Chương 40: Tuổi Này Vẫn Còn Bé Quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp chạy như điên ra ngoài, tựa như bị lửa đốt đến mông rồi.

Nóng quá... Nóng quá...

Chạy ra cửa, bản năng động vật chỉ dẫn phương hướng cho nàng, không chút do dự chạy về phía tây.

Phía tây không xa có một cái ao, nuôi hơn mười con cá lớn.

Như Tiểu Niếp chạy đến gần ao bùm một cái nhảy xuống .

A a a, nóng quá, tà vật đáng chết, muốn khống chế tỷ sao? Nằm mơ đi!

Như Tiểu Niếp lại lần nữa nhẩm chú hoá giải, từng luồng ánh sáng như ẩn như hiện từ trên người nàng phát ra.

Bắt đầu chỉ là một chút ánh sáng, sau đó tia sáng càng ngày càng mạnh, toàn thân Như Tiểu Niếp tựa như bị một chiếc kén ánh sáng bao vây lấy.

Trong quang hoa, thân thể mèo hương dần dần biến hóa, cánh tay nhỏ trắng noãn như củ sen xuất hiện , ngay sau đó là thân thể, cẳng chân...

Như Tiểu Niếp bị dọa ngây người.

Đây là xảy ra chuyện gì... Biến thành người ?

Nàng không thể tin giơ hai tay lên.

Không sai, đây là tay, không phải là móng vuốt động vật !

Vạn tuế! Cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi kiếp sống làm thú cưng bi thảm.

Đứng lên, có chút bất ổn, nàng lại ngã trở lại vào trong hồ, bên cạnh có một con cá bơi qua, khinh thường giơ lên đuôi quẫy nước vào mặt nàng.

Không đúng.

Nàng lúc này mới phát hiện, tuy nàng khôi phục hình người, nhưng hai tay này... Cũng quá nhỏ đi!

Lại nhìn trên người, ôi trời, trước ngực một mảnh sân bay.

Thật đúng là vùng đất bằng phẳng.

Không phải đâu.

Như Tiểu Niếp khóc không ra nước mắt.

Nhìn bóng hình phản chiếu trong nước hồ, lúc này nàng mới nhìn rõ hình dạng chính mình hiện tại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hai má phúng phính, chiều cao chỉ bằng đứa trẻ khoảng 4, 5 tuổi.

Thật vất vả ngóng trông bản thân khôi phục hình người, không nghĩ tới cũng giống như lúc làm mèo biến thành đứa bé miệng còn hôi sữa, như vậy bảo nàng phải làm sao đây?

Cứ cho là nàng có thể nói, tự mình biết đi, nhưng cái dạng này của nàng làm sao sống sót ở thời không cổ đại này đây, chạy đi tuyệt đối sẽ bị bọn buôn người bắt đem đi bán.

Phía sau cây cối, Thanh Mặc Nhan ẩn nấp trong đó, lẳng lặng nhìn đứa bé mập mạp trong ao, nhìn vẻ mặt nàng uể oải nhìn mặt nước miệng không biết thì thầm lẩm bẩm cái gì đó.

"Thiếu khanh đại nhân?" Phía sau vài hộ vệ Đại Lý tự cùng đi tới.

"Lùi lại." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói, "Ai cũng không được đến gần."

Nhóm hộ vệ không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nghe lệnh lui lại.

Một mình Thanh Mặc Nhan đứng đó, nhìn đứa bé trong nước nghiêng ngả chao đảo đi đến cạnh ao, muốn trèo lên bờ, nhưng là nàng cố gắng nửa ngày cũng không trèo lên được.

Hai tay nhỏ bé dính đầy bùn đất.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan không kìm được cong lên.

Hắn vốn lo lắng tà vật kia sẽ làm hại vật nhỏ, không nghĩ đến đuổi theo nó lại phát hiện một màn thú vị như thế.

Như Tiểu Niếp lúc này thật sự muốn khóc.

Nàng không nghĩ tới hồ này đắp bờ cao như thế, lúc nàng là mèo hương có thể nhanh chóng trèo lên được, nhưng giờ biến thành một bé gái lại không có móng vuốt nhanh nhạy kia, tay nhỏ bé chẳng có chút sức lực nào.

"Bùm" nàng lại lần nữa ngã vào trong hồ.

Cô lỗ cô lỗ...

Nàng muốn đứng lên, nhưng là không biết vì sao, hai chân lại không chạm đến đáy ao.

Lại chuyện gì nữa đây?

Nàng ở dưới đáy nước mở to mắt, chỉ thấy hai tay nàng một lần nữa biến trở về hai chân mèo.

Lại biến trở lại?

Nàng liều mạng muốn từ đáy nước bơi lên.

Đúng lúc này, có người bắt được nàng, đem nàng từ trong nước mò ra.

"Vẫn ngốc như vậy." Giọng nam quen thuộc bên tai nàng vang lên.

Là Thanh Mặc Nhan.

Cả người Như Tiểu Niếp ướt đẫm trong lòng bàn tay của Thanh Mặc Nhan.

Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy đặc biệt.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi nàng đột nhiên biến thành người, cuối cùng trong ý thức, nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trắng đen rõ ràng ẩn ẩn mang theo ý cười.

Nàng còn chưa kịp nghĩ chuyện gì khác đã lâm vào trong giấc mộng ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro