Chương 44: anh cần một người vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hoắc Minh Hiên cũng không nặng không nhẹ ôm cô, cô không buông, anh cũng luyến tiếc buông ra, tuy rằng giờ phút này anh ngồi xổm cạnh sô pha, muốn duy trì động tác này thật sự rất khó, nhưng anh lại không cảm giác được, anh vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy mặc cho cô ôm, một khắc cũng không muốn buông cô ra.

  Cũng không biết qua bao lâu, Hạ An An mới thu tay về, cô cúi đầu xuống, bối rối nói: "Xin...... xin lỗi, em vừa mới thấy ác mộng, xúc phạm tới anh, thật có lỗi."

  Thấy cô đột nhiên trở nên xa cách như vậy, trong mắt Hoắc Minh Hiên lóe lên một chút mất mát, anh hơi rũ mi xuống che giấu sự khác thường, không phản đối nói:"Không sao, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

  Hạ An An gật đầu, cũng không dám nhìn anh, đứng lên từ trên ghế salon liền đi ra cửa, nhưng đi vài bước mới phát hiện anh không đi cùng, cô quay đầu nhìn lại, thấy anh vẫn còn duy trì tư thế cũ, cô hơi lo lắng hỏi anh:"Làm sao vậy?"

  "Không có việc gì, em đi trước đi."

  Hạ An An không biết anh làm sao, cũng nghe lời đi trước, cho đến khi cô đi khuất sau cánh cửa Hoắc Minh Hiên mới không chịu nổi mà quỳ trên mặt đất.

  Ngồi lâu như vậy, chân anh đã sớm tê cứng.

  Quỳ trên mặt đất trong một lát, để cảm giác tê trên đùi giảm bớt đi anh mới từ từ chống sô pha đứng lên, sau khi đứng lên vẫn còn rất là khó chịu, chân đã như không phải của chính mình, mãi một lúc lâu, để máu lưu thông cả chân mới chậm rãi có cảm giác lại.

  Lúc Hoắc Minh Hiên ra khỏi phòng, anh vẫn là người cẩn thận tỉ mỉ như cũ, Hoắc tổng tài cao quý uy nghi, từ dáng vẻ ưu nhã của anh căn bản là không nhìn ra vừa rồi anh chật vật như vậy.

  Hai người đi vào một ngăn riêng của Húc Dương Sơn trang, lặng lẽ ăn cơm xong liền quay lại phòng.

  Hoắc Minh Hiên đưa cô đến phòng liền nói với cô:"Hôm nay em an tâm ngủ ở đây, ngày mai anh đưa em về."

  Nói xong liền xoay người rời đi, Hạ An An nhìn bóng dáng anh cũng hơi lo lắng hỏi một câu:"Vậy anh ngủ chỗ nào?"

  "Anh ở phòng khác." Bỏ lại những lời này anh liền đi thẳng ra cửa.

  Hạ An An nghĩ rằng tối nay lại mơ thấy ác mộng, lại không nghĩ rằng lại là một đêm an ổn.

  Nhưng Hoắc Minh Hiên lại là một đêm khó ngủ.

  Anh ở bên ngoài hứng gió lạnh vài tiếng đồng hồ, đoán rằng cô đã ngủ say anh mới trở lại phòng.

  Cô quả nhiên đã ngủ say.

  Cô quấy lấy hết chăn, chỉ để lộ đầu ra, cả người nhìn qua như con sâu béo núc. Lúc ngủ cô có vẻ rất an phận, khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn yên tĩnh như là trời đêm tràn đầy tinh tú, cũng không biết cô mơ thấy được ăn gì đó mà nhẹ nhàng chép miệng vài cái.

  Anh không kìm lòng được mà vươn tay ra, vốn định sờ sờ khuôn mặt cô, nhưng vừa muốn chạm vào lại dừng lại.

  Người khác nói, Hoắc Minh Hiên người sáng lập Lam Diệu bày mưu nghĩ kế, không gì không làm được, nhưng mà lúc đối mặt với cô anh mới biết được, hóa ra Hoắc Minh Hiên anh là người vụng về nhát gan, thậm chí ngay cả chạm vào cô một chút cũng không dám.

  Anh cong ngón tay áp vào má cô, không bỏ xuống được, lại luyến tiếc rút tay lại, ngay lúc anh như một kẻ nhát gan tiến thoái lưỡng nan cô đột nhiên lại áp má lại, giống như con mèo nhỏ tìm được chỗ ấm áp, nhẹ nhàng cọ cọ vào tay anh.

  Hoắc Minh Hiên cảm thấy cả người như bị điện giật, bị cô cọ đến nỗi ngón tay cứng ngắc như không phải của chính mình vậy.

  Cơ thể anh cứng ngắc, đứng thật lâu mới xem như hồi thần, khóe miệng cong lên một chút nở nụ cười bất đắc dĩ, rốt cục mấy ngón tay mới tìm lại được cảm giác nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô.

  "An An, em nói anh nên làm thế nào với em mới tốt đây?"

  Mặt cô nhẵn nhụi, làm anh vô cùng luyến tiếc, anh giống như một đạo tặc vô sỉ, tham lam lưu luyến ở trên mặt cô mới lưu luyến không rời rút tay ra, anh ra khỏi phòng, quăng mình lên ghế, rút ra một điều thuốc, anh hung hăng hút một ngụm, thế này khó chịu trong lòng mới tiêu tán một chút.

  Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, trong phòng cũng không bật đèn, trong bóng tối yên tĩnh, anh đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô.

  Lúc đó Lam Diệu vừa thành lập không lâu, anh và đội tinh anh đang nghiên cứu trò chơi mới nhất, trừ ăn ngủ, dường như cuộc sống của anh đều bị những con số chi chít chiếm cứ.

  Thật ra từ lúc còn nhỏ anh đã cảm thấy hứng thú với trò chơi và số liệu, lúc người khác vẫn đang học trung cấp anh cũng đã bắt đầu nghiên cứu những trò chơi số liệu phức tạp, lúc người khác có mối tình đầu, lúc người khác nảy sinh tình cảm khác phái một lòng sống chết với tình yêu thì anh đã khai phá ra loại trò chơi nhỏ thu được lợi nhuận đã có thể chi trả cho tất cả sinh hoạt phí của anh.

  Có thể nói, toàn bộ thanh xuân của anh đều bị trò chơi và số liệu chiếm giữ, đương nhiên, anh khắc khổ chuyên cần nghiên cứu thì nó cũng hồi báo cho anh lợi ích rất lớn, lúc học năm nhất đại học, trò chơi anh thiết kế được một công ty lớn thu mua, anh cũng thu được một khoản tài chính khá khả quan, sau đó anh dùng số tiền đó thành lập một văn phóng chỉ có một số người, đây là tiền thân của Lam Diệu.

  Tuy rằng anh thành công khi còn trẻ, nhưng trong mắt người khác anh cũng quái vật, một người giữ mình trong sạch không giống như thanh niên trai tráng.

  Mấy người bạn anh quen hễ là tụ tập cùng một chỗ, chỉ cần không phải công tác, đều nóng lòng thảo luận về người khác phái, như ai đó nhìn được không, như ai đó có ngực thật lớn, như ai đó có thắt lưng mảnh khảnh, nhưng lạ là, anh không cảm thấy hứng thú với đề tài của bọn họ, ngược lại, anh cảm thấy bọn họ rất nhàm chán, đem thời gian lãng phí nói chút chuyện không cần thiết, còn không bằng viết thêm vài cái số liệu.

  Cho đến ngày đó, anh gặp cô.

  Lúc đó anh đã dùng số tiền mình tích cóp mua một căn phòng, từ sau khi chuyển ra ngoài anh cũng ít khi về nhà, trừ khi là ngày lễ ngày tết anh mới trở về một chút mang tính tượng trưng, mà ngày đó vừa lúc là tết đoan ngọ.

  Ba và mẹ kế anh ở trong một tiểu viện độc lập, nghe nói là ba anh có một người bạn làm sĩ quan quân đội bán trao tay cho ông ấy, phòng anh ở trên lầu hai, trước bữa cơm anh đều nhốt mình trong phòng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian có thể nghiên cứu số liệu.

  Ngày đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mắt anh chói lóa, anh đứng dậy kéo rèm lại, ngay lúc anh chuẩn bị xoay người tiếp tục vùi đầu vào đống số liệu, trong lúc vô tình anh nhìn thấy cô đang khiêu vũ trong hậu viện.

  Trước khi nhìn thấy cô anh chưa bao giờ biết có người con gái có thể xinh đẹp như vậy.

  Hậu viện trồng toàn là hao baby, tím nhạt, trắng sữa, phấn hồng nở rực rỡ như một thảm hoa rực rỡ nhiều màu, mà cô lại còn nhẹ nhàng khiêu vũ như chú bướm nhỏ trên đó.

  Cô mặc một chiếc váy dài thắt eo, mái tóc dài không gì trói buộc theo động tác của cô mà tung bay, sợi tóc mềm mại vấn vương trên hai má cô, lộ ra khuôn mặt vốn đã trắng dưới sự hỗ trợ của mái tóc đen càng thêm nổi bật.

  Hẳn là cô đang hướng dẫn Hoắc Minh San các động tác vũ đạo, mỗi lần nhảy xong một động tác cô sẽ dừng lại, nói cho Minh San chỗ trọng điểm của động tác vừa rồi ở đâu, trên mặt cô lộ ra sự nhiệt tình, khiến cả người cô mang theo một sức sống tuổi trẻ tràn trề, cô có kiên nhẫn như vậy, một lần lại một lần hướng dẫn Hoắc Minh San, cho dù mỗi lần Minh San đều làm sai, tính nhẫn nại của cô vẫn không giảm như cũ, cô thật sự rất thích cười, lúc cô cười rộ lên, ánh mắt cô như có ánh sáng lấp lánh, chỉ cần bị ánh mắt lấp lánh của cô nhìn một chút, dường như tất cả mọi sự không vui đều tan thành mây khói.

  Nhiều năm sau, Trương Trạch Giai từng hỏi anh, vì sao bên cạnh anh có nhiều tuyệt thế mỹ nhân như vậy, anh lại chung thủy với một người cũng không quá tuyệt sắc như vậy, lúc ấy anh cũng không trả lời câu hỏi đó, chỉ là trong lòng anh cười nhạo anh ấy không biết, anh cảm thấy ánh mắt Trương Trạch Giai như mù, cô đẹp như vậy, anh ấy lại nói cô không đẹp, trước khi nhìn thấy cô, anh cảm thấy các cô gái đều giống nhau.

  Chiều hôm đó, anh đã biết cô là bạn học của Hoắc Minh San, là sinh viên xuất sắc của học viện vũ đạo Cận Châu. 

  Cũng không biết vì sao, từ ngày nhìn thấy cô ngoài trò chơi và số hiệu ra anh lại có thêm một phần nhớ nhưng, chỉ cần đầu anh vừa ngừng làm việc, anh sẽ nhớ tới cô.

  Cứ như vậy, anh cũng thường xuyên về nhà, nhưng mà cô cũng rất ít khi cùng Minh San tới nhà, anh về mười lần, nhiều nhất chỉ có thể thấy cô một lần.

  Anh phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, không biết vì sao, anh càng không gặp được cô thì lại càng muốn gặp cô.

  Anh bắt đầu vụng trộm ngắm cô, vào lúc tan việc, anh sẽ lái xe tới cửa trường học của cô, mỗi ngày anh đều chờ ở đó, cũng vì có thể nhìn thấy cô, số lần nhiều hơn, anh cũng có chút hiểu cô ít nhiều, anh biết cô thích nhất cửa hàng đồ uống nào, thích nhất cửa hàng quần áo nào, thích dùng loại sữa tắm nào nhất.

  Anh biết cô có chút nóng nảy, nhưng anh cũng biết cô có ý chí kiên cường, anh thấy được khuyết điểm trên người cô, cũng thấy được ưu điểm của cô, dù nói như thế nào, càng hiểu về cô ngược lại anh lại càng si mê cô.

  Anh cảm thấy chính mình quả thực đáng khinh, anh chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ có một ngày như vậy, vì một người khác phái mà lãng phí rất nhiều thời gian, như một tên trộm rình rập, ở nơi cô không thể nhìn thấy lén lút ngắm nhìn cô, mặc dù trong lòng mắng chính mình, nhưng mà anh lại không khống chế được ý muốn tới gần cô.

  Cho đến một ngày, anh cảm thấy cứ nhìn cô như vậy không bao giờ có thể thỏa mãn dục vọng trong lòng anh.

  Anh không muốn đứng ở xa xa nhìn cô, anh muốn ở gần cô một chút, cùng cô nói chuyện.

  Anh cố ý đặt một bộ vũ phục và một đôi giày múa từ nước ngoài, chuẩn bị tặng cô, anh muốn mượn cơ hội tặng đồ để kéo gần khoảng cách với cô một ít.

  Lúc đó anh đã sắp hai mươi bảy tuổi, nhưng anh cảm thấy mình như một cậu thanh niên có mối tình đầu, anh vẫn luôn không sợ trời không sợ đất lại bắt đầu khẩn trương, đêm trước khi tặng đồ cho cô anh thế mà khẩn trương đến nỗi mất ngủ.

  Ngày hôm sau, anh tự mình đi học viện Cận Châu, anh đã hỏi được hôm nay cô không có tiết, hơn nữa bởi vì đã quan sát cô trong một thời gian dài, ngay cả phòng ngủ của cô ở đâu anh cũng biết, cho nên hôm đó, anh mang theo món quà anh tỉ mỉ chuẩn bị trực tiếp tới ký túc xá cô ở, hối lộ bác gái trông coi một bộ đồ trang điểm mới có cơ hội vào, anh làm đủ các công tác chuẩn bị mới đến phòng cô, cửa phòng cũng không đóng, anh đang muốn gõ cửa, có giọng nói từ bên trong truyền ra lại làm cho anh ngừng lại.

  "An An, cậu gả cho anh tớ làm chị dâu đi, như vậy chúng ta có thể mỗi ngày ở chung một chỗ." Nói chuyện là Minh San.

  "Thôi đi, anh cậu rất đáng sợ, tớ nhìn thấy anh ấy còn trốn không kịp nữa là, làm sao có thể gả cho anh ấy?" Giọng nói này anh quen thuộc đến xâm nhập vào cốt tủy, anh vừa nghe liền biết là cô.

  "Tớ không hiểu, sao cậu lại sợ anh ấy như vậy? Vì sợ anh ấy mà bây giờ ngay cả nhà tớ cậu cũng không dám đi, anh tớ thật sự đáng sợ như vậy sao?"

  "Đương nhiên! Quả thực dọa chết người được không? Cậu không biết thì thôi mỗi lần nhìn thấy anh ấy cả người tớ đều phát run lên! Quả thật như là muốn mạng của tớ vậy."

  Hoắc Minh San xì cười một tiếng,"Có khoa trương như vậy sao?"

  "Đương nhiên! Cho nên, về sau đừng bảo tớ gả cho anh cậu, tớ gả cho ai cũng sẽ không gả cho anh cậu."

  Thân thể Hoắc Minh Hiên như bị định trụ, hồi lâu cũng không động đậy một chút, trái tim giống như bị đào một lỗ hổng, trong nháy mắt đau đớn liền lan ra toàn thân.

  Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục hai chân anh mới tìm lại được cảm giác, siết chặt gói quà, mất sức mạnh rất lớn mới gian nan đi xuống tầng.

  Anh không nghĩ tới cô lại sợ anh thành như vậy, trách không được lúc anh ở nhà cô không nói với anh một lời, anh còn tưởng rằng cô thẹn thùng, hóa ra cô lại sợ anh.

  Hóa ra trong mắt cô, anh đáng sợ như vậy, đáng sợ đến nỗi cô nói với anh một câu thôi cũng như muốn mạng của cô.

  Anh thường rất ít khi để ý tới cách ăn mặc của chính mình, nhưng hôm nay vì cô, sáng sớm anh đã dậy rửa mặt chải đầu, anh coi trọng cô như thế, nhưng mà ý nghĩ của anh cũng rất đơn giản, anh muốn thân thiết hơn với cô, muốn nói chuyện cùng cô, anh chưa bao giờ cầu mong xa với là cô cũng nhớ thương anh.

  Nhưng anh không nghĩ tới anh đối với cô mà nói chính là một loại quấy nhiễu, nếu như anh cái gì cũng không biết, anh tới tìm cô mà không suy nghĩ, trong lòng cô khẳng định sẽ không thoải mái?

  Đi ngang qua thùng rác anh thuận tay vứt món quà anh trăm đắng nghìn cay giúp cô mua vào, nếu không tặng cho cô, anh giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.

  Từ lúc đó anh liền từ bỏ suy nghĩ tới gần cô, thật ra anh còn có ý nghĩ quên đi những cảm xúc với cô, bằng không, cảm giác muốn tới gần lại không thể tới gần thật sự sẽ làm anh thống khổ không chịu nổi, nhưng anh phát hiện hoàn toàn là phí công, càng kìm chế thì càng nhớ tới cô, sau đó anh dứt khoát không tính toán nữa, lúc muốn nhìn cô thì sẽ đi, lúc cô cần anh liền âm thầm giúp đỡ cô.

  Mà anh cũng nhìn cô từng bước lột xác, từng bước trưởng thành, lúc cô từng bước bước lên thời khắc huy hoàng, nhiều năm như vậy, anh vẫn âm thầm bước đi cùng cô đi qua vô số cuộc thi đấu, anh là một trong hàng trăm ngàn người xem dưới đài, yên lặng cổ vũ cô, chỉ là cho tới bây giờ cô vẫn không biết có người như anh tồn tại mà thôi.

  Cô đạt quán quân trong cuộc thi khiêu vũ, cô trở thành con cừu trong giới quảng cáo, cô bắt đầu có fan, cô hấp dẫn rất nhiều người xuất sắc tiếp cận, anh vẫn yên lặng, ở nơi cô không nhìn thấy lẳng lặng ngắm nhìn cô.

  Cho nên, ngày đó, sau khi cô chụp xong quảng cáo, lúc một chiếc xe tải tốc độ điên cuồng đâm vào chính diện hướng cô ngồi, anh cũng tận mắt nhìn thấy.

  Tai nạn xe cộ rất thảm khốc, cô bị đánh bay ra từ trong xe, đập thật mạnh vào rào chắn.

  Anh ngồi ở trong xe ở rất xa nhìn thấy, một khắc đó, hô hấp anh gần như đình trệ, căn bản không có thời gian lo lắng, anh từ trên xe bước xuống điên cuồng chạy tới phía cô.

  Cả người cô toàn là máu, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như bị rút hết máu ra khỏi cơ thể, trong lúc nhất thời anh chẳng cảm thấy thân thể mình tồn tại.

  Anh không biết hóa ra một người có thể chịu được sự thống khổ lớn như vậy, giống như có lưỡi dao bên trong thân thể anh, toàn thân anh mất đi khí lực gian nan mới đến bên cạnh cô.

  Có một đoạn thời gian rất dài, anh cảm thấy chính mình là một máy móc không có tư duy, anh ôm cô từ dưới đất lên, nhét cô vào xe, chạy như điên trên đường, đưa cô tới bệnh viện gần đây nhất, anh lại như một kẻ điên chạy tới chỗ y tá quát lên:"Mau cứu cô ấy! Cần phải cứu sống cô ấy!"

  Cô được đẩy vào phòng giải phẫu, anh như bị tháo hết khí lực chán nản ngồi trên ghế.

  Cô sẽ thế nào? Sẽ chết sao?

  Anh đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt luôn tràn đầy ánh mặt trời mặt của cô, anh nhìn cô từng bước từng bước trưởng thành phát triển, cũng thấy cô ngã xuống nhưng cô lại không chịu từ bỏ, dũng cảm tiến tới.

  Như vậy kiếp nạn này đây cô cũng có thể thuận lợi vượt qua?

  Anh không biết, anh còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô, còn có thể nhìn thấy điệu nhảy làm điên đảo chúng sinh của cô, còn có thể có cơ hội nói chuyện với cô hay không?

  Bác sỹ mặc quần áo vô khuẩn từ phòng bệnh ICU chạy ra, anh ngơ ngác đứng lên, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn ông ta, nếu như ông ta dám nói ra một chữ không tốt về cô, anh nhất định sẽ không chút do dự đưa ông ta vào chỗ chết.

  Anh xiết chặt nắm tay sẵn sàng trận địa nghênh đón địch, cũng không nghĩ rằng bác sĩ lại nói:"Người bị thương mất máu quá nhiều, nhu cầu truyền máu cấp bách, nhưng kho máu bệnh viện chúng tôi không đủ máu, xin hỏi anh có phải người thân bệnh nhân, bây giờ chúng tôi cần triệu tập tình nguyện viên hiến máu ngay lập tức, hy vọng anh có thể giúp chúng tôi."

  "Cô ấy là nhóm máu gì?" Anh nghe thấy chính mình dùng vô cùng bình tĩnh hỏi.

  "Nhóm AB."

  Rất nhiều lúc anh cảm thấy cô và anh đời này là có duyên vô phận, lại không nghĩ rằng trong tình huống khẩn cấp này, vận mệnh lại trói bọn họ vào một chỗ.

  Anh đột nhiên cảm tạ trời cao ban ân cho anh.

  "Tôi là nhóm máu AB."

  Khi anh mặc quần áo vô khuẩn nằm bệnh cạnh giường bệnh của cô, lúc nhìn máu của anh chảy vào người cô, anh có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, anh cẩn thận nắm tay cô, giờ khắc này, anh cảm thấy anh và cô là hòa hợp nhất thể, trong cơ thể cô chảy máu của anh, mạng của cô là anh cho, cho dù về sau không thể ở cùng cô, anh cũng thỏa mãn.

  Cô mất máu quá nhiều, lấy máu của một mình anh căn bản là không đủ, muốn đi ra ngoài tìm máu thời gian trị liệu sẽ bị chậm trễ, cho nên anh không để ý tới lời khuyên của bác sĩ, cố ý đem máu của mình cho cô.

  Thật ra anh không lo mình sẽ vì cứu cô mà chết đi, anh thậm chí rất vui vì cô mà chết, chỉ cần cô còn sống là tốt rồi, ít nhất trên người cô đang chảy máu của anh, cô còn sống, anh cũng còn sống.

  Cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng anh lại mất quá nhiều máu, thân thể trở nên rất kém, đoạn thời gian đó lại là thời điểm mấu chốt nhất của Lam Diệu, hơn nữa bởi vì chuyện của Lạc Mỹ Châu, Liễu Nguyên Hạo cắt đứt quan hệ với anh, anh ấy ra đi mang đến tổn thất vô cùng lớn cho Lam Diệu, trong đoạn thời gian đó, anh gầy đi rất nhiều, chức năng cơ thể đột nhiên suy giảm, các bệnh mới cũ toàn bộ đều bị nhiễm, anh quả thực bị các loại ốm đau tra tấn.

  Không chỉ như thế, chi phí phẫu thuật của cô rất lớn, anh biết bố mẹ cô đều đã mất, họ hàng thân thích cũng không đáng tin cậy, bạn bè cô quen đều là sinh viên, vốn dĩ là không có kinh tế, cho nên liên hệ với bọn họ cũng không tốt, đương nhiên, anh cũng biết cô còn có bạn trai, nhưng anh cũng không muốn liên lạc với anh ta, anh ích kỷ lại cố chấp như vậy, anh ích kỷ hy vọng trên đời này chỉ có một mình anh vì cô trả giá là đủ rồi.

  Anh lấy toàn bộ tài sản anh tích tụ được, nhưng vẫn không đủ, anh lại bán nhà, ở lúc khó khăn nhất anh thậm chí còn tính bán cả Lam Diệu.

  Cũng chính vào lúc đó Trương Trạch Giai đã biết chuyện anh thích cô, Trương Trạch Giai – anh nói gì nghe nấy cũng hiếm khi nổi lên xung đột với anh còn mắng anh là thằng ngốc.

  Ừm, anh ta mắng không sai, anh thật sự rất ngốc, nhưng là trên đời này mọi người cũng có lúc vờ ngớ ngẩn, anh thông minh nhiều năm như vậy rồi, cũng cần một lần vờ ngớ ngẩn, mà anh rất vui lòng để cơ hội đó cho cô.

  May mắn là, anh vượt qua được, cô cũng vượt qua được.

  Vì không để cho cô có gánh nặng, lúc giúp cô nộp viện phí, tiền thuốc men anh điền tên người khác, bác sĩ hỏi quan hệ giữa anh và cô, anh cũng chỉ nói đơn giản chẳng qua anh là một người tốt muốn cứu một tính mạng.

  Cho đến khi cô an toàn thoát khỏi nguy hiểm anh mới nhờ bệnh viện giúp cô liên lạc với bạn bè cô, mà anh cũng công thành rút lui, tiếp tục tránh ở nơi cô không thấy.

  Anh trước sau như một, vụng trộm ngắm nhìn cô, lúc cô cần giúp đỡ nhất sẽ yên lặng giúp đỡ cô, như trời mưa thì đưa cô dù, như cô không tìm thấy việc anh nhờ người đi hỏi khách sạn, lúc cô đến nhận lời mời đặc biệt thuê cô, rất nhiều rất nhiều chuyện, việc anh đủ khả năng anh đều làm vì cô.

  Anh đã quen yên lặng bảo vệ cô như vậy, nhìn cô, cho dù về sau cô sẽ yêu người đàn ông khác, cho dù cô kết hôn sinh con [tuy rằng mỗi nghĩ đến đây đều khiến anh thống khổ không chịu nổi] nhưng anh vẫn sẽ không từ bỏ cô, sẽ vẫn giống như trước đây rất nhiều năm, đứng ở nơi cô không thấy, yên lặng vì cô trả giá.

  Cô là Hạ An An anh nhìn cô từng bước phát triển, cô là Hạ An An anh tiêu hao tất cả tâm huyết mới cứu được, nếu có một ngày anh từ bỏ cô, như vậy anh làm sao không thất vọng với sự trả giá nhiều năm như vậy, cho nên, cuộc đời này, dù cho cô độc, anh cũng bảo hộ cô.

  Anh cho rằng anh và cô sẽ giữ cuộc sống bình an vô sự như vậy, nhưng cô đột nhiên thay đổi lại khiến anh hoàn toàn rối loạn trận tuyến.

  Cô chạy đến nơi anh ở, cô khóc với anh, cô xoa tai anh, cô ngủ trên vai anh như con mèo, cô thân thiết gọi anh là Minh Hiên, cô nằm mơ cũng sợ anh sẽ rời khỏi cô.

  Cô làm đảo lộn hoàn toàn.

  Vốn còn lo lắng cô sẽ sợ anh, vốn còn lo lắng anh tới gần cô sẽ làm cô khó chịu, cho nên anh mới yên tĩnh trốn đi, sợ bị cô nhìn thấy.

  Nhưng cô lại cố tình chủ động tới gần anh như thế.

  Cô vừa đối tốt với anh một chút, anh lại không thể tự kiềm chế được mình.

  Không thể kiềm chế ham muốn ôm cô, muốn nói chuyện với cô, muốn cô sống bên cạnh cả đời.

***
  Sáng hôm sau, Hạ An An tự nhiên tỉnh lại, rời giường thay quần áo, rửa mặt chải đầu xong, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc Minh Hiên đang ngồi trên sopha, gạt tàn trên bàn có không ít tàn thuốc, cửa sổ phòng khách mở toang, gió lạnh không ngừng thổi vào, làm mùi khói thuốc nhạt đi không ít.

  Thấy Hoắc Minh Hiên xuất hiện ở đây, Hạ An An cũng giật mình, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, đôi mắt phủ đầy tơ máu giống như cả đêm không ngủ, cô không khỏi lo lắng:"Hôm qua... có phải anh không tìm được phòng không?"

  Hoắc Minh Hiên cầm điếu thuốc hút được một nửa rồi lại dụi vào gạt tàn, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh hôm nay có gì khang khác, cô cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có ánh sáng loè loè.

  Anh nhìn cô không chớp mắt, lại dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với cô: "Cô Hạ thấy nợ ân tình người khác, không thể không trả đúng không?"

  "???" Hạ An An bị anh làm cho hồ đồ.

  Anh đứng dậy, khoác áo lên người, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, "Tôi giúp em hai lần, em tính hồi báo tôi như thế nào?"

  Hạ An An áy náy day dứt, cô cắn môi dưới, mắt mở to căng thẳng:"Anh muốn em làm gì?"

  Hai tay anh đút túi quần, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Tôi cần cái gì em sẽ làm cái đó thật chứ?"

  Anh giúp cô hai lần là thật, nếu không có anh, bây giờ cô làm sao mà bình yên vô sự đứng ở chỗ này, cho nên anh hỏi như vậy, cô gật đầu không hề suy nghĩ.

  "Ồ..." Anh đáp một tiếng, cúi thấp đầu, giống như suy nghĩ thứ gì, nghiêm túc nhìn cô, "Tôi nghĩ, trước mắt tôi cần một người vợ."

  "!!!???!!!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro