Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghiêm Minh Khôn cùng ngày chuẩn bị quà biếu đến nhà thăm hỏi, tới cửa phát hiện Uẩn Ngọc không có ở nhà, chỉ có Uẩn Thịnh, Uẩn Thịnh đứng ở sân nhỏ thấy cha con bọn họ, "Nghiêm tiên sinh, xin hỏi hai người có chuyện gì sao?"

"Bạn học Uẩn, chúng ta là tới xin lỗi." Thái độ Nghiêm Minh Khôn thành khẩn, "Bởi vì chuyện ở trường học, muốn trịnh trọng nhận lỗi với cậu, mặt khác cũng muốn gặp chị hai cậu, lúc trước ở trong trường học Thiên Lãng không nên động thủ với cô, cũng muốn giáp mặt bồi thường điều không phải với chị hai cậu." Thái độ ông rất hạ mình, không dám vì Uẩn Thịnh là học sinh liền có nửa phần vô lễ.

Uẩn Thịnh ăn ngay nói thật, "Nghiêm tiên sinh, không tiện rồi, chị hai cháu hôm nay không có ở nhà."

Nghiêm Minh Khôn lau mồ hôi trên trán, "Bạn học Uẩn, không biết cậu có để ý chúng tôi vào nhà ngồi chờ chị hai cậu trở về hay không?"

Không để ý gì cả, Uẩn Thịnh mời người vào phòng khách ngồi xuống, lại rót trà cho hai người, "Nghiêm tiên sinh, hai người uống nước đi." Rốt cuộc cũng là khách, Uẩn Thịnh cũng không thể ném bọn họ ngoài phòng, liền ngồi theo, không nhanh không chậm trò chuyện cùng Nghiêm Minh Khôn.

Chờ có chút lâu, đến khi chân trời tràn ngập ánh nắng chiều, Uẩn Ngọc mới trở về cùng bà nội Uẩn, hai người đã thuê xong cửa hàng, lại mua nồi chén gáo bồn cùng với các loại lồng hấp bếp lò linh tinh, đều là Uẩn Ngọc bỏ tiền ra, trong thẻ của nàng có hơn năm vạn, là tiền thưởng lúc trước ở Đế Đô giúp cha mẹ tìm được đứa trẻ bị bắt cóc, còn có một vạn của Lưu gia mấy ngày trước, nàng quyên một nửa ra ngoài, tiền trên người cũng đủ trả tiền thuê và chi phí còn lại.

Về nhà nhìn thấy cha con Nghiêm gia, Uẩn Ngọc cũng không ngoài ý muốn, đi toilet rửa mặt và tay mới trở về, "Nghiêm tiên sinh, không biết hai người đây là?"

Nghiêm Minh Khôn đứng dậy, "Cô Uẩn, tôi dẫn Thiên Lãng tới xin lỗi hai người, rốt cuộc là bởi vì nó mới khiến bạn học Uẩn chịu thương tổn, lần đó ở cổng trường Thiên Lãng cũng không nên xông lên động thủ với cô, tôi trở về đã giáo huấn nó rồi."

Uẩn Ngọc không cảm kích, "Nghiêm tiên sinh, nếu hai người đã nói tạ lỗi, vậy mời trở về đi."

Nghiêm Thiên Lãng động môi, muốn nói gì, Nghiêm Minh Khôn lại lôi kéo cậu rời đi, "Cô Uẩn, chúng tôi không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại."

Cha con hai người ra cửa phòng, Nghiêm Thiên Lãng hỏi: "Ba, vì cái gì không cho con hỏi cô ấy một chút chuyện gặp quỷ."

Nghiêm Minh Khôn thở dài nói: "Chuyện xưa Lưu Bị ba lần đến mời có nghe nói qua không? Nào dễ dàng thành sự như vậy, nếu cô gái Uẩn gia này thật có bản lĩnh, con còn muốn tới cửa một lần khiến cho cô ra tay? Chờ một chút đi, dù sao cũng không vội hai ngày này."

Bà nội Uẩn mới từ phòng bếp ra phòng khách liền phát hiện khách đã đi rồi, còn kỳ quái nói: "Bọn họ đi nhanh như vậy sao?"

Uẩn Ngọc cười nói, "Bà nội, không có việc gì, có lẽ là tới xin lỗi, nói xin lỗi xong liền chạy lấy người."

Bà nội Uẩn nhìn đồ vật trên mặt đất, đều là lá trà còn có hộp hải sâm rất quý báu, không khỏi lải nhải, "Nói lời xin lỗi mà thôi, đưa mấy thứ này làm cái gì, bảo họ mang trở về đi, nhà chúng ta cũng không cần cái này."

"Bà nội, không có việc gì, trước cứ để đấy đi ạ." Uẩn Ngọc ngược lại không để bụng, "Bọn họ qua mấy ngày còn muốn tới cửa nữa."

Bà nội Uẩn không rõ nguyên do, Uẩn Ngọc không giải thích, cơm nước giúp làm việc nhà xong người Uẩn gia liền đi ngủ.

Ngày hôm sau hai người tới cửa hàng làm vệ sinh, cửa hàng còn rất lớn, lúc trước cũng là bán đồ ăn vặt, bàn ghế bên trong còn rất mới, là làm bằng gỗ, sàn nhàgạch men sứ, còn dán tường giấy, toàn bộ cửa hàng trang hoàng rất sạch sẽ, mặt sau là phòng bếp cùng nhà kho, nhà kho có một gác mái nhỏ, buổi tối còn có thể ngủ, bên ngoài phòng bếp có một cái sân nhỏ, đằng sau là khu cư dân, rất thanh tịnh.

Uẩn Ngọc còn tìm cửa hàng quảng cáo ở trấn trên làm bảng hiệu, Bánh bao Uẩn Ký.

Đồ đạc chuẩn bị không sai biệt lắm, bà nội Uẩn liền mang tiểu mạch trong nhà đi xát thành bột mì, Uẩn Thịnh dùng xe ba bánh vận chuyển bột mì và đồ ăn đến cửa hàng.

Cửa hàng quảng cáo kia tay chân cũng rất nhanh nhẹn, một buổi chiều đã lắp đặt xong biển hiệu rồi.

Bà nội Uẩn và Uẩn Ngọc buổi tối không trở về, hai người vội vàng nhào bột mì làm nhân bánh, cửa hàng làm bữa sáng luôn khiến người ta mệt mỏi, có điều Uẩn Ngọc không có ý định để bà nội Uẩn làm cả ngày, bánh bao bán khoảng nửa ngày là được, ngày mai là ngày đầu tiên mở cửa sẽ bận rộn chút, nói là cửa hàng bánh bao, Uẩn Ngọc nghĩ nếu buôn bán thật tốt còn có thể làm chút thức ăn khác bán.

Hai người vội hơn nửa đêm chuẩn bị công việc.

Vẫn là có chút mệt, Uẩn Ngọc gấp bánh bao thật sự khó coi, tất cả đều là một mình bà nội Uẩn gấp.

Uẩn Ngọc tính toán nếu buôn bán tốt thì tuyển nhân viên.

Hôm nay Uẩn Thịnh ở nhà, có cậu chiếu cố mẹ Uẩn, hai người liền không trở về thôn, ở trên gác mái nhà kho, bà nội Uẩn rất vui vẻ, nói chuyện cùng Uẩn Ngọc .

"Tiểu Ngọc Nhi, chờ bà nội kiếm lời liền mua phòng ở cho cháu, mua cho ba chị em cháu mỗi người một căn, hiện tại là con gái cũng phải có phòng ở của mình, bằng không lấy chồng sẽ không tự tin."

"Tốt nha, bà nội."

"Tiểu Ngọc Nhi, chờ bà nội kiếm nhiều tiền, mua dây chuyền vàng vòng tay vàng cho cháu làm của hồi môn, để cháu gái bà vẻ vang xuất giá."

Uẩn Ngọc dựa vào gần bà nội làm nũng, "Bà nội, cháu mới chưa đến 22, sao lại vội vã gả chồng, hiện tại đến bạn trai cũng chưa không có."

Bà nội Uẩn nói giỡn nói, "Trời đã định trước duyên số, loại chuyện nhân duyên này lại nói không chừng, không chừng Tiểu Ngọc Nhi nhà ta năm nay có thể gặp được người đàn ông tốt gả đi."

"Vậy đến lúc đó bà nội không được luyến tiếc cháu gái đấy." Uẩn Ngọc cũng rõ ràng nói giỡn với Bà nội Uẩn.

Hai bà cháu trò chuyện liền ngủ say, tới bốn giờ thì dậy, Uẩn Ngọc là đúng giờ đồng hồ sinh học, bà nội Uẩn cũng dậy theo, muốn vội vàng hấp bánh bao.

Tới 6 giờ một lồng bánh bao hấp trắng trẻo mập mạp ra khỏi nồi, cái nắp mở ra, mùi hương có thể truyền cả một con phố.

Hơn 6 giờ đã có ít người đã đi làm, phía trước cửa hàng bánh bao không bao xa chính là ngã tư đường, lượng người rất nhiều. Rất nhiều người cơm sáng kỳ thật không quá thích ăn bánh bao, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng bánh bao mùi hương kia thật sự quá hấp dẫn người ta, hương lúa mạch rất nồng còn có mùi đồ ăn, có người không nhịn được đi tới, "Bà chủ, bánh bao này bán thế nào? Có những vị gì a, sao còn chưa ghi rõ có nhân bánh gì?"

Bà nội Uẩn cười tủm tỉm, "Bánh bao nhà chúng tôi hiện tại chỉ có ba loại vị, trứng gà rau hẹ, cà tím và nhân rau, một tệ một cái."

"So với nhà người khác đắt hơn, đều là thuần chay nhỉ? Được, tùy tiện cho tôi hai cái đi."

Uẩn Ngọc nhanh nhẹn dùng túi đưa hai cái bánh bao cho khách, khách nhéo bánh bao nóng hầm hập, cắn một miếng, một ngụm nuốt xuống lập tức xoay người trở lại, "Bà chủ, cho tôi năm cái bánh bao nhé." Như thế nào bánh bao này lại có thể ăn ngon như vậy, khó trách một tệ, hơn nữa hiện tại một tệ cũng không nhiều lắm, tùy tiện ăn chén mì trắng cũng năm tệ, bánh bao này da mỏng nhân nhiều, mấu chốt là hương vị kia.

Lại đưa năm cái cho khách, khách còn khen câu, "Bánh bao nhà bà chủ ăn quá ngon, nhất định sẽ buôn bán thịnh vượng."

Uẩn Ngọc cũng cười tủm tỉm nói, "Khách hôm nay mặt mày hồng hào, tờ đơn nhất định đàm phán thành công."

Khách cười rộ lên, "Cũng mượn cát ngôn của bà chủ." Mối hàng trong tay ông nói chuyện hơn nửa tháng, khách hàng xoi mói, ông cũng có chút khôngchịu nổi. Có điều bà chủ nhỏ này như thế nào biết hôm nay ông muốn bàn chuyện làm ăn với khách hàng?

Vị khách đầu tiên đi rồi, lục tục trải qua không ít người, đều bởi vì mùi hương không nhịn được mua hai cái bánh bao nếm thử, một đường định đi luôn, lại xoay người quay đầu mua thêm mấy cái.

Đến 8, 9 giờ sáng bánh bao đã bán xong toàn bộ, chủ yếu là bà nội Uẩn và Uẩn Ngọc hai người bận việc, hấp không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm cái, bà nội Uẩn xem buôn bán không tồi, tính toán trước tuyển nhân viên, chân tay con dâu không tiện, ít nhất còn phải tu dưỡng hơn một tháng mới có thể hoạt động, cũng không thể để bệnh chưa dứt.

Uẩn Ngọc viết thông báo tuyển dụng dán ở cửa, lưu lại số điện thoại, rồi cùng bà nội Uẩn trở về thôn.

Trong nhà còn bận rất nhiều việc, xe ba bánh mượn của người khác, không quá thuận tiện, Uẩn Ngọc định mua xe ba bánh lớn một chút, về sau đưa đồ ăn và bột mì đến tiệm cũng thuận lợi hơn.

Buổi chiều mua xong đã trở lại, vừa mới xong đã có người gọi điện thoại cho Uẩn Ngọc, nói nhận lời mời, giọng nữ rất dịu dàng.

Uẩn Ngọc bảo chị đợi chút, nàng rất nhanh đã đến tiệm, đi qua phát hiện là một người phụ nữ chừng 30 tuổi đứng ở cửa tiệm, ăn mặc chỉnh tề, Uẩn Ngọc thế nhưng quen biết, là người thôn Thanh Hà, tên Triệu Tư Đình.

Triệu Tư Đình cũng nhận ra Uẩn Ngọc tới, đỏ mặt nói: "Uẩn Ngọc, là nhà các em nhận người à."

Uẩn Ngọc gật gật đầu, tình hình của Triệu Tư Đình nàng rất rõ ràng, cũng là người đáng thương, năm nay 30 tuổi, mang theo con gái ly hôn với chồng, nguyên nhân ly hôn rất đơn giản, khi sinh con gái xuất huyết quá nhiều gây mất tử cung. Nghe nói lúc ấy bác sĩ kiến nghị bỏ tử cung nhưng mẹ chồng chị không đồng ý, nói mất đi tử cung về sau sao sinh con trai được nữa, lúc ấy tình hình nghiêm trọng, bỏ đi tử cung mới có thể bảo toàn tính mệnh, may mắn nhà mẹ đẻ ở đó, liền ký tên đồng ý, cuối cùng bỏ đi tử cung mới nhặt được cái mạng về.

Con dâu không thể sinh con nhà chồng sao còn muốn, chưa ở cữ xong đã ồn ào đòi ly hôn, ở cữ vẫn là ở nhà mẹ đẻ.

Tuy rằng người trong thôn không tán thành hiện tại người trẻ tuổi dễ dàng ly hôn, nhưng tình hình Triệu Tư Đình khác vậy, mẹ Triệu rất rõ ràng con gái không ly hôn sẽ có kết cục gì, cũng tán thành con gái ly hôn.

Ly hôn khi còn cãi nhau nghiêm trọng, nhà chồng muốn ôm đứa trẻ đi, mẹ Triệu nói thẳng, nếu dám mang đứa trẻ đi, vậy không ly hôn nữa, bà mang theo con gái và cháu gái ngoại sang nhà chồng ở, cuối cùng bên kia cũng lo lắng ầm ĩ quá lớn, đồng ý để con gái cho Triệu Tư Đình.

Đây đã là chuyện hai năm trước, hiện tại Triệu Tư Đình ở tại thôn Thanh Hà, trên chị còn có anh trai và chị dâu, có điều đều ở nội thành, đối với việc chị ly hôn rất ủng hộ.

Con gái Triệu Tư Đình tên là Triệu Manh Manh, bé gái rất đáng yêu dễ thương, mới hai tuổi, lúc trước bởi vì chăm sóc con nhỏ chị vẫn luôn không tìm được công việc, hiện tại đứa trẻ lớn chút mới nghĩ ra được, bằng cấp của chị không tính là cao, lại làm bà chủ gia đình nhiều năm, rất lâu rồi không ra ngoài tìm việc, không biết làm cái gì, thấy cửa hàng bánh bao tuyển nhân công liền muốn thử xem.

Uẩn Ngọc nhìn tướng mạo chị, có chút hướng nội, nhưng có thể chịu khổ nhọc, phẩm chất đoan chính, liền nói: "Chị Tư Đình, công việc nơi này rất vất vả, ban đêm 4 giờ là phải đến đây, về sau tiếp khách nhiều khả năng còn bận đến giữa trưa mới tan làm, một tháng tiền lương 2000, chị Tư Đình, chị nghĩ sao?"

Ở thị trấn tiền lương 2000 đã không tồi, hơn nữa là công việc ban ngày, buổi chiều và buổi tối còn có thể nghỉ ngơi, cũng có thể ở cùng với con gái nhiều hơn.

Triệu Tư Đình gật gật đầu, "Manh Manh lớn rồi, buổi tối có thể ngủ suốt đêm, mẹ chị mang theo bé không thành vấn đề, Uẩn Ngọc, chị có thể tới nơi này làm sao?"

Uẩn Ngọc cười nói, "Đương nhiên có thể."

Trong tiệm tuyển nhân công rồi, cũng nhẹ nhàng đi chút, bà nội Uẩn mua không ít thịt ba chỉ trở về, là mua của đồ tể trong thôn, nhà lão Đồ, chỉ thu heo nhà mình nuôi, không thu heo ăn thức ăn gia súc, mùi vị thịt nguyên chất mười phần.

Ngày hôm sau bánh bao vừa mới hấp chín đã có không ít khách hàng tới, đều là khách hàng ngày hôm qua, còn có người ngày hôm qua ăn xong giới thiệu cho người trong nhà.

Uẩn Ngọc cũng không nhàn rỗi, giúp đỡ hái rau rửa sạch gì đó.

Có lẽ qua hai ba ngày, Nghiêm Thiên Lãng và đám Bì Thiên Lỗi đã suy nhược thần kinh, nữ quỷ kia có lẽ biết bọn họ có thể thấy cô, buổi tối luôn thích chạy trước mặt bọn họ lắc lư, mãnh liệt xông tới, quả thực có thể hù chết người.

Nghiêm Thiên Lãng có chút không chịu nổi, bảo ba cậu xin hai ngày nghỉ, lại lần nữa tới thăm hỏi Uẩn gia.

Uẩn Ngọc cùng ngày ở nhà.

Sau khi cửa hàng buôn bán đi vào nề nếp thì không có nhiều chuyện như vậy nữa, mỗi ngày bán đến 10 giờ sáng liền đóng cửa, tiếp theo là làm vệ sinh, rửa sạch rau xanh muốn dùng vào buổi tối, thịt heo băm dự phòng không sai biệt lắm, ba giờ đêm bà nội Uẩn bắt đầu nhào bột mì và để lên men, bốn giờ Triệu Tư Đình cũng tới đây giúp nhào mì xắt rau gói bánh bao.

Uẩn Ngọc không có việc gì, mỗi ngày nàng đưa đồ ăn tới cửa hàng, đưa chút thịt, nếu bận quá cũng hỗ trợ theo.

Bánh bao thịt nhà nàng hai tệ một cái, doanh số vô cùng tốt, có đôi khi 9 giờ là có thể bán xong toàn bộ.

Thời điểm Nghiêm Minh Khôn dẫn Nghiêm Thiên Lãng tới cửa lần nữa, Uẩn Ngọc cũng không nói cái gì, khách sáo hai câu liền tiễn bọn họ đi.

Nghiêm Minh Khôn không hổ là làm buôn bán, trầm ổn, chờ đến ngày chủ nhật lại xách theo hậu lễ mang theo con trai tới cửa thăm hỏi, đứng ở phòng khách cũng không dám ngồi, giọng điệu khách khí không được, "Cô Uẩn, lúc trước đều là Thiên Lãng sai, phạt nó như thế nào cũng cần làm rồi."

Uẩn Ngọc chỉ sô pha, "Nghiêm tiên sinh, hai người ngồi đi, nhiều lần tới cửa như vậy không riêng gì xin lỗi đi, có phải còn có chuyện khác hay không?"

Hai ba lần cũng không sai biệt lắm, thái độ hai cha con này đều rất thành khẩn.

Nghiêm Minh Khôn ngồi xuống, cung kính nói: "Cô Uẩn, là như thế này, con trai tôi gần đây gặp phải quỷ..."

Uẩn Ngọc cười nói: "Lời này của Nghiêm tiên sinh có ý tứ gì? Gặp quỷ? Nghiêm tiên sinh cũng là người nhận giáo dục cao đẳng, chẳng lẽ còn tin tưởng chuyện này? Hoặc là ông cảm thấy con trai ông gặp quỷ có liên quan tới tôi? Bằng không sao lại chạy tới nói cho tôi cái này."

"Không đúng không đúng." Nghiêm Minh Khôn liên tục phủ nhận, "Đương nhiên không có quan hệ với cô Uẩn, là tôi nghe nói cô Uẩn hiểu phong thuỷ, liền muốn mời cô Uẩn giúp đỡ, tôi sẽ trả thù lao." Ông nào dám nói có quan hệ cùng Uẩn Ngọc.

Chuyện này nói đến cũng vừa khéo, lúc trước có lẽ ông còn hoài nghi cô gái Uẩn gia này rốt cuộc có phải hiểu phong thuỷ hay không. Mấy ngày hôm trước liền từ vợ ông nghe nói chuyện.

Vợ ông nói bà có người dì họ trước đó vài ngày tới nhà thân thích làm khách, thân thích kia họ Lưu, Lưu gia có một đứa trẻ, thời điểm mọi người ăn cơm thì để đứa trẻ trên giường, không nghĩ tới té dập trán, chảy không ít máu, bà nội Lưu bị dọa đến ngất, chờ đưa đứa trẻ đi bệnh viện băng bó xong, mọi người cũng từ trong miệng bà nội Lưu nghe nói, đứa trẻ là bởi một vị đại sư phong thuỷ mới có thể rơi xuống từ trên giường, thì ra đứa trẻ thích khóc nỉ non, không ăn cơm cho tốt, trùng hợp gặp được một vị phong thuỷ sư, liền làm phép cho đứa trẻ, sửa lại tên gọi, đứa trẻ vào ban đêm cùng ngày không khóc lóc nữa.

Nhưng do Lưu gia tham của, vậy mà lại muốn giấu thù lao của đại sư, kết quả đứa trẻ liền xảy ra chuyện.

Cùng ngày chuyển thù lao qua.

Nghe chuyện như vậy, Nghiêm Minh Khôn hỏi phương thức liên hệ của dì họ muốn tới Lưu gia, cẩn thận hỏi qua hình dáng của phong thuỷ sư, phát hiện lại đang tìm Uẩn Ngọc.

Lúc này ông mới rõ ràng thì ra cô gái Uẩn gia này đúng là cao nhân.

Uẩn Ngọc cảm thấy thái độ Nghiêm gia không tồi, dù sao cũng chỉ là cho Nghiêm Thiên Lãng một giáo huấn, cũng dọa cậu gần mười ngày qua rồi, hiện tại giải quyết còn có thù lao, cớ sao mà không làm.

"Làm đi, hai người ngồi một lát, tôi đi chuẩn bị đồ đạc." Uẩn Ngọc đứng dậy trở về phòng.

Cha con Nghiêm gia giống như nằm mơ, không nghĩ tới lần này Uẩn Ngọc rốt cuộc đồng ý.

Trong lòng Nghiêm Thiên Lãng thấp thỏm, không biết sẽ làm phép cho cậu như thế nào.

Uẩn Ngọc rất nhanh đi ra, trong tay nắm hoàng phù xếp thành hình tam giác, là lá bùa vừa mới mua trở về, nàng còn chưa vẽ qua.

Đổ ly nước ấm lại đây, Uẩn Ngọc liền đốt lá bùa trong tay thành tro rồi gom lại đổ vào ly thủy tinh, đưa cho Nghiêm Thiên Lãng, "Ừ, uống đi à nha."

Kỳ thật đâu cần uống nước bùa gì, chuyện nhỏ như vậy, vừa rồi nàng đứng dậy đã trực tiếp dẫn xuất vài tia âm khí tiêu tán, nhưng nếu như vậy thì có vẻ cái gì nàng cũng chưa làm, liền tùy ý đốt phù lừa gạt bọn họ, nàng cũng đích thực cố ý, muốn cho Nghiêm Thiên Lãng ghi nhớ thật lâu.

Sở dĩ chịu giúp cha con Nghiêm gia, là bởi vì hai cha con này tướng mạo không tồi, không phải ác nhân, Nghiêm Thiên Lãng còn trẻ xúc động, Nghiêm Minh Khôn làm giàu không dễ nên biết quý trọng, mấy năm nay cũng làm từ thiện không ít, mệnh ông trong đại nạn sẽ có quý nhân tương trợ.

Nghiêm Thiên Lãng tuy rằng hoài nghi một ly nước bùa là có thể xong? Nhưng cậu cũng không dám nghi ngờ Uẩn Ngọc, không nói hai lời, bưng nước bùa lên uống một hơi cạn sạch.

Nhìn cậu thống khoái như vậy, Uẩn Ngọc nói: "Được rồi, về sau nhớ rõ làm việc đừng kích động."

Nghiêm Thiên Lãng trầm mặc gật đầu.

"Uẩn đại sư, thật là cảm ơn ngài." Nghiêm Thiên Khôn liên tục nói lời cảm ơn, tuy rằng ông không thấy gì, nhưng đại sư ra tay khẳng định có thể giải quyết, hiện tại đã trực tiếp đổi giọng gọi đại sư.

Ông lại hỏi qua số thẻ ngân hàng của Uẩn Ngọc, trực tiếp chuyển mười vạn cho Uẩn Ngọc.

Tuy rằng công trình xảy ra vấn đề, nhưng mấy chục vạn đến trăm vạn với ông mà nói cũng chỉ là con số nhỏ, ông vẫn có thể đưa ra được.

Thấy ông sảng khoái đưa tiền, Uẩn Ngọc cũng cao hứng, người như Lưu gia mới thật sự khiến người ta ghét.

"Uẩn đại sư, còn có chuyện này nữa." Nghiêm Minh Khôn do dự một hồi lâu rốt cuộc vẫn mở miệng, "Uẩn đại sư hẳn cũng nghe nói tôi ở trấn trên có công trình, muốn xây dựng khu biệt thự, vừa mới khởi công liền liên tiếp có người chết, thật sự không có biện pháp, tôi liền mời đại sư đạo trưởng tới làm phép, cũng chưa thể giải quyết, ngay cả bọn họ cũng bị thương, cho nên tôi muốn mời đại sư đi nhìn giúp tôi xem, nếu có thể tôi nguyện ý lấy số tiền lớn tạ ơn."

Uẩn Ngọc nhướng mày nói: "Tôi biết nha, lúc trước còn muốn hỗ trợ xem xem, lưu số điện thoại tại công trường, ai biết vẫn luôn không có ai gọi điện cho tôi."

Nghiêm Minh Khôn vừa nghe, mặt đã tái rồi, ông vì chuyện này thiếu chút nữa chạy gãy chân chưa sầu đến chết, không nghĩ tới ông đã từng cứ như vậy lỡ mất dịp tốt với Uẩn đại sư.

"Đúng, đúng như vậy đấy, công trường xảy ra chuyện sau chỉ có lão Lý trông coi, sợ người trộm đồ, chỗ đó thật sự rất tà môn, không tới hai ngày lão Lý cũng té gãy chân về nhà tĩnh dưỡng, đến tận đây rốt cuộc không ai dám đến công trường, đến tôi cũng không quá dám qua, khẳng định là lão Lý không nói chuyện đại sư cho tôi." Nghiêm Minh Khôn thành thành thật thật giải thích.

"Đi đi, ngày mai là chủ nhật, tôi cùng ông đi đến công trường nhìn xem xảy ra chuyện gì." Uẩn Ngọc đứng dậy tiễn khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro