cuoc song muon mau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi xe búyt tao hay bị lắm, cám ơn nha. - Nó quay lên

-Trời, thấy ai ói tao hay ói theo lắm đó...hic...hic

-Chừng nào Thiện ói thì nói Vinh, Vinh sẽ lấy bọc cho.

-Hic, lúc mắc òi thì làm sao mở miệng ra hả? Có nước bắn vô Vinh luôn thì có...hic..viễn cảnh đen tối...Êeeeeee!!! Thảo, đừng làm bậy nha!

-Thiện tíu thật...hihihi...- Vừa nói nó vừa lấy tay nựng má tôi

-Trời. Gan. Dê nữa ta. Không biết chắc tửơng bồ Thiện wá.

-...Uhm huh...Sao lại ko? (Tỏ vẻ suy tư)

-Hihihi...khìn...thôi. Thiện nằm ngủ chút. Chừng nào tới kêu Thiện nhé.

-Ok. Nhưng ko kêu, nhéo được ko?

-Ko thức, đá được ko?

-Ok..ok...Vinh sẽ kêu...hihi...người đâu mà dữ wá trời.

-Giang hồ hiểm ác, dòng đời đưa đẩy nên phải thế...hehe...thôi...thăng nhé!

Tôi ngã người ra đằng sau và dựa vào vai thằng Vinh. Do còn bùôn ngủ nên chỉ 10' sau là tôi thiếp đi....gió thổi nhè nhẹ từ cửa sổ vào mặt tôi, vai thằng Vinh khá rằn chắc. Tôi ngủ bao lâu cũng ko biết, chỉ biết khá lâu sau đó, tôi nghe tiếng thằng Vinh khẽ gọi:

-Kẻ ngủ say kia. Tới rồi kìa...dậy đi...Ko dậy là nhéo đó.

-Hả? - Tôi từ từ mở mắt ra

Xe vẫn còn chạy, mặt trời đã ló dạng, nhìn đồng hồ là 7h15' sáng, nhìn quanh tôi thấy vẫn còn một số đứa ngủ như tôi. Nhưng khi nhìn ra cửa sổ, ngay dưới chân tôi là một cái đèo, và dưới cái đèo là.............................

- Biển kìa!!! - Tôi nói

Dĩ nhiên là biển rồi...ko lẽ hồ sao...

Tôi quay lại, người vừa nói là Alexx, nhẹ cười và nhìn lên tôi, kế bên là thằng Lập đang ngủ say như chết và nghiêng cái đầu 45 độ về phía Alexx.

-Hihihi...

-Mày thông cảm, tại hồi nhỏ khó nuôi nên má nó gửi nó ở chùông khỉ trên núi nên nào giờ nó ko có thấy biển - Con Liên chồm người quay xúông nói

-Phải rồi...kế bên cái chùông heo của mày mà.

-Bà mày.

-Ủa? Con Thảo đâu??? - Tôi ko thấy nó trên ghế mà thay vào đó là thằng Phương.

-Nó hò wá nên chuyển lên ngồi kế bác tài rồi.

-Trời...gì thấy ghê vậy. Hohoho...hên là tao ngủ, nếu ko chắc song ca với nó wá.

-Thiện còn nói, ngủ súôt hai tiếng mấy đồng hồ, làm vai Vinh muốn xệ luôn...

-Ủa, vậy hả, sorry nha, sao ko kêu thiện, thiện đâu có biết đâu...

Con Liên vừa ngồi xúông vừa nói:

-Xạo ke, tao thấy nó lấy tay đỡ cái đầu mày từ nãy đến giờ, chứ xe đi cà tửng cà từng, thằng Lập rủa đúng 5 lần rồi...Ê Phương, cho tao tép chelwing gum.

Tôi hơi bất ngờ vì mẩu thông tin đó nên quay qua thằng Vinh, gương mặt của nó lúc này đang đỏ ửng lên. Tôi khẽ hỏi :"Thiệt hả?"

-Uhm....thì....

-Tới rồi!!! Các em xách đồ xuống xe hết nha. Xe để trong bãi nên ko bảo đảm đâu đó. Nhanh lên đi. Thảo! Xuống trước đi! Mặt mày tái mét rồi kìa...- Giọng cô Trang la lớn lấn át các giọng nói còn lại.

Mấy đứa còn lại từ từ tỉnh dậy và đi xuống xe.

-Thôi, xuống, đưa balô của Thiện đây, Vinh xách luôn cho.

-Uhm...đi. Chịu hết nổi mùi xe rồi. - Tôi lật đật đi xuống

Tôi bước xúông và nhìn quanh. Đây là bãi sau của Vũng Tàu, hoàn toàn ko có một chút nắng nào, không khí mát rượi, gió thổi xuyên suốt cả người tôi nhưng....sẽ thoải mái hơn nếu như con quỷ Thảo ko ói ngay trước mặt. Tôi hỏi:

-Mày ko sao chứ? Đưa chai dầu đây, tao xoa cho - Tôi lấy chai dầu rồi bắt đầu xoa đầu nó.

-Mẹ...Chạy như quỷ, tưng lên tưng xuống, làm tao mệt gần chết.

-Uhm...- Vậy mà tôi ko hề hay biết gì cả. Tôi lại liếc qua thằng Vinh một lần nữa, lúc này đang đứng nói chuyện với thằng Hải Long - Ê, thằng Nam tới kìa...

Tôi đứng lên, trả con Thảo lại cho thằng Nam rồi đi lòng vòng quanh đó. Chiếc xe sau cùng cũng đã cập bến, tôi thấy thằng Tuần Anh bước xuống cùng con bồ nó. Nó liếc qua thấy tôi và làm một động tác khiến tôi nhăn trán: nháy mắt. Tôi quay lại và bỏ đi theo hướng mà cô Trang đang đi. Đi song song với tôi lúc này là Alexx và thằng Lập.

-Ê Thiện. Thằng Tuấn Anh gì đó, nhìn cũng đẹp trai đó chứ hở. - Thằng Lập nói

-Được cái mã bề ngoài.

-Chứ bộ bên trong nó thúi lắm sao. Mà tới rồi kìa, chỗ trọ của tụi mình đó.

Tôi ngó theo hướng cánh tay của thằng Lập chỉ. Đó là một dãy nhà trọ khá lớn, mỗi phòng dính liền với nhau và có 3 dãy như thế, mỗi dãy khoảng 10 phòng. Cô Trang đang đứng ngay cửa nói chuyện với ai đó, sau đó cô la lớn :"Tất cả tập trung lại đây".

Và chỉ mất 3' để tụ tập đông đủ, xong rồ cô nói:

-12A3 sẽ ở phòng 5-6, 12A4 sẽ ở phòng 7-8, mỗi phòng có 2 cái toilet và sẽ ko có giường mà chỉ có chiếu thôi, để đủ chỗ cho các em ngủ. Bây giờ là 7h40, các em cất đồ vô phòng xong thì sẽ là thời gian tự do, 11h30 tập trung ăn trưa. Nhớ! Khóa kĩ và giữ kĩ đồ của mình đó.

-Dạ - Cả đám đồng thanh la lên

-Và còn một điều nữa, lớp 12A3 hơi đông nên sẽ cắt bớt một số qua bên một phòng nhỏ phía bên kia, do đã hết phòng lớn. Có bạn nào chịu ko? Khoảng 8 người.

Như hẹn từ trước, tôi, "ba con gấu", con Thùy, Alexx, thằng Lập liền đứng lên và thằng Vinh sau khi thấy tôi đứng cũng đứng lên theo.

-Quả nhiên là có thằng Thiện. Ok! Vậy 8 đứa đi theo chị kia qua căn phòng bên kia đi.

Tám đứa tôi xách balô đi theo chị chủ nhà trọ đến một căn phòng nằm cách dãy nhà chính khoảng 50m, hơi sâu phía trong rừng cây dừa. Căn nhà màu trắng, tuy nói nhỏ nhưng cũng gần bằng mấy căn phía bên kia, có 1 cửa lớn hơi sờn cũ và 1 cửa hậu (nhìn ra khu rừng), 3 cái cửa sổ. Vừa mở cửa, chị chủ nhà trọ nói:

-Đã lâu ko có ai ở nên sẽ hơi bụi, tụi em cứ để đồ đạc ở đây, một lát nữa chị sẽ dọn dẹp sau ha. Đây là chìa khóa, các em giữ nhé.

Tôi cầm lấy cái chìa khóa. Nói xong chị trở về khu nhò trọ chính. Chúng tôi đẩy cửa vào. Một mùi mốc cũ đập vào mặt. Tôi nói:

-Trời. Hơi đây đó hả? Lớp bụi còn dày hơn lớp phấn trên mặt con Ngân nữa.

Căn nhà có 1 cái toilet và một cái bếp (đủ đồ nghề- tôi hơi ngạc nhiên) được xây kế bên cái cửa hậu. Chánh giữa phòng khá lớn, đủ chỗ cho cả 8 người chúng tôi ngủ một cách thoải mái.

-Thôi, bỏ đồ ở đây đi rồi khóa cửa lại. Đi ra ngoài kia chơi đi, kiếm gì ăn nữa, kao đói quá - con Liên nói.

Cả đám lật đật bỏ đồ xuống, tôi thay đôi tommy trắng bằng đôi dép lào converse rồi đi ra cùng tụi nó. Sau khi khóa cửa cẩn thận, tôi bước trở về khu nhà chính cùng với con Thảo đang ôm cánh tay trái. Nhưng ngay lúc đó, một thoáng ớn lạnh hiện lên sau lưng tôi và ngay lập tức, tôi quay ngoắc lại về phía căn nhà.

-Chuyện gì vậy? - Con Thảo hỏi

Tim tôi đập hơi nhanh, căn nhà này làm tôi liên tưởng đến căn nhà ma trong truyện "Đêm trong ngôi nhà hoang" của Nguyễn Ngọc Ngạn, ý nghĩ đó làm tôi bật cười, nhìn chừng 3s nữa rồi tôi quay lại.

-Không có gì. Đi thôi.

Nhưng mãi sau này tôi mới biết, lúc đó còn có một bóng người nữa đang núp phía sau cây dừa mọc ngay sân vườn phía sau căn nhà.

Chapter 5: Người Bạn Cũ

Chúng tôi đi ngang qua khu nhà chính và giỡn với vài đứa bạn. Sau đó tôi tách ra đi chung với thằng Vinh, Alexx, Liên và con Thảo, còn mấy đứa kia ở lại giỡn tiếp.

-Kao đói bụng. Kiếm chỗ ăn đi - Con Liên khìu áo tôi.

-Thì đang đi nè, để coi ăn ở đâu cái đã.

-Phía trước có quán ăn kìa - Alexx chỉ

-Ok. Vào đó đi.

Đây là một quán ăn khá lớn tọa lạc ngay trên con đừơng chính vào khu nhà trọ. Thực đơn có đủ hết các món ăn sáng.

-Kao ăn cơm sườn bì chả - con Liên nói

-Tao giống nó - con Thảo vừa nói vừa cột lại tóc

-Vinh cũng ăn cơm, Thiện ăn gì hả?

-Hủ tíu, còn Alexx?

-Bún bò huế...hìhì.

Thằng Vinh quay qua nói với người chạy bàn:

-3 dĩa cơm sừơn bì chả, 1 tô bún bò húê và 1 tô hủ tíu.

-Àh phải. Tô hủ tíu của em ko lấy nước béo, ko tép mỡ, lấy thịt nạt o lấy giò và giá sống nhé.

Chị phục vụ xoe mắt nhìn tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Ơ. Sao vậy chị, rắc rối wá hả, hihi, để em nhắc lại nhé....

-Àh không! Không. Chị nhớ, chị nhớ, chỉ tại có điều cách ăn của em rất giống một người mà chị từng quen nên chị hơi bất ngờ thôi.

-Chùi. Cũng có người khó ăn như em sao. Hihi.

-Uhm (mỉm cười). Nếu nó mà còn sống thì chắc cũng gần bằng em.

Chị ấy càng lúc càng nhìn tôi một cách chăm chú, làm tôi đâm ngượng.

-Còn sống? Ý chị là sao?

"Mai ơi!!! Vô bưng cho khách nè!!!" - Tiếng từ bếp vọng lên

-Dạ!!! Thôi, chị đi nhé - Trước khi vào bếp còn ráng liếc nhìn tôi một cái.

-Chẹp, mới sáng sớm đã nghe chuyện chết chóc rồi. - Tôi thở dài.

Thằng Vinh lấy tay kí trán tôi:

-Ai biểu nhiều chuyện làm gì. Hỏi gì mà hỏi cho cố.

-Hứ. Mà mày đang làm gì vậy con quỷ kia?

Con Thảo vừa soi gương để dậm phấn, vừa nói:

-Phút giây ngựa.... à mà có chuyện này kể tụi bây nghe. Lúc ngồi trên xe, tao có nghe vài đứa ngồi dưới kể. Cách đây khoảng 3 năm, lúc tụi nó đi chơi ở đây, hình như ở đây có xảy ra một vụ án mạng.

-Gì ghê vậy? Ngay khu này luôn hả- con Liên buông cái bánh đang ăn ra (mới mua ở quầy)

-Uhm. Một thằng con trai rạch tay tự tử ngay trong căn nhà của nó và chết trong đó. Thằng đó hình như con một đại gia ở đây nên vụ đó hồi đó um sùm.

-Mày nghĩ có khi nào là căn nhà mà tụi mình ở ko - Tôi để khuôn mặt khóai trá nhìn con Liên

-Ê, đừng hù kao sợ nha. - Con Liên tái mét

-Trên đời này làm gì có ma - thằng Vinh nói.

Tôi chề môi rồi nói:

-Caí đó thì ko biết. Nhưng có điều Thiện sợ ma sống hơn ma chết. Tại nếu có ma thì ma cũng đâu thể hại người, chỉ có người mới hại được người thôi.

-Riêng Alexx thì tin là có vong hồn. Khi con người ta chết đi, nếu ko nhắm mắt, oán khí của họ sẽ ám lại ở nơi mà họ chết và tiếp tục công việc dang dở lúc sinh thời. Thực tế cũng cho thấy có rầt nhiều chuyện khoa học cũng ko thể giải thích được. Xin lỗi Vinh nhưng đó là điều Alexx nghĩ.

Thằng Vinh nhún vai.

-Thôi thôi! Tụi bây im đi. Đi chơi đừng nhắc mấy chuyện đó. - Con Liên nói - Lo ăn đi nè.

Chị phục vụ bỏ đồ ăn xuống bàn và bỏ đi vào bếp. Chúng tôi ko nói nữa và bắt đầu ăn. Đồ ăn cũng khá ngon. Nhưng khi tôi đang ăn thì bỗng có một bàn tay sau lưng đặt lên vai tôi. Theo phản xạ, tôi quay lưng lại và xem cánh tay đó là của ai.

Chapter 5: Người Bạn Cũ (Tiếp Theo)

Một người đàn ông khoảng 33-34 tuổi, dong dỏng cao, cận thị, khuôn mặt hơi ốm và hơi đen, đang mỉm cười nhìn tôi.

-Anh là....

-À. Anh là hướng dẫn viên của đoàn. Do tụi em tách riêng ra ở phòng khác nên đoàn phân công anh phụ trách hướng dẫn. - Vừa nói anh ấy vừa ngồi xuống cái ghế ở giữa con Thảo và Alexx.

-Hướng dẫn? Hướng dẫn cái gì mới được chứ? - Con Thảo tròn xoe mắt ra hỏi

-Thì chỉ cho tụi em các chỗ ăn chơi được tổ chức trong thời gian tụi em lưu ở đây...hihi

-Vậy sao? - Thằng Vinh tỏ vẻ cảnh giác

-Uhm...chứ tụi em nghĩ sao chứ. À đúng rồi, anh tên là Phát, 33 tuổi, rất vui được làm quen với tụi em.

Cả đám cùng cười.

-Vậy anh Phát này. Hôm nay tụi em có tiết mục gì vui chơi ko? - con Liên hỏi

-Sau thời gian tự do, các em sẽ tập hợp ăn trưa vào lúc 11h30. Sau đó là ngủ nghỉ, ai ko ngủ nghĩ có thể ra quán nước mà đoàn bao ở phía bãi biễn để ngồi chơi. Sau đó các em được tự do cho đến cử chiều, khoảng 4h30. Sau đó tập hợp chơi trò chơi với lớp rồi free time tới tối. Và đặc biệt, khoảng 8h tối nay. Ở quán nước đó, có tổ chức một buổi ca nhạc dance, các em sẽ vừa nhảy vừa uống nước. Giảm 50% nếu tụi em có thẻ học sinh.

-Cha cha, nghe được nha - Tôi nói một cách hứng thú

-Ham hố ghê - Thằng Vinh nói

-Gì ham hố. Đi nha Thảo, Liên, Alexx...để tao rủ tụi kia nữa....hihi.

Con Thảo đập mạnh cái muỗng xúông bàn và nói

-Trời. Nghĩ sao vậy Thiện. Tại sao mày lại hỏi câu hỏi đó đối với một người như tao h ả!!!

Bị sượng, tôi nói:

-Ơ...mày ko đi à?

-...nói mày ngu ko sai. Đối với người như tao nhất định sẽ có mặt đó, đek cần mày rủ..hohoo (hất mặt qua trái)...xí đú là bản chất tao...hoho

-Bà nội mày. Mẹ. Mày đắc đạo rồi đó Thảo.

-Thôi, tối tính, lo ăn đi để rồi còn ra bãi kiếm chỗ ngồi nữa - Thằng Vinh nói

-Uhm.

Sau đó chúng tôi ngồi ăn hết phần ăn còn lại. Nhưng tôi có một cảm giác kì lạ là anh Phát nhìn tôi suốt cả buổi ăn đó. Khoảng 10' sau. Tính tiền xong, chúng tôi đứng lên và kéo nhau đi về phía bãi tắm thì đột nhiên anh Phát hỏi:

-Thiện. Nắng lên rồi. Em ko thấy nóng sao? Cởi áo khoác ra đi.

-Uhm ha. Anh nói em mới để ý. - Tôi lật đật cởi áo khoác ra. Nhưng có điều là anh Phát làm như tôi ko cởi ra được hay sao ấy mà lại gần giúp tôi cởi ra (hơi bị tự nhiên). Cởi ra xong thì anh nói:

-Để anh cầm cho em nhé.

Thằng Vinh khó chịu nhìn từ nãy đến giờ, bèn lên tiếng:

-Thôi được rồi. Em cầm được. Cám ơn anh.

Sau đó thằng Vinh cầm áo khoác cho tôi. Anh Phát tỏ ra hơi thất vọng nhưng cũng ko nói gì. Sau đó chúng tôi bèn đi tiếp ra bãi. Vứa bước xuống bãi tắm là tôi đã thấy đông đúc học sinh Bùi Thị Xuân đang tụ tập. Có đám ngồi đánh bài, có đám vừa ngồi ăn sáng vừa tám sôi nổi và gần cả trăm đứa đang tí tởn giỡn ngoài biển. Luồng gió biển mằn mặn thổi vào mặt tôi làm tôi cảm thấy thật dễ chịu.

-Thiện!!! Tụi bây đi đâu nãy giờ thế??? - con Thùy kêu lớn từ phía dãy dù của 12A3.

Chúng tôi bèn đi đến đó với nó.

-En séng em ui. - Tôi cười

-Để tao đoán. Liên, mày ăn dĩa cơm sườn bì chả, thêm cơm, thêm trứng phải ko?

-Ủa? Sao Thùy biết? - Alexx ngây thơ hỏi.

Tôi và con Thảo cười lớn. Con Liên vừa bóp cổ con Thùy vừa rủa "Kao giết mày!".

-Ặc ặc...tha tao. (Con Liên buông tay ra). - vừa thở con Thùy vừa nói - biển còn lạnh lắm. Lát hãy tắm. Bây giờ (nó tỏ vẻ khoái trá) Đánh bài đê!!!!!!

-Bài đâu mà đánh? - Tôi hỏi

-Muốn bi nhiêu có bi nhiêu - con Thùy xòe ra 4 bộ bài.

-Trời! Đâu ra nhiều vậy? - Con Thảo chộp lấy một bộ

-Tao chôm của tụi 12A4...hahaha. Thôi. Đánh đi!!! Tiến lên!!! 2000-4000.!!!

Lấy tay chống nạnh và bước đến mặt đối mặt với con Thùy (nó cao bằng tôi), hỉnh mũi lên, tôi nói:

-Tao coi như đó là lời tuyên chiến.

-Hohohoho, vậy thì vô mày. - Nó cũng hỉnh mủi lên, đụng mũi tôi.

-Thảo ơi, hai tụi nó quên mình rồi - con Liên nói.

-Kệ mẹ tụi nó, kiếm tiền lát tao với mày đi ăn kem. - Nó bắt đầu chia bài.

Thằng Vinh quay qua tôi hỏi:

-Thiện đánh được không đó? Mắc công thua, hết tiền rồi lại ngồi khóc. Vinh hết chocopie rồi đó nha. Hihi.

Tôi chưa kịp trả lời thì con Thùy đã lên tiếng:

-Trời! Sai lầm vẫn là Vinh. Nó là Vua bài 11A8 đó, tất nhiên là có cả vua hậu này, bao năm tung hoành, kẻ chết dưới tay nó ko ít. (nó bắt đầu xếp bài)

-Vậy sao? Ghê vậy ta. - Thằng Vinh áp mặt vào tôi. Mũi nó đụng phải tai tôi.

-Đợi đó. Để Thiện kiếm tiền lát hai đứa mình đi ăn kem. Hìhì. À mà phải, anh Phát. Anh chơi không...(tôi quay đầu lại)... Ủa?...Đâu mất tiêu rồi. - Tôi ko thấy anh ấy xung quanh đó.

-Uhm, đâu mất tiêu rồi? - con Liên nói.

-Phát nào. Lúc thấy tụi bây tao có thấy ai đi chung đâu. Mở màn nè, 3 bệnh đi trước, 3-4-5!!!

-Kì vậy ta - tôi thắc mắc - 6-7-8!!!

-Chắc có lẽ ảnh quẹo đi về đòan rồi - Alexx nói.

"Uhm..có thể". Bỗng tôi ngước lên và thấy cô Trang đang đi về phía của chúng

Chương 5: tiếp theo

-Tụi bây sắp xếp đồ đạc chưa đấy? - Cô Trang vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế kế bên con Thảo

-Dạ rồi - tôi trả lời - À phải cô ơi, cái nhà đó đó, bụi quá trời luôn à. Chắc lâu lắm rồi ko có ai ở. Đôi tám!

-Uhm. Nhà trọ này mới thành lập cách đây hai năm thôi, còn căn nhà đó thì đã có từ trước rồi. Theo như lời cô chủ nhà thì một người đàn ông đã bán nó cho cô ấy khi cô ấy mở nhà trọ, giá như cho, cho nên cô ấy đã mua nó. Có điều...

-Đôi Xì! Có điều sao cô??? - con Thảo hỏi

-Khi tao hỏi đã từng có người thuê chưa thì cô ấy nói rồi, mà sao nghe con Như nói lúc nãy thì nhà đầy bụi cho nên tao mới hỏi tiếp là mướn khi nào thì cô ấy ko trả lời...

-Cô ơi!!! - Tiếng một đứa học sinh từ xa kêu lên.

-Uhm. Cô đây!!! Bốn con bồi ra rồi, đánh 8-9-10 đi. Uhm. Rồi đánh lại đôi 3. - Cô nói với con Liên rồi đi về phía đứa học sinh đó.

-Thảo. Theo kinh nghiệm đánh phấn của mày thì lớp bụi đó tích tụ nhiêu lâu rồi - Tôi châm chọc - Đôi bảy.

-(Tỏ vẻ suy tư) có lẽ là hơn 1 năm.

-Theo Alexx quan sát thì có lẽ khoảng 1 năm rưỡi.

Cả đám nhìn Alexx và cùng hỏi "Sao biết?!"

-À. Do lúc đi ra. Alexx thấy một bịch sữa tươi kế bên cái bếp, hạn của nó là tháng 7/2004. Chứng tỏ ai đó đã ở đó khoảng thời gian trước đó 1 tháng. Có lẽ là đầu hè 2004.

-Có lý. Có thể đó là do khách trọ đã để quên lại. - Tôi nói - Nhưng tại sao nó lại bị bỏ hoang cho đến giờ mà vẩn ko có ai mướn. Căn nhà đó nhìn cũng khá xinh xắn mà (Thằng Vinh ngồi sau cứ cạ mũi vào vai tôi).

-Theo tao nghĩ. - con Thảo nói - Đó là căn nhà có cái thằng ngày xưa tự tử chết trong trỏng...hồn ma nó ám nên ko có ai dám ở cả (nó làm mặt ma hù con Liên)...Liên ơi, trả lại cái bánh mà mày dành lúc hồi sống cho tao...

-Con quỷ!!! Kao vả vô mặt mày à!!! Móa. Làm sao tối nay kao hổng dám ngủ là kao bắt tụi bây thức với kao luôn đó. - Con Liên quơ tay đẩy mặt con Thảo

-Chuyện nhỏ! Mà làm gì ko ngủ? - thằng Lập ko biết từ đâu xuất hiện

-Lập ơi!!! Tụi nó nhát ma kao!!! - con Liên méc

-Liên làm gì yếu bóng vía quá vậy. Không có ma đâu mà sợ. - Thằng Vinh nói.

-Trời. Mạnh miệng vậy Vinh. Cái đó chưa biết à. - Thằng Lập nói.

-Câm hết! Đánh bài! Âm binh quỷ ma gì bỏ qua hết! Heo cơ! Tao về. Hohoho. - Con Thùy nói.

-Trời! Nhân lúc tụi tao ko để ý mày làm tới hả !!? - Tôi la lớn

-Kẻ thua cuộc mà còn la lớn, hihi - Thằng Vinh nói

-Hứ. Mới ván đầu thôi, chưa xong đâu. Tiếp tục. Đôi heo kìa, ai bắt ko, ko bắt tao hưởng sáy nha.

Chúng tôi ngồi đánh khoảng 1 tiếng nữa. Sau cùng, kết quả là tôi ăn 30K. Tôi đã nhờ thằng Vinh đi mua hai cây kem cho nó và tôi bằng tiền ăn được, vậy mà nó nhất quyết ko nhường cho tôi cây kem bạc hà mà đưa tôi cây kem chocolate làm tôi la um sùm cả lên. Đúng 10h, chúng tôi quyết định đi về nhà trọ để lấy áo tắm.

Băng qua nhà chính, đang bước gần tới cánh cửa nhà trọ thì tôi chợt thấy có một bóng người con trai cũng đang đi về phía cửa.

-Tụi em về đúng lúc lắm - Người con trai đó nói

-Anh là... - Thằng Vinh hỏi

-Anh là nhân viên nhà trọ. Đến để quét dọn căn nhà cho tụi em nhưng do chị chủ nhà đi đâu rồi nên đành phải ngồi ngoài đây để chờ tụi em về mở cửa.

Người con trai này chắc cũng trên 30 tuổi, làn da đen rám nắng, nhìn mặt có vẻ hơi hốc hác và đặt biệt có một vết thẹo lớn ngay má.

-À. Thì ra là vậy. Tụi em về để lấy áo tắm. Anh có thể vào để dọn.- Tôi nói xong rồi mở cửa vào.

Cả đám bắt đầu lục lọi ba lô của mình và lần lượt đi vào nhà tắm để thay đồ. Con Thảo đi vào trước và đi ra bằng một bộ bikini hồng hai mảnh, bó sát, làm tôn lên vòng 1 đầy đặn của nó. Tiếp theo là con Thùy và con Như (mới về), hai đứa này chơi cùng một tông áo một mảnh, nhìn con Thùy như một tấm simili ép mỏng và con Như giống như cây cột nhà cháy trong cái áo tắm màu xanh (bị tôi chọc um sùm ^^). Và sau khi thay quần tắm, nhìn Alexx với thằng Lập y như hai còi hương, ốm nhôm ốm nhách, có điều đặc biệt nhất vẫn là con Liên. Nó vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm là tôi hỏi:

-Sao ko thay đồ tắm?

-Thay rồi nè. Bộ mày mù hả?

-Áo sơ mi và quần short ngắn cũng là đồ tắm nữa sao???

-Kệ mẹ kao mày. Mặc gì kệ tao!

Chọc nó một hồi nữa rồi tụi nó lần lượt đi ra khỏi nhà để đi về phía bãi. Chỉ còn tôi, thằng Vinh và anh dọn dẹp ở lại trong nhà. Tôi bước vô trước. Tôi cởi đồ ra và mặc vào cái quần tắm màu đen.Và khi nhìn vào gương tôi tự cười mãn nguyện, 1 năm trời đi tập tạ với anh Cường hàng xóm ko hề uổng phí . Tuy tôi tròn nhưng nhìn tôi có ngực và chỉ có một tí bụng, nhìn sơ cũng thấy khá ổn. Xong, tôi bước ra và thằng Vinh bước vô. Trước khi vô, nó vỗ mông tôi một cái "Chát!" rõ to. Tôi nhăn mặt rồi đi về phía anh dọn dẹp, lúc này đang chăm chú kiếm cái gì đó. Tôi hỏi:

-Anh đang kiếm cái gì vậy?

Có vẻ giựt mình. Anh ấy trả lời:

-Hả...àh ko...àh ko. Đâu kiếm gì đâu. Thôi, anh dọn dẹp xong rồi, anh đi nhé.

Sau đó anh ấy bước ra khỏi nhà và đi mất. Tôi quay lại nhìn căn nhà và thấy vẫn còn khá nhiều bụi bám xung quanh.

-Dọn kiểu gì vậy trời. Thiệt tình.

Bất đắc dĩ, tôi bèn cầm cây chổi lông gà và cái khăn dọn lại một số chỗ. Đang quét thì bỗng nhiên có hai bàn tay rắn chắc nào đó ôm lấy eo tôi và chỉ mất ½ giây để tôi bật trở ra và quay

Chương 5: Người Bạn Cũ (Tiếp Theo)

-Vinh làm gì vậy?

-Hìhì. Giỡn chút thôi mà. Làm gì phản ứng mạnh vậy.

-Giỡn. Thiện ko nghĩ thế.- Tôi tỏ vẻ cảnh giác

-Tại sao lại ko thể?

-Tại sao à? (Tôi cười) Cả hai đứa mình đều là con trai đó. Thiện ko nghĩ thân mật như thế này là đúng đâu.

-Thiện là gay đúng ko?

-Cái...cái...gì?

-Thiện là GAY! Đúng không !?

-Gay...cái gì... - Mặt tôi đỏ ửng và cực kì bối rối. Tôi ko nghĩ lại có người có thể hỏi thẳng tôi như thế, bởi nhìn tôi đâu giống mấy đứa "lộ" trong giới.

-Đừng chối. Vinh dám chắc 100% Thiện là gay...

-Vinh đang nói về cái gì vậy ???? - Tôi lấp bấp.

............

Một sự im lặng bao trùm căn nhà. Nó làm tôi cảm thấy cực kì bối rối. Tôi bắt đầu suy nghĩ: thừa nhận hay ko thừa nhận? Thực sự thì tôi là gay, nhận là đúng, nhưng nếu nó biết có khi nào nó sẽ đi bêu rếu tôi ko, đồng ý là tôi ko quan tâm những gì người ta nói nhưng nó sẽ đem đến cho tôi ko ít phiền phức, một viễn cảnh mà tôi ko hề mong muốn. Có điều thằng Vinh đâu phải hạng người đó, cả tháng qua tôi thấy nó rõ ràng có quan tâm đến tôi và có vẻ cũng là một người tốt...Nhưng mà...khoan đã...ko cớ gì mà nó lại tốt với tôi như thế...cả hai đều là con trai với nhau...lại mới quen nhau....có khi nó làm vậy chỉ để cho tôi nói ra và chăm chọc tôi ko? Nhưng làm vậy nó được cái gì?....Chỉ có hai câu trả lời: một là nó là đứa cực kì rảnh hơi thích đi kiếm chuyện sinh sự...hai là nó cũng là....gay. Cả hai câu trả lời đều có mâu thuẫn. Làm sao đây....phải chi có con Thảo hay thằng Lập ở đây thì hay biết mấy.

Chúng tôi nhìn nhau khoảng 2' rồi đột nhiên nó nói:

-Thiện thực sự ko nhớ gì sao?

-..........nhớ...nhớ cái gì? - Tôi lấp bấp hỏi lại

Nó lại im lặng. Khoảng 1' sau, tôi đã lấy lại bình tĩnh và tôi nói:

-Thôi. Thiện ko biết Vinh hỏi như thế để làm gì nhưng Thiện sẽ ko trả lời câu hỏi đó. Còn bây giờ thì phải đi ra bãi rồi, tụi con Thảo đang đợi.

Tôi bước ra khỏi cửa và đợi thằng Vinh ra để khóa cửa lại. Nó đi ra, tôi tránh nhìn vào mắt nó và bắt đầu khóa cửa. Nhưng do hấp tấp và mạnh tay, cái lắc trên tay tôi bị tụt ra và rớt xuống cái khe cửa phía dưới, ngay lúc tôi khóa cái chìa khóa lại. Nó kẹt cứng ngắc trong khe nên tôi đành bỏ nó lại, bởi tôi ko múôn đứng ở đây day dưa thêm chút nào nữa. Tôi cầm chìa khóa trong tay, quay trở lại và hấp tấp đi về phía bãi. Tôi có cảm giác là thằng Vinh vẫn luôn nhìn tôi từ sau lưng. Tôi bước đi càng lúc càng nhanh, sau đó vừa quẹo qua một ngã ba thì tôi nghe một cái "Rầm!" làm tôi choáng váng. Có ai đó đã vừa đụng vào tôi.

-Thiện ko sao chứ ?! - Thằng Vinh la lớn và chạy lại vịn tôi đứng lên.

-Ko sao. Trời ơi anh Phát, anh chạy gì ghê quá vậy. - Tôi nói với anh chàng hướng dẫn viên hiện cũng đang nằm kế bên tôi.

-Anh xin lỗi...anh xin lỗi. Tại anh đang gấp nên chạy hơi nhanh. Em ko sao chứ.

-Em ko sao. Chỉ hơi choáng thôi. Mà anh bận việc gì mà gấp quá vậy. - Tôi chỉnh lại cặp mắt kiếng

-Thì cũng chỉ là chuyện của đòan thôi. Anh xin lỗi em nha.

-Anh làm ơn đi! Ko phải xin lỗi là xong đâu. Anh chạy kiểu đó, mạnh ai cũng đụng, mai mốt cũng có ngày có chuyện à. Lớn rồi mà ko biết suy nghĩ sao!?

Anh Phát hơi chưng hửng trước sự nổi nóng của thằng Vinh. Tôi thấy thế liền nói:

-Ảnh đâu có cố ý đâu Vinh. Thôi, anh đi đâu đi đi. Tụi em đi ra bãi. Chúc anh một ngày vui vẻ.

-À...Uhm...Anh đi đây. Xin lỗi em lần nữa nhé...

-Và nhớ đi chậm lại đấy. - Thằng Vinh nói

-Ờ ờ...hìhì...anh đi đây - Anh ấy nói xong là đi ngược lại hướng chúng tôi.

-Thiện ko sao thực chứ...

-À..ko....

Bây giờ tôi mới phát hiện là tôi đang nhìn lại cặp mắt của thằng Vinh. Nó nhìn lại tôi, một cặp mắt khá sáng và có vẻ đang lo lắng thực sự. Tôi liền ngoắc đầu trở lại và dường như thấy được sự lúng túng đó, nó nắm mạnh lấy tay tôi và nói lớn:" Đi theo Vinh!". Nó xách tay tôi đi theo hướng về rừng cây dừa kế bên bãi tắm. Nó nắm khá mạnh làm tôi đau:

-Đi đâu vậy!!! Vinh làm đau Thiện đó!!!

Nó ko nói mà chỉ nhả bớt sức nắm ra, nhưng vẫn xách tôi đi tiếp, càng lúc càng nhanh, khiến tôi chạy mới theo kịp.

Chương 5: Tiếp Theo

"Oạch..!"...nó đẩy tôi vào thân dừa nghe một cái rõ to. Bây giờ nó đứng đối diện và nhìn thẳng vào mắt tôi. Một phút đầu chả ai nói với ai tiếng nào mà chỉ toàn nghe tiếng thở của hai đứa vì mệt. Lúc này tôi mới bắt đầu để ý, thằng Vinh bây giờ chỉ mặc duy nhất một cái quần tắm màu trắng trên người. Tuy ko có tập tạ nhưng thân hình nó thực sự nhìn tráng kiện và đầy sức sống, làn da rám nắng thực sự nổi bật dưới cái nắng buổi trưa. Cố gắng dứt mắt ra khỏi bộ ngực của nó, tôi ngước lên nhìn và bắt đầu hỏi:

-Đưa Thiện vô đây làm gì?

Nó im lặng.

-Thiện hỏi lại một lần nữa: đưa Thiện vô đây làm gì !!!?

Nó tiếp tục im lặng và nhìn thẳng vào mắt tôi. Bình tĩnh lại, tôi trở về con người thường ngày, ánh mắt tôi sắc lại và nói một cách lạnh lùng:

-Nếu Vinh nổi điên thì điên một mình đi. Thiện ko rảnh để chơi với Vinh đâu.- Nói xong tôi bắt đầu bước đi.

-Tề Thiên Đại Thánh...tụt quần chạy trốn...

Những lời nói đó làm tôi khựng lại ngay lập tức.

-...Bay lên bay lên...tới trời và bị té...-Thằng Vinh khẽ cừơi

Tôi quay ngoắc lại. Làm sao thằng Vinh biết được chuyện đó. Chuyện đáng xấu hổ đó chỉ có mình tôi và một thằng bạn hàng xóm năm xưa biết thôi. Thiệt, chả múôn nhắc lại tí nào. Chả là, hồi đó, lúc tôi khoảng 8 tuổi, trong lúc đang tắm chung với thằng bạn hàng xóm, do vừa mới coi phim Tề Thiên xong nên tôi cao hứng, nhảy thẳng lên tấm ván trước nhà và la lớn "Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên cung", thằng bạn thì la "bay lên bay lên!". Sau đó tôi tung người bay lên cao và nhận được kết quả là nằm đo đất ở dưới sàn nhà, hai chân bị trật khớp, trần truồng. Có điều lần đó thằng bạn đó khóc còn nhiều hơn tôi, nó thấy tôi chảy máu và vội vã chạy đi kêu mẹ tôi.

Biệt hiệu "Tề Thiên Đại Thánh" cũng từ đó mà ra, nhưng chỉ có hai đứa tôi xưng với nhau thôi. Đó thực sự là một đứa bạn tốt. Nhưng sang năm sau thì nó chuyển nhà đi, do còn nhỏ nên tôi cũng mất liên lạc với nó từ đó. Hoàn hồn, tôi hỏi:

-...T...ú...Tú xì ke...?

-Hìhì...nhớ rồi sao. Nhưng Tú năm nào giờ hết "xì ke" rồi - Nó cười châm chọc và nhìn vào tôi

Bây giờ tôi mới sực nhớ, không sai, chính là ánh mắt này. Năm xưa, lúc tôi nằm bệnh trên giường, chính ánh mắt này đã ở cùng tôi suốt cả ngày, làm sao tôi có thể quên được chứ.

-Vậy vậy...Vinh..Vinh là thằng Tú "xì ke"... àh ko..thằng Tú ngày xưa hả? Chứ ko thôi làm sao Vinh biết được chuyện đó?

-Trời. Thì là Vinh nè. Chẳng lẽ có đứa nào kể cho Vinh nghe sao. Thiệt tình

-Àh.. ờ...đúng...đúng...

-Sao hả. Bất ngờ ko? Ko ngờ Vinh là thằng Tú xì ke năm xưa hả? Hihi - Nó ngồi xuống ngay gốc cây dừa.

Tôi cũng ngồi xúông bên cạnh nó.

-Nhưng tại sao Tú, àh ko, Vinh ko nói cho Thiện biết ngay từ đầu. Có biết bao năm qua Thiện nhớ Vinh lắm ko?

-Nhớ? Nhớ thiệt ko đó? Nếu nhớ Thiện đã nhận ra Vinh ngay từ đầu rồi. Đâu cần Vinh phải nhắc - Nó quay qua tôi.

-Trời! Lớn lên nhìn Vinh khác quá trời luôn! Chín năm chứ ít ỏi gì. Nhìn Vinh ngày xưa và bây giờ như một trời một vực. Nhìn ra chết liền đó.

-Hìhìhì...thực sự thì Vinh muốn Thiện tự nhớ...nhưng hình như điều đó hơi quá sức thì phải...

-Nè.. đừng nói vậy chứ. Làm Thiện áy náy đấy...

-Hìhì.. đùa với Thiện vậy thôi...chứ lúc ban đầu Vinh nhìn Thiện, cũng đâu có nhận ra liền đâu, mãi sau này, nhờ vụ con Hương, Vinh mới nhìn kĩ và phát hiện ra Thiện thôi. Hihi

-Thấy chưa...con người bạc bẽo...Vậy mà nói người ta...

-Hìhì...

-Nè, súôt 9 năm qua Vinh đi đâu vậy, tự nhiên chuyển nhà rồi mất tích luôn à.

-Uhm...Vinh đi theo mẹ về quê sống...ko có ở thành phố nên cũng ko có liên lạc với Thiện được...

-Về quê? Tại sao?

-Chuyện của Vinh. Chắc Thiện còn nhớ mà phải ko?

-Uhm thì...Thiện chỉ biết ba Vinh bị đụng xe , nhà Vinh phải bán hết đồ đạc để chạy chữa cho nên cũng ko còn gì, nhưng ba Vinh sau cùng cũng ko qua khỏi (thực ra là sau này mẹ tôi nói tôi biết chứ lúc đó tôi ko hề để ý).

-Àh uhm...Thiện nhớ cũng rõ nhĩ...hì - Nó cười với tôi

-Thiệt tình...sao cứ khoái trách thiện quá vậy. Vậy rồi sau đó thì sao.

-Thì sao gì nữa, nhà ko còn một cắc, mẹ Vinh buộc phải đưa Vinh về quê ngoại ở dưới Bình Dương để sống. Tuy ba Vinh lúc còn sống ko ra gì nhưng dù sao ổng còn kiếm ra tiền, bây giờ ổng chết rồi nên một mình mẹ Vinh phải bươn chải hết tất cả. Ba bốn năm đầu, Vinh phải vừa học vừa ra phụ mẹ bán bún riêu ở ngoài chợ. Cuộc sống tuy hơi cực nhưng vẫn còn có đồng ra đồng dzô nên ko đến nỗi. Ban ngày đi bán phụ mẹ, đêm về Vinh học và chơi với mẹ, cơm thì có bữa cá bữa thịt, nhưng cũng có bữa phải ăn cháo trắng với muối hột, tuy nhiên hai mẹ con sống rất vui vẻ và thoải mái. Đặc biệt mẹ Vinh luôn dặn dò Vinh phải cố gắng học hành, ko được bỏ và bà nói xem điều đó như là động lực cho bà sống. Vì thế Vinh luôn cố gắng học rất giỏi và mẹ Vinh rất tự hào về điều đó. Có điều ko có Thiện nên Vinh cảm thấy hơi trống vắng, hìhì...

Tôi lấy tay đánh vào vai nó rồi nói:

-Rồi sao đó thế nào? Mẹ Vinh vẫn khỏe chứ hả?

-Cuộc sống quả thật khó đoán trước được gì. -Nó thở dài và đượm buồn - Vinh còn nhớ, vào một đêm tháng 7, mưa rất lớn..do có bão mà...uhm. Mẹ Vinh và Vinh lúc đó đang đi bộ từ chợ về nhà, do hôm đó có hội chợ nên bán rất trễ. Hai mẹ con ôm nhau đi về nhà, gió thổi mạnh đến nỗi cứ nghĩ có thể sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào. Áo mưa thì chỉ có một cái nhỏ xíu nên hai mẹ con hầu như ướt sũng. Đang đi đến đầu hẻm vô nhà , thì bỗng nhiên cây gỗ trên giàn giáo của cái nhà đang sửa, dọ bị gió thổi nên rớt xuống...ngay đúng chỗ mẹ Vinh và Vinh đang đứng...

Tôi há hốc mồm và hồi hộp hỏi:

-R..ồ..i s..a..o?

-Bằng hết sức bình sinh của mình, mẹ Vinh đẩy Vinh ra khỏi vòng tay, và...tất nhiên...cây gỗ đó đã rớt xéo qua...đụng trúng đầu của mẹ Vinh và đè lên chân mẹ. Mẹ Vinh bất tỉnh ngay tại chỗ. Lúc đó Vinh sợ lắm..- Giọng nó run run - mẹ Vinh nằm đó, mưa thì lớn, ko động đậy hay kêu gì Vinh cả, chỉ nằm thôi,...sau đó...sau đó...

Nó bắt đầu khóc. Tôi thực sự xúc động, mẹ của thằng Vinh trong trí nhớ tôi là một người phụ nữ cực kì tốt bụng. Bà mang vẻ đẹp mộc mạc của dân miền Tây, nhìn bà rất phúc hậu, cả mẹ tôi cũng rất thích bà do bà nấu ăn rất ngon và có hòan cảnh rất giống mẹ, luôn luôn bị người chồng say xỉn đánh đập. Bà không thể nào chết được, bởi nếu như thế thì thật là bất công. Sau đó, tôi nắm lấy tay nó và hỏi tiếp:

-Sau đó thế nào...mẹ Vinh có...có...sao ko? - Tôi hỏi mà sợ phải nghe câu trả lời.

Chapter 5 (tiếp theo)

-...sau đó...Vinh chạy đi khắp xung quanh...và đập cửa các nhà bên cạnh...la lớn "Cứu mẹ cháu với!!!". Thiện biết rồi đó, nhà ở dứơi quê cách xa nhau lắm, cho nên quay đi quay về cũng mất vài phút, khoảng thời gian đó tưởng chừng như dài vô tận, nỗi sợ cứ xâm chiếm Vinh. Đến tận bây giờ, cái cảm giác đó...cái cảm giác lo sợ sẽ mất đi tất cả...thỉnh thoảng vẫn cứ trở về với Vinh mỗi khi gặp ác mộng...

-Thiện hiểu...nhưng còn mẹ Vinh...sau đó thì sao..?

-...những nhà mà Vinh đập cửa...họ chạy ra hỏi xem chuyện gì. Vinh ko thể nói được gì nữa nên đành dắt tay họ chạy lại chỗ mẹ. Sau đó, một số đàn ông đã bồng mẹ Vinh lên xe ba gác gần đó và đẩy đến trạm xá. Bác sĩ cấp cứu cho mẹ, nhưng do trạm xá ko đủ thiết bị nên cũng trong đêm đó, họ đã chuyển mẹ Vinh lên bệnh viện tỉnh...

Nước mắt bắt đầu chảy xúông mắt tôi, một đứa bé chỉ mới 12-13 tuổi đầu mà phải chứng kiến mẹ nó như vậy thì thật là khủng khiếp. Thấy tôi khóc, nó ngưng kể và quay qua tôi hỏi:

-Thiện sao thế?

Tôi xích lại gần, áp mặt vào vai và nhín lên mắt nó:

-Đêm đó...chắc...dài lắm, phải ko?

Nó nhẹ mỉm cười.

-Hơn cả dài đó chứ. Mẹ Vinh sau đó được điều trị ở bệnh viện tỉnh suốt mấy ngày. Bà đã thoát chết trong gang tấc, nếu cây gỗ đó đập thẳng đầu thì có lẽ mẹ Vinh đã chết tại chỗ rồi,... đằng này nó chỉ rớt xéo qua và rớt xuống chân nên hậu quả là...uhm...hậu quả là mẹ Vinh bị chấn thương não và gãy đầu gối chân phải.

-Thế có nghĩa là sao? Vinh nói chấn thương não nghĩa là sao?

-Nói theo bác sĩ thì là chấn thương não, tổn hại phân khu trí nhớ. Còn theo cách nói thông thường thì là....uhm...lẫn...

-Lẫn??? Giống như những người già đó hả?

-Uhm. Đúng thế. Còn về phần chân mẹ. Do gãy khớp gối nên mẹ Vinh ko thể đi lại bình thường được mà phải ngồi xe lăn suốt nửa cuộc đời còn lại...

Tôi ko thể nói thêm được gì nữa. Một viễn cảnh quá khủng khiếp, nếu đặt tôi trong hoàn cảnh của thằng Vinh, ko biết tôi sẽ vượt qua như thế nào. Làm sao nó có thể chịu đựng được chứ.

-Nè...đừng có sầu thảm vậy chứ. - Nó lấy tay chùi nước mắt cho tôi - Đâu có đến nổi như đưa tang vậy đâu....thiệt tình. Cuộc đời Vinh đâu có tệ đến nỗi để cho Thiện khóc vậy chứ. Nín đi.

-...Uhm...thế rồi sau đó thì sao.

-Thiện nín khóc thì Vinh mới kể tiếp.

-Ok

-Uhm. Sau đó do thấy hòan cảnh của Vinh như thế nên bác sĩ đã ko lấy tiền viện phí mà còn giới thiệu cho Vinh một trại tâm thần để đưa mẹ Vinh vào chữa trị...

-Trại tâm thần????

-Uhm. Tại họ nghĩ một người như mẹ Vinh lúc đó ngay cả bản thân cũng ko thể chăm sóc được, huống hồ nuôi Vinh. Nhưng Vinh đã ko làm vậy...Vinh đem mẹ về nhà. Tuy nói lẫn chứ mẹ Vinh cũng ko có lẫn hoàn toàn như Thiện nghĩ đâu. Bà chỉ ngồi lầm lì một chỗ và thỉnh thoảng nhớ lại những chuyện ngày xưa thôi, y như mấy người già vậy đấy, hihi, nhiều lúc y như con nít. Nhưng cũng vì như thế, mẹ Vinh ko thể buôn bán được nữa nên thu nhập của gia đình ko còn nữa. Vinh bắt buộc phải đi làm để kiếm tiền nuôi mẹ và bản thân. Phụ hồ, lượm ve chai, bán vé số, rửa chén,...chuyện gì Vinh cũng có làm qua cả, chỉ thiếu điều ko có đi ăn xin thôi...hihi..Thiện thấy Vinh giỏi ko hả - Nó lấy tay nựng cằm tôi.

-Thằng...còn giỡn...Thiện ko ngờ, Vinh đã trải qua những chuyện như vậy. Nhưng Vinh quả thật sự giỏi, nếu là Thiện, chưa chắc đã làm được vậy...

-Hìhì...cuộc đời đưa đẩy thôi Thiện àh. Vinh sau đó đã bỏ học chính quy và theo học lớp bổ túc ban đêm để có thêm thời gian đi làm. Vinh nhất quyết ko nghĩ học. Tuy mọi việc trong nhà, từ kiếm tiền, giặt đồ, nấu ăn Vinh cũng lo hết nhưng Vinh nhất quyết ko từ bỏ ước mơ học hành của mình, tại Vinh biết cho dù mẹ Vinh ra sao đi nữa, bà cũng muốn Vinh ăn học đến nơi đến chốn.

Tôi nhìn nó bằng cặp mắt trìu mến:

-...Uhm...nhưng việc Vinh vô 12A3 có lẽ là một bất ngờ thú vị nho nhỏ cho mẹ Vinh đấy...

-Hihi. Đó chỉ là một tai nạn thôi. Uhm. Vinh đã sống như thế trong gần hai năm. Và cũng có lẽ cái tính cách cứng rắn của Vinh đã được hình thành trong khoảng thời gian đó. Nhưng Thiện có biết, trong suốt khoảng thời gian đó, Vinh vẫn luôn nhớ đến Thiện ko?

-Nhớ đến Thiện?

-Uhm. Nhớ lại thời gian 3 năm ở kế bên nhà Thiện. Vinh còn nhớ, năm Vinh 7 tuổi, Vinh bị đậu mùa, ko đứa nào trong xóm chịu chơi với Vinh cả. Chỉ duy nhất mình Thiện là chơi với Vinh thôi.

-Thật ra là Thiện đả bị đậu mùa năm trước đó rồi nên mới dám thôi.

-Hìhì. Thiện còn nhớ. Lúc đó, Thiện hay rủ Vinh qua lô cốt ở cái khu bỏ hoang sau nhà để chơi ko?

-Sao ko? Lần nào qua đó Vinh cũng hái trái mực chọi Thiện um sùm. Báo hại về nhà cái áo trắng của Thiện lúc nào cũng đen thui, làm mẹ Thiện la quá trời.

-Hihihi. Có lần hai đứa mình gây lộn với cái đám lớn hơn cũng ở lô cốt đó, nhớ ko. Thiện đã lấy cục gạch chọi đầu tụi nó chỉ vì chúng nói Vinh là thằng bệnh hoạn, báo hại làm cả hai chạy thụt mạng.

-Hahahaha, còn Vinh, làm như hay lắm, chạy làm sao để cái hàng rào kẽm mắc vô cái dây quần rồi tụt cái quần hồi nào ko hay...hihihi

-Thiện thiệt tình. Nhớ cái gì đâu không?

-Hihihi...nhưng mà khoan đã, sau đó Vinh sống ra sao mà bây giờ lại ở thành phố thế? - Tôi thắc mắc

-Hìhì...Nói ra thì khó tin nhưng mà sau vụ tai nạn khoảng hai năm, bỗng nhiên có người tìm đến hai mẹ con Vinh.

-Ai?

Chapter 5 (Tiếp Theo)

-Luật sư. Đến để công bố di chúc của bà nội Vinh.

-Di chúc...bà nội?

-Uhm...Bất ngờ hả? Hihi. Cả Vinh còn bất ngờ huống chi là Thiện.

-Nào giờ đâu có nghe Vinh có bà nội đâu???

- Thì đó. Ba mẹ Vinh có khi nào nhắc đến ông bà nội đâu. Vinh cũng đã từng hỏi nhưng ba chỉ nói là ông bà nội chết ngay lúc ba cưới mẹ thôi. Nhưng sau lần đó, Vinh mới biết, thực ra ba Vinh là con trai út của một gia đình khá giàu có ở Long Thành. Do lúc còn trẻ ăn chơi, hút chích nên bị gia đình từ bỏ. Ba Vinh sau đó, về Cần Thơ sinh sống và cưới mẹ của Vinh, nhưng cũng từ đó cắt đứt liên lạc với gia đình. Năm 80, ba mẹ Vinh vô thành phố sinh sống, 88 thì sinh ra Vinh. Vinh nhớ hồi đó Vinh ở bên quận 8 lận kìa, lúc đó còn âm u thấy mồ, nhà nhìn như quê. Khoảng năm Vinh 5 tuổi thì gia đình chuyển qua quận 1 ở, như Thiện biết rồi đấy.

-Trời. Thì ra là con ông cháu cha. Rồi sao. Di chúc như thế nào. Nhà nội Vinh giàu lắm ko?

-Hihi. Thực ra gia đình bên nội Vinh tổng cộng có 3 người con. Người chị cả, bác trai Vinh và ba Vinh. Cả hai người cô bác đó đều ko ưa ba Vinh vì cái thói ăn chơi của ổng nhưng sau khi biết ổng chết, họ cũng đã cố gắng tìm kiếm Vinh và mẹ. "Nhận con chứ o nhận cha", họ đã nói như vậy...

-Sau khi biết hòan cảnh mẹ con Vinh, họ đã nói với bà nội ghi trong di chúc hãy để lại 1 phần gia tài cho Vinh, phần mà đã chia sẵn từ trước cho ba Vinh. Tuy nhiên, vừa hoàn thành xong bản di chúc xong là bà nội chết, cho nên Vinh cũng ko có dịp gặp mặt.

-Uhm...hơi đáng tiếc...dù sao cũng là bà của Vinh. Vậy còn di chúc, Vinh được gì trong đó hả???

-Nhìn Thiện kìa...Hihi..Uhm thì, theo như họ nói thì họ sẽ di dân sang Úc nên bất động sản ở Việt Nam sẽ giao lại cho Vinh. Họ, có nghĩa là cô bác Vinh đấy, giao cho Vinh hai căn nhà ở thành phố, một căn hiện Vinh đang ở, một căn Vinh cho mướn và 5 mẫu đất ở Long Thành. Nhưng do lúc đó Vinh còn nhỏ nên họ chưa thể chuyển giao lại hoàn toàn, cho nên họ nói năm Vinh 18 tuổi. Họ sẽ trở về để chuyển giao giấy tờ.

-Trùi trùi...thành đại gia luôn ta, hahaha. Nhưng mà Vinh ko sợ họ quỵt của Vinh sao.

-Ko đâu. Thứ nhất, tuy họ ko thích nhưng cũng ko ghét Vinh. Trong gia đình đó, trừ thằng con trai của bà cô ra, hầu như những người khác đều khá tốt với Vinh. Tuy sống với họ chỉ một thời gian ngắn nhưng Vinh nhận ra họ ko xấu, nhất là bác ba của Vinh.Thứ hai, tờ di chúc, Vinh vẫn còn giữ, nó còn hiệu lực pháp lý, cho nên Thiện yên tâm.

-Àh quên, vẫn còn tờ di chúc. Vậy sau khi giao cho Vinh họ đi Úc liền sao.

-Uhm. Họ đưa mẹ con Vinh về nhà ở thành phố ở chung khoảng 2 tháng thì họ đi. Trước khi đi họ chĩ có một yêu cầu, đó là ko được bán khu đất ở Long Thành và kêu Vinh ráng học hành. Năm đó Vinh học lớp 9.

-Rồi thi vào Bùi Thị Xuân luôn?

-Uhm...hihi. Nhà ở Long Thành thì Vinh vẫn để đó, để cho người làm vườn giữ. Còn tiền thuê từ căn nhà cho mướn cũng đủ cho hai mẹ con Vinh sống đủ nên Vinh cũng ko cần đi làm nữa. Vinh mướn người giúp việc là một người quen lúc ở Bình Dương để lo cho mẹ, còn Vinh thì cố gắng học. Sau cùng cũng đậu được Bún Thịt Xào. Coi như cũng là một kì tích vào lúc đấy...hihi

-Vậy tại sao lại ko đi kiếm Thiện???? Giàu rồi...có tiền rồi...phải đi kiếm chứ!!! - Tôi trừng mắt hâm dọa

-Trời trời...nói thật. Một phần bận học, một phần lo chuyện của mẹ, cộng thêm việc lúc Vinh ra đi chỉ khoảng 9 tuổi, đố ông nội Vinh cũng ko nhớ chính xác nhà Thiện ở đâu thì làm sao mà kiếm. Húông hồ có chắc gì người ta đã nhớ Vinh ko - Nó lấy vai đẩy vai tôi.

-Khỉ...muốn ăn đòn hả!

-Hihihi...

Một thoáng im lặng hiện lên giữa hai đứa tôi. Tuy cùng nhìn về phía biển nhưng cả hai dường như đều đã chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Tôi là một con người hay hoài nịêm, cho nên chuyện gặp lại một đứa bạn thời thơ ấu thực sự đã làm tôi sống lại những khoảng thời gian hạnh phúc ngày xưa. Khi đó, tôi còn là một đứa trẻ ngây thơ sống dưới vòng tay che chở của mẹ, ko lo âu, ko muộn phiền. Tuổi thơ của tôi tràn đầy những kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn, lúc đó, tình bạn của tôi ko phải như bây giờ, ko phải tình bạn đã bị vẩn đục bởi tiền bạc, tính toán, hay giới tính mà là thứ tình bạn trong sáng đến thuần khiết. Thứ mà tôi biết chắc rằng tôi đã mất đi vĩnh viễn và sẽ ko bao giờ có lại được.

-Thiện ko ngờ. Sau ngần ấy năm, Thiện lại gặp lại Vinh - Tôi cười

-Hìhì. Vinh cũng thế. Có điều thực sự Thiện ko biết đâu. Trong suốt những năm tháng đó, lúc nào Vinh cũng nhớ về Thiện. Lúc Vinh cô đơn nhất, trống trãi nhất, hình ảnh về một đứa bạn trắng như tuyết (Tôi cười mỉm) vui đùa cùng Vinh đã thực sự vực Vinh dậy. Vinh đã ko biết từ khi nào, Vinh đã ko thể nào dứt được hình ảnh đó khỏi đầu và ngày càng phụ thuộc vào nó. Và chuyện gì đến nó đến, Vinh đã yêu cái hình ảnh đó...khao khát được ôm lấy con người đó...

Tôi hoàn tòan bị điểm huyệt trước những lời nói đó của nó và ko thể nói lên được bất cứ lời nào.

-Khi gặp lại Thiện. Niềm khát khao đó cháy bỏng hơn bao giờ hết. Nhưng Thiện đã ko hề nhận ra Vinh, Vinh đã rất buồn, cho dù đã nhiều lần phát hiện ánh mắt nghi ngờ từ Thiện. Vinh đã cố gắng làm cho Thiện nhận ra bằng cách quan tâm chăm sóc và dành thời gian bên Thiện nhiều hơn. Nhưng kết quả lại là công cốc...

Tôi tiếp tục im lặng...

-...Nói ra những điều này thật là khùng, tại bởi Vinh biết Vinh là con trai mà lại có ham muốn như thế đối với Thiện thì thật là...(nó bỏ lửng) Vinh đã cố gắng đợi, đợi có đủ chứng cứ để chứng minh Thiện là gay, tại vì chỉ có như thể Vinh mới có cơ hội mà thôi...

Lần đầu tiên, tôi thôi ko nhìn vào cát nữa mà quay mặt nhìn vào mắt nó. Nó lúng túng một chút rồi nói tiếp:

-Tại trực giác của Vinh nói cho Vinh biết, Thiện rất có thể là gay, tại bởi nếu là một thằng con trai bình thường thì nhất địnhThiện sẽ khó chịu trước sự quan tâm của Vinh...

-Có thể...nhưng...

-Hãy đề Vinh nói hết...làm ơn...

-Ok - Tôi bậm môi lại...

-Nói thật, Vinh có là gay hay ko, Vinh ko hề quan tâm, Vinh chỉ biết là Vinh muốn Thiện, thế thôi. Và đúng ra Vinh sẽ phải chờ để chứng minh được Thiện là gay hay ko, để khi nói ra quá khứ thì Thiện sẽ chấp nhận Vinh ko chỉ như một người bạn từ thời thơ ấu mà là cái gì đó khác hơn...

-Khác? Ý Vinh là sao? - Tôi nhăn trán.

-...Vinh múôn bảo vệ cho Thiện, bảo vệ cho những...điều tốt đẹp trong quá khứ.- Nó nhìn chăm chăm vào tôi

- Bởi lẽ, những gì xảy ra cho Vinh từ sau khi chia tay với Thiện quả thực rất khủng khiếp. Thiện ko thể nào hình dung được Vinh đã phải trải qua những gì đâu.- Nó lại quay qua chỗ khác - Vinh đã từng bị ngừơi ta coi như một con chó, vì đồng tiền mà phải xin xỏ đầu này đầu kia. Những đêm trời mưa, mẹ Vinh la ó, nhà thì ko còn hột cơm, Vinh hay chui vào góc mà khóc. Những lúc đó, Vinh luôn tưởng tượng ra Thiện đang ở bên cạnh và đặt tay lên vai Vinh, nói câu nói mà Thiện vẫn thường hay nói với Vinh ngày xưa, mỗi lần mà Vinh khóc...

-Hãy cười đi...rồi mọi chuyện sẽ qua..-Tôi ứa nước mắt, nhưng ko nhìn vào nó.

-..Đúng thế...Nhờ một điều đơn giản như thế mà Vinh đã chống chọi được tới ngày hôm nay. Cuối cùng, vận mệnh xui khiến cũng cho Vinh gặp lại Thiện. Vinh đã cố gắng chờ để làm cho Thiện dể dàng chấp nhận Vinh, nhưng rồi lúc nãy, khi thấy Thiện cởi trần...Vinh đã thực sự ko kiềm chế được bản thân của mình nữa. Trong đầu Vinh lúc đó chỉ có một ham múôn duy nhất là được ôm lấy con người đó vào lòng, người có làn da trắng đó, người đã từng ở bên cạnh Vinh năm nào, để khóc và kể cho người đó nghe những gì mà Vinh đã phải trải qua, để rồi sẽ lại được người đó ôm vào lòng và nói vào tai câu nói năm nào....

-..."Chỉ cần cười thôi...rồi mọi chuyện sẽ qua..." - nó nói nốt câu nói

Một buổi trưa mùa thu nắng gắt, làn gió mang hơi nóng xuyên qua mặt tôi và lau khô những giọt nước mắt. Thời gian dừơng như lắng đọng lại, quá khứ và hiện tại dường như lần luợt hiện về trong đầu tôi. Tại nơi đây, vào giờ phút này, những lời nói đó, tình cảm đó, thực sự quá xa lạ đối với tôi. Tôi ko biết mình nên làm gì và sẽ phải nói những gì trong hoàn cảnh này...

Chapter 5 (Tiếp Theo)

Khoảng thời gian sau đó dường như dài vô tận...không ai nhìn ai và cũng ko ai nói chuyện với ai. Tôi chìm đắm trong suy tư cũa riêng mình? Gay ư? Thì tôi đúng là gay...vậy nếu được một người tốt như thằng Vinh thích đến thế thì tôi phải vui mừng chứ, nhưng tại sao đằng này tôi lại bối rối. Nó là người bạn từ nhỏ tôi rất thích, khá đẹp trai, hiện tại thì cũng có tiền, lại tốt với tôi và còn muốn bảo vệ tôi nữa chứ, vậy tôi còn monng chờ điều gì hơn nữa chứ. Không phải một đứa gay chỉ hy vọng được nhiêu đó thôi sao. Tôi cần điều gì khác ư? Bỗng nhiên hình ảnh một thằng con trai đang chỉ vào mặt tôi chửi xối xả cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi. Nhắm mắt lại, rồi tôi quyết định phá vỡ bầu im lặng:

-Đi thôi Vinh. Tụi con Thảo đang đợi tụi mình đó.

Nó nhìn tôi và bắt đầu đứng lên.

-Tụi nó chờ khá lâu rồi. Ko đi tụi nó sẽ chửi - tôi nói nhưng vẫn ko nhìn vào nó

-Thiện chưa trả lời câu hỏi của Vinh.

.........................

-Thiện có chấp nhận Vinh hay ko?

Tôi quay qua nhìn vào nó:

-Vinh à...(tôi thở dài) quả thật gặp lại Vinh, Thiện rất vui, rất rất vui. nhưng Thiện xin Vinh, đừng bắt Thiện phải trả lời câu hỏi đó...

-Tại sao..?

-Đừng hỏi tại sao?

-Nhưng Thiện là gay...đúng ko?

Tôi thở dài rồi nói

-...đúng...

Mắt nó dường như sáng bừng lên, nó nói:

-Vậy là được rồi, vậy là Vinh vẫn còn cơ hội. Một ngày nào đó Vinh sẽ có cách làm cho Thiện chấp nhận Vinh.

Tôi chợt bật cười vì câu nói đó:

-Hihi...thiệt tình...Vinh làm giống phim Hàn Quốc quá...

-Sao cũng được, nhưng Vinh xin Thiện, từ đây cho đến lúc Thiện chấp nhận Vinh, hãy để Vinh bảo vệ Thiện...tại bởi...đó là điều mà Vinh đã chọn từ lâu..xin Thiện..' - Nó tiến tới và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi nhìn nó khoảng 3s rồi nói:

-Tùy Vinh...

-Hihihi...cám ơn Thiện nhé...- Nó cười, một nụ cười chết người.

Đến lúc này tôi đã ko thể nào kìm chế được cảm xúc của mình nữa, tôi đi lại, nhón chân và ôm lấy thằng Vinh. Nó hơi bất ngờ nhưng cũng ôm lấy tôi. Tôi cười và nói:

-Đúng thế...cứ cười đi...rồi mọi chuyện sẽ qua...- Rồi tôi áp mặt vào ngực nó. (do ko đủ cao)

Tôi nghe tiếng nó cười và thấy hai bàn tay nó vòng qua ôm lấy eo tôi. Mặc cho nắng đang chíu xuống gắt một cách ko khoan nhượng, hai đứa tôi vẫn cứ đứng như thế trong một lúc nữa...

Chapter 6: Anh 30 Em 15

-Bà!!! Hai tụi bây đi đâu nãy giờ vậy??? - Con Thảo la lớn

Tôi và thằng Vinh đang bước từ bãi tắm xuống phía biển, nơi cả bọn đang tập trung giỡn với nhau. Do đã tháo cái mắt kiếng để ở phía bàn nên tôi chỉ thấy mờ mờ. Và theo như tôi thấy thì con Liên đang bị đấp cát lên đến mặt, con Như thì la hét om sòm với con Thùy xung quanh nó, còn thằng Lập và Alexx thì đấp lâu đài cát (rảnh hơi ^_^). Xung quanh đó toàn là học sinh trường tôi và kéo dài cả một khúc biển.

-Hohoho...tao trét kem chống nắng..-Tôi nói lại với con Thảo đang ướt sũng trước mặt tôi

-Mẹ. Còn Vinh?

-Hihi...Vinh ngồi thoa kem. - Nó vui một cách bất bình thường

-Rồi. Tao pó tay hai đứa bay luôn.

Vừa dứt câu, con Thảo lấy nguyên cái chân phải hất nước vào hai đứa tôi, báo hại tôi khẽ rùng mình vì lạnh. Tôi la lớn một tiếng rồi bay vào nó, đẩy nó xúông và nhấn xuống nước. Tụi con Như, con Thùy, con Liên và thằng Lập thấy vậy cũng bèn lao tới.

Sau cùng cả đám chia hai phe. Tôi, thằng Vinh và thằng Lập một phe, còn bốn con quỷ kia một phe. Cả hai phe thay phiên nhau chọi nước và kiếm cơ hội để nhấn nước nhau. Tôi bị nhấn nước hai lần bởi con Thùy và con Liên, nhưng bù lại cả đám 4 đứa tụi nó đều bị tôi nhấn lại, nhất là con Liên, 3 lần bị nhấn là 3 lần nó xả dàn loa và rủa cho cả bãi tắm nghe.

Quần nhau cả buổi trời, tôi đành phải tuyên bố kết thúc chiến tranh để nghĩ mệt. Thằng Vinh sau đó cứ bơi xung quanh tôi, thỉnh thoảng là đẩy tôi xúông dưới để vờn với tôi ở dưới nước (để khỏi ai thấy), được một hồi thì thằng Hải Long rủ nó chơi đá banh nên nó xin lỗi tôi rồi đi lên bờ. Nắm lấy cơ hội đó, thằng Lập và con Thảo liền bơi lại tôi và cố tình tách cả ba ra khỏi cả đám, đi vào cái hốc giữa hai gò đá giữa biển. Con Thảo hỏi:

-Hồi nãy cả hai đứa bay đi đâu cả buổi hả? - Tướng nó đứng nước cực kì mắc cười.

-Ko phải tao đã nói rồi sao?. - Tôi cười

-Xạo. Nhìn mặt Thiện và thằng Vinh gian lắm. Nói đi...hai đứa đã đi đâu hả - Thằng Lập nói

-Muốn nghe thiệt hả?

-Dĩ nhiên! - cả hai đồng thanh trả lời.

-Hìhì..Uhm.. để tao nhớ...Sau khi tụi bây đi ra khỏi nhà trọ...

Bằng giọng đọc bình thường, tôi bắt đầu kể. Cả hai đứa nó chăm chú lóng tai nghe, thỉnh thỏang la lên vì hứng thú, và tôi đã kể hết tòan bộ câu chuyện, chỉ trừ chuyện tôi ôm thằng Vinh suốt 5 phút sau cùng.

-...sau đó thì hai đứa tao đi ra đây...rồi...xong rồi đó.

Thằng Lập nói trước:

-Chùi. Giống phim Hàn Quốc quá ha. Bảo vệ...haha - Nó cười châm chọc

-Chứ sao. Một con người "yếu đuối" như Thiện phải có người "bảo vệ" chứ. haha

-Mà thiệt ko ngờ. Bao nhiêu năm trời mà cũng còn có dịp gặp lại. Thiện và nó quả thật có duyên.

-Thì đó. Cứ nghĩ mãi mãi sẽ là quá khứ, ai ngờ lại kéo về hiện tại.

-Vậy cũng được, nó cũng được, quen nó cũng ok.

-Quen? Ai nói Thiện sẽ quen nó?

-Ủa? Chứ ko phải hả?

-Tại sao lại ko phải?

-Trời!. Thì nó cũng khá tót, đẹp trai, có tiền, học cũng khá, lại quan tâm Thiện...tuy hồi đó bôn tổn giang hồ nhưng nhờ vậy giờ nhìn nó manly thấy mồ, muốn gì nữa trời. Biết là ban đầu quen sẽ ko có tình cảm nhưng từ từ sẽ có thôi...-Thằng Lập làm một hơi

Tôi chưa kịp trả lời thì con Thảo đã lên tiếng:

-Mày vẫn còn nhớ thằng Sang? Đúng ko?

Tôi bèn bậm môi lại, nhìn xuống và nói :

- Uhm.

-Chuyện đã lâu rồi mà, cũng nửa năm rồi, Thiện ko quên được sao? - Thằng Lập nói

-Thằng Lập đúng đó. Mày ko quên được sao?

......

-Tình cảm 10 năm, chỉ trong 6 tháng, tụi bây có quên được ko? - Tôi nói mà nhìn xuống nước.

-Thằng Sang là straight !!! Nó ko yêu Thiện đâu. Và nó cũng là thằng đểu nhất mà Lập từng được biết...Vả lại nó bây gìơ đang ở trong trại cải tạo. TRẠI CẢI TẠO đó, điều đó ko làm cho Thiện tỉnh nữa sao !!? - Thằng Lập nói lớn.

Tôi im lặng. Con Thảo thấy tôi như thế liền nói:

-Thôi. Tao hiểu. Chuyện gì cũng cần phải có thời gian, nhưng tao nói mày nghe, thằng Vinh là một đứa khá tốt và nếu mày hỏi ý tao thì giao mày cho nó sẽ làm tao an tâm hơn là thằng Sang...

Nó ngưng một hồi rồi nói tiếp: "...mày xứng đáng hơn những gì thằng Sang đối xử với mày, mày nên biết điều đó. Mày thông minh hơn tao, nói vậy chắc mày hiểu".

Nói xong, nó dắt tay thằng Lập bơi vào trong bờ và bỏ lại một mình tôi trong hốc.

Tôi nhìn lên bầu trời và bắt đầu suy nghĩ. Thằng Sang đối với tôi bây giờ giống như một khoảng đời khác, một khoảng đời mà tôi ko hề muốn nhớ lại. Nó là tình cảm đầu đời của tôi, một tình cảm được dựng nên bởi sự tò mò và ngây ngô của tuổi mới lớn. Tôi đã từng biết quan tâm một người là như thế nào, nhưng tôi đồng thời cũng biết cảm giác đau đớn khi trái tim của mình bị xé là như thế nào.

Tôi coi film cứ hay nghe nói câu "đau từ trong tim", nhưng tôi ko hề tin, bởi lẽ tôi cứ nghĩ ngoại trừ gia đình ra sẽ ko ai có thể làm tôi đau được. Vậy mà lần đó, thằng Sang đã thực sự làm tôi hụt hẫng đến tột cùng, điều mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Đau mà ko nói được, muốn khóc nhưng ko thể phát ra tiếng, chỉ biết khụyt xuống mà tức. Tôi sợ cái cảm giác đó, tôi ko múôn mình lại lâm vào hoàn cảnh đó một lần nữa, dù chỉ một phút.

Một cơn sóng úp lên mặt tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ. Và tôi trở về với thực tế. Gió đang thổi mạnh hơn, cảm giác mang mát làm tôi cảm thấy thật dễ chịu. Ko lý gì mà phải cứ ôm khư khư quá khứ như thế, con ngừơi thì phải nhìn vào tương lai chứ. Nghĩ thế, nên tôi bèn thở dài một tiếng rồi tự nói với chính mình :"Cứ cừơi đi rồi mọi chuyện sẽ qua". Không ngờ, cũng có lúc tôi lại phải nói câu này với chính bản thân của mình.

-THIỆN!!!

Giựt mình, tôi quay về phía phát ra tiếng kêu và tôi thấy thằng Vinh đang bơi về phía tôi. Một thứ tình cảm ko tên từ đâu hiện lên trong tôi, nở một nụ cười từ tận đáy lòng, tôi đáp lại "Thiện đây!" và bắt đầu bơi lại nó

Nửa tiếng sau, cả đám tụi tôi ngồi chúm chụm xung quanh cái bàn ngay phía dưới cái dù lớn ở chỗ dành cho lớp 12A3. Đứa nào cũng lã vì mệt, tôi nằm trên cái võng mắc ngang hai cây cột, còn thằng Vinh thì ngồi dưới cát và đầu tựa vào chân tôi.

Nằm như thế được một hồi thì có một người phụ nữ lại chào hàng chúng tôi vài món thủ công mỹ nghệ của vùng. Cả đám xúm lại để mua vài món để đem về làm quà cho bạn bè. Sau một hồi lục lọi, thằng Lập cầm một mặt ngọc Phật lên rồi nói với con Liên:

-Mày sợ ma thì mua đi Liên...hihi...đeo lên cái dây cổ của mày kìa...

-Đâu đâu??? Đưa đây. Đẹp hem...đẹp thì kao mua - con Liên nói.

Thằng Vinh quăng cho tôi bịch bánh trán rồi nói:

-Ma cỏ đâu mà cho Liên sợ...thiệt tình.

Người phụ nữ bán đồ chợt nói:

-Có chứ cưng. Sống ở đời, gì chứ, ma là phải tin à.

Thằng Vinh cười nữa miệng, khá điểu, tôi bèn lấy cái bánh quăng vô mặt nó, ám chỉ ko được cười như thế nữa. Nó quay qua, nháy mắt với tôi và làm động tác về phía con Liên, ám chỉ con nhỏ này nhát gan. Tôi bật cười, con Liên thấy vậy bèn nói:

-Ê...hai đứa kia nói gì vậy. Nói xấu kao là kao đập àh.

-Ai dám nói xấu mày. Haha - Tôi nói

-Uhm...kao mà biết là tụi bây biết với tao...

-Coi chừng đó Liên...coi chừng cái thằng tự tử năm xưa sẽ hóa thành ma kiếm mày đó, hehe - Con Thảo chọc.

-Úi chào. Chỉ là tin đồn - Thằng Lập nói.

-Ủa. Tụi em cũng biết vụ đó nữa hả?

-Vụ đó? Là vụ gì chị? - Tôi chợt hỏi

-Thì vụ thằng Kiên tự tử cách đây ba năm đó. Em mới nói kìa.

Hơi bất ngờ, nhưng tôi lẹ miệng hỏi:

-Ủa bộ chuyện đó có thiệt hả?

-Thật! Thật chứ sao ko! Nhưng cũng đã ba năm rồi. Nó xảy ra đúng năm chị sinh thằng con đầu nên chị nhớ rất rõ.

Con Liên, con Thùy và con Liên liền xúm lại hỏi:

-Sao sao. Chuyện đó ra sao. Chị kể tụi em nghe đi.

Cả tôi cũng chăm chú nghe. Bất ngờ vì sự hứng thú của cả đám, chị bán hàng bắt đầu kể:

-À...uh...Để chị coi. Hồi đó ở khu này giàu nhất là nhà của ông Phát, ổng là chủ xưởng tàu Vĩnh Phát ở đây. Ổng có hai thằng con trai, thằng lớn thì đi định cư ở Mỹ, còn thằng trai Út thì đi học ở trường phổ thông trong thành phố (Vũng Tàu). Chị nghe nói, hình như thằng nhóc con trai út đó là pêđê...

Tôi, Alexx và thằng Lập khẽ nhúc nhích.

-...nó đi học đâu ở trường rồi thương cha thầy ở trường luôn, cũng là pêđê.

-Năm đó nó bao nhiêu tuổi hả chị. - Tôi chợt hỏi

-Chắc 15, ông thầy hình như cũng còn trẻ lắm, nghe nói là khoảng 30 tuổi. Sau đó ông Phát biết được, ổng kêu người đánh ông thầy mém chết rồi cấm thằng con ko được gặp nữa. Ổng xây một căn nhà nhỏ rồi nhốt con mình ở trỏng, ko cho ra ngoài. Còn về phần ông thầy, nghe nói cũng đã bỏ đi khỏi xứ này, ko có quay về nữa.

Cả đám chăm chú ngồi nghe.

-...Cứ tưởng như thế là xong, ai ngờ sau đó khoảng 2 tháng. Người ta phát hiện xác của thằng nhỏ ở trong ngôi nhà, người bê bết máu, chết rồi...

-Gì ghê vậy - Thằng Lập nói, khẽ nhăn mặt

-Trời...tội quá vậy. - Con Liên bậm môi lại

-Ghê vậy...mà sao nó chết...- Con Thảo hỏi

-Chị cũng ko biết, nghe nói là nó bị nhốt riết rồi khùng luôn, chắc vậy nên mới tự tử. Nhưng có cái này mới tội nghiệp, ba nó, tức ông Phát lại ko chôn nó ở trong chùa mà lại chôn ở trong rừng...

-Trong rừng??? - tôi bất ngờ

-Uhm...chôn ở đâu thì ko ai biết, chỉ biết trong rừng thôi. Chôn con xong, ổng cũng bán xưởng tàu và qua Mỹ ở chung với thằng con trai lớn. Còn về căn nhà thì ổng bán lại cho nhà trọ. Nghe nói có một lần có người mướn để ở... - chỉ hạ giọng thấp đến nổi tôi phải chồm đến để nghe

-...mấy người đó nói ban đêm thì nghe tiếng kọt kẹt như tiếng dao mài, giống như thằng nhóc đó mài để cắt tay ấy, còn ban ngày thì thỉnh thoảng nghe tiếng kêu "Đi ra...đi ra", nghĩa là nó ko đồng ý cho ở mà đuổi đi...ghê lắm. Ở đúng một đêm là họ trả nhà. Căn nhà đó hôm qua chị có đi ngang qua thì thấy vẫn còn đóng cửa, chắc chủ nhà chưa cho mướn lại. Thấy chưa em, gì chứ ma là đừng có giỡn mặt. Chết tức tưởi như nó, chết chắc thành quỷ luôn quá.

Cả đám im lặng một hồi thì thằng Vinh nói:

-Nhảm nhí.

-Em ko tin hả. Chính miệng khách người ta nói mà.

-Chết là hết. Làm gì có vụ về ám chỗ chết nữa - Thằng Vinh dửng dưng.

-Ê...mà tội quá à. Gay thì có tội gì chứ, mà phải nhốt, rồi còn đánh nữa...- Con Liên míu

-Thôi em ơi. Hai thằng con tai mà yêu đương cái gì, thấy ghê. Con chị giồng vậy chắc chị bóp mũi cho nó chết mẹ cho rồi.

Tôi thấy thằng Vinh, Alexx và thằng Lập liếc chị đó một cái sắc lẻm.

-Số thằng đó đoản mệnh, tội nghiệp. Thằng cha trời đánh. - Tôi nói

-Đúng. Làm cho cố rồi cuối cùng được cái gì? Mất đứa con...chả được gì hết. - Alexx bức xúc.

-Tình thầy trò này kết thúc tệ quá - Con Thùy nói

-Nếu Vinh là cha thầy đó. Nhất định sẽ dắt thằng nhóc đi trốn. Chứ ko để ra nông nổi vậy đâu. Có gan dụ con người ta thì có gan chịu, mới bị đánh vài cái mà đã trốn đi mất tiêu, để thằng nhóc chết rục ở đây, quá nhục.

Cả đám quay qua nhìn thằng Vinh. Tôi nhìn nó mỉm cừoi, nói:

-Đúng đó. Nhiều lúc, đó cũng là một cách làm hay.

Nó cười lại với tôi. Bà chị bán hàng lấy tiền xong liền đứng lên và nói:

-Chị thiệt ko hiểu tụi em. Hai thằng con trai mà vậy vậy...thiệt nổi da gà. Nhưng thằng nhóc nhỏ như vậy chết thì cũng tội, kệ, cho nó yên nghĩ trong căn nhà đó đi, đừng ai đụng đến là được rồi.

Nói xong, chị bắt đầu quay đi. Nhưng bất chợt, tôi với đầu lên và hỏi:

-Ủa...mà nhà trọ đó tên gì chị, ở đâu?

-Àh...nhà trọ Thiên Ân đấy, phía đầu bãi sau...- Chị khuất vào cây dù kế bên.

Tôi giựt mình và quay qua nhìn con Liên lúc này đang há hốc mồm và sắc mặt đang chuyển từ màu hồng sang màu xanh. Cũng phải thôi, tại vì Thiên Ân cũng chính là hai chữ được dán chình ình ngay trên cái bảng tên của nhà trọ mà chúng tôi đã mướn.

Trời...trời...- Con Liên lấp bấp - Thiện...cái quán trọ mình ở...ko phải tên Thiên Ân phải ko?

-Chứ...còn cái gì nữa - Tôi trả lời.

-Gì thấy ghê vậyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!!! - Nó la lớn và bật lùi ra sau.

-Trời! Thiệt ko vậy??? Đừng giỡn nha! Tao yếu bóng víu lắm đó! - Con Thảo nhích qua kế thằng Lập.

-Chứ cái bảng chình ình Thảo ko thấy àh - Alexx nói

-Vậy nghĩa là sao??? Nghĩa là thằng nhóc gì đó chết ngay cái nhà tụi mình đang ở đó hả? - Con Như nói mà sợ phải nghe câu trả lời.

-Ko sai - Thằng Vinh nói một cách dửng dưng - Thế thì đã sao?

Cả đám lại lần nữa quay qua nhìn nó. Nhưng cả tôi lần này cũng ko bênh thằng Vinh được. Chuyện ở một căn nhà mà trước đó đã từng xảy ra án mạng tuyệt đối ko phải là một chuyện thú vị.

-Thì đã sao hả? - Con Liên nói - Vinh thử tưởng tượng đi. Ở trong trỏng, tự lúc đang tắm nhìn vào kiếng, lù lù đằng sau có nguyên một người bê bết máu đứng sau lưng...trợn tròn mắt nhìn...

-Í í í ...........!!! - Thằng Lập với 4 đứa con gái đồng loạt rít lên.

-Thiệt tình. Ko phải cũng chính miệng Liên nói là tưởng tượng sao. Nè, người chết, nhà còn thì ở, có sao đâu. Ngày xưa, lúc ở dưới quê, Vinh cũng nghe đủ thứ chuyện kiểu này, nhưng cuối cùng chả có ma cỏ nào cả, tòan là con người gây ra ko.

-Bộ ngày xưa Vinh từng ở dưới quê sao - Con Thùy hỏi

-Uhm. Cũng 3-4 năm.- Nó xòe tay ra đêm - Nhà ma, giếng gọi hồn, ma què, ma đứt đầu....thiệt tình...toàn chuyện nhảm nhí, toàn là thần hồn nát thần tính ko. Nói thiệt, nhiều lúc đi ngang nghĩa trang lúc tối Vinh còn ko sợ. Chừng nào cướp bóc giựt đồ đi, thì còn sợ bị người ta đâm sau lưng, chứ mình ko làm gì xấu, việc gì phải sợ.

Mấy đứa kia nhìn thằng Vinh bằng cặp mắt ngưỡng mộ, nhưng tụi nó tuyệt nhiên vẫn ko cảm thấy an lòng đi chút nào. Thằng Lập nói:

-Thôi. Nói gì nói, ở chung kiểu này thấy lạnh xương sống lắm. Đi kiếm cô Trang, kêu cổ đổi lại chỗ ở đi. Bên kia chắc cũng còn chỗ mà.

-Làm sao còn. Hết chỗ rồi mới đưa tụi mình qua đó đó. Mẹ. Biết vậy lúc đó đừng có ngựa đứng lên là được rồi - Con Liên chặt lưỡi.

-Mà má....con nhỏ chủ nhà cũng kì. Nhà vậy mà cũng cho mướn. Bụi một lớp, tưởng sao mà ko ai ở, thì ra là do ko ai dám mướn. - Con Như nói

-Cùng lắm đi mướn nhà trọ khác...chứ ở kiểu này tao ko chịu đâu? - Con Thùy nói

-Mùa này chắc cũng còn chỗ trống đấy. Nếu ko còn chỗ thì tụi mình đi kiếm phòng khác ngủ. Share ra 8 đứa, cũng rẻ thôi. - Tôi nêu ý kiến.

-Uhm...mày nói đúng. Quyết định vậy đi - Con Liên nói.

Thằng Vinh nhìn tôi bằng cặp mắt kinh ngạc:

-Cả Thiện cũng sợ ma nữa sao?

Tôi quay qua nó rồi nói:

-Đây ko phải là vấn đề sợ hay ko...mà là đó là nơi trước khi chết người ta đã ở một mình. Mình ở đó khác nào xúc phạm người ta.

-Nhưng thằng đó đã chết rồi. Có sao đâu.

-Có chứ sao ko! Ở chung lạnh xương sống thấy mồ.

-Nhưng...

Tôi liền nháy mắt với thằng Vinh và hất mặt về hướng tụi con Liên. Thằng Vinh hiểu ý tôi, nó nhún vai một cái rồi cũng im lặng.

-Ok...vậy đi. Tụi mình đi kiếm cô Trang. - Tôi nói

Cả đám lần lượt đứng dậy và đi về phía nhà trọ chính. Trong lúc đi, thằng Vinh cố tình kéo tôi xuống phía dưới cuối và nói nhỏ với tôi:

-Thiện sợ ma ko?

-Nói ko là nói xạo. Nhưng cũng như Vinh nói, ban ngày ko làm gì xấu, nửa đêm gõ cửa cũng ko sợ.

-Có nghĩa là có. Đúng ko?

-Uhm..thì...cũng có chút chút..

-Hihi..

-Cười cái gì??? - Tôi ngó qua nó.

-Ko có gì...Tại bình thường thấy cái miệng Thiện lanh chanh vậy mà cũng sợ ma..Hihi

-Thằng chó...-Tôi lấy tay đẩy mạnh nó một cái

-Chòi. Đẩy nữa ha. Haha. Đẩy Vinh ra, lấy ai bảo vệ cho Thiện hả. Lỡ ma mà tới thì sao...haha. - Nó làm mặt giả ma.

-Trời. Khỏi. Hoho. Vía Thiện nặng lắm.

-Nhưng mà Thiện yên tâm. Bảo đảm nó ko dám hù Thiện đâu?

-Tại sao?

-Tại thấy cái mặt của Thiện là nó chạy mất bà nó rồi...haha...

-Trời trời.. ý gì đây...ý nói cái mặt tôi xấu phải ko???

-Ê . Cái này Vinh ko có nói à nha...

-Gòi... - dứt câu là tôi chạy rượt theo nó cho tới khu nhà chính luôn. Vừa chạy nó vừa cười um sùm.

Tới ngay cửa nhà trọ là chúng tôi gặp cô Trang và cô chủ nhà đang đứng nói chuyện với nhau. Tụi kia đẩy tôi lên phía trước để nói chuyện, tôi bèn đi lại gần và nói:

-Chào cô.

Cô Trang và chị chủ nhà quay lại. Cô Trang nói:

-Gì đây?

-À...tụi em muốn hỏi...căn nhà mà tụi em đang ở...

Chị chủ nhà dường như sực nhớ ra cái gì đó. Chị nói:

-Ý chết...chị quên mất...

Tôi và cô Trang quay qua nhìn chỉ. Nhưng chỉ chưa kịp nói tiếp thì đã có một tiếng gọi từ trong nhà trọ vọng ra. Chị xin lỗi một tiếng rồi chạy vô đó. Cô Trang quay qua hỏi tụi tôi:

-Tụi bây làm cái gì vậy? Chuẩn bị đi. sắp tới giờ ăn trưa rồi đó.

Con Liên bước lên đằng trước để nói:

-Cô ơi. Cái căn nhà tụi em ở đó...- Nó chỉ về phía căn nhà.

-Nó sao..?

-Nó có ma đó...- Con Liên

-Có ma - Cô bật cười - Vụ gì nữa đây? Ai nói tụi bây nghe.

-Thì...- Nó chưa nói hết thì chị chủ nhà đã chạy ra.

-Chị xin lỗi nha. Hihi. Tại sáng giờ chị ko có ở nhà trọ. Chị phải chạy vô ủy ban để làm công chuyện chút.

-Àh phải...chị ơi..nhà trọ còn chỗ trống ko..Tụi em muốn dọn vô ở chung với đám bạn luôn. Chứ tụi em ko muốn ở căn nhà đó - Tôi chỉ về phía căn nhà.

-...Ơ...tại sao? - Chỉ hỏi

-Uhm...tại sao...chuyện gì nữa? - Cô Trang hỏi.

Sau đó tôi bắt đầu kể cho cô Trang và chị chủ nhà về câu chuyện mà tụi tôi đã nghe được ở bãi tắm. Tụi kia thỉnh thoảng gật đầu khi tôi nói.

-...vậy đó. Cho nên ở thấy ớn lạnh lắm cô ơi.

Cô Trang cũng tỏ ra ngạc nhiên và quay qua chị chủ nhà mà hỏi:

-Chuyện này có thiệt ko?

Chị chủ nhà đáp lại bằng một nụ cười rồi nói:

-Thì ra là chuyện này. Thiệt tình. Đó chỉ là chuyện đồn thôi tụi em àh.

-Đồn! - Cả đám thốt lên.

-Uhm. Nhưng cũng ko hẳn. Chuyện là vầy....Quả thật cách đây ba năm có một thằng bé chết và nó cũng đã từng ở căn nhà đó, nhưng nơi phát hiện ra cái xác ko phải là trong căn nhà, mà là ở trong rừng.

-Chứ ko phải nó nằm chết ở trong căn nhà sao? - Tôi hỏi.

-Ko..ko có. Người ta phát hiện ra cái xác trong rừng rồi sau đó đem về để ở gần căn nhà. Nhiều người ko biết, cứ tưởng là phát hiện ra cái xác ở trỏng. Còn về phần người khách mướn năm ngoái, chính chị cho mướn chứ ai, đúng là họ chỉ mướn một đêm nhưng ko phải vì sợ ma mà họ bỏ đi mà vì họ có chuyện gấp phải về nên trả phòng lại thôi.

-Ko có cái vụ...gì gì đó hả? - Con Liên hỏi

-Tất nhiên là ko...trên đời này làm gì có ma...Tòan tin đồn ko à.

-Thiệt sao? - Con Thùy hỏi

-Thiệt! Nè...nếu tụi em vẫn còn sợ...thôi thì thế này. Tụi em cứ để đồ ở đó, còn ban đêm mà muốn ngủ, cứ qua căn phòng của chị.- Chỉ về căn phòng phía cuối dãy. - Chắc cũng còn vài chỗ cho mấy đứa con gái.

-Uhm. Vậy cũng được. Vậy Thùy, Thảo, Liên, Như nếu nhát quá thì qua bển ngủ đi. - Thằng Vinh vừa cừơi vừa nói.

-Ai nhát!? - Con Thảo, Thùy, Như la lớn.

-Chứ bộ ko phải sao? - Tôi chăm chọc.

-Sao hả? Tụi em nghĩ thế nào?

Tụi tôi nhìn nhau một hồi rồi tôi nói:

-Thôi. Nếu chị nói vậy thì thôi. Tụi em sẽ ở đó luôn. Coi như chơi trò chơi cảm giác mạnh vậy.

-Hìhì...sao cũng được...tùy tụi em. Nhưng chị dám nói...ko có ma đâu.

-Nhưng nếu có gì em qua bển ngủ được ko chị - Con Liên nói

-Được...hìhì. Chị luôn ở trong phòng, có gì em cứ qua.

-Ok..vậy em cám ơn.

-Rồi. Vậy là xong. Tụi bây đi thay đồ đi, rồi ra ngoải ăn cơm. - Cô Trang nói

-Dạ.!

Cả đám lần lượt kéo về căn nhà. Nhưng vừa bước được vài bước, tôi sực nhớ ra một chuyện.

-Vinh ơi!

-Cái gì? - Nó quay lại

Tôi lục lọi khắp người, rồi quay lên nói với nó.

-Cái chìa khóa đâu???

-Gì? Không phải lúc khóa cửa Thiện giữ sao?

-Thì uhm...nhưng...đâu mất tiêu rồi. - Tôi sực nhớ ra - A! Có lẽ lúc đụng anh Phát, Thiện đã làm rơi rồi...

-Trời. Sao bất cẩn vậy.

-Còn nói. Không phải Vinh kéo Thiện đi thì Thiện đâu có quên...-Tôi nhăn trán

-Hihi. - Nó quay lên cả đám rồi nói lớn - Ê...chờ ở đây nhé. Thiện và Vinh chạy đây xíu.

-Lẹ lên đó! - Cả đám nói

Sau đó, hai đứa tôi chạy lại ngã ba chỗ tôi đã đụng anh Phát để kiếm cái chìa khóa. Lục gần 5' nhưng cũng ko thấy cái chìa khóa đâu. Tôi bèn chạy lại kiếm chị chủ nhà để xin cái chìa khóa khác. Vừa đưa vào tay tôi cái chìa khóa sơ cua, chị nói:

-Chỉ có hai cái chìa thôi đó. Đây là cái cuối cùng, đừng lắm mất nữa nha em. Mất nữa là hai chị em mình khỏi vô trỏng luôn đó.

-Dạ...hihi.

Sau đó, hai đứa tôi chạy lại chỗ cả đám, lúc này đang đứng trước căn nhà và nói chuyện um sùm.

-Căn nhà này làm tao có cảm giác rùng rợn. - Con Thùy nói

-Mày cứ khóai nói nhảm - Tôi nói

-Thiệt mà.

-Thiệt cái đầu mày. Đừng có làm kao sợ đó. - Con Liên liếc một cái đứt tay.

-Hihi - Tôi lấy cái chìa khóa tra vào ổ.

Nhưng ngay lúc đó, có cái gì đó ko đúng đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi lật đật mở cửa ra để chứng minh lại điều đó và quả nhiên đúng như thế.

-Vinh.- Tôi kêu

-Gì?

- Lúc Thiện đi ra, có làm rớt cái lắc ngay khe cửa, nhớ ko? - Tôi nói

-Uhm.. đúng? Sao hả? Lượm lại chưa? - Thằng Vinh đi lên đứng kế tôi.

-Nhưng lúc Thiện mở cửa, nó ko nằm ngay khe cửa mà lại nằm ở đây...- Tôi lấy tay chỉ vào chiếc lắc tay giờ đang nằm kế bên cái cửa, phía trong căn nhà.

-Có gì đâu. Chắc có ai đó mở cửa rồi kéo nó vô luôn thôi - Con Thảo nói.

-Uhm...đúng đó. - Con Liên tán thành.

-Nhưng ko phải chị chủ nhà đã nói là sáng giờ chị ấy ko có ở nhà trọ sao...và chìa khóa thì chỉ có một mình Thiện giữ? Đúng ko? - Alexx nói, khuôn mặt trầm trọng.

-Đúng.- Tôi trả lời.

-Vậy nghĩa là sao? - Con Như hỏi

-Ko phải đã quá rõ ràng rồi sao - Thằng Vinh nói - Có ăn trộm.

Chapter 7: Tiếng Vọng Từ Quá Khứ

-Ăn trộm? Có nói quá ko? Chìa khóa thằng Thiện giữ mà. Sáng giờ mày có quay lại đây ko? - Con Thảo hỏi tôi

-Không hề. - Tôi trả lời - Để tao nói rõ cho mày hiểu. Lúc tao đi ra khỏi nhà có đụng phải anh Phát, cái anh Hứơng dẫn viên đó, rồi tao làm rớt cái chìa khóa luôn, mất. Còn chị chủ nhà thì nói sáng giờ chỉ ko có ở khu nhà trọ, mà chìa khóa thì chỉ có hai, cái này là cái chỉ mới đưa cho tao. Hiểu chưa? Nghĩa là...

-...nghĩa là đã có người lượm được chiếc chìa khóa đó và mở cửa vào - Thằng Vinh nói nốt.

-Đúng.

-Vậy giờ sao...-Con Liên tái mặt.

-Sao gì nữa. - Thằng Vinh nói - Kiểm tra lại đồ coi có mất gì ko?

Tụi nó hớt ha hớt hải chạy lại để xem ba lô của mình. Tôi cũng chạy lại để kiểm tra. Lục lọi khoảng 5'. Tôi quay qua hỏi cả đám:

-Có ai mất gì ko?

-Không...ko có. Ko có mất gì hết. - Tụi nó lần lượt trả lời.

-Vậy thì lạ quá. Vô được rồi mà ko lấy cái gì hết sao? - Tôi nói

-Mày có chắc ko? Ko chừng ko phải đâu? - con Thùy nói

Alexx quay qua nói với tôi và thằng Vinh.

-Có khi nào là người nhà trọ qua o? Chị chủ nhà nói chỉ giữ chìa khóa chứ chỉ đâu có nói giữa nó bên cạnh đâu. Có thể chỉ đã giao lại cho ai đó rồi bỏ đi thì sao?

-Có lý - Thằng Vinh nói.

-Chắc là vậy rồi. Mày làm kao hết hồn, thằng quỷ. - Con Liên nói.

-Nếu ko mất gì thì chắc là vậy rồi. - Tôi nói.

-Đúng rồi. Chứ có ăn trộm thì mất đồ rồi, điện thoại, mp3 trong đây từa lưa... - Con Thảo chỉ vào điện thoại của nó.

Thằng Vinh lấy tay vỗ vai tôi rồi nói:

-Thôi. Ko mất đồ thì thôi. Thay đồ đi. Đi ăn cơm.

-Uhm.

Cả bọn lần lượt chui vào nhà tắm thay đồ, Tôi thay cái áo thun trắng ba lỗ sọc đỏ và quần đen lửng. Thằng Vinh chọc, nói tôi nhìn cứ như cái bánh dẻo có mấy cái quai đỏ quấn ngang ~_~. Sau đó, cả đám lũ lượt kéo nhau đi về phía chỗ ăn cơm mà cô Trang trước đó đã chỉ.

Đây cũng là một quán ăn lớn, nhưng thay vì ngồi trong tiệm như quán kia thì ở đây ngồi dưới mấy tán dù lớn. Tuy nhiên, lúc tụi tôi đến thì đã hơi vắng. Nhìn điện thoại thì tôi thấy 12h đúng.

-Tụi mình hơi trễ. - Tôi nói

Con Thảo ngồi xuống kế tôi và nói:

-Thôi. Kêu đồ ăn đi. Ăn xong rồi kéo ra quán ngồi.

-Uhm.

Vừa ăn, tôi vừa suy nghĩ. Từ sáng đến giờ có chuyện gì đó ko được hợp lí cho lắm, tôi có quên cái gì đó, mà ko biết là cái gì. Bỗng Alexx quay qua hỏi tôi:

-Thiện?

-Huh?

-Làm gì mà mặt chăm chú quá vậy? Có gì ko?

Cả đám quay qua nhìn tôi.

-Đâu có...đâu có gì đâu.

-Thiện mệt à? - Thằng Vinh hỏi.

-Ko...ko có. Thôi. Ăn nhanh đi rồi còn ra ngoải nữa.

15' phút sau, chúng tôi có mặt ở cái quán nước mà anh Phát nói. Đây nhìn giống như một cái bar lộ thiên. Phía bên trái là dãy bàn bar bán nước và những cái bàn nhỏ xung quanh, được che bởi một mái ngói lớn, còn phía bên phải là một sân khâu lớn, có điều hiện giờ đang mở nhạc ballad chứ ko có ai hát.

Cả đám bắt đầu tán đi tìm bạn bè. Cuối cùng, chỉ còn mình tôi ngồi chung với Alexx (Thằng Vinh đi đá banh với thằng Hải Long). Gió biển thổi vào càng lúc càng lớn, tôi tựa lưng vào ghế và thưởng thức ly sinh tố mãng cầu vừa kêu. Bỗng Alexx hỏi:

-Thiện.

-Huh?

-Alexx có thể hỏi Thiện vài câu ko?

-Dĩ nhiên. Hỏi đi?

-Làm sao để được nhiều người quan tâm như Thiện? - Alexx hỏi mà ko nhìn vào tôi.

-Nhiều người quan tâm...?- Tôi hơi bất ngờ với câu hỏi này - Chòi. Thật ra cũng ko nhiều lắm đâu. Uhm...thì, Thiện cũng ko biết.

-Nếu cho Thiện miêu tả về bản thân mình. Thiện sẽ miêu tả như thế nào?

-Ummm...nếu hỏi thế thì Thiện có thể nói mình là một người vui vẻ, thích có nhiều bạn bè và thích giúp đỡ người khác...Hihihi...

-Có khá nhiều điểm mà Alexx ko có...

-Làm sao nói vậy được...

-Câu hỏi tiếp. Thiện có tin vào tình yêu ko?

-Tất nhiên là có...

-Ngay cả đó là tình yêu giữa hai người con trai...

Lần này Alexx thôi ko nhìn ra biển nữa và quay lại tôi.

-Sao lại...

-Thiện đừng hỏi, trả lời Alexx đi.

Tuy hơi bất ngờ nhưng tôi cũng nở một nụ cười và đáp lại:

-Có sự khác biệt sao ?

Nhìn tôi một hồi rồi Alexx lại quay qua chỗ khác, nói nhỏ:

-Uhm. Có khác biệt sao...

-Hihi

-Câu hỏi cuối. Những chuyện Alexx hỏi nãy giờ, Thiện có thể ko nói ai nghe ko?

-Tất nhiên.

-Cám ơn Thiện.

-Uhm...

Một hồi sau chẳng ai nói chuyện với ai nữa. Tôi lại tựa lưng vào ghế và nhìn ra biển. Giai điệu nhẹ nhàng của "Nine Millions Bicycles" cùng với những đợt gió biển đã thực sự làm khung cảnh trước mặt tôi trở nên thật bình yên. Khép mắt lại, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Ko biết mình đả ngủ bao lâu, có lẽ là 30' hay gì đó, từ từ mở mắt ra, đánh thức tôi là tiếng cười của ai đó. Chậm chậm mắt, tôi nhìn lại người ngồi kế bên minh. Thay vì là Alexx ngồi ở đó thì bây giờ lại là thằng Tuấn Anh.

Ngủ hay thiệt. Ghế như vậy mà cũng ngủ được. Bái phục - Nó nói

Tỏ vẻ cảnh giác, tôi trả lời:

-Mệt quá thì cũng phải ngủ thôi.

-Uhm huh...-Nó nhìn tôi một cách thích thú.

-Mà bạn tên Tuấn Anh phải ko?

-Uhm huh...

- Bạn có thấy cái bạn ngồi kế mình nãy giờ ko?

-Không có. Lúc đến thì ko có ai ngồi hết, chỉ có mình you "ngồi" ngủ thôi.- Nó cười.

-Vậy sao...- Tôi ngó quanh, tuyệt nhiên ko thấy đứa nào trong đám bạn của tôi cả

-Sao? Ko thích tôi ngồi ở đây hả? Ko thích thì tôi đi chỗ khác.

-Đâu có...Bạn ngồi đi. Mình đâu có nói gì đâu...

-Ò..

Im lặng một hồi lâu. Tôi hỏi nó:

-Tuấn Anh.

-Gì? - Nó đang uống ly cà phê của nó.

-Hôm bữa bạn nói Fly to the sky 1988 nghĩa là sao.

-Thì là Fly to the sky 1988 chứ là gì - Nó cười.

-Ý mình hỏi là làm sao bạn biết cái nick đó? Bạn thấy nó ở đâu?

-Thì ở nơi mà nó có mặt chứ sao - Nó nhăn trán - Mà bạn ngộ nhỡ, cái nick đó có liên quan gì đến bạn mà bạn quan tâm thế?

-Uhm...thì...

Biết mình bị hố. Tôi bèn lấy cái ly nước của mình lên uống (lúc này chảy gần thành nước đá). Nó muốn chơi. Được, tôi sẽ chơi với nó.

-Nè...Tên Thiện phải ko?

-Uhm...

-Gió thổi hơi lạnh - Nó mơ màng nhìn biển.

-Mát thôi...lạnh gì.

-Lạnh. - Nó quay qua tôi - Lạnh mà. Lạnh nên người ta mới ôm nhau.

Nhìn quanh, tôi nói:

-Ai ôm...đâu có đâu.

-Nè.

Nó chìa cái điện thọai ra cho tôi xem. Bên trong màn hình là hình tôi và thằng Vinh đang ôm nhau lúc ở trong rừng dừa, nếu xét theo vị trí chụp thì nó đứng húp trong góc tối đằng sau lưng chúng tôi. Bất ngờ vì tấm hình, tôi lấp bấp:

-Làm sao...?

-Nói rồi mà. Trời lạnh - Nó nháy mắt với tôi.

-Thiện!!! - Cả đám bạn đi từ đâu đi lại và la lớn.

-Thôi. Bye bye nhé. - Nó đứng lên và đi về phía biển.

Thằng Vinh đi lại kế tôi và hỏi:

-Bộ Thiện quen nó sao?

-Ko..ko có...

-Vậy sao thấy nói chuyện?

-Àh ko..- Lúc này tôi mới quay lên thấy gương mặt của thằng Vinh, nó đang tỏ vẻ bực bội. - Làm gì bực bội vậy?

-Bực bội? - Con Thảo chồm tới nhìn vào mặt thằng Vinh - Đâu có, lúc chạy tới còn tươi lắm mà.

-Đâu có gì đâu? Mà sao Vinh thấy hai đứa nói chuyện?

Tánh thằng Vinh nóng, nói cho nó biết vụ tấm hình thế nào cũng có chuyện. Thằng Tuấn Anh chỉ đưa tôi coi chứ ko nói gì, có lẽ nó cũng ko có ý chơi tôi. Nghĩ thế nên tôi đã ko nói cho thằng Vinh nghe.

-Thì ngồi chung nên nói chuyện thôi. Mà nè, cả đám nãy giờ đi đâu vậy?

-À...đi xuống biển chơi nãy giờ. Thấy mày ngủ rồi nên ko có kêu - Con Liên nói.

-Còn Vinh. Mới đá banh xong hả? - Tôi hỏi

-Uhm. Đá với tụi A4.

Tụi nó lần lượt kê mấy cái bàn xung quanh lại để ngồi chung với nhau. Thằng Vinh ngồi kế tôi. Sòng bài được sắp lên, cả đám bay vào so găng với nhau.(Con Thảo ngồi được 1 chút rồi chạy đi theo thằng Nam). Xì dách...tôi làm cái.

................

-Con Thùy kia rút nữa ko mậy...- Tôi nói

-Rút chứ sao ko...4 lá rồi. Ngũ Long Công Chúa...hehe. - Nó quơ tay rút 1 lá.

Thằng Vinh ngồi sát tôi, hỏi:

-Hồi nãy Thiện và thằng Tuấn Anh nói gì vậy?

-Đâu có gì đâu. Nói qua nói lại vài câu à. Hahaha. Nhìn mặt mày là biết "ngủ luôn" rồi chứ ở đó "ngũ long"..hahaha.

-Nói qua nói lại...nhưng nói cái gì???

-Thì nó ngồi nên hỏi vài câu ấy thôi - Tôi quay qua thằng Vinh - Mà sao Vinh hỏi kĩ thế? Có gì ko?

-Ko có gì - Nó hầm hầm đi lại quầy nước mua nước.

-Vụ gì nữa đây? - Tôi thắc mắc.

-Thằng này khùng. Lúc đá banh còn thấy nó vui lắm mà. - Con Như nói.

Thằng Lập nói nhỏ vào tai tôi:

-Có người ghen đó...

-Ghen? Ghen cái gì?

-Giả ngu hả? Ghen với thằng Tuấn Anh chứ ai?

-Thằng Tuấn...À.. à - Tôi chợt hiểu - Hiểu hiểu.

Thằng Vinh mua một ly cà phê rồi lại ngồi xúông cạnh tôi. Nhìn nó, tôi chọc:

-Ê Lập. Thằng Tuấn Anh nhìn kĩ cũng đẹp trai đó chứ.

Thằng Lập bắt sóng, cũng hùa theo:

-Uhm...Hot Boy BTX mà. Nó ko đẹp thì còn ai đẹp nửa...hehe

-Tao cũng đồng ý. Tuy nó khùng nhưng nó quả thật đẹp trai - Con Như nói.

-Nó có nét hao hao giống Kim Thành Vũ. - Con Thùy tán thành.

-Thôi mấy má ơi. Mê trai thấy ớn. Đẹp thì đẹp, nhưng đâu có đẹp dữ vậy. Thiện! Kao rút. Nhất chín Nhì sình mày. - Con Liên nói.

-Nhìn mặt mày là biết sình rồi - Tôi cười - Nhưng tao nói chuyện với nó cũng thấy nó bình thường mà. Nhìn kĩ mũi nó cao ghê, ước gì tao được như vậy.

Tôi liếc qua thằng Vinh. Nó bực bội ra mặt.

-Mà hồi nãy mày với nó nói cái gì - Con Liên hỏi.

-Cũng ko có gì...hỏi chuyện thời tiết thôi.

-Mày quỡn

-Nào giờ...khà khà.

Thằng Vinh ngồi đó, ko nói gì suốt mấy tiếng còn lại. Nhìn nó hầm hầm cho nên cũng ko ai nói chuyện với nó. Tụi tôi đánh bài xong thì ngồi tán dóc, bàn đủ thứ chuyện, bàn con nhỏ này mặc áo tắm đẹp hay con nhỏ kia mặc đẹp hơn, rồi bàn vì sao biển mặn, nói một hồi, nói đến thiên thạch đụng Trái Đất luôn. Chỉ tới khi Mặt Trời dần khuýât bóng, một màu đỏ chót bao trùm cả bờ biển, thì cả bọn mới chịu đứng lên và đi về nhà trọ để nghỉ. Thằng Vinh ko hề nói chuyện với tôi trong suốt đoạn đường về nhà trọ nhưng do hiểu nguyên nhân vì sao nên tôi cũng ko hỏi gì. Có điều có một cảm giác vui vui hiện lên trong tôi. Ghen ư? Ghen vì tôi ư? Nghĩ đến đó, tôi chợt bật cười.

Vừa bước vô căn nhà trọ. Tụi tôi mạnh ai nấy trải chiếu gối ra và nằm xuống để nghĩ mệt. Thằng Vinh tuy vẫn còn bực bội nhưng cũng lại ngồi kế tôi, tôi nằm mà nhìn nó cười hoài. Tôi hỏi:

-Ê bạn. - Tôi lấy cù chỏ đụng người nó - Làm gì mặt hầm hầm hoài vậy? Mất sổ gạo hả? Hihi

-Không có gì...tự nhiên bực bội thôi.

-Khìn. Hihi

-Làm gì cười?

-Ủa...cười kệ tui. Cấm hả? - Tôi lấy tay chọc lẹt nó.

-Giỡn ha...

Nói xong, nó đè lên người tôi để chọt lét. Hai đứa quần qua quần lại một hồi, thấm mệt, tôi đẩy nó ra. Chịu cười trở lại, nó nói:

-Cũng mạnh dữ ta? Haha.

-Hai ông nội con quỡn ghê - Con Thảo mới về, đang đứng ở cửa.

-Ủa? Cái thứ mám trai bỏ bạn mà cũng có quyền phát ngôn nữa sao - Tôi chăm chọc.

-Má mày. Mệt quá - Nó chạy lại, nằm đè lên bụng tôi.

-Vấn đề cân nặng...đề nghị bạn xài Apeton Fat Loss. - Tôi nói.

-Kệ tao mày. - Nó chồm lên - Ê...lát nữa đi chợ với tao.

-Chi?

-Ờ...nói luôn. Tụi bây!

-Gì? - cả đám hỏi.

-Tối nay tổ chức tiệc ngoài trời ha.

-Tiệc ngoài trời? Là sao - Con Liên chồm dậy để hỏi.

-Thì đốt củi ngoài trời, rồi mua đồ ăn về nướng, khoảng tối tối.

-Ủa? Chứ mày ko đi dance party à? - Tôi hỏi.

-Thì đi xong rồi về làm. Chứ party chừng 10h là hết rồi. Vậy ha? Đốt ở đây nè, ngay đằng sau nhà nè. Có cái khoảng trống giữa căn nhà vời rừng dừa đó.

-Trời. Định nhát ma kao hả Thảo - Con Liên nói.

-Ma gì má. Thì ngồi chơi...chứ hổng lẽ 11h ngủ.

-Cũng được. Quyết định vậy đi. Giờ tao đi ngủ. - Con Thùy nói.

-Vậy lát tao đi mua đồ ăn, rồi về chia tiền lại ha?

-Ok - cả đám nói.

Quay qua tôi, nó nói:

-Ha Thiện. Đi với tao ha?

-Mày rủ con Liên kìa, sao kêu tao hòai vậy? - Tôi mệt mỏi.

-Nhưng tao thích đi với mày à. Ha Thiện? Đi...đi...đi mà...năn nỉ đó.

-Thiệt tình. Tao nhớ kiếp trước tao đâu có ăn hết của ông nội nhà mày đâu, mà giờ ám tao dữ vậy?

-Đi đi...đi đi...Thiện đẹp trai...

-Roài...Ok.

-Yeah...!!! Tao ngủ - Nó nằm xuống, lấy chân gác ngang đùi tôi mà ngủ.

-Mẹ mày đẻ lộn rồi...mày cốt khỉ chứ ko phải cốt người...

-Hehe. Tao thăng.

Thằng Vinh quay qua tôi cười, rồi cũng nằm xuống ngủ. Lấy tay nựng má tôi một cái rồi nhắm mắt lại (nằm kế, mặt hướng sang tôi). Tôi kêu Alexx tắt dùm cái đèn, một màn đêm rủ xuống và cả đám chìm vào giấc ngủ.

................................

-Được rồi...được rồi...đú ít nó dòm...đú nhiều trai nó chạy đó.

-Hehe...kệ tao. Mà mày thích ăn cốt lếch hay sườn hả?

-Sườn đi...cốt lếch tao ko hảo?

-Ok!

Tụi tôi đang đứng ngay quầy thịt của chợ đêm Vũng Tàu. Nhìn điện thoại là 7h tối, thành phố đã lên đèn. Tôi nhìn xung quanh, từng dòng xe tấp nập chạy ngang qua, từ những tấm biển quảng cáo tỏa xuống con đường trước mặt tôi một dãi màu sắc huyền ảo và xa là biển đang vỗ sóng rì rầm. Có điều, tôi ko hề thích biển về đêm, nó làm cho tôi có một cảm giác ko an toàn.

-Hồi nãy tụi kia hẹn ở chỗ quán nước luôn phải ko? - Tôi hỏi.

-Uhm. 8h có mặt ở đó. Đi Thiện. Đi qua bên kia tao mua thêm vài món nữa.

-Uhm.

Hai đứa chui lên chiếc xe xích lô và bắt đầu đi. Gió thổi lồng lộng xung quanh tôi.

-Thảo. Mày quen thằng Nam cũng được hai năm rồi phải ko? - Tôi chợt hỏi.

-Uhm...từ năm lớp 10 đến giờ.

-Tuy tao tôn trọng quyết định của mày. Nhưng ở thằng Nam...tao hỏi thiệt. Có gì để cho mày thích? Ốm nhôm ốm nhách, mặt thì lầm lầm lì lì, chả có sức sống.

Nó im lặng một lúc rồi nói:

-Tao cũng ko biết. Trai theo tao cũng nhiều nhưng tao chỉ thích có mình nó. Nó đẹp trai nè...nhà nó giàu lắm đó con...-Nó dảnh mỏ lên.

-Tao ko tin mày mê nó vì chuyện đó.

-Uhm thì. Thật tình tao cũng ko biết. Tao gặp nó lần đâu khi cả bọn qua nhà nó học nhóm. Nhìn nó lạnh lùng, nhưng rất chu đáo, học lại giỏi và đặc biệt nó ko mám gái như tụi trời đánh kia. Nhìn nó tao có cảm giác khó tả, tao thích cái vẻ đó của nó...- Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp - Cũng đek hiểu, tình yêu khó hiểu lắm mày ơi.

-Ok. Tao đồng ý. Tao ko hỏi nữa.

-Uhm.

Lay hoay mua đồ chừng 15' nữa thì chúng tôi về nhà trọ. Món mà con Thảo chọn là sườn nướng, bắp nướng và thịt viên nướng..hic...ăn kiểu này chắc ung thư sớm. Nhà trọ lúc này vắng tanh, tôi và con thảo mất 10' để rửa hết đống đồ dùng trong bếp. Sau khi ướp thịt xong, chúng tôi đi qua phòng chị chủ nhà để nhờ chỉ để dùm thịt trong tủ lạnh. Bước vào cửa phòng, chúng tôi thấy chỉ đang ở trỏng.

-Chị ơi. Hihi. Chị cho tụi em để nhờ mấy miếng thịt trong tủ lạnh được ko? - Con Thảo hỏi.

-Thịt gì em?

-Àh. Tụi em định tổ chức cắm trại đêm nay. Nhưng khuya lận, nên tụi em định nhờ chị cho để nhờ tủ lạnh mấy miếng thịt. Tối tụi em lấy. Được ko chị? - Tôi nói

-Được chứ em. Mà tối khoảng mấy giờ? Sợ trễ quá thì chị ngủ.

-Dạ...chắc khoảng 10h.

-Ok. Vậy thì được.

-Cám ơn chị. Hìhì.

-Àh phải. Tụi em có thấy cái chị hồi sáng đi chung với chị ko?

-Chị nào?

-Cái chị mà kêu chị hồi sáng đó. Lúc chị đang đứng với cô Trang.

Hình ảnh một cô gái đen đen thoáng hiện lên trong đầu tôi.

-Dạ ko? - Hai đứa cùng đáp. - Trưa giờ em ko có thấy.

-Lạ thật. Hồi trưa chị kêu nó đi kiểm tra phòng, mà sao đến giờ ko thấy nó quay lại. Thiệt tình.

-Kiểm tra phòng? - Tôi sực nhớ - Àh phảị, chính chị đã kêu chị đó đi kiểm tra phòng của tụi em phải ko?

-Uhm. Chị kêu nó đi kiểm tra phòng hồi sáng. Lúc về nhà, chị có thấy chìa khóa trên bàn, nhưng lại ko thấy nó đâu. Chả biết nó đi đâu. Thôi. Cám ơn các em nhé. Đi đi...Coi chừng trễ party.

-Dạ. Thưa chị em đi - Hai đứa cùng nói.

-Uhm. Bye bye tụi em.

Vừa bước ra khỏi cửa là con Thảo nói:

-Thấy chưa. Tao nói rồi mà. Mày cứ hay lo.

-Uhm...lần này là tao đa nghi...

Từ đằng xa là tôi đã nghe được tiếng nhạc. Vừa bước vào khu vực quán nước là đông chật ních người. Con Thảo thấy thằng Nam đã vội chạy lại, bỏ mình tôi giữa đám đông. Ko thể thấy được ai hết, tôi bèn đi lại quầy nước và kêu cho mình một ly capuchino rồi ngồi xuống cái bàn gần đó. Âm thanh từ cái dàn loa chính ngay sân khấu và từ mấy cái loa nhỏ để rải rác vang dội khắp cả bãi biển.

Ngoài rìa là những cái bàn nhỏ với ghế để ngồi, còn khoảng trống ở giữa, đối diện sân khấu là chỗ để nhảy, lúc này nó chật ních người. 8h kém 5 rồi mà chưa thấy ai - tôi tự nghĩ.

Ngồi một mình, tôi lắc lư theo điệu nhạc dance (nó đang mở bài mà tôi thích), xung quanh có khá nhiều người đang nhảy...điều đó làm tôi có cảm giác....hihi...muốn nổi loạn. Do hơi lạnh nên tôi mặc áo khoác bên ngoài cái áo thun ba lỗ đen và đeo khá nhiều phụ kiện trên người nên nhìn tôi khá là nổi bật. Mới 10' đầu là tôi đã thấy hai đứa con trai liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt cực kì "khó hiểu". Đang ngồi thì bỗng nhiên có người khìu vai tôi.

Sao ngồi một mình vậy? - Thằng Tuấn Anh hỏi.

Nở nụ cười đáp lại, tôi trả lời:

-Uhm. Có hẹn với tụi bạn mà sao thấy mất tiêu.

-Uhm...

-Bạn gái đâu mà đi một mình vậy...

-Ăn trúng gì nên ở nhà trọ luôn rồi.

-Tội vậy...bạn đó nhìn khá dễ thương...

Nó hờ hững trả lời:

-Vậy sao...cũng bình thường thôi.

-Khiêm tốn wá đấy. - Tôi cười

-Sự thật là vậy.

-Uhm huh..

Im lặng một hồi, tôi hỏi nó:

-Nè. Tuấn Anh. Vụ tấm hình...

Nó quay qua nhìn tôi, cười rồi trả lời:

-Yên tâm. Xóa rồi.

-Xóa rồi???

-Uhm. Thẻ nhớ ko đủ chỗ để...

Nhìn nó một cách khó hiểu, tôi nói:

-Vậy sao...vậy cám ơn...

-Đâu liên quan gì bạn mà phải cám ơn. - Nó nhìn tôi một cách hứng thú.

Nào giờ, tôi là một người rất hay để ý và nhạy cảm, cho nên tôi thường có thể nắm bắt được người đang nói chuyện với mình suy nghĩ cái gì. Nhưng đây là lần thứ hai, tôi ko thể làm được điều đó (lần đầu là ở rừng dừa..hic)

-Uhm thì...mà thôi...ko có gì.

-Uhm huh.

Ngồi một hồi, tôi đứng dậy để đi lại quầy nước xin tí sữa (ly capuchino đắng quá). Vừa bước tới quầy thì con Liên từ đâu lao tới, la lớn:

-Ê! Nãy giờ mày ở đâu vậy?

-Trời. Tao hỏi mày mới đúng. Thì ngồi đằng đó đó.

-Ngồi một mình hả?

-Àh ko. Tao ngồi với... - Tôi quay lại nhìn chỗ bàn khi nãy, nhưng ko thấy thằng Tuấn Anh đâu - Ủa...đâu mất tiêu rồi?

-Thằng khùng...nè. Lại đây! Tụi nó ở đằng kia kìa.

-Uhm.

Đi xuyên qua đám người đông đúc phía trước, tôi liền thấy cả bọn đang tụ tập quanh một cái bàn.

-Mẹ. Nãy giờ tụi bây ở đây đó hả?Làm tao kiếm ko thấy - Tôi nói

-Còn nói. Đi lanh quanh kiếm mày nãy giờ.- Con Thùy xực lại.

-Ủa? Thằng Vinh đâu?

-Đây nè. - Thằng Vinh ở đâu lù lù xuất hiện sau lưng tôi - Nãy giờ Thiện ở đâu vậy? Vinh kiếm ko thấy?

-Àh...phía bên kia lận. Ngay cái bàn khuất, chắc Vinh ko thấy.

-Uhm. Ăn uống gì chưa? - Nó hỏi

-Rồi. Hồi nãy đi với con Thảo có ăn một tô bún bò huế "chưa tới".

-Chưa tới? "Chưa tới" nghĩa là sao?

-Là mới tới Đà Nẵng, chứ chưa tới Huế.

-Là sao - Cả đám hỏi.

-Hihi. Thì cái tô bún đó lạt nhách! Chả nghe tí mùi Huế. Dân biển đúng ăn gì cũng lạt hết.

-Bà!!! Thì nói mẹ nó lạt đi. "Chưa tới"! Làm màu - Con Liên cười

-Hehe. Kệ tao.

Từ phía sân khấu vọng lên một giọng nói. Và theo như giọng nói đó thì sẽ có một ca sĩ nước ngoài lên ca và kêu mọi người đứng lên nhảy. Mở đầu là bài remix của "Don't stop the music".

-Ê. Lại đằng đó nhảy đi. - Tôi nói.

Cả đám liền đứng lên và đi lại phía gần sân khấu để nhảy. Đèn flash từ 4 bên chíu đi khắp nôi, biến cả chỗ đó thành một cái sàn nhảy thu nhỏ. Nhạc dồn dập từ mọi phía, đến lúc này thỉ ko còn ai ngồi nữa mà ai cũng đứng lên để hòa theo điệu nhạc sôi động.

Thằng Vinh nhảy với con Thùy, tôi nhảy với con Liên, còn Alexx thì nhảy tay ba với thằng Lập và con Như. Tụi nó nhảy và phô ra hết tất cả những động tác khuê gợi mà tụi nó biết (con Như nhảy Hip Hop). Cả bọn đứng sát nhau, nên con Thùy nói nhỏ vào tai tôi (nhưng thằng Vinh nghe):

-Ê bạn. Tháo áo khoác ra đi. Phô vài đường coi.

-Chi? - Tôi nói.

-Biết nhảy hả ta. Chỉ vài đường đi - Thằng Vinh nói.

-Muốn thiệt sao - Tôi cười với nó.

-Đóng phim ai coi. Nhảy đê!!! - Con Thùy thúc.

-Nhưng thiếu...một người - Tôi nói.

-Ai? - Thằng Vinh hỏi.

Vừa định trả lời thì tôi nghe một tiếng "Thiện!" rõ to từ phía bên kia. Quay qua, tôi thấy con Thảo đang tiến tới, đang từ từ kéo cái áo nó lên và để hở nguyên cái bụng. Quá hiểu, tôi cũng đi lại phía nó và từ từ tháo cái áo khoác ra. Vừa chạm mặt nhau, tôi quăng cái áo khoác cho thằng Vinh và bắt đầu nhảy với con Thảo.

-Woa!!!

-Gắt !!!

-Oh ho!!!

Con Thảo nhảy cực kì sexy. Hai chân của nó luồn vào hai chân của tôi và hai tay nó mò khắp người tôi. Quá quen với việc này cho nên tôi cũng ko khách sáo, tôi phối hợp với nó một cách khá ăn ý, hai đứa tôi quấn vào nhau như hai con rắn và lắc theo nhạc một cách hài hòa.

Được một lát thì thằng Tuấn Anh từ đâu đi vào nhảy chung, tôi đứng chính giữa hai đứa. Không hẹn mà gặp, cả hai đứa nó nhảy như thể đang tranh giành một mình tôi. Bị buộc phải nhảy nhưng thỉnh thoảnh tôi có liếc qua nhìn thằng Vinh. Lúc này, nó đang nhìn thằng Tuấn Anh bằng một cặp mắt hình viên đạn. Thấy ko ổn, tôi liền tách ra và nhảy với con Thảo.

Có điều khi tách ra, tôi vô tình nghe được tiếng một thằng kế bên nói :"Con nhỏ đó nhảy như con đ*. Nhìn là muốn đ**. Haha". Tôi liền ngưng nhảy và quay qua nói lớn:

-Ê! Mới nói gì đó?!

Hai đứa vừa nói quay qua nhìn tôi:

-Nói gì kệ mẹ tao.

Cả đám bạn tụ lại quanh tôi, một số người đứng xung quanh cũng ngưng nhảy và theo dõi diễn biến.

-Gì vậy Thiện? - Con Thảo hỏi.

Tôi thuật lại cho con Thảo nghe. máu nóng tôi lên tới đầu. Tôi ghét nhất là đàn ông mà gọi phụ nữ bằng từ đó và nhất lại là bạn thân của tôi.

-Ê. Hai thằng chó! Bảnh nói lại coi. - Con Thảo nói lớn.

Thằng cao hơn chỉ vô mặt con Thảo và nói lớn:

-Tao nói mày là con đ** đó. Rồi làm gì tao.

Nó vừa nói dứt câu là tôi liền dồn hết sức bình sinh vô cánh tay phải và nện vào mặt thằng đó một cú đấm rõ mạnh. Thằng kế bên thấy vậy liền đẩy tôi ra và dộng vào mặt tôi một cái. Nhưng nó chưa kịp làm thế thì từ đằng sau một cánh tay đã nắm lấy tay nó và bẻ ngược trở ra.

Nó vừa nói dứt câu là tôi dồn hết sức bình sinh vô cánh tay phải và nện vào mặt thằng đó một cú đấm rõ mạnh. Thằng kế bên thấy vậy liền đẩy tôi ra và dộng vào mặt tôi một cái. Nhưng nó chưa kịp làm thế thì từ đằng sau một cánh tay đã nắm lấy tay nó và bẻ ngược trở ra.

Tôi quay qua nhìn, chỉ với một động tác đơn giản, thằng Tuấn Anh đã khóa được hai tay của thằng đó. Nhưng liền sau đó tôi biết rằng mình đã sơ ý, thằng vừa bị tôi đánh đã đứng dậy và đá thẳng vào bụng tôi. Nhăn mặt một cái vì đau, tôi té ra đằng sau. Con Thảo liền chụp mạnh lấy áo tôi để tôi khỏi ngã xuống đất.

Ngay lúc đó, tôi thấy thằng Vinh từ đằng sau bay tới và đấm thẳng vào mặt thằng vừa đá tôi. Tiếp theo sau, nó nắm đầu của thằng đó và dộng thẳng vào cái cột cây kế bên. Chưa chịu thôi, nó còn lấy chân liên tục húc mạnh vào bụng. Mặt thằng đó tái xanh đi, thấy ko ổn, tôi và con Thảo chạy lại níu nó ra.

-Bỏ đi Vinh. Đừng đánh nữa!!!

Cố gắng vùng vẫy khỏi hai tụi tôi, nó chửi vào mặt thằng đó:

-Má!!! Mốt đánh lựa người nha mậy.

Khoảng 3-4 nhân viên bảo vệ đang đi về phía gây ra tiếng ồn. Thấy thế, tôi liền nắm áo thằng Vinh và nháy mắt với cả đám đi khỏi chỗ đó.

Một lát sau, cả đám tụ tập ngay bãi biễn. Tôi nói:

-Bực mình. Làm mất cả hứng.

-Mà hai thằng đó cũng láo thiệt. Mày đánh là đúng - Con Liên nói.

-Mà công nhận mày làm lẹ thiệt đó Thiện. Tao chưa kịp nói gì là mày dộng nó rồi. - Con Thùy "trách".

-Hihi. Tao nhịn ko được. - Tôi thở vì mệt, cái bụng làm tôi thấy hơi đau.

-Mà nó đá Thiện có sao ko? - Thằng Lập hỏi.

-Ko sao. Một cái nhằm nhò gì.

-Thiện đó!!! Mai mốt có đánh làm ơn lui ra đằng sau dùm! Đã cận mà còn xung! Lỡ nó ko đá mà dộng vào mặt Thiện rồi sao, ngồi mò kiếm mắt kiếng à!!! - Thằng Vinh la lớn.

-Đâu đến nỗi tệ vậy - Tôi nhăn mặt.

-Hừ. Nhớ đó. Mai mốt đừng có đánh nữa!!!

-Biết rồi khổ lắm nói mãi. Mà nè, bộ Vinh có học võ hả? Sao đánh bài bản thế?

-Ko có học nhưng ra đời kiếm ăn với người ta thì phải biết vài đừơng chứ.

-Hihihi. Ghê ghê.

-Mà hồi nãy hên thằng Tuấn Anh bay lại kịp. Ko là cái mặt mày dính chấu rồi - Con Như nói.

-Uhm. Công nhận nó làm lẹ thiệt - Tôi đồng ý.

-Mà sao nó lại bênh mày? Tụi bây có quen sao? - Con Thùy hỏi.

-Thì cũng nói chuyện vài lần thôi... - Cảm nhận được sát khí, tôi bèn sửa lời - Có gì đâu, chắc nó đứng gần nên giúp đó mà.

-Uhm.

Con Thảo quay qua nói với cả đám:

-Quỷ ma. Làm tao mất vui. Thôi, tao đi kiếm thằng Nam đây. Lát nữa gặp tụi bây ở nhà trọ nhé. Thiện. Nhớ lấy thịt đó.

-Ok.

Nói xong nó liền chạy vô bờ. Tôi quay qua nói với cả đám:

-Tụi bây đi đâu đi đi. Vô trỏng chơi lại đi. Tao về nhà trọ lấy thịt rồi chuẩn bị. Khoảng 45' nữa có mặt ở nhà trọ.

-Để Vinh đi với Thiện.

-Ok. Vậy đi. Lát gặp ha.

-Ok - cả đám nói.

Tôi và thằng Vinh đi về phía nhà trọ. Đang đi thì nó hỏi:

-Nè. Ko đau thiệt chứ? - Nó nhăn mặt.

-Ko mà. Thiện đâu có yếu dữ vậy.

Tỏ vẻ ko tin, nó đi lại đặt tay lên bụng tôi và kéo áo lên.

-Trời!!! Bầm tím như vậy mà ko sao đó hả??? - Nó la lớn.

-Thì hơi ê chút thôi. Ko sao đâu.

-Ko sao cái đầu Thiện!!! Thiệt tình luôn. Về nhà trọ đi, Vinh thoa dầu cho. - Nó nửa nạt nửa lo.

-Vinh mới là thiệt tình. Thiện đâu phải con gái, cũng đâu phải con nít. Thiện chịu được mà. Ăn dộng vài cái có sao đâu.

-Nói lẫy nửa hả. Nói rồi đó. Mai mốt Thiện đừng có đánh lộn nữa. - Nó nói giọng ra lệnh.

-Ra lệnh cho Thiện đó hả? - Tôi nghiêm mặt lại, tôi ko thích ai ra lệnh cho tôi.

Thấy thế, nó tỏ vẻ lúng túng:

-Ko. Ý Vinh ko phải vậy. - Nó hạ giọng - Vinh chỉ ko muốn Thiện đánh lộn, thế thôi.

-Tại sao?

Im lặng một lúc, nó nói:

-Vinh ko biết...Thiện biết vậy là được rồi.

Nở một nụ cười thay đổi ko khí, tôi lấy tay khìu mặt nó:

-Giỡn với Vinh thôi. Ok. Mai mốt Thiện ko đánh nữa, mà sẽ kêu Vinh đánh ha. Được ko?

Nó cũng cười đáp trả:

-Hihi. Vậy cũng được. Có điều nhớ gọi trước cho 115, có gì hốt Vinh đi cho lẹ.

-Hahaha. Thôi. Đi lấy thịt.

-Uhm.

Hai đứa tôi đẩy cửa bước vào phòng. Vừa thấy tôi, chị chủ nhà đã lên tiếng:

-Ủa. Lấy thịt hả em? Sao sớm vậy?

-Dạ. Tại có một vài sự cố ngoài ý muốn xảy ra ạ. Hihi - Tôi trả lời.

-Vậy à.

Lấy thịt xong, tôi quay qua cám ơn chỉ một tiếng rồi đi ra khỏi. Vừa về tới nhà trọ, tôi liền đi đến cái bếp để bày thịt ra. Nhưng chưa đi đến cái bếp thì thằng Vinh đã vịn tôi lại và kéo tôi ngồi xuống. Nhìn tôi cười, nó kéo cái áo tôi lên và thoa dầu. Tôi cũng để mặc cho nó làm, ý kiến ý cò mắc công nó làm cho một tăng nữa.

-Con trai gì đâu mà da trắng quá trời. - Nó vừa xoa vừa nói.

-Hồi nhỏ tắm sửa tươi đó. - Tôi cười.

-Hihi. Vinh nhớ hồi đó, mỗi lần Thiện tắm là ginh nguyên cái thao lớn ra trước cửa nhà. Vừa giỡn vừa tắm vừa la um sùm.

-Hahaha...uhm...tôi vậy đó. Vậy mà có người cũng nhảy vô tắm chung mới ghê...haha.

-Trời. Là Thiện rủ Vinh chứ bộ. - Nó cười.

-Hehe. Nhớ lại hồi đó dzui ghê, Hai đứa cởi truồng ngồi tắm trong cái thao...

Nói tới đó, đột nhiên hai đứa nhìn nhau im bặt. Với khung cảnh hiện tại, hai từ "cởi truồng" của tôi đã gây ra hiệu ứng ngoài ý muốn. Tôi ko cố ý nhưng ánh mắt thằng Vinh khiến tôi phải im lặng. Nó cũng ngừng xoa dầu và nhìn thẳng vào tôi. Tôi cũng nhìn lại nó, khoảng cách giữa hai đứa lúc này chỉ còn chừng nửa mét.

Bây giờ tôi mới thấy, khuôn mặt thằng Vinh nhìn gần cực kì có nét và từ nó toát ra một vẻ phong trần khá ấn tượng. Cái áo sơ mi trắng bị sút nút của nó làm lộ ra một bộ ngực đầy đặn. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Từ từ, nó tiến lại gần tôi.

Bây giờ tôi mới thấy, khuôn mặt thằng Vinh nhìn gần cực kì có nét và từ nó toát ra một vẻ phong trần khá ấn tượng. Cái áo sơ mi trắng bị sút nút của nó làm lộ ra một bộ ngực đầy đặn. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Từ từ, nó tiến lại gần tôi.

Mặt đối mặt, tôi hoàn toàn mất sự chống cự trước nó. Chậm rãi, nó từ từ đặt môi lên môi tôi. Ướt. Tôi thả lỏng toàn thân, mắt nhắm lại. Nó một tay chống, một tay vuốt nhẹ má tôi. Nó hơi vụng về để mũi đụng vào mũi tôi....nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được lưỡi của nó đang tiến sâu trong miệng mình. Một nụ hôn mạnh mẽ. Nhưng một lần nữa, hình ảnh một đứa con trai lại xẹt qua đầu tôi. Ngay lập tức, tôi quay đầu qua phía bên trái, để lại thằng Vinh đang ngơ ngác nhìn tôi. Nó hỏi:

-Sao vậy...?

Ko nhìn vào mắt nó, tôi trả lời:

-Ko có gì.

Nó ngồi xuống bên cạnh và nhìn chầm chầm vào tôi, tay nó nắm lấy tay tôi. Được chừng một lát, nó toan nói gì đó thì tôi liền lên tiếng:

-Thôi. Ra chuẩn bị đi. Tụi nó sắp về rồi.

-Uhm.......

Hai đứa tôi lần lượt khinh mấy đồ cần thiết ra bãi cát phía sau. Thằng Vinh sau đó chạy đi kiếm củi khô, còn tôi trải chiếu ra. Tôi nghe nó nói "Xin lỗi" khi đi ngang qua tôi, nhưng chưa kịp nói gì thì nó đã chạy đi mất.

Lay hoay một hồi cũng xong, tôi bèn ngồi chờ tụi nó về. Nhưng có một cái gì đó ở trong rừng dừa đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi liền bước vô khu rừng và đi chừng 30m là tôi biết được đó là cái gì. Đó là một đống chiếu bị bỏ đi, tôi thấy hơi lạ vì những cái chiếu đó ko hề có dấu hiệu bị hư hại hay lủng lỗ gì cả và tấm chiếu chính giữa hình như đang quấn một cái gì đó khá lớn. Thắc mắc, tôi liền đi lại để giỡ cái chiếu ra xem trong đó là gì. Nhưng chưa kịp làm thế thì có ai đó đã chụp lấy vai tôi. Tôi quay qua và trước mặt tôi là anh chàng phụ quét nhà hồi sáng.

-Em làm gì vậy? - Ảnh hỏi.

-Àh...em định mở coi trong cái chiếu có gì thôi? - Tôi cười.

-Ko có gì trong đó đâu. Mấy cái chiếu này bị dính sình, anh giặt mãi ko ra nên anh quăng thôi.

-Uhm huh...

-Anh quấn chung với mấy đống thịt hư trong bếp, anh dự định mai đem quăng. Nếu em ko ra thì sẽ thúi lắm đấy.

-Hihi. Okay. Mà anh tên gì thế?

-Àh..anh tên Lâm.

-Uhm. Anh Lâm. Thôi...mình đi ra. Chắc tụi bạn em cũng về rồi.

-Uhm.

Hai chúng tôi bước ra khỏi chỗ đó và đi lại căn nhà. Lúc này căn nhà đã chậc ních người, tụi bạn tôi đã về và ngồi xung quang cái đống củi mà thằng Vinh đang xếp.

-Ủa? Mày ở đâu ra thế? - Con Thùy hỏi.

-Thám hiểm rừng sâu - Tôi cười.

-Thôi, Anh đi nhé. - Anh Lâm nói.

-Khoan đi đã. Ngồi ở đây chơi với tụi em một chút đi. - Tôi nói.

-Uhm. Đúng đó. Nhà trọ giờ cũng chậc ních người. Cũng đâu có gì cho anh làm. Ngồi chơi..hihi - Con Liên tán thành.

-Vậy...

-Vậy gì nữa. Anh ngồi xúông đi. Tụi em sẽ đãi anh ăn thịt nướng. - Thằng Lập xông xáo.

-Vậy thì anh ko khách sáo...hihi.

-Con Thảo đâu? - Tôi hỏi.

-Hồi nãy nó về nó nói đêm nay nó ko về. Nó đi với thằng Nam. - Con Như nói.

-Con mắm này. Làm sao lúc đi đeo ba lô đằng sau, lúc về mang ba lô đằng trước luôn đi. - Tôi nói.

-Cũng tốt mà. Hahaha. - Con Thùy cười sặc sụa.

-Thôi. Đốt lửa lên đi Vinh.

Thằng Vinh bật hột quẹt đốt lửa lên. Con Liên lấy máy iPod của nó gắn vào dàn loa và mở nhạc. Tụi tôi chụm lại để nướng thịt, nhưng con Thùy và con Như đã xô hết ra và dành nướng. Ở ko, tôi, Alexx, thằng Lập và con Liên liền gầy sòng tiến lên tiếp. Anh Lâm và thằng Vinh cứ ở sau nhắc cho tôi, ba đứa kia la ó phản đối um sùm. Alexx coi vậy mà cao cơ, có thể nhớ hết bài và đánh ngang sức với tôi luôn, nhìn lầm lì vậy mà có võ. Đánh một hồi thì hai đứa kia đem sườn và thịt nướng lại. Vừa cắn một miếng là tôi la um sùm:

-Trời!!! Tụi bây đầu bếp hay đầu độc vậy !!???

-Sao vậy? - Con Thùy hỏi

-Sống nhăn à. Nướng lại đi!!!

-Thiện khó khăn quá đấy. - Thằng Vinh nói.

-Trời. Vinh giỏi thì ăn đi.

-Để anh nướng cho. - Anh Lâm nói.

-Chòi. Vậy làm phiền anh nha. Đồ kén chọn - Con Như quay qua kí đầu tôi.

Anh Lâm quả thật nướng thịt ăn rất ngon. Hỏi ảnh thì ảnh nói hồi đó cũng thường đi những party như thế này nên có kinh nghiệm. Cả đám vừa ăn vừa ngồi nói chuyện với nhau cho đến khuya.

Chừng 11h30 là đứa nào cũng đuối, mạnh ai nấy đều nằm xuống chiếu mà ngủ. Coi như cả đám đêm nay ngủ ngoài trời hết. Thằng Vinh tựa lưng vào cây để ngồi và giang hai chân ra để tôi có thể ngồi dựa vào ngực nó mà chơi game điện thoại.

Giai điệu nhẹ nhàng của " Song from secret garden" làm cho ko gian xung quanh vốn đã yên tĩnh nay trở nên thơ mộng và yên lành. Ngồi một hồi, thằng Vinh lấy áo khóac của tôi khoác lên cho hai đứa, tôi quay qua cười với nó và nó đáp lại bằng một cái nhìn đầy trìu mến.

Chơi chừng một lát nữa là tôi mỏi mắt, tôi bèn bỏ máy vô túi và ngồi nhìn ngọn lửa. Ngọn lửa đang bập bùng cháy ở giữa dường như cũng ko ấm bằng hơi ấm từ ngực của thằng Vinh. Tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập phát ra từ nó. Chợt một cơn gió thổi qua, khiến tôi phải chui vào người thằng Vinh để tránh cái lạnh. Nó lấy một tay để lên eo tôi và một tay vuốt nhẹ má tôi. Dựa đầu vào ngực nó, tôi từ từ nhắm mắt lại.

Một đêm ko mây và đầy sao, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi khắp nơi và khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên cực kì lãng mạn. Tôi ko còn suy nghĩ được gì nữa, đối với tôi bây giờ chỉ còn một cảm giác bình yên và hạnh phúc đang lan tỏa khắp cơ thể. Lại một cơn gió thổi qua và tôi chìm vào giấc ngủ

Bị lóa bởi tia nắng sớm, tôi chợt thức dậy. Từ từ dụi mắt, tôi nhìn xung quanh. Thằng Vinh vẫn đang ngủ kế bên tôi và cả đám thì cũng chưa có ai thức dậy. Đồng hồ mới chỉ 6h30. Tôi đắp cái áo khoác lên cho thằng Vinh xong rồi đứng dậy và đi vào nhà tắm rửa.

Thời tiết cuối thu mà se lạnh và ko khí ẩm ướt ảm đạm một cách bất thường. Thay đồ xong thì tôi thấy cả đám cũng đã dậy gần hết. Thằng Vinh còn say ke nên vừa vô tới nhà là đè tôi xuống và nằm lên đùi tôi ngủ tiếp. Để mặc cho nó ngủ, tôi ngồi nghe nhạc. Và chừng một lát sau là cả đám đã thay đồ xong và ngồi xung quanh tôi.

-Ngủ ngoài đó lạnh thiệt - Con Như nói.

-Uhm...nửa đêm lạnh run. - Con Thùy tán thành.

-Đúng thế. À mà phải. Cho Lập hỏi. Khoảng gần sáng, có ai nghe tiếng gì lục đục ko? - Thằng Lập hỏi.

-Ko...ko có - Cả đám trả lời.

-Sao vậy? - Tôi hỏi.

-Àh ko...tại lúc đang ngủ Lập nghe cái gì đó rẹt rẹt rồi cái đùng, làm Lập tỉnh ngủ, nhưng mở mắt ra thì ko thấy cái gì hết.

-Uhm. Chắc tiếng gió thổi rừng dừa ấy mà - Nói thế chứ hình như tôi cũng có cảm giác là đã nghe tiếng động giống như vậy trong lúc ngủ.

-Có lẽ vậy...

-Mà nè. Hình như còn thiếu một đứa. Con Liên đâu? - Tôi hỏi.

-Uhm ha. Nãy giờ ko thấy nó. Hồi nãy ai dậy sớm nhất? - Con Thùy hỏi.

-Tao. Mà tao ko có thấy nó. - Tôi nói.

-Chắc nó đi đâu ròi chứ gì. Thôi. Đi ăn sáng đi. - Con Như nói.

-Vinh!!! Dậy đi!!! Đi ăn sáng. - Tôi nói lớn.

-Uhm - Nó đứng dậy thay đồ.

Nửa tiếng sau, tụi tôi có mặt ở cái quán ăn ngày hôm qua. Tôi ăn phở và cũng chị phục vụ đó ra kêu món ăn. Chỉ cấn ánh mắt đầu là tôi biết chỉ đang nhìn mình nhưng tôi ko hề nhìn lại chị ấy. Lần này, sau khi bỏ đồ ăn lên bàn, chị ấy ngồi xuống để trò chuyện với chúng tôi. Chỉ nhìn tôi và nói:

-Giống thật.

Hơi bất ngờ, tôi hỏi lại:

- Giống gì chị? Cái gì giống?

-À...Nhìn em khá giống một đứa em mà chị quen ngày trước.

Tôi cười và hỏi tiếp:

-Giống chỗ nào?

-Uhm...thì cũng bầu bĩnh, trắng trẻo như em, cũng 4 mắt. Vả lại nó cũng rất hay cười và hoạt bát. Mỗi lần nó cười là những ngừơi xung quanh đều múôn cừơi theo. Nó dễ thương lắm.

-Vậy đâu có giống. Ở cạnh nó em đều cảm thấy muốn chửi ko à.. - Con Thùy chỉ vào mặt tôi mà nói.

-Hihi. Nhưng lúc nào chị cũng thấy cả đám bu xung quanh mà.

-Hihi. - tôi cười - Em đâu thể sống thiếu lũ quỷ này.

-Hihi. Có lẽ cái lứa tuổi 14-15 ai cũng vậy. Nhưng mà đáng tiếc. Uổng quá...

-Uổng gì chị. - Thằng Lập hỏi.

-Uhm...đáng tiếc là...

-...nó đã tự tử mà chết - Alexx nói nốt câu còn lại.

Cả đám và chị phục vụ đều ngạc nhiên quay qua nhìn Alexx.

-Sao em biết?

-Em đoán. - Nó trả lời dửng dưng - Lứa tuổi 14-15, hoạt bát, đáng tiếc, ... có cái gì đó để liên tưởng đúng ko?

Chỉ quay qua hỏi tụi tôi:

-Vậy là tụi em cũng biết câu chuyện đó à?

-Chuyện thằng Kiên gì đó tự tử trong rừng hả chị...- Tôi hỏi.

Nhăn mặt một cái, chỉ trả lời:

-Chị ko biết em nghe ai nói, nhưng chi tin thằng Kiên tuyệt đối ko thể tự tử.

-Tại sao - cả đám hỏi.

-Uhm. Để chị kể cho tụi em nghe. Nó tên thật là một Lương Mạnh Kiên, là một thằng bé sống lạc quan. Mẹ nó mất từ nhỏ, còn anh trai thì đã đi định cư ở nước ngoài, nó sống với ba nó. Tuy giàu có cả vùng nhưng nó ko hề hống hách mà ngược lại, nó rất tốt và hay giúp đỡ người nghèo. Chị còn nhớ hồi đó nó hay lại quán này ăn cơm trưa lắm. Chị quen nó cũng vì thế. Lần nào đến cũng bắt chị nói chuyện với nó. Bạn bè tuy rất đông nhưng thực tình nó ko có 1 người bạn thân nào cả. Nó rất hay cảm thấy cô đơn và buồn tủi.

-Có thể hiểu được - Alexx nói.

-Năm nó lên lớp 8, nó nói với chị là nó có thích một người và người đó cũng thích lại nó. Chị nghe vậy liền khuyên nó nên lo học trước đi, đừng tính đến chuyện quen nhau, đừng để như chị, mới học lớp 9 là nghĩ. Tất nhiên là lúc đó chị ko hề biết người nó thích là ông thầy dạy Toán của mình.

-Sau đó thì sao? - Tôi hỏi.

-Thời gian sau đó nó ít lại chỗ chị, nhưng lần nào đến nó cũng rất dzui. Chị còn nhớ, khoảng đầu năm nó học lớp 9, nó đến hỏi chị một câu, nó hỏi "Hai thằng con trai yêu nhau có gớm ko chị? Có đáng tội ko?". Chị ko hiểu nó hỏi làm cái gì nhưng chị cũng trả lời rằng là "Không". Tuy chị ít ăn học, nhưng chị cũng hiểu một điều, ai cũng là con người, ai cũng có quyền được yêu cả, đối với chị, chị ko chống đối việc đó. Nó nghe xong liền mỉm cười với chị rồi đi về nhà. Mấy ngày sau, chị nghe những người xung quanh đồn ầm lên việc ba nó đánh đập ông thầy dạy Toán và ông thầy đó chính là người yêu của nó.

Thằng Vinh nắm lấy tay tôi.

-...chị thực sự bất ngờ. Chị múôn gặp nó để hỏi chuyện nhưng chị lại ko thấy nó đâu. Nó ko đi học, cũng ko đến chỗ chị. Bẵng đi một thời gian, lúc chị đi mua đồ cho cửa hàng về thì chị được chị chủ quán gửi cho một tờ giấy tay, nói là của thằng Kiên đưa. Trong tờ giấy ghi, chị còn nhớ đến giờ "Chị ơi. Em buồn lắm. Sao em chỉ muốn được yêu thôi mà cũng khó đến thế. Em muốn gặp chị. Em hiện đang ở căn nhà nhỏ ngoài bìa rừng dừa. Chỗ gần quán đấy, nơi em và chị hay đi ngang qua. Tối nay, 8h. Nhớ nha chị."

-Rồi sau đó chị có đi ko? - Tôi hỏi.

-Tất nhiên là có. Nhưng khi chị đến thì trong căn nhà ko có ai cả. Chị đứng đợi đến 9h30 nhưng cũng ko thấy ai hết nên chị bèn đi về. Rồi sáng hôm sau, chị hay tin...

-...nó chết. - Alexx nói.

-..uhm. Chính mắt chị nhìn thấy xác nó. Máu chảy đầm đìa trên áo nó. Nó chết thảm lắm. - Chị ứa nước mắt.

Cả đám im lặng. Chùi nước mắt, chị nói tiếp:

-Xin lỗi tụi em nha, tự nhiên kể cho tụi em nghe làm tụi em mất hứng. Tại lâu rồi chị ko có nhắc đến thằng bé nên chị như thế.

-Ko có gì đâu. Chị cũng đừng bùôn quá. Người chết thì cũng đã chết rồi. - Con Thùy nói.

Trong đầu tôi chợt nảy ra một điều gì đó, tôi nói lớn:

-Nhưng khoan đã...có điều gì đó ko đúng.

-Cái gì ko đúng - Thằng Lập hỏi.

Tôi quay qua hỏi chị ấy:

-Lúc chị đọc lá thư. Chị có cảm thấy nổi tuyệt vọng trong lá thư ko, hay nó có nói là nó tự tử ko?

Chị ấy cười rồi nói:

-Ko....Ko có.

Tôi quay qua cả đám rồi nói:

-Mọi người ko thấy lạ sao. Nếu thằng Kiên đó thực sự muốn tự tử chết thì tại sao còn hẹn với chị ấy vào đêm đó. Khi một con người cảm thấy tuyệt vọng tột cùng đến mức múôn tự tử thì họ thường có khuynh hướng ở một mình, đúng ko? Nhưng đằng này, nó lại hẹn chị ấy đúng vào đêm đó.

-Vậy có nghĩa là...- Con Thùy nói.

-Có khả năng nó bị giết chứ ko phải tự tử. - Thằng Vinh nói.

Tôi quay qua chỉ nói:

-Thì ra chị ko tin nó tự tử là vì chuyện này. Vậy chị có nói với công an lúc đó ko.

-Chị có nói. Nhưng họ nói với chị rằng có thể nó nghĩ quẩn sau khi hẹn với chị nên điều đó ko có quan trọng.

-Trời! Sơ ý quá vậy! - Tôi nói lớn

-Uhm. Thì đó. Nhưng lúc đó vẫn còn một điểm kì lạ nữa.

-Chuyện gì nữa? - Con Như hỏi.

-Cho đến cuối cùng thì công an cũng chưa tìm được hung khí mà thằng Kiên dùng để tự tử. Theo như công an lúc đó thì nó chết bởi một vết đâm chí mạng ngay ngực, dẫn đến xuất huyết máu ở phổi và theo vết đâm đó thì hung khí là một con dao thái lan cỡ nhỏ.

-Xuất huyết phổi? Chị nhớ đúng chứ? - Alexx hỏi.

-Uhm.

-Ủa. Xuất huyết phổi thì sao? - Con Thùy hỏi

-Phổi bị đâm lủng sẽ dẫn đến hiện tượng xuất huyết. Bị máu làm tắt nghẽn, người bị đâm sẽ thở rất khó khăn. Cho đến khi nghẽn hoàn toàn, ko thở được nữa thì nạn nhân sẽ chết. Nhưng nếu do một con dao cỡ nhỏ đâm thì ít nhất cũng phải mất một khoảng một thời gian nạn nhân mới chết. Mọi người ko thấy lạ sao. Bình thường nếu muốn tự tử, người ta sẽ chọn rạch tay hay đâm vào tim để chết cho mau lẹ, còn đằng này thằng Kiên lại chọn mình một con đường khá đau đớn.

-Chị ko nghĩ đến điểm này. - Chị phục vụ nói.

-Sao mày biết rõ thế? - Con Thùy hỏi.

-Tao có đọc báo Thùy à. - Tôi trả lời.

-Có lý. - Alexx nói.

-Đúng. - Con Như nói.

-Vậy theo Thiện kết quả là sao? - Thằng Vinh hỏi.

-70% là nó bị giết - Tôi nói.

-Ghê vậy - Con Thùy giựt mình.

"Mai ơi!!! Vào đây đi!!!" - Tiếng chủ quán từ bếp vọng ra.

"Dạ!!! Chi vô nhé các em. Cám ơn các em đã ngồi nghe chị nói"

Chị ấy vừa đi khuýât thì thằng Vinh quay qua hỏi tôi tiếp:

-Thiện nghĩ sao về chuyện này?

-Thôi. Đừng bàn chuyện này nữa. - Tôi nói.

-Tại sao? Đang bàn hay mà. Mày nghĩ ai đã giết thằng nhóc? - Con Thùy nói.

-Thôi. Người cũng đã chết rồi. Đừng bàn đến nữa. - Tôi nhăn mặt. - Tao ko thích.

-Thiện nói đúng. Đừng bàn chuyện đó nữa. Dù sao mình cũng đang ở nhà của người ta mà. - Thằng Lập nói.

-Cũng đúng. - Con Thùy và Con Như tán thành. - Vậy thôi.

-Ăn xong rồi phải ko. Tính tiền rồi đi ra ngoài bãi chơi. - Thằng Vinh nói.

Chúng tôi vừa bước tới bãi là mạnh ai nấy tản ra hết. Sau cùng chỉ còn mình tôi và thằng Lập ngồi ở quán nước. Ngồi một hồi thì tôi thấy anh Lâm đi tới. Ảnh vừa tới là tôi hỏi:

-Ủa. Hồi sáng anh dậy hồi nào mà em ko hay vậy?

-Anh dậy lúc 5h mấy. Anh phải về nhà trọ dọn dẹp.

-À...

-Nè...mấy em cho anh hỏi. Bữa giờ tụi em ở đó, tụi em có thấy cái gì lạ lạ ko?

-Lạ lạ...ý anh là sao? - Tôi hỏi.

-Uhm thì anh nghĩ chắc tụi em cũng có nghe câu chuyện về căn nhà đó rồi. Nên anh hỏi vậy ấy mà.

-Hihi. Ko có đâu. Tụi em ở bình thường anh ơi. - Tôi cười.

-Uhm...vậy thì tốt - Ảnh cười.

Nói chuyện một hồi nữa thì ảnh nói bận việc phải đi. Ảnh vừa đi thì anh Phát tới.

-Chòi. Lâu wá mới gặp anh - Tôi cười,

-Mới hôm qua đây mà lâu cái gì. Hihi.

-Àh phải, hôm nay có gì dzui ko anh - Thằng Lập hỏi.

-Àh...hôm nay lúc 7h tối sẽ có ca nhạc ở trong thành phố. Tất cả học sinh, giáo viên và đoàn sẽ vô đó để xem. Đòan mua vé cho tất cả rồi.

-Oh yeah!!! - Tôi nói lớn.

-Hihi. Àh phải. Anh có chuyện này muốn hỏi.

-Anh hỏi đi - tôi nói.

-Tụi em ở qua giờ. Có phát hiện gì lạ trong căn nhà đó ko?

Câu hỏi này làm tôi và thằng Lập nhìn nhau một hồi, tôi nói:

-Đừng nói anh cũng ám chị vụ ma cỏ nữa nha?

-Ủa. Mà uhm..nếu em biết rồi thì anh ko dấu nữa. Vậy là có gì ko em?

-Chài ai. Phải nói bao lần nữa đây. Ko có!!! Tụi em ở bình thường mà. - Tôi vừa nói vừa cười.

-Vậy thì tốt. - Ảnh nhẹ cười - Thôi. Anh đi đây. Hẹn gặp tụi em sau nhé.

-Ok. Bye bye anh - Tôi và thằng Lập cùng nói.

Tôi và thằng Lập ngồi một hồi nữa thì đi xuống biển chơi với tụi kia. Nhưng trước khi xúông tôi phát hiện ra một cái bóp của ai đó bỏ quên, và theo như trong tấm hình của giấy CMND thì là đó là cái bóp của anh Phát. Nhưng do ko thấy ảnh đâu nên tôi quyết định đi xuống chơi với tụi kia rồi đi kiếm ảnh sau.

Chúng tôi giỡn với nhau cho đến trưa rồi cả đám chui về chỗ hôm qua ăn cơm trưa. Tuyệt nhiên tôi cũng ko thấy con Liên đâu.

Ăn xong, cả đám ra bãi chơi tiếp. Còn tôi thì đi kiếm anh Phát để trả lại cái bóp. Lay hoay một hồi, tôi cũng kiếm được cô Trang. Tôi hỏi cô ấy chủ đoàn là ai thì cô ấy chỉ một phụ nữ trung niên đang ngồi ăn cơm. Cám ơn cô Trang xong, tôi chạy lại chỗ người đó và hỏi:

-Cô ơi...cho con hỏi. Cô là cô Giang trưởng đoàn phải ko ạ?

Hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy quay lại và nở một nụ cười khá tươi:

-Uhm. Đúng rồi đó em. Có gì ko?

-Àh. Cô cho em hỏi. Cô biết anh Phát ở đâu ko?

-Phát? Phát nào em?

-Anh Phát trong đòan của cô đấy. Cái anh được phân công phụ trách lo cho tụi em đó, do tụi em tách ra ở riêng đó cô.

-À..thì ra em là 1 trong 8 em đó. Nhưng mà trong đoán cô đâu có ai tên Phát đâu em.

-Gì kì vậy. Anh Phát, cái anh cao cao, da ngâm đen đó cô.

-Thực tình cô ko biết, trong đòan ko ai tên Phát cả em à.

Tôi bèn lấy ra cái CMND ra cho cô ấy coi. Nhìn vào hình xong cô ấy nói:

-Cô ko hề biết người này. Chắc em lộn ai rồi đó.

Bước ra khỏi quán mà đầu óc tôi lùng bùng. Có sự nhầm lẫn ở đây chăng. Do trong đoàn lộn xộn nhân sự hay thực sự anh Phát ko phải là hướng dẫn viên. Nhưng ảnh nói dối để làm gì? Ảnh biết lịch trình của tụi tôi mà. Mà cũng ko phải. Ảnh ấy có thể biết điều đó nếu anh ấy có tờ lịch trình của cô Trang. Sau cùng, giả thuyết có sự nhầm lẫn nhân sự coi bộ là một giả thuyết đúng đắn.

Tôi quyết định đi về nhà trọ để thay đồ (đồ tôi đang mặc ướt nhẹp), Tôi dự định thay đồ xong sẽ đi kiếm anh Phát. Đi ngang qua khu nhà chính (lúc này vắng tanh), tôi đi về nhà trọ.

Lấy đồ xong, bước vào nhà tắm thì tôi chợt nhớ, tôi còn để quên cái hột quẹt ga ở phía sau căn nhà. Đó là của anh ba tôi, ko thể mất được nên tôi liền chạy ra sau để lấy.

Bước ra bãi cát ngày hôm qua, tôi thấy cái hộp quẹt ga đang nằm kế bên cái chiếu của tôi và thằng Vinh. Nhặt lại cái hộp quẹt, tôi quay vào nhà. Nhưng ngay lúc đó, tôi bị chú ý bởi cái gì đó lấp lánh. Tôi bước lại chỗ phát ra ánh sáng đó, nó nằm kẹt trong gốc của một cây dừa gần đó. Lượm lên, tôi thấy đó là một cái bông tai của con gái và tôi nhận ra liền đó là của con Liên. Tại vì chỉ có nó mới đeo cái bông tai giống như cái bông tai của con bò được dán trên phomai con bò cười thôi.

Đang suy nghĩ tại sao nó lại nằm đó thì tôi phát hiện tiếp một vêt kéo dài trên cát ngay gần đó. Giống như có ai đó đã khinh một vật rất nặng đi ngang qua. Trong lòng tôi xuất hiện một linh cảm chẳng lành. Tôi định chạy đi kêu thằng Vinh nhưng ko hiểu vì sao tôi lại đi thẳng luôn theo vết kéo đó, có lẽ do tính tò mò tôi bộc phát.

Tôi đi một đoạn khá dài, xuyên qua rừng dừa và vào sâu khu rừng phía trong. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Lúc này ánh sáng chỉ chiếu mờ mờ do bị che khuýât bởi những tán cây trên cao. Tôi khẽ run người vì sợ, nhưng tôi cố gắng lấy ý nghĩ "ko có ma" dán chặt trong đầu để tiếp tục đi tiếp.

Vào rừng kiểu này, làm tôi nhớ đến một bộ phim mà tôi đã từng xem, trong phim nhân vật chính đã đi vào rừng và đánh dấu lên thân cây để biết đường ra. Cẩn thận kiểu con nít (nhí nhảnh ấy mà), tôi lấy một hòn sỏi và khắc dấu hiệu lên những thân cây trên đường tôi đi ngang qua (dấu hiệu là chữ T - chữ cái đầu của tên tôi). Vừa khắc tôi vừa tự cười bản thân tại sao lại nhát gan đến thế.

Cuối cùng, sau 5' đi bộ, tôi cũng đến được cái đích của vệt kéo lê đó (vô rừng tuy ko còn cát nữa nhưng còn vết kéo trên cỏ). Đó là một căn nhà gỗ nhỏ xíu và trông khá cũ kĩ. Tôi đứng nhìn một hồi thì phát hiện ra kế bên căn nhà có một đống chiếu cũ. Và tôi nhận ra đó chính là đống chiếu mà hôm qua tôi đã thấy. Đặt cạnh đống chiếu là một cái xẻng và một cái hố. Chắc chắn có ai đó đã định chôn nó vào cái hố kế bên nhưng lại đang làm dở dang công việc.

Tò mò, tôi lại mở cái dây cột trên miếng chiếu lớn ra. Nhưng ngay lúc miếng chiếu được bung ra thì cũng là lúc tôi bật ngược và té ngửa ra sau. Tim tôi đột ngột đập mạnh và một nỗi sợ hãi tột cùng xâm chiếm lấy cơ thể của tôi. Trước mắt tôi bây giờ là xác chết của một người con gái còn khá trẻ, mắt trợn tròn vì bị siết cổ bởi một cọng dây quanh cổ, và ko khó để nhận ra rằng...đó chính là người con gái mà chị chủ quán trọ đã hỏi tôi vào tối hôm qua.

ác chết ư? Ko thể nào?. Chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ? Tôi tự trấn an mình. Có khi nào chị ấy chỉ ngủ thôi ko? Suy nghĩ thế tôi bèn nhích lại gần để nhìn. Nhưng lại một lần nữa tôi lại bật trở ra sau. Sự sợ hãi và kinh hoàng vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt trắng bệch của người con gái ấy, đồng tử mắt thì lồi lên và tuyệt đối ko nghe thấy nhịp thở nữa.

Tôi liền ngó xung quanh chỗ đó. Tất cả chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Bỗng một tia nắng hiếm hoi chiếu thẳng vào khuôn mặt của cái xác Theo quán tính, tôi giựt mình bật dậy và chạy ra khỏi nơi đó. Tôi chạy mà ko hề biết mình sẽ chạy đi đâu, chỉ biết chạy càng xa càng tốt. Nỗi sợ hãi trong tôi càng lúc càng lớn. Viễn cảnh gặp một cái xác chết ở trong rừng có lẽ là cơn ác mộng đáng sợ nhất mà tôi có thể mơ tới.

Chạy được một hồi, tôi đã chạy ra khỏi khu rừng cây và tôi cũng đã thấy được căn nhà trọ từ phía xa xa. Mừng rỡ, tôi lật đật chạy tiếp, nhưng ngay đúng lúc đó có một vật gì đó rất cứng đập thẳng vào sau ót của tôi. Đầu tôi đau khủng khiếp, tôi bắt đầu loạng choạng và té xuống đất. Ngước nhìn lên, tuy ngược hướng ánh sáng nhưng tôi vẫn thấy được mờ mờ một bóng người đàn ông. Tôi chợt nghĩ đời tôi đến đây là hết và sau đó tôi cũng ko còn suy nghĩ được gì nữa.

Tôi bất tỉnh bao lâu tôi cũng ko biết nhưng có lẽ là khá lâu bởi vì tôi đã trải qua một giấc mơ cực ki khủng khiếp. Trong mơ tôi thấy mình bị một con quỷ rượt đuổi và cúôi cùng là bị xiết cổ chết, còn bị quăng xác trong rừng. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện tôi đang nằm trên một sàn nhà bằng gỗ, cái đầu vẫn còn nhức như búa bổ vì cú đập ban nãy. Cái mắt kiếng của tôi có vẻ bị lệch qua một bên, tôi định lấy tay chỉnh lại nhưng ngay lúc đó tôi phát hiện hai tay và hai chân của mình đã bị trói bởi mấy cọng dây dù.

Tới lúc này tôi mới định hình được là mình đang ở đâu. Có vẻ như tôi đang ở trong căn nhà gỗ mà tôi phát hiện được lúc đi vào rừng. Nhìn từ bên trong thì căn nhà ko đến nỗi nhỏ và xấu xí nếu như ko nói là xinh xắn một cách hài hòa. Bên cạnh tôi là một cái giường gỗ khá lớn, đủ hai người nằm và được trang trí khá dễ thương (có lẽ là cho con nít nằm). Phía bên kia là một góc bếp khá nhỏ và chính giữa là một cái bàn với 4 cái ghế nhỏ nhắn. Tôi nghĩ đây là một căn nhà khá thích hợp cho việc sống cuộc sống của hai ngừơi đang yêu (giống phim Hàn Quốc).

Nhưng tôi chợt ngừng quan sát và quay trở về với thực tế. Lấy hết bình tĩnh tôi bắt đầu phân tích những chuyện đã xảy ra. Tôi suy nghĩ và tự nói với mình, đầu tiên, tôi phát hiện ra cái xác trong cái chiếu ở ngòai căn nhà. Sau đó, tôi bỏ chạy và bị một người đánh bất tỉnh. Người đó chắc chắn là hung thủ giết chết cô gái đó bởi vì hắn sợ tôi chạy đi báo công an. Nhưng tại sao người đó ko giết mà lại trói tôi ở đây. Tôi cảm thấy có điều gì đó tôi đã bỏ quên và liền tức khắt tôi chợt nhớ ra, câu chuyện này bắt đầu ko phải là lúc tôi phát hiện cái xác mà là lúc tôi thấy cái đống chiếu đó ở ngoài bìa rừng. Vậy người khi ấy ngăn cản tôi mở cái chiếu và nói dối với tôi về cái ở trong đó chính là hung thủ. Chuyện đó đồng nghĩa với kẻ giết cô gái đó là...

-Á!!! - tôi chợt la lên vì đau.

Có ai đó vừa húc mạnh vào lưng tôi. Tôi liền quay lại để xem. Trước mặt tôi, con Liên đang bị trói hai tay, hai chân và cái miệng nó bị bịt bởi một miếng băng keo.

-Ủa? Sao mày lại ở đây? - Tôi hỏi.

Nó bị bịt miệng nên ko nói được mà chỉ ứ ứ vài tiếng. Thấy thế, tôi chồm lại và lấy miệng tháo miếng băng keo ra cho nó. Vừa lột ra là nó la um sùm:

-Thiện ơi cứu kao!!! Kao sợ quá à!! AAAAAA!!!

Không hiểu sao, sự bấn loạn của con Liên lại khiến tôi trở nên bình tĩnh. Tôi nói:

-Bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại. Tao kêu BÍNH TĨNH LẠI!!! NGHE KHÔNG!!! MÀY LA LỐI THÌ ĐƯỢC ÍCH GÌ!!! NÍN!!!

Nói như thế nó mới chịu im.

-Thở sâu vô. Uhm...đúng đó. Bình tĩnh lại. Tao hỏi mày. Tại sao mày lại ở đây? Hồi sáng khi tỉnh dậy tao đã ko thấy mày. Mày đi đâu?

-Hic...hic. Hồi tối hôm qua. Lúc đang ngủ, kao mắc tiểu. Hic hic. Kao mới dậy để đi tiểu. Tự nhiên kao nghe tiếng gì đó xoẹt xoẹt trong rừng dừa. Kao nghĩ chắc có đứa nào thức...kao mới đi lại để coi...ai ngờ...ai ngờ...hic..hic

-Ai ngờ sao? Nói đi...đừng khóc nữa!!! Nói đi!!!

-Lúc đó...hic..hic..tự nhiên có ánh trăng chiếu mờ mờ nên kao thấy...kao thấy...

-Thấy cái gì?

-Thấy thằng quỷ đó đang kéo cái chiếu đi vô trong rừng.

-Thằng quỷ? Thằng quỷ nào?

-Thằng Lâm gì đó. Cái thằng phụ quét nhà ở nhà trọ đó.

-Anh Lâm? Mày chắc chứ?

-Chắc chứ sao ko!!! Kao hỏi nó đang làm cái gì đó. Nó nói là đang dọn dẹp đồ. Kao mới hỏi tiếp tại sao ko để sáng làm mà gìơ làm. Cái nó nói là giờ này làm thì sáng khỏi làm. Nhưng ngay lúc đó, cái cọng dây buộc cái chiếu rớt ra...kao thấy...kao thấy...nguyên cái cánh tay người rớt ra. AAAAAAA!!!

-Mày đã thấy cái xác! Rồi sau đó? - Tôi bất ngờ vì sự bình tình của mình.

-Sau đó...hic...hic...tao nhìn chằm chằm vào cái bàn tay đó chừng 2s thì cái chiếu rớt ra hoàn toàn...nguyên cái xác của một đứa con gái rớt ra...Kao hoảng quá, ba chân bốn cẳng chạy. Tự nhiên đang chạy thì có ai đó đập vào đầu kao. Kao bất tỉnh luôn...hic..hic...lúc tỉnh dậy thì đã thấy nằm ở đây rồi....hic...hic..

-Vậy là lúc tao đến thì mày đã có ở đây rồi. Ai đã đưa tao đến đây?

-Hồi trưa, tao thấy thằng Lâm đem mày vô.

-Mày chắc ko? Mày có thực sự chắc đó là anh Lâm ko?!!

-Chắc!

-Vậy tao ở đây lâu chưa?

-Đồng hồ kìa. - Nó hất mặt lên cái đồng hồ treo tường hình vuông phía bên trên - Lúc nó đem mày tới là khoảng 1h mấy. Bây giờ là 7h mấy rồi.

-Cái gì!!?? 7h mấy!!! Chết cha! - Tôi giựt mình.

-Chuyện gì vậy? Cái gì chết cha?!

-Hôm nay trong thành phố có ca nhạc. Lúc 7h!!! Cả nhà trọ kéo qua bên đó hết rồi!!!

Con Liên sững sốt:

-Ko phải chứ. Chỗ này chỉ có duy nhất một cái nhà trọ thôi đó. Mày đừng làm kao sợ nha Thiện.

-Tao giỡn với mày làm gì. Ko xong rồi.

-Cái gì ko xong?

-Mày biết cái chị chết trong cái chiếu ko?

-Ko...kao ko biết.

-Đó là cái chị người làm trong quán trọ. Tụi mình đã gặp chỉ hồi hôm qua rồi. Mày nhớ ko? Cái chị mà kêu chị chủ nhà lúc tụi mình lại xin cô Trang cho đổi phòng đó!!!

-Àh àh...kao nhớ rồi.

-Uhm. Tao nhớ là tại vì tối qua tao và con Thảo có gặp chị chủ nhà. Chỉ có hỏi tụi tao có gặp người con gái đó ko? Chỉ nói là đã ko gặp từ buổi trưa ngày hôm qua.

-Vậy nghĩa là sao?

-Mày để từ từ tao suy nghĩ?

-Uhm. Mày thông minh mà. Suy nghĩ đi. Lẹ lẹ đi. Ko là chết hết đó con...hic..hic.

Tôi bắt đầu sắp xếp lại những chuyện mà tôi đã nghe trong suốt hai ngày hôm nay. Những phần rời rạt ghép lại bắt đầu có nghĩa.

-Tao nghĩ thế này...

-Sao?

-Tao còn nhớ. Lúc thằng Lâm vô phòng tụi mình quét dọn, nó có ngó xung quanh căn phòng, Tao nghĩ nó có ý định....

-...ăn trộm?

-Uhm.

-Rồi sao?

-Sau đó, tao làm rớt chìa khóa và nó lượm được.

-Sao mày biết?

-Mày còn nhớ vụ cái lắc của tao ko? Tao chắc chắn là có ăn trộm.

-Gì? Ko phải là ko có mất cái gì sao?

-Đúng!!! Đó mới chính là vấn đề. Có thể trong lúc nó ăn trộm đã bị chị đó phát hiện và đã giết chị ấy để thủ tiêu.

-Cái gì??? Ăn trộm thôi mà phải giết người sao???

-Uhm. Con người mà. Một khi làm liều cái gì đó mà bị phát hiện thì sẽ ko kiểm sóat được bản thân đâu. Có thể nó ko cố ý nhưng do chị ấy chống trả nên nó đã lấy cọng dây siết cỗ chị ấy...

-Trời. Sao tàn nhẫn quá vậy...

-Để coi...uhm. Sau đó nó lấy chiếu quấn chị ấy và để trong bìa rừng.

-Tại sao nó ko để ở trong đây luôn mà phải để ở mép rừng?

-Mày nhớ lại đi. Lúc đó tụi mình vừa về nên nó ko có đủ thời gian. Vả lại khu này trưa chiều rất là đông đúc người, muốn làm mà ko bị để ý cũng ko phải dễ. Cẩn thận cho nên nó để tối đem vào đây. Cũng chính vì thế. Nó ko có thời gian để ăn trộm.

-Uhm...nhưng nó lại ko ngờ tụi mình lại tổ chức tiệc ngòai trời..

-Chính xác!!! Cho nên nó mới đợi tới lúc tụi mình ngủ say để lôi cái xác vào đây.

-Đúng...

-Chuyện sau đó thì mày cũng đã biết rồi...

-Mà khoan...Nãy giờ kao quên hỏi. Làm sao mà mày lại bị nó đưa vào đây.

Thở dài một tiếng, tôi bắt đầu kể cho nó nghe. Chỉ mất 5' là tôi kể xong câu chuyện.

-Mày ngu quá...phải chi mày bước vào nhà cứu kao là được rồi. Có gì hai đứa cũng đỡ hơn!!!

-Mẹ!!! Làm sao tao biết mày đang ở trong đây chứ!

-Uhm ha...

-Chứ còn gì nữa.

-Ê...vậy giờ sao. Sao thoát ra bây giờ...

Tôi chưa kịp há miệng trả lời nó thì tiếng mở cửa đã làm hai đứa tôi giựt mình. Hai đứa tôi liền nhỏm mông xích lại ngồi gần nhau. Thằng Lâm từ từ bước vào nhà.

Khuôn mặt có vết thẹo lớn đó ko thể lầm với ai được. Từ từ, hắn đi vào và ngồi lên cái giường đối diện với chúng tôi. Sau một hồi im lặng, hắn bắt đầu nói:

-Tại sao?

Tuy rất sợ nhưng tôi cũng cố gắng dồn hết sự bình tĩnh để nhìn thẳng vào mặt của Lâm mà nói chuyện, bởi tôi biết rằng đây ko phải là chuyện đùa, càng ko phải chuyện phim, nếu có sơ suất gì thì tôi sẽ trả giá bằng chính mạng sống của mình và con Liên.

-Tại sao cái gì? - Tôi nói (Con Liên núp sau lưng tôi.)

-Tôi ko hề có ý hại hai đứa. Tại sao lại ép tôi...

-Ép anh? - Tôi nói giọng nhẹ nhàng - Ý anh nói tụi tôi ép anh giết tụi tôi sao.

-Tôi chỉ muốn được yên thân thôi. Chính các người buộc tôi phải làm thế. - Hắn gục đầu vào hai tay, tỏ vẻ mệt mỏi.

-Chính anh đã giết cô giúp việc đó đúng ko? - Tôi hỏi.

-........... - Hắn ko trả lời.

-Cô ấy đã thấy anh vào phòng ăn trộm và anh đã giết cô ấy...

-Tôi ko ăn trộm.

-Nhưng anh đã vào nhà trọ khi chúng tôi rời khỏi...?

-.........-Hắn vẫn ko trả lời.

-Chỉ ăn trộm thôi mà phải giết người. Anh thấy đáng sao?

-TÔI KHÔNG ĂN TRỘM!!! ĐỪNG NÓI VỚI TÔI BẰNG GIỌNG ĐÓ!!! - Hắn gầm lên.

Tôi và con Liên giựt mình bật lùi ra sao nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn ko rời khỏi mắt khỏi hắn.

-Anh ko ăn trộm...vậy tại sao anh giết cô gái ấy? - Tôi e dè.

-Chính cô ấy buộc tôi... - Hắn lại ngồi xuống.

-Là sao?

-Cô ấy biết tôi đang tìm kiếm cái gì.

-Tìm kiếm? Ý anh nói là anh ko có ý định ăn trộm nhưng lại tìm kiếm thứ gì đó.

-Đúng...

-Cái đó là cái gì?

-Đó là một câu chuyện dài...

-Câu chuyện dài...? - Tôi bắt đầu khó hiểu.

-Hummm...Kể cho em nghe cũng ko sao.

Tôi hiểu hàm ý của câu nói này nhưng vì vẫn ko tìm ra được cách thóat thân nên tôi đành phải kéo dái thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

-Em nói là em đã biết câu chuyện về căn nhà trọ mà em đang ở. Đúng ko? - Hắn nhìn tôi.

-Anh nói câu chuyện về cậu bé tên Kiên yêu ông thầy của mình và tự tử trong rừng phải ko...?

Thở dài một tiếng, hắn trả lời:

-Tôi chính là ông thầy trong câu chuyện đó...

Em nói là em đã biết câu chuyện về căn nhà trọ mà em đang ở. Đúng ko? - Hắn nhìn tôi.

-Anh nói câu chuyện về cậu bé tên Kiên yêu ông thầy của mình và tự tử trong rừng phải ko...?

Thở dài một tiếng, hắn trả lời:

-Tôi chính là ông thầy trong câu chuyện đó...

-Cái gì...? Anh nói cái gì? - Tôi nghĩ mình nghe nhầm.

-Tôi nói tôi chính là ông thầy trong câu chuyện mà em đã nghe.

Tôi hoàn toàn bất ngờ với mẩu thông tin đó.

-Anh nói...anh chính là người thầy đó...?

-Đúng.

-Vậy thì chuyện đó thì có liên quan gì đến việc anh giết cô gái?

-Có hứng thú nghe à? - Hắn hỏi tôi.

-Thì...thì anh muốn kể thì kể đi.. - Tôi ấp úng.

Hắn im lặng một lát rồi đứng dậy đi lại bức tường sau lưng tôi. Quay đầu lại, tôi thấy hắn đang sờ vào một cái hình được vẽ bằng viết màu trên từơng. Cái hình đó có hình dạng hai trái tim quấn vào nhau và mỗi bên trái tim có viết tên của một ngừơi.

-Cách đây 5 năm - Hắn bắt đầu kể - Tôi được chuyển công tác từ Hồ Chí Minh về một trường cấp hai ở thành phố này.

Hắn lui người về sau và ngồi lên chiếc ghế gần đó, nhưng vẫn dán mắt vào cái hình.

-...đối với một người thụ động như tôi. Việc phải thích nghi với một môi trường sống mới thực sự rất khó khăn. Ngay năm đầu, tôi đã lúynh quýnh như gà mắc tóc khi được giao cho chủ nhiệm một lớp 8. - hắn dường như đang chìm vào quá khứ của chính bản thân mình - Khi mới vào lớp, tôi thực sự rất bối rối, tôi sợ bọn học trò sẽ ko nghe lời mình. Tại tôi nghe đồn rằng học sinh ở đây rất quậy phá chứ ko phải như học sinh ở thành phố...Quả thật, đúng như tôi dự đoán. Bọn học sinh hoàn toàn ko nghe lời tôi, ko học bài, ko làm bài, thậm chí ko nghe cả bài tôi giảng. Tôi nghĩ có lẽ do tụi nó thấy tôi còn trẻ và khá ít nói.

Hắn nở một nụ cười hiếm hoi.

-Nhưng sau đó, cậu bé lớp trưởng của lớp, khá bất ngờ, lại bắt chuyện với tôi. Hoàn tòan khác với các học sinh còn lại, đó là một cậu bé hoạt bát và học rất giỏi. Chính cậu bé đã gợi ý cho tôi tổ chức những buổi party dã ngoại để có thể tiếp cận được với học sinh cả lớp.

-Thì ra anh nướng thịt rất ngon là vì vậy... - Tôi nháy mắt cho con Liên lùi ra sau lưng tôi. Tôi ra ám hiệu cho nó và lầm bầm "Lấy răng mày cắn dây tay cho tao". Dường như nghe được tôi, nó bắt đầu nhích lên và lấy răng cắn vào cái cọng dây dù trói hai tay của tôi (lúc này đang đưa lên cao).

-Uhm. Đúng thế. - hắn lại cừơi - Sau các buổi party đó, bọn học sinh từ từ thích tôi và bắt đầu nghe lời tôi. Nhưng có một điều mà tôi ko ngờ tới đã xảy ra. Đó là việc tôi đã thích cậu bé đó...Cậu bé suốt ngày quấn lấy tôi và tôi cũng đã cảm thấy rất vui vẻ khi ở bên cạnh cậu.

-Đó là Kiên... - Tôi nói. Con Liên vẫn tiếp tục công việc của mình.

-Lương Mạnh Kiên...đúng vậy. Suốt cả năm học, tình cảm của chúng tôi càng lúc càng khắn khít. Có một lần, cậu bé vô tình để quên cúôn nhật kí ở trong hộc bàn trong trường và tôi đã nhặt được. Tất nhiên là tôi ko mở ra xem. Nhưng do khi ấy tôi cầm một số giấy tờ quan trọng nên sẵn kẹp vào đó luôn. Đến khi về nhà, tôi mở ra để lấy thì vô tình mở trúng ngay một trang mà những dòng chữ trong đó đã làm tôi tò mò.

-Trong đó ghi những gì? - Tôi mừng thầm vì hắn đã ko nhìn về phía mình.

-Kiên ghi những cảm nghĩ về tôi, về một ngừơi thầy lớn hơn cậu ko bao nhiêu tuổi. Và cuối trang đó, Kiên nói lên tình cảm của mình...rằng cậu đã...

-...thích anh...?

-Đúng. Tôi rất bất ngờ. - hắn ngước lên - Nhưng đồng thời tôi cũng đã nhận ra rằng mình cũng đã dành cho Kiên một tình cảm đặc biệt. Sau đó, tôi trả lại quyển nhật kí cho Kiên. Tôi rất muốn ôm chầm lấy cậu ấy và nói lên tình cảm của mình nhưng đạo đức nghề nghiệp của tôi ko cho phép làm thế. Và cũng kể từ ngày hôm đó, tôi luôn kiếm đủ mọi cách để ko phải ở gần Kiên nữa. Tôi muốn che dấu tình cảm này.

-Như thế là ko công bằng... - Tôi lẩm bẩm với con Liên :"Lẹ...lên"

-Bỗng một lần, khi tất cả học sinh đều đã ra về hết và tôi ngồi một mình trong phòng học. Kiên đi lại trước mặt tôi và hỏi "Thầy đã đọc quyển nhật kí rồi, phải ko?". Tôi nghĩ là Kiên đã đoán được vì những hành động tránh né của tôi.

-Thông minh. - Tôi cười. "Lẹ...đi...con....quỷ...kia"

"Từ..từ.."

-Tôi thừa nhận là tôi đã có đọc. Kiên tỏ vẻ rất buồn, cậu bé nghĩ tôi kì thị cậu như những ngừơi khác. Tôi đã nói với Kiên rằng ko phải như thế nhưng càng nói thì cậu bé càng bùôn và kết quả là cậu khóc ngon lành. - hắn cừơi - Đứng trước tình cảnh đó, trái tim tôi đã chiến thắng lý trí. Tôi ko kiềm chế được tình cảm của mình nữa và ôm chầm lấy cậu bé. Tôi đã nói lên tình cảm thực sự của mình với Kiên cũng như việc tôi là gay.

-Chắc là Kiên vui lắm - Tôi hơi khựng vì cảm động ở đoạn kể này.

-Cậu bé đã rất ngạc nhiên và vui mừng. Và cũng kể từ đó, mối quan hệ của chúng tôi từ tình thầy trò chuyển thành tình nhân. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò với nhau. Thường thì chúng tôi gặp nhau ở nhà tôi, nhưng do sợ ba của Kiên nghi ngờ nên tôi đã nhận dạy kèm tại nhà cho Kiên. Vừa giúp Kiên học lại vừa có cơ hội gặp nhau. Tuy nhiên chúng tôi vẫn còn có một chỗ hẹn nữa, đó chính là phía sâu trong khu rừng này, bên cạnh một cái cây cổ thụ lớn. Hai chúng tôi thường trốn vào đó để có thể ở một mình với nhau. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, từ chuyện học hành đến chuyện gia đình, chúng tôi ko dấu nhau chuyện gì cả. Và cũng chính tại nơi đó, Kiên đã giao tấm thân trong trắng cho tôi. Có thể nói đó là quảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

-Hạnh phúc...đúng thế. Còn mong chờ điều gì hơn thế nữa chứ. - Tuy đang cố gắng trốn thoát nhưng câu chuyện phần nào cũng đã ảnh hưởng đến tôi.

-Nhưng niềm hạnh phúc đó của chúng tôi đã ko kéo dài được bao lâu. Khi Kiên bắt đầu vô lớp 9, trong một lần dạy kèm. Ba của Kiên đã phát hiện ra hai chúng tôi đang hôn nhau trong phòng.

-Ba Kiên phản ứng thế nào...? - Tôi hỏi.

-Ông ấy nổi điên lên và chửi mắng chúng tôi thậm tệ. Sau đó ổng ta đuổi tôi ra khỏi nhà và giam Kiên lại. Tôi đã nhiều lần quỳ trước nhà ông ta để năn nỉ nhưng lần nào cũng đều bị người làm của ông ta đánh thê thảm.

"Đứt một cọng rồi...lẹ lên đi Liên"

-Sau này tôi có nghe Kiên kể lại, ông ta đã đánh đập Kiên dã man và nhất định cấm ko cho Kiên gặp tôi. Ông ấy nói chúng tôi giống như mấy thằng pê đê ỏng ẹo ngoài đường, là thứ biến thái và là cặn bã của xã hội.

-Quá đáng!!! Gay bộ ko phải là ngừơi sao!? - Tôi chợt đồng cảm và la lớn.

Hắn nở một nụ cười yếu ớt rồi nói tiếp:

-Kiên đã chống trả rất quyết liệt. Bực mình vì ko nói được Kiên, ông ấy bực tức giam Kiên vào căn nhà đó, nơi mẹ Kiên đã từng ở.

-Mẹ?

-Uhm...căn nhà đó thực chất ngày xưa là của mẹ Kiên. Nó bị bỏ hoang kể từ khi bà bị phát hiện chết trong đó.

Tôi khẽ rùng mình. Thì ra căn nhà đó có người chết thật.

-Ko chịu thôi, ông ta còn kéo người lên trường và đánh đập tôi cho hả giận. Chuyện lần đó làm um sùm cả thành phố. Sau chuyện đó, chúng tôi cứ nghĩ sẽ ko còn được gặp lại nhau nữa thì bỗng nhiên anh Phát xuất hiện.

Tôi hơi bất ngờ khi nghe đến cái tên đó.

-Phát?

-Phải. Phát là anh trai cùng cha khác mẹ của Kiên. Anh ấy trở về thăm nhà sau một khoảng thời gian định cư bên Mỹ. Chính anh ấy đã giúp tôi che mắt ba của Kiên để hai chúng tôi có thể gặp được nhau.

-Bằng cách nào? - Tôi thắc mắc.

Hắn ngước nhìn lên ngôi nhà và nói tiếp:

-Chính anh ấy đã giúp tôi xây ngôi nhà gỗ này. Nơi đây chính là nơi mà hai chúng tôi đã hẹn hò sau đó. Anh Phát hằng ngày tới căn nhà giam Kiên và mở khóa cho Kiên có thể đến đây. Cũng chính anh Phát đã hổ trợ tiền bạc cho tôi để tôi có thể tạm thời bỏ công việc giảng dạy ở trường mà ở đây suốt một thời gian.

-Anh Phát đó tốt nhĩ - Tôi nói hờ hững bởi sợi dây trói tay tôi đã gần đứt.

-Đúng thế. Nhưng khoảng thời gian đó cũng ko kéo dài được bao lâu. Trong một lần hai chúng tôi đang đi dạo trong rừng thì ba của Kiên lại bắt gặp. Ông ta cũng tiếp tục nỗi điên lên và liên tục chửi mắng. Đúng lý là tôi có thể nhịn được nếu như ông ta ko cầm con dao lên và định đâm hai chúng tôi...

-Đâm??? - Tôi dừng công việc đang làm lại để theo dõi. Bởi tôi biết, tôi đang nghe đúng sự thật câu chuyện năm xưa. (tánh tò mò khốn nạn)

-Đúng. Ông ta cầm con dao thái lan từ trong túi ra và lao vào hai chúng tôi. Theo phản xạ, tôi chống cự lại. Cả hai quần nhau một hồi, con dao của ông ta - hắn lấy tay sờ vết thẹo trên má - đã để lại trên má tôi vết sẹo này. Tôi nổi nóng và đẩy ông ta ra. Biết ko thể đánh lại tôi, ông ta bèn chạy ra khỏi chỗ đó. Tôi biết ông ấy chắc chắn sẽ quay lại cùng với đám người làm...cho nên tôi đã kêu Kiên cùng bỏ trốn với tôi.

-Nhưng Kiên đã ko làm vậy? - Sợi dây trói hai tay của tôi đã đứt. Tôi bèn để hai tay ra sau và tháo cái lắc của mình ra để cắt sợi dây dù đang trói hai chân con Liên (cái móc của cái lắc khá bén).

Hắn đột ngột quay lại. Hoảng hồn, tôi liền dấu hai cánh tay của mình ra đằng sau lưng và cố gắng tó vẻ bình thường.

Hắn thở dài một cái rồi tiếp tục quay lại để nhìn cái hình.

-Kiên nói dù sao đó cũng là ba của Kiên cho nên ko thể nào bỏ ông ta được. Kiên hứa với tôi là sẽ cố gắng thuyết phục ông ấy. Nhưng tôi nhất quyết ko chịu. Lúc đó tôi tức lắm. Tôi la lối um sùm, chửi rủa ba Kiên thậm tệ và thậm chí còn nói rằng Kiên ko yêu tôi. Vì tôi nghèo nên sợ phải trốn cùng tôi.

-Hồ đồ - Sợi dây trói hai chân con Liên cuối cùng cũng đứt.

-Thấy Kiên ko dễ bị thuyết phục. Tôi ko suy nghĩ được gì nhiều nên bèn lấy con dao mà ba Kiên làm rớt lại đưa lên cổ mình để uy hiếp Kiên. Thấy thế, Kiên liền lao tới để dành con dao với tôi.

Hắn đưa tay úp lên mặt.

-...nhưng tôi ko ngờ...ko ngờ...trong lúc dằn co, tôi đã trượt tay và vô tình để con dao quẹt trúng Kiên. - Hắn bắt đầu khóc - Kiên..kiên...ôm bụng vì đau. Máu ướt cả áo khoác. Tôi cực kì bối rối.

-Chuyện gì đã xảy ra? - Tôi vừa hỏi vừa cố gắng cắt sợi dây trói chân tôi.

-Tôi đã kêu Kiên ở yên đó - hắn xúc động - còn tôi thì chạy về nhà Kiên ở để lấy đồ sơ cứu. Nhưng...khi vừa tới bìa rừng là tôi đã thấy ba của Kiên cùng đám người làm đang cầm dao chạy vào. Thấy tôi, họ bắt đầu rượt theo. Tôi đã chạy bán sống bán chết để có thể thoát được họ.

-Anh để Kiên ở trong rừng một mình sao?

Hắn đang sống lại những quá khứ ngày xưa nên tôi làm gì hắn cũng ko để ý.

-Nhưng lúc đó họ cầm dao đuổi theo sau lưng tôi!!! Tôi cũng đâu có muốn!!! Hic..hic...Ngay khi vừa thóat được họ, tôi đã liền chạy vào rừng để kiếm Kiên. Nhưng khi tôi đến chỗ tôi đã để Kiên lại thì tôi lại ko thấy Kiên đâu. Đang lay hoay kiếm thì tôi nghe tiếng ba của Kiên và thấy ông ta đang dẫn công an đi vào. Tôi rất sợ, nên tôi đã chạy ra khỏi khu rừng và trốn đi. Mãi sáng hôm sau, tôi mới len lén đi thăm dò và nghe tin Kiên đã...Kiên đã...- hắn uất nghẹn - ...chết...

-Nói như vậy. Kiên đã ở trong rừng một mình quá lâu, ra máu nhiều mà chết và chính anh là người đã giết Kiên sao!!!? - Tôi hoàn toàn bất ngờ vì những chuyện mình vừa nghe.

-Đó chỉ là một tai nạn!!! Tôi ko múôn!!!

-Và anh đã ko đầu thú mà trốn đi cho đến tận bây giờ!!!

-Tôi ko thể làm thế!!! Tuy tôi biết tôi đáng bị trừng trị nhưng tôi ko thể!!

-Tại sao??

-Tôi còn một người mẹ già đang ở Hồ Chí Minh. Nếu tôi, đứa con ngoan nào giờ của bà, mà ở tù thì bà nhất định sẽ rất buồn. Vả lại, cũng sẽ ko có ai chăm sóc cho bà. Xin lỗi!!! Nhưng tôi ko thể!!!

-Bào chữa. Anh vẫn là kẻ có tôị. - Tôi nói vẻ thông cảm.

-Tôi ko phủ nhận điều đó.

-Vậy là anh đang cố gắng thoát tội. Theo như tôi biết thì con dao hung khí đã ko được tìm thấy. Cuối cùng tôi cũng biết anh đang tìm kiếm cái gì rồi.

-Con dao đó có dính dấu vân tay của tôi. Nhưng do có khá nhiều người chạm vào nên cũng ko đến nỗi. Cái tôi tìm ko phải con dao đó.

-Vậy là cái gì? - Cọng dây đã đứt.

-Là cái áo khoác khi ấy Kiên mặc. Tay tôi lúc đó dính đầy máu do chùi vết thương trên mặt và tôi vô tình đã ịn bàn tay của mình lên đó. Nó đã dính máu và dấu vân tây của tôi...Nhưng khi phát hiện cái xác, công an chỉ thấy Kiên mặc cái sơ mi trắng thôi.

-Vậy con dao và cái áo khoác đó đâu? - Tôi khó hiểu.

-Tôi đóan Kiên ko muốn tôi bị kết tội nên đã dấu nó đi.

-Một người sắp chết mà cũng tỉnh táo vậy sao?

-Kiên luôn luôn là một cậu bé thông minh.

-Vậy cuối cùng vì sao anh giết chị giúp việc. - Tôi biết chỉ cần tôi biết rõ ngọn ngành, tôi sẽ có thể tố cáo tên giết người này. Phải. Kẻ giết người. Cho dù hắn có lý do chính đáng hay tôi thông cảm với hắn đến đâu chăng nữa.

-Cô ấy đứng ở ngoài cửa và đã nghe tôi nói về những điều này. Nhưng ko phải do...

"THIỆN!!! THIỆN CÓ Ở ĐÂY KHÔNG!!??" - Tiếng của thằng Vinh vang lên từ phía ngoài của căn nhà.

Cả tôi, con Liên và hắn hoảng hốt quay lại nhìn phía cửa cái. Cũng ngay lúc đó hắn phát hiện ra tôi và con Liên đã cắt được mấy cọng dây trói.

THIỆN!!! THIỆN CÓ Ở ĐÂY KHÔNG!!??" - Tiếng của thằng Vinh vang lên từ phía ngoài của căn nhà.

Cả tôi, con Liên và hắn hoảng hốt quay lại nhìn phía cửa cái. Cũng ngay lúc đó hắn phát hiện ra tôi và con Liên đã cắt được mấy cọng dây trói.

-Làm sao... - Hắn bất ngờ và trợn mắt nhìn hai đứa tôi.

Chớp lấy khoảng khoắc đó, tôi liền túm áo con Liên và chạy về phía cửa cái, miệng thì la lớn hết sức có thể :"VINH!!! THIỆN Ở TRONG ĐÂY!!!". Quay lại, tôi hoảng hồn khi thấy hắn rút con dao bấm từ cái áo khoác và lao về phía chúng tôi. Con Liên do tay còn bị trói nên lúng túng khi mở cái cửa. Thấy vậy, tôi liền dồn hết sức bình sinh và lao vào hắn. Một cách khá chính xác, tôi chụp lấy hai cánh tay của hắn. Thật tình tôi cũng ko hiểu sao tôi lại có thể gan đến thế.

Hai bên dằn co với nhau, hắn quật tôi té xúông sàn và nằm đè lên tôi. Liếc mắt, tôi thấy con Liên đã chạy ra khỏi căn nhà và đang la lớn tên của thằng Vinh. Hai tay tôi ko thể chống đỡ được nữa, hắn quá mạnh so với tôi! Bằng một động tác nhanh nhẹn, hắn liền buông tay ra và dộng thẳng vào mặt tôi. Tôi hoàn tòan bị choáng vì cú đấm đó. Hắn liền lôi đầu tôi dậy, nhưng ngay khi hắn làm thế thì thằng Vinh đã đứng chình ình ngay cửa.

Hai bên dằn co với nhau, hắn quật tôi té xúông sàn và nằm đè lên tôi. Liếc mắt, tôi thấy con Liên đã chạy ra khỏi căn nhà và đang la lớn tên của thằng Vinh. Hai tay tôi ko thể chống đỡ được nữa, hắn quá mạnh so với tôi! Bằng một động tác nhanh nhẹn, hắn liền buông tay ra và dộng thẳng vào mặt tôi. Tôi hoàn tòan bị choáng vì cú đấm đó. Hắn liền lôi đầu tôi dậy, nhưng ngay khi hắn làm thế thì thằng Vinh đã đứng chình ình ngay cửa.

-Anh làm cái gì vậy? - Thằng Vinh nhăn trán khó hiểu.

Hắn khóa trái hai tay tôi và kéo về phía trước. Còn con dao thì kề ngay cổ tôi.

-Tránh ra!!! - Hắn la lớn.

-Nhưng anh đang làm cái quái gì vậy? Đừng giỡn kiểu đó nha. Tôi ko đùa đâu. - Thằng Vinh nói giọng hăm dọa.

-Tôi ko giỡn!!! Tránh ra khỏi cái cửa!!! Tránh ra!!! Nếu ko tôi sẽ...tôi sẽ...đâm nó. - Hắn kề con dao lại sát hơn.

-Tôi ko biết anh đang nổi khùng cái gì. Nhưng nếu anh không buông thằng Thiện ra, anh sẽ ko yên với tôi đâu! - Thằng Vinh thực sự nổi nóng khi thấy con dao để quá gần tôi.

Con Liên chạy lại sau lưng thằng Vinh và nói lớn:

-Buông thằng Thiện ra!!!

-Đừng ép tôi!!! - Hắn khùng rồi.

-Anh đã giết hai người rồi. Không lẽ anh muốn giết thêm một người nữa sao? - Tôi nói mà tim đập thình thịch vì sợ.

-Chính các người ép tôi. Tránh ra!!! - Hắn tiến tới cánh cửa.

Thằng Vinh vẫn tỏ vẻ ko hiểu nhưng con Liên đã nắm áo của nó và kéo lùi về sau. Hắn bước qua cánh cửa và đứng đối diện với tụi kia.

-Chuyện này thực sự là sao? - Thằng Vinh la lớn.

-Vinh...chính hắn đã giết chị người làm của quán trọ. - Con Liên nói.

-Cái gì? Liên nói cái gì? - Nó quay qua nhìn con Liên.

-Cái chị người làm của quán trọ...! Hắn đã giết chị đó và chôn ở đây - Con Liên lấy tay chỉ cái bụm cát kế bên nhà.

-Nhưng chuyện này sao có thể... - Thằng Vinh xoay qua nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau chừng 5s rồi tôi gật đầu. Ngầm hiểu chuyện con Liên nói là sự thật.

-Anh giết ngừơi? - thằng Vinh quay sang hỏi hắn - Nhưng làm sao mà..?

-Bởi vì chị ấy đã nghe được chuyện hắn giết cậu bé Kiên. Hắn chính là ông thầy hồi đó!!! - Con Liên chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói.

- Tôi ko có....! - Hắn xúc động và buông lỏng bàn tay khóa tôi.

Chớp lấy thời cơ đó, tôi liền vùng mình chạy ra khỏi tay của hắn. Bất ngờ vì phản ứng của tôi, hắn đã lấy con dao cản tôi lại. Kết quả nó quẹt lên tay tôi một vệt khá dài. Cứ tửơng đã thoát được, nhưng tôi ko ngờ hắn đã kịp nắm lấy cái áo tôi và níu lại. Thằng Vinh thấy vậy liền lao vào nắm lấy cái tay cầm dao của hắn và dộng thẳng vào mặt hắn. Ngay lập tức, hắn liền buông tay níu tôi ra và té xuống đất. Được tự do, tôi chạy lại phía con Liên. Thằng Vinh thì dằn co với hắn dưới đất. Tuy thằng Vinh khá mạnh nhưng hắn vẫn có phần nhỉnh hơn. Cả hai quần nhau một hồi thì hắn lấy con dao quẹt ngang bụng thằng Vinh, dộng thêm một cái và hất nó qua một bên. Thằng Vinh nhăn mặt vì đau. Tôi liền chạy lại để xem nó.

-Vinh ko sao chứ? - Tôi lo lắng hỏi.

-Vinh ko sao. Chỉ xướt thôi. - Nó thở hồng hộc.

"Á!" - tiếng la thất thanh của con Liên làm tôi giựt mình. Tôi đã quên mất hắn. Quay lại, tôi thấy hắn đã đánh bất tỉnh con Liên và đang nhìn về phía hai chúng tôi. Khuôn mặt hắn như điên dại, hắn nói:

-Tôi ko múôn giết ai cả...chính các người đã ép tôi.

-Chạy đi thiện...- thằng Vinh lầm bầm.

-Không...Thiện ko tin hai đứa mình mà ko làm gì được hắn - Tuy run nhưng tôi vẫn đứng dậy và kéo thằng Vinh lên.

Liếc mắt nhìn con Liên đang nằm dưới đất, tôi biết nếu tôi và thằng Vinh bỏ chạy thì hắn có thể sẽ giết nó. Cho nên chỉ còn một cách duy nhất là hai đứa tôi phải khống chế được hắn. Nhưng bắng cách nào khi mà con dao bấm của hắn dài thòng, nếu sơ suất là cả hai đứa tôi chết như chơi. Nhưng liền sau đó, một loạt tiếng chân và tiếng la đã làm phân tán sự tập trung của cả ba. Con Thùy, con Như, con Thảo, Alexx và thằng Lập đang chạy về phía chúng tôi.

-Thiện!!! Thì ra mày ở đây - Con Thảo vừa thở vừa nói.

-Móa!!! Làm tao đi kiếm nãy giờ. Hên con Thùy chạy lại kêu tụi tao, ko là cũng ko biết mày ở đây luôn. - Con Như nói.

-Chuyện này là sao... - Tôi ko hiểu.

-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con Thùy nói Thiện cần giúp đỡ. Chuyện gì vậy? - Alexx hỏi.

-Con quỷ đó bị gì vậy? - Thằng Lập tiến tới phía con Liên.

Ngay lập từc, tên Lâm quỵ xúông, nắm lấy đầu con Liên lên và đưa con dao kề cổ nó. Thấy thế, tôi liền níu áo thằng Lập kéo về phía mình.

-Anh làm cái gì vậy? - Cả đám la lớn.

-Mọi người bình tĩnh. Như và Thùy...lại đây tao nói nghe.

-Cái gì? - Tụi nó đi lại gần tôi.

-Chạy ra ngoài ngoải. Đi kiếm đồn công an. Báo với họ ở đây xảy ra án mạng và kêu họ lập tức vô đây. - Tôi nói.

-Gì án mạng...là sao. Con quỷ Liên kia bị gì vậy? - Con Như lo lắng nhìn con Liên.

-Ko cần hỏi...cứ làm theo lời tao là được rồi.

-Trời...mày giỡn hả Thiện. Công an đó. Ko đùa được đâu. Nhưng mà là sao? Cái gì? Tao ko hiểu. - Con Thùy nói, nó khá bối rối.

-Tao nói rồi. Cứ nghe lời tao. Tao ko giỡn và tao cũng ko điên. Đi đi.

-Đúng đó. Nghe lời Thiện đi. - Thằng Vinh nói. - Đã có ngừơi chết rồi.

-Cái gì...ai chết...là sao? - Cả hai cùng hỏi.

-Tao nói rồi. Mau đi đi. - Tôi đã hết kiên nhẫn.

-Nhưng sao...

-TAO NÓI ĐI ĐI!!! - Tôi hét lớn.

Hai đứa nó hoảng hồn, chưa bao giờ tụi nó thấy tôi như vậy. Nhìn nét mặt tôi trầm trọng cho nên tụi nó cũng ko hỏi gì nữa mà chỉ "ok" một tiếng rồi chạy đi.

-Chuyện này thực ra là sao? - Alexx hỏi.

Không trả lời Alexx, tôi bước tới và dồn hết sự bình tĩnh, tôi nói với hắn:

-Anh thấy rồi đó. Một lát nữa công an sẽ đến. Buông dao xuống và đầu thú đi.

-Không! Tôi ko muốn! Tôi ko múôn ở tù. - Hắn hoảng sợ.

Ráng vận dụng hết trí thông minh của mình, tôi cố gắng lựa lời để khuyên hắn:

-Tôi dám hứa với anh. Chỉ cần anh chịu ra đầu thú, tôi sẽ nói với công an rằng anh chỉ ngộ sát chứ ko phải cố ý giết Kiên.

Hắn quay lên nhìn tôi. Và cũng ngay lúc đó, tôi thấy một bóng ngừơi quen thuộc đang đi tới từ phía sau lưng của hắn nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ tỏ vẻ bình thừơng.

-...Và tôi cũng sẽ nói với họ là anh ko hề giam giữ hay đánh đập gì tụi tôi cả. Còn về chuyện chị người làm - tôi liếc sang bụm cát kế bên - tất cả chỉ là một tai nạn thôi chứ anh ko cố ý giết chị ấy. Lúc đó tòa án sẽ khoan hồng cho anh.

-...Kiên..Kiên...nhưng tôi...nhưng tôi...- hắn quay qua nhìn bụm cát - nhưng tôi...

-...nhưng tôi sao...? - Tôi hỏi. Cái bóng đó đã đến rất gần.

-Tôi ko có...Áaaaaaaaaaaa!!!

Một cú đá cực kì chính xác trúng ngay mặt hắn. Hắn kêu lên vì đau. Ngươì đó nắm lấy áo con Liên và kéo qua một bên. Tên Lâm liền quay qua nhìn lên người vừa đá mình.

-Anh... - hắn bất ngờ vì sự xuất hiện của anh Phát.

-Tao đã nghi rồi! Cho nên tao mới theo dõi mày! Tao ko ngờ...ko ngờ...chính mày...chính mày...

-Anh đang nói cái gì vậy...- hắn nói.

Hắn vừa dứt câu là anh Phát đã nhào vô đánh hắn. Nhân cơ hội đó, tôi nháy mắt cho thằng Vinh, hai đứa tôi liền lôi con Liên về phía cả bọn đang đứng. Anh Phát và hắn vật lộn với nhau dữ dội. Tôi nghe loáng thoáng hai người đó nói cái gì đó như "Mày giết em tao.." "Đồ dối trá".....Thằng Vinh và tôi có múôn giúp cũng ko được, cả hai cứ như quấn vào nhau, ko thể nào kéo một trong hai người ra được. Nhưng sau đó chừng 5s, tôi nghe tên Lâm "Á!" lên một tiếng rõ to. Nhìn kĩ lại, tôi thấy tay anh Phát đã bẻ bàn tay cầm dao của hắn và đâm thẳng con dao vào bụng hắn.

Cặp mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng. Hắn vùng vẫy để thoát ra khỏi nhưng đã bị anh Phát bồi thêm một dộng nữa và cái đầu của hắn đập mạnh vào cục đá lớn kế bên. Hắn bất tỉnh. Anh Phát quơ tay rút con dao ra. Tôi cảm nhận rõ ràng sát khí của anh Phát nên ngay khi anh ấy giơ con dao lên lần nữa thì tôi la lớn:

-Anh Phát!!! Đừng giết hắn!!!

Anh Phát khựng lại và quay lên nhìn tôi.

Nở một nụ cười với ảnh, tôi nói:

-Đủ rồi anh. Đủ rồi. Hãy để cho công an giải quyết đi. Đừng giết hắn.

Anh Phát nhìn tôi một hồi rồi đứng lên và bỏ lại tên Lâm nằm đó, đang chạy máu một cách thê thảm. Nhìn hắn bị thương như thế, đợi đến lúc công an tới thì chắc cũng đã ra máu quá nhiều mà chết rồi. Nhớ lại câu chuyện hắn kể, tôi thực tình ko đành lòng để hắn chết như vậy. Một mình Kiên chết là quá đủ rồi. Nghĩ thế, tôi bèn cởi áo sơ mi của hắn ra và nhờ sự giúp đỡ của Alexx, sau một hồi, tôi đã cầm máu được cho hắn. 10' sau, công an đến.

........................................

22h' tối...tại đồn công an phường. Sau khi tôi làm bản tường trình với công an và cả bọn đang ngồi ở dãy ghế chờ. Bên ngoài thì mưa rì rào.

-Tao ko ngờ. Anh Lâm lại là ngừơi như vậy. - Con Thùy nói.

-Lòng người thật là khó đoán. - Con Như tỏ vẻ ưu tư.

-Thấy ghê thiệt. Y như trong phim. Hic hic. - Con Thảo lấy tay để lên ngực.

-Uhm... - Tôi hờ hững trả lời. - cả tao cũng ko ngờ.

-Mà tên Lâm đó sao rồi? - Con Liên hỏi.

-Cấp cứu trong bệnh viện. Công an đang theo dõi hắn. - Alexx trả lời.

-Suy nghĩ lại, câu chuyện tình năm xưa, quả thật buồn thiệt. - Thằng Lập chỉnh lại vết băng trên tay tôi.

-Uhm...một người chết. Một người ở tù. - Tôi nói.

-Thê thảm - con Liên đồng cảm.

Nhìn tụi nó, tôi hỏi:

-Nhưng tao ko hiểu, làm sao tụi bây biết tao đang ở trong căn nhà đó?

-Hihi. Cái này là nhờ công Alexx và thằng Vinh. - Thằng Lập nói.

-Tại sao?

-Còn sao cái gì nữa. Alexx phát hiện ra dấu dép của mày. Do dép mày còn ướt khi đi vô nên hiện chình ình chữ converse trên cát. Còn thằng Vinh thì phát hiện ra kí hiệu của mày - Con Thùy nói - Nhưng ban đầu tụi tao ko nghĩ mày bị bắt mà cứ nghĩ mày chơi trò thôi.

-Vừa vô tới rừng thì tụi tao tản ra kiếm mày - con Như tiếp - Đang kiếm thì tao thấy con Thùy chạy lại la lớn là đã kiếm ra mày và đang cần tụi tao giúp gì đó.

-Còn gì nữa. Con qủy Liên nè. Nó chạy ra giựt giựt áo của tao và thằng Vinh, còn miệng thì la lớn "cứu thằng Thiện..cứu thằng Thiện". Tao quáng với nó luôn - con Thùy chỉ vào con Liên.

Lấy tay hất tóc ra sau, con Liên tỏ vẻ kiêu kì:

-Chứ sao mậy...nguy hiềm tính mạng chứ chơi sao.

Cả đám cừơi rộ lên.

-Vậy là tụi bây ko có đi coi ca nhạc hả? - Tôi vừa cười vừa nói.

-Coi gì nữa ba! Mẹ! Thằng quỷ Vinh nhất định kiếm mày cho bằng được. Nó la lối um sùm. - Con Như trầm ngâm một chút rồi nói tiếp - mà thiếu mày cũng chả vui...cho nên cũng ko đi...hehe.

-Hihi...coi như lần này tao và con Liên thiếu tụi bây một mạng. - Tôi cười

-Nói ghê quá ba ơi! - Con Thùy nói.

-Hihihi...

Ngước lên, tôi thấy anh công an từ dãy bàn phía trong đi lại. Nhìn tôi, anh ấy nói:

-Quả thật cám ơn em rất nhiều. Nhờ em mà tụi anh đã có manh mối để có thể truy tìm vụ án 3 năm trước.

Mỉm cười, tôi trả lời:

-Dạ ko có gì đâu. Vậy tên Lâm gì đó có bị kết tội ko anh?

-Cả hai vụ giết người đều ko được.

-Tại sao? - cả đám đều hỏi.

-Tuy hắn đã thú nhận với em tất cả nhưng những điều đó ko đủ để kết tội hắn ở tòa. Tụi anh cần chứng cứ.

-Vậy cả hai vụ đều ko có chứng cứ sao? - Tôi hỏi.

-Uhm, đúng thế. Vụ án 3 năm trước, nếu theo như em nói thì nếu múôn kết tội hắn, chúng ta phải có cái áo khoác và con dao đó. Nhưng cả hai thứ này chúng ta đều ko có.

-Vậy còn vụ chị người làm?

-Cái xác đang được đưa vào phòng pháp y. Nhưng theo như những gì lúc tụi anh đào lên thì ngoại trừ cái xác ra thì tụi anh ko còn thấy gì nữa. Hoàn toàn ko có thứ gì có thể buộc tội hắn.

-Ủa? Lúc em thấy cái xác. Rõ ràng có thấy cọng dây thừng ngay cổ chị ấy mà. - Tôi nhớ lại - Em có ghi trong bản tường trình đó.

-Uhm. Anh biết. Nhưng khi khám nghiệm cái xác, tụi anh ko thấy gì cả.

-Kì vậy? Có khi nào hắn dấu ko? - Tôi hỏi.

-Có thể. - Anh ấy mỉm cười - Có thể trong lúc chôn cái xác, hắn đã kịp phi tang cọng dây. Bởi nếu hắn dùng cọng dây đó siết cổ cô gái đó thì nó nhất định sẽ dính biểu bì của hắn.

-Vậy là ko làm gì được hắn sao?

-Cũng ko hẳn. Với lời khai của em cộng thêm việc hắn biết về cái xác thì tụi anh đã có thể tiến hành khởi tố hắn. Nhưng còn có tội hay ko thì phải chờ mới biết.

Cả đám tỏ vẻ thất vọng. Thấy vậy, anh công an liền cười lên và nói:

-Nhưng các em yên tâm...kẻ làm ác ko thể nào thoát được đâu. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Tụi anh sẽ ráng tìm thêm chứng cứ để buộc tội hắn.

-Ráng nha anh...thằng đó nó đánh em đau gần chết. - Con Liên lấy tay sờ đầu.

Cả đám lại cừơi rộ lên.

-Ok. Tụi anh sẽ cố. Thôi, anh đi làm việc đây. Tụi em cũng nên về nhà trọ đi.

-Dạ. - Tôi nói.

Anh ấy liền khuất phía sau cánh cửa làm việc. Quay qua tụi nó, tôi nói:

-Thôi. Đi về nhà trọ đi.

-Uhm. Nhưng mà khoan đã. Có ngừơi kiếm mày kìa - Con Liên nói và chỉ tay về phía trước

Nhìn lên, tôi thấy anh Phát đang đi lại.

................................................�� �......

Một lát sau, tại căn nhà trọ.

-Vinh ko sao thiệt chứ? - Tôi lo lắng nhìn thằng Vinh lúc này đang quấn băng quanh bụng.

Cười với tôi, nó nói:

-Ko sao đâu. Hắn chỉ quẹt sơ thôi. Chỉ trầy chút à.

Vẫn ko yên tâm, tôi bèn lấy tay đụng nhẹ vào bụng nó. Nó khẽ run lên vì đau.

-Thấy chưa. Ở đó mà quẹt sơ. - Tôi nhăn mặt.

-Hihi...Vinh nói thiệt mà. Ko sao đâu. - Nó lấy tay đẩy nhẹ mặt tôi.

-Thôi thôi. Tụi bây cứ như cặp vợ chồng mới cưới ấy - Con Thảo nhăn - Nó ko sao đâu. Lại đây phụ tao dọn đồ đi

Hỉnh mũi với thằng Vinh một cái rồi tôi lại phụ con Thảo dọn đồ. Cả bọn bắt đầu dọn dẹp để chuẩn bị sáng mai khởi hành về thành phố.

-Ê...mà thiệt ko ngờ ha. Anh Phát lại là anh của thằng Kiên đó. - Con Thảo bắt đầu cuộc tranh luận mà tôi biết là ko tránh khỏi.

-Uhm. - Tôi nói.

-Ảnh cũng tốt bụng thật. Giúp đỡ hai người đó có thể sống hạnh phúc với nhau. Nhưng kết cục lại chẳng đi tới đâu - Con Thùy tỏ vẻ tiếc nuối.

-À phải. Ảnh có nói vì sao ảnh biết tên Lâm là hung thủ ko? - Thằng Vinh hỏi.

-Là vầy. Ảnh cũng chỉ nghi thôi, tại ba ảnh khoảng mấy tuần trước khi nói về Kiên đã vô tình nói là Kiên khi ấy có mặc cái áo khoác - tôi trả lời - Ảnh còn nói ảnh cũng mới gặp tên Lâm gần đây thôi. Trong một lần trò chuyện, ảnh đã cố tình nói cho hắn biết Kiên như thế nào lúc chết và ảnh nghĩ có lẽ lúc đó hắn đã sựt nhớ lại hồi đó và biết về sự uy hiếp của cái áo khoác đối với hắn.

-Là sao?

-Thì có thể lúc thấy Kiên chết hắn hoảng quá nên đã liền rời khỏi đây. Mà đã ko để ý đến cái áo khoác. Tại sau đó cũng thông báo là Kiên tự tử đó thôi. Nhưng về sau này hắn mới sực nhớ và đi kiếm. - Alexx nói.

-Hắn trở về để kiếm cái áo sao? - Thằng Vinh hỏi tiếp.

-Uhm. Nhưng anh Phát đã nghi ngay khi thấy phản ứng của hắn nên anh ấy đã lén theo dõi hắn về đây. Ảnh còn nói, do hồi tối thấy tụi mình chui vô rừng nên ảnh đã lén đi theo và khi nhìn thấy khung cảnh lúc đó thì anh đã hiểu tất cả. - Tôi nói

-Thông minh vậy sao? Hơi vô lý đấy? Vậy tại sao ảnh giả dạng Hứơng dẫn viên để gạt chúng ta?

-Chuyện này mới mắc cười nè. Ảnh nói thằng Thiện giống em của ổng và hiện cũng ở căn nhà này. Cho nên lại làm quen. Hehe - Con Liên cười.

-Ê Thiện! Có khi nào ổng gay luôn ko? - Con Thùy cười điểu.

-Bà mày! Kể ra cũng tội cho ổng. Em trai chết đã đành...ba cũng chết luôn.

-Ba ảnh chết rồi sao? - Thăng Vinh hỏi.

-Uhm...hai tuần trước. - Tôi trả lời - Theo như ảnh nói là từ khi qua đó, ông ấy đã bùôn chuyện thằng Kiên từ đó đến nay và chết vì trụy tim.

-Đáng đời. Cha già đó cũng có tốt lành gì đâu. Mọi chuyện đều do ổng mà ra ko - Thằng Lập nói. - Chết là đáng.

Chúng tôi vừa dọn vừa nói chuyện với nhau suốt cả hai - ba tiếng đồng hồ sau đó. Cuộc tranh luận chỉ thực sự kết thúc khi cả đám đã thực sự mệt mỏi và mạnh ai nấy lăn ra ngủ. Nằm kế bên thằng Vinh, tôi và nó nhỏ to một hồi nữa rồi cũng thiếp đi.

............................

"Bíp bíp..". Tôi giựt mình bởi tiếng báo hết pin của cái điện thoại. Cầm nó lên, tôi thấy đã 3h mấy tối. Không hiểu sao, tuy mệt nhưng tôi lại cảm thấy cực kì tỉnh táo.

Không thể chợp mắt tiếp. Tôi bèn đứng dậy và đi ra khỏi cửa. Gió đang thổi lồng lộng ở bên ngoài. Tôi vươn vai và đi xung quanh. Nhưng ngay khi đó, tôi thấy phía sâu trong rừng có thấp thoáng ánh sáng. Tò mò, tôi rút cái đèn chiếu (loại dùng để coi tiền giả tiền thiệt), đồng thời cũng là móc điện thoại của tôi, từ trong túi ra và đi vào trong đó. Đi một hồi, tôi phát hiện ra ánh sáng đó phát ra từ phía căn nhà gỗ. Tiếp tục đi vào, tôi thấy xung quanh căn nhà gỗ bây giờ có khoảng 2-3 anh công an đang đứng canh, ánh sáng mà tôi thấy chính là ánh sáng của ba bốn cái đèn neo treo khắp nơi, sáng rực cả một góc rừng. Thấy tôi, anh công an đi lại:

-Ủa? Ko phải em là nhân chứng sao? Sao em lại ở đây?

-Dạ. Hihi. Tại em ko ngủ được nên đi tản bộ. Thấy ở đây sáng sáng nên em chui vô. Mà tụi anh đang làm gì vậy?

-À...bên pháp y vừa mới về, Tụi anh ở đây để canh hiện trừơng. Ngày mai họ sẽ tiếp tục công việc.

-Ủa? Bộ phải canh như vậy hoài sao anh ?

-À ko...chỉ đến khi nào đã xác định hiện trường hoàn tòan ko còn gì nữa thôi.

-À à...Em hiểu rồi. Vậy thôi. Em đi về ngủ tiếp đây. Hihi

-Uhm..anh cũng về.

-Ủa...ko phải...

-Hôm nay chỉ có 1 đứa canh thôi...Tới ca của nó mà. - Ảnh chỉ anh công an đang ngồi phía trong.

-À...hihi.

-Em cũng về ngủ sớm đi...

-Dạ..hihi

Tuy nhiên, tôi vẫn còn đứng ngắm ngôi nhà đó thêm một lát nữa, cho đến khi chỉ còn một anh công an ở đó thì tôi mới chịu đi về. Tôi bước đi rất chậm, bởi cái đèn thì rất nhỏ, mà cây xung quanh thì lại rất nhiều, lạng hoạng là đụng đầu như chơi. Nhưng ngay khi tôi vừa đi vào khúc ko có ánh sáng thì đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua làm tôi khẽ run mình. Và liền sau đó một cảm giác lạ thường hiện lên trong tôi, sợ hãi hay thư thái, tôi cũng ko biết, tôi chỉ biết hành động tiếp theo sau của tôi là quay lại nhìn ngôi nhà đó một lần nữa.

Không hiểu vì sao, mọi thứ tôi nghe được trong căn nhà đó hồi tối lại ùa trở về trong đầu tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ. Tên Lâm đó khi đó nói gì nhĩ, hắn "quẹt" con dao ngang qua Kiên, đúng, và Kiên đã "ôm bụng" vì đau. Nhưng vết thương chí tử cho Kiên ko phải là một nhát dao ngay phổi sao? Sao tôi lại ko nhớ điểm này khi viết bản tường trình chứ, tôi cứ đinh ninh hắn là hung thủ cho nên đã ghi rõ ràng trong đó là hắn đã đâm Kiên chứ ko phải quẹt ngang.

Một cơn gió lạnh khác lại thổi qua, nhưng lần này tôi ko run lên nữa. Trong tôi lúc này chỉ hiện rõ lên một cảm giác là có một cái gì đó đang mời gọi tôi từ phía bên kia của căn nhà. Đầu óc trống rỗng, tôi đưa chân lên phía trước và tiến lại nơi đó. Đi ngang qua anh công an (lúc này đang ngủ), tôi quẹo ngang qua căn nhà và đi sâu tiếp vào trong rừng.

Một màn đêm tĩnh mịch. Nhưng tôi lại hoàn tòan ko cảm thấy sợ hãi hay cô độc, mà tôi lại có một cảm giác là đang đi đúng hướng và dường như có ai đó đang dẫn đường cho mình. Tôi cứ bước tới, cho đến khi cách căn nhà gỗ đó khoảng chừng 60m thì tôi đứng lại. Và dưới ánh trăng mờ mờ, tôi hoàn toàn ko tin vào mắt mình nữa. Trước mặt tôi là một cái....mộ. Một cái mộ trắng, lớn và khá đẹp. Tôi ngước nhìn lên mấy dòng chữ trên cái bia:

Tấm hình trên mộ là một cậu bé khoảng chừng 14-15 tuổi. Cậu đang tươi cười một cách hồn nhiên và dường như ko hề biết rằng cuộc sống của mình rồi đây sẽ kết thúc một cách ngắn ngủi. Khuôn mặt cậu tuy còn nhỏ nhưng lại có nét gì đó phúc hậu, đáng yêu. Và buồn cười thay, cậu lại nhìn khá giống tôi.

Nhìn một hồi thì tôi quỳ xuống để lạy. Do lúc nãy trời mưa nên khá sình lầy, tôi đành phải quỳ ngay trên phía thềm của ngôi mộ. Nói ra thì có lẽ nhiều người nghĩ tôi nói xạo, nhưng quả thực lúc đó tôi hoàn tòan ko có cảm giác ghê rợn gì đối với ngôi mộ. Mà ngược lại, viêc tôi đã nghe quá nhiều về cậu bé này đã làm cho tôi có một cảm giác đồng cảm và thân quen với nơi này, giống như tôi đã quen cậu bé Kiên này từ lâu lắm rồi.

Ngước lên, tôi vô tình thấy được một thứ. Đó là một cái cây đa lớn. Mà theo tôi nghĩ là cây đa mà Lâm đã nhắc đến. Bây giờ, tôi đã hiểu vì sao ngôi mộ lại được đặt ở đây. Thì ra nơi này chính là nơi hẹn hò của hai người họ năm xưa. Nhưng tại sao người cha lại biết? Câu trả lời dường như xuất hiện ngay tức khắc. Có lẽ là do khi gây lộn với nhau, Kiên đã nói cho ba mình biết và mong ông để họ được yên. Từ đó suy ra, chỗ này cũng chính là nơi đã xảy ra vụ ấu đả năm xưa. Là nơi mà Lâm đã quẹt con dao lên Kiên và thậm chí, là nơi Kiên đã chết.

Lấy tay rờ lên thân cây, tôi dường như tưởng tượng ra được cảnh hai người họ đang âu yếm với nhau. Chính tại nơi đây, họ đã trải qua cùng nhau những khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Một thầy, một trò, bị xã hội ruồng bỏ, phải chui vào đây để có thể sống khung trời riêng của hai người. Ngước lên nhìn những tán cây trên cao, tôi chợt nghĩ: Họ có tội chăng?. Liền sau đó, tôi bật cười với chính mình. Phải. Gay cũng là cái tội. Và hình phạt mà xã hội dành cho mối tình "bất bình thường" này là kết quả kẻ chết, người ở tù. Tính ra cũng thê thảm nhĩ.

Suy nghĩ đến đó, tôi chợt nhìn lại mình. Vậy còn tôi, tôi cũng là gay thôi, cho nên tôi...cũng có tội. Đúng thế. Cái tội "ông trời" đã ban cho tôi, một cái tội mà tôi đã ko có quyền lựa chọn rằng mình sẽ phạm hay ko. Vậy hình phạt nào sẽ dành cho tôi? Rượu độc, siết cổ, ngâm lồng heo, chôn sống hay là bị đâm giống như cậu bé Kiên kia và sẽ nằm lại một mình cô độc ở một chốn lạnh lẽo đìu hiu nào đó.

Câu trả lời là không! Đã là cuộc sống của tôi, cuộc đời của tôi thì ko có ai được quyền phán xét! Có tội hay không là do tôi chứ ko phải do xã hội nhận định. Tôi sẽ sống và ko phải sống một cách lén lút như tên Lâm đó, mà là sống một cách đường đường chính chính! Một đời người rất ngắn ngủi. Nếu chỉ ôm khư khư và đau buôn vì những chuyện mà mình ko thể thay đổi được thì tại sao lại ko bỏ nó qua một bên và sống cuộc đời mà mình muốn. Dẫu biết rằng sẽ khó khăn, nhưng tôi tự nói với lòng mình, tôi sẽ cố gắng. Bởi vì tôi ko muốn là một Kiên thứ hai.

Nước mắt từ đâu nhiễu xuống má tôi. Tôi liền lấy tay dụi đi. Cái đèn của tôi bây giờ đang chiếu lên cái cây đa phía trước. Bỗng tôi thấy một vệt sáng ngay gần phía dưới gốc cây. Tôi liền cuối xuống để nhìn kĩ lại. Nhưng vệt sáng đó đã biến mất. Ko hiểu vì sao, tôi lại chiếu cái đèn lên để nhìn cho kĩ và vết sáng đó lại hiện lên. Vệt sáng này mờ câm, nếu như ko nhìn kĩ cũng ko thể thấy được. Nó có hình dạng giớng như ai đã chây chét cái gì đó lên vậy.

Ở đây mà cũng có người chơi mực tàng hình nữa sao? Cũng có thể lắm chứ. Chắc hồi đó hai người họ đã từng chơi trò chơi gì đó ở đây. Nghĩ thế, tôi bèn đứng dậy và quyết định đi về. Nhưng ngay khi nhìn ngang qua tấm hình tươi cười của Kiên, tôi liền quay lại để chiếu cái đèn lên gốc cây một lần nữa. Bởi vì tôi vừa mới sực nhớ ra, cây viết chiếu tia tử ngoại này có đến hai tác dụng lận. Một là phát hiện ra mực phản quang, thường được dùng để phát hiện tiền giả và thứ hai là nó có thể cho ta thấy........vết máu đã khô.

Đúng rồi. Là bàn tay dính máu ịn lên nhiều lần cho nên mới có dấu như vậy, Nhưng Kiên làm gì ở đây trong khi máu ra nhiều vậy chứ? Tôi suy nghĩ và liền sựt nhớ ra: ko phải Kiên đang dấu cái áo khoác với con dao sao. Có khi nào trong nỗ lực cuối cùng của mình, Kiên đã chôn nó ở đây ko? Tuy biết điều này khá khùng điên nhưng có thể lắm chứ, biết đâu con người ta trước khi chết có suy nghĩ ko như lúc bình thường thì sao.

Quay qua ngôi mộ, tôi xin lỗi một tiếng rồi lượm một cục đá lớn lên và bắt đầu đào. Do đất còn ướt nên tôi có thể đào một cách dễ dàng. Đào một hồi lâu, nhưng tất cả chỉ là đất với đá, hoàn toàn ko có dấu hiệu gì của cái áo khoác cả. Chán nản, tôi định bỏ cuộc và đứng lên đi về. Nhưng bỗng nhiên cục đá chạm phải một cái gì đó.

Mừng rỡ, tôi cố gắng moi lên, phủi lớp đất phủ lên nó và bắt đầu xem. Nhìn kĩ, đó là một cái bọc ny lon dạng túi và hình như đang đựng một cái gì đó. Tháo ra, tôi lấy cái vật bên trong để xem. Một thoáng bất ngờ hiện lên, bởi vì trên tay tôi bây giờ ko phải là một cái áo khoác hay một con dao, mà là....một cuốn nhật kí.

Đó là một cuốn sổ khổ A4, khá dày, có bìa cứng và có màu xanh dương. Lật cái bìa ra, trên trang đầu là dòng chữ "Lương Mạnh Kiên" được viết bằng mực xanh kim tuyến một cách tĩ mĩ. Tôi ngồi xúông cái thềm ngôi mộ và bắt đầu đọc.

Những dòng nhật kí dường như đã làm sống lại khoảng thời gian thời trung học của Kiên. Kiên đã ghi vào nhật kí những gì cậu thấy và cảm nhận về cuộc sống xung quanh mình. Tuy chỉ đọc sơ qua, nhưng tôi cũng có thể mường tượng ra được đó là một cậu bé vui vẻ, lạc quan và sống hạnh phúc trong tình yêu thương của bạn bè.

Theo đó, Kiên có khá nhiều bạn bè nhưng lại luôn cảm thấy cô đơn. Có lẽ lý do chính là: cậu biết mình khác với mọi người. Năm lớp 6 là năm mà Kiên phát hiện ra điều đó. Kiên đã "chào cờ" khi bắt gặp một đứa bạn trai đang tắm. Kiên đã vô cùng hoảng sợ, bởi vì Kiên đã đọc rất nhiều chuyện như thế này trong sách. Người ta gọi những người như vậy là gay, là pê đê, là đàn ông thích đàn ông, là...đồng tính. Cái nhìn về cuộc sống màu hồng của Kiên cũng kể từ đó chuyển sang một màu xám xịt.

Thời gian sau, vô hình chung Kiên đã tự thu nhỏ mình lại. Ngoài mặt thì vui vẻ trò chuyện với bạn bè nhưng Kiên lại ko hề tâm sự hay trò chuyện thật lòng với bất kì ai. Cậu nghĩ mình đã sống như người hai mặt trong một khoảng thời gian rất dài. Tuy ba Kiên rất thương Kiên nhưng hơn ai hết Kiên biết rằng nếu nói cho ông ấy biết, hậu quả sẽ rất nặng nề. Bởi vì ba Kiên là một người đàn ông đúng nghĩa và có khá nhiều quyền lực. Nếu ông ấy biết đứa con trai độc nhất của mình là pêđê chắc chắn ông sẽ ko chịu nổi. Đọc tới đây tôi thấy hơi lạ, con trai "độc nhất" ư? Ko phải anh Phát cũng là con của ông ta sao?

Và rồi mọi thứ thay đổi kể từ khi Kiên gặp Lâm, "ông thầy" dạy Toán trẻ tuổi của cậu năm lớp 8. Ngay từ lúc mới gặp mặt, Kiên đã bị ấn tượng bởi phong thái đạo mạo và chững chạc của thầy. Ở thầy Lâm toát lên một cảm giác đáng tin cậy và có thể dựa dẫm được. Tuy là thầy nhưng còn khá trẻ nên thầy vẫn có cái gì đó cuốn hút Kiên.

Kiên đã ghi lại cảm xúc của mình về lần đầu khi nói chuyện với thầy hay những lúc thầy nhờ Kiên làm việc gì đó v.v... Thấy thầy gặp khó khăn trong việc hòa nhập với học sinh, Kiên đã bạo gan đưa ra ý kiến tổ chức những cuộc party ngoài trời với thầy. Những trang nhật kí miêu tả những cuộc party ấy được Kiên viết bằng viết nhủ màu xanh dương và tràn ngập niềm hạnh phúc trong từng câu chữ. Đọc mà tôi cũng cảm thấy vui lây.

Do háo hức muốn đọc đến lúc Kiên và thầy Lâm trải qua những tháng ngày hạnh phúc như thế nào nên tôi đã bỏ qua hết và lật đến cuối cuốn sổ. Nhưng bỗng nhiên, có một tiếng động làm tôi giựt mình và cuốn sách rơi xuống đất. Tôi liền ngước lên và nhìn về hướng phát ra tiếng động. Xung quanh ngôi mộ do ko có cây nên ánh trăng còn có thể chiếu mờ mờ nhưng còn ở hướng rừng thì hoàn toàn tối mịt, tôi ko thể thấy gì hết. Tự trấn tĩnh mình, tôi lượm cuốn sách lên và tiếp tục ngồi xuống. Nhưng khi tôi lật đến khúc cuối cuốn sổ thì bỗng nhiên có một tờ giấy rớt ra. Tò mò, tôi quơ tay chụp lấy và xem nó là cái gì.

Trên cùng tờ giấy ghi rõ ràng hai chữ "Di chúc". Hơi ngạc nhiên, tôi liền đọc xuống nội dung ở bên dưới. Và theo những gì được ghi trong đó, người có tên Lương Mạnh Phát sẽ hoàn toàn được thừa hưởng mọi tài sản của Lương Mạnh Cường nếu như người này chết đi và đứa con trai duy nhất của Lương Mạnh Cường là Lương Mạnh Kiên sẽ hoàn toàn ko được hưởng bất cứ thứ gì.

Tôi bắt đầu không hiểu, ko phải cả hai người đều là con trai của ông ta sao? Cái tên của họ đã nói lên điều đó mà. Vậy tại sao trong này lại ghi chỉ có Lương Mạnh Kiên là con trai của ông ấy thôi? Còn nữa, theo như lời anh Phát, ba ảnh cũng mới chết đây thôi. Vậy tờ giấy di chúc này là sao?

Liền sau đó, tôi bị chú ý bởi một dòng chữ đỏ được khi khá lớn ngay trên bìa cuối của cuốn sổ lúc này đang để mở. Theo nét chữ thì tôi đoán có lẽ là của Kiên nhưng nó lại được viết một cách khá cẩu thả.

Dòng chữ ghi rõ ràng: "Người giết tôi không phải là thầy Lâm mà là anh nuôi Lương Mạnh Phát của tôi, thầy Lâm vô tội".

Một thoáng hoảng sợ hiện lên trong tôi. Nhìn kĩ lại dòng chữ. Tôi dám chắc đó là chữ của Kiên. Có điều....tại sao...? Tôi khó hiểu? Anh Phát là hung thủ ư? Không thể nào.

Ngay lúc đó, tôi thấy có một bóng người đi ra khỏi khu rừng và tiến về phía tôi.

-Đúng thế? Hiểu rồi chứ gì? Vậy thì đưa nó cho tao? - Anh Phát nói.

Ngay lúc đó, tôi thấy có một bóng người đi ra khỏi khu rừng và tiến về phía tôi.

-Đúng thế? Hiểu rồi chứ gì? Vậy thì đưa nó cho tao? - Anh Phát nói.

-Anh...cái gì? - Tôi bật lùi lại theo phản xạ.

-Mày là một đứa thông minh - hắn cười đểu - chẳng lẽ lại ko hiểu.

-Tôi đã nghi nhưng tôi thật sự ko ngờ. - Mọi sự dường như vỡ lẽ ra trong đầu tôi - Thì ra anh mới chính là người thực sự giết Kiên.

-Nói giết khó nghe quá. Tao chỉ đơn giản tiễn nó một đoạn thôi.

Hắn chợt đứng lại và nhìn vào tôi một cách hứng thú.

-Anh giết em ruột của mình sao? - Tôi tỏ vẻ ghê tởm

-Em ruột...hahahahahaaha - hắn cười lớn - Mày đọc tờ giấy đó mà còn ko hiểu sao hả?

Tôi chợt giữ chặt tờ giấy nhưng vẫn ko rời mắt khỏi hắn.

-Hiểu cái gì?

-Hahaha...nó ko phải là em tao. Hay nói dễ hiểu hơn...tao ko phải là con của ba nó.

-Anh là con nuôi? - Tôi nhăn mặt

-Đúng. Tao là con nuôi của người vợ trước. - hắn lại cười - Do bà ấy ko thể sinh con được nên đã nhận tao làm con nuôi.

-Vậy hóa ra anh là chó phản chủ. - Tôi cười đểu.

-Oh ho...nặng lời thế nhóc. Tao ko phản. Tao chỉ lấy những gì xứng đáng thuộc về tao thôi.

-Thuộc về anh...nghĩa là sao?

-Chứ mày tưởng cái xưởng tàu này từ đâu mà ra. Lúc trước nó chi là một xưởng tàu nghèo nàn thôi. Chính tao - hắn lấy tay chỉ vào ngực - Chính tao đã đưa nó thành một xưởng tàu lớn nhất nhì ở đây.

-Không phải anh ở Mỹ sao? Sao lại liên quan đến xưởng tàu?

-Chứ mày nghĩ tao ở bển làm gì? Bộ mày tưởng tao khoái lắm hả. Ở đất khách quê người, tao ko có lấy một người bạn! Nhưng tao phải ở đó để có thể duy trì các mối làm ăn của xưởng tàu. - Hắn đột nhiên tiến tới - Mày biết tao làm vậy là vì cái gì ko?

Tôi cũng lùi lại.

-Ngày xưa tao chỉ là một thằng nhóc đánh giầy ngoài chợ. Chính mẹ nuôi đã dẫn tao về và chăm sóc tao như một đứa con ruột. Tuy thế, tao vẫn cảm thấy sự ghẻ lạnh của ba nuôi tao dành cho hai mẹ con. Lúc mẹ tao chết...

-Bà ấy đã chết?

- Phải. Khi đó...tao đã cố găng gọi cho ba nuôi của tao nhưng ko được. Tao cứ nghĩ, ông ta ko thương mẹ nuôi là vì tao ko phải là con ruột của ổng. Cho nên sau đó tao đã cố gắng hết sức để đưa xưởng tàu đi lên, cố gắng chứng tỏ khả năng của mình. Chỉ mong có một ngày....ông ta sẽ đường đường chính chính nhận tao làm con. Nhưng kết quả thì sao? - hắn cười - Mãi đến tận ngày hôm nay, trên giấy tờ, tao với ổng cũng chỉ là hai người xa lạ. Ngay từ đầu, ổng chỉ coi tao là một đứa người làm ko hơn ko kém...

-...Có điều...tao cũng chấp chuyện đó, bởi vì tao cũng đã quen với việc bị ổng xem thường rồi. Tao còn dự định sẽ tiếp tục giúp đỡ ông ta để đền đáp ơn nghĩa mẹ tao nhưng lại xảy ra một chuyện làm tao thay đổi ý định.

-Chuyện gì - tôi chợt hỏi.

-Cách đây 6 năm, tao mới biết. Chính vì mẹ của nó - hắn chỉ vào ngôi mộ - cha già đó mới ko về gặp mặt mẹ nuôi tao lần cuối. Khi hắn đang hạnh phúc với mụ đàn bà đó để rồi sinh ra cái thằng biến thái này thì mẹ tao lại chết trong uất ức.

-Cho nên anh hận và rắc tâm hãm hại cả nhà người ta?

-Đúng. Cả nhà tụi nó nợ mẹ tao. Tao muốn cả nhà nó phải chết.

-Anh điên rồi!!!

-Đúng. Tao điên. - hắn cười đểu - Và con mụ đàn bà đó đã phải trả giá cho tội lổi của mình.

-Trời. - Tôi chợt nhớ lại lời của Lâm - Không lẽ mẹ của Kiên cũng do anh giết sao?

-Hahahahahahaaha - hắn cười lớn - Ko sai. Chính tao đã ép con mụ đó chết ngay tại căn nhà của mụ. Năm đó tao dàn xếp vụ đó thành một vụ ngộ độc thực phẩm. Tất nhiên là ba nuôi yêu quý của tao ko hề hay biết.

-Nói như thế, ngay từ lúc đó anh đã dự tính sẽ giết đến Kiên. - Tôi thực sự hoảng sợ.

-Haha...phải đấy. Nhưng tao làm được gì trong khi ba nuôi yêu quí của tao che chở nó hết sức cẩn thận hả. Tao hoàn toàn ko có cơ hội nào! Nhưng ông trời có mắt. Hehe. Cơ hội đã đến với tao 3 năm trước. Ngươi có biết vì sao ba tao phát hiện ra hai đứa pê đê tụi nó đang ân ái trong phòng ko? Chính tao đã gọi cho lão về đấy. Hehe.Và cũng chính tao đã giúp tụi nó xây ngôi nhà gỗ để tụi nó có thể gặp gỡ nhau...nhưng tao làm vậy vì cái gì mày biết ko?

-Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao ba Kiên lại biết chỗ hai người họ hẹn hò đêm đó. Chính anh đã dàn cảnh!

-Thông minh. Đúng thế! Chính tao đã nói cho ổng biết. Và cũng chính tao đã đưa cho ổng con dao khi ổng chạy vào rừng.

-Anh muốn nhân lúc hỗn loạn. Mượn tay ông ta để giết họ. - Tôi ghê tởm con người đứng trước mặt tôi.

-Hahaha...Nhưng cha già của tao đã ko đủ sức làm thế. Khi tao đến nơi, tao chỉ thấy một mình thằng Kiên đang ôm cái bụng đầy máu.

-Và anh đã đâm Kiên.

-Tao kéo nó vô căn nhà gỗ, nói với nó sẽ cứu thương cho nó và nhân lúc nó ko để ý...tao móc con dao ra - hắn cười - và đâm thẳng vào ngực nó. Một nhát một...kết thúc tất cả.

-Biến thái!!!

-Phải đấy!!! - hắn nạt tôi - Nhưng tao đã khôn ngoan lột cái áo khoác của nó và con dao dấu đi. Tại nếu công an điều tra thằng Lâm, nhất định sẽ lòi ra tao.

-Vậy còn tờ di chúc này là sao?

-Hehehe...chính tao đã gợi ý cho ông ta viết tờ di chúc đó để hâm dọa thằng Kiên. Tại ổng nghĩ, nếu như làm thế, thằng pê đê đó sẽ suy nghĩ lại và về với lão. Dĩ nhiên, nếu lúc bình thường nhất định lão sẽ ko chịu làm thế nhưng khi đó ổng đang điên, cho nên chuyện gì cũng dám làm. Đêm đó, ông ta đem tờ di chúc đó đi vô rừng cùng với con dao.

-Nhưng ông ta đã thất bại. - Tôi có thể tưởng tượng ra phản ứng của Kiên.

-Ít nhất theo dự đoán là vậy. Tao nghĩ lão già đó sẽ vẫn còn giữ tờ di chúc và tao đã giết thằng Kiên rồi chạy đi kiếm lão. Nhưng có một chuyện tao đã ko ngờ tới.

-Là Kiên đã ko chết ngay mà còn tạo ra vật chứng này. - Tôi đưa cuốn sổ lên

-Đúng. Sau đêm đó, nghe ông ta nói, tao mới biết lúc đó thằng Kiên đang giữ tờ di chúc. Tao đã quay lại căn nhà để kiếm nhưng ko hề thấy bất cứ thứ gì. Có điều, có một điểm làm tao thấy lạ.

-Là gì?

-Thằng em nuôi tao ngày trước lúc nào cũng kề kề theo cuốn nhật kí bên cạnh, nhưng tao lại ko thấy đâu. Tao đoán nó đã giấu tờ di chúc và vạch tội tao trong cuốn nhật kí đó rồi dấu đi.

-Anh cũng thông minh lắm - tôi cười đểu - nhưng nếu muốn làm thế thì tại sao Kiên ko để ngay đó mà lại dấu đi.

-Tại nó biết...tao sẽ quay lại cùng với ba tao và sẽ phi tang cuốn sổ. Hơn nữa, tao thao túng cả đồn công an ở đây, mày có nghe câu "Có tiền là có quyền ko?" chưa?

-Nhưng kết cục anh vẫn ko kiếm được?

-Tất cả chỉ tại lão già ba nuôi chết tiệt của tao. Cha già đó sau khi chứng kiến cái chết của con mình đã đâm ra hối hận. Ông ta chôn thằng Kiên ở đây và ra lệnh phong tỏa cả khu này. Do đây là đất của ổng nên ổng có quyền làm thế. Sau đó, ổng bán xưởng tàu và kêu tao dẫn ổng về Mỹ ở, để có thể quên đi quá khứ đau buồn ở đây. Tao nghĩ cũng sẽ chẳng có ai kiếm được cuốn nhật kí nên tao cũng buông xuôi chuyện đó và trở về Mỹ.

-Thì ra...do ko tìm thấy tờ di chúc cho nên anh mới để ông ta sống.

-Đúng. Sau khi dẫn ổng về Mỹ, tao đã cố gắng an ủi ổng để ổng có thể nhận tao làm con trên giấy tờ. Nếu ko, ổng chết đi thì tao sẽ mất trắng. Có điều đau buồn vì cái chết của thằng Kiên, ông ta càng lúc càng yếu. Cách đây một năm, ổng về Việt Nam và chuyển giao quyền sỡ hửu đất cho một người.

-Ai?

-Mày hãy nhìn vào người làm chứng trong tờ di chúc đi.

Tôi liền nhìn vào tờ di chúc, bên dưới là tên của người làm chứng, nó ghi "Nguyễn Thị Thúy"

-Nguyễn Thị Thúy?

-Đúng. Đó chính là con nhỏ chủ nhà trọ Thiên Ân và đồng thời cũng là tình nhân ngãi của lão cha ta.

-Tình nhân?

-Đúng. Ổng đã sang quyền sở hửu cho con nhỏ đó và dặn nó chỉ khi nào ổng chết thì mới được mở cửa khu đất này.

-Thì ra là vậy. Thảo nào căn nhà đó đã lâu ko có ai ở.

-Tao ko biết ổng kiếm được cái gì ở đây. Nhưng khi về bển, ổng đâm ra nghi ngờ tao. Và gần đây, tao phát hiện ổng đang tiến hành lập một tờ di chúc khác.

-.......

-Cũng may luật sư của ổng là người của tao và đã báo cho tao biết. Ngay đêm đó, trước lúc ổng lập di chúc, tao đã làm ra một tờ di chúc khác và ép ổng kí. Nhưng ổng đã chống cự ra trò. Ổng kháng cự tao và tên luật sư. Cũng ngay lúc đó, tao nói cho ổng biết về chuyện năm xưa và ổng đã lên cơn đau tim mà chết.

-Anh ép ông ta chết? - Tôi dường như điếng người khi nghe những lời này.

-Phải. Lão già đó chết là đáng! Nhưng đáng tiếc một điều là lão chưa kịp kí vào tờ giấy di chúc của tao.

-Cho nên anh đã về đây để tìm kiếm tờ di chúc này.

-Tao đã tìm mọi cách liên lạc với thằng Lâm. Nói cho nó biết về chuyện cái áo và con dao khi xưa. Tại tao nghĩ thằng Kiên sẽ dấu cuốn nhật kí vào những chỗ bí mật mà chỉ có nó và thằng Lâm biết. Nhưng tao đã lầm hay ít nhất là tao tưởng như vậy. Thằng Lâm nói với tao là nó ko biết chỗ nào hết. Trong khi nó ko hề cho tao biết về sự tồn tại của cái cây này. - hắn chỉ về phía cái cây

-Hừm...- tôi giữ chặt cuốn sổ.

-Tao đã nghĩ cuốn nhật kí được giấu ở trong căn nhà kia. Bởi vì tao đã lục tung cả căn nhà gỗ lên mà ko thấy gì cả...cho nên...

-Cho nên anh đã tiếp cận tôi. Hôm qua, anh háo hức cầm áo khoác cho tôi bởi vì anh biết chìa khóa nhà đang ở trong đó.

-Ko sai...tao biết chắc con nhỏ chủ nhà sẽ ko đưa chía khóa cho tao. Mà thời gian lại rất gấp, nếu tao ko tìm thấy tờ di chúc, mọi tài sản của lão cha ta sẽ rơi vào quỹ nhà nước Mỹ.

-Còn nữa, chính anh đã cố tình đụng tôi và lượm cái chìa khóa. - Tôi sực nhớ ra.

-Hahaha...thông minh. Phải đấy. Thằng Lâm trước đó đã ko có đủ thời gian để tìm kiếm cho nên tao buộc phải làm vậy. Nhưng kết cục lại cũng chả có gì...lại còn bị con nhỏ người làm nghe lén.

-Và Lâm đã giết chỉ...

-Không...chính ta đã giết con nhỏ đó. Nó đã nghe quá nhiều...Sau khi phát hiện ra nó nghe lén ở cửa, tao đã rượt theo và lấy cọng dây thừng siết cổ nó cho đến chết. Thằng Lâm đã rất hoảng sợ nhưng vẫn đi kiếm cho tao mấy cái chiếu để dấu cái xác. Có điều, tụi tao chưa kịp dấu thì...

-...tụi tôi về. Cho nên hai người đã để cái xác ngay bìa rừng. - tôi nói tiếp.

-Đúng.

-Và anh đã dấu cọng dây thừng đó. Đúng ko?

-Hehehe. Tao mà. Đâu có dễ để cho tụi công an nắm thóp chứ.

-Anh Lâm sẽ tỉnh dậy và mọi chuyện của anh sẽ bị phanh phui!!!

-Mày nghĩ nó sẽ có thể à?

-Sao ko? Ý anh là sao?

-Tao đã cài người vô bệnh viện. Và có lẽ giờ này nó cũng đã thăng rồi. Hahaha.

-Anh giết hết người này đến người khác. Anh ko sợ sao hả? - Tôi nhìn hắn như nhìn một thứ bệnh hoạn chết người.

-Tại sao tao lại phải sợ. Quyền sinh sát là của tao. Hiểu chưa!?

Tôi im lặng.

-Thế nào? Im lặng có nghĩa là hiểu hết rồi chứ gì? Vậy thì bây giờ đưa tờ di chúc cho tao.

Tôi chợt giữ chặt tờ giấy và cuốn nhật kí. Tim tôi đập nhanh đến nỗi làm tôi phát mệt.

-Ôi...đừng dại thế - hắn rút trong túi áo khoác ra một cây súng.

-Anh... - tôi hoảng hồn. Một nổi sợ cực độ xâm chiếm lấy tôi.

-Phải...đưa đây cho tao...nếu ko mày sẽ chết đấy.

-Anh đừng có điên. Chỉ cần anh bắn tôi. Anh công an đằng đó sẽ nghe tiếng súng và anh sẽ bị bắt. - Tôi hoàn toàn bấn loạn.

Hắn đưa cây súng lên và ngắm nghía.

-Có lý lắm - hắn cười điểu - Nhưng đáng tiếc đây lại là súng giảm thanh mới chết chứ.

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi đã ko ngờ đến hoàn cảnh này. Tôi suy nghĩ. Nếu tôi bỏ chạy, nhất định hắn sẽ nổ súng. Nhưng nếu tôi đưa cho hắn tờ di chúc, hắn nhất định cũng sẽ giết tôi, bởi vì tôi đã biết quá nhiều. Vậy tôi phải làm gì đây...Đưa hay ko đưa...Có ai ko...có ai ko...giúp tôi đi

-Mau lên...!!! - hắn nạt tôi.

-Đưa cho anh thì tôi cũng sẽ chết thôi...ko phải sao? - Tôi ráng kéo dài thời gian.

-Hehehe...mày thông minh đấy. Đưa cho tao đi...nếu ko mày sẽ chết thê thảm.

Nhưng bỗng nhiên có một tiếng động phát ra từ khu rừng phía sau của hắn.

-...nó hay là anh hả? - Alexx nói lớn.

Tôi và hắn đều hoảng hồn nhìn về phía Alexx. Vừa nhìn thấy, hắn đã giơ cao cây súng lên và chỉa thẳng vào Alexx. Nhưng cũng liền lúc đó, thằng Vinh từ phía khu rừng bên cạnh nhảy bổ vào hắn và giựt lấy cây súng

Nhưng bỗng nhiên có một tiếng động phát ra từ khu rừng phía sau của hắn.

-...nó hay là anh hả? - Alexx nói lớn.

Tôi và hắn đều hoảng hồn nhìn về phía Alexx. Vừa nhìn thấy, hắn đã giơ cao cây súng lên và chỉa thẳng vào Alexx. Nhưng cũng liền lúc đó, thằng Vinh từ phía khu rừng bên cạnh nhảy bổ vào hắn và giựt lấy cây súng.

-Mày..!.- hắn la lớn và lao về phía thằng Vinh.

Thằng Vinh liền quăng cây súng cho Alexx. Alexx chụp lấy và chỉa thẳng lại vào hắn.

-Đứng im! - Alexx nói.

Ko nghe. Hắn lại tiếp tục lao vào Alexx nhưng đã bị thằng Vinh đá thẳng vào bụng một phát. Quỵ xuống, hắn ôm bụng vì đau. Thấy vậy, tôi liền chạy lại đứng sau Alexx.

-Hên thiệt. - tôi thở vì sợ - mém nữa là Thiện "die" rồi.

-Hihihi...Thiện chưa chết được đâu - Thằng Vinh nói. Nó vẫn đang đứng canh chừng tên Phát.

-Làm sao tụi bây biết? - Tên Phát hỏi.

-Làm sao tụi tôi biết à? - Alexx cười mỉm - Ngay từ lúc ở căn nhà gỗ là tôi đã nghi rồi.

-Tao sai sót ở chỗ nào? - Hắn nhìn Alexx bằng cặp mắt căm thù.

-Khi anh đánh Lâm. Rõ ràng anh đang cố gắng ngăn anh ta nói cái gì đó. Tôi đã nghi anh có vấn đề từ lúc đó. Sau đó, tôi lại càng chắc chắn hơn khi con Liên kể cho tôi nghe lại lúc nó bị đánh bất tỉnh.

-Thì sao? Có gì ko đúng à? - Tôi hỏi

-Uhm. Con Liên nói lúc nó gặp tên Lâm và cái xác thì rõ ràng họ đang đứng cách một khoảng khá xa. Nhưng liền sau đó nó lại bị đánh bất tỉnh. Chứng tỏ ngoài tên Lâm ra...- Alexx chỉa thẳng cây súng vào mặt hắn - ...vẫn còn một người khác.

-Mày giỏi lắm. - Tên Phát nói.

-Lúc nãy, không thấy Thiện đâu.- Alexx quay sang tôi - Alexx đã cố gọi điện thoại cho Thiện mà ko được cho nên Alexx đã kêu Vinh dậy cùng đi tìm. Vô tình, Alexx thấy hắn đi vào trong rừng và đã đi theo hắn. Không ngờ, lại có thể chứng kiến được cảnh này.

-Uhm...điện thoại Thiện hết pin.

-Sao hả? Ko ngờ mình có ngày này à? - Alexx cười. - Anh sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm. Chuẩn bị tâm lý đi.

-Nhưng tụi bây ko có chứng cứ. - Hắn cười đểu - Tất cả chỉ là lời khai của tụi bây. Cuốn nhật kí đó ko nói lên cái gì cả.

-Vậy anh nghĩ hai đứa tôi đứng đây nãy giờ là để làm cái gì? - Alexx giơ cái điện thoại của mình lên.

-Alexx đã ghi âm những lời hắn nói. - Tôi mừng rỡ.

-Uhm. - Alexx cười đáp trả.

Alexx vừa dứt câu thì đột ngột tên Phát lao thẳng vào hai đứa tôi và định giựt lấy cái điện thoại. Nhưng thằng Vinh đã kịp nắm lấy áo hắn và lôi ngược ra sau. Dộng thẳng vào mặt hắn một đấm, thằng Vinh đứng án trước hai đứa tôi và hắn.

-Anh tưởng tôi ko dám bắn à! - Alexx nói lớn.

-Trước sau gì cũng chết! Tao sẽ liều với tụi bây! - Tên Phát gầm lên. Nhìn hắn giống như một con chó điên bị dồn đến đường cùng.

-Anh điên rồi! - Tôi nói lớn

-Phải! Tao điên rồi....AAAAAAAAA!!! - Hắn lại lao vào ba chúng tôi.

Thằng Vinh lao lên đón hắn nhưng liền lúc đó, cả người tôi đột nhiên ớn lạnh. Một cơn gió ẩm ướt thổi mạnh qua chỗ chúng tôi đang đứng. Bị gió thổi, tên Phát loạng choạng và do đất còn ướt nên hắn bị trượt chân té xuống đất. Có điều, do đứng quá gần, đầu của hắn khi té đã đập thẳng vào cái cột nhọn nhỏ được đặt phía trước ngôi mộ của Kiên. Cú va chạm nặng đến nỗi cả ba chúng tôi đều nghe rõ một tiếng "Bốp!". Đầu của hắn chảy máu ướt cả cây cột, còn mắt thì trợn tròn lên và nhìn lại ngôi mộ. Phía trên, tấm hình Kiên vẫn đang tươi cười một cách rạng rỡ.

Lẹ lên đi!!! Chậm chạp quá!!! - Con Thảo la lớn.

-Má!!! Đâu phải chạy giặc!!! Làm gì hối dữ vậy. - Tôi vừa nói vừa leo lên bậc thang của chiếc xe du lịch.

-Tao sợ chốn này lắm rồi. Lẹ đi!!! - Nó nói.

-Bà nội mày!

Tôi đi lại phía cuối xe và chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Chừng một lát sau là thằng Vinh có mặt bên cạnh tôi.

-Một ngày nắng đẹp - Nó cười.

-Uhm...sau cơn mưa trời lại sáng. - Tôi cười đáp trả.

Alexx và thằng Lập ngồi xuống hai cái ghế phía sau.

-Mệt mỏi. - Alexx nói.

-Hehehe...cả đêm ko ngủ. Mệt là phải - Tôi quay xuống.

-Mấy cha công an đó làm việc chậm chạp thiệt. Tưởng trễ chuyến xe rồi chứ. - Alexx đừ thấy rõ.

-Hehehe.

Ngước lên, tôi thấy con Thảo và con Liên đang ngồi phía trước. Còn con Như và con Thùy thì ngồi song song dãy ghế với tôi. Ngồi xuống, hơi mệt mỏi, tôi nhẹ nhắm mắt lại. Suốt đêm qua tôi đã ko ngủ. Alexx, thằng Vinh và tôi phải ở lại đồn cho đến sáng để cho lời khai. Tất cả mọi chuyện xảy ra hai ngày qua đối với tôi bây giờ giống như một giấc mơ. Công an đã phát hiện kịp thời ra kẻ đã thông đồng với tên Phát giết anh Lâm và cứu anh ấy trong gan tấc. Về phần ảnh, tuy ko giết người nhưng cũng đã phạm tội đồng lõa nên sẽ bị tòa kêu án. Nhưng có lẽ với lời khai của tôi, anh ấy sẽ được xử nhẹ.

-Ê! Cái xác thằng Phát có đem về Mỹ ko?

Tiếng con Thùy làm tôi mở mắt.

-Không. Tao cũng ko biết nữa. Mà tao nghĩ chắc là ko.

-Uhm. Thằng chó đó chết như vậy dễ dàng quá.

-Vậy sao?

-Thôi đi má! Chứ muốn nó chết ra sao nữa hả? - Con Như quay qua nói.

-Ít nhất cũng ngủ mã phanh thây - Con Thùy lấy tay chặt ko khí.

Cả đám cười.

-Đêm qua dài quá rồi. Thiện mệt thì ngủ đi. - Thằng Vinh lấy tay sờ trán tôi.

-Uhm. - Tôi cười.

Tôi dựa đầu vào ghế và quay ra phía cửa sổ để ngắm cảnh. Cảnh vật hôm nay đẹp một cách lạ thường. Những hàng dừa xung quanh bãi biễn đang khẽ đung đưa theo gió và từng đợt sóng biển vỗ rì rào vào bờ. Tất cả dường như hòa quyện với nhau để hát lên một bản tình ca. Một bản tình ca ai oán cho một mối tình ko thành.

Tôi còn nhớ, trong cuốn sổ nhật kí của Kiên. Kiên có viết một lời nhắn gửi cho anh Lâm trước khi chết. Dòng chữ đó cũng được viết cẩu thả ngay bên dưới dòng chữ tố cáo. Và tôi rất thích câu nói đó. Câu đó là...

-Biển bao nhiêu sóng..lòng Vinh bấy nhiêu tình. - Thằng Vinh nói.

Ngạc nhiên, tôi quay qua và mỉm cười với thằng Vinh. Nó nhìn lại và áp mũi vào mặt tôi. Đúng thế. Chính là câu nói đó. Nguyên văn câu nói đó là "Anh Lâm. Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì em vẫn mãi yêu anh. Biển bao nhiêu sóng, lòng em bấy nhiêu tình.". Tôi đã bật khóc khi lần đầu đọc nó. Một cậu bé chỉ mới 15 tuổi mà lại có thể có một tình yêu như thế.

-Thiện à. - Alexx kêu từ phía dưới.

-Huh? Gì thế Alexx?

Ngó qua cửa sổ, tôi thấy xe đang ở trên cái đèo và phía dưới là khu rừng hồi hôm.

-Thiện tin có ma không?

-Tại sao Alexx lại hỏi vậy?

-Không có gì. Chỉ tại cảnh tượng lúc tên Phát chết làm Alexx suy nghĩ thôi.

-À thì...Thiện ko...

Nhưng tôi chưa kịp trả lời thì một hình ảnh chợt hiện lên làm tôi im bặt. Rõ ràng tôi thấy có một người con trai trẻ tuổi đang đứng cạnh ngôi nhà mà tôi đã ở và người đó đang vãy vãy nhẹ đôi tay cười với tôi. Có điều, người con trai đó nhìn rất giống....Kiên.

-Thiện sao thế? - Thằng Vinh hỏi.

Quay qua thằng Vinh, tôi trả lời:

-Àh..à...ko có gì.

Người con trai đó đã biến mất.

-Alexx à. - Tôi nói nhỏ.

-Sao Thiện?

-Có lẽ bây giờ Thiện đã bắt đầu tin rồi đấy. - Tôi cười.

-Hì hì.- Alexx cười theo.

Không suy nghĩ nữa, tôi nhẹ nghiêng đầu lên vai thằng Vinh và bắt đầu nhắm mắt lại. Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh. Gió thổi từ cửa sổ vào làm tôi cảm thấy thật dể chịu. Khá mệt mỏi, tôi ngủ liền ngay sau đó và từ từ chìm vào giấc mơ của mình. Thoải mái.

Chapter 9: It's the way you make me feel

Một buổi sáng đầu tháng 11 mát mẻ, tôi, Trần Tuấn Thiện, một thằng nhóc 4 mắt đang ngồi đọc cuốn Harry Potter 6 một cách hứng thú trên cái băng ghế đá trong sân trường.

Trường Bùi Thị Xuân luôn luôn đông đúc học sinh vào những giờ ra chơi. Một số đứa thì quyết định tranh thủ giờ ra chơi để học bài trong lớp nhưng đa phần thì lại thích đi tới đi lui trong sân trường để gặp gỡ bạn bè cũng như mua đồ ăn sáng. Nhưng hôm nay tôi quyết định ko để ý đến cái gì hết, tôi muốn đọc xong cuốn truyện này vào ngày hôm nay, bởi vì tôi nghe phong phanh là nhân vật yêu thích của tôi, albus dumbledore, sẽ chết vào tập này.

Phía trước, thằng Vinh đang đá cầu với thằng Hải Long, thằng Định và vài đứa nữa. Tôi có cảm giác là thỉnh thoảng thằng Vinh có liếc nhìn sang tôi. Nhưng bây giờ tôi cũng ko để tâm lắm, bởi sau những chuyện xảy ra ở Vũng Tàu cách đây nửa tháng thì hành động của nó như vậy bây giờ có thể nói là "bình thường".

-Thiện ơi Thiện!!! - Tiếng con Thùy la lớn.

Nó chạy xồng xộc từ phía văn phòng Đoàn đến kế bên chỗ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn ko để ý đến nó mà vẫn dán mắt vào cuốn sách.

-Mày có nghe tao nói ko!!?? Làm gì đọc hoài vậy!!? Chết cha rồi kìa!!!

-Chết cha còn chú...chết mẹ bú dì. - Tôi nói.

-Thằng quỷ!!! - Nó trợn tròn con mắt - Chết hết rồi!!!

-Chết hết thì còn tao...Sao? - Tôi khẽ cười và bỏ cuốn sách xuống.

-Là vầy. Hồi nãy tao đi họp ở Văn Phòng Đoàn...

-Uhm...rồi sao nữa.

-Họp về phần văn nghệ cho ngày 20/11.

-Văn nghệ?

-Uhm. Mỗi lớp sẽ bốc thăm cho phần văn nghệ của mình. Bao gồm biểu diển thời trang giấy, ca hát, múa, kịch,...Tao đã bốc thăm và trúng ngay...

-Trúng cái gì...- Tôi nhìn nó.

Một buổi sáng đầu tháng 11 mát mẻ, tôi, Trần Tuấn Thiện, một thằng nhóc 4 mắt, đang ngồi đọc cuốn Harry Potter 6 một cách cực kì hứng thú trên băng ghế đá trong sân trường.

Trường Bùi Thị Xuân luôn luôn đông đúc học sinh vào những giờ ra chơi. Một số đứa thì quyết định tranh thủ giờ ra chơi để học bài trong lớp nhưng đa phần thì lại thích đi tới đi lui trong sân trường để gặp gỡ bạn bè cũng như đi mua đồ ăn sáng. Nhưng hôm nay tôi đã quyết định ko để ý đến cái gì hết, tôi muốn đọc xong cuốn truyện này vào ngày hôm nay, bởi vì tôi nghe phong phanh là nhân vật yêu thích của tôi, Albus Dumbledore, sẽ chết vào tập này. Phía trước, thằng Vinh đang đá cầu với thằng Hải Long, thằng Định và vài đứa nữa. Tôi có cảm giác là thỉnh thoảng thằng Vinh có liếc nhìn sang tôi. Nhưng bây giờ tôi cũng ko để tâm chuyện đó lắm, bởi sau những chuyện xảy ra ở Vũng Tàu cách đây một tháng thì hành động của nó như vậy bây giờ có thể nói là "bình thường".

-Thiện ơi Thiện!!! - Tiếng con Thùy la lớn.

Nó chạy xồng xộc từ phía văn phòng Đoàn đến kế bên chỗ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn ko để tâm đến nó mà vẫn dán mắt vào cuốn sách.

-Mày có nghe tao nói ko? Làm gì đọc hoài vậy!!? Chết cha rồi kìa!!!

-Chết cha còn chú...chết mẹ bú dì. - Tôi nói.

-Thằng quỷ!!! - Nó trợn tròn con mắt - Chết hết rồi!!!

-Chết hết thì còn tao...Sao? - Tôi khẽ cười và bỏ cuốn sách xuống.

-Là vầy. Hồi nãy tao đi họp ở Văn Phòng Đoàn...

-Uhm...rồi sao nữa.

-Họp về phần văn nghệ cho ngày 20/11.

-Văn nghệ?

-Uhm. Mỗi lớp sẽ bốc thăm cho phần văn nghệ của mình. Bao gồm biểu diển thời trang giấy, ca hát, múa, kịch,...Tao đã bốc thăm và trúng ngay...

-Trúng cái gì...- Tôi nhìn nó.

-Trúng thời trang giấy. - Nó cười.

-Thời trang giấy? - Tôi cười độc địa.

-Uhm...đúng.

-Đưa cái mặt mày lại đây. - Tôi quắc nó.

-Chi? - Nó tỏ vẻ khó hiểu.

-Vả vô mặt mày chứ chi!

-Á á!!!...Sao tán tao? - Nó mếu.

-Mẹ! Mày biết làm ba cái đó cực lắm không hả!!! Con điên! Biết lựa quá ha!

-Hehehe. Tao đâu có biết. Mà nè. - Nó nũng - Có dịp cho mày trổ tài khéo tay rồi còn muốn gì nữa.

-Thấy gớm. Tay bốc c**t. Coi như mấy ngày cuối tuần của tao đi toong rồi.

-Hihihi. Tha tao đi. Vậy mày định chừng nào làm?

-Vụ thời trang giấy này làm cực lắm. Mình tao sao làm. Một lát cuối giờ thông báo cho cả lớp coi ai có phụ được gì không. Mày - Tôi chỉ nó - Phải phụ tao đó!

-Uhm...always by your side...hehehe...

-Mắc ói! Mày nói tiếng Anh...người Anh hiểu tiếng Việt mà người Việt hiểu tiếng Anh đó con.

-Thằng khỉ!!!

"Bốp!!". Trái cầu ko biết từ đâu bay tới đập thẳng vào mặt tôi.

-Ấy da!!! Đá kiểu gì vậy!!!? - Tôi nói lớn

-Thấy chưa...hahahaha...Trời phạt!!! Hahaha!!! - Con Thùy cười sặc sụa.

Ngước lên, tôi thấy thằng Hải Long đang chạy lại.

-Xin lỗi Thiện nha. Long ko có cố ý. Thiện có sao không??? - Khuôn mặt nó tỏ vẻ hối lỗi.

-Không sao - Tôi mỉm cười.

-Long ko cố ý. Thiệt đó.

- Không sao đâu mà.

-Mém nữa là "nhoan sắc" của bạn Thiện bị hủy hoại rồi. hehe. - Con Thùy châm chọc

-Hứ...

Nhưng tôi lại cảm thấy hơi lạ, người mà tôi nghĩ sẽ chạy lại trước tiên thì lại ko thấy đâu.

-Ủa? Thằng Vinh đâu Long? - Tôi hỏi.

-Nó kìa - Thằng Long chỉ về phía Văn phòng Đoàn.

Tôi ngước lên và nhìn thấy thằng Vinh đang nói chuyện với một thằng nhóc nào đó. Dáng nhỏ nhỏ con, chắc chừng lớp 11 là cùng, nhìn xa nhưng tôi cũng thấy được nó khá cute.

-Thằng Vinh nói chuyện với ai vậy Long?

-Long cũng ko biết. Long chỉ biết thằng đó học lớp 11A4 thôi.

Thằng Vinh đang cười.

-Uhm...- một cảm giác khó chịu ko biết từ đâu hiện lên trong tôi.

........................................

"Reng!!!!!!!!!!!!!!!" - Cuối cùng tiết sử dài đằng đẳng cũng đã kết thúc. Tranh thủ lúc cô Thu vừa bước ra khỏi lớp tôi liền chạy lên bục và nói lớn:

-Các bạn ở lại một chút nhé. Thiện có chuyện muốn thông báo.

Mấy đứa đang dọn cặp ngừng công việc lại và nhìn lên tôi.

-Gì vậy?

-Có gì ko Thiện?

-Có gì nói lẹ đi Thiện. Đói quá.

-Gì vậy lớp trưởng đáng yêu? - Con Liên nói giọng nhão nhẹt.

-Yêu con mắt mày - Tôi ra hiệu cho con Thùy lên đứng gần tôi.

-Chuyện là vầy. Phần văn nghệ ngày 20/11 của lớp mình đã được ấn định là Thời Trang Giấy...

Tiếng lao xao nổi lên.

-Từ đây cho đến đó còn khoảng 3 tuần nữa. Và do năm nay là năm cuối cho nên Thiện muốn làm hoành tráng một chút. Tiền tổ chức sẽ được trích ra từ quỹ cho nên có thể yên tâm. Thiện cần một số bạn có khả năng mỹ thuật để phụ. Ko có may vá đâu, chỉ cần vẽ và cắt dán thôi.

Le que vài người giơ tay lên.

-Ok. Vậy cuối tuần này các bạn gặp Thiện nha, để bàn bạc kĩ hơn. Đồng thời Thiện cũng cần những bạn nào có đủ...(ngập ngừng một tí để lựa từ để nói)....tự tin..uhm đúng...tự tin để có thể làm model cho buổi diễn. Là người mẫu đó, có ai không?

Một nửa tích tắc, cả lớp đồng loạt giơ tay.

-Cái cái...gì? - Tôi bụm miệng lại để tránh cười lớn.

-Chòi chòi...kiểu này chắc đưa nguyên cái sở thú lên sàn luôn quá. Hahaha - Con Thảo nói.

-Ok...ok - tôi ra hiệu cho cả đám bỏ tay xuống - Mình và bạn Thùy sẽ xem xét lại và chọn ra những bạn "thích hợp" (vừa nói vừa cười mỉm) để tham gia.

-Thiện...nhớ chọn kao nha. Siêu mẫu nà - con Liên nháy mắt.

-Mày "mẫu hậu" thì có, ở đó siêu mẫu. Vậy nha. Rồi xong, tan sòng. Bye bye.

Cả lớp lần lượt đi ra khỏi cửa và ra về.

-Thiện. Đi ăn cơm với Vinh nha? - Thằng Vinh nói khi hai đứa tôi đi xuống cầu thang.

Do hôm nay tôi và nó học thêm lúc 2h trưa nên cả hai quyết định ở lại trường luôn, ko có về nhà.

-Ăn ở căng tin phải ko?

-Uhm. Thiện đợi Vinh ở đó nhé. Vinh chạy đi mua tờ bóng đá.

-Uhm.

Thế là tôi bèn ngồi chờ nó ở khu bàn ăn ở căn tin. Nhìn đồng hồ, đã gần 12h trưa, sân trường lúc này vắng ngắt, chỉ có lác đác vài ba học sinh buổi chiều đi học sớm.

-Nè. Sao chưa về nữa?

Quay qua, tôi thấy thằng Tuấn Anh đang mua đồ ở cái quầy kế bên.

-À...hihi. Chiều nay Thiện học thêm nên ở lại luôn. Còn Tuấn Anh, sao chưa về nữa?

-Làm vệ sinh lớp. - Nó ngồi xuống kế bên tôi. - Thiện ăn cơm ở đây luôn hả?

-Uhm. Làm biếng lết ra ngoài kia. Ăn đại ở đây cho rồi.

-Ò. Dù sao cũng ăn cơm tiệm. Vậy ngồi ăn chung với Thiện luôn.

-Tại sao phải ăn cơm tiệm? Ở nhà ko có nấu cơm sao?

-Ai đâu mà nấu. Chị ơi! - Nó vẫy tay kêu chị phục vụ - Cho em dĩa cơm sườn chả trứng. Mà Thiện ăn gì thế?

-Không. Tuấn Anh ăn trước đi. Thiện đợi bạn nữa.

-Bạn? Ai?

-Bạn chung lớp ấy mà - Tôi cười.

Nó nhìn tôi chừng vài giây rồi nở một nụ cười khó hiểu:

-Có phải anh chàng Vinh gì đó phải ko?

-Uhm. Mà sao Tuấn Anh...

Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã thấy thằng Vinh đang đi từ phía cổng trường đến bên tôi.

-Đây là... - Nó giả ngu.

-À - tôi cười - Đây là Tuấn Anh. Tuấn Anh. Đây là Vinh.

-Xin chào! - hai đứa nó cùng nói.

-Thiện ăn cơm luôn ha. Để Vinh kêu luôn.

-Uhm. Như cũ.

-À...phải. Nghe nói 20/11 này 12A3 biểu diễn thời trang giấy phải ko? - Tuấn Anh hỏi.

-Uhm. Đúng.

-Vậy Thiện có diễn ko? - Nó cười.

-Chắc có quá - Tôi cười lớn.

-Còn 12A12 diễn gì - Thằng Vinh chợt hỏi.

Hơi bất ngờ khi thằng Vinh hỏi nhưng thằng Tuấn Anh cũng mỉm cười rồi trả lời:

-Nhảy. Breakdance.

-Breakdance? Ai nhảy? - Tôi hỏi.

-Nè. - Tuấn Anh lấy tay chỉ nó.

-Chùi chùi...ghê ta. - Tôi tỏ vẻ ngưỡng mộ.

-Gì đâu mà ghê. Bình thường...bình thường thôi. - Nó cười.

-Hihihihi...

-Thôi. Ăn cơm đi! - Thằng Vinh kết thúc cuộc nói chuyện. (tôi nghĩ là nó cố tình)

-Uhm. - Tôi và Tuấn Anh cùng nói.

Cơm dợ ẹt.

..............................

Suốt nguyên một tuần sau đó là công cuộc tuyển chọn "người mẫu" và "nhà thiết kế" của lớp tôi, do con Thùy, thằng Vinh và tôi làm BGK. Nguyên tắc là lấy 2 ăn 1 cho nên quyết định của tôi thường là quyết định sau cùng, lý do tại sao thì các bạn cũng đã hiểu rồi đấy. Tôi mà đã chọn rồi thì đố thằng Vinh dám phản đối. Con Thùy cứ thế mà "ca vọng cổ" tối ngày.

Sau những cuộc tuyển chọn "nảy lửa", "sôi động", "ngây ngô", "cuồng sát", "dâm loàn", "đê tiện", "thủ đoạn" và "khùng khùng điên điên", cuối cùng, cả ba chúng tôi cũng đã lựa ra được một số nhân tài để phụ giúp cho buổi diễn.

Tổng cộng có 7 người sẽ phụ trách trang phục giấy, trong đó có thằng Phương, con Như, con Phụng và con Hương. 16 đứa sẽ đóng vai trò người mẫu, nhưng do dựa trên tiêu chí "cá tính" và "sự tự tin" để chọn cho nên có một số đứa dù ko đẹp về ngoại hình nhưng lại điên về "cấp độ" vẫn sẽ được cho vào, ví dụ cụ thể là con Liên "gấu mẹ". Ngoài ra còn có tôi, thằng Vinh, thằng Định "đại ca", Alexx, Lập, con Thảo, con Ngân "điệu", con Thảo Anh và một vài đứa nữa.

Do thời gian gấp rút cho nên chúng tôi đã quyết định chọn nhà của thằng Vinh làm nơi tụ họp vào mỗi Chủ Nhật để có thể tiến hành chuẩn bị. Mà thật ra là do thằng Vinh tự động xung phong trước, nó nói là nhà nó khá rộng rãi để có thể tụ họp được đông người như thế. Còn tụi tôi thì chỉ trông chờ có nhiêu đó thôi nên cũng đã đồng ý ngay. Nhưng có điều sau đó, thằng Vinh đi lại nói nhỏ vào tai tôi. Nó làm như vậy chủ yếu là để tôi có thể đến nhà của nó và "ra mắt" mẹ nó. Kết quả nó đã bị ăn một cái "chích sụi" ngay đùi non.

.....................

Tuần sau đó trôi qua một cách chậm chạp hơn bình thường. Những bài kiểm tra tập trung đã chiếm hầu hết tâm trí của tôi. Tuy nhiên, lay hoay cũng đã đến Chủ Nhật.

Đó là một buổi sáng Chủ Nhật trong lành và mát mẻ. Tụi tôi đã hẹn nhau lúc 8h sáng ở trường để có thể cùng nhau chạy lên nhà thằng Vinh. Do Thằng Vinh nói sẽ chở tôi nên tôi đã nhờ mẹ chở lên trường. Nhìn đồng hồ 8h kém 15, tôi đứng một mình trước cánh cổng trường, lúc này đang mở cho các học sinh học thêm đi vào. Tôi ko dám đi vô trường để ngồi, bởi vì tôi đang khoác trên người một cái áo thun đen ba lỗ và cái quần lửng. Nếu mà bước vào trỏng thế nào thầy "Minh" giám thị cũng xé xác tôi ra.

Khoảng 8h kém 5 thì tụi con Thảo, Liên, Thùy, Như, Alexx, Lập, Định, Ngân, Phụng, Phương, Hương đến. Thằng Phương làm tụi tôi bất ngờ một phen vì nó được ba mẹ chở đến bằng chiếc Grandis trắng. Nhìn nó ốm đói mà lại là con đại gia thứ thiệt. Thằng Định thì chở con Ngân chạy chiếc " Su xì po" 2003, cái bô xe đáng yêu của nó hú ầm trời, kéo theo luôn "màn hú" của cô Trang từ trong sân trường vọng ra: "Đây là cái trường chứ ko phải cái nhà thương điên nha tụi ôn dịch kia!!!".

Đúng 8h, chỉ còn thiếu một mình thằng Vinh. Tôi tự nói nhẩm trong lòng, nếu nó mà đến trễ là tôi sẽ lột da nó ra, bởi vì tôi chúa ghét ai trể hẹn. Tuy nhiên, ngay lúc đó, tôi thấy một anh chàng nào đó, khá đẹp trai, chạy chiếc Dylan đỏ tiến về phía chúng tôi ngay từ ngã tư Tôn Thất Tùng. Tưởng ko quen, nhưng khi người đó đến gần, tôi mới biết đó là thằng Vinh.

Đúng 8h, chỉ còn thiếu một mình thằng Vinh. Tôi tự nói nhẩm trong lòng, nếu nó mà đến trễ là tôi sẽ lột da nó, bởi vì tôi chúa ghét ai trể hẹn. Tuy nhiên, ngay lúc đó, tôi thấy một anh chàng nào đó, khá đẹp trai, chạy chiếc Dylan đỏ tiến về phía chúng tôi ngay từ ngãy tư Tôn Thất Tùng. Tưởng ko quen, nhưng khi người đó đến gần, tôi mới biết đó là thằng Vinh.

-Chòi chòi. Dylan luôn ta ơi. Ghê ghê! - Con Ngân nói.

-Mẹ. Đi học thì đạp xe đạp. Đi đú thì đi Dylan...thằng này pro. - Con Thảo nói.

-Hihi - Nó cười - Đông đủ rồi phải ko? Vậy đi đi. Lên Thiện.

Tôi leo lên xe cho thằng Vinh chở. Nó cười với tôi một cái rồi bắt đầu chạy.

-Thiện tới lâu chưa? - Nó hỏi.

-Cũng 15'.

-Làm gì tới sớm vậy? Mắc công ngồi đợi nãy giờ ko.

-Uhm. Thiện nào giờ vậy mà. Thà đến sớm còn hơn đến trễ.

-Hihi. Biết rồi, vậy mốt có đi với Thiện thì đi sớm một chút ha.

-Ò..Biết vậy là tốt. Hehe. Mà nè. Tiền bạc ko có, làm gì bày đặt mua Dylan chi vậy? Cả trăm triệu dồn vô một cục. Bộ không thấy uổng hả?

-Xe này đâu phải của Vinh mua đâu. Của cô Vinh để lại đó chứ. Cổ nói ko có xe thì lấy xe này đi đi. Nhưng chạy nó hao xăng quá nên đi học Vinh ko có chạy, toàn lấy xe đạp đi ko à.

-Thì ra là vậy?

-Hai ba con tâm sự gì dzạ? - Con Thảo ngồi sau xe con Như hỏi.

-Đang nói xấu mày đó. - Tôi nói.

-Thằng chó. - Nó lẫy - Tụi bây ganh tị với sắc đẹp của tao nên nói xấu phải ko?

-Hơ hơ. Ai mà dám ganh tị với sắc đẹp "nghiêng thùng đổ nước" của mày chứ"?

-Huhuhu. Nếu đẹp là một cái tội thì tôi nguyện lấy dao rạch mặt để được trắng án. Huhuhu. - Nó hát.

-Hahahaha - tôi và thằng Vinh cùng cười.

Chạy một hồi, tôi thấy mình đang ở trên đại lộ Nguyễn Văn Linh bên Quận 7.

-Trời! Nhà Vinh xa dữ vậy đó hả?

-Uhm.

-Ngày nào cũng đạp xe đạp đi học. Bộ ko thấy mệt hả?

-Hihi. Đâu có gì đâu. Chịu khó dậy sớm một chút thôi. Chuyện nhỏ bên bờ cỏ.

-Hờ hờ...

Cả đám chạy thêm chừng 5' nữa thì đến nơi.

-Wooaaaa!!! - Con Thùy la lớn.

-Nhà mày thiệt đó hả Vinh - Thằng Định nói.

-À ko! Nhà hàng xóm.

-Hả!?

-Hahaha. Nói đùa thôi. Nhà tao đó. Vô đi.

Quả thật, tụi nó bất ngờ cũng đúng thôi. Trước mặt tôi là một căn nhà, à ko, village chứ, đẹp một cách choáng ngợp. Ngôi nhà được sơn bằng hai tông màu trắng và xanh dương, có 3 tầng lầu và khuôn viên vườn khá rộng. Bên trái là garage để xe, còn trước cửa là hai chậu hoa lan lớn đẹp lung linh, một căn nhà đúng kiểu "Phú Mỹ Hưng".

-Vô đi Thiện. Làm gì vậy? - Thằng Vinh nói.

-À uhm. - Tôi hơi bất ngờ một chút. Bởi vì tôi đã ko nghĩ căn nhà lại đẹp đến như vậy.

Đền khi bước vào nhà, tôi lại còn cảm thấy choáng hơn. Nội thất bên trong được bố trí một cách cực kì hài hòa và tinh tế. Bộ sa lông màu kem thật sự nổi bật bên cạnh cái bàn kiếng được đặt giữa phòng khách. Chùm đèn lồng trên trần thể hiện đúng sự quý phái trong cách thiết kế của ngôi nhà.

-Nhà Vinh đẹp quá. - Tôi ngưỡng mộ.

-Thiệt ko?

-Thiệt mà.

-Hihi. Vui vì Thiện thích.

-Dĩ nhiên là thích rồi. Hic. Hic. Ước gì Thiện cũng có được một căn giống vậy.

-Ước làm gì. Để Vinh tặng nó cho Thiện nhé. - Thằng Vinh áp nhỏ vào tai tôi - Coi như của hồi môn.

Nở một nụ cười nham hiểm, tôi quay qua nói với nó:

-Ăn cơm với chao nói chuyện tào lao.

-Trời! Gì mà tào lao. Nói thiệt mà. - Nó cười.

-Thôi được rồi anh hai. Nè! Đám kia! - Tôi chỉ tụi con Phụng và thằng

Phương - Kêu tụi bây mua giấy mua chưa vậy?

-Có. Giấy Hàn Quốc chứ gì. Mua một đống rồi nè - Con Phụng chìa ra.

-Ok. Vậy Phương, mày đem bản thiết kế ra. Đo body tụi kia - Tui chỉ tụi con Thảo - rồi bắt đầu phân công để cắt đi. À phải Vinh.

-Gì?

-Mẹ Vinh đâu? Cho Thiện gặp. Cũng lâu lắm rồi Thiện ko gặp dì Hà.

-Mẹ Vinh ngủ giờ này chưa dậy đâu. Lát nữa đi.

-Ok.

Cả bọn chúng tôi bắt đầu chia công việc ra để làm. Đứa cắt giấy, đứa vẽ hình, đứa đo đạc...v..v Nhưng làm được chừng một chút thì tôi mắc vệ sinh nên phải chạy đi kiếm toilet. Do toilet tầng trệt bị con gấu mẹ dành rồi nên tôi đành chạy lên lầu một.

Phòng vệ sinh gì mà còn đẹp hơn cái phòng ngủ của nhà tôi nữa. hic. Sau khi giải quyết xong, tôi bước ra khỏi và đi về phía hướng cầu thang. Nhưng bỗng nhiên, tôi bị khựng lại trước một căn phòng gần cầu thang...bởi vì cánh cửa của nó đang mở. Tò mò, tôi lại gần và liếc nhìn vào trong.

Đó là một căn phòng khá lớn, được sơn phủ bởi màu xanh lá cây lợt, nhìn rất bắt mắt. Giường ngủ được thiết kế để ở giữa phòng, phía trên là cửa sổ kiếng nhỏ nhìn ra khuôn viên nhà. Phía bên trái căn phòng để tủ quần áo...còn bên phải thì để bàn vi tính kết hợp với bàn học. Khỏi nói, tôi cũng biết đây là phòng của ai.

Ngay lúc đó, tôi liền bị hấp dẫn bởi cái dàn âm thanh hi-end được đặt đối diện với cái giường. Tôi liền chạy vô và hứng thú săm soi mấy cái đĩa nhạc. Tôi phát hiện ra cái dàn loa đang có điện nên tôi bèn bỏ thử một đĩa vào nghe. Đó là đĩa của Shania Twain, nữ hoàng nhạc đồng quê của Canada, tôi vặn bài "From this moment on".

Quan sát kĩ hơn, tôi phát hiện ra cái giường hình như hơi to so với một người ngủ, có lẽ đây là phòng cũ của cô thằng Vinh. Nghĩ thế, tôi bèn đi lại ngồi lên thử. Quả thật, nó rất là êm và có độ đàn hồi, nằm rất thoải mái. Bỗng nhiên, có ai đó ghì lấy cái lưng của tôi và đè tôi xuống, nằm ngửa trên giường.

-Sao hả? Thấy phòng của Vinh thế nào?

Thằng Vinh chồm lên nhìn ngược vào mặt tôi.

-Đẹp. Hihihi. - Tôi trả lời.

-Đẹp thôi sao?

-Uhm thì...dễ thương.

-Vậy có muốn chuyển đến ở chung với Vinh ko? - Nó cười.

-Nhắm nuôi nổi ko mà tối ngày kêu tôi qua đây hoài vậy ta? - Tôi cười mỉm.

-Dư sức qua cầu...

Bỗng nhiên nó ngừng nói và nhìn thẳng vào mắt tôi. Do có kinh nghiệm từ chuyện lần trước, tôi ko còn cảm thấy bối rối nữa. Mà ngược lại, lần này khi đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của thằng Vinh, một cảm giác mà tôi nghĩ mình đã đánh mất từ lâu nay lại trở về. Đó là cảm giác khao khát được yêu thương từ tận con tim mình.

Tôi quyết định ko suy nghĩ gì nữa mà nhắm mắt lại để nó muốn làm gì làm. Một cách chậm rãi, nó từ từ đặt môi của nó lên môi tôi. Do ngược lại với nhau nên nụ hôn có phần hơi vụng về. Tư thế này làm tôi liên tưởng đến nụ hôn "ngược" trong phim Spider Man. Tuy nhiên, sự nhẹ nhàng trong cách hôn của thằng Vinh thực sự làm tôi cảm thấy thoải mái. Một tay của tôi nắm lấy tay nó, còn tay kia thì áp vào má. Tôi thật sự bị chìm đắm trong đôi môi của thằng Vinh. Văng vẳng bên tai tôi, Shania Twain vẫn cất cao tiếng hát:

-"From this moment life has begun...From this moment you are the one...Right beside you is where I belong...I give my hand to you with all my heart...Can't wait to live my life with you, can't wait to start...You and me will never be apart...My dreams came true because of you...From this moment as long as I live...I'll love you I promise you this...There is nothing I wouldn't give...From this moment on.."

Chúng tôi hôn nhau chừng 5' thì đột nhiên thằng Vinh ngừng lại. Nó kéo xuống và lấy mũi cạ vào mũi tôi.

-Cơm sườn. - Nó nói.

-Uhm. - Tôi mỉm cười.

Im lặng một lút, nó nói tiếp:

-Làm người yêu của Vinh nha Thiện.

Tôi ko bất ngờ với câu hỏi này, bởi vì tôi đã đoán được nó sẽ hỏi như thế ngay khi nó đặt môi lên hôn tôi. Nhưng thay vì im lặng như lần trước, lần này tôi đã quyết định và trả lời nó.

-Uhm.

-Cái gì!? - Nó bất ngờ với câu trả lời của tôi.

-Thì Thiện nói uhm. Không chịu hả? Không chịu thì thôi. - Tôi lẫy.

-Đâu! Đâu có! - Nó quay ngược lại và nằm đè lên tôi - Nhưng Thiện nói thiệt không!?

-Dĩ nhiên là thiệt.

-Yeah!!! Yeah!!! - Nó quỳ lên giường và la lớn.

-Thiệt tình. Làm gì mà mừng dữ vậy.- Nói thế nhưng tôi cũng cười.

-Sao không! - Nó lao lại và bất ngờ hôn tôi - Yêu Thiện ghê!!! Hihihi.

Hai đứa tôi nhìn nhau mà cười.

-E hèm! E hèm! Hai người đang làm cái gì đó?

Hai đứa tôi đột ngột quay lại phía sau, thằng Vinh đã quên không khóa cửa phòng lại.

Hai đứa tôi đột ngột quay lại phía sau, thằng Vinh đã quên không khóa cửa phòng lại.

-Làm chuyện đồi bại thì phải đóng cửa phòng lại chứ?. - Con Thảo nói.

-Mẹ! Làm tao hết hồn. Con điên. - Tôi nói lớn - Tao tưởng tụi kia.

-Hơ hơ. Đúng lý là tụi nó đó, nhưng thấy hai đứa bây ở trên đây lâu quá, biết thế nào cũng có "chuyện" nên tao xung phong lên kêu. Hohoho. Khen tao thông minh đi.

Tôi thở phào một cái nhẹ nhõm:

-Lên kêu tao cái gì?

-Tụi kia đói rồi. Hỏi mày ăn uống sao đây?

-Trời! Tao đâu phải vú nuôi của tụi bây đâu?! Lúc nào cũng đợi tao lấy sữa là sao?

-Đâu có. Mày nhìn giống lắm mà. Hehehe. - Con Thảo cười đểu.

Tôi nắm cái khăn trên bàn, ném về phía nó và nó né được.

-Cử một đứa đi mua cơm đi. - Tôi nói.

-Ok. Vậy mày và Vinh ăn gì?

-Gì cũng được. Trừ cá ra. - Tôi trả lời. - Còn Vinh?

-Giống Thiện. - Nó cười.

-Thôi được rồi hai ông nội. Giống đóng phim Hàn Quốc quá đi. Nỗi da vịt hết rồi nè. - Con Thảo chăm chọc.

-Ganh tị hả? - Tôi nháy mắt.

-Xí. Tao đi đây. - Nó đi ra khỏi phòng sau một cú hất mông rất "Shakira".

-Nhớ đóng cửa lại đó.

-Dạ anh hai!!! - Nó đóng cửa nghe một cái ầm.

-Hihihi. Con này khùng có đẳng cấp. - Tôi nói.

-Nè Thiện. - Thằng Vinh khìu tôi.

-Gì?

-Thiện là mối tình đầu của Vinh đấy. - Nó cười

-Chòi. Ghê vậy sao? - Không hiểu sao, mẩu thông tin đó ko làm tôi ngạc nhiên lắm.

-Uhm...thiệt mà. Hihihi.

-Vậy Vinh có biết tới 99% các mối tình đầu đều chia tay ko hả?

-Thật sao? - Nó vẫn cười - Vậy thì Vinh và Thiện sẽ là 1% còn lại.

-Úi giời! Mạnh miệng nhỡ. Vậy để coi sao.

-Chắc chắn được. Nhưng mà... - Nó nhăn trán.

-Sao?

-Vinh có phải là mối tình đầu của Thiện ko vậy? Ý Vinh nói là...boyfriend đấy?

Câu hỏi này đột nhiên làm tôi bị sượng và hơi bất ngờ một chút, bởi vì tôi đã ko nghĩ thằng Vinh lại hỏi sớm đến thế. Tất nhiên là tôi đã từng yêu, nhưng ko thể nói là quen chính thức được. Tại vì tình cảm đó, chỉ xuất phát từ một phía là tôi thôi. Vậy tôi sẽ phải trả lời nó sao đây? Có nên nói cho nó biết không?

-Thiện làm sao vậy? Làm gì mặt ngu ra vậy? - Nó quẫy quẫy tay trước mặt tôi.

Ngay cả tôi cũng cảm thấy được sự bối rối đang hiện trên mặt tôi.

-À thì. - Tôi quyết định nói

-Thì sao? Hihi.

-Thiện đã từng yêu. - Tôi nhìn thẳng vào mặt nó.

-Yêu ba yêu mẹ hả. Hehe.

-Không. Thiện đã từng yêu một người con trai...

Mặt thằng Vinh chợt đơ ra. Tôi liền nói tiếp

- .... và tất nhiên là trước khi gặp Vinh.

-Nhưng...nhưng... - Nó tỏ vẻ khó hiểu - Vinh cứ nghĩ...cứ nghĩ...

-Nghĩ sao?

-...cứ nghĩ...Thiện chưa từng quen ai.

-Tại sao Vinh lại nghĩ vậy? - Tôi khó hiểu.

-Tại vì...tại vì - Nó ấp úng - Vinh cũng ko biết! Vinh chỉ nghĩ vậy thôi.

-Ok.

-Người đó như thế nào? - Nó hỏi - Là ai vậy?

-Ai cũng được - Tôi thở dài - Chỉ biết rằng Thiện đã đau khổ một thời gian rất dài vì mối tình đó.

-Đau khổ? - Thằng Vinh tỏ vẻ lo lắng - Tại sao?

-Thực sự Thiện ko muốn nhắc lại. Vinh đừng hỏi.

-Nhưng tại sao? Mối tình đầu đó...bộ...bộ có gì sao? - Nó ấp úng.

Chồm người lên đối diện với thằng Vinh. Tôi cố gắng vận dụng hết khả năng nói chuyện của mình để cố gắng chấm dứt đề tài này càng nhanh càng tốt.

-Quả thật Thiện ko muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng có một điều Thiện có thể nói cho Vinh biết.

-Chuyện gì?

-Vinh tốt hơn rất rất rất nhiều so với người đó. - Tôi cười mỉm.

-Nhưng...

-Khoan. Để Thiện nói hết.

-Uhm.

-Thiện quen Vinh, mới là chuyện hiện tại. Đúng ko? Thiện nói cho Vinh biết, bởi vì Thiện ko muốn nói dối. Nhưng xin Vinh, XIN VINH! Làm ơn đừng bắt Thiện phải kể thêm gì nữa, Thiện biết! Thiện biết Vinh có quyền được hỏi nhưng hãy để một lúc nào đó, MỘT LÚC NÀO ĐÓ Thiện đã sẵn sàng, Thiện sẽ kể cho Vinh nghe. Được ko?

Khuôn mặt thằng Vinh ngáo ra thấy rõ, nó định mở miệng ra nói nhưng một thoáng sau nó lại bậm môi lại. Từ từ, nó đưa tay lên, vuốt nhẹ má tôi và nói:

-Ok. Vinh sẽ ko hỏi nữa.

Như được mở cờ trong bụng, tôi cười đáp lại nó:

-Cám ơn Vinh. Thành thật cám ơn Vinh.

-Ừ. Không có gì - Nó nắm lấy tay tôi - Nếu Thiện ko muốn thì Vinh cũng ko thể nào ép Thiện nói được. Nhưng có một điều Vinh muốn biết chắc chắn.

-Chuyện gì?

-Là bây giờ, Vinh là người yêu của Thiện và là người duy nhất mà Thiện nghĩ tới. - Nó áp thẳng mặt vào mặt tôi.

-Tất nhiên - Tôi cười.

-Vậy được rồi. - Nó cười - Thôi. Đi xuống dưới đi. Mắc công tụi kia chờ.

-Uhm.

Tôi và nó bước ra khỏi phòng sau khi đã tắt nhạc. Vừa đi nó vừa đặt hai tay lên vai tôi và nhún nhảy.

- Vinh đang làm cái gì vậy? - Tôi cười.

-Đang yêu. Hehehe.

-Thiệt tình. Y như con nít.

-Hihi.

Vừa bước xuống phòng khách là tôi đã nghe tụi kia la oai oái.

-Kiểu gì mà kì quá à! Tao ko mặc đâu!!! - Con Thảo nói lớn.

-Gì đó?! Gì đó?! Bạo động hả? - Tôi la lên.

-Thiện! - Con Thảo nhảy dựng lên. - Mày nhìn coi? Cái áo này kì lắm phải ko???!!

Liếc mắc qua cái áo con Thảo đang mặc, tôi thấy nó nhìn giống như một bộ áo giáp thời nhà Minh.

-Không kì. Nhưng nhìn mày giống tướng cướp Bạch Hải Đường. Hehehe.

-Thằng quỷ!!! Phương!!! Cắt lại đi!!!

-Được rồi má ơi! Ngựa lắm rồi đó! Đưa đây con cắt lại. - Thằng Phương nói.

-Uhm! Vậy đi.

-Ủa? Mà cắt cũng lẹ quá ha? - Thằng Vinh hỏi.

-Có gì đâu mà ko lẹ. Giấy thôi mà. Cắt rồi trang trí lại thôi. - Con Phụng nói.

-Nhưng tụi bây khéo tay thiệt. - Tôi ngắm nghía mấy bộ đồ mới cắt sơ của tụi nó.

-Tao dự định năm sau sẽ thi vào Đại Học Mỹ Thuật mà. Hehe. - Con Phụng nói.

-Chuyện gì mà đông vui quá vậy???

Tiếng một người phụ nữ nói lớn từ phía đằng sau. Theo phản xạ, tôi liến quay lại.

-Dì Hà? - Tôi chợt nhận ra người phụ nữ đó.

-Hở? Chuyện gì? - Dì Hà mơ màng hỏi tôi.

Quả nhiên đúng như thế. Đó là dì Hà, mẹ ruột của thằng Vinh. Tuy năm xưa tôi còn nhỏ nhưng khuôn mặt phúc hậu này tôi ko thể nào quên được. Dì Hà có thể coi như một người mẹ nuôi của tôi vậy, bởi vì dì rất thương tôi và cưng tôi như con ruột. Gặp lại dì ấy làm tôi có một cảm giác rất khó tả, giống như mình nhỏ bé đi vậy. Tuy nhiên, bây giờ, nét phúc hậu của dì đã vơi đi phân nữa, và thay vào đó là một khuôn mặt hơi ốm và một chiếc...xe lăn.

-Chị Thanh. Sao dẫn má em xuống đây làm gì thế. - Thằng Vinh đi lại chiếc xe.

-Bà nghe tiếng ồn dưới đây nên kêu chị đưa xuống. - Chị người làm trả lời.

Chồm tới dì Hà, tôi hỏi:

-Dì Hà. Dì còn nhớ con ko? Thằng Thiện nè. Thằng Thiện con bà Út hồi đó nè.

-Ai? - Dì Hà nhăn trán.

-Thiện đó má. Thiện con dì Út. Cái thằng hay chơi chung với con hồi đó đó. - Thằng Vinh nói vào tai dì Hà.

-À à.

-Dì Hà nhớ con hả?

-Có phải thằng Thiện, cái thằng mập mập trắng trắng ko. - Dì Hà nói chậm.

-Nó đó. Là con nè. - Tôi cười.

-À à...cô nhớ rồi. - Dì Hà chồm tới nhìn vào mặt tôi - Mà dạo này con còn đái dầm nữa ko? Nhớ hồi đó con ngủ ở nhà dì, con hay đái dầm lắm.

-Hả??? - Câu hỏi "thật thà" của dì Hà làm mặt tôi đơ còn hơn chữ đơ

Dạ, dì nói sao??? - tôi ngây thơ hỏi lại

-Thì hồi đó con qua nhà dì chơi. Hay đái dầm lắm. Thiệt tình, báo hại dì rửa mấy cái chiếu hoài.

-Cái...cái...gì? - Tôi chưa kịp dứt câu thì điều mà tôi lo sợ đã xảy ra. Trong một nửa tích tắc sau, cái phòng khách run lên bần bật vì tiếng cười của tụi kia.

-Hahahahahahaha. Trời ơi là trời!!! Thằng Thiện đái dầm!!! Hahahaha!!! - Giọng con Liên lấn át mấy đứa còn lại.

Mặt tôi đỏ còn hơn quả gấc chín.

-Chòi oi Thiện ơi!!! Nhục quá à!!! - Giọng thằng Phương.

-Hahahahaha. Dĩ dãng dơ dáy dễ dì dấu diếm hả con!!! Hahahaha - Con Thảo ngó xúông nhìn tôi.

-Thiệt tình. - Thằng Vinh cười mỉm.

Im lặng một chút cho tụi nó cười rồi tôi lên tiếng:

-Cười gì mà cừơi! Bộ đám tụi bây ko có ai đái dầm sao!!! - Tôi nghiêm mặt lại.

-Có thì có! Nhưng ko có "hay" như mày. - Con Thùy trả lời - Hahahahaha!!!

-Shit! - tôi liếc nó.

Tụi nó cười thêm chừng một lát nữa rồi cũng im bớt, bởi vì dì Hà đang tiếp tục nói:

-Vậy chị Út dạo này khỏe không Thiện? Nghe nói mới bị tiểu đừơng hả?

Tôi liếc mắt qua nhìn thằng Vinh, thầm ám chỉ "Tại sao nói lẫn? Vẫn nhớ bình thường mà?". Thằng Vinh thấy vậy bèn nháy mắt với tôi một cái, tỏ vẻ kêu tôi cứ hỏi tiếp.

-Dạ. Vẫn khỏe. Mẹ con bệnh tiểu đường cũng lâu lắm rồi. Nhưng có kiêng cử nên cũng đỡ. - Tôi nhìn thẳng vào mắt dì Hà. Một cặp mắt thật hiền hậu.

-Ò ò... - Dì cười - Vậy là tốt rồi.

-Hihihi. - Tôi cười.

-Cô à. Tới giờ uống thuốc rồi - Chị người làm cúi xuống nói với dì Hà - Chúng ta lên lầu nhé.

-Uhm uhm...- Dì Hà trả lời một cách bâng quơ.

Chị người làm dẫn dì Hà đi tới đầu cầu thang rồi sau đó đỡ dì Hà đi lên. Thấy thế, tôi bèn chạy lại phụ.

-Để em phụ chị. - Tôi nói.

Bỗng nhiên dì Hà quay qua tôi hỏi:

-Ủa? Ai đây?

-Ai đây là sao? - Tôi ko hiểu dì Hà hỏi gì.

-Con là ai??? - Dì Hà hỏi lớn hơn.

-Sao sao - Tôi ngu người, ko hiểu gì hết.

Nhưng chỉ chừng một thoáng sau là tôi hiểu ra chuyện gì. Tôi bèn nói:

-Dạ ai cũng được. Để con dẫn dì lên ha.

-Ò ò...được.

Sau khi dẫn dì Hà lên cầu thang, tôi liền quay xuống và gặp ngay thằng Vinh (Đám quỷ kia đang bàn luận xem coi có nên...cho con Liên bận bikini giấy hay ko?). Nó hỏi:

-Thế nào? Hiểu rồi chứ gì?

-Uhm. Hiểu rồi. - Tôi cười đáp trả.

Suốt buổi chiều hôm đó, chúng tôi dành trọn cho việc tạo mẫu và cắt giấy. Bộ sưu tập xem ra dể hơn chúng tôi tưởng tượng. Tụi thằng Phương, con Hương và con Phụng cực kì khéo tay. Từ những mẫu giấy Hàn Quốc rất bình thường, tụi nó cắt dán và thêm thắt vài chỗ là đã làm ra những bộ đồ giấy rất ấn tượng.

-Ê...cũng ok lắm chứ mậy. - Con Liên nói với tôi khi ướm thử bộ của nó. Bộ cũa nó nhìn giống như cái bánh bông lan chocolate nhiều tầng.

-Ok chứ sao ko. Nhìn mày y như cái nhân bánh pudding. Hohoho. - Tôi châm chọc.

-Thằng chó. Khoái chọc điên kao!!! - Nó vừa la vừa lấy cái chân đá vào mông tôi.

-Ái da! Chân voi mà khoái đá! Con quỷ! - Tôi la lớn.

-Tại mày chọc kao chớ bộ.

-Thôi. Cũng chiều rồi. Chắc tụi mình phải về thôi. - Thằng Phương nói.

-Uhm. Đúng đó. Kao bắt đầu thấy đói bụng nữa rồi. - Con Liên nói.

-Cái đồ bao tử lủng. - Tôi nói.

Cả đám đồng ý theo con Liên và bắt đầu dọn dẹp đi về. Lay hoay một hồi thì chĩ còn tôi, con Thảo và con Liên là ở lại. Đám kia đã chạy về hết.

-Thôi. Tao đi về đây. - Con Thảo nói với tôi.

-Uhm. Một lát thằng Vinh chở tao về sau. - Tôi nói.

-Hò hò...tao ko bik đâu đó - Con Thảo nói vào mặt tôi, khuôn mặt khinh bỉ -

Làm sao mà...lúc đi thì đeo ba lô đằng sau, còn lúc đi về thì đeo ba lô đằng trước đó con. Haha.

-Con khùng. - Tôi nói - Tao đâu phải cái thứ lăng loàn như mày.

-Oh ho! Lòng người khó đóan lắm mày ơi!

Vừa dứt câu là nó đã phóng cái vù mất tiêu.

-Ủa? Đi hết rồi à? - Thằng Vinh từ nhà đi ra.

-Uhm. Vắng bóng quân thù rồi. - Tôi trả lời.

-Hihi. Cũng chiều rồi. Mình đi ăn luôn đi. Rồi Vinh chở Thiện về.

-Cũng được.

Sau đó nó lấy xe chở tôi vào thành phố và kiếm một quán nào đó để ăn. Cuối cùng, hai đứa tôi ghé vào quán Hủ Tíu Nam Vang tên Quỳnh gần nhà tôi để ăn.

-Thiện à.

-Sao?

-Chuyện hai đứa mình quen nhau. Thiện có dự định kể ai nghe ko?

Tôi nhìn nó bằng cặp mắt thăm dò.

-Ý Vinh là sao?

-Trừ con Thảo ra, Thiện có dự định kể cho ai nghe nữa ko? Ý Vinh là...bạn bè thân của Thiện đó.

-Thực ra thì trừ con Thảo ra thì con Thùy, thằng Lập và thằng Ân bạn Thiện cũng bik Thiện là gay. Cho nên chuyện Thiện có boyfriend...Thiện nghĩ Thiện sẽ kể cho tụi nó nghe...

-Uhm...củng đúng...đó là bạn thân của Thiện mà.

-Uhm.

-Vậy thì nói cũng ko sao nhưng mà ngoại trừ tụi nó ra...Thiện có thể...có thể -

Nó ấp úng.

Tôi nhẹ mỉm cừơi và nói:

-Yên tâm đi. Thiện sẽ ko kể cho ai nghe nữa đâu.

Đột nhiên nó tỏ vẻ hối lỗi:

-Vinh xin lỗi. Không phải Vinh ko muốn công khai nhưng Thiện biết đó....Nếu...nếu.

Tôi lại cười và ngắt lời nó:

-Hiểu mà trời...sao nói nhiều quá vậy. Công khai làm gì...công khai cho chết à. Mẹ Thiện mà bik chắc ngâm lồng heo Thiện luôn quá.

-Trời.! Ghê vậy?

-Hahaha. Nói chơi thôi.

-Thịêt tình. Làm tưởng thiệt.

-Hihihihi.

Ăn xong, thằng Vinh chở tôi về. Tới nhà cũng gần 7h tối, tạm biệt nó xong tôi liền đi tắm và chui tọt vào phòng. Ngày hôm nay là một ngày khá mệt mỏi đối với tôi. Nằm một mình, tôi bắt đầu suy nghĩ. Vậy là cho đến cuối cùng, tôi cũng đã nhận lời quen chính thức một người con trai. Mặc dù tôi biết mình có cảm tình đặc biệt với thằng Vinh nhưng tôi đã ko ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh đến như vậy. Thằng Vinh tốt, đúng, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

-Thiện! - Tiếng chị Hai kêu làm tôi giựt mình.

-Làm hết hồn! Gì dzạ? - Tôi trả lời.

-Mở phim lên coi. Đĩa nè. - Bả chìa ra cho tôi 1 sấp đĩa VCD phim bộ.

-Phim mới hả?

-Uhm. Bà xã đại nhân. Tuyên Huyên với Trần Cẩm Hồng đóng. - Bả cầm chai

lotion lên - Sáng giờ Thiện đi đâu cả ngày vậy?

-Em qua nhà thằng Vinh.

-Xe Thiện ở nhà mà. Thiện đi bằng cái gì?

-Thằng Vinh chở. Nó đưa em về.

-Ủa? Vậy là hồi nãy nó tới hả?

-Uhm.

-Sao ko kêu nó vô nhà chơi? Lâu lắm rồi chị Hai ko gặp nó.

-Lúc chở em về có ai ở nhà đâu. Vả lại nó phải về lo cho dì Hà.

-Uhm. Chắc giờ nó lớn lắm.

-Lớn? - Tôi cười - Nó cao hơn em cái đầu đó

-Vậy cũng đâu có cao lắm đâu. Hahahahaha. - Bả châm chọc.

-Hèm.

-Thằng đó số khổ từ nhỏ. Mà nhà nó ở đâu vậy? Lớn ko?

-Phú Mỹ Hưng đó! Bên Quận 7. Ở đó mà khổ. Nhà nó nhìn như cái biệt thự.

-Ghê vậy? - Bả tỏ vẻ ngạc nhiên.

-Uhm. Của bác nó để lại cho nó.

-Vậy là sứơng rồi! Cũng được. Coi như khổ trước sướng sau.

-Uhm.

-Thôi. Mở phim lên coi đi.

-Đang mở nè.

................................................�� �..........................

-Thiện yêu vấu!!! - Con Thảo vừa chạy vào lớp vừa la lớn.

-Dạ.Con đây! Bà cố nội. - Tôi ở lại giờ ra chơi để tranh thủ chép bài bị thiếu.

-Nè!

-Gì? - Tôi ngừng viết - Sủa đi con.

-Mày thấy tao đẹp ko???

-Hả? - Tôi đớ người.

Một khoảng lặng đáng sợ hiện lên.

-Sao mày im luôn rồi? Trả lời tao đi!!!

Con Liên ngồi ăn kế bên nãy giờ bèn lên tiếng:

-Mày hỏi nó cái gì mà điểm huỵêt nó đứng im luôn rồi?

-Tao chỉ hỏi nó tao có đẹp hay ko thôi mà? - Con Thảo nũng nịu

-Hả!? - Con Liên la lớn - Nó chưa chết đứng như Từ Hải là may lắm rồi.

-Hứ.

-Đẹp. - Tôi lên tiếng. - Mày đẹp nhất trong những đứa xấu nhất.

-Thằng chó!!! Bà nội mày.

-Hahahahaha - Tôi và con Liên cùng cười.

-Tụi bây ăn hiếp tao! - Nó ngồi xuống.

-À mà nè. Tại sao đột nhiên lại hỏi tụi tao vấn đề này vậy? Không phải nào

giờ mày tự tin sắc đẹp của mày lắm sao? - Tôi hỏi.

-Chuyện là vầy. Tao thấy thằng Nam dạo này sao sao đó.

-Sao sao là sao? - Con Liên nói.

-Tao cũng ko biết nữa. Dạo này đi chơi với nó, nó hay tỏ vẻ bực mình lắm.

-Kì vậy?

-Uhm. Nó còn hay đuổi khéo tao về sớm nữa.

-Mày làm nó giận à? - Tôi hỏi.

-Không!

-Hay mày có bồ nhí? - Con Liên hỏi.

-Không?!

-Vậy thì tại sao? - Tôi và con Liên cùng hỏi.

-Làm sao tao biết! Không bik tao mới hỏi tụi bây!

-Trời! Bồ nó mà nó o bik. Đi hỏi tụi mình. Mày cũng nặng dữ lắm rồi đó Thảo.

-Mày thông minh lắm mà! Suy nghĩ cho tao đi.!

-Cho Alexx nói vài câu được ko? - Alexx kế bên quay qua nói.

-Nói đi. Khách sáo quá vậy trời. - Con Thảo nói.

-Có khi nào thằng Nam cảm thấy bực bội vì Thảo ở bên cạnh nó nhiều quá

không? Làm nó mất ko gian riêng.

-Nhiều?

-Cũng có lý. Một tuần 7 ngày mày cứ bám lấy nó riết. 24/7 luôn - Con Liên nói.

-Gặp ở trừơng rồi. Về nhà cũng thế. Có thể nó thấy hơi bực vậy thôi. - Tôi

nói.

-Uhm. Cả cọng dây đàn cùng còn nằm riêng lẽ với nhau dù nó cùng tấu lên

một bản nhạc mà. - Alexx nói - Theo Alexx thấy, Thảo cứ cho nó thời gian

và ko gian riêng đi, rồi mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó thôi.

-Vậy sao? - Con Thảo nói.

-Alexx nói đúng đó.

-Chắc vậy quá. Để tao làm thử xem. Nhưng ko gặp nó tao nhớ nó lắm mày ơi.

-Mám trai thấy ớn. Thiếu hơi nó mày chết à! - Tôi nói.

-Có lẽ vậy. - Nó cười.

-Con điên.

-Thảo kiếm cái gì đó để làm đi. Sẽ ko thấy buồn nữa. - Alexx nói.

-Làm cái gì bây giờ. Hic hic...

-Đứng đường đi. Cái mặt dâm tà của mày chắc cũng đắt khách lắm đó. - Tôi giỡn.

-Ai đứng đường vậy? - Thằng Vinh vừa đi vào hỏi.

-Còn ai trồng khoai đất này. Nó đó. - Con Liên lấy tay chỉ điệu vào con Thảo.

-Làm gì nghĩ quẫn vậy Thảo. Hihi - Thằng Vinh ngồi xuống cạnh tôi.

-Nghĩ quẫn gì. Nó là vậy mà.

-Thằng trời đánh! Thiên lôi sẽ dòm ngó mày. - Con Thảo đứng dậy đi te te ra

khỏi lớp.

-Thiện à? - Thằng Vinh quay qua tôi.

-Còn mấy bữa nữa là đến 20-11 rồi. Đồ chuẩn bị xong hết chưa?

-Rồi. Giờ chỉ còn tập đi nữa là xong thôi.

-Uhm.

-À phải...chiều nay cả đám sẽ ỡ lại trường để tập đi...Vinh ở lại ko?

-Chắc ko được. Chiều nay Vinh phải đi học thêm.

-Uhm. Vậy để khi khác.

-Uhm. Hihi. - Nó lấy tay nựng má tôi.

-Đau. - Tôi nhăn mặt.

................................................�� �....

Chiều hôm đó cả đám tụi tôi mượn một phòng ở tầng trệt để tập đi cho buổi văn nghệ. Năn nỉ một hồi cô Hiệu Phó cũng đồng ý sau mấy lần từ chối. Dưới sự chỉ đạo của tôi và thằng Phương, cả đám bắt đầu tập đi để biễu diễn cho ra dáng 1 chút.

-Mày đi hay mày lăn vậy con quỷ? - Tôi nói con Liên.

-Kao lả lướt thế mà mày nói kao lăn à.

-Mày là Mai Thanh Liên chứ đâu phải Phan Kim Liên đâu!!!

-Hohohohohoho.

-Thiện ơi. Sao nãy giờ ko thấy con Thảo vậy? - Con Thùy hỏi.

-Tao cũng ko biết. Nó nói nó qua nhà thằng Nam một chút mà sao giờ vẫn

chưa thấy nữa. 2 tiếng mấy rồi.

-Uhm.

-Tập cũng hay đấy chứ. - Thằng Tuấn Anh đang đứng ngay ở cửa nhìn vào.

Thấy nó, tôi mở nụ cười đáp lại.

-Cũng tạm được thôi. Đứng đó làm gì? Vô đây chơi.

-Ok. - Nó bước vô đứng gần tôi.

-Sao hả? Màn biểu diễn breakdance tập tới đâu rồi?

-Cũng ok. Muốn coi thử không?

-Ê! Được đó! Nhảy thử đi! - Con Liên nói.

-Ok. Thiện có thể đổi nhạc Hip Hop ko?

-Được. Tôi lại chỉnh máy iPod sang một bài khác và mở lớn hơn.

Thằng Tuấn Anh di chuyển ra giữa lớp và bắt đầu nhảy. Các động tác được nó thể hiện một cách khá hòan hảo và nhìn rất là bắt mắt. Áo sơ mi của nó đột nhiên sút nút và để hở phân nửa cặp ngực đầy đặn. Tôi phải công nhận, thân hình đẹp của nó cũng là một lợi thế khi biểu diễn, rất thu hút người xem.

-Ê. - Thằng Lập hất vai tôi

-Gì? - Tôi hỏi.

-Cute quá mợi!

-Máu mám nổi lên rồi hả? - Tôi cười.

-Uhm. Hehehehe.

Tiếng nhạc dứt cũng là lúc nó nhảy xong. Cả đám trong phòng liền vỗ tay hâm mộ.

-Pro!

-Cool!

-Ghê ghê!

-Cám ơn. - Nó nói.

-Nhảy hay lắm - Tôi nói.

Nghe thế, nó bèn cười và nói:

-Tạm tạm thôi.

-Không tạm tạm đâu. Có thể nghĩ đến việc làm ca sĩ được đấy.

-Cũng là 1 ý kíên hay. - Nó nháy mắt với tôi.

-Thiện à! Mày đi mua dùm tao một số cọng dây ruy băng nữa được ko? - Thằng Phương nói.

-Thiếu dây à?

-Uhm.

-Ok. Đưa tao xe mày đây. Hôm nay tao ko có đi xe.

-Hay để Tuấn chở Thiện đi cho. - Thằng Tuấn Anh nói - Dù sao Tuấn cũng

phải đi về luôn.

-Vậy cũng được. Vậy làm phiền Tuấn Anh ha. - Tôi cười.

-Không có gì.

Thằng Tuấn Anh liền đi ra sân lấy chiếc xe Spacy trắng của nó chở tôi đi. Đang đi thì bỗng nhiên. "Baby can you see...I'm callling...A guy like you...Please give me in..." - Tiếng điện thoại tôi reo.

-Alo?

Tiếng đầu dây bên kia bắt đầu nói:

-Alo. Thiện phải ko con?

-Dạ. Là con đây. Cho con hỏi ai vậy?

-Bác Thanh nè. Mẹ của Thảo nè.

Tôi liền sực nhớ ra:

-Dạ dạ. Con đây. Có gì không vậy bác.

-Con có biết thằng Nam đang ở đâu ko?

-Thằng Nam? Dạ không? Có gì ko ạ? - Tôi phát hiện sự hoảng sợ trong giọng nói của bác Thanh.

-Sao nãy giờ bác gọi điện cho nó mà ko gọi được. Nó cứ báo là ko có sóng ko à.

-Mà có chuyện gì vậy bác?

-Thiện ơi. Con Thảo bị đụng xe rồi. hic hic

-Đụng xe? - Tôi điếng người khi nghe hai từ đó - Ai đụng? Đụng ai?

-Con Thảo!!! Hồi nãy nó chạy qua nhà thằng Nam kiếm thằng Nam rồi bị đụng xe luôn. Hic hic...

-Bác bình tĩnh lại đã. Nó bị đụng xe rồi có sao ko?

-Bác cũng ko biết nữa. Bác sĩ mới cấp cứu cho nó xong nhưng nó nó...hic hic...- Bác Thanh bắt đầu uất nghẹn.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, bác Thanh luôn luôn là một người lạc quan, con Thảo nhất định đã xảy ra chuyện tồi tệ gì rồi nên bác ấy mới như vậy.

Dồn hết sự bình tĩnh tôi nói vào máy:

-Vậy bây giờ nó đang ở bệnh viện nào. Phòng số máy?

-Bệnh viện 115...khu hồi sức...hic hic...

-Bác ở yên đó! Con sẽ chạy vào đó ngay. - Tôi cúp máy.

-Chuyện gì vậy Thiện? Thảo bị đụng xe à? - Thằng Tuấn Anh hỏi tôi.

-Chuyển địa điểm. Tuấn Anh chở Thiện qua dùm bệnh viện 115 đi. Được ko? - Tôi nói lớn

Thằng Tuấn Anh nhìn tôi chừng mấy giây rồi nói lớn:

-Ok!

Nó không hỏi thêm tiếng nào nữa mà liền tăng tốc xe chạy thẳng về phía bệnh viện. Nhanh đến nỗi tôi phải ôm vào eo nó để giữ lấy thăng bằng. Ngồi trên xe mà tôi cực kì hồi hộp, nỗi lo sợ xâm chiếm lấy tôi. Đụng xe mà tới mức độ phải cấp cứu thì nhất định phải nặng lắm.Viễn cảnh con Thảo máu me đầy mình cứ lỡn vỡn quanh đầu làm tôi cứ lẫm bẫm câu "Đừng có gì nha" mãi. Thằng Tuấn Anh nghe thế bèn nói với tôi:

-Không có sao đâu. Thiện đừng suy nghĩ nhiều quá. Tới nơi sẽ biết thôi.

-Uhm.

Vừa tới bệnh viện là tôi liền chạy thẳng vào khu hồi sức và đi kiếm con Thảo. Thằng Tuấn Anh hối hả chạy ngay sau lưng tôi. Do quýnh quáng, tôi lay hoay cả mấy phút đồng hồ cũng ko kiếm được căn phòng của con Thảo. Thấy tôi như thế, thằng Tuấn Anh liền chụp lấy tôi lại và nói:

-Thiện bình tĩnh lại đã. Hấp tấp cũng ko làm được gì đâu?

-Thiện ko biết nữa. - Tôi thiếu điều múôn bật khóc trước mặt nó. - Nó ở đâu đây? Hic hic...

-Phòng này đúng ko? - Nó kéo tôi lại nhìn vào cái bảng tên được đặt trước cánh cửa phòng bệnh.

-Nguyễn Thanh Thảo. Là nó đó! - Tôi liền mở cửa chạy vào.

Nhưng khi bước vào phòng, tôi lại ko thấy con Thảo ở đâu cả. Trước mặt tôi bây giờ là hai cái giường bệnh với hai bệnh nhân nằm trên đó. Tôi ko dám hỏi, bởi vì dù con Thảo là ai trong số đó thì cũng quá khủng khiếp. Im lặng một thoáng, tôi khẽ lên tiếng:

-Thảo?

Liền sau đó, tôi thấy bệnh nhân ở giường bên cạnh quơ hai tay lên, ám hiệu cho tôi biết...Tôi liền chạy lại chụp lấy hai bàn tay của nó. Tôi nói nhỏ:

-Là mày hả?

Nó khẽ gật đầu. Hai tay nó nắm chặt tôi hơn bao giờ hết. Tôi liền bật khóc thành tiếng ngay sau đó. Tuy tay chân con Thảo lành lặn nhưng khuôn mặt của nó đã sưng lên rất to, máu rĩ ra làm ướt cả cái băng quấn xung quanh.

Bình tĩnh lại đi Thiện. - Thằng Tuấn Anh vỗ vai tôi.

Đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng. Chuyện này làm sao có thể xảy ra với con Thảo chứ? Bình thường yên ổn ko được sao...Tại sao lại phải đụng xe? Khoảng mấy phút sau, tôi thấy dì Thanh bước vào.

-Dì Thanh...Đụng kiểu gì mà ra nông nổi như vậy? - Tôi nói lớn. - Nó có bị gì ko!?

Dì Thanh ngồi xuống cái ghế bên cạnh và nói từ tốn:

-Con bình tĩnh lại đã. Nó ko có sao đâu.

-Nhưng....- tôi uất nghẹn.

-Là vầy. Hồi chiều nó chạy qua nhà thằng Nam kiếm thằng Nam. Lúc chạy vô hẻm có thằng kia chạy nhanh lướt qua và làm nó phải né. Ai ngờ nó rồ ga mạnh quá, chiếc Attila đâm thẳng vào lề. Nó thắng gấp nên bay ra khỏi xe và mặt đập thẳng vào đường. Tay chân ko sao hết nhưng mặt thì lại sưng lên.

-Vậy vậy...cái mặt nó có sao ko? - Tôi vẫn còn nắm chặt hai tay của con Thảo.

-Không sao đâu. Bác sĩ nói do va chạm mạnh nên sưng thôi...sau 1 thời gian nó sẽ xẹp xuống và bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ cho nó. Có điều...

-Có điều sao ạ? - Tim tôi đập thình thịch.

-Mũi nó bị đập mạnh quá nên đã gãy và mất đi khứu giác. - Dì Thanh chợt bậc khóc.

Không hiểu sao, thấy dì Thanh khóc lại làm tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Quay qua nhìn vào mặt con Thảo lúc này đang rĩ máu, tôi vuốt nhẹ tóc nó (dính thành cục với nhau do máu chảy ra ngoài) và nói nhỏ với nó:

-Con quỷ. Mày sẽ ko sao đâu. Kỹ thuật bây giờ tân tiến lắm. Mày sẽ ko sao đâu.

Tôi thấy nó ghẽ gật đầu.

-Rồi mày sẽ đẹp như xưa thôi. Không có gì xảy ra hết. - Tôi lấy khăn lau máu cho nó - Cứng rắn lên.

Tôi ở với nó chừng thêm 1 tiếng nữa rồi về. Trong suốt thời gian đó tôi ko biết làm gì ngoài việc lau máu cho nó và nắm tay nó. Tôi tự hỏi giờ này thằng Nam đang ở đâu mà lại để cho con Thảo phải chống chọi chuyện này một mình như vậy. Sau đó, tôi nhờ thằng Tuấn Anh chở tôi về nhà thay đồ để tối vô ngủ với con Thảo. Rồi tôi cũng gọi điện báo tin cho đám bạn trong lớp biết, tất nhiên là có cả thằng Vinh và nó nói sẽ qua rước tôi đưa vô lại bệnh viện. Đêm đó, trong phòng bệnh chỉ có 4 người: tôi, thằng Vinh, dì Thanh và con Liên. Con Liên lúc vừa vô phòng đã chửi cái thằng chạy xe quẹt con Thảo um sùm, cái kỉêu nó diễn tả hành hạ thằng đó chợt làm cả phòng bật cười. Sau khi bình tĩnh lại, nhìn con Thảo, tôi mới biết nó quan trọng đối với tôi biết nhường nào. Càng thương cảm với nó bao nhiêu, tôi lại càng căm ghét thằng Nam bấy nhiêu. Trước đó, tôi đã tìm mọi cách liên lạc với nó mà ko được. Do gia đình thằng Nam đi di dân nên nó ở nhà chỉ có 1 mình, nhưng khi tôi đến kiếm thì căn nhà lại khóa cửa kín mích.

-1h mấy rồi. Thiện lên ghế bố ngủ đi. - Thằng Vinh khều nhẹ vai tôi.

-Không. Thiện ko buồn ngủ. Vinh ngủ trước đi.

-Thiện có như vậy cũng ko làm gì được đâu. Tuy mai nghĩ nhưng Thiện thức sẽ mất sức lắm.

-Không sao đâu. Thiện biết Thiện đang làm gì mà.

-Vậy Vinh sẽ thức với Thiện. - Nó xích lại gần tôi.

Con Liên và dì Thanh đã ra ngoài ngủ ở ghế bố. Trong phòng chỉ còn tôi, thằng Vinh và bệnh nhân nằm giường bên kia.

-Vinh à? - Tôi nói khẽ, chỉ đủ để thằng Vinh nghe.

-Chuyện gì?

-Thiện quen con Thảo chỉ mới 3 năm thôi. Nhưng đối với Thiện, nó là một đứa bạn rất thân.

Thằng Vinh nghe thế liền nhìn tôi chừng một chút rồi lấy hai tay ôm vào eo tôi:

-Uhm. Vinh biết.

-Thiện còn nhớ. Lần đầu Thiện gặp nó vào năm lớp 10, Thiện đã gây lộn với nó - Tôi bắt đầu hồi tưởng lại.

-Gây lộn? Tại sao?

-Uhm. Lúc mới vào lớp 10, Thiện rất ngoan ngoãn. Thiện ko thích cái cách nói chuyện tía lia của con Thảo lúc ấy và rất ghét nó.

-Ngoan ngoãn? Khó tin nha.

-Hì hì. Sự thật là vậy mà. Sau đó có 1 lần trong tiết Sử....Thiện đã nạt ngay vào mặt nó, kêu nó im lặng để Thiện có thể nghe giảng...

-Trời! Rồi sao?!

-Chiến tranh thế giới lần thứ ba nổ ra chứ sao. Hai đứa cãi qua cãi lại từa lưa, ồn ào đến nỗi...bà cô Sử phạt hai đứa xuống phòng giám thị ghi kiểm điểm luôn.

-Hihihhi.

-Hai đứa Thiện ghét nhau từ đó.

-Vậy rồi....sao lại làm bạn thân?

-Kể ra tíếu lâm lắm. Mấy ngày sau, do tên của Thiện và nó sát nhau nên phải cùng làm một bài thuyết trình nộp cho cô GDCD. Đề tài là gì Vinh biết ko?

-Không? Là gì?

-Đời sống của con nghiện ma túy. Thiện đã khuyên nó đừng nên chụp hình lúc người ta đang chơi hàng, vậy mà nó một mực muốn chụp và chửi Thiện là đồ con trai mà nhát. Lòng tự ái Thiện nổi lên liền. Ngay đêm hôm sau, hai đứa cầm cái máy chụp hình chui vô cái hẻm hay bán hàng trắng ở gần nhà Thiện để chụp. Thì cũng chụp được đấy...nhưng mà lại bị hai thằng xì ke đang phê nó thấy. Nó cầm hai cây kim rượt Thiện và con Thảo chạy quá trời...

-Thấy ghê vậy? Rồi có sao ko?

-Con Thảo bị té lại. Cũng may hai thằng đó đang phê nên còn mơ mơ màng màng, Thiện liền cầm cục đá lớn quăng vào tụi nó và kéo con Thảo đi. Cái mặt con Thảo lúc đó xanh còn hơn tàu lá chuối.

-Cũng may. Hihihi.

-Sau lần đó. Còn thêm vài lần sém bị dân bán hàng phát hiện ra nữa. Bài thuyết trình GDCD lần đó quả thật đáng đồng tiền.

-Thiện khờ quá. Lỡ mà tụi nó biết, nhất định theo Thiện tới cùng.

-Cũng tại Thiện ỷ y là Thiện rành tụi nó.

-Rồi sau đó hai đứa thân với nhau luôn à?

Tôi quay qua nhìn con Thảo rồi nói tiếp:

-Có những chuyện mà một khi đã cùng trải qua rồi, người ta ko thể ko mến nhau. Và việc thoát khỏi hai thằng xì ke đang cầm cây kim chích trong tay là một trong nhửng chuyện đó.

-Hìhì.

-Thiện thực sự ko muốn nó có chuyện. - Tôi đột ngột xúc động. Nước mắt bắt đầu đổ ra.

Thấy tôi như thế, thằng Vinh càng ôm sát hơn. Nó nói khẽ vào tai tôi:

-Con Thảo sẽ ko sao đâu. Thiện đừng lo quá.

-Thiện sợ lắm. - Tôi khóc - Thiện sợ nó ko vượt qua nổi.

-Không sao đâu mà.

-Nó nào giờ...hic hic...là một đứa con gái đẹp...hic hic. Thiện sợ nó ko chịu đựng nổi. - Tôi khóc nhưng ko dám lớn tiếng.

-Nín!!! Nín đi. Vinh nói Thiện nghe ko? - Nó lấy tay vuốt nước mắt cho tôi - Thiện ko được khóc. Đúng lý Thiện phải vững vàng hơn mới đúng chứ.

-Thiện ko biết nữa? Hic..hic...Nào giờ Thiện chưa gặp phải cảnh này.

-Nghe Vinh nói. Con Thảo đã như vầy rồi. Thiện là bạn thân, Thiện phải vững vàng hơn chứ....để nó có chỗ để dựa vào. Đúng ko? Chứ bây giờ cả Thiện cũng như vậy thì con Thảo sẽ ra sao?

-Cũng đúng. - Tôi bình tâm lại. - Thiện phải bình tĩnh. Không được khóc.

-Uhm. - Nó đung đưa người tôi - Như vậy mới đúng chứ.

-Uhm.

-Cười nhá hàng cái coi nè. - Nó giỡn.

Nhìn khuôn mặt thằng Vinh, tôi chợt bậc cười thành tiếng:

-Hihihi. Thiệt tình Vinh luôn!

-Hihihi.

Hai chúng tôi thức chừng thêm một lát nữa rồi cũng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khoảng 7h mấy là cái phòng bệnh đã đông ngộp người. Tụi quỷ 12A3 kéo cả phái đòan đi vô thăm bệnh nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn ko thấy thằng Nam đâu. Con Thùy vừa vô đã xả volume.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khuog