Chương 5.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Phương pháp nuôi gà này là do hắn đọc được trong một cuốn truyện chủng điền văn, hắn còn về nhà xác thực lại với bà ngoại, chính xác là biện pháp này có hiệu quả, chỉ là phải băm nhuyễn nấu chín giun, khá phiền phức.
    Thấy mọi người trong nhà còn đang bận rộn làm việc, hắn lén lút đi vào nhà chính, trèo lên trên ghế, nắm lấy quyển lịch treo trên tường, bắt đầu học công khóa.
     Hắn muốn học chữ, nhưng số chữ mà Cố Đại Hà có thể dạy hắn không nhiều lắm, có vài chữ lâu rồi không học nên quên mất, có thể dạy hắn đếm tới đếm lui chỉ khoảng ba mươi chữ, còn rất đơn giản, chủ yếu là chữ phức tạp nhớ không rõ, sợ dạy lầm, càng miễn bàn gia gia Cố Quý Sơn.
     Trong nhà đồ vật duy nhất có chữ viết chính là lịch ngày, cho nên ba tháng gần đây, mọi người ngẫu nhiên có thể thấy hắn đang ôm cuốn lịch nhà lật xem. Người lớn thấy hắn không xé loạn thì cảnh cáo vài câu rồi mặc kệ hắn.
     Những chữ trên lịch ngày có thể hiểu hắn đã hiểu, cũng âm thầm ghi nhớ nét bút những từ đấy, những từ rắc rối phức tạp thì đành chịu.
    Khoa tay múa chân một phen, hắn ôn tập lại những chữ đã học một lần. Đừng tưởng việc này đơn giản, chữ phồn thể và giản thể khác nhau, vì không để mình viết nhầm, hắn phải tốn rất nhiều công sức để học.
     Lúc này lão Trần thị bưng một cái chậu từ phòng bếp đi ra ngoài
    "Nãi nãi, sao bây giờ mà gia gia vẫn chưa trở về?" Tuy rằng biết rõ trời chưa tối thì các nam nhân còn chưa trở về là bình thường, nhưng Cố Thanh Vân vẫn hỏi. Hắn thấy ở sân trước có nhiều thêm hai bó củi, là biết cha đã đi đốn củi trở về, nhưng không thấy cha đâu, cả gia gia và thúc thúc chiều nay cũng không thấy qua.
    "Gia gia cùng với cha con và nhị thúc đi Miêu gia làm công, Miêu nhị lang muốn đánh một khung cửi dệt vải. Lão Trần thị mặt đầy ý cười, tiếp tục nói: "Chờ có tiền, nãi nãi sẽ mua đường cho con ăn."
    Ở thôn Lâm Khê, đánh một khung cửi chi phí cũng không cao, nhưng cũng không phải nhà nào cũng có.
     Khung cửi có nhiều bộ phận, ngoài khung gỗ cho phép người ngồi dệt, còn có các bộ phận như thanh đỡ, con thoi, trục quay, bàn đạp. Một bộ không dưới mấy chục kiện, cuối cùng còn phải dùng trục thẳng liên kết các bộ với nhau. Cấu tạo phức tạp nên càng làm tinh xảo càng được trả nhiều tiền.
     Cố Quý Sơn có tay nghề làm đồ vật này, nhưng để nhanh hơn ông vẫn gọi hai con trai cùng làm.
    Trong thôn khung cửi đa số là do
 Cố Quý Sơn đóng, ngoài thôn cũng có người kêu hắn làm, tuy nhiên mỗi thợ mộc đều có phạm vi làm việc riêng. Nói chung, người làng nào nhờ thợ làng ấy làm, trừ khi không làm được, mới nhờ thợ làng khác. Nếu không, nếu cố ý cướp đoạt công việc sẽ dễ dàng kết thù.
   Bởi vì làm mộc phần lớn thời gian cần đục, đẽo, bào gỗ, hàng ngày nhất định phải giành thời gian để mài rìu, sửa cưa, mài bào sắt, rất nhiều bụi bặm và ồn ào, nên chỗ làm việc được xây dựng trên khu đất trống cách xa sân sau, phần đất kia cũng thuộc nhà hắn, kỳ thật cũng không hẳn được gọi là phòng, nói đúng hơn chỉ là một cái lều tranh được dựng từ gỗ, tre, nứa, rơm rạ mà thôi.

     Bên trong có chứa vài khúc gỗ tốt chặt từ mấy cái cây trên núi, phơi khô rồi cất trữ trong lều rơm.

     Bình thường khi có công việc, Cố Quý Sơn không phải đến nhà chủ nhà làm, chính là ở lều tranh làm việc, như vậy liền sẽ không phiền đến cả nhà.

    Quý Thanh Vân lúc này mới gật đầu vui vẻ, lại nghĩ nghĩ, giả bộ đau lòng nói: “Gia gia, nãi nãi cùng ăn với con cơ.”

   Lời này làm nếp nhăn trên mặt lão Trần thị đều cười thành một đóa cúc hoa, bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt nộn của Cố Thanh Vân, khích lệ nói: “Cháu ngoan của bà thật là hiếu thảo.”

    Nhị thẩm Lý thị bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy một màn này, ánh mắt tối sầm lại, vội vàng sờ sờ bụng của mình, dừng một chút, rồi cao giọng nói: “Nương, bánh sắn chín rồi, con bắc bếp xuống được chưa ?”

     “Mẹ đây, thật là không có mẹ con không làm việc được à?” Lão Trần thị lẩm bẩm, lại cùng Cố Thanh Vân nói nói mấy câu lúc này mới rời đi.

     Cố Thanh Vân cẩn thận treo quyển lịch lại vị trí ban đầu.

     Cần thiết phải có một lão sư dạy dỗ, hắn nghĩ.

    Việc này chỉ có thể trông cậy vào đại gia gia Cố Bá Sơn.

    Vì thế, qua mấy ngày này, nhiệt độ tăng lên, người trong nhà cũng thả lỏng hắn, Cố Thanh Vân đi tìm nhóm đường ca chơi nhiều hơn, cơ hội ra vào nhà đại gia gia cũng tăng nhiều lên.
     Dù sao cũng là huynh đệ một nhà. Đối nội lão Trần thị đối với trượng phu của đại ca có chút oán trách, nhưng đối ngoại thái độ của bọn họ tuyệt đối nhất trí, cũng bởi vì Cố Bá Sơn là trưởng thôn, toàn bộ gia tộc Cố thị, bao gồm chi tam phòng cùng chạy nạn về đây có quan hệ thuyết thống xa hơn một chút, nhưng đều một lòng xem ông là đầu tàu.
     Mà nhà bọn họ cũng rất thích Cố Thanh Vân đến nhà chơi, bởi vì tuy hắn còn nhỏ, nhưng không chạy loạn khắp nơi nghịch đồ người khác, quần áo trên người sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn không giống đứa trẻ khác mũi xanh thò lò bẩn hề hề. 
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro