Chương 23: Ta Cảm Thấy Mình Vẫn Còn Cứu Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp bị luồng ánh sáng trắng bắn trúng, trong cơ thể âm hàn khí dần dần xâm nhập, bốn không khống chế được, giống như cả thân mình vô lực bị người kiểm soát...

Nguy rồi!

Như Tiểu Niếp thầm kêu không ổn.

Nàng quơ quơ đầu nhỏ, tận lực duy trì ý thức.

Muốn khống chế thân thể của nành? Nằm mơ đi!

Thứ đồ tà ác bẩn thỉu mà cũng đòi chiếm cứ thân thể nàng, làm việc này để khống chế nàng?

Thật sự là quá coi thường nàng rồi.

Mấy thứ ông nội dạy cho nàng cũng không phải là cái gì quang minh chính đại .

Như Tiểu Niếp lăn qua lăn lại trên mặt đất, chống chọi với âm hàn khí trong cơ thể, nhưng nàng đã xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng.

Đó là hiện tại thân thể nàng đã không phải là con người, nàng chính là một con mèo nho nhỏ, lại còn là loại động vật miệng còn hơi sữa...

"Chít chít!" Nàng không ngừng kêu to , thân thể cuộn thành vòng tròn.

Lạnh quá!

Thân thể nhỏ của nàng cơ bản không có bao nhiêu nhiệt lượng, luồng âm hàn khí kia quá mạnh, nàng không thể khống chế bức nó ra, nhưng cũng không muốn bị nó khống chế.

Này giống như hai thế lực đang giằng co, nó liên luỵ lẫn nhau càng lâm vào trạng thái giằng co.

Đúng lúc này, nàng nghe được bên cạnh truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

"Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"

Xảy ra chuyện gì?

Nàng nỗ lực mở to mắt, bốn phía không ít người đến vây quanh, tất cả đều dừng trước mắt nàng.

Thân ảnh bọn họ tựa như một bức tường, ngăn cản ánh mặt trời.

Lại lạnh hơn rồi.

"Chít chít." Xin các người đấy, mau tránh ra.

Nhưng là lời của nàng không ai có thể hiểu được.

Hàn khí trong cơ thể đột nhiên tụ lại một chỗ, thẳng hướng đi xuống đan điền của Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp giãy vài cái, nàng còn nhớ tổ phụ dạy cho nàng thuật gì đó, miễn cưỡng bảo vệ cho thần thức, nhưng mà độ ấm trong cơ thể lại bị tiêu hao hầu như không còn gì, tuy rằng ý thức của nàng còn tồn tại, nhưng bốn chi của nàng lại cứng ngắc, tựa như sắp chết.

"Thiếu khanh đại nhân!"

Nàng nghe thấy có người vội la lên, "Con mèo hương này hình như không xong rồi."

Ai nói thế, ta cảm thấy ta vẫn còn cứu được.

Mắt mèo màu lục bình tĩnh xoay tròn, nhưng nàng lại không thể phát ra tiếng.

Đám người tách ra, nàng thấy khuôn mặt Thanh Mặc Nhan.

Hắn cúi gập thắt lưng, bế nàng dậy.

Tiếp xúc thân thể, nàng cảm nhận được ấm áp được đến từ thân thể hắn.

Luồng âm khí kia thế mà lại theo tức chi của nàng tản ra, như bị khiếp đảm lui sâu trong cơ thể nàng...

"Chít chít." khó chịu quá.

Tiếng kêu của nàng tuy rằng mỏng manh, nhưng Thanh Mặc Nhan nghe được, "Mau đi kêu Trường Hận đến đây." Hắn vội vàng phân phó nói.

Đợi lúc hắn cúi đầu lần nữa nhìn cục bông nhỏ kia lại phát hiện nó đã nhắm hai mắt lại.

Nếu không phải trên chóp mũi nó còn mang theo một tia hô hấp ấm áp, hắn quả thực cho rằng nó đã tắt thở.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Niếp trở lại thư phòng, dọc theo đường đi hắn đi vội vàng, vạt áo quan bào tung bay trong gió, tất cả hình tượng trầm ổn trong dĩ vãng đều không còn , không ít người lúc nhìn đến bộ dạng hắn đi qua đều kinh ngạc không thôi.

"Trường Hận đâu, còn chưa tới sao?" Hắn lại hối thúc lần nữa Huyền Ngọc.

"Đã phái người đi gọi." Huyền Ngọc giải thích nói, đây cũng là lần đầu hắn thấy thế tử nóng vội như thế, cứ cho là y quan Đại Lý tự lấy tốc độ nhanh nhất đi tới, cũng phải mất chút thời gian.

Thanh Mặc Nhan lấy tay nhẹ nhàng vỗ về xoa đầu mèo hương nhỏ, trước kia lúc hắn làm như vậy, tiểu gia hỏa sẽ thoải mái nheo mắt lại, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.

Nhưng hiện tại nó vẫn vậy nằm im bất động, thân thể lạnh như băng.

Vừa rồi hắn ở thư phòng chỉ bất chợt không chú ý để nó chạy ra ngoài, sớm biết nó là chuyên gia gây chuyện, không nghĩ tới bây giờ nó lại biến thành cái dạng này.

Nửa chết nửa sống ...

Trong lòng hắn không hiểu sao thấy khó chịu, nhưng lại mang theo một tia sợ hãi.

Nếu vật nhỏ này thật sự cứ thế chết đi...

Ý niệm vừa mới xẹt qua trong đầu liền bị hắn mạnh mẽ gạt đi.
.
.
.
.
.
P/s~~~ hôm qua là 20/10 lời chúc muộn màng từ editor mong rằng các chị, các mẹ và các bạn nữ luôn xinh tươi, thành công và mạnh khoẻ. Do tính chất công việc mình luôn phải đi công tác xa nên không thể update truyện đúng lịch cố định cho các bạn được. Nhưng mình sẽ cố hết sức dành thời gian edit chap nhanh nhất có thể. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện trong thời gian tới nhé. Xin cảm ơn đã ủng hộ mình!
21/10/2018 ở một phương trời xa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro