Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Cáp thị đến Bắc Kinh phải đi mất gần 32 tiếng, bọn cậu ngồi trên xe khoảng một ngày rưỡi, ngày đầu tiên từ tám giờ sáng xuất phát, ngày thứ hai bốn giờ chiều mới xuống xe.

Ngồi trên xe đối với hai đứa nhỏ mà nói thật mới lạ, cả ngày vui tươi hớn hở, mệt thì ngủ một giấc, cũng không cảm thấy gian nan. Trên xe có nước ấm, bà chủ nhà trọ và Vương đồn trưởng đều mua cho không ít này nọ, trừ 5 túi sữa bột cho tam oa, còn mua cho cậu và nhị oa hai túi trà sữa, trà sữa vị mặn của tộc Mông Cổ, cực kỳ độc đáo. Ngoài ra còn mua đại liệt ba, xúc xích đỏ đặc sản thành phố Cáp Nhĩ Tân. Bốn hộp thịt, sáu túi mì ăn liền, mấy thứ này bỏ đầy một túi du lịch. Vương đồn trưởng giúp xách lên xe, Ngọc Khê mãi đến khi xe chạy rồi mới xem qua, không ngờ nhiều thứ như vậy.

Nhị oa ăn một lần cả 3 món liền thích hương vị này. Cậu cũng thấy không tồi, nhìn mấy thứ này thấy bản thân có chút sơ ý, từ trong nhà chỉ đem theo một bao bánh trái, một ít thịt, thế nhưng không nghĩ tới mua sữa bột cho tam oa.

Hơn mười một giờ đêm, xe không biết đến đâu thì dừng lại, nhị oa tam oa đều đang ngủ, cả toa giường nằm chỉ có bọn cậu, có điều Ngọc Khê cũng không đi ra hai cái giường khác kia nằm ngủ, chỉ dựa theo vé xe tìm đúng giường, nhị oa thích mới lạ, nằm tầng hai, Ngọc Khê và tam oa nằm dưới, dựa vào một bên ngồi, lui người ra bên ngoài, sợ tam oa rơi xuống đất.

Xe dừng lại cậu liền tỉnh, lần đầu tiên ngồi thời gian dài trên xe như vậy, cậu không dám có một chút sơ sẩy, thập phần tỉnh ngủ.

Cửa toa xe đột nhiên mở, Ngọc Khê đang dựa vào bên cửa này, đầu nghiêng một cái, đầu tiên là cảm giác được ánh sáng ngay sau đó lại tối lại, một người cao lớn đứng trước cửa. Người nọ dường như đang đánh giá tình huống trong xe, tiếp đi đến, Ngọc Khê ngồi thẳng người, trên người có chút cứng ngắc, kém một chút thì nhảy lên.

Người nọ đi vào không mang theo hành lý nào, bỗng chốc ngồi ở giường đối diện, sau đó đóng cửa lại, Ngọc Khê cảm giác trên người hắn mang theo lãnh khí, vội đưa tay dịch chăn cho tam oa, người nọ không có động tĩnh gì nhưng Ngọc Khê lại rõ ràng nghe được tiếng thở dốc kịch liệt cố gắng che giấu.

Lại dựa vào ngồi, Ngọc Khê dường như tùy ý đánh giá hắn. Người nọ rất cao, gần 1m9. Vừa rồi lúc đi vào chỗ ngồi còn phải hơi cúi thấp đầu. Đôi chân rất dài, khuôn mặt đường cong rõ ràng, đang nhắm mắt, tuổi tác Ngọc Khê không rõ, người này thoạt nhìn rất lạnh lùng, nói hắn hai mươi tuổi cũng được, mà nói hắn ba mươi tuổi cũng đúng. Có lẽ chờ hắn bốn mươi tuổi vẫn là như vậy. Năm tháng không để lại vết tích trên khuôn mặt.

Dường như cảm giác được Ngọc Khê đang đánh giá, người nọ đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Khê. Trong ánh mắt mang theo một chút mỏi mệt, một chút cảnh giác, còn lại chính là lạnh lùng.

Chỉ nhìn hai mắt, có lẽ thấy Ngọc Khê không có uy hiếp gì. Anh ta cứng ngắc nằm xuống. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở phần eo.

Mãi đến khi anh ta nằm xuống Ngọc Khê mới bắt đầu bồn chồn kinh hoàng, trước đó thân thể luôn luôn buộc chặt, có điều lúc này cậu không dám yên tâm nữa. Vừa rồi người đàn ông đó đứng ở cửa cậu đã ngửi thấy một hương vị quen thuộc. Mùi máu người. Không biết có phải ấn tượng của cậu quá mức sâu sắc hay không. Từ ngày ba mươi năm trước cậu cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tươi, huống chi hương vị trên người anh ta rất dày đặc.

Tuy rằng nam nhân luôn biểu hiện cực kỳ bình thường. Vào toa ngồi đến khi nằm xuống, thân thể hắn không phối hợp đúng. Người này bị thương.

Một đêm này Ngọc Khê không dám nghỉ ngơi hẳn hoi, cậu không dám thả lỏng. Hai đứa nhỏ đều đi toilet một lần, Ngọc Khê phát hiện nam nhân đó căn bản không ngủ. Một chút động tĩnh cũng làm anh ta cảnh giác như báo.

Hai tiểu gia hỏa rất hiếu kỳ với nam nhân đột nhiên xuất hiện này, nhị oa còn tốt, Ngọc Khê đi theo tiếp viên mượn máy đun nước siêu tốc về thì thấy tam oa hai tay chống dựa vào cái bàn gần cửa sổ nhìn chằm chằm nam nhân kia, người nọ cũng nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa. Nghe tiếng cửa phòng mở, một lớn một nhỏ đều quay đầu nhìn. Ngọc Khê nhịn không được nở nụ cười.

Người này hẳn không phải là người xấu, tuy rằng rất nguy hiểm. Hắn hẳn là có súng, ở trong nước không có người nào dám quang minh chính đại mang vũ khí lên xe lửa, trừ phi hắn ta mang vũ khí là hợp pháp.

Trước pha sữa bột cho tam oa, lại dùng cặp lồng cơm nấu cho nhị oa mì ăn liền. Trong xe nhất thời tràn đầy mùi mì ăn liền.

“Ăn ăn, em cũng ăn.” Uống nửa chai sữa, tam oa lại đưa mục tiêu nhắm đến mì ăn liền của ca ca. Nhị oa dùng chiếc đũa cuốn một sợi mì đút cho bé, tam oa ăn xong, lại tha thiết mong chờ, một đứa ăn một đứa đút vui đến quên trời quên đất.

Ngọc Khê dùng cái cốc tráng men cậu mang theo cho nước sôi vào, pha một cốc trà sữa, nhìn nam nhân đối diện đang nhắm mắt, suy nghĩ một chút liền đẩy sang bên kia, “Anh cũng ăn chút đi.” Nam nhân mở to mắt, nhìn Ngọc Khê. Ngọc Khê có chút không biết làm sao, “Ừm, tôi thấy anh không mang cái gì cả.”

Nam nhân gật đầu một cái, ngồi dậy, khuôn mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng. Đi ra ngoài một hồi trở về, trên tay có chút ướt đẫm, Ngọc Khê mượn cho hắn cái khăn lông, lại lấy đại liệt ba và xúc xích đỏ trong túi đẩy sang bên kia.

Nam nhân có lẽ thật sự quá đói bụng, ăn hết đại liệt ba còn xử lý hai miếng lạp xườn, một cốc trà sữa lớn. Tam oa ăn mấy miếng mì ăn liền, liền đứng đối diện nhìn hắn. Cái miệng nhỏ nhắn một hồi liền chảy nước miếng, nam nhân bẻ cho bé một miếng bánh mì nhỏ. Tiểu gia hỏa vội cho vào miệng.

“Không cho bé ăn được, buổi sáng ăn quá nhiều rồi.” Ngọc Khê ngẩng đầu nhìn, vội ngăn cản. Vừa rồi tam oa ăn gần hết một túi mì ăn liền rồi.

Tam oa cũng không phải muốn ăn, ngậm miếng bánh mì trong miệng không nuốt.

Ăn cơm xong, khí sắc của nam nhân tốt hơn rất nhiều, cả người dường như có tinh thần hơn. Nhưng đến hơn mười giờ sáng, mặt nam nhân bỗng nhiên ửng hồng một cách mất tự nhiên. Không ngồi vững đụng vào bàn cơm.

“Anh sốt rồi.” Ngọc Khê nhìn nam nhân cố đứng lên dùng sức lắc lắc đầu. Cậu đưa tay sờ trán hắn, thật nóng. Nam nhân né một chút rồi không né nữa, rõ ràng trạng thái thân thể không tốt.

“Tôi có thuốc hạ sốt. Anh uống một chút đi.” Vì phòng ngừa tam oa cảm mạo phát sốt, Ngọc Khê luôn tùy thân mang thuốc. Lúc rời khỏi Cáp thị cũng mua thêm không ít thuốc để tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Người nọ thấy Ngọc Khê lấy ra một cái túi, bên trong có vài loại thuốc, chẳng những có thuốc hạ sốt, còn có thuốc cấp cứu. Thậm chí còn có thuốc tiêm. Có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, “Cậu biết tiêm?”

Ngọc Khê gật đầu.

“Tiêm cho tôi một liều giảm nhiệt.” Khương Sâm không ngờ vận khí mình tốt như vậy. Thật sự nếu không giảm nhiệt, có lẽ hắn không kiên trì được đến nơi. Trên xe tuy rằng có lẽ có thuốc cấp cứu, nhưng hắn không muốn mạo hiểm. Chỉ cần chưa đến nơi, tất cả vẫn còn có khả năng phát sinh. Cho dù hắn có bí mật đi lại.

“Thử sợ bị dị ứng.” Thuốc này là tam oa dùng thừa lại từ mấy tháng trước. Lúc cậu rời nhà nên mang theo.

“Không sao, tôi không bị dị ứng.” Nam nhân mày cũng chưa nhăn.

Ngọc Khê suy nghĩ nửa ngày vẫn không động thủ.

“Cậu cứ tiêm đi. Có vấn đề không cần cậu phụ trách.”

Ngọc Khê thật muốn trợn trắng mắt, cậu không phải sợ phụ trách được chưa. Thứ này mà hơi sai lầm sẽ xảy ra án mạng đó.

“Nếu không để tôi tự tiêm.” Nam nhân nói xong cầm lấy ống tiêm. Lúc này hắn dùng tay trái. Lúc trước ăn Ngọc Khê liền phát hiện, tay phải người này không di chuyển nhiều, toàn bộ thân thể bên phải cũng không linh hoạt.

“Để tôi.” Ngọc Khê có chút hối hận. Thực không nên chen miệng vào.

Tam oa thấy Ngọc Khê cầm lấy ống tiêm duy nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc nhăn như mướp đắng, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được. Tiếp nước vòng quanh rồi đỏ lên, chuẩn bị nhếch miệng khóc.

“Đừng sợ, không phải tiêm cho em.” Nhị oa thấy vậy, vỗ đầu nhỏ của bé an ủi một chút, tam oa vừa nghe, mắt nhỏ trừng trừng, nhìn đại ca nhà mình giống như không hướng về phía mình, nhất thời cao hứng, nước mắt cũng không có, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra, bỗng chốc đứng lên, ngưỡng cổ xem, Khang Sâm thế nhưng từ trong mắt đứa nhỏ kia nhìn thấy vui sướng khi người gặp họa.

Ngọc Khê đương nhiên biết tiêm. Trước đó tam oa cảm sốt một lần, mỗi ngày đều phải truyền nước biển, thôn bọn họ có bác sĩ, có điều mỗi lần tiêm đều phải đến nhờ, người đó tiêm có đôi khi phải đâm hai ba lần vào tam oa mới đúng mạch, Ngọc Khê cực kỳ đau lòng. Sau này liền lấy cớ sợ người ta phiền toái để đi theo người ta học tiêm. Đừng nói tay nghề cậu chính xác hơn người kia nhiều. Tiêm vào chính tay mình thì một phát là chuẩn. Nhưng cậu lo lắng tam oa nên không thử tiêm cho bé bao giờ. Cậu tuổi còn nhỏ, ai cũng không biết cậu biết tiêm, cũng không tìm đến cậu, tính toán thì nam nhân này là đối tượng đầu tiên cậu tiêm cho.

Khang Sâm thấy thiếu niên cầm kim tiêm không thuần thục lắm, có chút hối hận, hay là để mình tự tiêm đi. Tuy rằng tay trái có chút không tiện, nhưng so với tiểu tử này đáng tin hơn. Chỉ là không đợi hắn mở miệng, tiêm đã chui vào.

Về sau mỗi lần Khang Sâm nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, đều nhịn không được muốn cười. Hắn là người cảnh giác, thế nào lại đột nhiên tin tưởng một đứa nhỏ, chẳng những ăn đồ cậu cho, còn để cậu tiêm giúp, cậu còn là một đứa trẻ, không hiểu sao lại làm hắn tín nhiệm. Có lẽ đây là cái gọi là duyên phận.

Mà Ngọc Khê cũng cực kỳ kỳ quái, vì sao mình vốn rất phòng bị nam nhân nguy hiểm lại biến thành giúp đỡ thế này. Thế nhưng cũng tin rằng hắn sẽ không làm hại bọn họ. Sự tín nhiệm của con người thật sự là kỳ quái.

Không biết là thuốc có hiệu quả hay tố chất thân thể nam nhân rất tốt, một ngày kế tiếp, hắn đều giữ được trạng thái thanh tỉnh. Giữa trưa lại ăn chực Ngọc Khê một bữa cơm, ăn mất của bọn cậu hai hộp thịt.

Bốn giờ chiều Ngọc Khê thu thập hành lý xong, cột tam oa vào trên người, nhiệt độ không khí ở thủ đô ít nhất phải cao hơn 10 độ ở Cáp thị. Xe lửa dừng lại, Ngọc Khê không muốn chen chúc với đám người, cho nên đợi một hồi.

Xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài sân ga, thế nhưng có vài quân nhân đang đứng vác súng trên vai, còn có một chiếc xe cứu thương. Chờ cậu mang theo hai đệ đệ xuống xe, vừa vặn nhìn thấy nam nhân ở cùng toa xe với bọn cậu nằm trên cán đang nói gì đó với một quan quân bên cạnh.

Khang Sâm xuống xe lửa đã được người của cục bảo vệ, rồi bị kéo lên xe cứu thương, vội vã đem văn kiện quan trọng giao cho cấp trên, hắn chưa kịp cáo biệt với ba tiểu gia hỏa kia, nằm trên cáng nhìn ba anh em đi xa, trong lòng có chút tiếc nuối. Không biết còn có thể gặp mặt nữa không.

Chú thích

 

Đại liệt ba là loại bánh mì lớn (liệt ba là phiên âm tiếng Nga có nghĩa là bánh mì) truyền từ Russia, là đặc sản của Cáp Nhĩ Tân. Loại bánh mì này có hình tròn, nặng khoảng 5 cân (1 cân = 1/2kg), hương vị truyền thống của Châu Âu.


Xúc xích đỏ Cáp Nhĩ Tân của tỉnh Hắc Long Giang: Hắc Long Giang là một trong những tỉnh lạnh nhất ở Trung Quốc nên người dân địa phương thường ăn rất nhiều thịt và bánh mỳ Nga, các món ăn thì đều là kho hoặc chiên. Đầu thế kỷ 20, các thương nhân Nga mang xúc xích thịt lợn hun khói qua biên giới vào Cáp Nhĩ Tân, từ đó món ăn này trở thành đặc sản của thành phố. Xúc xích của Cáp Nhĩ Tân được pha thêm hương vị tỏi và hạt tiêu đen, ăn cùng bánh mỳ và bia Cáp Nhĩ Tân là hợp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ