Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh, em muốn đi tiểu.” Ngọc Khê đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe thấy tam oa nói nhỏ, cúi đầu thì thấy tiểu tử này còn không thèm mở mắt. Vội lấy một cái bô nhỏ từ trong ba lô, một tay nâng tam oa dậy, một bên đặt bô vào, “Xuỵt xuỵt ——” bên này thổi kèn, bên kia tam oa bắt đầu đi tiểu.

“Anh, đưa cho em đi, em cũng muốn đi toilet.” Nhị oa ra khỏi chỗ ngồi.

“Em nhớ cẩn thận một chút, đừng bị lạc.” Ngọc Khê dặn dò một câu.

Nhị oa tiếp nhận cái bô nước tiểu của tam oa rồi đi toilet. Chỗ bọn cậu cách toilet rất gần, Ngọc Khê ngồi ở đây cũng có thể thấy.

Chắc tam oa ngủ ngon, một lúc sau xoa xoa ánh mắt nhìn bốn phía.”Xe lửa.”

“Ừ, xe lửa. Chúng ta đã lên xe lửa.”

Tiểu gia hỏa liền hưng phấn. Đứng trên chỗ ngồi ngó ra bên ngoài xem. Ngọc Khê giữ bé bên trong, tiểu gia hỏa đỡ cái bàn nhìn ngắm bên ngoài.

Chỉ một lúc sau nhị oa từ toilet về, bô nước tiểu đã xả nước, Ngọc Khê lấy giấy lau tay một chút.”Em trông tam oa một tý, anh đi lấy ít nước.”

Đến Cáp thị ngồi xe lửa mất hơn bốn tiếng, buổi tối hơn sáu giờ mới xuống xe. Nhị oa tam oa đều ngủ một giấc, lần đầu tiên ngồi xe lửa đều rất hưng phấn cho nên cũng không thấy mệt, Ngọc Khê tu luyện công phu tuy còn chưa luyện đến nơi đến chốn, nhưng vẫn khỏe hơn người bình thường không ít, hơn nữa hai loại công pháp phối hợp, các phương diện về tinh thần đều nhạy bén hơn người thường, thiên nhất đồ phổthiên về rèn luyện cho thân thể hơn công pháp khác, sức mạnh tốc độ và độ mẫn cảm đều tăng mạnh, tuy mới luyện thành năm động tác, nhưng ngũ cảm linh mẫn rất nhiều, tình huống ở chung quanh đều hiểu rõ trong lòng, chăm sóc cho hai đệ đệ cũng dễ hơn, không bị vướng chân vướng tay nữa.

Còn hai hành khách đối diện, một đường quan sát, trong lòng nghĩ ba đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, đứa lớn thì quản lý sự tình gọn gàng ngăn nắp, hai đứa bé nhu thuận nghe lời, còn tiểu bất điểm kia nữa, nhỏ như vậy mà không khóc không náo, thập phần nghe lời. Còn tiểu ca ca vẫn còn nhỏ lại có thể giúp anh trai lớn chăm sóc đệ đệ. Không cần người lớn phải quan tâm.

Bọn họ lại không biết, nhị oa tuy nhỏ nhưng rất thấu hiểu, cha mẹ mất sớm, gia đình suýt sụp đổ, sau này nhờ chuyện của Lưu Nhị, nhị oa đã sớm hiểu chuyện. Bé ỷ lại vào anh trai đã vượt qua hết thảy, hoặc là nói bé đã đưa tình cảm dành cho cha mẹ chuyển hết lên người anh trai. Cho nên bé nguyện ý nghe lời anh trai, như vậy cả nhà bé sẽ luôn luôn ở cùng nhau. Về phần tam oa, có thể do ảnh hưởng của trái tim, tam oa rất ít khó cũng rất ít cười lớn, mà cũng không thể chơi đùa mạnh. Khuyết thiếu sự hoạt bát so với những đứa nhỏ cùng tuổi. Ngọc Khê rất ít khi nhìn thấy bé chạy nhảy chơi đùa. Thế nên trong mắt người khác bé cực kỳ nhu thuận. Nhưng sự nhu thuận luôn làm người ta xót xa.

Đến Cáp thị xuống xe, Ngọc Khê lưng địu tam oa tay dắt nhị oa mang theo bao lớn bao nhỏ làm người qua đường đều thấy kỳ lạ.

Dời khỏi nhà ga. Có chút mờ mịt.

Chỉ một lát sau cậu sửa sang lại tâm tình, kéo nhị oa đi ra ngoài. Bên ngoài nhà ga có rất nhiều biển xe, Ngọc Khê dựa theo lời Minh Chí ca dặn cậu tìm cái xe số 1. Trên biển có 6 điểm đến thì điểm đến thứ nhất là bệnh viện trực thuộc. Lôi kéo nhị oa lên xe. Người trên xe không ít, có điều vừa lên xe, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi liền đứng lên, ý bảo cậu ngồi xuống. Ngọc Khê gật đầu cảm ơn. Cũng không tháo tam oa xuống, tiểu gia hỏa ôm cổ Ngọc Khê, ánh mắt nhìn chung quanh, rất có tinh thần. Ngọc Khê để nhị oa ngồi trên đống hành lý. Bé rất hiếu kỳ với chung quanh, thế nhưng vẫn nhớ bám chắc anh trai không buông ra.

Nếu một năm trước ai nói với cậu cậu dám đi thành phố lớn, cậu cũng không tin, lúc cha mẹ còn sống Ngọc Khê ngay cả lên huyện cũng chưa dám đi một mình, hiện giờ lại mang theo hai đệ đệ đi đến nơi đất lạ. Trong lòng không có một chút sợ hãi.

Nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh trôi như nước, Ngọc Khê nghĩ có lẽ từ buổi tối ngày ba mươi năm trước đó thì tất cả nỗi sợ hãi của cậu đã biến mất. Đồng thời thời thơ ấu của cậu cũng tan biến theo, chỉ còn lại một Ngọc Khê nỗ lực nuôi sống gia đình. Cậu cũng không biết, từ khi qua năm cũ, khí chất cả người đã thay đổi, thiếu đi sự ỷ lại như đứa nhỏ khác, thêm phần ổn trọng, nguyên nhân vì như thế nên tam thúc tam thẩm đối với việc cậu một mình tự mang theo đệ đệ xuất môn cũng không ngăn cản nhiều, bọn họ đã không thể coi Ngọc Khê là đứa nhỏ nữa. Nhân sinh của cậu đã bắt đầu, không cần người ngoài can thiệp quá nhiều.

Xuống xe ở bệnh viện trực thuộc Y đại, Minh Chí thông qua một người bạn đồng học đã hỏi thăm qua nơi này là bệnh viện tối nhất Cáp thị. Ngọc Khê đứng ở sân ga nhìn chung quanh một chút, rất nhanh tìm được nhà trọ Lam Thiên bên cạnh bệnh viện, nhà trọ này cũng do bạn học Minh Chí giới thiệu, nếu không phải Ngọc Khê không xác định khi nào thì đến nơi, hắn sẽ nhờ bạn học tới đón.

Thấy nhà trọ rồi, Ngọc Khê kéo nhị oa qua đường cái.

Nhà trọ này là một nhà trọ trung cấp thấp hơn khách sạn, giá coi như rẻ tiền, có điều Ngọc Khê thấy vẫn rất sang trọng, Ngọc Khê đứng trước bàn lễ tân, nhìn trên mặt bàn ghi có phòng bốn người, phòng tiêu chuẩn, phòng thương vụ. Tiện nghi nhất là phòng bốn người, mười đồng một ngày, phòng tiêu chuẩn, ba mươi mốt đồng một ngày, phòng thương vụ năm mươi mốt đồng một ngày.

“Cậu bạn nhỏ tìm nơi dừng chân à? Cha mẹ của cháu đâu?” Bà chủ nhà trọ thấy một tiểu hài tử mang theo hai bé nho nhỏ, thấy kỳ lạ. Ba tiểu hài tử tuy rằng ăn mặc giống nhau, giống như từ nông thôn mới ra, nhưng rất dễ thương làm người ta thích.

“A di, chúng cháu muốn ở trọ.” Ngọc Khê đặt hành lý xuống.

Bà chủ vừa nghe, “Chỉ có các cháu ở trọ? Cậu bạn nhỏ, sao một mình các cháu ở trọ được, muốn ở trọ chỗ chúng ta phải có giấy chứng nhận.” Bọn họ đây chính là nhà trọ chính quy, bởi vì gần bệnh viện trực thuộc, buôn bán khá tốt.

“Cháu có giấy chứng nhận.” Ngọc Khê nói xong lấy trong áo bành tô ra giấy chứng minh trong thôn, còn có hộ khẩu của ba anh em cậu.

Bà chủ nhận lấy, nhất thời trợn tròn mắt, thật đúng là, hai trang đầu hộ khẩu là cha mẹ, nhưng đằng sau đều ghi chú rõ đã qua đời, sau đó là năm sinh của Lâm Ngọc Khê 1981. Tính toán đâu ra đấy mới mười hai tuổi. Kế tiếp Lâm Ngọc Hồ 1987, Lâm Ngọc Hải 1992. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy chủ hộ mười hai tuổi, cục công an địa phương nào cấp hộ khẩu vậy.

“A di, chúng cháu có thể ở đi.” Nhìn bà chủ có chút ngây dại cậu bèn ra tiếng hỏi.

Bà chủ đưa mắt từ hộ khẩu chuyển đi liền nhìn thấy ba đứa nhỏ tha thiết chờ mong nhìn bà, đừng nói chi ba đứa nhỏ còn rất dễ thương “Được, đăng ký được, ba đứa ở phòng tiêu chuẩn đi. Một phòng hai giường.”

Ngọc Khê gật gật đầu, phòng bốn người tuy rằng tiết kiệm tiền, nhưng không bảo đảm trong phòng sẽ có người khác, còn không bằng tốn hơn mười đồng tiền. Cùng đường mạt lộ, Ngọc Khê sẽ không tại thời điểm này mà tiết kệm chút tiền, bằng không bên ngoài còn đầy gian phòng có mười đồng. Không an toàn.

“Tiểu Hi cậu xem rồi đánh dấu, tôi dẫn bọn nó lên.” Bà chủ cầm chìa khóa đi ra quay qua một gian phòng hô một tiếng.

Ngọc Khê thu lại hộ khẩu và giấy chứng minh, lôi kéo nhị oa đi theo bà chủ lên lầu, bà chủ lúc đi ra còn giúp Ngọc Khê cầm hành lý. Nhị oa thấy bà chủ này trừ có chút ngốc ra thì vẫn khá là tốt nha.

“Các cháu ở phòng này, bên này là hai phòng liền nhau, bác ở bên trong phòng kia, các cháu nếu có chuyện gì thì tìm bác. Trong phòng có vòi sen, đợi lát nữa bác bảo tiểu Hi giúp cháu chuyển một chút, kê hai cái giường song song sát vào nhau, ba anh em ngủ vừa vặn.” Bà chủ nói xong, lại chui đầu ra khỏi cửa phòng thăm dò hô, “Tiểu Hi đi lên một chút.”

“Bà chủ có chuyện gì, tôi đang bận chút việc.” Không đến một lúc sau liền nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ dưới chạy lên.

“Cùng tôi chuyển cái giường này một chút.”

“Được.” Hai người động thủ, Ngọc Khê cũng góp sức, ba người cùng nhau chuyển hai cái giường đến cùng nhau. Thế này thì ba anh em có thể ngủ thoải mái.

“Các cháu ăn cơm chưa?” Bà chủ lại hỏi một câu.

Ngọc Khê có chút ngượng ngùng, “Còn chưa ạ.”

“Bác nấu cho các cháu bát mỳ sợi.” Bà chủ cũng không đợi Ngọc Khê từ chối liền vui vẻ đi ra ngoài.

Ngọc Khê nhìn nhị oa nở nụ cười “Chúng ta gặp được người tốt rồi.”

Nhị oa a miệng vui sướng nhảy lên trên giường, nhảy tâng tâng.”Anh giường này êm thật.”

“Được rồi mau đứng lên, cởi áo khoác ra. Ở trong phòng lại kêu nóng.” Phòng ở không lớn, trừ hai cái giường, còn có một cái bàn tròn nhỏ dựa vào cửa sổ và hai cái sofa. Cửa sổ có một loạt sáu cánh quạt phả hơi ấm.Hơi sờ vào chút là phỏng tay.

Tam oa bị Ngọc Khê thả xuống dưới, đứng trên giường nhún nhảy, lần đầu tiên nhìn thấy một cái giường êm như vậy, chơi rất vui vẻ.

Ba người rửa tay và mặt, không một hồi bà chủ liền bưng khay lên đây. Mì sợi to, bên trên bỏ không ít miếng thịt bò, còn có chút cải dầu. Canh là nước tương sắc, nhìn thôi đã thèm. Mặt khác còn có một cái chén nhỏ, bên trong là mì sợi cực kỳ nhỏ, còn có thêm một quả trứng gà.

Ngọc Khê nhìn ba bát mỳ sợi mà trong lòng ấm áp.

“Cám ơn người a di, tất cả bao nhiêu tiền ạ?”

“Được rồi tiểu hài tử nói chuyện tiền nong gì, mấy bát mỳ này là bác mời các cháu ăn.” Bà trừng mắt nhìn cậu, tỏ vẻ có chút không vừa ý.

Ngọc Khê cười cười không nói gì nữa, nhị oa cười rồi nói một tiếng cám ơn a di với bà chủ. Tam oa thì không rõ tình huống, có điều cũng đi theo kêu một tiếng “Tạ – tạ —— a di” nói đến ngọng nghịu. Thật là làm người ta vui vẻ.

Bà chủ cười nhéo nhéo cái mặt nhỏ nhắn của tam oa, “Các cháu nhanh ăn đi.” Không trì hoãn ba đứa nhỏ ăn cơm liền xoay người đi ra ngoài.

Rất nhiều năm về sau Ngọc Khê cũng không nhớ được bộ dáng của bà chủ đó nữa, nhưng hương vị bát mỳ đó cậu luôn luôn nhớ mãi. Cho dù cậu làm lại cũng không cách nào thay thế được hương vị nhân tình trong đó. Mặc dù cậu thoạt nhìn thành thục lạnh nhạt thế nào thì thực sự cậu vẫn là một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ