Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôn Hồng Lĩnh nằm ở chân núi Đại Hưng An, là một thôn nhỏ khuất trong một ngọn núi hẻo lánh, cách thị trấn gần nhất hơn ba giờ lộ trình, trong thôn có hai mươi hộ gia đình, trên dưới một trăm nhân khẩu, đều có nhà cửa ổn định, quanh thôn là đất đai phì nhiêu, cũng đủ sống tạm, nếu dư dả, đàn ông trong thôn còn thỉnh thoảng vào núi săn chút đồ ăn thôn dã, phụ nữ thì vào rừng hái chút rau cỏ, đem phơi khô rồi đưa lên huyện có thể bán giá tốt, trên núi có không ít thỏ hoang chim trĩ, nếu may mắn còn có thể bắt gặp lợn rừng. Con người sinh sống nơi đây vẫn tràn ngập sức sống, thật giống như thế ngoại đào nguyên.

Phía Tây thôn có một ngôi nhà đơn, bên cạnh cách một dòng suối nhỏ, đá cuội dọc theo hai bên suối, cảnh trí có thể xưng là thanh sơn nước biếc.

Ngoài phòng bố trí đơn giản, bên trong phòng lại có chút áp lực.

“Đại oa, đây là phần nhà kia đưa, cháu cầm đi. Người nhà đó không tồi, biết tình huống của các cháu, hai vợ chồng cố gắng gom góp được hai ngàn đồng, nhiều nữa cũng không được, nói như thế nào thì cũng là tâm ý người ta” Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi mặc áo bông hoa lam, đứng ở gần cửa cả nửa ngày rồi lấy ra một xấp tiền được gói bằng vải bố giắt ở thắt lưng rồi đẩy về phía bên kia bệ bếp.

Bên kia bếp lò[1] là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cúi đầu ngồi trên chiếc băng ghế nhỏ, đang đưa một bắp ngô vào trong bếp lò, khói bếp hơi dày ngăn trở tầm mắt cậu, mũi thẳng, môi mân thành một đường, thân mình gầy gò bọc trong một cái áo bông dài rộng, càng thêm nhỏ gầy, ánh sáng trong nhà bếp lúc sáng lúc tối, “Tứ thẩm, tiền này cháu không cần. Chỉ cần nhị oa qua nhà kia, bọn họ đối xử tốt với nó còn tốt hơn tất cả mọi thứ ” Nói xong khụt khịt mũi cố gắng hít thở.

“Cháu nói cháu còn nhỏ tuổi vậy sao lại cứng đầu thế, hai vợ chồng nhà người ta dạy trung học, gia đình vợ chồng đều là công nhân viên chức, một tháng sẽ có hai trăm đồng, chỉ là cô vợ không thể sinh con, nhị oa sang đó làm con nuôi nhà họ, về sau lo cho nó đi học công việc rồi cưới xin, còn không phải thỏa đáng sao. Nhà các cháu ba thằng nhóc cũng phải tiêu nhiều khoản hơn. Có khoản này cháu có thể thoải mái hơn chút. Nghe lời thẩm mau nhận lấy đi.” Người phụ nữ cau mày khuyên bảo, thấy đây là con đường tốt nhất dành cho đứa nhỏ.

Nam hài bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt, giống như ánh trăng xua tan sương mù, tẩy đi dơ bẩn phàm trần, trong suốt mà sáng ngời, mang theo sự kiên định, khiến khuôn mặt bụi bẩn cũng sáng bừng. “Không được, việc này tứ thẩm không cần nói nữa, cháu Lâm Ngọc Khê chưa tới nỗi bán em trai để sống qua ngày.  Còn chuyện tam oa cháu sẽ nghĩ cách, cho dù bán nhà cũng phải đưa nó đi khám bệnh” Vì tương lai của em trai, cậu đành đưa nó đi, nhưng tiền tuyệt đối không lấy.

Tứ thẩm thở dài rồi cũng không khuyên nữa, hai người đành im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng lục bục phát ra từ trong nồi và tiếng bắp rang nổ lép tép. Một lúc sau đồ ăn đã chín, nam hài tắt lửa, mở nắp, hơi nước bay lên, sau đó dần dần tản đi, lộ ra một nồi bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp, nam hài đưa tay cầm, nóng quá nên vội giụt tay sờ sờ lỗ tai, rồi cầm rổ trên lót mảnh vải sạch sẽ, đặt từng cái bánh lên trên rồi đậy lên một tấm vải nhỏ. Món này là nhờ tam thẩm cách vách làm giúp, là món em trai thích ăn nhất.

Tứ thẩm nhìn vậy xót xa nghẹn ngào không nói nên lời.

Nam hài cầm rổ lên, đi vào Đông phòng, trong phòng rất rộng rãi thoáng mát, căn phòng chưa tới hai năm nên còn thoang thoảng mùi sơn gỗ. Dưới cửa sổ phía nam có xây cái giường lò[2] to, có thể nằm năm sáu người song song.

Trên giường nằm song song hai bé trai, một đứa khoảng bốn năm tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh mập mạp đáng yêu, một đứa khác mới khoảng hai tháng, sắc mặt xanh trắng, môi hơi thâm tím, hô hấp khó nhọc, có chút ốm yếu.

Cậu đi đến chỗ đứa bé lớn hơn, nhẹ nhàng sờ trán em trai, lấy tay sờ thấy đứa nhỏ ngủ ra mồ hôi nóng, nhìn bộ dáng ngủ say đáng yêu kia, cố gắng khắc sâu vào đáy lòng, ánh mắt phiếm hơi nước, tứ thẩm theo vào cũng đỏ vành mắt xoay đầu.

Dùng sức trừng mắt, đứng lên, gấp gọn bảy tám bộ quần áo mới vào trong gói đồ, cột vào cùng cái rổ, rồi cẩn thận mặc quần áo đeo giày mũ vào cho em trai, đứa nhỏ ngủ rất sâu, chỉ hơi giật giật. “Tứ thẩm, quần áo này đều là mẹ cháu làm, cho dù mặc không vừa cũng để cho nó làm kỷ niệm. Còn bánh bao này là món nhị oa thích ăn nhất, nếu nó tỉnh, thím liền dỗ nó ăn một chút.” Cậu ôm lấy em trai, cẩn thận bế giao vào tay tứ thẩm. Khẽ kéo góc áo đứa nhỏ, “Đi thôi, đợi lát nữa nó tỉnh lại mất.”

Tứ thẩm thở dài “Được rồi, cháu yên tâm đi, đừng khổ sở nữa.” Thật là, đang vui vẻ là người một nhà, sao giờ lại thành như vậy? Tứ thẩm không dám ở lâu, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Ngọc Khê bước nhanh hai bước, nhìn tứ thẩm ra khỏi đông phòng, đỡ khung cửa ngồi xuống, cắn răng đè nén tiếng khóc, khí lực trên người bỗng chốc thoát đi như nước chảy, quỳ gối trước cửa mà khóc nức nở, tim như bị đao cắt.

“Ca ca”

“Ca ca” Cũng không biết trải qua bao lâu tới mức hai mắt sưng đỏ, Lâm Ngọc Khê dường như nghe thấy tiếng em trai gọi, bỗng chốc đứng lên.

“Ca ca” là tiếng nhị oa gọi.

“Ca ca, em không đi, hu hu buông ta ra…. em không đi…. Ngươi bỏ ta ra… trứng thối.”

“Trời ạ, cháu đúng là xú tiểu tử cầm tinh con cún”

“Ca, đừng bỏ rơi em, ca, đừng bỏ rơi em, ngươi buông ta ra huhu, ca” Mỗi tiếng khóc kêu của em trai giống như tiếng sấm nổ thẳng vào tai cậu, em trai bám cửa không ngừng khóc thét, tứ thẩm đằng sau cố gắng kéo nó ra.

“Ca… em sẽ nghe lời… anh đừng bỏ rơi em anh ơi…. huhu” đứa nhỏ giắt cổ họng khóc thét lên.

“Oành..” Cậu đẩy mạnh cửa phòng, chạy ra ngoài, nhị oa co chân, tránh khỏi tứ thẩm chạy vào sân. Bỗng chốc bổ nhào vào lòng Lâm Ngọc Khê gắt gao ôm cậu.

Chân Lâm Ngọc Khê mềm nhũn ôm em trai ngồi trên đất, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh sai rồi anh sai rồi.” Đây là em trai mình mà, làm sao có thể bỏ được.

Tiểu bất điểm trong phòng giống như cũng cảm nhận được tâm tình hai anh trai, khóc lên như mèo con.

“Việc này ầm ĩ quá, cháu xem, ầm ĩ như vậy giải quyết thế nào đây. ” Tứ thẩm từ đằng sau thở hổn hển, nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau khóc rống, bối rối không biết làm sao. Chị vừa ôm nhị oa còn chưa tới cửa thôn, đứa nhỏ này đã tỉnh, cũng không biết nó lấy đâu ra sức lực, khóc hô tránh ra, xuống đất liền chạy trở về, chờ chị vất vả đuổi theo, lại bị nó cắn cho một cái, nhìn hai đứa nhỏ, việc này xem như thất bại, chị cũng không nhẫn tâm chia rẽ hai anh em.

“Tứ thẩm, thật xin lỗi, khiến thẩm vất vả một hồi” Lâm Ngọc Khê mang theo xin lỗi, trong lòng lại gắp gao ôm đệ đệ, tiểu gia hỏa vươn đầu ra từ trong lòng anh trai, hung hăng trừng mắt nhìn tứ thẩm. Nó mang thù rồi nha.

Tứ thẩm thở dài, “Quên đi, thẩm cũng không muốn làm ác nhân, giỏi thật, kém chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt của ta rồi.” Nói xong còn khoa tay múa chân giơ tay, bên trên còn có mấy dấu răng non cực kỳ rõ ràng.

Lâm Ngọc Khê ngượng ngùng cười cười, “Thật là tăng thêm phiền toái cho tứ thẩm, thẳng hai mau xin lỗi tứ thẩm.” Cậu vỗ vỗ cái mông nhỏ của đệ đệ.

Tiểu hài tử xoay người “Mới không đâu, ai bảo bà ấy muốn đưa em đi, trứng thối.”

Vùi đầu nhỏ vào lòng ca ca, nói gì cũng không chịu chui ra nữa.

“Thôi thôi, nói nữa nhị oa lại ghi hận ta.”

“Thẩm thấy vậy thì thôi đi.”

“Ai, nhìn bộ dạng tiểu tử này, cho dù có đưa đi cũng nhất định chạy về. Được rồi, thẩm về đây, về sau trong nhà có chuyện gì cứ nói, còn bên kia thẩm sang nói chuyện lại. Đáng tiếc.” Nhà kia cũng là người tốt, về sau anh em ba đứa nhỏ sợ sẽ khó khăn. Tứ thẩm thở dài đi ra ngoài, thấy cậu muốn ra tiễn, liền giơ tay, “Cháu đừng đi, trông chừng hai đứa nhỏ đi.”

“Thẩm mang theo cả bánh bao, mang về cho Sơn tử ăn.” Lâm Ngọc Khê cầm rổ đưa tới tay tứ thẩm.

“Thẩm không cần, các cháu giữ lại mà ăn. Cũng không dễ dàng gì.” Tứ thẩm bước nhanh ra ngoài.

Bên này thì bị nhị oa lôi kéo làm chậm hai bước, bên kia đã ra khỏi sân.

Ôm nhị oa ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trong lòng bỗng chốc thỏa mãn, trước kia suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng để em trai đi theo mình sẽ chịu khổ, hơn nữa thân thể em út, gánh nặng đè nặng lên vai cậu, tứ thẩm lại nói nhà đó tốt, nhị oa cũng không phải chịu khổ, nên tự tiện cho là đúng, lại không để ý đến cảm nhận của em trai , đến lúc phải tách ra lại không cách nào dứt bỏ được, bây giờ yên tĩnh một chút, tất cả những do dự đau khổ trước kia đều biến mất.

“Ca, về sau em sẽ nghe lời, em không ăn thịt nữa, anh hứa với em nhé.” Trong lòng tiểu gia hỏa cực kỳ cảm giác không an toàn, muốn ca ca cam đoan. Cố ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc có chút sưng đỏ, trong mắt tràn đầy bất an.

Nước mắt cậu lại chảy ra “Ừ, anh không bao giờ rời khỏi em nữa. Anh sẽ nuôi sống các em. Chúng ta sẽ sống thật tốt.” Đả kích liên tiếp khiến nam hài mới 12 tuổi bỗng chốc trưởng thành.

Chú thích

[1] Bếp lò (灶坑) Đây là từ ngữ địa phương chỉ bếp để nhóm lửa nấu cơm của những hộ nhà nông ở phía Đông Bắc Trung Quốc, trước kia được đắp bằng đất, hiện nay người ta thay bằng xây gạch rồi trát xi măng xung quanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ