Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uẩn Thịnh sinh non, thân thể không tốt, bà nội Uẩn và mẹ Uẩn đều rất thương cậu, hai chị gái cũng rất cưng chiều. Diện mạo của cậu có ba bốn phần tương tự với Uẩn Ngọc, một đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng tắp, làn da rất trắng, bởi vì quá gầy, sườn mặt hiện lên rất rõ ràng, cậu lớn lên trông tuấn tú, chỉ là hơi thấp, dù sao vẫn bị người ta ghét bỏ, có lẽ cũng vì vậy mà bị người ta bắt nạt.

" Chị hai..." Cậu xoa xoa môi, kéo kéo hai cái bọc trên vai: "Là em tự ngã đấy."

Uẩn Ngọc có chút tức giận: "Tự ngã? Em nói cho chị xem em ngã như thế nào mà mặt thành như vậy?" Đây rõ ràng là bị người ta đánh, trên mặt xanh tím thành từng mảng, khóe miệng là nghiêm trọng nhất, thâm đen một mảng lớn.

Uẩn Thịnh không nói, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm.

Uẩn Ngọc biết cậu có chút hướng nội, trong lòng vừa giận vừa thương, trên mặt em trai rõ ràng là bị đánh, ở trường học cậu không ra khỏi cổng trường, là việc ở trong trường mà ra, hẳn là bị bạn học ức hiếp, đến lúc này mà còn không muốn nói thật với nàng!

"Tiểu Thịnh đã trở lại rồi sao? Mau vào nhà ăn cơm đi." Bà nội Uẩn ở phòng bếp nghe thấy động tĩnh đã bước ra, thấy cháu trai cháu gái đứng ở cửa ra vào, liền kêu bọn họ vào ăn cơm.

"Đi vào trước ăn cơm đi." Uẩn Ngọc xoay người đi vào.

Uẩn Thịn chậm rì rì đuổi theo.

Uẩn Thịnh về phòng trước đặt hai cái bọc lên trên ghế, đi đến gương tủ quần áo nhìn vết thương trên mặt, ánh mắt ảm đạm đi, một lúc lâu sau, cậu thay đổi đồng phục trên người mới đi đến phòng bếp. Trên bàn bày hai đĩa bánh trứng, một mâm hột vịt muối, mấy chén cháo. Vốn ban đầu cậu định đưa cơm sáng qua cho mẹ Uẩn, nhớ tới vết thương trên mặt lại dừng chân. Uẩn Ngọc liếc cậu một cái, bưng một chén cháo, gắp nửa hột vịt muối cùng mấy miếng bánh hành mang qua cho Phùng Tú Trinh.

"Tiểu Thịnh, mau ăn đi." Bà nội Uẩn giục cháu trai ăn, quay đầu lại phát hiện vết thương trên mặt cậu, lo lắng nói: "Tiểu Thịnh, sao trên mặt cháu lại bị thương thế này?"

Uẩn Thịnh buồn bực nói: "Không có việc gì, là cháu bị ngã thôi, bà nội đừng lo lắng, mau ngồi xuống ăn cơm đi."

Bà nội Uẩn cả giận nói: "Vết thương này có thể do bị ngã hay sao?" Có lẽ nghĩ đến việc gì, sắc mặt bà nội Uẩn bỗng khó coi, thật cẩn thận nói: "Tiểu Thịnh, ở trường học có người bắt nạt cháu sao? Nếu có người bắt nạt, cháu nói cho bà nội, để bà theo cháu đến trường học một chuyến, không thể bỏ qua việc bị bạn học ức hiếp như vậy được."

"bà nội cháu không có việc gì, mọi người đừng nhọc lòng." Giọng nói Uẩn Thịnh có chút trầm thấp, trong miệng phát khổ, cậu hiểu rõ ràng điều kiện trong nhà, hiểu rõ ràng điều kiện của mình, tính cách cậu dịu ngoan hướng nội, chỉ biết học tập, ở trong trường học cũng không có mối nhân duyên nào, không ai thích tính tình như vậy của cậu, bạo lực học đường thì tính là gì, học sinh có điều kiện tốt bắt nạt cậu, trừ phi chuyển trường, nếu không cho dù bà nội có tìm đến trường học cũng vô dụng, có lẽ sẽ khiến cho bọn chúng bị xử phạt, nhưng sau đó sẽ bị trả thù càng thêm điên cuồng.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà nội Uẩn bất đắc dĩ hiện lên đau lòng.

Uẩn Nọc mang cơm sáng cho mẹ xong quay lại ăn, nàng không hỏi nhiều, theo như tính tình của em trai, hỏi lại nói cũng sẽ không nói cho các nàng, còn không bằng tìm biện pháp khác.

"Bà nội, bà ăn cơm đi." Uẩn Ngọc nói.

Bánh hành này nhai rất ngon, miệng đầy hương vị, Uẩn Thịnh ăn một miếng liền sửng sốt, hương vị thật ngon, so bà nội làm trước đây còn ngon hơn nhiều, mỹ vị không cách nào hình dung được.

Cậu ăn hất nửa khay bánh hành, uống một chán cháo.

Ăn xong thì trở về phòng đọc sách, sang năm phải thi đại học rồi, cậu muốn nỗ lực thi đỗ đến Đế Đô, về sau sẽ ở cùng thành phố với chị hai.

Uẩn Ngọc đang ở phòng bếp thương lượng chuyện cắt lúa mì cùng bà nội Uẩn, bà nội Uẩn tiếc mấy trăm đồng tiền kia, vẫn muốn tự mình đi cắt, Uẩn Ngọc sao dám để bà chịu khổ, kiên trì tìm nhân công và máy móc thu hoạch, bà nội Uẩn thỏa hiệp, hai người nói một tiếng với Phùng Tú Trinh, ra cửa tìm người và máy móc cắt lúa mì, lúc này đã có không ít người cắt lúa mì xong, đều đang bận rộn đánh mạch.

Nhà Lư Lai Hỉ ở đầu thôn chuyên làm việc này, mỗi năm dùng máy móc nhân công cắt lúa mì, một mẫu đất thu 60 đồng tiền.

Lư Lai Hỉ ước chừng khoảng 40 tuổi, trong nhà có hai đứa con gái, một đứa đang học cấp ba, đứa còn lại học cấp hai, mỗi năm dựa vào máy móc cắt lúa mì kiếm tiền, thời gian còn lại đều làm việc vặt ở trấn trên.

Khi hai người tìm tới, Lư Lai Hỉ vừa lúc đang rảnh, lập tức đi tới ruộng mạch thu hoạch, bốn mẫu đất dùng đến hai giờ, phương tiện mau lẹ, làm Uẩn Ngọc kinh ngạc cảm thán người hiện đại có trí tuệ khó lường.

Máy móc chỉ phụ trách thu hoạch, lúa mì cắt xong phải vận chuyển về nhà đánh mạch.

Việc này có chút khó xử, bà nội Uẩn nhìn mặt trời, nói với Uẩn Ngọc: "Tiểu Ngọc Nhi, bà nội khát nước, cháu trở về mang chút nước tới đây, bà sẽ bó mạch trước." Sau khi lúa mì thu hoạch đều rời rạc ra, cần phải bó cho tốt, dùng phương tiện vận chuyển trở về.

Uẩn Ngọc về nhà lấy nước, đi đến giao lộ gặp được Ngô Lê, Ngô Lê vẫy tay với nàng, đi về hướng này, đến gần trước mặt liền nói: "Uẩn Ngọc, lúa mì nhà bà vẫn chưa thu hoạch xong phải không? Buổi sáng tôi thấy bà nội Uẩn đi đến lư gia đầu thôn? Lúa mì có phải đã cắt xong rồi còn chờ vẫn chuyển nữa hay không? Để tôi mang máy kéo đi giúp nhà bà chuyển lúa mì về."

Uẩn Ngọc rất tự nhiên đồng ý, chỉ có điều: "Chú Ngô có đồng ý ông giúp nhà tôi kéo mạch không đó?"

Ngô Lê cười lớn, lộ ra hàm răng trắng: "Ba tôi tất nhiên sẽ đồng ý."

Anh biết hoàn cảnh Uẩn gia, từ nhỏ lớn lên cùng Uẩn Ngọc tình cảm sâu sắc, lúa mạch nhà anh đã cắt xong hai ngày trước, chỉ còn chờ phơi một vòng rồi đem bán. Buổi sáng anh thấy Uẩn Ngọc và bà nội Uẩn tới đầu thôn là biết Uẩn gia muốn cắt lúa mì, nhà cô đến một người đàn ông làm chủ cũng không có, Uẩn Thịnh trong mắt anh vẫn chỉ là đứa trẻ, liền muốn hỗ trợ vận chuyển lúa mạch về, cũng nói một tiếng với mẹ, mẹ anh tất nhiên đồng ý, lại nói một tiếng với Ngô Đại Sơn.

Ba anh ngây người một lát, thế nhưng cũng phất tay đồng ý.

Uẩn Ngọc nghe nói Ngô Đại Sơn cũng đồng ý, liền nói lời cảm ơn với Ngô Lê, bảo anh mang xe xuống ruộng chờ trước, nàng về nhà lấy nước, về đến nhà thấy trước cổng có một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại, đi vào trong viện thấy Uẩn Thịnh đang đứng ở cửa phòng bếp nói chuyện với một người, người nọ vóc dáng không thấp, dáng người vừa phải, lưng thẳng, mái tóc chẻ ngôi hơi rối xen lẫn mấy sợi bạc, Uẩn Ngọc bỗng hô lên bác cả.

Người này là bác cả của nàng Uẩn Mậu Trung, ở tại thành phố Xương Thủy, là giảng viên đại học, thành phần tri thức nên có chút thanh cao.

Ngoài bác cả Uẩn Mậu Trung, Uẩn Ngọc còn có một bác hai và cô nhỏ, bác hai Uẩn Mậu Giang lúc trước tốt nghiệp liền tham gia quân ngũ, khi đó bố trí công việc, bác được phân công đến đội cảnh sát hình sự của một Cục Công an ở thành phố khác, ngày thường rất bận rộn còn không được an toàn, mỗi năm chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể trở về hai ngày.

Còn cô nhỏ của Uẩn Nhàn Tuệ ở tại thành phố Xương Thủy, lui tới tương đối nhiều cùng gia đình bác cả, gái đã lấy chồng hay về nhà mẹ đẻ cũng không tốt, bởi vậy cũng chỉ trở về thời điểm ăn Tết.

Uẩn Mậu Trung năm nay 50 tuổi, làm công việc giảng viên không bận rộn cũng không cần làm việc, trông còn trẻ tuổi hơn một chút, thấy Uẩn Ngọc trở về liền hỏi: "Uẩn Ngọc đã trở lại rồi? Năm nay không phải cháu tốt nghiệp sao? Công việc tìm thế nào rồi? Bác nhớ rõ lúc trước cháu nói muốn nhận lời mời tới Báo Chiều Đế Đô, đó là đơn vị rất tốt, cạnh tranh kịch liệt, cháu phải nắm chắc, nếu có thể nhận lời mời vào làm thì tương lai vô cùng xán lạn."

Bác cả Uẩn ngoại trừ thích dạy dỗ người ta, phương diện khác không vấn đề gì lớn.

"Bác cả, cháu trở về nhìn nhà thế nào đã." Uẩn Ngọc không nhiều lời: "Mẹ cháu bị người ta ức hiếp đẩy ngã gãy chân, trong nhà không có ai, cháu phải trở về chăm sóc một thời gian, bà nội ở ngoài ruộng thu hoạch lúa mì, cháu còn phải đi đưa nước." Dứt lời lại kêu Uẩn Thịnh: "Tiểu Thịnh, nếu em làm bài tập xong rồi cũng đi hỗ trợ cho chị đi." Gầy gò thành như vậy, phải vận động nhiều, gân cốt cứng rắn mới cao lên được.

Uẩn Thịnh gật đầu, nhận ấm nước trong tay Uẩn Ngọc đi lấy nước.

Vốn dĩ Uẩn Mậu Trung vì việc đồng ruộng trong nhà mới trở về, lão tam Uẩn Mậu Lương gọi điện thoại cho bác, nói trong nhà Tú Trinh bị gãy chân hành động không tiện, việc nhà nông không có ai làm, hắn gửi một ngàn đồng, để Uẩn Mậu Trung mang đến, hôm nay là chủ nhật, trường học được nghỉ bác mới tới đây.

Kỳ thật bác rất chướng mắt lão tam, ngoại tình còn sinh ra hai đứa con ngoài giá thú, cuối cùng ly hôn với vợ cả, bỏ rơi ba đứa trẻ không thèm nuôi dưỡng, thật sự quá phận vô cùng.

Mẫy năm đầu người trong nhà không đoái hoài gì đến lão tam, mấy năm nay mới lại chậm rãi tốt lên qua lại một chút.

Uẩn Mậu Trung đi theo cháu gái cháu trai ra ruộng lúa mì hỗ trợ, khi ra khỏi cửa thấy mấy bồn hoa hồng ở góc tường còn cảm thán: "Màu hoa xinh đẹp sum suê, hoa hồng này lớn lên không tồi."

Trước khi trời tối phải mang lúa mì trở về, bận rộn đến tận buổi chiều bà nội Uẩn mới trở về nấu cơm, mọi người thì vẫn tiếp tục.

Đây đúng là việc tốn thể lực, bận đến trời tối mới xong, lúa mạch đều được đưa đến trong sân, ngày mai còn phải đánh mạch, cũng cần Ngô Lê hỗ trợ.

Làm xong đã đến 7 giờ tối, bà nội Uẩn đã nấu cơm xong, thịt bò hầm khoai tây, ớt xanh xào ruột già, sườn xào chua ngọt, khổ qua ủ rượu, cải thìa xào, đậu tương trộn, còn có canh bí đao xương sườn, ngoại trừ thịt mua ở trấn trên, còn lại tất cả thức ăn chay đều của nhà trồng, đều là cơm nhà bình thường, nhưng hương vị lại không bình thường, Uẩn Mậu Trung nếm một miếng kinh ngạc cảm thán nói: "Mẹ, mẹ nấu cơm này trình độ còn lợi hại hơn nhiều so với đầu bếp khách sạn năm sao bên ngoài."

Bà nội Uẩn cười nói: "Đừng nói nhiều nữa, mau ăn đi."

Ngô Lê nếm một chút, đôi mắt sáng lên: "Bà nội, tay nghề nấu ăn của bà quả thực tuyệt vời."

Cuối cùng vài món ăn và một nồi canh đều được ăn sạch sẽ, chủ yếu là ba người đàn ông ăn uống thật sự rất nhiều.

Ăn xong bữa tối, không còn chuyện gì khác, Ngô Lê phải đi về, bà nội Uẩn gọi anh ở lại, hái cho anh một rổ rau xanh buổi chiều: "Tiểu Lê, cháu giúp bà nhiều như vậy, cũng không có thứ gì tốt, rau xanh này nhà cháu mang về mà ăn, khi nào mẹ cháu rảnh thì tới hái, đất trồng rau có rất nhiều."

Ngô Lê đáp vâng, nói mấy câu cùng Uẩn Ngọc rồi về nhà.

Uẩn Mậu Trung cũng không ở lại đây, vợ bác ở nhà muốn buổi tối bác trở về sớm một chút, bác để lại 3000 đồng tiền cho bà nội Uẩn, một ngàn là do Uẩn Mậu Lương đưa, hai ngàn còn lại là bác cấp. Đương nhiên lai lịch của một ngàn kia trăm triệu bác cũng không dám nói với mẹ.

Bà nội Uẩn không nhiều lời, trực tiếp nhận lấy, biết con trai lớn buổi tối không ở lại đây, cho bác không ít đồ ăn, dặn bác trên đường trở về cẩn thận.

Lái xe trở về nội thành mất hơn một giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro