Chương 85: Lớn Lên Trong Lòng Hắn, Thú Cưng Không Có Nhân Quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan trở về việc đầu tiên là chăm sóc Như Tiểu Niếp, nhóc con mơ mơ màng màng chỉ ăn nửa bát cơm đã bắt đầu gục xuống bàn bàn ngái ngủ.

Nếu không phải Thanh Mặc Nhan lấy tay đỡ, đầu cô nhóc đã úp thẳng mặt vào bát cơm mà ngủ rồi.

Chờ Như Tiểu Niếp ngủ Thanh Mặc Nhan mới thấy xiêm y, thu xếp gọn gàng xong liền vào cung.

Như Tiểu Niếp ngủ một mạch đến tối Thanh Mặc Nhan trở về vẫn chưa tỉnh.

Mặc kệ Thanh Mặc Nhan gọi nàng thế nào, nàng vẫn chỉ nửa ngủ nửa tỉnh, Thanh Mặc Nhan không còn cách nào khác, sai người nấu cháo, nhân lúc nàng mơ hồ đút nàng ăn một bát.

Như Tiểu Niếp nuốt thìa cháo cuối cùng vào, giây tiếp theo lại một lần nữa lâm vào ngủ say.

Trong lòng Thanh Mặc Nhan không khỏi có chút lo lắng.

Liên tiếp ba ngày Như Tiểu Niếp chìm trong giấc ngủ, nếu không phải Thanh Mặc Nhan sợ nàng quá đói bụng, mạnh mẽ đánh thức rồi đút cho nàng ăn vài thứ. Nàng cũng sẽ ngủ sâu không dậy như vậy.

Mỗi ngày công việc của Thanh Mặc Nhan đều bận rộn, án tử ở Thuận Thiên phủ khiến hoàng thượng mặt rồng giận dữ, hạ lệnh nghiêm tra. Nhưng mà dịch bệnh trong thành ngoài thành lại càng nghiêm trọng hơn, người sinh bệnh sẽ từ từ suy nhược đi, không sốt, cũng không có bệnh trạng khác.

Hoàng thượng phái người của thái y viện ra, nhưng lại không có ai trị được dứt điểm loại quái bệnh này.

Càng ngày càng nhiều dân chúng bắt đầu thờ phụng thần y, bên ngoài Thuận Thiên phủ mỗi ngày toàn là người đến quỳ lạy thắp hương, thoáng nhìn qua, Thuận Thiên phủ giống như  biến thành chùa miếu, xa xa nhìn lại hương khói lượn lờ.

Càng ngày càng nhiều người hi vọng Thuận Thiên phủ có thể thả thần y ra, ngay cả lúc lâm triều, không ít đại thần cũng đưa tấu chương lên hi vọng bình ổn tình hình dịch bệnh trước.

Hoàng đế vẫn bình chân như vại.

"Các ngươi cảm thấy nếu không có thần y, trẫm cùng dân chúng chỉ có thể ngồi chờ chết sao? Nói cho các ngươi biết, trẫm đã mời cao tăng đến, cho người trong cung bố trí đàn tế cầu phúc, việc thả thần y ra chớ có nhắc lại!"

Năm ngày sau, hoàng đế cho người trong cung bố trí đàn tế, trong thành truyền đi tin tức cao tăng cùng đệ tử đã vào trong cung.

Dịch bệnh ngừng lây lan. Nhưng dân chúng lại chưa thỏa mãn với kết quả này.

Nếu nói có thể khiến người thân cải từ hoàn sinh, bọn họ thà rằng tin tưởng thần y kia còn hơn.

Trong lúc nhất thời, lòng người trong thành bất ổn, phía ngoài Thuận Thiên phủ vẫn cho trọng binh canh gác.

Thanh Mặc Nhan vất vả lắm mới giải quyết xong công việc trên tay, Thuận Thiên phủ doãn mới nhậm chức đã tiếp nhận tiếp tục điều tra vụ án thần y cùng người chế rối.

Lại là ngày cổ độc phát tác, Thanh Mặc Nhan từ trước hoàng hôn đã sớm trở về phủ, nhìn thấy vật nhỏ vẫn ngủ say trên giường như cũ, tâm tình phức tạp suốt một ngày của hắn mới thả lỏng ra.

Như Tiểu Niếp ngủ liền mấy ngày, vừa vặn thượng xiêm y cũng là thường xuyên tắm rửa, chỉ cần Thanh Mặc Nhan có rảnh hồi phủ sẽ gặp ôm nàng đi tắm một phen.

Đem nàng bỏ vào trong nước ấm, Thanh Mặc Nhan một tay kéo theo của nàng đầu, phòng ngừa nàng chìm vào trong nước.

Như Tiểu Niếp ngủ rất ngọt, miệng nhỏ mấp máy hạ, thở ra hơi xạ hương hơi thở.

Thanh Mặc Nhan để sát vào nhìn mặt nàng, vật nhỏ tóc giống như lại dài quá chút. Phía trước bởi vì ngại vướng bận, cho nên nàng ầm ĩ xén chút, gần đây đúng là dài tới mắt cá chân.

Đầu ngón tay vuốt ve mặt nàng, nhìn ngoài cửa sổ ánh chiều tà dần dần buông xuống.

Trong nước hồ nhiệt khí bốc hơi, một mảnh an nhàn.

Thanh Mặc Nhan dài thở phào nhẹ nhõm, đem Như Tiểu Niếp lãm ở trong ngực, bôn ba nhiều ngày mỏi mệt không chịu nổi tâm chậm rãi trầm tĩnh lại, hắn ngửa đầu tựa vào trì trên vách đá, an tâm nhắm mắt lại.

Ở hắn nhìn không tới địa phương, Như Tiểu Niếp thân thể ở nước hồ trung tản mát ra nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa, một vòng vòng giống như đẩy ra gợn sóng, không ngừng hướng tứ phía khuếch tán.

Đen thùi tóc dài giống như mùa xuân cành sơ phát tân nha. Không ngừng sinh trưởng, sinh trưởng...

Thanh Mặc Nhan từ nhỏ khế trung mở to mắt, trong phút chốc nhưng lại sững sờ ở nơi đó.

Nước hồ trong tràn đầy đen thùi tóc dài, kia tình hình xác thực quỷ dị, nếu không là hắn phía trước đã trải qua người chế rối án tử, chỉ sợ liền hắn cũng sẽ ở trước tiên kêu to ra tiếng đến.

Hắn theo trong nước đem Như Tiểu Niếp vớt lên, lúc hắn tầm mắt dừng ở của nàng trên người khi, không khỏi lại lần nữa ngây người.

Thon dài tứ chi, hơi mặt oa nhi tròn. Còn mang theo chút nét trẻ con.

Thanh Mặc Nhan hô hấp chợt ngưng trệ.

Vật nhỏ thế nhưng ở trong lòng hắn, liền như thế lặng yên không một tiếng động trưởng thành...

Tuy rằng còn như là sơ kết thanh đào giống như ngây ngô, nhưng là như vậy biến hóa lại nhường Thanh Mặc Nhan trong lòng dừng không được rung động.

Như Tiểu Niếp bị nước ấm phao hai gò má đỏ ửng. Ngủ như trước thơm ngọt.

Thanh Mặc Nhan mất thật lớn kính mới nhường chính mình tỉnh táo lại, tìm ngoại thường đem vật nhỏ thân thể khỏa , rồi sau lại đi tìm vải bông đến dè dặt cẩn trọng đem của nàng tóc dài lịch làm.

Đêm nay thượng Thanh Mặc Nhan đều không có chợp mắt. Hắn mắt không chuyển tình nhìn chằm chằm nhóc con ngủ ở trong lòng mình, hắn chứng kiến mỗi một bước trưởng thành của nàng, thật giống như trời cao đã định trước nhường nàng chỉ thuộc về hắn.

Sung sướng tâm tình liên tục cùng với hắn. Mãi tới rạng sáng ngày hôm sau, Huyền Ngọc chú ý tới lúc thế tử xuất hiện, trên khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Lúc Như Tiểu Niếp tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã cao ba sào.

Mặt trời đã phơi đến mông , nàng mới mở to mắt, duỗi thắt lưng lười biếng.

Ngủ thoải mái quá.

Ngồi dậy, nàng cúi đầu tìm giày của mình.

Chờ một chút!

Vì sao chiếc giày này lại nhỏ như thế?

Dùng chân nhắc giày thêu nho nhỏ lên. Như Tiểu Niếp vẻ mặt mờ mịt.

Cầm lấy đặt ở ghế tựa xiêm y.

Không đúng a... Này thật là của nàng xiêm y sao? Làm sao mặc không đi vào.

Chân trần nhảy xuống giường, không đợi nàng bán ra hai bước, phía sau nhanh rơi trọng vật cũng đi theo nàng rơi xuống trên đất.

Quay đầu lại, ngây người.

Nàng thấy được cái gì!

Tóc của nàng, thật dài... Liên tục tha trên mặt đất.

A a a, đây là cái gì quỷ!

Gương ni. Như Tiểu Niếp lao thẳng tới đến gương trước mặt.

Trong gương ảnh ngược ra một cái gần mười tuổi bé gái bộ dạng, tròn tròn trẻ con mặt, phỉ thúy sắc mắt to.

Làm sao sẽ như vậy. Nàng thế nhưng như thế mau liền trưởng thành, hơn nữa này khuôn mặt là làm sao hồi sự, trẻ con mặt?

Không phải nói yêu quái biến thành người đều sẽ khuynh quốc khuynh thành sao. Vì cái gì nàng lại dài giống cái ngọt con nhóc.

Mỹ nữ không là đều phải nhọn cằm sao, này đi không xong nét trẻ con lại là tạo cái gì nghiệt a...

Nàng chính không ngừng niết làm mặt mình, chợt thấy Thanh Mặc Nhan theo ngoài cửa tiến vào. Trên cánh tay còn đáp một kiện hoàn toàn mới quần áo.

Như Tiểu Niếp khẩn trương quay lại thân, nhìn Thanh Mặc Nhan, sợ hãi mở miệng: "Cái kia... Ngươi trước hết nghe ta giải thích. Ngươi khả năng không biết ta..."

Thanh Mặc Nhan giương tay cho nàng một cái bạo lịch.

Như Tiểu Niếp "Ai u" một tiếng hai tay che đầu.

"Ngươi làm như ta cũng ngốc giống ngươi ấy à?" Thanh Mặc Nhan khinh thường nói, tùy tay đem xiêm y đặt ở trên giường, "Cho dù ngươi có biến thành heo ta cũng nhận ra ngươi."

"Ta mới không phải heo!" Như Tiểu Niếp tức giận nói.

Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, đem của nàng chân đặt ở trong tay mình đo đạc ước lượng.

Như Tiểu Niếp ngứa trở về rụt lui, Thanh Mặc Nhan lại vẻ mặt nghiêm túc, xoay người đi ra cho nàng tìm tân giày thêu đến.

"Ta có thể chính mình mặc quần áo thường sao?" Như Tiểu Niếp nhắm mắt lại, nỗ lực đem hổ thẹn tâm theo trong thân thể nàng đuổi ra đi.

Cho dù nàng bề ngoài trưởng thành gần mười tuổi đứa nhỏ bộ dạng, Thanh Mặc Nhan lại vẫn cứ giống đối ấu nhi dường như, một kiện kiện cho nàng mặc quần áo.

"Ta chính mình đến!" Như Tiểu Niếp nóng nảy, trước kia là ấu nhi bộ dạng thời điểm, nàng có thể nhẫn, nhưng là hiện tại lại bị hắn xem hết, tổng cảm thấy trong lòng không thoải mái.

"Thân thể trưởng thành chẳng lẽ lá gan cũng sẽ lớn theo sao." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói, "Bây giờ đã muốn phản kháng chủ nhân hả ?"

Như Tiểu Niếp hóa đá.

Quả nhiên... Thú cưng không có nhận quyền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro