Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền học là môn huyền diệu khó giải thích, mặc kệ là xem tướng xem phong thủy hay là vấn đề khác, đều phải kết hợp với tình hình thực tế. Công trình của Nghiêm Minh Khôn nàng không đi qua lần thứ hai, nhưng cũng biết là công trường xảy ra vấn đề, nếu không không phải chỉ có người tiếp cận công trường mới xảy ra chuyện, về phần rốt cuộc sao lại thế này, nàng cần đi công trường tận mắt nhìn xem.

Loại hình Huyền học này, cứu người và hại người đều dựa vào các loại thuật pháp trận pháp, muốn phá giải đối với nàng mà nói không khó.

Bởi vì nàng có đủ linh khí quanh thân cùng với đôi mắt có thể nhìn được khí.

Nếu đáp ứng Nghiêm Minh Khôn đi thăm công trường, nàng muốn chuẩn bị đầy đủ một chút.

Mấy ngày nay vẽ không ít bùa chú, bùa chú cũng là một trong những bài học bắt buộc của Huyền học, bùa chú có chủng loại đa dạng, đa số có Hộ Thân, Trừ Tà, Công Kích, Nguyền Rủa, còn có một ít thượng vàng hạ cám, công hiệu ra sao, lớn mà nói có hàng yêu trấn ma, xu cát tị hung, chữa bệnh trừ tai, còn có chút công hiệu linh tinh, về phần hiệu quả mạnh yếu là do công lực của người vẽ bùa quyết định.

Uẩn Ngọc ít nhất cũng vẽ bùa tầm mười năm, vẽ bùa là việc rất thuận tay, đặt ở trước người, nàng vẽ bùa Hư Không cũng không có vấn đề gì, hiện tại tu vi không đủ, có chút khó khăn.

Mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều vẽ, tích trữ không ít, cũng không biết được tình hình ngày mai, tính toán mang đi toàn bộ.

Trong nhà để lại bùa Trấn Trạch, bùa Trấn Trạch kỳ thật chính là bảo vệ gia đình bình yên, an thần tĩnh khí.

Ngày hôm sau, thứ bảy, Uẩn Thịnh về nhà, Uẩn Ngọc để lại cơm sáng cho cậu.

Nói cho cậu có việc muốn ra cửa một chuyến, hôm nay trở về muộn, bảo cậu ăn sáng xong đến nhà bếp đưa rau xanh, thịt, bột mì tới cửa hàng bánh bao.

Cơm sáng là đậu que nấu mì đêm qua bà nội Uẩn làm, đậu que ở vườn rau chín rất nhiều, dùng để làm nhân bánh bao sợ không hợp khẩu vị, bà nội Uẩn đúng lúc biết làm mì nấu. Đậu que rửa sạch cắt đoạn lớn, thịt ba chỉ cắt lát mỏng, thêm chút gừng tỏi phi thơm, thả đậu que xào chín sau đó thêm nước nấu đến bung ra, nước canh đổ ra một phần dự phòng, lại rải mì sợi lên đậu que, đậy nắp nấu một phút, cuối cùng đổ nước canh lên quấy đều, nấu ba đến năm phút là chín.

Mì này mềm còn có chút dai dai, lại rất thơm, là bột mì trong nhà dùng máy ép mì làm thành, không phải loại bột mì nhuyễn mịn trên thị trường.

Máy ép mì mới mua về, bà nội Uẩn nói sau này mì nấu cũng bán trong tiệm, mười tệ một mâm, có thể ăn ở cửa hàng.

Mười tệ cũng không đắt, hiện tại mì hộp cũng năm tệ một phần, một ít mì thịt bò thêm vài lát thịt hơi mỏng cũng phải mười tệ, mì nhà nàng hương vị đầy đủ ăn ngon, không cần quá có lời.

Uẩn Ngọc buổi sáng cũng vội, trong nhà chỉ có hơn bốn mươi túi mạch, muốn cung cấp lâu dài cho tiệm căn bản không đủ, hiện tại từng nhà đều có lúa mạch mới phơi, cơ bản đều là giữ lại đủ ăn còn thừa bán đi, nàng tính toán thu lại, lúc trước đi hỏi nhà Ngô Lê, năm nay mạch mới có giá một tệ hai, đều cùng một thôn, Uẩn Ngọc có ý định thu mua một tệ năm, Ngô Lê vừa nghe, nói một tiếng với thím Điền, thím Điền biết Uẩn gia mở cửa hàng bánh bao, đương nhiên đồng ý.

Còn nói đều là hàng xóm, theo như giá cả thị trường bán cho nàng.

Uẩn Ngọc không đồng ý, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, đều cùng thôn, về sau biết tiệm bánh bao nhà nàng kiếm được tiền, còn dùng giá gốc thu mua mạch trong thôn, đều sẽ bị người ta khua môi múa mép nói chết, còn không bằng hào phòng chút, mỗi cân nhiều thêm ba mao, lấp kín miệng bọn họ.

Thấy Uẩn Ngọc kiên trì, thím Điền đồng ý, Uẩn Ngọc liền nói: "Thím Điền, kho hàng nhà cháu tạm thời không bỏ xuống được, tiểu mạch còn lại nhà thím cháu đều thu, chờ ngày mai trở về lại tính sổ, buổi chiều cháu còn có chút việc muốn đi ra ngoài."

Thím Điền gật đầu: "Được, thím đều giữ lại cho cháu."

Ngô Lê sáp lại gần: "Tiểu Ngọc Nhi, cửa hàng bánh bao nhà bà khẳng định còn thiếu bột mì đi? Thôn bên trên hiện tại rất nhiều người cũng chưa kéo mạch đi bán, nếu không tôi giúp bà đi hỏi một chút, mẹ tôi nói mấy nhà tốt nhất mạch đều không tồi, mạch lúc trước được chăm sóc vô cùng tốt, mạch lớn lên khỏe mạnh xát bột mì cũng ăn ngon."

"Được, ông giúp tôi đi hỏi một chút, ngày mai mời ông ăn mì nấu, sản phẩm mới của cửa hàng bánh bao đó." Uẩn Ngọc cười tủm tỉm.

Để lại đậu que mang đến, Uẩn Ngọc liền về nhà đem những bùa chú của nàng cất vào ba lô định đi ra ngoài.

Uẩn Thịnh nhìn nàng mang đồ, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị hai, chị đi làm cái gì?"

Uẩn Ngọc không gạt: "Chờ lát nữa chị muốn đi thăm công trình của Nghiêm gia."

"Chị hai." Uẩn Thịnh đi vào trong phòng, có chút lo lắng: "Có thể không đi được không, nơi đó quá nguy hiểm, hẳn là thực sự tà môn, hôm trước ở trường em có học sinh nửa đêm từ trường học trèo tường ra ngoài đi quán net, không biết nghĩ như thế nào, chạy tới bên kia thám hiểm, còn chưa đi vào bên trong công trường đã té gãy chân, còn có người bị ngã chọc vào mắt, còn ở bệnh viện, đôi mắt cũng không biết có việc gì không, hiện tại căn bản không ai dám tới gần công trình bên kia."

Uẩn Ngọc nghe được nhíu mày: "Đã nghiêm trọng như vậy?" Này đã vượt xa dự đoán của nàng.

Nàng hoài nghi đia phương kia hẳn là bị người ta làm phép, hơn nữa trận pháp cực âm tà, cụ thể là trận gì, dùng để làm gì, phải đi qua xem mới biết được, chiếu theo tình hình hiện tại, nếu cứ mặc kệ, nguy hại cực lớn.

"Chị hai, chị đừng đi, chuyện tình huyên náo lớn như vậy, chính phủ nhất định sẽ chú ý đến, cũng sẽ phái người tới đây xem xét, chị đi quá nguy hiểm." Uẩn Thịnh lo lắng cho nàng.

Uẩn Ngọc đeo balo lên lưng, vỗ vỗ vai Uẩn Thịnh: "Chị đã đáp ứng Nghiêm gia, nhất định phải đi xem, hơn nữa tình hình đã vượt qua dự đoán, chuyện này cần phải mau chóng giải quyết, Tiểu Thịnh em đừng lo lắng, ở nhà chăm sóc mẹ cho tốt, nếu có nguy hiểm chị sẽ không cậy mạnh."

Uẩn Thịnh trơ mắt nhìn Uẩn Ngọc ra cửa, trong lòng lo lắng, cậu cũng không giúp được nhiều, ăn xong mì thì đưa đồ đến cửa hàng bánh bao ở trấn trên, lại trở về trông nom mẹ Uẩn, về phòng làm bài tập.

Uẩn Ngọc trên đường liền liên hệ với Nghiêm Minh Khôn, nói cho ông mau tới.

"Uẩn đại sư, có chuyện tôi muốn nói cho cô một tiếng." Nghiêm Minh Khôn ở trong điện thoại gấp không chịu được: "Tôi cũng là hôm nay mới biết được, hôm trước hai đứa trẻ ở Nhất Trung chạy tới công trường bên kia xảy ra chuyện, nội thành đã phái người tới đây xử lý chuyện này, khả năng là hôm nay."

Hai ngày nay Nghiêm Thiên Lãng ở trường học gặp phải quỷ, thân thể không gánh được liền xin nghỉ ở nhà, ông vội vàng chuyện của con lại tới cầu Uẩn Ngọc hỗ trợ, căn bản không biết chuyện công trình lại xảy ra sự cố.

"Ông chủ Nghiêm, ông đừng vội, tôi đã biết, chờ tới công trường rồi lại nói, mặt khác ông tới cầu lớn ở trấn trên đón tôi, không cần một mình đi tới công trường."
Uẩn Ngọc sợ ông một mình đi qua xảy ra chuyện.

Nghiêm Minh Khôn đương nhiên đồng ý, lái xe tới cầu chờ Uẩn Ngọc.

Uẩn Ngọc ở cầu đợi một lát liền thấy xe Nghiêm Minh Khôn, nàng ngồi trên ghế phụ, chưa nói hai lời, từ ba lô móc ra hai tấm bùa hộ mệnh đưa cho Nghiêm Minh Khôn: "Cái này ông cất cho kỹ, chờ lát nữa khả năng có chút nguy hiểm."

Nghiêm Minh Khôn run tay tiếp nhận bùa hộ mệnh, thật cẩn thận cất vào túi tiền hỏi Uẩn Ngọc: "Đại sư, như vậy có được không?"

Uẩn Ngọc gật đầu, ở ba lô tìm tìm kiếm kiếm.

Nàng đến pháp khí hộ thân cũng chưa có, có chút đáng tiếc.

Đời trước khi là công chúa, pháp khí cũng từng đống, nàng có sư phụ, sư phụ rất sủng ái nàng, có thứ tốt đều sẽ đưa cho nàng.

Đáng tiếc sư phụ ở năm nàng mười sáu tuổi đã qua đời.

Uẩn Ngọc không quá thích nhớ tới chuyện đời trước, sẽ làm nàng sa sút cảm xúc rất nhiều.

Nàng nỗ lực điều chỉnh tốt cảm xúc, xe rất nhanh tới phía trước công trường.

Uẩn Ngọc nhắm mắt lại mở ra, lại nhìn công trường trước mắt, liền thấy công trường tràn ngập sát khí nồng đậm, sắc mặt nàng cũng thay đổi theo.

Ngày thường nàng không hay đi nhìn khí thế xung quanh, bởi dễ dàng hao phí linh khí trong cơ thể.

Uẩn Ngọc nhớ rõ nửa tháng trước tới công trường xem qua, còn không có sát khí này, có điều ngắn ngủn nửa tháng khắp công trường đều có, có thể thấy được đồ vâth hoặc trận pháp ở công trường này mạnh bao nhiêu.

Nghiêm Minh Khôn nhìn không thấy, nhưng xuống xe ông liền cảm thấy có chút âm lãnh, quay đầu nhìn sắc mặt nghiêm túc của Uẩn Ngọc, ông do dự nói: "Đại sư, thế nào rồi?"

Uẩn Ngọc nói: "Có chút nghiêm trọng, ông đứng ở chỗ này không được đi lại, tôi đi vào bên trong công trường nhìn một cái."

"Được." Nghiêm Minh Khôn nào dám lộn xộn.

Uẩn Ngọc ôm ba lô chậm rãi hướng tới công trường, phía sau truyền đến tiếng phanh xe, sau đó là giọng nói đàn ông: "Hai người đang làm gì đấy, cô gái kia, cô đừng đi lên phía trước!"

Uẩn Ngọc quay đầu lại, thấy bên cạnh xe của Nghiêm Minh Khôn có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, trước cửa xe có hai người đàn ông đang đứng, một người đàn ông trung niên không ngừng lau mồ hôi, còn một người đàn ông mặc quần áo ngủ, nhìn khoảng 27-298 tuổi, làn da rất trắng, mắt một mí, nghiêm người vác một bao tải, trong tay còn có la bàn, nhìn chằm chằm Uẩn Ngọc: "Con gái nhà ai đây, mau lại đây, đừng đi vào bên trong."

Tiếng kêu Uẩn Ngọc vừa rồi cũng là anh, khẩu âm mang theo giọng Bắc Kinh.

Uẩn Ngọc thấy tay anh nâng la bàn, đoán anh hẳn là phong thủy sư từ thủ đồ tới đây.

Người đàn ông trung niên bên cạnh bộ dạng bổng lộc no đủ, cằm tròn dày, hẳn là một vị quan chức nhà nước.

Nghiêm Minh Khôn cũng đoán được ý đồ của hai người đến, tiến đến giải vây: "Hai vị khỏe không, hai vị là nội thành phái tới? Tôi là ông chủ của công trình này, phía trước chính là đại sư tôi mời đến."

Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày: "Cô mới bao nhiêu tuổi? Đại sư cái gì? Ngay cả tôi cũng không dám xưng là đại sư, sư phụ tôi già như vậy mới có thể được người ta tôn xưng một tiếng đại sư."

Người đàn ông trung niên béo lùn xoa xoa cái trán đổ mồ hôi: "Tống tiên sinh, còn phiền ngài giúp đỡ nhìn xem a."

Người đàn ông ục ịch tên là Dương Phúc Quốc, là phó chủ tịch thành phố Xương Thủy, nội thành bởi vì có vần đề ở công trình thị trấn Hòa Tiên này đau đầu không thôi, loại chuyện này rõ ràng không phải khoa học có thể giải thích, Hoa Quốc cũng không giống mặt ngoài không tin phong kiến mê tín như vậy, kỳ thật vẫn có một bộ phận bí mật, chấp hành một ít vụ án khoa học không có cách nào giải thích.

Sau khi báo cáo chuyện ở trấn Hòa Tiên lên Đế Đô, bên kia nói Tống tiên sinh vừa lúc ở thành phố Xương Thủy, lãnh đạo bảo ông mang theo vị Tống tiên sinh này đến đây nhìn xem.

Tống tiên sinh trên xe còn rất cao ngạo lạnh lùng, vẫn luôn đùa nghịch la bàn của anh.

Không nghĩ tới sau khi đến đây còn đụng phải những người khác, Dương Phúc Quốc nhìn cô gái trẻ tuổi kia, phát hiện cô động môi, phun ra một câu: "Có bản lĩnh hay không, cũng không phải dựa vào tuổi tác quyết đinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro