Chương 6.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có tiền? Đệ không có tiền thì huynh vẫn còn một chút tiền đây, đệ để cho cháu cùng huynh đọc sách!" Cố Bá Sơn thanh âm cao lên.

"Đại ca, đệ làm sao có thể vay tiền của huynh được?" Cố Quý Sơn cười làm lành nói, " Đúng thật là nhà đệ bây giờ có chút khó khăn, mới vừa trả hết nợ, hiện tại mới trôi qua được mấy ngày không phải đau đầu vì nợ đâu, hiện tại mà nuôi Xuyên Tử đọc sách, đó là chuyện trong mười mấy hai mươi mấy năm đấy a, trong nhà như thế nào nuôi được? Hơn nữa Thanh Minh cùng Thanh Lượng nhà huynh không cần đọc sách à? Huynh có thể nuôi được ba người sao? Nếu chỉ muốn biết vài chữ thật ra không tốn kém lắm, nhưng nếu muốn học để khảo thí liền phải tốn rất nhiều tiền bạc, không phải đệ không muốn, thật sự là không có biện pháp a."

Cố Quý Sơn rất là bất đắc dĩ, tiếp tục nói: " Đệ sợ hắn về sau đọc sách không thành, việc nhà nông không biết làm, cũng khó mà làm mai được, không phải là huỷ hoại đứa nhỏ này sao?"

"Trồng trọt chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả việc đọc sách?" Cố Bá Sơn ngữ khí rất bất mãn.

"Đại ca huynh xem, lúc trước trong nhà có hai trăm mẫu ruộng nước, sau lại vì nuôi huynh ăn học, bán đi một trăm mẫu, lúc ấy huynh còn......"

"Huynh biết, huynh biết." Cố Bá Sơn ngượng ngùng, thấp giọng nói, "Lúc ấy làm khổ đệ cùng đệ muội rồi, nhưng cha của chúng ta chỉ có một tâm nguyện, muốn cho Cố gia cũng có một tú tài hoặc cử nhân, như vậy mới có thể không chịu người khi dễ. Lúc ấy thiên phú của huynh tốt hơn so với đệ, liền nuôi ta đọc sách. Khảo như vậy nhiều năm, vẫn là không khảo ra được cái gì, vẫn là đệ cùng đệ muội phải chịu khổ."

"Cái này sao có thể trách huynh chứ, đại ca, tiền triều lúc ấy tham quan ô lại hoành hành, có thể khảo trúng đều là dùng bạc mua, nhà ta không có nhiều bạc như vậy, huynh có tài cũng thi không đậu. Sau này tân triều lập, không phải huynh liền lập tức thi đậu đồng sinh sao?"

Cố Quý Sơn cho dù khi ấy cũng có chút oán hận, nhưng bây giờ nghe được đại ca nói những câu này, tất cả những cảm xúc của ngày xưa cũng tan thành mây khói, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

Hai người nói đều nói lại thế nào liền biến thành đại hội tố khổ.

"Huynh thi đậu đồng sinh cũng là do cơ duyên xảo hợp, tân triều sơ lập, quốc gia chết bao nhiêu người, ít người liền dễ dàng xuất đầu, hơn nữa nơi này vị trí hẻo lánh, văn phong không thịnh, mới để cho huynh thật giả lẫn lộn, kết quả đệ xem, cuối cùng ta thi viện thí hai lần đều không có đậu."

Cố Bá Sơn ăn ngay nói thật, vẻ mặt thổn thức, tiếp tục nói: "Viện thí có nhiều nội dung về toán học, từ trước tới nay huynh vẫn không thông thạo về phần này, nên thi mãi không qua. Nhưng huynh dám nói, chỉ cần huynh dạy Xuyên Tử, hắn chắc chắn có thể vượt qua huyện thí cùng phủ thí, tới lúc đó, liền đi lên trấn hoặc vào trong huyện tìm trường tư thục tốt để theo học, lấy thiên phú của Xuyên Tử, hẳn là có thể thi đậu, cái này có quan hệ đến tương lai gia tộc Cố thị, đến lúc đó huynh cũng sẽ yêu cầu trong tộc hỗ trợ bạc."

Cố Quý Sơn không nói gì, bắt đầu hút thuốc lá sợi.

"Cố gia chúng ta cũng coi như là đã cắm rể ở thôn Lâm Khê, trước kia cơ nghiệp đều bị cơn hồng thủy cuốn sạch, hiện tại phần mộ tổ tiên đều dời qua đây rồi, về sau, Lâm Khê thôn chính là gốc rễ của chúng ta." Cố Bá Sơn nhìn nhìn hai anh em Cố Đại Hà, bất đắc dĩ mà nói, " Đời hai ta chỉ có huynh là người đọc sách, một thế hệ huynh đệ Đại Hà chỉ còn sống được ba người, cái đứa nghiệp chướng nhà huynh lại không chịu đọc sách, cảm thấy đọc sách vô dụng!"

" Thế đạo bây giờ như thế nào? Tài sản có thể bị cướp, bị lũ cuốn, nhưng tri thức trong đầu ai cũng vô pháp cướp đi. Thiên hạ này vô luận là ai làm hoàng đế, chung quy còn muốn tìm người đọc sách tới giúp đỡ thống trị thiên hạ. Có câu nói rất hay, ' tất cả toàn hạ phẩm duy có đọc sách cao ', đệ xem, nếu không phải huynh từng được niệm thư mấy năm, cái chức trưởng thôn còn đến lượt ta sao?"

( Tất cả đều là thấp kém chỉ có đọc sách là cao quý)

Cố Thanh Vân đứng nghe trộm ngoài cửa sổ âm thầm trầm trồ khen ngợi! Cảm thấy đại gia gia nhà mình là người có tầm nhìn, vậy mà vừa mới bắt đầu hắn còn nghĩ ông là một con mọt sách cổ hủ.

Không nghĩ tới nhân gia là đại trí giả ngu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro