Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: Helen

Bận đến 8, 9 giờ mới về nhà ăn cơm, Ngô Lê khi trở về còn mang theo một giỏ rau xanh, khen rau của Uẩn gia ăn ngon.

Chờ anh về nhà, người Uẩn gia tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai Uẩn Thịnh còn đi học, bà nội Uẩn bảo cậu vào nhà ngủ sớm một chút, cậu phơi nắng hai ngày, mắt thường có thể thấy được đã đen đi không ít, cả nhà có lẽ chỉ có Uẩn Ngọc phơi nắng không đen, bận rộn cả ngày tắm rửa một cái đi ra mà gương mặt và cánh tay vẫn trắng đấy.

Uẩn Thịnh cảm thấy chị hai cậu càng ngày càng đẹp ra, làn da trắng nõn hơn nhiều so với năm trước, khuôn mặt thêm thịt, môi có màu đỏ, lúc trước môi cứ trắng bệch.

Uẩn Thịnh đáp vâng, định trở về phòng ngủ, Uẩn Ngọc ngồi ở sô pha phòng khách xem TV, kịch bản mẹ chồng nàng dâu cẩu huyết, nàng xem nồng nhiệt, nghe được Uẩn Thịnh phải về phòng ngủ liền bảo cậu dừng lại, quay đầu nói với bà nội Uẩn: "Bà nội, hiện tại Tiểu Thịnh học cấp ba, mỗi ngày đi học đều rất đau đầu, thức ăn ở trường học cũng không tốt, cháu nghĩ không bằng mỗi ngày giữa trưa đi đưa cơm cho Tiểu Thịnh, đồ ăn buổi tối cũng đưa qua hâm nóng lại là có thể ăn."

Uẩn Thịnh bệnh tật từ trong bụng mẹ, phải dùng nước suối tỉ mỉ điều dưỡng, có như vậy thì cao lớn và thể trạng đều không phải vấn đề.

Thời kì sinh trưởng của nam giới là đến 25 tuổi, thời gian mấy năm này cũng đủ rồi, rất nhiều người chỉ bởi vì khiếm khuyết trên thân thể mới bị tự ti, do đó tính cách mới xuất hiện chỗ thiếu hụt, Uẩn Thịnh ở trường học có thành tích rất tốt, nhân duyên lại không được, xét đến cùng là do cậu tự ti, không muốn qua lại với người khác, bạo lực học đường rất có thể sẽ xảy ra với loại học sinh này.

Bà nội Uẩn có chút động tâm, bệnh tật của cháu trai bà rất rõ ràng, vốn dĩ là phát dục không tốt, thức ăn ở trường học cũng không quá ngon, nếu có thể nuôi dưỡng cho tốt, có lẽ còn có thể cao thêm đấy.

"Tiểu Ngọc Nhi, vậy cháu không đi Đế Đô tìm việc làm sao?" Bà nội Uẩn đột nhiên hỏi.

"Bà nội." Uẩn Ngọc không muốn lại trốn tránh vấn đề này, nàng tắt âm thanh TV đi, ngồi đoan đoan chính chính nói: "Bà nội, cháu nghĩ rồi, tạm thời cháu không muốn trở về Đế Đô tìm công việc, muốn ở lại nhà thử xem, cháu đã có kế hoạch rồi, muốn đi từng bước một." Lời này vừa nói ra, trong phòng bỗng yên tĩnh lại, Uẩn Thịnh nhìn Uẩn Ngọc một cái, mấp máy môi, cuối cùng lại không nói nữa.

Bà nội Uẩn cũng không hé răng, biểu tình dường như có chút khổ sở, khiến tâm can Uẩn Ngọc nhói đau, nàng muốn thỏa hiệp, đi Đế Đô cũng không làm được việc gì, nàng dựa vào bản lĩnh Huyền Học để một đời ấm no vẫn không có vấn đề gì, nàng không hy vọng người nhà đau lòng, đang nghĩ ngợi mở miệng thế nào, bà nội Uẩn đột nhiên nói: "Tiểu Ngọc Nhi, cháu đã nghĩ thông suốt chưa? Ở lại quê nhà gây dựng sự nghiệp rất khó, không chỉ là khó, sẽ còn có lời ra tiếng vào."

Một sinh viên đại học đèn sách bốn năm, từ bỏ công việc ở Đế Đô để trở về làm ruộng, lời nói khó nghe khẳng định là có, càng sợ hơn nữa chính là thất bại.

Hiện tại phí tổn làm nông nghiệp cao, thu nhập lại thấp, không có mấy người tình nguyện làm việc này.

Bà nội Uẩn sợ Uẩn Ngọc gặp thất bại, nàng tìm công việc ở bên ngoài sẽ rất khó.

Thấy bà nội Uẩn không kiên trì nữa, Uẩn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, có chút làm nũng nói: "Bà nội bà cứ yên tâm đi, cho cháu thời gian một năm, nếu không được thì cháu liền đi ra ngoài tìm công việc được không?"

Bà nội Uẩn vẫn ưu sầu, "Đến lúc đó cháu đã tốt nghiệp hơn một năm, chuyên ngành đã quên hết không sai biệt lắm, người khác còn có thể cần cháu sao?"

Hiển nhiên là cảm thấy Tiểu Ngọc Nhi ở nhà không lâu đấy.

"Bà nội yên tâm đi, chờ tương lai cháu sẽ nuôi bà, để bà cơm ngon rượu say." Uẩn Ngọc ôm cánh tay bà nội Uẩn, bộ dáng nhõng nhẽo đáng yêu.

Uẩn Ngọc cảm thấy bà nội Uẩn giống như Hoàng tổ mẫu của nàng vậy, luôn thỏa hiệp sủng ái nàng vô điều kiện.

Uẩn Thịnh nhìn không khí giữa bà nội và chị gái, đứng dậy nói: "Bà nội, chị hai cháu trở về phòng ngủ đây."

Uẩn Ngọc phất tay với cậu, "Đi đi đi đi, giữa trưa mai chị sẽ đưa cơm cho em."

"Chị hai, không cần đâu." Uẩn Thịnh có chút bất an, "Đồ ăn ở trường học khá tốt."

Bà nội Uẩn đi theo nói: "Sang năm cháu phải tốt nghiệp cấp ba rồi, áp lực rất lớn, thức ăn phải ngon một chút, ngày mai bắt đầu việc nông nhẹ nhàng lắm, để chị hai cháu mang cơm trưa cho."

Chuyện tình đã định như vậy rồi, Uẩn Thịnh cũng không nói lời nào, xoay người về phòng ngủ.

Uẩn Ngọc xem TV cùng bà nội một lát cũng đi ngủ.

Nàng cảm thấy TV còn rất đẹp mắt, cũng chậm rãi tiếp thu đồ vật thời đại mới.

Ngày tiếp theo, Uẩn Thịnh ăn bữa sáng rồi đi xe bus đến trường học, Uẩn Ngọc giúp bà nội Uẩn dọn tất cả mạch đã đóng bao ngày hôm qua đến sân trước phơi nắng, thừa dịp mấy ngày này trời nắng phơi khô rồi thu vào nhà kho, bà nội Uẩn dùng đinh ba cào mạch, làm lúa mạch đều phải phơi, còn nói chuyện cùng Uẩn Ngọc, "Năm nay lúa mạch một tệ ba một cân, đám mạch này có thể bán tới 5000 đồng."

"Bà nội, mạch này mang đi bán không có lời." Uẩn Ngọc cũng không nghĩ nàng tưới Linh tuyền cho lương thực như vậy lại bán đi với giá thấp, "Không bằng chúng ta giữ mạch lại xát thành bột mì làm bánh bao, cháu cảm thấy bà nội làm bánh bao ăn ngon nhất, so với bên ngoài ngon hơn nhiều, nếu làm bánh bao thì tiền lời ít nhất có thể gấp hai, ba mươi lần, chúng ta đi lên thị trấn tìm cửa hàng mặt tiền bán bánh bao đi."

Bà nội Uẩn nghe ngơ ngẩn, "Bán bánh bao có thể được không?"

Uẩn Ngọc cổ vũ bà nội, "Bà nội, cháu cảm thấy như thế có thể bán tốt hơn so với bán lúa mạch với giá rẻ, nếu không chờ vụ lúa sau chúng ta hẵng thử, bà nội làm nhiều một chút, chúng ta dùng thùng giữ nhiệt mang lên trường học trên thị trấn thử nhé."

Nhà trẻ tiểu học và cấp hai ở trấn trên rất nhiều, mỗi ngày tan học cổng trường cực kỳ náo nhiệt, bán đồ ăn vặt rất nhiều.

"Làm, chúng ta thử xem sao." Bà nội Uẩn cũng động tâm, trồng trọt như vậy không kiếm được bao nhiêu tiền, phải học được biến báo, buôn bán một chút cũng khá tốt.

Buổi trưa, bà nội Uẩn trở về nấu cơm, giết con gà, rửa sạch chặt ra, bỏ vào nồi to xào đến khi dậy mùi, bỏ thêm nấm hương, khoai tây nấu đến khi xương mềm thịt nhừ, mộc mạc thơm mềm, mùi hương truyền đến nửa con phố. Gà mái trong nhà mấy ngày nay đẻ trứng cũng rất cần mẫn, bà nội Uẩn lại làm trứng gà da hổ(1), vườn đậu que ban đầu còn hơn nửa tháng mới có thể thu hoạch, thế nhưng hiện tại đã có thể ăn rồi, liền xào đậu que.

(1)trứng gà da hổ

Chờ người trong nhà ăn cơm xong, Uẩn Ngọc dùng cặp lồng giữ nhiệt mang đồ ăn cho Uẩn Thịnh, còn có một hộp cơm khác, bên trong để bữa tối cho cậu.

Uẩn Ngọc còn mang theo một bình nước giếng lớn cho Uẩn Thịnh.

Khi đi qua lớp 10, Uẩn Thịnh đã thấy có nhiều người chờ ở cổng trường, giữa trưa có không ít phụ huynh đưa cơm cho bọn nhỏ, cổng trường mở ra, rất nhiều học sinh đều ngồi xổm ở cửa ăn cơm.

Uẩn Thịnh đứng ở cửa sắt trước vườn trường, cúi đầu.

Uẩn Ngọc gọi cậu một tiếng, cậu ngẩng đầu lên thấy là chị hai chậm rãi đi tới, Uẩn Ngọc thấy trên mặt cậu không có thêm vết thương mới mới hơi chút yên tâm một chút, đưa cặp lồng và hộp cơm giữ ấm cho cậu, "Cặp lồng giữ nhiệt là đồ ăn buổi trưa, hộp cơm là bữa tối, còn có nước, là nước giếng trong nhà, uống ngọt lắm."

Uẩn Thịnh nhìn chị hai còn mang nước cho, nhịn không được cười một cái.

"Em mau ăn đi." Uẩn Ngọc cười nói, "Chờ lát nữa chị còn mang cặp lồng về, ngày mai lại đưa đến, ngày mai em muốn ăn cái gì?"

"Đều được cả." Uẩn Thịnh mở cặp lồng ra, mùi vị thịt truyền đến, cậu hít vào một hơi, không nhịn được nói: "Thơm quá đi."

Chờ đến thời điểm bắt đầu ăn, mùi thịt đã tràn ngập trong không khí, chọc bọn học sinh bên cạnh liên tiếp nhìn về bên này xem xảy ra chuyện gì.

Uẩn Ngọc đưa đồ ăn đến ngày thứ năm, lúa mạch trong nhà cũng đã phơi xong thu vào kho lúa.

Hôm nay lại là một ngày nàng đưa cơm cho Uẩn Thịnh, ngày mai là chủ nhật có thể nghỉ ngơi, hai ngày này còn ở trấn trên xem cửa hàng thích hợp.

Vừa đến cửa lớp 10, Uẩn Thịnh vẫn đứng ở vị trí cũ, cúi đầu, Uẩn Ngọc hô lên, cậu cũng chưa ngẩng đầu lên, chờ tới lúc đến gần cậu vẫn không ngẩng đầu, Uẩn Ngọc nhíu mày, nắm cằm cậu buộc Uẩn Thịnh phải ngẩng lên, liền nhìn thấy trên trán sưng một cục lớn.

Uẩn Ngọc quả thực nổi trận lôi đình, "Uẩn Thịnh, em đừng nói với chị lần này vẫn là em bị ngã nhé!"

Trước đây nàng là công chúa cao quý, không người nào dám khinh nhục nàng và người nhà, hiện tại lại trơ mắt nhìn em trai bị người ta đánh thành như vậy, nó còn vâng vâng dạ dạ, sao có thể khiến nàng không tức giận được?

"Chị hai, em không có việc gì đâu." Uẩn Thịnh nhận lấy cặp lồng giữ ấm, ăn ngấu nghiến, cậu muốn ăn nhanh một chút, để chị hai mau rời đi, người bắt nạt cậu là đầu gấu nổi danh ở trường, lão đại của bọn họ là người có tiền có thế, cậu không muốn chọc đến phiền toái, chị hai nếu đụng phải bọn họ, sợ bọn họ sẽ ức hiếp chị hai.

Nhưng mà sợ cái gì thì gặp cái đó, phía sau Uẩn Thịnh truyền đến giọng nói giống như vịt đực, "Đây không phải là học bá đứng nhất hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro