Chương 107+108+109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 107: Thái tử Đến Cùng Có Ý Gì? Bóng Đen Chặn Đường

Hoàng đế cùng Thái tử một đường đi thẳng tới Phật tháp, từ rất xa đã nhìn thấy ba đứa nhỏ người đầy lá cỏ trong bụi hoa ven đường chui ra.

"Đây không phải là... Bát đệ sao?" Thái tử kinh ngạc nói.

Lúc Hoàng đế nhìn thấy Vu Phong Hoa, trong mắt chợt lóe lên thần sắc phức tạp.

Vu Phong Hoa bị dọa ngây người, đứng ở đó không biết phải làm sao.

Như Tiểu Niếp vụng trộm kéo nhẹ xiêm y hắn một chút.

Lúc này hắn mới quỳ gối muốn hành lễ, nhưng mà hắn đi lễ cũng là kiểu lễ của cô gái.

Như Tiểu Niếp trong lòng bi ai, thật không rõ hoàng thượng nghĩ thế nào, nhi tử đang êm đẹp, lại bắt phải nuôi trở thành con gái.

Nhìn thấy bát điện hạ hành lễ của nữ tử, mấy người đi theo bên cạnh hoàng đế đều lộ ra sắc mặt xấu hổ.

"Các ngươi ở trong này làm cái gì thế?" Hoàng đế không vui nói.

Không đợi Vu Phong Hoa mở miệng. Một bên Lăng Tĩnh Tiêu ra mặt, "Vị nguyên nữ thí chủ này bị lạc đường, tiểu tăng đưa nàng trở về đi qua nơi này. Ai biết tình cờ lại gặp bát điện hạ trượt chân rơi xuống nước."

Lúc này mọi người mới chú ý tới tất cả quần áo trên người Lăng Tĩnh Tiêu cùng Vu Phong Hoa đều bị nước làm ướt đẫm.

"Người đâu, mau đưa bát điện hạ trở về." Hoàng đế không kiên nhẫn nói, giống như chỉ nhìn lâu hơn một chút cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai này.

Rất nhanh đã có người tới dẫn theo Vu Phong Hoa rời khỏi.

Thái tử đánh giá chuỗi phật châu dài Lăng Tĩnh Tiêu đang quấn quanh cổ tay trái kia."Vị tiểu tăng này chẳng lẽ chính là đồ đệ của cao tăng kia sao?"

Lăng Tĩnh Tiêu hai tay chắp lại, làm một cái phật lễ, xem như là thừa nhận.

Ánh mắt Thái tử soi xét Lăng Tĩnh Tiêu một phen. Sau đó quay lại nói với hoàng đế: "Tiểu Niếp cô nương từng bị người chế rối nhốt lại, bây giờ thân thể khác thường, không bằng để cao tăng xem một chút, nếu quả thật có vật gì không rõ vẫn còn trên người nàng... Xin cao tăng giúp nàng loại bỏ đi cũng tốt, lại càng khiến Thiếu khanh đại nhân yên tâm hơn."

Từ lúc Thái tử xuất hiện, Như Tiểu Niếp đã sớm đề phòng hắn, nghe hắn nói như thế càng xê dịch lùi về phía sau Lăng Tĩnh Tiêu.

Trong lòng mắng to: Đồ xấu xa! Ngươi rõ ràng chính là muốn khiến ta ở trước mặt mọi người bị cao tăng chỉ ra là yêu quái, rồi sau đó đến đối phó ta.

Hoàng đế suy nghĩ một chút, "Cũng tốt, chỉ là... Thanh Mặc Nhan sao còn chưa tới?"

Vốn Thanh Mặc Nhan xin được rời đi tìm Như Tiểu Niếp, bây giờ người cũng đã tìm được, Thanh Mặc Nhan lại không thấy đâu.

Đúng lúc này, một tên thái giám vội vã chạy tới, "Khởi bẩm hoàng thượng, bên phía Hình bộ đã đánh mất kiện vật chứng. Hiện tại đang mời Thiếu khanh đại nhân đi qua, cho nên Thiếu khanh đại nhân phó thác nô tài đến truyền tin nói, nếu đã tìm được Như tiểu thư trước tiên liền làm phiền hoàng thượng giúp chiếu cố."

Lời vừa nói ra, tất cả chúng thần đều âm thầm hít một hơi.

Thiếu khanh mặt mũi thật lớn, lại trực tiếp điểm danh để hoàng đế thay hắn để ý đứa nhỏ, chuyện này cũng quá cuồng vọng đi.

Ai biết hoàng đế nghe ở đây cũng không để ý, mà là hỏi: "Vật chứng mất đi là cái gì?"

"... Là một con búp bê, không biết làm sao, đã không thấy tăm hơi đâu."

Hoàng đế sắc mặt tạm thời liền lạnh xuống dưới.

Thái tử cười cười, "Phụ hoàng không cần lo lắng, Thiếu khanh đã tiếp nhận sẽ đem chuyện xử lý tốt, chúng ta vẫn nên mau chút dẫn theo Tiểu Niếp cô nương đi gặp cao tăng một lần."

Vụ án người chế rối cuối cùng bọn họ cũng không thể bắt được nguyên bản người thật, còn tổn thất năm quan viên quan trọng trong Hình bộ, ngay đến cả nhị hoàng tử cũng bị thương nặng đe dọa đến tính mạng.

Thật có thể nói là là tai họa không ngừng.

"Đến chỗ cao tăng lây dính chút phúc khí cũng được." Trong số quần thần có người thấp giọng nói.

Hoàng đế gật gật đầu, "Một khi đã như vậy, mấy người liền cùng đi đi."

Như Tiểu Niếp đứng không nhúc nhích.

Ông trời có biết nàng rất muốn chạy trốn hay không!

"Không cần mời sư phụ của tiểu tăng xem." Lăng Tĩnh Tiêu đột nhiên nói, "Trên người của nàng rất sạch sẽ."

Như Tiểu Niếp ngây ngẩn cả người.

Hòa thượng không phải là không thể nói dối sao? Hắn lại ở ngay trước mặt nhiều người như thế ra mặt nói nàng...

Lăng Tĩnh Tiêu dường như không có việc gì nhìn nàng một cái.

Bỗng nhiên Như Tiểu Niếp liền hiểu ra.

Vừa rồi chuyện hắn nói chính là trên người nàng rất sạch sẽ, cũng không có nói nàng không phải là yêu quái.

Thái tử nguyên bản còn tưởng hắn nói cái gì, nhưng hoàng đế lúc này hiểu ý tứ rõ ràng không phải như vậy, tùy ý vẫy vẫy tay nói: "Một khi đã như vậy trẫm liền mang nàng trở về trước."

Trong lòng Như Tiểu Niếp mừng thầm, vội vàng đi qua gắt gao đi theo phía sau hoàng đế.

"Nhi thần cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, không bằng để nhi thần mang theo nàng đi, đỡ phải nàng cho phụ hoàng thêm nhiều phiền toái." Thái tử đề nghị.

"Không cần!" Như Tiểu Niếp không chút nghĩ ngợi thốt ra, "Ta không muốn đi cùng ngươi."

Như thế thái độ cự tuyệt rõ ràng như vậy, hoàng đế tò mò hỏi: "Vì sao ngươi không muốn đi cùng Thái tử?"

"Chỗ Hoàng đế gia gia có đồ điểm tâm ăn ngon!" Như Tiểu Niếp biết mình mạnh về điểm nào, lúc làm nũng, quả thực không ai có thể đỡ được.

Hoàng đế bị nàng kêu một câu "Gia gia" trong lòng không hiểu run lên.

Hắn hiện tại tuy rằng cũng có hoàng tôn. Nhưng mà mấy đứa nhỏ lúc nhìn thấy hắn nếu không phải là dè dặt cẩn trọng, thì cho dù là cháu trai hắn yêu thích nhất lúc thấy hắn cũng đều phải có quy củ dập đầu hành lễ, đừng nói là ở trước mặt hắn làm nũng, ngay cả nói nhiều hơn hai câu đều sẽ bị bà vú bên cạnh cảnh cáo.

Như Tiểu Niếp xưng hô rõ ràng quá phận, nhưng là lại lấy được lòng hoàng đế, lúc này cười lớn ra tiếng, "Cho nha đầu ngươi có mắt nhìn, điểm tâm ở chỗ trẫm vẫn là ngon nhất trong cung, thôi. Ngươi vẫn nên đi theo trẫm đi."

Lúc Thanh Mặc Nhan chạy về nội điện, mới vừa đi đến ngoài cửa điện liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của hoàng đế.

"Ngươi nha đầu này..." Hoàng đế ngồi ở sau bàn xem sách, một bên cười một bên chỉ vào Như Tiểu Niếp ngồi trên ghế tựa đối diện."Nếu Trẫm giữ ngươi ở trong cung lâu hơn mấy ngày, chẳng phải ngươi sẽ ăn tới mức biến trẫm thành nhà nghèo hay sao?"

Như Tiểu Niếp thè lưỡi, buông điểm tâm trong tay: "Ta đây liền ăn ít đi một chút cũng được."

Thanh Mặc Nhan nhìn thấy thần sắc Như Tiểu Niếp như thường. Lúc này mới yên lòng, tiến vào hành lễ với hoàng đế trước.

Hoàng đế thu lại tươi cười hỏi việc Hình bộ mất đi vật chứng, Thanh Mặc Nhan liền đem chuyện nói lại một lần.

Kiện vật chứng bị đánh mất kia đúng là búp bê Thiên Thương.

Hoàng đế nhíu chặt hai hàng lông mày. Thanh Mặc Nhan thấy chung quanh không có người ngoài, liền đem chuyện người chế rối ngày ấy trước khi biến mất có nói mấy lời thuật lại cho hoàng đế.

"Mục tiêu của hắn dĩ nhiên là nhị hoàng tử?" Hoàng đế rất là kinh ngạc.

"Vi thần nghĩ... Không biết có phải hay không hết thảy phía sau chuyện này có lẽ còn có người khác sai sử, đầu tiên là khiến hoàng thượng nghi ngờ nhị hoàng tử, rồi sau đó lại triệu hồi hắn về cung, bây giờ nhị hoàng tử trọng thương, tự nhiên không còn cách nào khác đối chứng cùng Hình bộ."

Hoàng đế yên lặng không nói. Nửa ngày đột nhiên vỗ long án, "Án này phải đưa ra phúc thẩm lại!"

Thanh Mặc Nhan chắp tay đang muốn lĩnh chỉ, một thái giám vội vàng chạy vào trong điện.

"Hoàng thượng, nhị... Nhị hoàng tử hắn... Mất rồi !"

Hoàng đế ngồi ở chỗ kia, toàn thân cứng ngắc.

Thanh Mặc Nhan âm thầm thở dài, bọn họ đã muộn một bước rồi.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, trong thành đã đến thời gian cấm túc, Thanh Mặc Nhan dựa vào lệnh bài đeo bên thắt lưng hoàng thượng cho thuận lợi ra ngoài cửa cung.

Ở trên đường, Như Tiểu Niếp đem chuyện phát sinh ở trong cung nói cho Thanh Mặc Nhan.

Đặc biệt lúc nghe nàng nhắc tới chuyện con bạch điêu kia, sắc mặt Thanh Mặc Nhan dị thường nghiêm túc, "Hắn muốn dẫn ngươi đi gặp cao tăng?"

"Vâng." Như Tiểu Niếp gật đầu nhỏ, "Ta đến cùng cảm thấy hắn rất muốn biết thân phận của ta."

Thanh Mặc Nhan cau mày.

Chuyện có liên quan đến Như Tiểu Niếp. Hắn liên tục đều phong tỏa tin tức, hắn không tin Thái tử sẽ nhìn ra cái gì.

Xe ngựa đột nhiên kịch liệt xóc nảy, Như Tiểu Niếp bị hoảng suýt nữa ngã lăn ở trong xe.

May mắn Thanh Mặc Nhan nhanh tay nhanh mắt túm được cánh tay của nàng, đem nàng ôm lấy.

"Người nào tới!" Ngoài xe ngựa vang lên Huyền Ngọc quát chói tai.

Thanh Mặc Nhan nhấc màn xe lên, chỉ thấy trên con đường u tĩnh phía trước xuất hiện một bóng người màu đen, xiêm y bị gió đêm thổi lên. Nhìn có vẻ trống rỗng, thật giống như thân thể gầy chỉ còn lại có một khung xương.

Chương 108: Búp bê hai mặt, Thiên Thương xuất hiện khiến mọi người phát điên

Đám người Huyền Ngọc nhìn trong bóng tối phía đường đối diện có một bóng người chậm rãi đi ra, nhất thời trán đổ mồ hôi lạnh.

Người kia dĩ nhiên là búp bê Thiên Thương.

"Thế tử, ngài mang theo Như tiểu thư đi trước đi." Huyền Ngọc cắn răng nói.

Trải qua trận chiến trong tháp lâu ngày ấy, Huyền Ngọc tinh tường biết uy lực khủng khiếp của người trước mắt.

Hiện tại bọn họ bên này chỉ có mười người, cho dù lại đến có gấp năm lần nhân thủ cũng không có khả năng chiếm ưu thế hơn đối phương.

Thanh Mặc Nhan nhíu chặt mày lại, cánh tay thắt chặt bên hông Như Tiểu Niếp.

Hắn chưa từng làm qua chuyện vứt bỏ thuộc hạ một mình chạy trốn loại này, nhưng mà lúc này, hắn lại không chút do dự mang theo Như Tiểu Niếp xuống xe ngựa.

Mặc kệ thế nào, hắn đều không muốn thương tổn đến vật nhỏ.

"Thanh Mặc Nhan. Ngươi chờ một chút!" Như Tiểu Niếp ở trong lòng hắn giãy giãy, nhìn qua phía đối diện thăm dò con búp bê, "Di. Trên người hắn không có tà khí."

"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Thiên Thương, nhưng mà ở trong mắt hắn, người này ngẫu nhiên mới gặp bọn họ lần đó cũng không có cái gì khác biệt.

"Thế tử. Thừa dịp trong tay hắn không có binh khí, ngài mau chút mang tiểu thư đi đi." Huyền Ngọc thúc giục.

Đúng rồi, binh khí!

Thanh Mặc Nhan chú ý tới hai tay Thiên Thương không có vũ khí. Thanh kiếm sắc khiến người ta sợ hãi không thấy xuất hiện.

"Ta biết rồi!" Như Tiểu Niếp ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hưng phấn nói, "Ngày đó kiếm của hắn dính máu chó ngốc, cho nên tà khí trên người liền bị xua tản ra rồi."

"Bị xua tan thì có liên quan gì?" Thanh Mặc Nhan không hiểu nói.

Đối với bọn họ mà nói, sát thần chính là sát thần, lại còn là con búp bê không có cảm tình, không cảm giác đau, trên người có mang hay không mang theo tà khí căn bản cũng không có gì khác nhau.

"Trên người không có tà khí chứng minh hiện tại nó không còn bị người chế rối khống chế nữa." Như Tiểu Niếp giải thích nói, "Cũng có khả năng nó dựa vào ý nguyện của chính mình mà đến nơi này, có thể là nó muốn nói cho chúng ta biết cái gì đó cũng không chừng."

Thanh Mặc Nhan không biết là một người rối có thể nói ra được cái gì, nhưng mà vật nhỏ đã nói như thế, hắn cũng không có gì để phản bác.

"Ngươi thả ta xuống đi." Như Tiểu Niếp lắc lắc thân thể.

Thanh Mặc Nhan theo lời đem nàng đặt trên mặt đất, tay trái dắt tay nhỏ bé của nàng, tay phải lại nắm chặt mặt trên vỏ kiếm bên hông.

Đám người Huyền Ngọc bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, nhưng lại không có mệnh lệnh của thế tử, bọn họ ai cũng không dám mạo muội hành động.

Búp bê chậm rãi đi đến trước xe ngựa, cúi đầu nhìn về phía Như Tiểu Niếp. Cũng đưa tay ra.

Thanh Mặc Nhan tay trái theo bản năng thắt chặt, muốn kéo Như Tiểu Niếp đến phía sau hắn.

"Không có việc gì, trên người nó không có sát khí, ta cảm thấy hắn không phải muốn đến đánh nhau ." Như Tiểu Niếp giòn tan nói.

Đám người Huyền Ngọc âm thầm kêu khổ, người này ngẫu nhiên giơ tay nhấc chân cũng không thể gọi là đánh nhau được nữa rồi, đó là giết người!

Tuy Như Tiểu Niếp cũng có chút khẩn trương, nhưng lại không có ý muốn lùi bước, nàng tin tưởng trực giác thân là Âm dương sư của chính mình, ngẩng mặt lên, nàng nhìn thẳng búp bê đối diện.

trong đôi mắt dài nhỏ của búp bê Thiên Thương lộ ra một tia sáng nhạt, nó hộc ra một chữ "... Hài."

Đám người Huyền Ngọc chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

Không nghĩ tới búp bê còn có thể nói chuyện.

Như Tiểu Niếp và Thanh Mặc Nhan lần trước ở trong tiệm rối gỗ đã sớm thấy qua chuyện này, cho nên cũng không kinh ngạc.

Thiên Thương đưa ra ngón tay dài nhỏ tạc từ gỗ muốn chạm vào mặt Như Tiểu Niếp.

Cuối cùng Thanh Mặc Nhan nhịn không được ôm Như Tiểu Niếp bao lại trong lòng, hắn thật sự là không thể chịu đựng được việc để cho người khác chạm vào mặt vật nhỏ.

Thiên Thương ngón tay chạm vào khoảng không, động tác bị kiềm hãm lại.

Đám người Huyền Ngọc tạm thời đề cao cảnh giác, ngón tay gắt gao đặt lên mặt trên vỏ kiếm. Trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Thiên Thương cũng không lui về, mà là tiếp tục tiến về phía trước nghiêng người, đôi mắt dài nhỏ thủy chung chăm chú vào người Như Tiểu Niếp.

"Ngươi... Sợ ta?" Hắn chậm rãi mở miệng.

Như Tiểu Niếp bị Thanh Mặc Nhan ấn ở trong ngực, đầu nhỏ không chút do dự gật gật.

Ngày đó nàng cũng là tận mắt nhìn thấy uy lực của sát thần này, muốn nói một chút cũng không sợ tất cả đều là gạt người.

Thiên Thương chậm rãi đứng thẳng dậy, đưa tay bưng kín mặt mình, rồi sau đó, vừa hướng về phía trước vừa vén thứ gì đó lên, thế mà lại lấy da mặt mình vén lên.

Huyền Ngọc đám người ngược lại hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều lui lui về phía sau.

Thanh Mặc Nhan nhanh chóng che kín ánh mắt Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp không thấy rõ ràng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao mắt lại bị Thanh Mặc Nhan che khuất.

Thiên Thương lấy tay lau mặt, thời điểm nó lại lần nữa cúi đầu xuống. Bao gồm cả Thanh Mặc Nhan trong số đó, tất cả mọi người đều kinh sợ.

Mặt Thiên Thương hóa ra lại biến thành một gương mặt nữ nhân.

Ánh mắt nhu hòa, khóe miệng hơi hơi mang ý cười.

Huyền Ngọc dùng sức dụi dụi mắt, hung hăng nhéo một cái lên đùi bản thân.

Đau quá!

Quả nhiên không phải nằm mơ.

Người này hóa ra lại có đến hai gương mặt.

"Hài nhi." Gương mặt búp bê biến thành cô gái mở miệng, thanh âm phát ra đúng là của một cô gái, "Cuối cùng tìm được ngươi rồi."

Thiên Thương lại lần nữa duỗi tay đưa về phía Như Tiểu Niếp.

Lúc này đây, Thanh Mặc Nhan không hề nhúc nhích.

Ngón tay búp bê nhẹ nhàng dừng ở trên mặt Như Tiểu Niếp, tinh tế vuốt ve, trong ánh mắt mang theo ánh sáng nhàn nhạt mê ly.

Như Tiểu Niếp kinh ngạc nhìn gương mặt đối phương biến hóa."Ngươi biết ta sao?"

Thiên Thương không nói gì, mà đưa cánh tay ra muốn ôm nàng.

Đúng lúc này, xa xa trên đường truyền đến tiếng bước chân quan binh tuần đêm.

"Ai ở nơi đó!" Có người cao giọng quát.

Thiên Thương nhanh chóng thu hồi hai tay. Nâng tay lên, khuôn mặt chợt lóe, một lần nữa lại biến trở về gương mặt nam nhân kia, thân hình nhanh nhẹn vài chỉ lần tung mình nhảy lên, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Quan binh tuần đêm soi đèn lồng, đi đến trước xe ngựa.

Thanh Mặc Nhan lượng ra thắt lưng bài.

Mấy người quan binh này đều là người của Cửu Môn Đề Đốc, sau khi nhìn thấy lệnh bài đeo thắt lưng lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười.

"Hóa ra là Thiếu khanh đại nhân. Muộn như thế mới từ trong cung đi ra..."

Thanh Mặc Nhan lạnh mặt, đáp lời, "Xe ngựa xảy ra chút vấn đề, vừa mới sửa xong."

Quan binh tuần đêm nghe xong vội vàng nhường đường, Thanh Mặc Nhan xoay người ôm Như Tiểu Niếp lên xe, hạ lệnh: "Về phủ."

Đám người Huyền Ngọc chia ra hai hàng. Lúc này mới dám thở dài ra một hơi, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Trở lại Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan hạ lệnh tăng mạnh đề phòng trong viện.

Huyền Ngọc không dám chậm trễ, tự mình sắp xếp bố trí nhân lực gác đêm.

Thế nhưng đối với Huyền Ngọc mà nói, đây chính là lúc ác mộng bắt đầu.

Liên tục mấy ngày, Thiên Thương đều sẽ không mời mà đến, giống như u hồn xuất hiện ở trong sân.

Có khi đứng ở trên tường viện. Có khi lại đứng trên cây đại thụ ở trong viện, còn có một lại trực tiếp đi vào chính phòng, chờ tới lúc Huyền Ngọc dẫn người xông vào. Chỉ thấy Thiên Thương thay đổi gương mặt nữ nhân, lẳng lặng đứng ở nơi đó ngắm nhìn Như Tiểu Niếp đang ngủ say.

Thanh Mặc Nhan tức giận không thôi, lại không thể không kiêng dè.

Đối phương không ra tay. Hắn cũng không muốn chủ động ra tay, bất kể là ai đều không muốn đi trêu chọc sát thần này, cho nên chỉ có thể để nó qua lại tự do ở trong viện Hầu phủ.

Chỉ trong vài ngày đáy mắt của đám người Huyền Ngọc đều mang theo vết thâm quầng.

Ban ngày thủ, ban đêm phòng, nhưng Thiên Thương vẫn có thể thoải mái tiến vào trong viện của bọn họ.

Sau đó, ngay đến cả đáy mắt Thanh Mặc Nhan cũng thấp thoáng biến thành màu đen, Như Tiểu Niếp lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Buổi tối ngươi ngủ không ngon sao?" Nàng hỏi Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan đang ở vùi đầu giải quyết công việc suýt nữa bẻ bút lông trong tay thành hai đoạn.

Vấn đề không phải xảy ra ở trong này là được rồi! Ngươi nha đầu kia chú ý chi tiết cuối cùng là ở nơi nào a!

Chương 109: Thu âm binh vì đã dùng, không mang thọ lễ

Như Tiểu Niếp cùng Thanh Mặc Nhan một phen thỏa thuận, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, hắn đồng ý cho nàng giáp mặt với Thiên Thương nói chuyện một lần.

Đêm đó, trong chính phòng im ắng, trên bàn đèn dầu theo gió đêm gợi lên khi thì lay động.

Như Tiểu Niếp ngồi trên ghế dựa, hai đặt trên cẳng chân, khóe mắt toàn là vạch đen.

"Các ngươi... Có thể tản ra chút hay không." Nàng cắn răng hỏi.

Chó ngốc nằm sấp dưới chân của nàng, thỉnh thoảng vểnh tai, ra vẻ uy phong ngửi ngửi trong không khí cái gì đó.

Huyền Ngọc cùng hơn mười người hộ vệ đứng ở phía sau Như Tiểu Niếp. Một chữ đẩy ra, khí thế phi phàm.

"Tiểu thư, đây là do thế tử sắp xếp. Chúng ta phải bảo vệ cho tiểu thư an toàn." Huyền Ngọc nghiêm mặt nói.

Đỡ trán, vẻ mặt Như Tiểu Niếp tuyệt vọng.

Nàng cho rằng chính mình cuối cùng đã thuyết phục được Thanh Mặc Nhan, để nàng một mình đi gặp búp bê Thiên Thương. Không nghĩ tới hắn theo như lời "một mình" là có ý này.

"Nóng muốn chết, các ngươi đứng gần như thế làm cái gì!" Như Tiểu Niếp thấp thoáng xu hướng muốn xù lông.

Đám người Huyền Ngọc xê dịch về phía sau, nhưng ngay cả khoảng cách nửa bước cũng không đến.

Như Tiểu Niếp chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngồi xuống cùng đợi.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Đám người Huyền Ngọc lập tức giấy lên tinh thần.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Thiên Thương giống như u hồn xuất hiện ở cửa.

Trừ bỏ Như Tiểu Niếp ra, bao gồm cả chó ngốc, tất cả mọi người đều cảm thấy lông tóc phía sau dựng đứng đứng lên.

"Thiên Thương." Như Tiểu Niếp hô, "Tới đây ngồi." Nàng chỉ chỉ một chiếc ghế dựa đối diện.

Thiên Thương lau mặt, gương mặt nam tử nghiêm túc biến thành mặt nữ nhân ôn hòa.

Nàng nhìn nhìn ghế dựa, thử ngồi xuống.

"Vì sao ngươi luôn đi theo ta?" Như Tiểu Niếp thẳng thắn.

"Bởi vì ngươi là... hài tử."

Như Tiểu Niếp vuốt cằm nhỏ, "Ý của ngươi là không phải nói... Ta là con của ngươi?"

Mắt Thiên Thương cong lên phát ra ánh sáng, Như Tiểu Niếp cảm thấy Thiên Thương lúc này đang phát ra ý cười.

"Ngươi biến thành người rối từ khi nào? Ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc trước không?" Như Tiểu Niếp thăm dò nói.

"Lâu lắm rồi..." Thiên Thương nghiêng đầu, giống như đang nghiêm túc suy xét vấn đề này, "Năm mươi năm? Có lẽ là sáu mươi năm..."

Như Tiểu Niếp nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ chính mình, "Ngươi nhìn ta mới bao lớn, làm sao có thể là con ngươi được."

"Nhưng người rất giống." Thiên Thương cố chấp nói.

"Giống, nhưng không có nghĩa đúng là ta."

Thiên Thương yên lặng. Như Tiểu Niếp cảm thấy không khí chung quanh hình như có chút ngưng lại, đám người Huyền Ngọc càng thêm khẩn trương, không ít người đã tuốt vỏ kiếm đến chừng hai ngón tay.

Bất luận như thế nào, bọn họ đều phải bảo vệ Như Tiểu Niếp an toàn.

Như Tiểu Niếp trong lòng vừa động, nàng lấy bên hông rút ra lá bùa chú, "Thiên Thương, ngươi có nghĩ là sẽ ở lại bên người ta không."

Không khí ngưng trệ tạm thời tản ra, Thiên Thương ngẩng đầu mắt sáng cong lên, "Đương nhiên là muốn ở cùng hài nhi rồi."

Như Tiểu Niếp dè dặt cẩn trọng giơ bùa chú lên, "Nếu ngươi đã muốn vậy, thì cùng ta kết khế ước, lúc ta gặp phải phiền toái sẽ nghe ta triệu hồi đến trợ giúp ta."

Thiên Thương gật gật đầu, "Nên bảo vệ hài nhi."

Như Tiểu Niếp có chút bất đắc dĩ, xem ra đối phương là nhận đúng nàng chính là "Hài nhi", căn bản không nghe nàng giải thích.

Nhưng mà chỉ cần kết khế ước. Nàng liền có thể sinh ra năng lực điều khiển, nếu Thiên Thương lại lần nữa bị người chế rối khống chế, trước tiên sẽ đoạt đi quyền khống chế trên tay nàng.

"Ngươi không hối hận chứ?" Như Tiểu Niếp hỏi.

Thiên Thương lắc đầu.

Như Tiểu Niếp hít sâu một hơi, đem bùa chú dán lên trên người Thiên Thương, mười ngón lập tức kết thành ấn, "Khế!"

Trên người Thiên Thương lóe qua một tia sáng trắng, rồi sau đó lại biến mất tăm mất tích.

Như Tiểu Niếp nhảy từ ghế tựa xuống dưới mặt đất, thoải mái đi đến bên người Thiên Thương, đối mọi người nói: "Sau này Thiên Thương là người của ta, mọi người đều nên hòa thuận ở chung nha."

Vẻ mặt tất cả đám người Huyền Ngọc đều là khổ sở, làm bộ như không nghe thấy gì.

Cái mà gì kêu "Người của ngươi", lời này nếu để thế tử nghe thấy còn không phải sẽ biến đổi phương đem người rối này chẻ thành củi thiêu sao.

Vào ban đêm, đám người Huyền Ngọc cuối cùng có thể ơn giời ngủ ngon một giấc, ngay đến cả Thanh Mặc Nhan cũng cảm thấy hết sức thoải mái.

Dựa theo như lời của Như Tiểu Niếp nói, nàng thu Thiên Thương làm "Âm binh", chỉ cần lực khế ước của nàng còn tồn tại, đối phương sẽ không bị những người khác khống chế nữa.

Chuyện này đối với mọi người mà nói có thể xứng đáng là tin tức làm người ta cực kì vui mừng, người chế rối một ngày không trừ bỏ, sự tồn tại của Thiên Thương thủy chung vẫn là điều uy hiếp lớn, nói nếu không phải ngày đó hắn đột nhiên thay đổi khuôn mặt, đến lúc đó mọi chuyện sẽ biến thành địa ngục.

Thiên Thương ở lại trong hầu phủ.

Bởi vì lúc trước không ai có thể thắng được hắn. Cho nên Thanh Mặc Nhan cũng không dám đem việc này báo cho triều đình, cũng may chuyện Thiên Thương thay đổi sắc mặt trong cung cũng không có ai biết được, cho nên Như Tiểu Niếp liền trang điểm cho Thiên Thương thành bộ dạng của một cô gái. Trên đầu còn đội mũ sa che đi khuôn mặt.

Nếu là người không biết nhìn qua, sẽ chỉ cho rằng đó là một thân hình cô gái có chút gầy yếu.

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người liền cảm nhận được áp lực mới.

Thiên Thương luôn luôn đi theo bên cạnh Như Tiểu Niếp, bởi vì nàng là búp bê, cho dù là đứng một ngày cũng sẽ không ầm ĩ kêu mệt. Mỗi tối lúc dùng cơm nàng cũng sẽ lẳng lặng đứng ở phía sau Như Tiểu Niếp.

"Thanh Mặc Nhan, ngươi nếm thử món này đi!" Như Tiểu Niếp ân cần giơ lên chiếc đũa muốn giúp Thanh Mặc Nhan gắp thức ăn.

Phía sau Thiên Thương giương tay lên, một thanh kiếm sắc từ trong cánh tay của nàng đưa ra, chuẩn xác không sai một li cắm lên trên mâm, tính ghim cả mâm vào nhau.

Nàng đem kiếm sắc đưa tới trước mặt Thanh Mặc Nhan, "Ăn thử..."

Thanh Mặc Nhan nhìn thế kiếm giơ trước mắt. Còn có canh rau không ngừng tí tách nhỏ xuống dưới kia, yên lặng buông đũa xuống.

Ngày cả Như Tiểu Niếp thay quần áo, Thiên Thương đưa tay cầm lấy xiêm y, mở ra... Xiên vào, xiêm y bị hư hao rách thành hai nửa.

Như Tiểu Niếp cùng chó ngốc ở trong viện chơi mệt mỏi, ngủ ở trên bàn đá. Kết quả Thiên Thương liền mang cả người lẫn bàn cùng nhau chuyển vào phòng, ngay đến khung cửa cũng bị đụng vỡ tan...

Đám người Huyền Ngọc khóc không ra nước mắt.

"Thế tử, cứ như vậy thật sự không được a."

Thanh Mặc Nhan xoa thái dương. Gần đây hắn cũng bị ép buộc gắt gao.

Nhưng mà có Thiên Thương ở đây, hắn đối với việc bảo vệ an toàn cho vật nhỏ càng thêm yên tâm.

"Nhịn mấy ngày nữa, chờ qua tiệc thưởng trăng ngày mười lăm ... Ta đã dâng tấu chương lên hoàng thượng. Nói muốn dẫn Tiểu Niếp đi tìm tộc nhân của nàng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mang Thiên Thương đi là được."

Thế là sau đó, mọi người mỗi một ngày đều từ trong khiếp sợ cùng ngoài ý muốn mà vượt qua. Lâu dần thành thói quen, đến cuối cùng trở thành mặc kệ.

Mọi người cuối cùng cũng quen với sự tồn tại của Thiên Thương.

Nhưng mà hết thảy chuyện lớn thì là, phí tu sửa trong viện của Thanh Mặc Nhan kịch liệt gia tăng.

Ngay tại Như Tiểu Niếp bắt đầu lo lắng có phải Thanh Mặc Nhan sẽ bị Thiên Thương náo loạn đến mức phá sản hay không. Yến tiệc ngày mười lăm thưởng trăng cuối cùng cũng đến.

Sau khi Thanh Mặc Nhan an bày xong chuyện trong phủ liền mang theo Như Tiểu Niếp vào cung.

Năm nay tiệc thưởng trăng ngày mười lăm trong cung lại trùng với ngày sinh của thái hậu, cho nên tiểu thư công tử các phủ đã sớm chuẩn bị trước thọ lễ cho thái hậu.

Như Tiểu Niếp sau khi tiến cung mới biết được chuyện ngày sinh thái hậu trùng với yến tiệc này, lập tức oán trách nói, "Sao ngươi không nói sớm, ta hai tay trống trơn, đến một cái chuẩn bị cũng không có."

Thanh Mặc Nhan cười trêu nói: "Có nói cho ngươi cũng vô dụng, trong tay ngươi có tiền sao, có thể đặt mua được cái dạng thọ lễ gì?"

Như Tiểu Niếp không khỏi nuốt nước bọt, có một vấn đề trước kia nàng luôn xem nhẹ, bởi vì ăn mặc của nàng đều là từ Thanh Mặc Nhan mà ra, cho nên trong tay nàng cũng không có tiền riêng.

Nhưng mà cũng không thể tay không đi gặp thái hậu được, bằng không chắc chắn có ai đó sẽ mượn cơ hội quấy rối, thấy nàng gặp chuyện không may thì làm khó nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro