Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm trước cậu chỉ định làm thử, một ngày trước khi sang năm mới, Ngọc Khê làm thịt kho nhiều gấp ba những lần trước, năm cũ người mua rất nhiều, trời lạnh không sợ hỏng, còn có thể để ăn tết. Mà mới sang năm mới nên cậu không muốn đi lại nhiều.

Hôm nay Tam thẩm cũng muốn đi chợ, Ngọc Khê chỉ đành phó thác tam oa cho đại tỷ nhà Lục thúc. Trong thôn có thể giúp cậu trông đứa nhỏ chỉ có hai nhà.

Những nhà khác tuy rằng đối xử với Ngọc Khê Ngọc Hồ không tồi, nhưng không ai nguyện ý chăm sóc tam oa.

Hôm nay nhị oa cũng theo cậu đi chợ, một phần là mang bé đi mua quà cho bé, một phần là để bé giúp đỡ vài thứ. Hai ngày nay rất bận rộn, ngày mai Tôn gia không đưa thịt đến nữa nên giờ cậu rất rảnh rỗi, đáng ra không cần đi mua đồ nhưng cậu lại đặt Tôn lão nhị hai bộ lòng bò. Đến tết món này bán nhiều, cậu muốn giữ lại một ít để nhà ăn.

Đưa thịt kho đến cửa hàng của Minh Chí ca, thừa dịp chưa đông khách, Ngọc Khê dẫn nhị oa mua chút đồ tết, đồng thời lấy lòng bò rồi trở về tiệm. Hôm nay cửa tiệm rất bận rộn, Ngọc Khê cho nhị oa đi theo mình, bé cũng giúp đỡ bán hàng. Thịt kho thì không cần cậu ra tay, tẩu tử Minh Chí đã làm thành thạo, cậu giúp ngược lại còn chậm. Cậu đành đứng ở cửa giúp trông hàng hóa.

“Ca, em thấy có bán kẹo hồ lô, em mua một cái được không?” Nhị oa nhón mũi chân đứng trên tảng đá, ngửa đầu nhìn cậu trông mong.

Ngọc Khê lườm bé một cái rồi lấy năm hào trong túi ra, “Đi đi, mua xong nhanh rồi về.”

“Vâng.” Nhị oa nhận tiền, cười đáp lời, nhảy khỏi tảng đá vui vẻ đi mua kẹo hồ lô.

Vùng Đông Bắc này bán kẹo hồ lô đều đến tận thôn bán, thôn chỗ cậu quá xa, năm nay chưa thấy tới. Cũng không lạ nhị oa thèm ăn. Chờ bé về, cậu muốn mua thêm chút hạt dưa đậu phộng.

Đang nghĩ tới thì đột nhiên trên đường cái loạn lên, Ngọc Khê nghe âm thanh phát ra từ nơi vừa mới bán kẹo hồ lô, vừa quay người, lão Ngô cửa hàng bên cạnh hô to về phía cậu, “Đại oa, đệ đệ cháu bị đánh.”

Ngọc Khê vừa nghe thì đầu ông một tiếng nóng nảy, không dám dừng chân vội chạy đến, đợi chạy đến nơi, ánh mắt bỗng chốc sung huyết, lửa trong lòng phừng phừng bốc lên, nhìn nhị oa đang nằm trên mặt đất, một nam nhân ngoài miệng hùng hổ chửi thằng nhóc con không cha không mẹ, một bên dùng chân đá nhị oa.

Chỉ nghe hai câu này, Ngọc Khê rốt cuộc không nghe được gì nữa, ánh mắt đảo qua, lấy cái xẻng dựng trước một cửa hàng, không chút do dự vung mạnh vào kẻ đó.

Lưu Nhị đang đá hăng hái, đột nhiên nghe bên cạnh kinh hô, cơ hồ theo bản năng nghiêng người, đầu đột nhiên tối sầm, đỉnh đầu tê rần, trên mặt ẩm ướt.

Ngọc Khê lúc này không chút lý trí, vung mạnh xẻng vào đầu kẻ đó, người nọ không biết tại sao vội tránh cái xẻng nhưng vẫn bị một vết rách ở huyệt thái dương, chảy không ít máu.

“Cho mày đánh đệ đệ tao.” Ngọc Khê cũng không quản cái gì, trên tay không ngừng, lại vung xẻng, tiếp tục đánh vào người nam nhân.

Lưu Nhị bị đánh trở tay không kịp, hung hăng bị đập hai cái. Sau đó tiếp được, một quyền đánh vào mặt Ngọc Khê, làm cậu lảo đảo. Tiếp lại một cước đá cậu nằm xấp xuống đất.

Ngọc Khê loạng choạng đứng lên, không quản vết thương trên người, lại tiếp tục nhảy vào.

“Mày đồ ranh con, xem tao có đánh chết mày không.” Lưu Nhị là một tên côn đồ nổi danh nhưng chưa từng bị người nào đánh như vậy.

Thân thể Ngọc Khê đến cùng vẫn kém hơn Lưu Nhị, chỉ vài cái đã bị đánh ngã, mũi miệng đều chảy máu. Nhị oa ở bên cạnh khóc kêu, vừa rồi lúc cậu bắt đầu đánh nhau một đại nương bên cạnh đã vội túm bé sang một bên.

Ngọc Khê tuy rằng bị đánh trúng, nhưng không chịu thua, cơn tức trong lòng không tiêu được. Từ lần suýt mất nhị oa, trong lòng cậu đã coi hai đệ đệ như sinh mạng, cậu sống vì cái gì, không phải vì hai đệ đệ sao? Bắt nạt cậu thì được, bắt nạt em cậu nhất định không được. Cho nên tuy rằng bị đánh rất nhiều, trong lòng càng ngày càng tức, nhất là khi nghe thấy tiếng đệ đệ khóc.

Lại bị đá ngã, Ngọc Khê bỗng chốc đụng vào một quầy bán hàng, tùy tay vớ lấy một con dao, nhảy lên đâm về phía Lưu Nhị, sát khí trong mắt dọa Nhị Lưu nhất thời run rẩy, cả người sửng sốt, nếu không phải bên cạnh có người vội giữ cậu lại, một dao này của Ngọc Khê  có thể đâm chết hắn, cho dù như vậy, một dao này  cũng kịp cắt qua áo khoác lông dê của hắn, tạo một vết trên bụng, bỗng chốc chảy rất nhiều máu.

Người chung quanh nhìn ánh mắt con cả Lâm gia đỏ bừng và bộ dáng ngoan tuyệt không chút chùn tay đều bị dọa run rẩy. Lúc này Minh Chí vội chạy tới che trước mặt Ngọc Khê, đoạt lại con dao nhỏ trong tay cậu. Cũng có vài đồng hương quen biết kéo Lưu Nhị qua một bên.

Từ lúc đánh nhau đến khi dừng tay, tổng cộng không đến hai phút, người chung quanh đều bị đấu pháp không muốn sống này của Ngọc Khê dọa sợ choáng váng.

“Được rồi đừng tức giận nữa, em mau mang nhị oa về xem xét vết thương đi.”

Minh Chí không dám để Ngọc Khê ở lại, sợ hai người lại tiếp tục đánh nhau.

Nghĩ đến nhị oa, Ngọc Khê hoảng loạn tìm kiếm chung quanh, liền thấy nhị oa tránh khỏi tay người khác chạy đến bên cậu.

“Ca. Oa oa… ca, anh có đau không? Oa…” Nhị oa sợ hãi, vừa ôm Ngọc Khê vừa khóc.

Ngọc Khê xoay người, chỗ xương sườn rất đau, nhưng vẫn nhịn đau ôm nhị oa vào lòng, “Mau nín khóc, nói cho anh, em có bị đau không, để anh xem bị thương chỗ nào.”

Nhị oa lắc lắc đầu, “Em không đau.”

Lúc này chung quanh nhiều người, Ngọc Khê không có cách nào xem, bên kia Lưu Nhị vẫn dùng sức mắng chửi, vài nam nhân chung quanh kéo hắn sang một bên, xuyên qua đám người, Ngọc Khê nhìn thấy ánh mắt Lưu Nhị ngoan độc tối tăm, rùng mình rồi ôm nhị oa đi ra ngoài.

Đám người phía sau hơi rối loạn, Ngọc Khê không quay đầu, ôm nhị oa trực tiếp ra khỏi chợ. Ở đây có nhiều người như vậy, cậu thấy Tứ thúc cũng đi qua, Lưu Nhị dù thế nào cũng không đuổi theo được.

“Tẩu tử, đợi lát nữa chị nói với thúc một tiếng hộ em, em mang nhị oa về. Những thứ này trước nhờ chị. Ngày mai em đến lấy.” Tới trước cửa hàng nói một tiếng với tẩu tử.

“Em trước tiên cứ vào đây nghỉ ngơi chút đi, chị thấy trên người em đầy vết thương, để chị mang em đến trạm xá bôi thuốc.”

“Không cần đâu ạ, em đi trước, vừa vặn có xe.”

“Vậy em chú ý một chút, ngày mai đừng đến nữa, chị bảo anh em mang các thứ về cho em.”

Ngọc Khê gật gật đầu, “Vậy đành làm phiền tẩu tử.” Hiện tại cậu rất đau, chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Không dám buông nhị oa ra, Ngọc Khê vất vả ôm đệ đệ đến chỗ đợi xe.

Ngũ thúc vừa thấy hai anh em, “Đây là có chuyện gì? Ai đánh?”

Ngọc Khê tùy tay sờ mũi, máu đã ngừng, chỉ là nhìn có chút dọa người. “Không có việc gì đâu ạ, Ngũ thúc cứ đưa anh em cháu về đi.”

“Ai, vậy đi thôi.” Ông cũng không giống như mọi người. Kéo hai anh em đi lên, “Chúng ta đi mau, hai đứa đắp cái chăn lên.”

Ngọc Khê đưa lưng về phía Ngũ thúc, để nhị oa ngồi trong lòng mình, “Trên người còn đau không, đá vào đâu?”

“Không sao ạ, chỉ bị một cước vào bụng. Không đau.” Nhị oa nhìn khuôn mặt bầm tím của ca ca, nước mắt liền xoạch xoạch rơi.

“Sao thế, có phải chỗ nào đau không?”

Nhị oa lắc lắc đầu, “Còn chưa đau bằng lần trước em bị ngã từ trên cây xuống đâu.” Vội vàng lau nước mắt, Ngọc Khê đưa tay xem xét trên người bé. Ở nơi này không có phòng khám. “Ngũ thúc chúng ta đi mau đi, cháu muốn để Lục thúc xem nhị oa.”

“Được rồi. Cháu mau đắp chăn lên, Đừng để bị đông lạnh.”

Ngọc Khê ôm nhị oa, dùng chăn bọc nhị oa kỹ lưỡng. Trên xe trượt tuyết chỉ có ba người họ, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, đường bị chặn nhưng tốc độ vẫn nhanh. Nửa giờ đã vào thôn. Ngũ thúc trực tiếp thúc ngựa chạy đến nhà Lục thúc.

Lâm An đang thu thập con mồi vừa săn, chợt nghe lão ngũ gọi to, liền đi ra, “Sao thế anh?”

“Em mau xem hai đứa nhỏ này, ở chợ bị người ta đánh.”

“A, ai dám động vào người Lâm gia chúng ta.” Lâm An suýt nữa thì phát hỏa, tiếp liền nhìn hai đứa nhỏ, hóa ra là tiểu tử nhà Lâm Thái phía Tây thôn.

Lâm An nhìn cháu trai mặt bầm tím, không có động tĩnh ngồi phía kia, đưa tay kéo chăn bông ra, đứa bé đang nằm trong lòng ca ca cũng không có động tĩnh. “Không tốt.” Lâm An nhất thời nóng nảy. Vội đưa tay bắt mạch, bé chỉ đang ngủ, đứa lớn thì ngất đi thôi.

“Sao thế này.” Lão ngũ cũng choáng váng. Sao lại không có động tĩnh gì thế này.

“Ngũ ca, anh bế đứa nhỏ vào Đông phòng trước đi, một lát sau đi ra, hai ta đưa đứa lớn này vào, tiểu tử này hôn mê, không biết thương thế thế nào.”

Lão ngũ đỡ nhị oa chưa kịp đi tới cửa, vợ lão lục liền ra khỏi phòng, “Sao thế này?” Trên mặt tuy rằng kỳ quái nhưng vẫn nhanh nhẹn tiếp nhận nhị oa.

Lão ngũ và lão lục Lâm An cùng nhau cẩn thận nâng Ngọc Khê đặt lên giường ở Tây phòng.

Hai người phối hợp cởi quần áo Ngọc Khê, nhất thời hút ngụm khí lạnh, trên người đứa nhỏ xanh xanh tím tím, toàn bộ nửa người trên không một chỗ nào lành lặn. Lâm An kiểm tra một chút, vết thương nhiều, xương sườn còn bị gãy một cái. May mà đứa nhỏ này mệnh lớn, xương sườn không đâm vào phổi.

“Thật là, anh thấy nó còn ôm nhị oa, không ngờ lại chịu thương tích lớn như vậy.” Lão ngũ cau mày, “Kẻ nào hạ thủ ngoan độc như thế.”

Lâm An chỉnh lại xương cốt cho cậu, rồi cầm thuốc mỡ tự mình điều chế bôi cho cậu.

“Em xem nhị oa cũng bị thương, em thấy nội tạng có sao không” Lúc vợ lão Lục cởi áo khoác của nhị oa ra, đứa nhỏ này cứ trốn tránh, chờ xốc hết quần áo ra thì thấy, trên bụng cũng một mảng xanh tím.

“Nó không có chuyện gì, qua hai ngày là tốt, anh bôi cái này lên cho nó.”

Vừa chữa xong cho hai anh em Ngọc Khê, chợt nghe đến tiếng chó sủa to trong viện, tiếp có người vào Đông phòng, rất nhanh đi tới, hóa ra là lão tam theo sau là Minh Chí nhà lão Tứ.

“Thế nào?” Lão tam vừa vào phòng liền hỏi.

“Xương sườn gãy một cái. Trên người đều là ứ thương.”

Lão tam xốc chăn lên nhìn qua. Vốn đã đủ dọa người, giờ lại bôi một tầng thuốc mỡ màu đen dùng vải bố bó lại, toàn bộ thân trên đều kín mít.

“Minh Chí rốt cuộc là sao lại thế này?” Minh Chí vội vàng xử lý việc rồi lại đánh xe đến, chưa kịp nói rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ