Chương 90: Nhiều Điểm Khả Nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị thiếu gia bị mấy hộ vệ vây quanh đưa vào Bạch Ngọc lâu.

Trong phòng ở lầu ba, Thanh Mặc Nhan ngồi nghiê chỉnh bên trong, phục vụ một bên ân cần rót trà, trên bàn còn bày mấy món ăn vặt cùng điểm tâm trắng xanh tinh xảo.

Mấy thứ ăn vặt này đều là món Như Tiểu Niếp thích nhất , Thanh Mặc Nhan nhìn lướt qua mấy đĩa này, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn.

Không có vật nhỏ cùng hắn thưởng thức đồ ăn, cảm giác đồ có ngon đến mấy cũng không có lực hấp dẫn.

"Thế tử, nhị thiếu gia đến ."

Ngoài cửa một hộ vệ tiến vào nói.

Thanh Mặc Nhan đờ đẫn gật đầu một cái, hộ vệ đẩy nhị thiếu gia vào. Sau đó không tiếng động lui ra.

Huyền Ngọc lạnh lùng nhìn thoáng qua nhị thiếu gia, cũng đi theo ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

Nhị thiếu gia đứng đó nơm nớp lo sợ. Sau lưng toát ra hơi lạnh.

Thanh Mặc Nhan lại tự mình rót trà, thản nhiên nói: "Ngồi đi."

Nhị thiếu gia trả lời, dè dặt cẩn thận ngồi đối diện Thanh Mặc Nhan. Trong lòng không ngừng bồn chồn, không biết Thanh Mặc Nhan đang muốn làm gì.

"Muốn ăn gì, tự gọi đi." Thanh Mặc Nhan như thật sự đang mời hắn đến ăn cơm. Gọi phục vụ vào bảo hắn gọi món ăn.

"Ta... Không nghĩ ra ăn cái gì, đại ca chọn gì cũng được."

Thế là Thanh Mặc Nhan chọn hai món đặc trưng ở Bạch Ngọc lâu, lại gọi thêm bốn món thông thường, cuối cùng còn gọi thêm Hồng Lăng cô nương ở Thiên Nhạc phường đến rót rượu.

Mông Nhị thiếu gia ở ghế tựa chuyển đến chuyển đi, trong lòng càng thêm bất an .

"Nhị đệ liền không có gì muốn nói sao?" Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.

Nhị thiếu gia uống một hớp rượu lớn, mạnh mẽ tự trấn án nói: " Lời ấy của đại ca là có ý gì? Hôm nay ta hẹn bạn ra ngoài, ai biết vừa đến gần đây đã bị mấy tên dã man trói lại..." Nói xong hắn còn nhíu nhíu mày, "Những người đó là thuộc hạ làm việc cho đại ca? Không biết điều như thế, khó tránh khỏi sẽ rước lấy phiền toái cho đại ca."

Thanh Mặc Nhan bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi ra ngoài hẹn bạn bè?"

"Vâng." Nhị thiếu gia kiên trì nói, việc đã đến nước này, hắn dứt khoát chết cũng không nhận.

"Không biết ngươi mời ai... Không bằng gọi đến đây mọi người cùng nhau uống mấy chén." Thanh Mặc Nhan vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên lên tiếng nói chuyện ồn ào.

"Khó có dịp được Thiếu khanh mời khách, ta mà từ chối là không tôn trọng rồi!"

Nói xong, cửa mở ra. Bốn công tử nhà giàu trẻ tuổi hùng hổ tiến vào.

"Nhị thiếu gia, khó có dịp được ngươi mời gặp Thiếu khanh đại nhân, hôm nay chúng ta tự phạt ba chén."

Mọi người vây quanh nhị thiếu gia, có người vuốt đầu vai hắn, có phục vụ đến tiếp rượu.

Nhị thiếu gia ngốc ở đó, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần.

Mắt Thanh Mặc Nhan nheo lại, nhìn về phía đệ đệ của mình, "Đây là bạn bè của ngươi?"

"A... Vâng, chính là bọn họ." Nhị thiếu gia lắp ba lắp bắp nói, "Ta hẹn bọn họ uống rượu gần đây, ai biết đại ca đã đến." Hắn càng nói càng lưu loát, lại bắt chuyện với mấy người kia, ra vẻ cực kì quen biết.

Thanh Mặc Nhan híp mắt lại, một lời cũng không nói cầm ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Thiếu khanh sao đã đi rồi?"

"Hiếm khi có một lần tụ tập, nhị gia, ngươi mau nói gì đi, bảo đại ca ngươi ở lại."

Nhị thiếu gia xấu hổ cười cười, "Đại ca còn có chuyện, ngày khác, ngày khác."

Thanh Mặc Nhan cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng, phục vụ đi mời Hồng Lăng cô nương ở Thiên Nhạc phường tới, vừa vặn đi đến ngoài cửa.

"Phục vụ mấy vị bên trong cho tốt, tiền thưởng cho ngươi không thiếu một đồng." Thanh Mặc Nhan nói.

Hồng Lăng cô nương thản nhiên cười, "Quan gia yên tâm." Dứt lời lắc mông đi vào phòng.

Thanh Mặc Nhan dẫn theo đám người Huyền Ngọc xoay người xuống lầu, sau khi rời khỏi Bạch Ngọc lâu. Xe ngựa rẽ hai lần, ngừng lại trong một cái ngõ nhỏ.

Huyền Ngọc đặt một phòng trà ở gần đó, Thanh Mặc Nhan lên trà lâu ngồi vào chỗ của mình.

Ước chừng uống được nửa ấm trà, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Huyền Ngọc đi ra mở cửa.

Chỉ thấy Hồng Lăng cô nương của Thiên Nhạc phường đi đến.

"Nhanh thế đã giải tán ?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói.

Hồng Lăng cười nhạo, "Thiếu khanh vừa đi bọn họ liền tan, nhưng mà tiền thưởng vẫn không thiếu một đồng, một chuyến này cũng không tính là mệt."

Thanh Mặc Nhan chỉ chỉ ghế dựa đối diện, "Ngồi đi"

Hồng Lăng đàng hoàng ngồi, chính mình lấy chén trà rót trà. Nhưng rất cẩn thận , cũng không đụng vào thứ gì mà Thanh Mặc Nhan đã dùng qua.

Thanh Mặc Nhan nghiêm túc đặt câu hỏi: "Sau khi ta đi, bọn họ đã nói cái gì."

"Những người đó căn bản không phải là bạn bè của nhị thiếu gia. Bọn họ chỉ là người được mời đến để cứu nguy thôi." Hồng Lăng nắm hạt dưa tinh tế cắn , "Sau khi ta đi vào chỉ đánh một khúc nhỏ, nghe ý tứ trong lời bọn hắn nói. Là có người trả tiền bọn họ mới bằng lòng đến giúp nhị gia che giấu, sau khi Thiếu khanh ngài đi rồi, tất cả bọn họ đều giải tán. Chỉ có nhị gia ở lại uống lên mấy chén, sau đó không biết tức giận cái gì, hất văng chén rượu, cũng đuổi luôn ta ra ngoài..."

Nghe Hồng Lăng nói xong, biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan càng nhạt dần.

Tiễn bước Hồng Lăng xong, Thanh Mặc Nhan quay đầu gọi Huyền Ngọc tới."Phái người nhìn chằm chằm nhị thiếu gia, mặc kệ hắn đi đâu cũng phải đi theo, Bạch Ngọc lâu bên này cũng phái người nhìn chằm chằm, Thiên Nhạc phường bên kia nói một tiếng với Nhuận Nhi tỷ, bất kể là cô nương nào, chỉ cần có thể nghe được tin tức có ích. Ta có trọng thưởng."

Sắp xếp xong mọi chuyện, Thanh Mặc Nhan ngồi ở trong phòng trà lẳng lặng nhìn chén trà không trên bàn.

Từ nhỏ đến lớn, hắn một lòng bảo toàn đệ đệ. Sao lại biến thành cái dạng này.

Tuy rằng hắn tìm công việc cho đệ đệ nhìn qua không có không phẩm vô cấp, nhưng lại là công việc béo bở, hơn nữa còn đơn giản. Lại không dễ gặp chuyện bất trắc...

Nhưng nhị đệ của hắn lại không vừa lòng, phải chui vào nơi nguy hiểm đầy chông gai mới chịu.

Chức quan càng cao, tính phiêu lưu mao hiểm càng lớn.

Vì sao nó lại không rõ đạo lý này!

"Đọc sách nhiều năm như thế. Tất cả đều bị chó tha hết rồi!" Hầm hầm hất văng chén trà, Thanh Mặc Nhan đứng dậy phất tay áo rời đi.

Huyền Ngọc thanh toán tiền trà, gắt gao đi theo phía sau.

Sau khi Thanh Mặc Nhan lên xe ngựalại im lặng. Hắn không hạ lệnh muốn đi đâu, những người này ai cũng không dám đi.

Tất cả đám người Huyền Ngọc đều đứng ở bên ngoài chớp mắt, ai cũng không dám mở miệng hỏi.

Qua hơn nửa ngày, trong xe ngựa truyền đến tiếng Thanh Mặc Nhan: "Ra khỏi thành."

Huyền Ngọc thăm dò nói, "Muốn đi điền trang sao?"

Trong xe lại không có tiếng trả lời, chỉ thấp thoáng tản mát ra sát khí.

Nhóm hộ vệ đồng loạt nhìn về phía Huyền Ngọc, còn tự giác kéo ra chút khoảng cách với hắn.

Lúc Thanh Mặc Nhan tới điền trang ngoài thành, sắc trời đã tối muộn.

Trong điền trang im ắng , ngay cả nửa tiếng gà bay chó sủa cũng không có.

Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc đi nhanh vào sân, nhưng đi đến ngoài cửa lại chậm lại.

Chỉ cần mở ra cửa này ra là có thể nhìn thấy vật nhỏ của hắn, có phải nàng đã sớm chờ nóng nảy hay không, sẽ nhào tới liều mạng lấy lòng hắn hay là vẫn dỗi không chịu để ý hắn, bĩu môi nhỏ thành cái bình móc.

Bản thân Thanh Mặc Nhan cũng không phát hiện ra, khóe miệng của hắn mang theo ý cười.

Đẩy cửa ra, khóe miệng giơ lên dần dần đông cứng lại.

Trong phòng lộn xộn, giấy hỏng lộn xộn rơi đầy đất, vật nhỏ của hắn chỉ mặc chiếc áo khoác hở nửa tay, xiêm y bên trong đừng nói là trung y, ngay cả cái yếm cũng không mặc, lộ hai cánh tay nhỏ trắng như ngó sen, chân trắng nhỏ đạp lên ghế tựa, xoạng rộng ra lộ cả quần lót bên trong... Trong tay cầm bút son, đang cúi đầu chăm chỉ viết cái gì đó.

Huyền Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn lốc thổi qua, Thanh Mặc Nhan đóng sầm cửa lại, tự nhốt hắn ở bên ngoài, suýt nữa đập vào mũi hắn.

Tính khí của thế tử đúng là càng ngày càng cổ quái , Huyền Ngọc vuốt mũi vẻ mặt mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro