúc lâu, bỗng dưng mở to mắt nhìn về phía cô, cơ bắp trên mặt không chịu khống chế, cánh môi đóng mở vài lần, đắng chát nói: "Anh chưa nói qua. Anh chỉ là cần thời gian..." Cần thời gian suy nghĩ rõ ràng, chấp nhận sự thật em không cần con của chúng ta...

Nhưng cho dù đến lúc này, trong lòng mình cũng không nguyện ý chia tay, Tề Thâm cảm giác mình thật đáng buồn. Không có sao? Đỗ Nhược giật mình ngây ra một lúc, rất nhanh trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, là bản thân mình nhầm lẫn.

Cái loại cảm giác này... Tề Thâm cắn răng, cảm thấy vết thương trên ngực kia có phải hay không lại bị vỡ, bằng không mình tại sao cảm thấy đau như vậy. Tề Thâm tiến lên, nắm chặt hai vai Đỗ Nhược, lực đạo lớn làm cho Đỗ Nhược hoài nghi xương cốt mình có thể hay không bị anh bóp nát. Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh anh hận, gằn từng tiếng vô cùng rõ ràng nói: "Anh nghĩ, có phải hay không em cũng sớm đã chán ghét, cho nên buông tha đứa nhỏ, sau đó, rời đi, có phải hay không toàn bộ đều là ý muốn của em? Có phải hay không trở thành lý do để em cao chạy xa bay?"

Trong bóng đêm Tề Thâm giống như con báo săn gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, có vẻ như chỉ cần Đỗ Nhược gật đầu, anh liền đem cô ăn hết vào trong bụng.

Đỗ Nhược cũng không nói cái gì, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nhìn Tề Thâm, không biết suy nghĩ cái gì.

Không chiếm được lời đáp lại.

Tề Thâm suy sụp buông tay ra, lui về sau từng bước, cúi thấp đầu, không nhìn cô gái đã đem bản thân mình trở thành đứa ngốc, tay càng nắm càng chặt, thậm chí có thể nghe được âm thanh khanh khách rung động, ngực truyền đến từng trận đau đớn, Tề Thâm biết vết thương của mình chống đỡ không được bao lâu, nhưng anh không biết mình còn có thể làm cái gì.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Tề Thâm nhìn nhìn phía cửa, lại gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, trong lòng dâng lên một tia chờ mong không hiểu.

"Nhược Nhược... Nhược Nhược..." Dì Lưu sửa sang mọi thứ xong liền trở về phòng, không bao lâu, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vang, lúc đầu còn tưởng là ảo giác, ai ngờ, lại mơ hồ nghe được âm thanh trên lầu truyền đến. Dì Lưu lập tức chạy lên, Nhược Nhược đang ngủ ở trên lầu, nếu là có người xông tới, vậy liền nguy hiểm.

Đỗ Nhược nghe thấy dì Lưu gõ cửa, liếc nhìn người đối diện, nói với Dì Lưu ngoài cửa: "Dì Lưu, có chuyện gì sao?"

"Nhược Nhược, con đã ngủ chưa? Dì vừa mới nghe thấy có tiếng động, có chuyện gì hay không?" Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược một mình không an toàn.

"Ha ha, không có việc gì, chỉ là vừa thu dọn đồ đạc, động tác hơi mạnh." Đỗ Nhược viện cớ, không muốn dì Lưu lo lắng.

"Nga..." Nguyên lai là như vậy, sợ bóng sợ gió một hồi: "Vậy con đi ngủ sớm một chút, dì trở về phòng."

"Vâng." Đỗ Nhược đáp.

"Anh... Trở về đi." Đỗ Nhược nhìn Tề Thâm, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, cẩn thận suy nghĩ bản thân mình đang muốn gì.

Ánh mắt Tề Thâm nháy mắt ảm đạm, xoay người, ngữ khí đạm mạc: "Đỗ Nhược, anh nghĩ, có lẽ là em thật sự đã không còn yêu anh."

Nếu Đỗ Nhược dùng tinh thần lực của mình tập trung nhìn, sẽ phát hiện sắc mặt Tề Thâm tái nhợt, quần áo trước ngực sớm bị nhiễm đỏ một mảnh, chính là Đỗ Nhược trừ bỏ về mặt y thuật, ở trong sinh hoạt không thường dùng tới năng lực này, mà trong phòng không có mở đèn, ai cũng nhìn không thấy. Hoặc là, nhàn nhạt mùi máu tươi, ngày xưa Đỗ Nhược cũng có thể ngửi thấy, nhưng cô bây giờ trong lòng đang tràn đầy suy nghĩ rối rắm.



Chương 13: Quyết định

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Tề Thâm cố gắng chỗng đỡ thân mình, ngồi lên xe, nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Đỗ Nhược, liền nhắm hai mắt lại: "Lái xe đi...”

Trần Ngôn cũng nhìn thoáng qua, lại nhìn Tề Thâm ở ghế sau một chút, không tiếng động thở dài, không thèm nhắc lại, lặng lẽ lái xe về đại viện.

Hôm nay, Tề Thâm vừa đến Bắc Kinh, kêu Trần Ngôn đi đón, sau đó trực tiếp đưa người đến nhà Đỗ Nhược, hiện thời xem cái dạng này, Trần Ngôn lặng lẽ thở dài, đúng là bọn họ cao hứng quá sớm, sự tình không phải Tề Thâm trở về là có thể giải quyết.

Tề Thâm vô lực dựa vào ghế sau, vuốt mặt, nhớ tới ánh mắt kia của Đỗ Nhược, Tề Thâm chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Nhược phức tạp như vậy, cũng không có xem qua ánh mắt bình thản như vậy, phức tạp khiến mình kinh hãi, bình thản khiến mình sợ hãi.

Liều mạng nhiều ngày như vậy, đi đường lâu như vậy, lại nhận được kết quả như thế, Tề Thâm cảm thấy rất mệt, vô luận là thân thể hay là tâm, chậm rãi, mí mắt bắt đầu không khống chế được kéo xuống.

"Tề Thâm, Tề Thâm... Tề thiếu..." Trần Ngôn khẩn trương vỗ mặt Tề Thâm.

Tề Thâm đi rồi, Đỗ Nhược mệt mỏi nằm ở trên giường, chuyện quá khứ tràn đầy trong đầu. Bỗng dưng, Đỗ Nhược giống như nhớ ra cái gì đó, nháy mắt trong phòng biến mất.

Đỗ Nhược đem toàn bộ thân thể đều nằm trong suối nước nóng, đã sớm nghe nói, một đời người thời điểm cảm thấy an toàn nhất chính là nằm ở trong bụng mẹ được nước ối ấm áp vây lại, tựa như hiện tại, được suối nước nóng vây quanh, trong hơi nước đều là vị thảo dược bản thân mình quen thuộc, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.

Sống lại tới nay, Đỗ Nhược đã từng lảng tránh suy xét vấn đề của người con trai này, nhưng là, từ lúc cô biết mình mang thai ba tới nay, cô liền hiểu được chuyện lảng tránh này chính là tạm thời, thủy chung có một ngày cũng phải đối mặt.

Vì mình cô có thể ích kỷ làm cho một baby không có cha, nhưng Đỗ Nhược không có dũng khí khiến ba đứa bé của cô lớn lên trong hoàn cảnh đều không có cha. Nhìn thấy Tề Thâm, Đỗ Nhược càng nhát gan, cô bắt đầu sợ hãi cả đời này có một ngày bị Tề Thâm hận cô.

Một đời kia, hai người chia tay không đến một năm, người đó liền kết hôn, nghe nói vợ anh là con gái thủ trưởng, ngôn tình tiểu thuyết mãi mãi không thay đổi trọng tâm đề tài, quân nhân cùng y tá, mĩ nhân xứng anh hùng.

Anh chắc là sẽ không được phép độc thân, hưởng thụ quyền lợi vòng luẩn quẩn này, thì phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, không vì bản thân mình, cũng phải kết hôn, phải sinh con.

Cho dù... Cả đời... Giống như anh thống hận cuộc sống như vậy... Lưng đeo trách nhiệm... Còn sống.

Đỗ Nhược không dám tưởng tượng hậu quả nếu có một ngày biết mình tước đoạt quyền làm cha của anh. Mà chuyện này, lúc trước chính là Đỗ Nhược không muốn suy nghĩ mà thôi, hiện tại, cô cần suy nghĩ cho thấu đáo. Cho nên...

Đỗ Nhược cúi đầu thở dài, bước ra ôn tuyền, mặc quần áo, lúc lơ đãng thấy hôn ngân ngày hôm qua Tề Thâm lưu lại.

Ba ba bé cưng... Là người đàn ông duy nhất mình yêu...Có lẽ cũng không sai!

Đỗ Nhược tin tưởng, tình cảm gì đều phải ở chung mới phát sinh. Huống chi, trước lúc nhìn thấy Tề Thâm, Đỗ Nhược có lẽ nói cô thật đã quên anh, nhưng mà hiện tại, cô đặt tay lên tim mình cười khổ, cho dù loại cảm giác này không phải yêu, người đàn ông kia đối với mình cũng tuyệt đối không phải là người râu ria. Như vậy cũng tốt, so với yêu khắc sâu điên cuồng, trải qua mười kiếp, Đỗ Nhược thích nước chảy đá mòn hơn.

Đỗ Nhược nhìn tay mình thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt, trở về kiếp này, là phải nắm giữ những thứ mà bản thân mình từng đã mất đi, vô luận là bé cưng, hay là những bạn bè kia, hoặc là... Tề Thâm.

Đỗ Nhược đột nhiên nhớ lại dì Lưu từng ở trước mặt mình mịt mờ đề cập qua, đứa bé là cần phải có cha, cho dù mẹ độc thân lợi hại hơn nữa, trẻ con được giáo dưỡng tốt như thế nào, không có cha thủy chung sẽ trở thành một cái khúc mắc trong lòng bọn chúng, cho nên a, gặp được người thích hợp nhất định phải hảo hảo ở chung, liền tính là vì đứa bé cũng được.

Đỗ Nhược bỗng nhiên cười cười, bởi vì cuối cùng, dì Lưu còn nhỏ giọng tí tách lẩm bẩm một câu, đương nhiên, nếu là ba ruột thì tốt hơn. Nếu là ba ruột... Thì tốt hơn... Không phải sao?

Đỗ Nhược hít một hơi thật sâu, tràn đầy trong không khí là mùi dược thảo, trong đầu một mảnh thanh tỉnh, khóe miệng nhợt nhạt cong lên, hết thảy đều vén ra mây mù gặp trăng sáng.

Mà bên này, Tề Thâm cũng không ổn chút nào.

Trần Ngôn phát hiện Tề Thâm té xỉu ở sau xe, mọi người vây quanh vỗ vào mặt cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, trừ bỏ cảm thấy mình bị người đưa vào bệnh viện chợt nghe thấy một ít âm thanh huyên náo, những chuyện khác cũng không biết.

Do lúc trước ngực bị trúng đạn, tuy rằng đã làm giải phẫu lấy ra viên đạn, khâu lại rồi, nhưng lại vì chạy đi không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa cùng Đỗ Nhược giao thủ, miệng vết thương đã sớm tét ra, sau khi Tề Thâm được đưa đến bệnh viện đã phát sốt liền hôn mê bất tỉnh.

"Hiện tại như thế nào?" Hướng Tinh hai tay chống ở trên đầu gối, thở hổn hển hỏi. Sáng sớm nhận được tin tức Tề Thâm nhập viện, còn tưởng rằng là ai vui đùa, thân thể Tề thiếu kia, Hướng Tinh cảm giác mình nhập viện anh vẫn còn ở bên ngoài nhảy nhót. Cho đến khi Trần Ngôn lại một lần nữa cường điệu, Hướng Tinh mới ý thức được tính nghiêm trọng, vội vàng tới bệnh viện.

"Tốt một chút rồi, vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, trước liên tục sốt cao, hôn mê bất tỉnh." Trần Ngôn ngồi ở trên ghế không nói được một lời, một bên Tề lão gia mặt nghiêm chỉnh ngồi đợi ở ghế tựa ngoài phòng bệnh, Diêu Nhạc Nhạc đành phải đơn giản nói cho Hướng Tinh một chút tình huống.

Hướng Tinh nhíu mày, nhìn về phía phòng bệnh, các bác sĩ đang vây quanh Tề Thâm làm các mục kiểm tra: "Nghiêm trọng như vậy?"

"Ừ, nói là miệng vết thương nhiễm trùng." Diêu Nhạc Nhạc vỗ vỗ Trần Ngôn hơi có vẻ phiền chán.

Đem Diêu Nhạc Nhạc kéo ra: "Nói chuyện thất bại?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng cũng là câu khẳng định. Hướng Tinh không phải đứa ngốc, chuyện rõ ràng như vậy, cô sẽ không nghĩ không ra.

"Tình huống cụ thể mình không quá rõ ràng, Trần Ngôn nói trên đường về hôn mê ngay tại trên xe." Diêu Nhạc Nhạc cũng không biết là sao lại thế này, rõ ràng ngày hôm qua ba người bọn họ còn cảm thấy sự tình sẽ tốt đẹp.

"Vậy gọi điện thoại cho Đỗ Nhược chưa?" Haiz...

Diêu Nhạc Nhạc dùng cằm hất về phía Tề lão gia tử, nhỏ giọng nói: "Không cho gọi."

Hả? Hướng Tinh kinh ngạc nhìn về phía Diêu Nhạc Nhạc, ông ngoại Đỗ Nhược cùng Tề lão gia tử là bạn cũ, Tề lão gia tử thích Đỗ Nhược nhất, làm sao có thể...

Diêu Nhạc Nhạc nhẹ nhàng liền gật gật đầu: "Nói là nếu chia tay, sẽ không cần lại dây dưa. Như vậy Tề Thâm thống khổ, Đỗ Nhược cũng thống khổ!"

Lão gia tử sao nghĩ như vậy... Hướng Tinh kìm lòng không đặng nhíu mày.

Đột nhiên, Trần Ngôn "Roạt" đứng lên, nhanh chân muốn đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Tề lão gia tử nhìn về phía Trần Ngôn.

"Con đi tìm Đỗ Nhược." Trần Ngôn do dự một chút, không dám trực tiếp chạy lấy người, đành phải quay đầu hướng lão gia tử giải thích.

"Không cần đi tìm. Không phải nói, đứa bé kia đêm nay ngồi máy bay rời đi sao, đừng đi quấy nhiễu nó." Tề lão gia tử mệt mỏi khoát tay. Haiz... Ông sao không biết cháu nội buông tay không được? Chính là, Đỗ Nhược đứa bé kia tuy rằng thiện tâm lại bị mẹ nàng nuôi quá mức kiêu ngạo, lại bị Kiều gia sủng quá mức thiên chân. Tề lão gia tử thấy rõ ràng, Đỗ Nhược quả thật không thích hợp với cháu của mình. Vốn hai người ở cùng một chỗ, lão già mình cũng không đi làm người xấu, nhưng là hiện thời nếu chia tay, coi như là hai người không có duyên phận đi.

"Ông nội Tề!" Trần Ngôn nhìn về phía lão gia tử, không thể tin: "Tề thiếu nó..."

"Được rồi!" Tề lão gia tử ngăn cản nói: "Ta biết con muốn nói cái gì."

Trần Ngôn im lặng, anh tưởng rằng, Tề lão gia tử là đồng ý Tề thiếu và Đỗ Nhược cùng một chỗ, hiện tại mới hiểu được, bất quá là không muốn gậy đánh uyên ương, hiện thời có cơ hội làm cho Tề Thâm hết hy vọng, cũng trực tiếp thuận thế làm theo.

Trần Ngôn tựa vào trên tường, bọn họ những người này bẩm sinh hưởng thụ ưu việt, cho nên phải trả giá đại giới mà người khác đoán không được, như hôn nhân, như lựa chọn cái gì. Nhưng Trần Ngôn vẫn cảm thấy mình và Tề Thâm đều may mắn, bởi vì bọn họ đều ở trong phạm vi vòng tròn này tìm được cái mình muốn, Tề Thâm là quân đội, là Đỗ Nhược; với mình là máy móc, là Diêu Nhạc Nhạc, mà Hướng Tinh kém một chút, đến nay còn không có tìm được một nửa kia, nhưng là hiện thời, có vẻ như cao hứng quá sớm.

Haiz...

Trần Ngôn nhìn về phía Diêu Nhạc Nhạc, đột nhiên thay người bạn tốt của mình cảm thấy khổ sở.

Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc cũng nghe lời nói của Tề lão gia tử, là người giống nhau, Trần Ngôn có thể nghĩ đến, các nàng cũng có thể nghĩ đến, thậm chí con gái có thể nghĩ đến càng nhiều.

Hướng Tinh từ nhỏ cùng Trần Ngôn và Tề Thâm cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã, theo lý thuyết, tương lai chồng của Hướng Tinh chí ít là một trong hai người bọn họ, nhưng là ba người này lại không để tâm như vậy, một đường xưng anh gọi em lớn lên. Đối với Hướng Tinh là con một mà nói, Trần Ngôn và Tề Thâm càng như là anh hai anh ba của cô.

Bởi vậy, Hướng Tinh hi vọng Tề Thâm cùng Trần Ngôn hạnh phúc, không hi vọng bọn họ về sau giống những đồng bạn khác, tìm một người không yêu tương kính như tân qua cả đời. Nếu là Tề Thâm không có yêu Đỗ Nhược, không có yêu ai, Hướng Tinh có lẽ không thấy như vậy có cái gì thật đáng buồn, dù sao bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, Hướng Tinh nhìn Tề Thâm cùng Đỗ Nhược ở chung, ngẫm lại đám cưới này, Hướng Tinh nghĩ tới cuộc sống như thế đều thấy sợ nổi da gà.

Tựa hồ cùng chung ý nghĩ, ba người liếc nhau, Hướng Tinh nghĩ, cố thêm một lần cuối cùng, nếu còn không được, vậy thì như Tề lão gia tử nói, duyên hết, có lẽ Tề Thâm chính là loại mệnh này. Tâm động không bằng hành động, Hướng Tinh tìm cớ liền rời đi trước.

Vừa đi ra khỏi bệnh viện, Hướng Tinh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Đỗ Nhược, không ai nghe, lại chuyển qua điện thoại nhà.

"Đô... Đô... Đô..." Thế nào vẫn không ai nghe? Hướng Tinh sốt ruột.

"Xin chào! Xin hỏi tìm người nào?" Dì Lưu cảm thấy rất kỳ quái, sáng sớm, điện thoại của ai a?

"Chào bác! Xin hỏi Đỗ Nhược có ở nhà không ạ ?" Hướng Tinh khẩn trương hỏi.

"A... Ngượng ngùng, Nhược Nhược hình như vẫn chưa rời giường?" Dì Lưu nhìn ra cửa sổ quay vào trong vườn một chút, Đỗ Nhược còn không có xuống dưới luyện tập buổi sáng: "Xin hỏi tiểu thư có chuyện gì không?"

Chưa rời giường? "Không cần... Tôi trực tiếp tới nhà!" Hướng Tinh nói cám ơn, liền trực tiếp lấy xe đi đến nhà Đỗ Nhược. Hướng Tinh đột nhiên cảm thấy, nếu hai người này không ở cùng nhau, người có lỗi nhất chính là cô. Làm bạn bè, dễ dàng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro