Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân sinh như một vở hí kịch, Ngọc Khê thật không ngờ tại một nơi cách xa hơn một ngàn km ngoài ý muốn tìm được người cậu tưởng như đã chết, đến cả Vương đồn trưởng ở Cáp thị cũng không ngờ mình một lần nhiệt tâm lại giúp bọn họ đoàn viên, Ngọc Khê rất cám ơn bà chủ nhà trọ đó, nếu không nhờ bà nhiệt tâm, có lẽ vĩnh viễn cũng không có sum vầy.

Ba anh em Ngọc Khê được cả nhà cậu hoan nghênh, Trương gia vốn dòng dõi thư hương, cha là giáo sư đại học, mẹ là nghệ nhân đàn cổ. Trương Chí Huy tốt nghiệp đại học quân y, Trương Hàm vốn cũng định thi vào đại học sư phạm hoặc trường y. Nhưng do kiếp nạn đó mà thay đổi tất cả, hai lão nhân thân thể không tốt qua đời cách nhau hai năm, Trương Chí Huy đi Tây Tạng, Trương Hàm đến đông bắc, cách biệt muôn trùng.

Trương Chí Huy và em gái rất thân thiết, lúc trước em gái mất tích lại là sau khi nhận tin tức của hắn, mang theo áy náy trong lòng, Trương Chí Huy luôn không thể tha thứ cho bản thân, mấy anh em Ngọc Khê xuất hiện, coi như hắn có an ủi, hắn và vợ Lệ Hoa chỉ có một đứa con gái, hiện tại đang học cấp 3. Triệu Lệ Hoa đương nhiên càng yêu quý mấy đứa nhỏ, một phần vì đây là con của người bạn thân nhất của cô, về phần khác đây là cháu ngoại trai của chồng, bởi vì bọn cậu  xuất hiện mà khúc mắc của chồng cô rốt cục hóa giải. Cho dù là phương diện nào cô cũng rất vui.

Đã nhiều ngày cô trừ việc lên lớp, thời gian khác đều đặt trên người mấy đứa nhỏ, cùng các bé đi bệnh viện, mua quần áo giày dép cho đứa nhỏ, làm một ít đồ ăn dinh dưỡng. Sự cẩn thận chăm sóc đó làm Ngọc Khê nhị oa lại cảm giác được tình mẹ ấm áp, mà tam oa càng thích mợ luôn có thể làm các loại đồ ăn thơm ngon. Tuy rằng bé không biết ý nghĩa hai chữ này thế nào.

Trương Chí Huy rất để bụng chuyện bệnh tình tam oa, chuyên tham khảo một vài giáo sư quyền uy trong bệnh viện, tình huống thân thể tam oa là có thể làm phẫu thuật. Bởi vì có quan hệ với Trương Chí Huy, bệnh viện tổ chức các chuyên gia hội chẩn. Trải qua vài ngày thảo luận hơn nữa quan sát bệnh tình đứa nhỏ, xác định phương án phẫu thuật.

“Ngọc Khê, cháu yên tâm, Hồ giáo sư là bác sĩ giỏi nhất ở phương diện này, ông ấy đã thành công hoàn thành rất nhiều ca bệnh. Tình huống của tam oa tốt hơn nhiều đứa nhỏ khác, xác xuất phẫu thuật thành công rất lớn.” Ngày tam oa được đưa vào phòng phẫu thuật, Trương Chí Huy an ủi Ngọc Khê, nhưng Ngọc Khê không thể tỉnh táo lại. Cậu sợ đến tay chân lạnh lẽo, ngay cả nhị oa hai ngày nay cũng không nói gì. Tay nắm lấy Ngọc Khê tất cả đều là mồ hôi.

Tiểu gia hỏa giống như biết sắp làm phẫu thuật, lúc bị đẩy vào phòng phẫu  thuật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Khê, khi giường tiến về phía trước, ánh mắt bé luôn dõi theo Ngọc Khê. Bé không khóc, nhưng ánh mắt đó còn làm Ngọc Khê khó chịu hơn khóc.

Ngồi trên ghế lạnh như băng, sắc mặt Ngọc Khê tái nhợt, trừ việc nhìn chằm chằm ngọn đèn trước cửa kia, cậu không biết mình còn có thể làm gì. Cậu hi vọng đèn nhanh tắt, lại sợ nghe được tin tức không tốt. Trong lòng dày vò, cậu không còn hiểu được lời cậu ruột nói là gì nữa.

Nhìn cửa phòng mổ, Ngọc Khê lại nhớ tới lời mình nói với tam oa lúc trước, tiểu gia hỏa mấy ngày qua luôn phải theo bác sĩ làm các loại kiểm tra, có lẽ là nhìn ra cái gì, cứ ủ rũ nắm lấy tay cậu, Ngọc Khê nói với bé ‘chỉ cần để bác sĩ trị liệu một chút, về sau sẽ không cảm sốt còn không phải tiêm nữa’ tiểu gia hỏa vẫn sợ hãi, nhưng luôn không khóc, trước khi tiêu độc, bập bẹ nói với Ngọc Khê, ‘cậu nói, em ngủ một giấc liền ra, chờ ra ca ca phải đến ngay nha ca ca. Về sau không có bệnh. Ca ca không cần lo lắng, về sau được chơi cùng với nhị ca rồi. ’ thấy cậu rơi lệ còn nói ‘ tam oa nghe lời mà, ca ca không khóc. ’ đứa nhỏ này giống như bỗng chốc trưởng thành, trước kia nói chuyện chỉ bật được hai ba từ, mấy ngày nay nói chuyện cứ một câu một câu. Nghe lời đến người ta đau lòng. Cha mẹ qua đời, cậu như bị đạp xuống đất, nhưng vì hai đệ đệ, cậu lại đứng lên. Mà lúc này chỉ cần nghĩ đến tam oa có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu nghĩ mình sẽ không chịu nổi.

Ngọc Khê nghĩ đến đây nước mắt liền rơi, cậu rất sợ hãi, nếu phẫu thuật thất bại thì làm sao bây giờ. Từ khi bé được ba tháng tuổi đều do Ngọc Khê nuôi nấng, đi ị đi tiểu đều do tay cậu, sợ bé lạnh sợ bé nóng, ban đêm còn tỉnh lại ba bốn lần, chỉ sợ giường nguội làm đông lạnh, lên núi hái thổ sản mà trong lòng vẫn nhớ thương, sợ có cái gì sơ xuất.

Cảm giác trên tay run lẩy bẩy, cúi đầu vừa thấy, nhị oa cầm lấy tay cậu khóc từ lúc nào, Ngọc Khê lau nước mắt cho bé, “Đừng khóc, tam oa nhất định không có việc gì.” Nói xong ôm nhị oa, xoa nước mắt mình, tiếp tục nhìn đèn phòng phẫu thuật.

Trương Chí Huy và Triệu Lệ Hoa đều đứng một bên chờ, lời an ủi gì đều không nói được, chính bọn họ cũng khó chịu, hắn làm bác sĩ nhiều năm như vậy, nhìn thấy không biết bao nhiêu lần sinh ly tử biệt, nhưng đến phiên mình lại không kiềm chế nổi. Hắn rõ ràng biết Hồ giáo sư có năng lực, ông là một trong những người đứng đầu cả nước, xác xuất thành công ca phẫu thuật đạt tới 80%. Nhưng loại chuyện này, làm sao đảm bảo chắc chắn được. Chỉ cần đứa nhỏ chưa được đưa ra, tim hắn vẫn treo cao.

Tình cảm giữa mấy đứa nhỏ mấy ngày nay hắn đều thấy, ba người sống nương tựa lẫn nhau, Ngọc Khê làm ca ca quả thực làm được tất cả những việc cha mẹ có thể làm. Nhưng chính vì như vậy, càng làm cho người ta thương sót, hắn thấy mình làm cậu mà thật vô dụng, cái gì cũng không giúp được.

Trong phòng phẫu thuật Lâm Ngọc Hải đang chạy đua với tử thần, ngoài phòng phẫu thuật mọi người lo lắng đề phòng.

Gần ba giờ sau, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt. Ngọc Khê giật mình đứng lên, kém chút nữa đẩy ngã nhị oa cái phịch, nhưng chẳng có ai quản điều này, nhị oa đứng thẳng dùng sức nắm tay ca ca. Gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng mổ.

“Hồ giáo sư, tình hình thế nào?” Trương Chí Huy tiến lên hai bước, vội vàng hỏi bác sĩ vừa đi ra.

Hồ giáo sư tháo khẩu trang, cười nói, “Phẫu thuật rất thành công, tình hình đứa nhỏ rất tốt, đã đưa đến buồng diệt khuẩn, mọi người ——” không đợi Hồ giáo sư nói xong, chợt nghe oành một tiếng.

“Anh ——” nhị oa kêu lên. Ngọc Khê té xỉu.

Ngọc Khê chỉ cảm thấy trên người mình nóng như lửa đốt, nóng đến nỗi cậu bứt rứt, tiếp lại có cảm giác mát lạnh, một con rồng bạc du đãng trong thân thể cậu, ban đầu nó còn đi theo một con đường nhất định, đi tới đi lui nó dường như chưa thỏa mãn như thế, bắt đầu tìm kiếm con đường mới. Ngọc Khê thấy cơ thể mình giống như biến thành con rồng đó. Mọi ngăn cản phía trước không thể trở thành   chướng ngại của nó, cậu đi tới, muốn tìm hiểu hoàn cảnh mới mẻ này.

Bành —— dường như nghe thấy tiếng nổ mạnh, cậu đi đến một chỗ kỳ lạ, nơi đây rất lớn, cực rộng lớn, trong không gian tồn tại một loại khí có màu tím, khí màu tím ở trung tâm không gian, cậu bỗng lọt vào màn sương mù màu tím, a —— Ngọc Khê kém chút kêu lên, loại khí màu tím dường như muốn xé rách thân thể rồng bạc, cảm giác như lăng trì, nhưng cậu không cách nào tránh thoát, khí màu tím giống như muốn cắn nuốt cậu, cậu liều mạng giãy dụa, lại có càng ngày càng nhiều khí màu tím quấn quanh thân thể cậu. Dần dần đau đớn biến mất, con rồng bạc cũng biến mất, lưu lại một con rồng màu tím, nhưng nhỏ hơn rất nhiều.

Hóa thân thành rồng tím Ngọc Khê lại xuất phát tiếp, lần này cậu đi thuận lợi hơn nhiều, dường như chỉ cần đi đến, chướng ngại gì cũng biến mất. Cậu không biết mình chạy bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu, là ai vậy? Đúng rồi, không phải cậu đang ở ngoài phòng mổ sao? Đột nhiên nhớ ra mình sao lại thế này, mắt Ngọc Khê đột nhiên tối sầm. Tiếp theo thần thức quay về, nghe thấy tiếng kêu của nhị oa bên tai.

“Ừm, nhị oa sao vậy?” Mở to mắt, Ngọc Khê thấy nhị oa khẩn trương nhìn cậu.

“Anh, anh ngủ một ngày một đêm rồi.” Nhị oa thấy cậu tỉnh lại, cuối cùng mới yên tâm, tuy rằng cậu đã bảo cứ để ca ca ngủ nhiều, nhưng ca ca đã ngủ một ngày một đêm, nhị oa có chút sợ hãi, cho nên mới đánh thức ca ca.

“Anh đã ngủ lâu vậy à?” Ngọc Khê ngồi dậy, “Tam oa thế nào?” Ngọc Khê định xuống đất, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, sao cậu lại cảm giác căn phòng này ồn ào thế, tiếp Ngọc Khê cảm giác được ngũ cảm của mình dường như tăng cường, thân thể nhẹ bổng, đi giày, đứng lên, xương cốt kêu cách cách một trận, thoải mái đến mức cậu muốn kêu lên.

“Anh sao anh lợi hại vậy, thân thể kêu vang thế? Hay quá.” Nhị oa thấy rất thú vị.

“Anh cũng không biết.” Ngoài miệng nói như vậy, Ngọc Khê cảm giác thân thể có biến hóa, cậu hình như lại đột phá, nhưng có chút khác biệt với trong sách viết, chân khí trong cơ thể cậu dĩ nhiên lại là màu tím.

Lắc lắc đầu, trước buông chuyện này xuống, “Tam oa hiện tại thế nào?”

“Lúc trước tỉnh một lần nhưng không biết cái gì, bác sĩ nói đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, có điều phải ở buồng vô khuẩn ba ngày. Tối nay có thể thanh tỉnh.” Nhị oa lặp lại lời bác sĩ nói một lần. Bé nhớ rất rành mạch nha.

“Ừ, anh đi qua nhìn xem.”

Hai người ra phòng bệnh, nhị oa và Ngọc Khê hai người đến buồng vô khuẩn, ngoài cửa Trương Chí Huy đang nói gì đó với y tá trưởng.

“Cậu, tam oa thế nào rồi ạ?”

“Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Một lúc nữa là tỉnh lại, còn cháu thế nào? Té xỉu làm cậu sợ quá.”

“Cháu không sao, chắc quá khẩn trương.” Cậu hiện tại ngẫm lại vài ngày nay, vì chuyện của tam oa, cậu luôn phải đè nén, đột nhiên nghe nói phẫu thuật thành công, trong lòng buông lỏng, ngay cả tu hành cũng tăng lên một bước, mạnh hơn một chút, thế nên cậu mới ngất đi thôi.

“Cháu đi ăn một chút gì đi, mợ nấu cho cháu bát canh, còn đang để ở văn phòng cậu.”

“Cháu muốn đến thăm tam oa trước, chưa thấy đói ạ.”

Trương Chí Huy có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn lý giải được tâm tình Ngọc Khê, quay đầu nói với y tá trưởng, “Xem có thể cho nó vào thăm được không.”

Y tá trưởng gật đầu “Nhưng phải tiêu độc toàn diện.” Y tá trưởng biết tiểu bất điểm trong kia trên cơ bản chính là do đứa nhỏ lớn hơn này nuôi lớn, đứa nhỏ này lo lắng quá mà té xỉu. Cô tất nhiên sẽ không ngăn cản.

“Nhị oa em trước đợi với cậu, anh đi thăm tam oa.”

“Vâng, ca anh đi đi, tam oa thật đáng thương.” Nhị oa lòng có lưu luyến, bé tuy chưa được vào, nhưng xuyên qua tấm thủy tinh thật lớn nhìn tam oa, bé cũng thấy khó chịu.

Ngọc Khê gật đầu đi theo y tá trưởng. Sợ mang bệnh khuẩn nên Ngọc Khê tiêu độc toàn diện còn thay đổi quần áo, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đi theo y tá trưởng vào buồng vô khuẩn, Ngọc Khê rốt cục gặp được tam oa, chỉ liếc mắt thôi mà nước mắt suýt nữa chảy xuống, lúc này trên người tam oa có rất nhiều ống dẫn to nhỏ, tóc cạo sạch sẽ, trụi lủi, chỉ một ngày một đêm mà gầy đi nhiều, sợ bé tỉnh lại rồi nhúc nhích, trên người bé dùng mảnh vải quấn lại, nhìn bé như vậy Ngọc Khê rất đau lòng, hận mình không thể thừa nhận thay bé.

Cẩn thận sờ bàn tay nhỏ bé của tam oa, có chút lạnh, đột nhiên chân tam oa giật giật, tiếp Ngọc Khê nhìn thấy tam oa mở mắt, ban đầu có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh, nhìn thấy Ngọc Khê vậy mà nhận ra được, tiểu gia hỏa méo méo miệng muốn khóc, nhưng trong miệng ngậm ống dẫn, không khóc được.

“Ngoan, tam oa lợi hại nhất, tam oa là em bé kiên cường, tam oa là niềm kiêu ngạo nhất của ca ca.”

Tiểu gia hỏa giống như muốn nhếch miệng cười một chút, nhưng miệng vẫn không cười được.

Ngọc Khê ngồi cạnh tam oa một hồi, rất nhanh sau đó tiểu gia hỏa lại ngủ.

“Hiện giờ thuốc tê trên người bé còn chưa hết, không có cảm giác đau đớn, ngày mai sẽ khó chịu.” Y tá trưởng nói với Ngọc Khê.

“Cháu có thể ở cùng bé không?”

Y tá trưởng gật đầu đồng ý, khoảng thời gian này là khó khăn nhất. Cho dù là đứa nhỏ hay là người lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ