Chương 58: ngoại truyện- bánh bao(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dì giúp việc có trồng ớt ở phía sau nhà, đúng lúc năm nay cây ớt lại sinh trưởng tốt, ra rất nhiều quả, một nhà Hạ An An căn bản là ăn không hết, mắt thấy đã sắp đến mùa thu, nếu không xử lý sẽ thối rữa, Hạ An An liền bàn với dì giúp việc, đều làm thành tương ớt hết.

  Hôm nay là cuối tuần, Hoắc Minh Hiên cũng không đi làm, Hạ An An giao Thiên Dục cho anh trông trong chốc lát, cô giúp dì giúp việc hái ớt, nếu không một mình cô ấy cũng không thể làm xong được.

  Tuy rằng là mùa thu, nhưng nắng vẫn gay gắt, Hạ An An và dì giúp việc mỗi người đội một cái mũ rộng vành, hái ớt xuống còn dùng khăn lau trước một lần mới bỏ vào túi.

  "Mẹ ơi." Ngay lúc Hạ An An đang bận ngất trời thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói trẻ con.

  Hạ An An vội quay đầu nhìn lại, đã thấy một viên bột đang liêu xiêu chạy tới.

  Nhìn kia viên bột phấn điêu ngọc mài, Hạ An An đều phải tan chảy, lập tức chạy về phía thằng bé.

  Lúc đi đến trước mặt cô, thằng bé cười ha hả bổ nhào vào trên đùi cô, ngẩng khuôn mặt phấn nộn lên, hé miệng cười với cô, bây giờ thằng bé chỉ có hai chiếc răng cửa, cười lên như con thỏ nhỏ, nhìn vô cùng đáng yêu.

  Hạ An An vội vàng ngồi xổm xuống dùng khăn trên cổ thằng bé lau nước miếng đang chảy xuống, thằng bé nhân cơ hội ôm cổ cô cọ cọ lên hai má cô.

  Trên người thằng bé thơm mùi sữa nhất thời xông vào mũi cô, Hạ An An bị cọ vài cái, chỉ cảm thấy tâm tình quả thực rất tốt như sắp bay lên trời vậy.

  Cô ôm lấy thằng bé đi đến chỗ râm mát, nhéo nhéo hai má thắng bé, ôn nhu nói: "Ba đâu? Tại sao không chơi cùng với ba?"

  Cánh tay béo múp nhỏ bé chụp trên mặt cô cười ha hả nói: "Mẹ chơi!"

  Bây giờ Hạ An An đã có thể hiểu được những từ non nớt lại nói không rõ có ý gì của thằng bé, cô bất đắc dĩ nở nụ cười, hôn một cái lên khuôn mặt thằng bé, "Con muốn chơi cùng mẹ phải không?"

  Thằng bé mở to cặp mắt sáng ngời cười ha ha gật đầu.

  Hạ An An lại lau nước miếng đang chảy xuống cho thằng bé, giọng nói mềm mại như sợ hơi cao một chút sẽ dọa đến thằng bé, "Nhưng mẹ đang bận, đi tìm ba nhé, xem ba đang làm gì, mẹ xong việc rồi sẽ tìm con được không?"

  Thằng bé dẩu miệng, cúi đầu xuống không nói lời nào, Hạ An An nhìn vẻ mặt mất mát của thằng bé nhất thời đau lòng, đành thở dài một tiếng, "Được rồi, vậy con không cần chạy quá xa mẹ được không?"

  "Ừ ừ." Tiểu tử kia gật đầu như gà con mổ thóc.

  Nhìn thằng bé đáng yêu như thế, Hạ An An lại không nhịn được mà bẹp một cái trên mặt thằng bé.

  Cô ôm thằng bé đến sân sau, lại đội mũ cho thằng bé, lúc này mới thả cậu ra, luôn dặn cậu không được nghịch ngợm lúc này mới lại tiếp tục giúp dì giúp việc hái ớt.

  Thiên Dục bình thường luôn ngoan ngoãn, Hạ An An cũng không lo lắng thằng bé nghịch ngợm lắm, huống chi thằng bé mới hai tuổi, cũng là lúc tập đi.

  Hạ An An vừa hái ớt vừa phải phân tâm để ý Thiên Dục, nhưng thấy thằng bé ở đằng kia chơi với bươm bướm rất vui vẻ, cô mới xem như yên lòng.

  Dì giúp việc là người ở nông thôn rất thích nói chuyện ở nông thôn, Hạ An An cũng thích rất nghe.

  Hai người đang tán gẫu hăng say, đột nhiên nghe thấy Thiên Dục"Oa" một tiếng khóc lên.

  Hạ An An vội vàng quay đầu lại, đã thấy tiểu tử kia đứng cách cô không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vừa khóc vừa nói: "Nóng! Nóng! Mẹ ơi nóng!"

  Hạ An An không biết thằng bé bị làm sao, lập tức chạy qua, lúc đến trước mặt thằng bé cô mới nhìn thấy quả ớt vứt trên mặt đất đã bị thằng bé gặm mất một miếng.

  Hạ An An: "! ! ! ! !"

  Lúc này Hạ An An đã bị dọa ngây người, nhìn bộ dáng thằng bé bị ớt làm chảy nước mắt ròng ròng, cô cũng đau lòng, thần kinh vị giác của trẻ con còn chưa phát triền hoàn toàn, nếu bị kích thích ảnh hưởng tới sự phát triển thì làm sao bây giờ?

  Hạ An An càng nghĩ càng sốt ruột, cũng không hái ớt nữa, vội vàng bế Thiên Dục chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi Hoắc Minh Hiên.

  Thiên Dục khóc càng ngày càng thảm thiết, Hạ An An nghe vào tai chỉ cảm thấy tê tâm phế liệt, lúc này cũng bị thằng bé dọa khóc, dì giúp việc giờ phút này cũng chạy tới giúp đỡ, cô ấy rót một ly nước ấm đưa qua, vẻ mặt lo lắng nói:"Cho thằng bé súc miệng đi."

  Hạ An An lau nước mắt vội vàng nhận cốc nước, tay chân luống cuống đưa cốc nước vào miệng thằng bé, "Thiên Dục ngoan, uống nước ngậm trong miệng súc vài cái rồi nhổ ra."

  Tiểu Thiên Dục nghĩ đến đây là thuốc có thể trị vị nóng trong miệng, lập tức uống liên tiếp mấy ngụm.

  Hạ An An: ". . . . . ."

  Hạ An An lập tức lấy cái cốc ra, khóc không ra nước mắt nhìn thằng bé, "Mẹ không bảo con không được nuốt xuống sao?"

  Vì sao uống thuốc rồi mà miệng vẫn nóng? Nóng thật khó chịu, vì sao mẹ còn quát mình?

  Kết quả là, miệng khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, Thiên Dục lại khóc lớn.

  Trong lúc nhất thời Hạ An An gấp đến độ không biết nên làm cái gì, đúng lúc Hoắc Minh Hiên từ trên lầu xuống, vừa thấy cảnh đó cũng hoảng sợ, mày nhíu chặt, bước nhanh lại hỏi: "Làm sao vậy?"

  Hạ An An vừa thấy Hoắc Minh Hiên như nhìn thấy cứu tinh vội vàng nói: "Minh Hiên, Thiên Dục vừa ăn phải ớt, thằng bé bây giờ rất khó chịu, anh nói nên làm gì bây giờ, có cần đưa con tới bệnh viện không?"

  Hoắc Minh Hiên nghe cô nói, sắc mặt cũng khó coi, anh một tay bế đứa con đang khóc không ngừng, an ủi cô: "Em đừng khẩn trương, không có gì đáng lo đâu."

  Hoắc tiên sinh vừa nói vừa ôm Thiên Dục đi tới phòng khách, đi vài bước lại nói với cô: "Em đi lấy chút nước đến đây."

  Hoắc Minh Hiên như người tâm phúc của cô, tại thời điểm này căn bản là cô không kịp nghĩ nhiều liền trực tiếp chạy vội tới phòng bếp ôm nửa bình nước ấm đi ra.

  Ngồi ở sô pha, Hoắc tiên sinh nhìn viên thịt ở trong ngực anh khóc nỉ non không ngừng lạnh giọng ra lệnh, "Há mồm."

  Thiên Dục luôn sợ ba nhất, với mẹ cậu còn có thể làm nũng, với ba, cậu một chút cũng không dám lỗ mãng, ba bảo cậu há mồm, quả nhiên cậu liền ngoan ngoãn mở miệng ra.

  Đúng lúc Hạ An An mang nước tới, Hoắc Minh Hiên liền rót một ít vào miệng thằng bé, lại lạnh giọng ra lệnh, "Nuốt xuống!"

  Ô ô ô, vừa rồi mới uống nước, căn bản không có tác dụng mà, chính là ba thật đáng sợ, Thiên Dục đau khổ nhắm mắt, rốt cục dưới cái nhìn của ba mới nuốt xuống.

  "Còn khó chịu sao?"

  Tiểu Thiên Dục mở to mắt chuyển nhiều vòng, ý, hình như không có nóng như hồi nãy, vẫn còn chút khó chịu, vì thế cậu thành thật gật đầu.

  Hoắc Minh Hiên bất đắc dĩ trừng mắt nhìn thằng bé một cái, lại lạnh giọng ra lệnh, "Há mồm!"

  Thằng bé nghĩ ba lại muốn cho cậu uống nước, đôi mắt nhất thời đỏ ửng, cậu ủy khuất lại đáng thương lắc đầu.

  Hoắc Minh Hiên biết thắng bé nghĩ cái gì, đưa nước cho Hạ An An, lại nói với thắng bé: "Ba không cho con uống nữa."

  Nhưng thằng nhóc vẫn không chịu há mồm, chiêu này của ba đã làm rất nhiều lần rồi, mỗi lần cậu uống thuốc bà đều như vậy, sau đó thừa dịp cậu chưa chuẩn bị lại tập kích bất ngờ, đổ toàn bộ thuốc vào miệng cậu.

  Cậu mới không mắc mưu.

  Thiên Dục vẫn lắc đầu.

  Hiểu con không ai bằng ba, Hoắc tiên sinh tất nhiên cũng biết xú tiểu tử này nghĩ cái quỷ gì, anh cũng lười lằng nhằng với thằng nhóc, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp lạnh lùng ra lệnh, "Há mồm!"

  Ô ô ô, ba lại quát cậu, thật đáng sợ, mẹ ơi mau cứu con!

  Hạ An An thành công nhận được ánh mắt cầu cứu đáng thương của cậu con trai, đang muốn khuyên bảo, Hoắc tiên sinh trực tiếp nói một câu, "Em đừng nói."

  Hạ An An: ". . . . . ." Thực xin lỗi con trai, mẹ cũng không thể vượt qua ba được.

  Hoắc tiên sinh lại nhìn chằm chằm vào trên người tên xú tiểu tử nhà anh, Thiên Dục không đường thối lui, rốt cục tuyệt vọng mở miệng ra, kích thích khó chịu trong dự kiến lại không đến, thậm chí trong miệng còn truyền đến một trận lạnh lẽo.

  Thiên Dục nghi hoặc nhìn ba, thấy ba đang dùng tay quạt gió ở bên miệng cậu.

  Thiên Dục: ". . . . . ."

  Hạ An An: ". . . . . ."

  Người ba nào không nhẹ không nặng quạt tay, vừa dùng ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Còn nóng sao?"

  Tiểu tử kia lắc đầu.

  Hạ An An thấy thế cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô mang nước vào phòng bếp, lúc trở ra thấy Hoắc tiên sinh vẫn kiên nhẫn dùng tay quạt trước miệng con, mà thằng bé vừa rồi còn khóc nháo không ngừng giờ phút này lại há miệng ngủ.

  Hạ An An đi đến bên người Hoắc Minh Hiên ngồi xuống, lúc này mới hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái nói: "Không phải dặn anh trông thằng bé sao? Thật không biết anh làm ba như thế nào nữa."

  Hoắc tiên sinh tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm của mình, "Là anh không thấy tốt, vừa rồi đang có điện thoại, còn chưa thảo luận xong thì nghe thấy em gọi anh, anh mới biết con xảy ra chuyện." Ánh mắt lại mang theo oán trách nhìn nhìn khuôn mặt béo mập của thằng nhóc, tức giận nói: "Làm sao lại ngốc thế chứ? Con là con trai của Hoắc Minh Hiên này sao?"

  Hạ An An nghe thế cũng mất hứng, cô nhéo anh, mắng: "Nào có ba nói mình con như vậy?"

  Hoắc tiên sinh vươn cánh tay ôm cô, thỏa hiệp nói: "Được được, anh biết là con giống em."

  Hạ An An cũng không ngốc, vừa nghe anh nói, cô lại trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh mắng ai?"

  Hoắc tiên sinh cũng không trả lời, cúi người hôn đỉnh đầu cô, Hạ An An cũng không để ý tới anh, liền làm tổ trong lòng anh nhìn Thiên Dục ngủ say.

  Con trai cô vì sao lại đáng yêu như vậy chứ? Quả thực chính là bảo bối đáng yêu nhất thế giới này.

  Hoắc tiên sinh thích ý dựa vào sô pha, nhìn này hai mẹ con, đôi mắt vốn chìm trong lạnh lẽo hiếm khi lộ ra nhu tình.

  Hoắc tiên sinh cảm thấy anh thật sự hạnh phúc, trái ôm phải ấp, anh cảm thấy anh tựa như ôm vào trong ngực toàn bộ thế giới, loại cảm giác kiên định này khiến anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro