Chương 20: Hắn sẽ tin tưởng nàng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Thanh Mặc Nhan cũng không  về Hầu phủ, mà trực tiếp nghỉ ở Đại Lý tự.

Như Tiểu Niếp đi theo hắn cùng nhau dùng xong cơm chiều, sau đó liền cuộn mình đứng dậy duỗi người rồi cuộn tròn ngủ khì khì trên bàn.

Có thể là do tuổi nhỏ, thời gian ngủ của Như Tiểu Niếp mỗi ngày thường thường chiếm đa phần, Thanh Mặc Nhan đã sớm nhìn quen để mặc nàng ngủ, hắn lại xử lý chút hồ sơ, thẳng đến đêm muộn mới ôm lấy Như Tiểu Niếp đi vào sạp trong thư phòng nghỉ tạm.

Ngủ đến nửa đêm, Như Tiểu Niếp lại đột nhiên tỉnh giấc.

Lỗ tai giật giật, nàng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng sạt sạt rất nhỏ truyền đến.

Không giống tiếng gió thổi lá cây...

Từ trong lòng Thanh Mặc Nhan lặng yên chui ra, nàng nhảy nhảy xuống giường, đi thẳng đến hướng cửa sổ.

Bên ngoài tối như mực, tuy rằng trong vườn có đèn lồng thạch kính, nhưng là ánh sáng vẫn nhất yếu ớt.

Cũng may mắt nàng có thể hoàn toàn thích ứng với ban đêm, mắt mèo lục sắc rạng rỡ phát sáng.

Trong bóng đêm u ám, một thân ảnh thấp bé chậm rãi di động, đi về hướng phía đông.

Như Tiểu Niếp không khỏi mở to hai mắt.

Đó là cái gì?

Nàng duỗi lưng, thả người nhảy lên, vững vàng rơi xuống ngoài cửa sổ.

Nàng tuy rằng không thấy rõ người kia, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được một luồng hơi thở âm lãnh.
Người kia tuyệt đối không phải là người lương thiện!

Như Tiểu Niếp phóng nhẹ bước chân, đi theo luồng hơi thở kia đến hướng phía đông.

Nàng vừa mới nhảy ra cửa sổ, trên giường Thanh Mặc Nhan liền mở mắt.

Thực ra từ lúc mèo nhỏ nhảy xuống giường hắn liền tỉnh, chẳng qua hắn muốn biết này vật nhỏ cuối cùng có chút tính toán gì, cho nên luôn luôn giả bộ ngủ.

Ngồi dậy, Thanh Mặc Nhan phủ thêm áo khoác ngoài, lặng yên ra cửa.

Ban đêm Đại Lý tự cực kì yên tĩnh, ngoại trừ chỗ người gác đêm bên ngoài, nơi nơi đều là bóng tối cùng yên tĩnh.

Một đường đi theo mèo nhỏ đến sân phía đông.

Nơi này là thư phòng của Đại Lý tự chính khanh, lúc Thanh Mặc Nhan nhìn đến Như Tiểu Niếp theo cửa sổ nhảy vào trong phòng, ánh mắt neo lại.

"Là người nào!" Xa xa truyền đến đèn lồng ánh sáng.

Thanh Mặc Nhan bước chân vững vàng, vẫn không nhúc nhích.

Phía đối diện ánh sáng đèn lồng càng ngày càng gần, hai người gác đêm tới trước mặt, lúc thấy rõ Thanh Mặc Nhan liền phát hoảng.

"Thì ra là Thiếu khanh đại nhân... Muộn thế rồi sao ngài vẫn ở đây làm gì?"

Thanh Mặc Nhan yên lặng nhìn thư phòng chính khanh, buồn bã nói: "Các ngươi có phát hiện ra cái gì dị thường không?"

Hai tên gác đêm người mờ mịt lắc đầu.

Đúng lúc này, trong thư phòng truyền đến một tiếng bén nhọn hét to, nghe rõ thật giống như tiếng dã thú cắn xé vậy.

Không đợi hai tên gác đêm người phản ứng chạy lại, Thanh Mặc Nhan đã như một trận cuồng phong nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Một luồng gió âm lãnh đập vào mặt hắn.

Thanh Mặc Nhan nhịn không được đánh cái rùng mình.

Hai tên gác đêm người theo sát ở phía sau Thanh Mặc Nhan, tất cả cũng đều bị luồng khí âm lãnh này thổi vào trong lòng nổi lên sợ hãi.

"Thiếu khanh đại nhân, đây là..."

Mượn đèn lồng ánh sáng, ba người thấy rõ phòng trong tình hình.

Trên án thư một mảnh hỗn độn, một đôi mắt mèo xanh trong suốt trong bóng đêm phản xạ phát sáng.

"Thiếu khanh cẩn thận!" người gác đêm rút đao ở thắt lưng ra.

"Dừng tay." Thanh Mặc Nhan quát bảo bọn họ ngưng lại, đón vật nhỏ mắt màu lục có chút u ám kia đi lại.

"Chít chít?" ánh mắt màu lục phát ra tiếng kêu non nớt.

"Qua đây." Thanh Mặc Nhan đi qua vươn tay.

"Chít chít!" Mắt lục lui lui về phía sau, tránh được tay hắn.

"Ta bảo ngươi lại đây có nghe thấy không?" Thanh Mặc Nhan ngữ khí lạnh đi ba phần.

Gác đêm người giơ đèn lồng lên, chỉ thấy trên bàn có một con mèo đen đang đứng, ở dưới chân nó, đạp một con rối gỗ gương mặt điêu khắc bằng bạch ngọc cúi xuống một bên nhìn có vẻ có chút chật vật.

Trên mặt chỗ nào cũng có hồ sơ rơi tán loạn, trong phòng lộn xộn không chịu nổi.

"Mèo hoang từ đâu tới!" Gác đêm người cả kinh nói, "Nó làm hồ sơ của Chính khanh đại nhân làm rối loạn hết rồi."

Như Tiểu Niếp đứng ở nơi đó, đầu óc trống rỗng.

Mấy thứ này không phải do nàng làm loạn, chẳng qua... Thanh Mặc Nhan sẽ tin tưởng nàng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro