Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chửi nhau xong, Điền Hàm vỗ trán thở dài nói: "Mỗi ngày đều là cuối tuần thì tốt biết bao nhiêu, hai ngày

này tớ phải chạy việc tới chết cho xem, phỏng vấn cả ngày, rồi phải viết bài, gửi bài,.Cuối tuần còn phải

chạy đi phỏng vấn hai kiến trúc sư, còn phải chuẩn bị tài liệu của hai người này nữa, thiệt muốn chết..."

Hồng San hỏi: "Hai kiến trúc sư kìa là nam hay nữ?"

"Một nam một nữ."

Tôi thuận miệng hỏi: "Nam đẹp trai không? Nữ xinh gái không?"

Điền Hàm đảo mắt nói: "Đồng chí, trường cũ dạy chúng ta, khí khái đạm bạc, chất phác, thật thà, thẳng

thắn, thành khẩn, ra trường làm việc lâu như vậy rồi, cậu cũng không có học được gì, trái lại càng lúc càng

thô."

Tôi xoa cánh tay của Điền Hàm, biện minh: "Đại phóng viên, tớ chỉ cần mang theo "Tinh thần độc lập, tư

tưởng liberdade" hiểu biết thấu đáo là đủ rồi, cho dù không học được những điều cậu vừa nói cũng không

sao."

Hồng San dựa vào Điền Hàm miễn cưỡng nói: "Thanh Hoa dạy học, không có dạy ăn nói, bọn tớ không học

được cũng đâu có sao, cậu nói coi diện mạo của đôi kiến trúc sư đó như thế nào?"

Điền Hàm khinh thường nhìn Hồng San, cầm lấy miếng chocolate vừa ăn vừa nói: "Chế coi thường cưng,

cưng xem cưng đi, một chút đứng đắn cũng không có, ra đường đừng nói là bạn học với chế, không biết làm

sao mà cưng có thể trở thành chuyên gia Giám định đồ cổ."

"Hừ, không thèm nói chuyện với cưng, xem ảnh hai người cũng thấy rất được, nam là người Pháp tên Đan

Dâng, hơn bốn mươi tuổi, có vợ có con, cưng không có cửa theo đuổi đâu."

"Ai nói tớ muốn theo đuổi tên đó? Có theo đuổi cũng phải chọn người trẻ hơn nha~ Còn người kia?

"Tuổi trẻ tài cao, nghe nói là ngôi sao mới trong giới kiến trúc, khách sạn LC là thiết kế của cô ấy, hình như

tên Diệp Lê."

Diệp Lê?? Vừa nghe đến cái tên này, hít thở liền thấy khó khăn.

Bao lâu rồi có nghe ai nói về cái tên này, hình như là từ lúc lên đại học, rồi tám năm sau đó cũng chưa từng

nghe qua, vô số lần tôi nghĩ tới Diệp Lê, muốn biết cậu ấy dạo này sống như thế nào, muốn biết cậu ấy có

nhớ hay không người bạn thuở nhỏ, nhưng nghe hai từ này từ miệng người khác, đây là lần đầu tiên.

Tôi bưng ly nước định uống một chút, nhưng tay lại run rẩy làm gợn mặt nước, trong lòng lại có vài tia

hưng phấn.

Kiến trúc của khách sạn LC, kiến trúc sư bình thường không thể nào bước vào được, nghe nói Tổng kiến

trúc sư Trương Minh với người chủ khách sạn này là bạn tốt, với tác phẩm này xoi xét không ít, Điền Hàm

nói là Diệp Lê, có phải là Diệp Lê tôi từng quen biết? Tôi liền hỏi: "Có ảnh không?"

"Sao vậy? Cậu mà cũng động tình hả?" Điền Hàm như mẹ chồng trêu: "Cậu cũng nên động tình đi là vừa,

nói thế nào tớ với Hồng San cũng trải qua hai ba lần yêu đương rồi, cậu nhìn cậu xem, gái lỡ thì rồi mà vẫn

còn chưa yêu ai."

"Nói nhiều quá nha~" Tôi lau trán: "Có ảnh chụp không? Lấy cho tớ xem."

"Ở trong mail của tớ ấy, Hồng San mở laptop của cậu đi."

Hồng San mở túi lấy ra laptop, máy khởi đậm có hơi chậm, tôi lại tự nhiên có chút khẩn trương, vì cái gì

khẩn trương tôi cũng không biết.

Laptop khởi động rất chậm, Điền Hàm nhìn màn hình thật lâu, bắt đầu than thở. "Sony đúng là không xài

được, đã nói cậu đừng mua mà cứ mua, mở máy thôi mà cũng chậm như vậy, thiệt phiền."

Hồng San liếc mắt nói: "Lúc tớ mua Sony là tốt nhất rồi, làm sao dám so với hàng của Tiểu Tam cậu."

"Tốt nhất á? Nghề của cậu cần gì cái tốt nhất? Cậu cũng đâu cần làm đồ án như Phương Ngưng, mua cái

tốt nhất không phải lãng phí thì là gì? Cậu không biết chúng ta lúc đó đang ở xã hội khoa học sơ cấp cần

phải tiết kiệm để phấn đấu vượt khó khăn hả?"

"Có cần yêu nước đến vậy không? Thật không hiểu làm sao mà cậu có thể liên tưởng được hai thứ đó vào

một được?"

"Thiếu gì hãng có thể dùng, Peso tuy chất lượng không bằng Sony nhưng dùng rất tốt, ngày mai đi mua cái

khác đi, cậu thì không cần phải mua "quả táo" quá lãng phí, IBM chất lượng tốt, nhưng cũng không hợp với cậu, được thì mua Dell giống tớ đi, tớ màu đen của cậu màu đỏ, chúng ta làm một đôi, tớ dạo này rất

cô đơn, không gả được cho ai đành phải theo cậu làm một đôi lão bà laptop an ủi chính mình vậy."

"Cậu im miệng cho tôi! Nói không cho người khác nói, còn không biết nhục muốn tớ làm lão bà của cậu à?

Nói mau, mật khẩu email là gì?"

Điền Hàm nói mật khẩu email, bàn tay tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh, ảnh chụp từ từ hiện lên, tấm hình

kia...chính xác là Diệp Lê tôi quen biết.

Tôi bưng lên ly nước nhấp một ngụm rồi một ngụm, không nháy mắt nhìn thật cẩn thận vào bức hình.

Ánh chiều ta xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống ly nước thủy tinh, phản chiếu lên ngực của tôi, thoạt nhìn dị

thường bình tĩnh, nhưng suy nghĩ đang như thác nước ào ào chảy không ngừng.

Diệp Lê ở trong hình, tóc dài hơi xoăn, nụ cười tự tin, dáng người cũng không có nhiều thay đổi, vẫn xinh

đẹp quyến rũ như trước. Không biết tại sao, tôi thật muốn biết cậu ấy mấy nay năm sống ra sao, cậu ấy

từng nói ở trong thư, đợi đến khi mâu thuẫn trong tôi không còn nữa, hãy đến tìm cậu ấy, tôi sớm đã không

còn nghĩ ngợi gì nữa, vậy có nên đi tìm cậu ấy không? Cơ mà dù gì chúng tôi từng là bạn thuở nhỏ, ân cầm

thăm hỏi cũng coi như được đi, chỉ là không biết nhiều năm rồi, cậu ấy có còn nhớ tôi không?

Tôi kêu Điền Ham cho tôi số điện thoại của Diệp Lê, khuya về tới nhà tôi nhìn dãy số đến ngẩn người, không

ngừng nghĩ xem có nên gọi hay không gọi. Nếu gọi, nhỡ cậu ấy không nhớ ra tôi, là tôi tự chuốc xấu hổ,

còn nếu không gọi, chính mình lại không cam tâm.

Trước giờ tôi làm việc rất ít khi do dự, bởi nếu do dự sẽ dễ mất đi cơ hội, tôi từ thực tập sinh leo lên chức

tổng thanh tra thiết kế nhiều ít cũng liên quan mật thiết với việc quyết đoán, nhưng lần này...tôi lại do dự.

Hay là gọi đi, do dự không phải tính cánh của mình, tôi tự nhủ.

Cầm điện thoại, ấn dãy số xong tự nhiên lòng tôi lại thấy có chút hồi hộp, rất nhanh bên kia vang lên tiếng

chuông, tôi nắm chặt điện thoại nghe nhạc chờ, bên kia hình như không có ai...

Thật sự không có ai, coi như xong, tôi thở phào, trong lòng giống như có mười tám sơn động, vòng quanh

lắc lắc.

Tôi lắc đầu, không hiểu sao mình lại có thể khùng như vậy, coi như bị áp lực công việc đi.Tôi đi đến nhà

tắm, chà rữa khắp người, lòng cũng dịu xuống.

Từ phòng tắm đi ra liền nghe được tiếng điện thoại vang lên,vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, nghĩ chắc là

đồng nghiệp hoặc chủ nhà gọi nên thuận miệng nói: "A~ xin chào."

Bên kia điện thoại im lặng, tôi nhăn mặt nhíu mày lễ phép hỏi: "Xin chào, ai vậy?"

"Phương Ngưng, là tôi."

Nghe được thanh âm quen thuộc, đến lượt tôi im lặng, là Diệp Lê, giọng nói của cậu ấy không khác, vẫn

nhẹ nhàng, êm tai.

"Aiz~ Phương Ngưng, cậu gọi lúc tôi đang tắm, không bắt máy được, cậu khỏe không?"

"À ~" tôi phục hồi tinh thần hỏi: "Làm sao cậu biết người vừa gọi là tôi?"

"Tôi luôn có số điện thoại của cậu mà, tổng thanh tra thiết kế công ty M, muốn biết số đâu có khó."

"Biết số của tôi sao lại không gọi cho tôi?" Tôi hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này giống như mẹ đang giáo

huấn con gái, hình như có gì đó không ổn lắm.

"Aiz~ tôi nhớ trong thư có nói với cậu, tôi sẽ chờ cậu tìm tôi mà. Vậy là cậu hiện tại không còn mâu thuẫn

gì trong lòng phải không?" 

Diệp Lê trêu chọc nói, tôi mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ, ở đầu giường chết lặng, tay phải vô thức

đặt lên tạp chí, cười nói: "Đã hết khúc mắc lâu rồi, cậu thế nào? Mấy năm nay có tốt không?"

"Tốt lắm, cậu không mời tôi lên nhà cậu ngồi một chút sao?"

"Cái gì??" Tôi ngừng lật tạp chí, nghĩ mình đang nghe lầm.

Diệp Lê cười khẽ nói: "Tôi hiện tại đang ở dưới nhà cậu, không muốn mời tôi vào nhà ngồi sao?"

"Không phải..." Tôi đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, dưới đèn đường quả nhiên có người, nhưng ở

xa, tôi không thấy rõ, không xác định được liền hỏi: "Đừng nói người kia chính là cậu nha~?"

"Là tôi đó, mau xuống đây đón đi." Người dưới lầu ngẩng đầu, nhìn tôi vẫy vẫy tay.

Thật đúng là cậu ấy, tôi ngạc nhiên đến độ mém làm rớt điện thoại, này chắc là ý trời, vốn là từ Điền Hàm

nhận ra Diệp Lê, rồi sau đó Diệp Lê xuất hiện trước mặt, thắt cổ cũng phải lấy hơi chứ, hai cái ngoài ý

muốn đá thẳng vào mặt, có là thần tiên cũng phải bối rối...

Tháng năm ban đêm vẫn còn lạnh, sợ Diệp Lê chờ lâu, tôi tùy tiện chải tóc, mặc lại bộ đồ liền chạy xuống

dưới lầu.

Tôi đứng trước mặt Diệp Lê, bình tĩnh nhìn cậu ấy, không biết nên nói gì. Cậu ấy so với trong hình còn đẹp

hơn, dáng người thon thả, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sóng mũi cao thẳng lộ ra vài tia cao ngạo, hai mắt

nhã nhặn lịch sự mỉm cười, mặc áo trắng ngà mỏng có chỉ thêu đơn giản cùng váy ngắn tới đầu gối, thoạt

nhìn phi thường động lòng người.

Đèn đường xuyên qua bóng đêm hắt lên mặt Diệp lê, tạo thành hai đường sáng tối, khiến cậu ấy càng thêm

ma mị, càng làm cho tôi có cảm giác vô cùng thân thiết, lại giống như giấc mơ xa xôi.

Trải qua tám năm, thời gian hình như không có để lại dấu vết gì trên người cậu ấy, Diệp Lê vẫn như cô gái

mười bảy mười tám tuổi trước kia.

Ánh trăng đẹp mà cô độc, gió đêm thổi qua, mùi hương sượt ngang chớp mũi, là của cậu ấy hay của tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro