Chương 46: tặng em làm vợ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hạ An An ngay cả mặt cũng không kịp rửa, thay quần áo xong liền chạy thẳng tới tập đoàn Lam Diệu, giờ này Hoắc Minh Hiên hẳn là ở đó.

  Dọc theo đường đi cô thử liên hệ với Hoắc Minh Hiên, nhưng di động của anh lại báo bận. Cô không biết anh vì bận quá hay là vì không muốn nhận điện thoại của cô. Anh có thể hận cô chết mất? Nghĩ đến bóng dáng lẻ loi lúc anh rời đi ngày hôm qua, nghĩ đến khóe mắt anh ngấn lệ, lòng cô liền đau, bây giờ cô thầm muốn nhìn thấy anh, muốn hỏi rõ ràng, đến tột cùng anh có mơ như vậy hay không, hoặc là nói, bọn họ có mơ giống nhau hay không, nếu anh thật sự là Minh Hiên trong mộng của cô, cô nhất định sẽ giải thích với anh, nhất định sẽ hung hăng ôm anh, nhất định sẽ rất rất yêu anh.

  Cô khẩn cấp muốn nhìn thấy anh, cô thật sự không muốn giữa bọn họ lại có khúc mắc gì nữa.

  Cũng không nghĩ tới cô vô cùng lo lắng đuổi tới cửa Lam Diệu lại bị bảo an ngăn cản.

  "Cô này, bây giờ là thời gian đi làm, không phải nhân viên không thể vào." Tuy rằng bảo an nói rất khách khí, nhưng thân thể lại thẳng tắp chặn trước người cô, hiển nhiên là không chút nhượng bộ.

Trong lòng Hạ An An gấp đến độ không biết làm sao nhưng cũng không dây dưa quá nhiều, vẫn giữ khoảng cách nhất định với nhân viên bảo an khẩn cầu,"Tôi thật sự có việc gấp, anh thu xếp được không?"

  Bảo an vẫn nghiêm túc như cũ,"Thật xin lỗi cô."

  Hạ An An không nghĩ tới Lam Diệu quản lý nghiêm như vậy, chẳng lẽ hôm nay cô không gặp được Hoắc Minh Hiên sao?

  Cô nản lòng lui về sau từng bước, xem ra, cô chỉ có thể chờ anh ở đây.

  "An An?"

  Cô nghe thấy phía sau có người gọi tên cô, vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy phía sau cô không biết khi nào thì có một chiếc xe, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, lúc nhìn thấy người này trong lòng Hạ An An vui vẻ, đang muốn mở miệng gọi anh, đột nhiên nghĩ tới trong đời này, cô chưa từng gặp anh, cô muốn bước gần lại một chút, tươi cười trên mặt cũng thu lại, khách khí cười cười,"Chào anh."

  Thấy rõ cô thật sự là Hạ An An, trên mặt Trương Trạch Giai lộ ra mấy phần không dám tin,"Thật là cô? Cô ở đây làm cái gì?"

  Ánh mắt Hạ An An lóe lên,"Em...... Em tìm Minh Hiên."

  "Minh Hiên?" Hiển nhiên, anh đối với cách xưng hô của cô thật kinh ngạc, anh cau mày trầm tư một lát lập tức lại cười,"Anh ấy không ở công ty, vừa lúc tôi cũng phải đi tìm anh ấy, tôi mang cô đi."

  Sắc mặt Hạ An An vui vẻ,"Vậy cám ơn anh."

  Trương Trạch Giai liền tiêu sái giúp cô mở cửa xe, Hạ An An ngồi phía sau xe Trương Trạch Giai, vừa ngồi xuống liền tự giới thiệu:"Tôi là bạn học của Hoắc tổng, Trương Trạch Giai."

  Hạ An An tất nhiên làm bộ như vừa mới quen anh, chào hỏi,"Chào Trương tiên sinh."

  "Cô tìm Hoắc tổng có chuyện gì?"

  Hạ An An ôm cánh tay thật chặt,"Em...... Muốn hỏi anh ấy một chuyện."

  Trương Trạch Giai có chút đăm chiêu gật đầu, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cô,"Cô và anh ấy hẹn hò sao?"

  Hạ An An bất đắc dĩ cười,"Không có."

  "Vậy cũng thật đáng tiếc...... Người tốt như vậy, nếu tôi là phụ nữ cũng muốn gả cho anh ấy. Nhưng tôi thật không hiểu, cô thật sự không thích anh ấy một chút nào sao? Nếu có một người đàn ông yên lặng xem vô số buổi diễn của cô, đi cùng cô qua các cuộc thi lớn nhỏ, lúc xảy ra tai nạn vì truyền máu cho cô thiếu chút nữa thiếu máu quá nhiều mà chết, lúc cô cần tiền thuốc men lại không tiếc bán nhà, chút nữa còn muốn bán cả công ty, người như vậy, tôi cho là dù có ngoan tâm đi chăng nữa cũng muốn cưới anh ấy?" Lúc Trương Trạch Giai nói những lời này trong giọng nói mang theo chút trào phúng, ý trong ý ngoài đều là bất mãn với cô.

  Nhưng Hạ An An nghe xong cũng quá là sợ hãi, Hoắc Minh Hiên xem cô diễn Trương Trạch Giai ở thế giới kia đã nói cho cô biết, nhưng mà, anh ấy còn nói Hoắc Minh Hiên vì cứu cô thiếu chút nữa thiếu máu mà chết? Vì trả viện phí cho cô mà còn muốn bán cả Lam Diệu đi?

  Sao có thể?!

  Cô không thể tin nhìn Trương Trạch Giai, giống như là bị bóp cổ, mất rất lâu mới tìm được giọng của mình,"Anh vừa mới nói cái gì?! Cái gì gọi là anh ấy vì cứu tôi mà thiếu chút nữa thiếu máu mà chết? Cái gì gọi là anh ấy trả tiền viện phí mà không tiếc bán nhà? Tôi không biết, anh có thể nói rõ ràng một chút không?"

  Trương Trạch Giai nhìn vẻ mặt cô từ trong kính như là đã bị kinh sợ thật lớn, nhìn cô không giống như là giả vờ, chẳng lẽ cô thật sự không biết?

  Trương Trạch Giai nghĩ sơ cũng hiểu được, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười,"Hoắc Minh Hiên à Hoắc Minh Hiên, cậu thật đúng là...... Tôi cũng không biết nên nói cậu như thế nào nữa ...... Cậu nói EQ của cậu tại sao lại thấp như vậy chứ, cũng xứng đáng cậu độc thân lâu như vậy!" Nói xong lời này sắc mặt Trương Trạch Giai mới nghiêm chỉnh lại, thế này mới nghiêm túc nói với cô:"Lúc trước cô xảy ra tai nạn xe thiếu chút nữa là chết, là Hoắc Minh Hiên cứu cô, cậu ấy vì cứu cô, gần như mất nửa cái mạng, thời gian đó đúng lúc là thời gian Lam Diệu khó khăn nhất, nếu không phải cậu ấy có ý chí cường đại chống đỡ, chỉ sợ đã không chịu nổi rồi."

  Lời anh nói làm Hạ An An hoàn toàn sợ ngây người, hóa ra lúc trước người hảo tâm vì cô trả tiền viện phí là Hoắc Minh Hiên? Anh còn truyền máu cho cô? Mạng của cô là anh cứu?

  Nhưng cô hoàn toàn không biết!

  Nếu không phải trời xui đất khiến trải qua việc này, như vậy đời này cô chỉ sợ không có cơ hội biết được những điều này từ trong miệng Trương Trạch Giai!

  Cô đột nhiên nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua, anh gầy trơ xương, như một người giấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, thời gian đó có lẽ là thời gian gian nan nhất rồi? Một mặt muốn cứu cô, một mặt muốn cứu vớt Lam Diệu, đến tột cùng anh mệt thế nào cô không thể tưởng tượng nổi.

  Vì sao?!

  Vì sao anh không nói?!

  Cô xảy ra tai nạn xe cũng khoảng mười năm trước, mười năm, anh giấu cô mười năm mà cô cứ như vậy bỏ lỡ anh mười năm.

  Trong lòng đột nhiên khó chịu toàn bộ nghẹn ở ngực, Hạ An An không biết nên phát tiết như thế nào, theo bản năng che mặt khóc thành tiếng.

  Hoắc Minh Hiên!

  Cô sống ba mươi năm mới biết hóa ra trong cuộc đời cô từng xuất hiện một người như vậy, anh tránh ở nơi cô không thấy yên lặng vì cô trả giá, anh vì cứu cô thiếu chút nữa mà chết.

  Từ mười tám tuổi đến ba mươi tuổi, ở nơi cô không thấy có một người, anh cùng cô đi qua mười hai năm mưa gió.

  Nhưng tới hôm nay cô mới biết anh tồn tại!

  Số phận thật đúng là buồn cười lại khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.

  Trương Trạch Giai nhìn cô từ trong kính trong lúc nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, nếu anh là phụ nữ, có lẽ cũng chỉ có thể lớn tiếng khóc?

  Thôi, để cô khóc đi, khóc ra có lẽ tốt một chút.

  Hoắc Minh Hiên vất vả tới bây giờ cũng không dễ dàng gì, đến bây giờ, hẳn cũng nên đến lúc mây tan trăng sáng rồi?

  Trương Trạch Giai đưa cô tới bãi đỗ xe của một trong những trung tâm thương mại lớn nhất Lô thị, đã khóc cả đường, Hạ An An cũng đã ngừng khóc.

  Hoắc Minh Hiên đang thảo luận cùng quản lý cửa hàng về vấn đề sản phẩm mới lên kệ, thật ra chuyện này vốn không cần anh phải tự mình phụ trách, chỉ là trong lòng anh khổ sở, chỉ có thể làm mình bận rộn mới có thể dễ chịu một chút.

  Anh vẫn luôn biết, anh chỉ có không ngừng đi về phía trước, anh mới để lại bi thương ở đằng sau, anh mới có thể tạm thời xem nhẹ đau đớn lúc miệng vết thương vỡ ra.

  Quản lý cửa hàng đưa bản kế hoạch của bọn họ cho anh xem, anh mới giở hai trang, lại nghe có người nói:"Trương quản lý tới."

  Hoắc Minh Hiên có chút kinh ngạc, Trương Trạch Giai phụ trách bộ phận kỹ thuật của Lam Diệu, chuyện cửa hàng không quan hệ tới cậu ta, cậu ta tới làm cái gì, hay là bên bộ phận kỹ thuật có chuyện xảy ra?

  Vừa nghĩ thế, trong lòng Hoắc Minh Hiên không khỏi căng thẳng, vội vàng nhìn ra cửa, lần này anh liếc mắt một cái liền thấy cô đi phía sau Trương Trạch Giai.

  Hoắc Minh Hiên tưởng mình xuất hiện ảo giác, lập tức lắc đầu, lại giương mắt nhìn lại, cô cũng đã đi đến trước mặt anh.

  Thật sự là gương mặt đã khắc thật sâu ở trong đầu anh, lúc cô đi tới là lúc anh còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, cô chân thật như thế, thậm chí anh còn có thể thấy mí mắt cô còn có nước mắt chưa khô.

  Cô không phải ảo giác của anh.

  Nhưng anh cũng không rõ, cô đến đây làm gì?

  Anh ngơ ngác nhìn cô, luôn gặp nguy không loạn, luôn trấn định ung dung, một khắc nhìn thấy cô xuất hiện kia lại băn khoăn không biết nên làm cái gì.

  Xung quanh còn đứng vài người, nhìn thấy tình hình trước mắt cũng lắp bắp kinh hãi, bọn họ đều biết, Hoắc tổng đang nói chuyện ghét nhất bị người khác quấy rầy, Trương quản lý mang cô gái này vào làm cái gì? Còn có, vì sao biểu tình Hoắc tổng kỳ quái như vậy?

  Trương Trạch Giai nhìn đôi mắt Hoắc Minh Hiên hận không thể sinh trưởng ở trên người Hạ An An nhất thời có chút giận, muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ ở đây, anh liền ho nhẹ một tiếng nói:"Cô ấy tìm Hoắc tổng có việc thương lượng, chúng ta ra ngoài trước đi!"

  Tất cả mọi người cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kỳ quái, nghe Trương Trạch Giai nói như vậy, tuy có nghi hoặc, nhưng đều ngoan ngoãn đi ra ngoài, dù sao Trương quản lý chính là con giun trong bụng Hoắc tổng, nghe anh trong lời nói chuẩn đúng vậy .

  Sau khi cửa phòng khép lại, phòng họp to như vậy chỉ còn lại Hoắc Minh Hiên và Hạ An An.

  Tuy rằng mới chỉ một ngày không gặp, nhưng nhìn thấy anh Hạ An An lại cảm thấy giống như cách cả một thế hệ.

  Thật ra ở trên đường cô nghĩ tới vô số trường hợp khi gặp lại anh, hoặc là nhào vào ngực anh khóc như mưa rơi, hoặc là chửi ầm lên, trách anh vì sao vì cô anh làm nhiều như vậy lại không nói với cô.

  Lại không nghĩ rằng, lúc thật sự nhìn thấy anh cô lại bình tĩnh, cô dịu dàng cười với anh, dùng ngữ khí như nói chuyện phiếm nói:"Anh có quen một người bạn nhỏ tên là Thiên Dục không?"

  Hoắc Minh Hiên nhướng mày, vẻ mặt không thể tin nhìn cô,"Em...... làm sao em biết?"

  Hạ An An cong miệng cười, đôi mắt cũng không tự chủ mà phiếm hồng, được rồi, cô không cần hỏi lại, anh chính là Minh Hiên của cô.

  Cô cũng không kìm nén được, chạy nhanh tới ôm anh thật chặt.

  Hoắc Minh Hiên bị cô làm cho mơ hồ, anh cúi đầu xuống nhìn cái đầu nho nhỏ, thân thể đã sớm vì cô tới gần mà cứng ngắc, cổ họng vì khẩn trương mà tắc nghẹn, thật lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của của mình:"Em vừa mới hỏi Thiên Dục sao?" Đây là đứa nhỏ xuất hiện trong mơ của anh, anh chưa từng nói tới với bất kỳ ai, cô làm sao biết được?

  Hạ An An cọ cọ trong ngực anh, lau nước mắt đang tràn ra, thế này mới ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt cô nhu hòa, trong ánh mắt mang theo lưu luyến không che giấu được,"Không phải là con của chúng ta sao?"

  Hoắc Minh Hiên hoàn toàn sợ ngây người, anh nắm vai cô kéo cô ra một chút, ánh mắt khẩn trương chăm chú nhìn cô,"Em......" Lời vừa ra khỏi miệng lại không biết nên nói thế nào.

  Hạ An An biết anh đang nghi hoặc, cô đưa chiếc ô trong tay đến trước mặt anh,"Hôm qua em mơ thấy anh đi Nguyệt Các mua cái ô này, em còn biết anh còn gặp ác mộng ở đó, anh mơ thấy bị Lạc Mỹ Châu hãm hại, trời đất xui khiến mà phát sinh quan hệ với em, cuối cùng em không thể không kết hôn với anh, nhưng vì em không thể tham gia thi đấu nữa, em hận anh đến tận xương tủy, cuối cùng còn nhảy lầu tự sát đúng không?"

  "An An......" Hoắc Minh Hiên giống như là không biết cô,"Làm sao? Em làm sao có thể mơ thấy giấc mơ đó?"

Nhìn biểu tình kinh ngạc của anh, Hạ An An đoán rằng, hôm qua cô mơ giấc mơ kia có lẽ cũng là chuyện lạ, có thể là vì đêm qua cô ôm cái ô đi ngủ, mới mơ thấy Hoắc Minh Hiên đi mua ô.

  Ánh mắt Hạ An An ôn nhu nhìn anh, ngữ khí cũng nhu hòa,"Minh Hiên, anh có còn nhớ ta hôm qua em nói với anh là em thích một người rất giống anh hay không, thật ra người đó chính là em ở trong mơ, chuyện này nói ra cũng thật sự là không thể tưởng tượng được, bởi vì em cũng mơ thấy giấc mơ đó, không, phải nói là vì chiếc ô này, linh hồn em xuyên vào giấc mơ của anh, nói chính xác một chút, là xuyên vào giấc mơ kéo dài, bởi vì anh mơ tới lúc em tự sát là kết thúc, nhưng là giấc mơ của em lại bắt đầu từ đó, khác với ác mộng của anh, đó là một giấc mơ đẹp, trong mơ, chúng ta một nhà ba người hạnh phúc."

  Ánh mắt Hoắc Minh Hiên chăm chú nhìn cô, giống như từng tế bào của cô đều tiến vào trong mắt anh, cũng không biết qua bao lâu, anh mới cong môi cười,"Hóa ra là em! Thật sự là em!"

  Cô hiếm khi nhìn thấy anh cười, lại không nghĩ rằng anh cười lên lại đẹp như vậy, đuôi mắt hẹp dài cong lên, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, còn có mấy phần ánh sáng lấp lánh ở trong mắt anh, trên mặt anh mang theo ánh lửa khiến người ta kinh diễm, giống như mỗi người nhìn thấy anh đều bị đốt thành tro tàn.

  Hạ An An bị hào quang bắn ra bốn phía anh làm hoảng thật một lúc lâu mới hồi hồn, kinh ngạc nhìn anh ngây ngốc,"Thật sự là em? Có ý gì?"

  Người nào đó lại không giải thích, anh nghiêng đầu che giấu thần sắc phức tạp trong mắt, lúc quay đầu lại anh đã thu hết ý cười, hai tay anh đút vào túi, vẻ mặt thanh thản, trong mắt lại lộ ra mấy phần bí hiểm,"Em nói em thích anh trong mơ? Thích nhiều không?"

  Hạ An An không rõ vì sao đột nhiên anh lại hỏi cô vẫn đề này, nét mặt anh rất nghiêm túc, cô hoảng hốt không dám nhìn anh.

  Cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:"Chính là rất thích."

  Nhìn cô thẹn thùng trước mặt anh, trong lúc nhất thời cảm xúc Hoắc Minh Hiên dạt dào, mặc dù ở trong mơ chuyện thân mật gì bọn họ cũng đều đã làm, nhưng dù sao cũng chỉ là mơ, mơ và thực tế thì không giống nhau, Hoắc Minh Hiên đã sớm biết điều này, cho nên mặc dù là mơ thấy cô từ thế giới thật xuyên qua anh cũng không coi nó là sự thật, sau khi tỉnh lại mặc dù anh phiền muộn cũng quẳng nó ra sau đầu rất mau.

  Mơ dù đẹp, nhưng dù sao cũng chỉ là mơ, không phải sự thật.

  Lại không nghĩ rằng, bởi vì chiếc ô đó mà linh hồn cô xuyên vào giấc mơ của anh, cho nên tất cả trong mơ cũng không phải anh một lòng tình nguyện nghĩ ra, mà cô trong hiện thực cũng vẫn luôn tham dự vào trong đó.

  Cho nên, cô thẹn thùng như vậy, là bởi vì thích anh sao?

  Tâm tình Hoắc tiên sinh rất tốt, hai ngày nay bị cô tra tấn thống khổ nháy mắt tan thành mây khói, miệng anh bất giác cong lên, ho nhẹ một tiếng nói:"Hạ tiểu thư, rốt cuộc khi nào thì em mới trả anh nhân tình?"

  "A?" đôi mi thanh tú của Hạ An An nhăn lại, tại sao lại đột nhiên kéo xa như vậy?

  Bị ánh mắt mãnh liệt của anh nhìn gần như vậy, Hạ An An chỉ phải tránh đi, cô có chút co quắp vân vê góc áo, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy anh coi như không có việc gì nói:"Hình như anh đã nói với em, hiện tại anh cần một người vợ."

  Nói như vậy rồi, anh có ý gì không cần nói cũng biết.

  Hạ An An nhất thời liền đỏ mặt,"À." Cô nhẹ nhàng lên tiếng, đầu cúi xuống khóe miệng lại không kiềm nén được mà cong một cái, mắt to chuyển vòng vo, cô vô liêm sỉ nói: "Vậy...... Em tặng em cho anh làm vợ anh có muốn hay không?"

  Ánh mắt người nào đó nhất thời sáng lên, lại không cho là đúng nói:"Tiện nghi không chiếm là kẻ ngốc."

  Hạ An An có chút rầu rĩ, anh làm gì vậy chứ, một chút hưng phấn cũng không có, lại biến thành cô ước gì gả cho anh.

  Trong lòng người nào đó kích động như sóng triều vẻ mặt lại bình tĩnh nhìn cô, anh khụ một tiếng, dường như không có chuyện gì nói:"Hạ tiểu thư, vì để cho em càng yêu anh hơn, anh phải nói thật với em một chuyện."

  Nghe anh nói như vậy, Hạ An An cũng căng thẳng, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh,

  "Chuyện...... Chuyện gì?"

  Mắt anh híp lại, ánh mắt lóe ra ánh sáng chói lóa khiến người khác đau mắt,"Chúng ta còn chưa đưa Thiên Dục đi chơi công viên đâu."

  "!!!!!"

  Hạ An An kinh ngạc nhìn anh, trong lúc nhất thời thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên nói thế nào?

  Cơ thể cao lớn của Hoắc Minh Hiên đứng thẳng tắp, tư thế tay đút túi quần quả thực không đẹp lắm.

  Anh làm sao lại biết?!

  Nếu cô xuyên qua chính là một loại kéo dài của giấc mơ của anh, vậy anh phải không biết chuyện phát sinh phía sau mới đúng.

  Chẳng lẽ......

  Cô đoán, rất có thể Hoắc Minh Hiên lại mơ một giấc mơ chính là giấc mơ về sau đó, mà chiếc lại đưa linh hồn cô vào trong giấc mơ của anh, mà tất cả những chuyện phát sinh trong đó đều là giấc mơ của Hoắc Minh Hiên, cho nên một khi anh tỉnh lại, hành trình của cô cũng kết thúc?!

  Hạ An An che miệng lại, trong lúc nhất thời kinh ngạc một câu cũng không nói được, rốt cục cô cũng biết vì sao vừa rồi anh lại nói hóa ra là cô, có lẽ anh cũng không đoán được cô thật sự tới trong mơ của anh?

  Hạ An An kích động nước mắt tràn ra, cô che miệng đi đến trước mặt anh, dán cả người lên khuôn ngực rộng lớn của anh, cả người cô run run, giọng nói khàn khàn,"Em mặc kệ, em muốn ôm anh, anh nhất định phải ôm em!"

  Hoắc tổng tài nhìn như nhàn nhã tự tại thật ra cả người đã cứng ngắc như tượng nhìn cô dựa vào trong ngực anh trong lúc nhất thời anh chân tay luống cuống.

  Một lúc lâu mà anh cũng không hề động đậy, Hạ An An cũng nóng nảy, giọng nói ủy khuất vang lên,"Ôm em đi!"

  Anh vốn không biết linh hồn cô xuyên vào trong mơ của anh, chỉ nghĩ rằng trong mơ cô dính người như thế ít nhiều có liên quan tới phán đoán chủ quan của anh, lại không nghĩ rằng sự thật cô cũng dính người như vậy.

  Vật nhỏ dính người, thật sự là...... Dù sao anh cũng thích.

  Hoắc tiên sinh ho nhẹ một tiếng, thế này mới có chút không được tự nhiên không nhẹ không nặng ôm người trong ngực, Hạ An An dựa vào ngực anh, khóc rối tinh rối mù.

  Đều là anh, hóa ra đều là anh, người dùng cả tính mạng để cứu cô, nói chuyện yêu đương với cô lâu như vậy cũng là anh.

  Từ đầu tới cuối đều chỉ có anh!

  Cái người này...... Cô quả thực không biết nên nói như thế nào, dù sao cô cũng đã biết, cô tám đời cũng đều thua trong tay anh.

  Hoắc tiên sinh nhìn cô gái trong ngực anh khóc rối tinh rối mù, mày nhăn chặt, làm gì mà khóc thành như vậy?

  Có cảm động như vậy sao?

  Hoắc tiên sinh không biết nên an ủi như thế nào, đành phải ôn nhu vỗ đầu cô, giọng nói có thể mềm như thế nào thì mềm như thế đó,"Đừng khóc, em cứ khóc thì cục dân chính tan tầm mất."

  Hạ An An oán hận đấm ngực một phát, tự nhiên nói chuyện này để làm gì? Có ai an ủi như anh sao?

  Chẳng qua được anh ôm như vậy, Hạ An An mới chậm rãi thu hồi nước mắt, cho dù nói thế nào, bọn họ được ở cùng một chỗ. Trải qua nhiều khúc quanh như vậy, rốt cục vẫn tới được điểm đích.

  Hoắc tiên sinh thấy cô ngừng khóc, liền túm tay cô đi ra cửa.

  Hạ An An bị anh làm cho hồ đồ,"Đi đâu vậy?"

"Không phải tặng cho anh làm vợ sao sao? Đi nhà em lấy hộ khẩu."

Quả nhiên một đường về đến nhà cô cầm hộ khẩu lại chạy tới cục dân chính thuận lợi nhận giấy chứng nhận kết hôn, lúc nhân viên cục dân chính đưa giấy chứng nhận kết hôn qua, Hạ An An còn chưa kịp vươn tay, Hoắc Minh Hiên đã cướp đi nhét vào trong túi áo khoác.

  Hạ An An nhìn anh, anh cũng là coi như không có việc gì nói:"Để anh giữ cho."

  "......" Cô căn bản cũng không muốn tranh cướp với anh được chứ? Có nhất thiết phải như vậy sao?

  Ra khỏi cửa cục dân chính, nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu Hạ An An đột nhiên có chút hoảng hốt, cho nên, bây giờ cô là người có gia đình rồi? Nhưng gả cho Hoắc Minh Hiên? Đây là sự thật không phải trong mơ, nói cách khác cô vĩnh viễn không lo lắng có một ngày tỉnh lại tất cả đều sẽ biến mất, mà từ nay về sau cô chính là vợ hợp pháp của Hoắc Minh Hiên?

  Rốt cục lấy được giấy chứng nhận kết hôn tâm tình Hoắc tiên sinh rất tốt, nhiều năm như vậy tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống, người anh tâm tâm niệm niệm lâu như vậy rốt cục cũng thành vợ anh, anh không bao giờ lo lắng đêm dài lắm mộng nữa, bầu trời vạn dặm không mây, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người.

  Ừm, hôm nay là một ngày lành.

  Hạ An An trong lúc vô tình nhìn thấy đôi môi của anh kéo căng như muốn nứt ra, quả thực như bị động kinh vậy đó.

  Cô đột nhiên phát hiện, có đôi khi làm mặt lạnh cũng rất mệt mỏi, giống như giờ phút này, gặp chuyện vui muốn cười thì cười, tự mình tạo áp lực làm gì không biết?

  Hoắc Minh Hiên tuyệt đối không biết vợ anh đang tỏ ra bất mãn với anh, anh ra vẻ như không có việc gì, giúp cô mở cửa xe, chờ cô lên, sau đó anh mới ngồi vào.

  Sau khi biết người kia chính là Minh Hiên cô yêu, lúc ở cùng anh, Hạ An An tuỳ ý hơn rất nhiều, tuy rằng người kia thật sự còn cường thế hơn Minh Hiên trong mơ, nhưng nghĩ tới bây giờ cô là vợ anh, lúc đối mặt với anh cũng không còn thấy bất an như trước.

  Cho nên, lúc hai người ngồi trên xe, Hạ An An tự nhiên ngồi sát bên cạnh khoác tay anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, hỏi:"Minh Hiên, em thật sự lấy anh rồi à?"

  Cô tới gần khiến Hoắc Minh Hiên cứng người, mặc dù ở trong mơ, anh và cô từng có vô số lần thân mật, nhưng mà mơ và thật là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, dù sao cũng là cô gái anh yêu từ lâu, cô vừa tới gần, anh sẽ cảm thấy bối rối.

  Anh không dám nhúc nhích, chỉ sợ hơi động một chút cô sẽ khó chịu rời đi, tuy rằng đối mặt với sự thân cận của cô, anh cảm thấy bối rối, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể thân mật với anh nhiều thêm chút nữa.

  Hoắc Minh Hiên nghiêng đầu nhìn cô, ra vẻ bình tĩnh: "Ừ."

  Hạ An An bật cười khanh khách, hai má cọ trên vai anh, bị cô cọ như vậy, Hoắc Minh Hiên đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, vì che giấu sự khác thường của mình, anh dùng tay thận trọng lấy ví tiền từ trong túi ra, tận lực duy trì bả vai bên kia bất động để cô dựa vào thoải mái, hành động không quá tiện rốt cục cũng mới rút được một tấm thẻ đưa cho cô.

  "Này cầm."

  Hạ An An đang cảm thán vận mệnh thật sự kỳ diệu, tất cả trước mắt đều tốt đẹp giống như ảo giác, anh đột nhiên lên tiếng phá ngang suy nghĩ của cô.

  Hạ An An cúi đầu nhìn, chỉ thấy anh thản nhiên đưa ra một tấm thẻ, cô cũng không nhận, nghi hoặc nhìn anh.

  "Đây là thẻ lương của anh, em cầm lấy, muốn mua gì thì mua."

  Hạ An An trợn mắt!

  Thẻ lương của tổng giám đốc tập đoàn Lam Diệu?!

  Cô nuốt nước miếng, vẻ mặt khiếp sợ, "Vậy... anh cầm đi, em không thiếu tiền mà."

  Hoắc Minh Hiên nheo mắt, lạnh giọng nói, "Đừng quên bây giờ em là vợ anh, không được khách khí với anh như vậy."

  Hạ An An chưa bao giờ thấy có người ép người khác cầm tiền của mình, nếu ở trong mơ cô cảm thấy người kia rất đáng sợ thì trong hiện thực anh còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với người trong mơ.

  Cho nên Hạ An đành phải nhận lấy, cầm thẻ mà như nóng phỏng tay, mất hứng lầm bầm, "Yên tâm đưa thẻ cho em, anh không sợ em bỏ đi mất à?"

  Vốn tưởng rằng nói thầm anh không nghe được, không ngờ cô vừa dứt lời, anh lại bổ sung một câu: "Em cứ thử xem.."

  Hạ An An ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt anh lạnh lùng vô cảm nhưng khóe miệng lại cong lên như cười như không, trông rất đáng sợ, Hạ An An rùng mình, lập tức nói: "Em đùa đấy." Rũ đầu xuống, "Em nào dám?!"

  Hoắc Minh Hiên thấy cô như nai con bị hoảng sợ, nước mắt dâng lên ấm ức, anh có chút tự trách, tại sao lại dọa cô thế? Nhưng anh cũng không có làm cái gì mà? Nhát gan như vậy, lườm thôi cũng làm cô sợ rồi?

  Nhận thấy mình làm sai, Hoắc Minh Hiên ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới nơi em ở trước đi, chuyển đồ của em đến đường Kim Sơn."

  "Ớ?" Hạ An An kinh ngạc nhìn anh.

  Hoắc Minh Hiên vừa thấy ánh mắt cô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, giọng điệu cũng lãnh đạm không ít, "Đã kết hôn rồi thì anh không có ý định ở riêng với vợ anh."

  Nghe thấy anh nói chữ "vợ", Hạ An An đỏ mặt, cô cúi đầu, tay xoắn góc áo, rất lâu sau mới nói: "Vâng, em biết rồi."

  Hoắc Minh Hiên thấy cô cúi đầu, lại lâm vào tự trách, anh ngu ngốc muốn chết, lại dọa cô rồi.

  Thôi, xem ra sau này có nhiều việc rồi.

  Bởi vì lăn qua lăn lại như thế, đầu cô đã rời khỏi vai anh, anh vốn tưởng rằng cô cất thẻ xong lại dựa vào anh nữa, nhưng không ngờ cô cất xong cũng chẳng có động tĩnh gì.

  Hoắc Minh Hiên cảm thấy sốt ruột, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cô, "Em... không dựa nữa à?"

  Hạ An An nghi ngờ nhìn anh.

  Hoắc Minh Hiên bị cô nhìn như thế, lại thấy bối rối, cố tình tỏ vẻ trấn định uy nghiêm, sống lưng thẳng tắp, vỗ vai như là một điều hiển nhiên.

  Nhưng Hạ An An thấy anh như thế thì lại buồn cười, muốn cô dựa vào vai anh à?

  Ôi, thì ra dính người không phải cô, là anh mới đúng.

  Cô cố nén cười, kéo tay đang vỗ vai của anh ra.

  Khoé miệng Hoắc Minh Hiên cong lên một biên độ khó phát giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro