Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mời phụ huynh là đương nhiên, sự việc lần này không tính là nhỏ.

Nhất Trung là trường cấp ba nổi tiếng ở Hòa Tiên, chất lượng dạy học được thị trấn trao danh hiệu cho đấy, bạo lực học đường vốn là sự kiện dễ khiến cho xã hội và truyền thông chú ý, nếu không xử lý tốt, chờ đến khi đưa ra ngoài ánh sáng, danh dự của trường học sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Hiệu trưởng đồng ý mời phụ huynh đến, sau đó điều tra mọi chuyện cho rõ ràng.

Hiệu trưởng hỏi Uẩn Ngọc: "Chị Uẩn Thịnh, việc mời phụ huynh này với cháu không thành vấn đề chứ? Phải biết mọi việc cho rõ ràng, nếu thật sự chứng minh được các em này bắt nạt Uẩn Thịnh, tôi sẽ để em ấy xin lỗi xử phạt."

Uẩn Ngọc gật đầu, ánh mắt đảo qua mấy tên học sinh, vì sao bọn họ một hai phải mời phụ huynh, gia cảnh những tên này bình thường, chỉ có nam sinh cao gầy đứng ở góc kia là khác biệt, gia cảnh hắn giàu có, nhưng mà... Uẩn Ngọc nhướng mày: "Các cậu muốn mời phụ huynh cũng là vì nam sinh đứng ở góc kia đi? Gia cảnh cậu ta giàu có, chỉ có điều, gần đây nhà cậu ta tự thân khó bảo toàn, phiền toái quấn thân, chậc chậc, xương sừng nhật nguyệt lõm xuống ảm đạm, nhà cậu có thể vượt qua cửa ải hay không cũng khó nói."

Học sinh và giáo viên ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Uẩn Thịnh bất đắc dĩ, chị hai cậu không biết như thế nào liền biến thành thần côn rồi, mà cũng không kiêng dè cái đề tài này, cậu chỉ có thể kéo kéo góc áo chị hai: "Chị..."

Uẩn Ngọc đã nói xong lời nên nói, nhún nhún vai, đáp lại em trai một nụ cười an ủi: "Tiểu Thịnh đừng lo lắng, có chị hai ở đây." Không khiến đám người kia chết đi, nàng thật đúng là Phật hẹ a.

Phật hệ là từ ngữ gần đây nàng học được trên mạng.

Hiệu trưởng và giáo viên không dám nói nhiều, sắc mặt Nghiêm Thiên Lãng đại biến, Bì Thiên Lỗi kêu lên: "Nghiêm ca, anh đừng nghe cô ta nói bừa, chuyện chú Nghiêm xây dựng biệt thự cả thị trấn đều biết, chỉ là một ít vấn đề mà thôi, nhất định rất nhanh sẽ được giải quyết, đứa con gái này định hù dọa anh đấy."

Uẩn Ngọc bừng tỉnh: "Hóa ra công trình xảy ra chuyện trên thị trấn là của ba ccauj." Thời điểm biệt thự kia xảy ra chuyện nàng đã xem qua, còn lưu lại phương thức liên hệ, nhưng không ai gọi điện cho nàng, sợ nàng là kẻ lừa đảo hay sao, nàng nhướng mày nói: "Tôi đoán ba cậu đã tìm rất nhiều người cũng không có cách nào giải quyết."

Thế giới này cũng thật là nhỏ, ban đầu nàng còn muốn giúp đỡ xem biệt thự kia, hiện tại đành dừng suy nghĩ này lại thôi.

Nghiêm Thiên Lãng không nói lời nào, mày nhăn kịch liệt.

Chủ nhiệm lớp đã bắt đầu liên hệ với phụ huynh, Uẩn Ngọc cũng gọi điện cho bà nội Uẩn, bảo bà nội Uẩn tới trường học một chuyến.

Bì Thiên Lỗi trào phúng nói: "Cái người mẹ què chân kia của cô đâu."

"Thiên Lỗi, đừng náo loạn." Nghiêm Thiên Lãng có lẽ không nhìn được nữa, lên tiếng ngăn lại.

Uẩn Ngọc mặt vô biểu tình nhìn về phía gã.

Hiệu trưởng cũng giận dữ: "Thầy Mã, mau nhìn học sinh lớp thầy đi, đã dạy những mánh khóe gì, hành vi đạo đức suy đồi!"

Sắc mặt thầy Mã cũng khó coi.

Bì Thiên Lỗi đắc ý cười khiêu khích với chị em Uẩn gia, sau đó gã liền nhìn thấy chị hai Uẩn gia nâng ngón tay về phía gã, khoa tay múa chân thủ thế kỳ quái, không biết có phải ảo giác hay không, gã cảm thấy trên người càng thêm âm lãnh, ôm cánh tay co lại.

Trong văn phòng dần dần an tĩnh lại, hiệu trưởng cũng chờ đợi.

Không đến nửa giờ, các phụ huynh lục tục đi vào trường học, có phụ huynh có lẽ biết con mình ở trường là cái dạng gì, tiến vào liền nói xin lỗi, cũng có chết không nhận sai, tỷ như mẹ Bì Thiên Lỗi, vừa vào văn phòng đã bắt đầu cãi lộn: "Ai nói con trai tôi đánh người, các người có chứng cứ sao? Có theo dõi sao? Hiện tại tôi chỉ nhìn thấy con trai tôi bị người ta đánh như vậy, hiệu trưởng, thầy Mã các thầy cần phải vì con trai tôi mà giải quyết, thầy xem trên mặt nó bị thương đây này."

Sắc mặt hiệu trưởng không tốt lắm: "Vị phụ huynh này, mời chị không cần lớn tiếng ồn ào, chúng tôi sẽ điều tra sự việc rõ ràng."

Mẹ Bì Thiên Lỗi im miệng, nhưng sắc mặt lại khó coi, nhìn trên mặt con bà bị thương như vậy đau lòng vô cùng.

Bì Thiên Lỗi vẫn còn run: "Mẹ, con lạnh quá đi." Sao lại lạnh như vậy, giống như lạnh lẽo từ xương cốt mà ra.

Bà nội Uẩn muộn mười phút tới trường học, bà là từ nhà chạy tới đấy, hỏi qua mọi chuyện mới mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tôi hy vọng sau khi sự việc được điều tra rõ ràng có thể khiến cho bọn họ xin lỗi Uẩn Thịnh."

Mẹ Bì Thiên Lỗi là Vương Phân không nhịn được nữa, chỉ vào bà nội Uẩn nói: "Hiện tại rõ ràng là cháu gái bà đánh con trai tôi, vì cái gì mà không phải cháu gái bà xin lỗi chúng tôi chứ, quả thực lật ngược phải trái trắng đen mà."

Có phụ huynh liền phụ họa, bọn họ đương nhiên không muốn thừa nhận con mình ở trường ức hiếp bạn học.

Hiệu trưởng đau đầu nói: "Mọi người đều bình tĩnh lại, tôi sẽ bảo chủ nhiệm lớp đi hỏi một chút, xem xem có học sinh chứng kiến chuyện đã xảy ra hay không."

"Hiệu trưởng, vậy tôi đi hỏi một chút." Khương Tiểu Hân là chủ nhiệm lớp Uẩn Thịnh, cô rất thích đứa nhỏ này, học tập cần cù, không có bất cứ tâm địa gian xảo nào, kiên định chăm chỉ, nhưng bởi vì trời sinh gầy yếu nên hơi tự ti, kỳ thật cô phát hiện đứa nhỏ này lớn lên rất thanh tú, đáng tiếc là, vóc dáng lại hơi thấp, nếu có thể cao thêm, vậy có thể đảm đương được chức giáo thảo đấy.

Hiệu trưởng để giáo viên chủ nhiệm đi hỏi thăm một chút, các ohuj huynh đều chen chúc trong một văn phòng, ba của Nghiêm Thiên Lãng là Nghiêm Minh Khôn thong dong tới muộn, diện mạo của ông bình thường, vóc dáng cũng tầm trung, thần sắc tiều tụy, đi vào trường học cũng nghe sự việc đã xảy ra, trừng mắt nhìn Nghiêm Thiên Lãng một cái.

Gần đây công trình xảy ra chuyện, ông bận rộn đau đầu nhức óc, nếu công trình này không thể tiếp tục, có khả năng sẽ phá sản.

Vương Phân có lẽ muốn đi lên lôi kéo làm quen, Nghiêm Minh Khôn trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài: "Hiệu trưởng, tôi đi ra ngoài rít điếu thuốc, chờ lát nữa lại vào."

Từ lúc Nghiêm Minh Khôn đi vào, Uẩn Ngọc đã nhìn tướng mạo của ông, ấn đường biến thành màu đen, có đại kiếp nạn, nếu không có quý nhân phù trợ, đời này có lẽ không thể trở mình.

Nửa giờ sau, Khương Tiểu Hân giơ di động đi vào văn phòng, cao hứng nói: "Hiệu trưởng, tôi đã tìm được video, là ở vị trí chỗ ngoặt của cầu thang khu dạy học, không có người qua lại, Bì Thiên Lỗi mang theo mấy bạn học trong văn phòng tay đấm chân đá với Uẩn Thịnh, Uẩn Thịnh ngã trên mặt đấu che chở đầu, Nghiêm Thiên Lãng không động thủ, dựa vào cầu thang bàng quang chơi di động.

Đây hẳn là học sinh trong trường quay lén, không biết như thế nào lại nguyện ý giao cho Khương Tiểu Hân, Khương Tiểu Hân cũng không có khả năng tự quay học sinh rồi mang ra ngoài.

Sắc mặt hiệu trưởng khó coi: "Nhìn xem các thầy đã dạy ra học sinh như thế nào, cả ngày không học cho tốt, chỉ biết đi ức hiếp người khác." Thầy lại hỏi Khương Tiểu Hân: "Cô giáo Khương, video này..." Thầy lo lắng đăng lên Internet có ảnh hưởng không tốt với trường học.

Khương Tiểu Hân nói: "Hiệu trưởng, video này chỉ có một phần ở chỗ tôi, còn lại đều xóa rồi."

Video này vừa lúc là của học sinh lớp cô, video vẫn luôn lưu trữ, vừa rồi trộm giao cho cô.

Hiệu trưởng gật đầu, nói cùng vài vị phị huynh: "Hiện tại sự thật đã rất rõ ràng, còn mời con của mọi người xin lỗi bạn học Uẩn Thịnh, chuyện này yêu cầu phải ghi lỗi xử phạt, nếu có lần tiếp theo, nhất định phải đuổi học! Không thể để trong trường học có nếp sống hư hỏng như vậy."

Vương Phân kêu lên: "Hiệu trưởng, cái đứa con gái đánh con trai chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

Hiệu trưởng thật muốn nói xứng đáng, nếu không phải con trai các người bắt nạt em trai nhà người ta, còn châm biếm người khác, cô gái này có thể động thụ đánh người sao, đánh nhau với cô gái này còn thua trận, cũng không chê mất mặt đấy.

Nghĩ nghĩ, hiệu trưởng cũng có thể nói: "Là con trai chị làm sai trước, khiêu khích trước, việc này khẳng định là lỗi của các em ấy, cá nhân tôi cảm thấy chị Uẩn Thịnh không sai."

Vương Phân còn muốn cãi cọ, Nghiêm Minh Khôn đã đá một cước vào đùi Nghiêm Thiên Lãng, trầm mặt nói: "Mau đi qua xin lỗi người ta! Thầy giáo bảo mày đi học không phải bảo mày ở trường ức hiếp bạn bè, đây là không có bản lĩnh, không có tài cán, phế vật mới có thể tìm cảm giác tồn tại trên người bạn học, Nghiêm Thiên Lãng tao đã dạy mày như vậy có phải hay không? Mày nhìn xem hiện tại mày hồ đồ thành cái dáng gì!"

Vương Phân cũng không dám nói chuyện, ngượng ngùng đứng ở một bên.

Nghiêm Thiên Lãng động đậy môi, cuối cùng cũng không hé răng, hắn muốn nói mình không động thủ, nhưng Uẩn Thịnh bị đánh thật là bởi vì hắn, lại nói tiếp cũng chỉ là tai bay vạ gió, hắn thích một hoa hậu giảng đường, hoa khôi lại nói với hắn ngoại trừ cao lớn, nhưng thành tích học tập lại không tốt, nếu hắn có thể có một nửa thành tích của Uẩn Thịnh, cô nói không chừng có thể xem trọng hắn một chút, lời nói này có chút khó nghe, bị đám Bì Thiên Lỗi biết được, liền la hét gây phiền toái cho Uẩn Thịnh.

Hắn không biết Uẩn Thịnh có biết chuyện này hay không, nhưng hoa khôi không qua lại với Uẩn Thịnh, ngày thường nói chuyện cũng không nhiều lắm, chỉ do tức giận hắn nên mới lấy Uẩn Thịnh làm cớ thôi.

Nghiêm Thiên Lãng thành thật đi lên xin lỗi Uẩn Thịnh: "Uẩn Thịnh, thật xin lỗi, chuyện lần này đều do tôi mà thành, tuy rằng tôi không động thủ, nhưng cũng không ngăn cản, bị chị hai cậu đánh là xứng đáng, vốn dĩ chúng tôi không đúng trước, cậu yên tâm đi, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Hắn ngược lại co được dãn được.

Nghiêm Thiên Lãng đã xin lỗi, Bì Thiên Lỗi không tình nguyện đi lên nói tiếng thật xin lỗi.

Những người khác cũng theo thứ tự lên xin lỗi, các phụ huynh xấu hổ không chịu được, nhìn bọn nhỏ xin lỗi xong, cũng liền rời đi.

Thầy Mã cũng lúng túng, mấy đứa này đều là học sinh lớp thầy cả, tức giận nói: "Chờ lát nữa về phòng học mỗi người viết 3000 bản tự kiểm điểm!"

Khương Tiểu Hân đi đến đứng cùng Uẩn Ngọc và bà nội Uẩn nói: "Chị Uẩn Thịnh và bà nội cứ yên tâm đi, về sau khẳng định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Uẩn Thịnh bị bắt nạt, cậu cũng không nói, tính cách thật sự quá hướng nội.

Bà nội Uẩn nói lời cảm ơn: "Cô giáo Khương, ít nhiều cũng cảm ơn cô, cảm ơn, đứa nhỏ này ấy, cái gì cũng không nói với chúng tôi, ai."

Uẩn Thịnh cũng cúi đầu cảm ơn cô giáo Khương, Uẩn Ngọc vỗ cậu một cái: "Mau ngẩng đầu lên cho chị, em cúi đầu làm cái gì, em không thể kém hơn bất cứ người nào, về sau cũng sẽ là tốt nhất."

Em trai cô, về sau sẽ là nhân trung long phượng.

Chuyện tình giải quyết không sai biệt lắm, bà nội Uẩn và Uẩn Ngọc cũng định về nhà, khi đến cổng trường thì gặp phải Nghiêm Minh Khôn cùng Nghiêm Thiên Lãng, Nghiêm Minh Khôn đối diện nói cái gì với Nghiêm Thiên Lãng, bộ dáng mặt ủ mày chau, nghe thấy động tĩnh phía sau, cha con Nghiêm gia đồng thời ngẩng đầu lên, Nghiêm Minh Khôn thấy là bọn họ, lại nói với bà nội Uẩn: "Thím à, cháu thật sự xin lỗi, đứa trẻ nhà cháu không được giáo dục tốt, oan ức đứa tẻ nhà thím như vậy."

"Được rồi." Bà nội Uẩn cũng không phải có lý không tha người: "Chuyện lần này dừng ở đây đi."

Nghiêm Minh Khôn gật gật đầu: "Cảm ơn thím."

Khi rời đi, Uẩn Ngọc nhìn Nghiêm Thiên Lãng một cái, cười như không cười, Nghiêm Thiên Lãng lộp bộp một tiếng, cảm thấy việc này sẽ không để yên như vậy.

Lần này Uẩn Ngọc không tính giúp đỡ Nghiêm Minh Khôn, đương nhiên sẽ không nói nhiều với ông một câu, nàng cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho Nghiêm Thiên Lãng và Bì Thiên Lỗi như vậy, phải ăn nhiều một chút đau khổ mới nhớ lâu hơn chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro