Chương 64: Ngươi Dùng Thước Ta Dùng Roi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Ngọc lĩnh mệnh đi mời giáo tập ma ma, hộ vệ trong viện đều cảm thấy không khí không đúng, tất cả mọi người đều cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

Ngày thường Thế tử đối với bọn họ tuy nghiêm khắc, nhưng chỉ cần làm xong việc được giao, thế tử vẫn rất dễ hầu hạ, không giống lão Hầu gia động cũng không động lại mượn người trút giận.

Nhưng nếu thật sự chọc giận thế tử... Như vậy hậu quả có thể không đơn giản là bị mắng vài câu là xong.

Thanh Mặc Nhan từ trong phòng lấy thuốc mỡ tiêu sưng đi ra, tinh tế bôi lên cẳng chân Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp cắn môi, đau cũng không dám kêu lên.

Thanh Mặc Nhan nhìn từng vết xanh tím kia. Càng nhìn càng tức giận.

"Bình thường nhìn ngươi là người cơ trí, sao thời điểm mấu chốt lại ngốc như thế, không biết trốn sao?"

Nói đến cái này Như Tiểu Niếp vạn phần ủy khuất."Đều tại tóc quá dài, ta muốn cắt ngươi lại không cho..."

Thanh Mặc Nhan ngây dại, không nghĩ tới cuối cùng lại vẫn trách lên đầu hắn.

Tóc dài mềm mại như tơ lụa. Thanh Mặc Nhan thật đúng là không đành lòng để nàng cắt đi.

Nếu cô gái bình thường có một đầu tóc dài xinh đẹpnhư thế, không chừng sẽ rất cao hứng, vật nhỏ của hẳn lại có tóc đẹp như vậy mà lại cảm thấy vướng bận.

"Đã cảm thấy vướng bận thì xén chút đi." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói, thoa dược xong rồi, hắn tùy tay cầm một bộ trung y sạch sẽ thay cho Như Tiểu Niếp.

Trung y kia là của hắn , Như Tiểu Niếp mặc vừa dài vừa lớn, nhưng là lại có thể tránh va chạm vào vết thương trên đùi nàng.

"Có đói bụng không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Như Tiểu Niếp thành thật gật đầu.

Đây mới là một mặt chân thật của vật nhỏ, chuyện lớn tày trời cũng không quan trọng bằng ăn cơm.

"Thế tử, ma ma giáo tập đến rồi." Huyền Ngọc đi vào, khoanh tay đứng ở sườn cửa.

Chuyệnxảy ra trong phòng vừa rồi hắn đều đã thấy hết, cho nên dọc theo đường đi hắn nhìn ma ma giáo tập, không tự giác trong mắt liền mang theo một tia lãnh ý.

Giáo tập ma ma là người bên cạnh lão Hầu gia, bởi vì phía sau có chỗ dựa, cho nên cũng không để chuyện hôm nay đánh đứa nhỏ để ở trong lòng.

Thời điểm dạy dỗ quy củ, dùng thước đánh là chuyện rất bình thường, có ai lúc học quy củ mà không từng bị đánh?

Nhưng vào đến cửa. Bà lại nhìn thấy một màn khiến bà khiếp sợ.

Đứa bé gái bị bà trách đánh kia đang ngồi trên đùi thế tử của bọn họ giương miệng chờ thế tử gắp thức ăn cho nàng.

"Thế... Thế tử..." Ma ma cảm thấy được sự việc có chút không ổn, theo bản năng khom lưng.

Thanh Mặc Nhan cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục gắp thức ăn cho vật nhỏ ngồi trên đùi, "Phúc lễ của giáo tập ma ma chính là như vậy sao?"

Giáo tập ma ma trong lòng rùng mình, vội cúi đầu, cung kính làm phúc lễ.

Thanh Mặc Nhan dừng lại chiếc đũa, nhìn đứa nhỏ trong lòng, "Ngươi cảm thấy nàng đi phúc lễ như thế nào?"

Như Tiểu Niếp chớp đôi mắt to như ngọc phỉ thúy, miệng nhai đồ ăn, căn bản nói không ra lời.

"Nhìn không ra sao?" Thanh Mặc Nhan hỏi nàng.

Như Tiểu Niếp mờ mịt lắc đầu.

"Ta đây đến dạy ngươi." Thanh Mặc Nhan bỏ chiếc đũa xuống, phân phó Huyền Ngọc nói, "Đem roi ngựa của ta tới đây."

Huyền Ngọc hai tay đưa roi ngựa qua.

Như Tiểu Niếp mở to hai mắt, nhìn Thanh Mặc Nhan vung roi ngựa. Trong khoảnh khắc quất lên người ma ma giáo tập.

Ma ma giáo tập "A" một tiếng, không đứng vững, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Ngươi đi phúc lễ như thế sao?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt liếc bà ta, chậm rãi nắn bóp roi ngựa trong tay.

"Thế tử... Lão nô đến cùng đã làm sai cái gì khiến ngài giận chó đánh mèo..."

Lời ma ma giáo tập còn chưa dứt, Thanh Mặc Nhan lại ra tay lần nữa, một roi này thực tiếp quất lên mặt đối phương.

Máu tươi từ khe hở trên mặt ma ma chảy ra.

Quất cũng thật đủ ngoan độc.

Như Tiểu Niếp rút lui bả vai, theo bản năng dựa vào trên người Thanh Mặc Nhan.

Quả nhiên gia hỏa Thanh Mặc Nhan này vẫn là không nên trêu chọc thì tốt hơn, đắc tội hắn là không có quả ngọt ăn.

Nàng nghĩ như thế, theo bản năng động vật, thân thể liền làm ra hành động lấy lòng.

Nàng nắm lấy xiêm y Thanh Mặc Nhan, đem mặt dán vào ngực hắn, còn cọ xát.

Thanh Mặc Nhan cảm giác ngực có một luồng nhiệt ấm áp. Cúi đầu nhìn nàng lộ ra vẻ tươi cười, "Sợ sao?"

Như Tiểu Niếp tựa đầu lắc lắc.

Hắn đang thay nàng trút giận, sao nàng lại sợ.

Tuy trừng phạt này cũng quá nặng.

Như Tiểu Niếp yên tĩnh cuộn mình trong ngực Thanh Mặc Nhan, nhìn Thanh Mặc Nhan lần này tới lần khác kêu ma ma kia đi phúc lễ.

Mỗi một lần Thanh Mặc Nhan đều có thể chỉ ra lỗi sai.

Không lâu sau, ma ma giáo tập tê liệt té trên mặt đất, mồm há to thở dốc.

Cả người bà đều ướt đẫm mồ hôi, xiêm y cũng bị roi quất rách rưới, người đầy vết máu.

Thanh Mặc Nhan dứt khoát ném roi ngựa cho Huyền Ngọc, "Bảo bà ta tiếp tục hành lễ."

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng ma ma giáo tập kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ. Nhóm hộ vệ trong viện hai mặt nhìn nhau, trong lòng ẩn ẩn sinh ra dự cảm không rõ: Thế tử đang muốn đem người sống đánh đến chết sao.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Niếp ngồi ở ghế tựa, một tay còn đùa bỡn tóc dài của nàng, quấn quanh đầu ngón tay.

Huyền Ngọc đánh một hồi, ma ma kia cuối cùng bất động, xụi lơ ở nơi đó. Không biết sống hay chết.

Như Tiểu Niếp cúi đầu muốn nhìn xem, lại bị Thanh Mặc Nhan lấy tay che mặt.

"Rất bẩn, có cái gì hay mà nhìn."

Thanh Mặc Nhan đứng dậy ôm nàng vào trong buồng. Giống như hoàn toàn quên chuyện vừa phát sinh, cũng không phân phó Huyền Ngọc đi làm việc tiếp theo, mà là đem nàng đặt ở trên sạp mềm trong phòng.

Như Tiểu Niếp tự giác chột dạ, hôm nay đã khiến hắn mất mặt rồi, cho nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của hắn, không lâu sau liền đi vào giấc ngủ.

Nhìn bé con trắng trẻo mập mạp ngủ trên giường. Mặt mày Thanh Mặc Nhan giãn ra, nhẹ nhàng giúp nàng vuốt lại tóc dài tán loạn, đợi đến lúc hắn lại đi ra lần nữa, quanh thân tản mát ra từng trận lãnh ý.

"Đã chết sao?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt hỏi.

"Còn chưa ạ." Huyền Ngọc trả lời, "Vẫn còn một hơi."

"Đưa đến chỗ phụ thân đi."

"Thế tử..." Huyền Ngọc có chút do dự, "Như vậy chẳng phải khiến Hầu gia phát lửa giận sao."

Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm."Ông ta có thể đối với ta không quan tâm, ông ta có thể không để ý tình phụ tử, nhưng ta tuyệt không cho phép ông ta đụng đến người của ta."

Bao gồm cả Huyền Ngọc trong đó. Tất cả mọi người đối với câu " Người của ta" này sinh ra ý tưởng kỳ quái.

Bé gái này đến cùng là người như thế nào, vì sao thế tử lại che chở nàng như thế.

Huyền Ngọc không dám lại phản bác Thanh Mặc Nhan, vội vàng dẫn người nâng ma ma giáo tập đang chết ngất qua chỗ lão Hầu gia.

Thanh Mặc Nhan lẳng lặng đứng ở dưới hiên ngoài cửa. Khoanh tay.

Dưới ánh đèn mọi người không rõ thấy mặt hắn, hộ vệ trong viện chỉ cảm thấy không hiểu vì sao sinh ra cảm giác lạnh sống lưng.

Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó liên tục đợi đến lúc Huyền Ngọc trở về, đi cùng Huyền Ngọc đến còn có quản sự trong phủ.

"Hầu gia mời thế tử ngài đến tiền viện..." Quản sự dè dặt cẩn trọng nói.

"Đã nói ta ngủ rồi." Thanh Mặc Nhan trực tiếp cắt đứt lời nói của quản sự.

Nói hắn ngủ rồi... Ai mà tin.

Quản sự mồ hôi lạnh đầy đầu. Đi trở về hắn không có cách nào báo cáo Hầu gia kết quả công việc, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục đợi Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan cũng không để ý hắn, trực tiếp sai người gọi người giúp việc và hộ vệ canh gác buổi chiều trong viện tới.

"Mỗi người thưởng năm mươi gậy rồi đuổi ra phủ đi" Thanh Mặc Nhan ném ra một câu.

Tất cả mọi người đều hoa mắt choáng váng.

Tất cả nhóm hộ vệ đều quỳ xuống, "Thế tử tha mạng, ta biết sai rồi."

Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nhìn bọn họ, "Biết sai thì có tác dụng gì, ta muốn các ngươi che chở cho nàng, các ngươi lại cho là gió thoảng bên tai, chớ nói là hôm nay cha ta phái người đến, chính là Thái tử tự mình dẫn người đến, các ngươi cũng không thể cho người tiến vào."

Trong viện tiếng gậy bản lách cách vang lên, tiếng nhóm hộ vệ cầu xin tha thứ tràn ngập màng tai mọi người, quản sự đứng một bên ngây ra như phỗng.

Đêm nay Như Tiểu Niếp lại ngủ rất ngon, tuy cẳng chân vẫn đau, nhưng nàng biết có Thanh Mặc Nhan ở trong sân, cho dù bên ngoài vừa ầm ĩ vừa náo loạn cũng không tạo thành ảnh hưởng gì tới nàng.

Sáng sớm hôm sau, lúc Như Tiểu Niếp đang rời giường, trong lúc vô ý phát hiện ra, tất cả hộ vệ trong viện đều thay đổi.

Khác với hộ vệ trong hầu phủ, bọn họ mặc một thân áo giáp, mặt không biểu cảm, cứ cho là có mười người nữa cùng đứng trong sân, cũng không nghe được một chút động tĩnh.

Dưỡng thương hai ngày, vết bầm tím trên đùi nàng đỡ hơn chút, mặc dù đi lại cũng không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại không chịu cho nàng chạy loạn, mỗi ngày chỉ cần rảnh rồi ở trong viện liền sẽ ôm nàng, giống như trước kia lúc nàng vẫn là con mèo hương nhỏ vậy.

Sáng sớm hôm nay, nàng mới vừa rời giường, chỉ thấy đầu giường đặt một bộ quần áo hoa lệ, đường thêu mũi chỉ sáng long lanh làm mắt nàng hoa cả lên.

"Thay đi." Thanh Mặc Nhan ra lệnh nói, "Hôm nay Ngũ phủ mở tiệc chiêu đãi, ngươi phải đi cùng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro