Chương 45: Ông Trời Muốn Thu Hắn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp dùng sức lay xiêm y Thanh Mặc Nhan.

Làm sao vậy, vì sao cổ độc Thanh Mặc Nhan không có cách nào khắc chế, lỗi sai ở chỗ nào?

Thanh Mặc Nhan ngược lại nằm ở đó, hai tròng mắt màu máu dần dần tan rã, nhưng mà ý thức của hắn vẫn còn thanh tỉnh .

"Không liên quan tới ngươi... Do ta dùng nội lực." Thanh Mặc Nhan gian nan nói, nhìn cục bông nhỏ khẩn trương nắm xiêm y của hắn, đáy lòng hắn có nơi nào đó lặng yên gợn sóng.

Trong mắt mèo sáng bóng tràn đầy hoảng sợ, tựa như sắp sửa bị người ta vứt bỏ không biết phải làm sao.

Sử dụng nội lực thì sẽ biến thành cái dạng này sao?

Như Tiểu Niếp cọ cọ vào lòng hắn, nhưng mà lúc này đây của nàng tới gần cũng không có tác dụng gì đối với hắn. Thanh Mặc Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Chít chít!" Như Tiểu Niếp gấp gáp xoay quanh.

Không phải đâu, đây không phải là tiết mục người chết sao, nếu hắn chết nàng phải làm sao đây. Sau này ai quản nàng ăn uống, gặp họa ai làm chỗ dựa cho nàng... Cứ cho là hắn liên tục nói muốn đem nàng đi làm thuốc dẫn, nhưng tốt xấu hắn chỉ ở ngoài miệng nói đùa. Thời gian chung dài quá, nàng cũng có thể cảm nhận được, hắn làm người không tồi.

Thanh Mặc Nhan nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Như Tiểu Niếp nóng nảy. Nhảy lên người hắn dùng sức xé rách cổ áo hắn.

Ngoài cửa chiến đấu vẫn chưa kết thúc, nàng không xác định Huyền Ngọc và những người kia có thể hay không đánh bại mấy con rối kia, nếu chúng thật sự xông tới... Đến lúc đó Thanh Mặc Nhan chỉ có thể còn đường chết .

"Thanh Mặc Nhan, ngươi tỉnh lại đi, không thể cứ như thế buông bỏ được!" Như Tiểu Niếp dùng chi vuốt vuốt mặt hắn, một bên chít chít kêu.

Cổ áo Thanh Mặc Nhan tán loạn mở ra chút, nàng phát hiện trong xiêm y hắn tựa hồ có cái gì đó đang động đậy.

Nàng cắn góc áo hắn, dùng sức lôi kéo, chỉ thấy làn da dưới ngực Thanh Mặc Nhan tựa như cất dấu vật còn sống, thỉnh thoảng bạo phát xông đến, lúc sau lại biến mất.

Như Tiểu Niếp kinh sợ, thật là cổ độc lợi hại !

Tuy rằng nàng chưa từng thấy qua, nhưng trước đây đã từng nghe ông nội nói, loại cổ độc này trên thực tế chính là cổ trùng cất dấu ở trong cơ thể, nếu không thể sớm ngày giải độc. Sớm muộn gì cổ trùng kia cũng sẽ khiến tâm mạch người vỡ nát, đến lúc đó có là đại thần tiên cũng không cứu  được.

Có cách gì ... Nhất định có cách ...

Như Tiểu Niếp nôn nóng vẫy đuôi, đúng rồi, tịnh tâm chú, nàng có thể dùng ở trên người hắn, tuy rằng không thể giải quyết vấn đề tận gốc, nhưng có thể làm cổ trùng yên tĩnh lại.

Nhưng mà, lúc dùng chú phải dùng tay để kết ấn .

Như Tiểu Niếp uể oải rũ xuống lỗ tai, nhìn bản thân mình hai chi đầy lông nhung.

"Vật nhỏ..." Trên đầu truyền đến thanh âm Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Niếp kinh ngạc vui mừng đi qua xem hắn, thấy hắn vẫn nhắm mắt lại.

Vừa rồi chẳng lẽ do nàng nghe lầm?

"Nếu Huyền Ngọc không có ở chỗ này... Ngươi bỏ chạy đi thôi..."

Như Tiểu Niếp ngây dại, đây là tiếng nàng nghe rõ rành rành, Thanh Mặc Nhan vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.

"Trốn đi, trốn thật xa..."

Theo mặt bên nhìn qua, khóe miệng Thanh Mặc Nhan lại như mang theo ý cười.

Như Tiểu Niếp gào thét ra cổ họng: Thanh Mặc Nhan, ngươi quá coi thường người khác. Ta là cái loại nhìn thấy nguy hiểm bỏ người chạy sao, ít nhất cũng phải chờ ngươi thật sự tắt thở rồi mới trốn...

Theo tiếng gầm gừ non nớt của Như Tiểu Niếp, một luồng hơi ấm từ trong cơ thể nàng trào ra.

Bởi vì lúc trước đã gặp qua vài lần, cho nên lúc này đây nàng rất bình tĩnh.

Loại cảm giác này... Chính là cảm giác nếu nàng biến hóa được thì, đúng rồi, nếu biến thành người, nàng có thể có hai tay để kết ấn .

Lúc này đây nàng thả lỏng thân thể, thuận theo nguồn nhiệt mà biến hóa, quanh thân bị ánh sáng nhàn nhạt bao bọc...

Thanh Mặc Nhan lúc này vẫn còn ý thức, nhưng hắn lại không có cách nào nhúc nhích.

Bình thường vì áp chế cổ độc trong cơ thể, hắn không dám sử dụng nửa điểm nội lực, vừa rồi vì đánh lui rối hắn vì không để ý đã dùng năm phần lực đạo. Không nghĩ việc này lại trực tiếp dẫn đến cổ độc phát tác.

Ngay cả có vật nhỏ bên người? Mùi hương cũng không có cách nào khắc chế cổ độc bùng nổ.

Này có lẽ đây là chính là ý trời rồi, để hắn sống thoải mái lâu như thế, hay là ông trời muốn thu hắn rồi.
So với người khác xem ra, hắn cứ bình tĩnh nằm đó, bất luận kẻ nào cũng không thể chịu nổi cái loại đau cắt xương tủy này, tựa như muốn cắn nuốt tim hắn, nhưng hắn không cách nào có phản ứng với loại đau này.

Hắn không cách nào giãy dụa, không  thể thét lên, chỉ có thể giống một khối thịt mềm. Tùy ý để cổ độc tàn sát bừa bãi ở trong thân thể hắn.

Một vệt màu xanh xuyên thấu qua da hắn hiện ra, tựa như vô số rắn rết giấu ở dưới da.

Lúc này đây, thật là không được đi.

Hắn nghĩ như vậy.

Chỉ là đáng tiếc còn có một số việc hắn còn chưa biết... Có chút đáp án cũng đem vĩnh viễn chôn vào bùn đất trung.

Còn có... Đáng tiếc hắn không có cơ hội tận mắt đến hắn vật nhỏ lớn lên.

Động vật thọ hạn đều phi thường ngắn. Bất quá mười mấy năm công phu, chỉ chớp mắt vật nhỏ liền sẽ lớn lên đi, đáng tiếc...

Trong đầu không biết làm sao đột nhiên hiện ra một cái mập đô đô tiểu nha đầu bộ dáng.

"Vật nhỏ..."

"Ngậm miệng!" Một thanh âm non nớt  tựa như một tia sáng đâm vào giữa thế giới hắc ám của hắn."Linh Bảo thiên tôn, an ủi thân hình... Đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh..."

Thanh Mặc Nhan cảm giác được hình như có một đôi tay nhỏ bé đặt ở trong lòng mình. Theo thanh âm non nớt kia vang lên, cảm giác đau đớn tận xương tủy như thủy triều dần lắng xuống, làm hắn chấn động toàn thân.

"Đừng động." Giọng trẻ con miệng còn hơi sữa oán giận, "Vất vả lắm mới áp chế được nó, ngươi lộn xộn như thế cũng thật muốn chết."

Thanh Mặc Nhan không dám lại lộn xộn, hắn nỗ lực muốn mở to mắt. Nhưng mà mí mắt nặng tựa Thái sơn.

Cho dù như vậy, hắn vẫn nỗ lực hé chút mí mắt.

"Thế nào, không đau nữa phải không?" Trong tiếng đứa nhỏ mang đắc ý.

Trước mắt Thanh Mặc Nhan cảnh vật có chút mơ hồ không rõ, nhưng hết thảy đều dần dần có chuyển biến tốt, hắn có thể cảm giác được, cổ độc trong cơ thể đã bị áp chế lắng xuống. Tuy rằng hắn không biết đối phương đã dùng cách nào.

Một bé gái chừng 4, 5 tuổi dựa vào bên người hắn, một đầu tóc đen? Tóc dài chạm đất, đặc biệt nhất là. Nàng có một đôi con ngươi màu lục , tựa như đá phỉ thúy thượng đẳng, mang theo tia sáng thoắt ẩn thoắt hiện. Chiếm cứ hồn phách người nhìn.

Nhìn thấy hắn mở to mắt, nữ hài rụt lại bả vai, một bộ dạng khiếp đảm .

Thanh Mặc Nhan thậm chí cho rằng nàng sẽ chạy trốn.

Nhưng mà hắn đã đoán sai. Nàng chỉ cúi đầu, đem mặt mình vùi trong tóc dài.

"Vật nhỏ... Là ngươi sao?" Thanh Mặc Nhan ánh mắt cong lên, hắn không thể động đậy. Nhưng mà hắn lại có thể nghe thấy mùi hương đến từ trên người nàng, đó là một mùi nhàn nhạt? Mùi hương này, giống như đúc lúc nàng vẫn là mèo hương nhỏ.

Xem ra mùi này  cũng không bởi vì nàng biến thành hình người mà biến mất.

Việc làm hắn tiếc nuối là, không có ai đáp lại câu hỏi của hắn.

Đợi thân thể hắn thả lỏng, có thể ngồi dậy, bé gái bên người đã biến mất không thấy, cái chân nhỏ kia? Là màu sắc của cục bông kia, thân thể cuộn lại, ngủ khì khì trên người hắn.

Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm cục bông nhỏ, con ngươi lóe lên giống như chiếu sáng giữa căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro