Chương 36: Việc Hôn Nhân Cứ Thế Đáp Ứng? Thọ Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ đoạn ra vẻ đáng yêu của Như Tiểu Niếp tạm thời khiến mọi người ngây ngốc.

Vừa rồi vẻ mặt tất cả nữ quyến còn tỏ ra ghét bỏ đều hô to đáng yêu quá.

"Thế tử, nó đúng là thú cưng do ngươi nuôi sao?"

"Sao nó nhỏ vậy... Chắc còn chưa cai sữa nhỉ."

Như Tiểu Niếp lườm mắt, ngươi mới chưa cai sữa!

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía cục bông màu đen, "Qua đây."

Như Tiểu Niếp uốn éo xoay thân thể, tránh thoát tay thiếu niên, chạy như bay về phía Thanh Mặc Nhan.

Ngửi mùi người quen thuộc trên người đối phương, Như Tiểu Niếp liên tục thở dài: Thế giới này rất nguy hiểm , quả nhiên vẫn là đợi ở bên người gia hỏa này mới là an toàn nhất.

Thanh Mặc Nhan không coi ai ra gì đem nó ôm vào trong lòng, không vui hừ một tiếng: "Thối chết đi được."

Như Tiểu Niếp ngửi ngửi chính mình, mùi đúng là không làm sao ngửi được, lông trên người nàng toàn bộ đều dính nước miếng của chó trông vườn.

Nhưng mà Thanh Mặc Nhan trong miệng toàn là ghét bỏ ,nhưng lại không đem nàng vứt đi, mà là ôm nàng cùng thiếu niên kia nói chuyện.

"Nó thật sự là thú cưng của ca ca?" Thiếu niên kinh ngạc nói, "Vừa rồi ta không biết mới định bắt nó..."

"Không có việc gì, vật nhỏ rất nghịch ngợm, luôn chạy loạn chung quanh." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

Như Tiểu Niếp dương đầu nghe bọn họ nói chuyện, từ trong thái độ của Thanh Mặc Nhan nàng cảm thấy thật ra Thanh Mặc Nhan đối với đệ đệ này cũng không chán ghét, nhưng lại có chút hơi hướng tư thế thân là huynh trưởng.

Hai người mới nói nói mấy câu, có nha hoàn đi lại nói: "Hầu gia tìm thế tử qua."

Thanh Mặc Nhan lúc này mới rời khỏi nhị thiếu gia, ôm Như Tiểu Niếp hướng trung tâm bữa tiệc bên kia.

Như Tiểu Niếp mở to mắt mèo màu lục trong suốt đánh giá khắp nơi.

Oa, tiệc bên này đồ ăn trên bàn quả nhiên khác biệt , ngay đến cả điểm tâm cũng làm rất tinh xảo...

Theo bản năng, nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng.

Thanh Mặc Nhan duỗi ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu nàng một chút: "Mèo tham ăn."

Như Tiểu Niếp ăn đau phải rụt đầu lại.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ thân của Thanh Mặc Nhan.

Lão Hầu gia không sai biệt lắm khoảng 40, 50 tuổi, bộ dạng cùng nhị thiếu gia không khác biệt lắm.

Di? Xem ra có nội tình a.

Như Tiểu Niếp dùng chân nhỏ vuốt vuốt cằm.

Thanh Mặc Nhan thế mà lại không giống phụ thân hắn chút nào, chẳng lẽ nói nhị thiếu gia kia với hắn không cùng một mẹ sinh ra? Thanh Mặc Nhan lớn lên giống mẫu thân hắn...

Như Tiểu Niếp vuốt cằm hóng chuyện bát quái.

Lão Hầu gia bày ra bộ mặt nghiêm túc, "Mặc Nhan, đây là quan quản lý khố phòng trong bộ binh Binh Trương đại nhân."

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, "Trương đại nhân."

Lão Hầu gia đột nhiên biến sắc, quát lớn nói: "Thật đúng là không quy củ, Trương đại nhân cùng ta có quen biết, ngươi lại chào như thế à?"

Sắc mặt Trương đại nhân có nét xấu hổ, thực ra bàn về phẩm cấp quan chức, hắn còn phải thi lễ với Thanh Mặc Nhan trước, "Hầu gia, thôi... Chẳng qua cũng chỉ là chút tục lễ."

Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Không biết Trương đại nhân hôm nay đại diện Binh bộ quan viên tiến đến chúc thọ, hay là như bạn hữu của phụ thân đến uống chén rượu nhạt?"

"Tất nhiên là bạn già." Trương đại nhân khô khốc nói.

Thanh Mặc Nhan vừa chắp tay, thản nhiên nói: "Kính chào Trương bá." Trực tiếp gọi ông ấy là Trương bá.

Trương đại nhân há miệng thở dốc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Lão Hầu gia không vui nói: "Khó có cơ hội được Trương đại nhân để mắt đến ngươi, thiên kim của hắn năm nay tròn mười lăm, qua mấy ngày nữa ngươi dẫn người đem sính lễ đến phủ của hắn đi."

"Đã biết." Thanh Mặc Nhan thuận miệng lên tiếng trả lời, không có chút nào nghi vấn, cũng không hỏi thăm Trương đại nhân chuyện về thiên kim của hắn, giống như hết thảy chuyện này đều không liên quan tới hắn.

Như Tiểu Niếp kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Hôn nhân cổ đại hôn hoá ra đúng là phụ mẫu định đoạt, chỉ cần lời nói, cứ thế đơn giản liền định đoạt tất cả?

Thanh Mặc Nhan sợ là ngay cả người mà bản thân hắn muốn kết hôn là ai cũng không biết, chuyện này cũng quá tùy tiện đi.

Không được, nếu hắn thật sự thành thân, nàng phải làm sao đây.

"Chít chít." Dùng móng vuốt ôm lấy tay áo của hắn, đầu hướng phía hắn lắc đầu.

Không cần! Không cần tùy tiện đáp ứng như thế.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nhìn nàng, độ cong khóe môi cao hơn chút, "Ngươi không muốn để ta thành thân?"

"Chít chít!" Ngươi thành thân ta phải làm sao đây, lão bà của ngươi nếu biết được ta là thuốc dẫn của ngươi , nhất định sẽ cho người đem ta đi giết, nàng sẽ giống ngươi sủng ta như thế sao? Nếu nàng coi ta như cái bóng đèn thì sao đây, nàng hạ độc ta thì phải làm sao đây...

Như Tiểu Niếp vội rối rít, liên tục nhìn hắn kêu to.

Trên mặt Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười nhàn nhạt: "Hoá ra vật nhỏ không muốn cho ta thành thân nha."

Lúc này Trương đại nhân sai người đưa lên hộp lễ, nói với lão Hầu gia: "Đây là chút lễ mọn đại biểu thành ý của ta, mong Hầu gia vui lòng nhận cho."

Hộp lễ được trình lên trong nháy mắt, Như Tiểu Niếp cảm thấy một luồng âm khí từ trong hòm kia thoát ra, làm lông mao trên người nàng dựng đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro