Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Non nửa năm sau, gia hương Ngọc Khê có không ít người sửa chữa hoặc xây mới phòng ốc, vài năm nay làm nông dân trên tay cũng có chút tiền, bên gia hương Ngọc Khê ngoại trừ cánh rừng Kháo Sơn, ruộng đất mỗi hộ đều rất nhiều, thuộc vào địa phương hoang vắng, như rừng Kháo Sơn chỗ đám Ngọc Khê, hàng năm chỉ riêng vào núi đã có thể kiếm rất nhiều.

Thổ sản trong núi giá không thấp, chỉ cần chịu khó chút thì có thể kiếm kha khá. Dân quê có tiền đương nhiên sẽ xây nhà. Chỉ riêng thôn Ngọc Khê cũng có hai nhà xây nhà mới. Trong đó có một nhà còn lát gạch men trắng bên ngoài nhà, đây chính là độc nhất. Nhìn sạch sẽ xinh đẹp. Nhưng Ngọc Khê thấy nhà như vậy không quá thích hợp khi đặt ở nơi bọn cậu, cảm giác không hòa hợp với cảnh vật chung quanh. Có lẽ nhìn thấy rất nhiều kiến trúc cổ ở thủ đô, Ngọc Khê có cái nhìn riêng của mình về vẻ đẹp. Chỉ khi dung nhập với tự nhiên mới là đẹp.

Nền nhà của Lâm Minh Thanh đã xin được, ngay tại phía trước nhà tam thúc, vì thế ba anh em càng gần nhau, hiện giờ trên tay hắn không có tiền, trước đó bởi vì muốn xin đất, nhị thúc đã phân gia rõ ràng cho hai đứa con trong nhà, Nhị Bàn ca phân đến sống một mình nên hắn cũng phải có một bút tiền phí ở riêng, mà bút tiền này cũng đủ để hắn xây nhà, thoạt nhìn hắn được không ít, nhưng bên trong tiền này còn phải tính cả tiền về sau hắn cưới vợ, những gì cần chuẩn bị đều phải từ nơi này mà ra. Vì thế kém xa đại ca hắn, ai bảo hắn vừa mới có cháu. Đại ca càng được lão gia tử kỳ vọng hơn.

Lâm Minh Thanh cũng không để ý, trực tiếp cuốn gói đến nhà Ngọc Khê ở, hắn không định xây nhà ngay lập tức, trước vận chuyển ít đá vây xung quanh nền đất, hắn muốn tích góp tiền trong một năm, sang năm trực tiếp xây nhà gói lớn ba gian. Bằng không lấy số tiền hiện tại trong tay hắn, xây nhà chẳng có thể diện. Chỗ xung quanh nhà Ngọc Khê nhiều vậy mà.

Ngọc Khê năm trước mới thu dọn hạ phòng, nguyên nghĩ trước cứ dùng tạm, nhưng động vật trong nhà tăng nhiều, cậu cũng không thể nuôi tại hạ phòng. Huống chi nếu dùng phòng đơn phía tây làm nhà kho thì có chút lãng phí. Phòng tốt mà lại để đó không dùng thì hỏng mất. Hơn nữa lần này trở về từ thủ đô, cảm thấy về sau trong nhà có lẽ sẽ có khách đến thăm ngoài ý muốn.

Ngọc Khê chuẩn bị đổi hạ phòng thành đông sương phòng, tổng cộng hai gian, một gian làm phòng khách, một gian làm khố phòng. Chỗ ở đều có sẵn, lấy hạ phòng hiện tại làm ranh giới, chỉnh thể thì sau này tính sau, vốn là nơi lưu trữ, việt quất trồng đằng sau không thấy được (?). Cậu muốn lâu dài, xây luôn giờ rồi làm luôn giấy tờ bất động sản, bằng không về sau muốn xây phòng cũng không dễ nữa.

Giữa đông sương phòng và tường viện còn một chỗ trống, là chuồng dê, cửa viện phía tây còn lại là chuồng chó. Trước đó vật liệu gỗ thu mua còn không ít, cậu vẫn định dùng đá xây nhà, giống nhà chính, tuy nhiên thấp hơn nhà chính một chút, phân ra chủ và thứ.

Quyết định xong Ngọc Khê liền chuẩn bị, nguyên liệu đều có sẵn, chỉ có mái ngói xi măng thủy tinh cần đi mua.

Tất cả đều chuẩn bị tốt, Ngọc Khê liền nhờ tam thúc tìm một vài người, việc này rất dễ làm, bây giờ còn chưa đến mùa thu hoạch, không ít người nhàn rỗi, rất muốn đến làm việc.

Một ngày trước khi xây nhà, Ngọc Khê và hai anh trai dỡ hạ phòng xuống, xây nhà không dễ nhưng dỡ lại đơn giản, một vài vật liệu còn có thể sử dùng đặt sang một bên, chờ lúc nào xây chuồng dê lại dùng tới.

Khí lực Ngọc Khê lớn tốc độ lại nhanh, làm còn hơn hai người, trước khi xây phòng tìm một ông lão trong thôn vạch đường, cán nền, trải gạch lên sàn, Ngọc Khê tự thân tự lực, ai đến làm việc cũng khen, thật có năng lực, chỉ là đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ, trong nhà đã có mấy gian phòng, sao lại còn xây, có tiền không có chỗ tiêu à.

Lấy nhĩ lực của Ngọc Khê đương nhiên biết mọi người nghị luận, có điều cậu không để ý làm gì, sau này sẽ chứng minh là cậu có dự kiến trước.

Ngọc Khê yêu cầu rất cao với nhà cửa, ví như độ sâu của nền, bề dày đầu chái nhà, mặt sau cửa sổ vân vân, ngay cả xây sương phòng cũng cực kỳ chú ý. Còn cả chuồng dê cũng phải xây thật tốt, thoạt nhìn chỉ hơi thấp một chút, bên ngoài và bên trong cửa sổ cũng bằng xi măng. Cái này quả thực không khác biệt lắm với nơi dành cho người ở.

Một tuần sau nhà đã xây xong, mở cửa sổ ra rồi đốt kháng vài ngày, nhà đã có thể cho người vào ở.

Đối diện cửa vào nhà là một hành lang, hai bên trái phải là phòng, tận cùng hành lang thông với phòng bếp, phòng bếp hẹp dài, vừa vặn hợp với hành lang thành hình chữ T, có hai bếp lò, phía bắc nhà đặt một cái kháng lớn, bởi vì cách phòng bếp nên phòng này mùa đông ở chắc chắn rất ấm áp, cửa sổ phía sau sẽ không bị hở. Phía nam phòng không làm nhà kho.

Kề bên sương phòng là một gian nhà tắm và vệ sinh. Vì làm nhà vệ sinh này mà Ngọc Khê mất một phen công phu, cũng giống như chuồng dê bên cạnh, mùa đông chỗ bọn cậu trời lạnh nên đều dễ bị đông, Ngọc Khê làm một vòng ấm tường ngay tại chuồng dê và nhà vệ sinh, nếu trời quá lạnh thì chỉ cần nhóm lửa bếp ngay trong sương phòng phía nam. Trong chuồng dê không làm ngăn, Ngọc Khê cũng chuyển luôn ổ của vợ chồng Đại Bạch và thập tam thái bảo đến nơi đây, có điều khéo Đại Bạch chắc còn có thể vào nhà ở, việc này thì tùy ý, dù sao đám động vật trong nhà đều đã được huấn luyện đi vệ sinh, đi toilet gì đó đều ra bên ngoài xử lý, không cần lúc nào cũng lo lắng giẫm phải mìn.

Chuồng chó là Ngọc Khê tự làm, chuồng cao 1m5, rộng 1m2, dài 2m5, nóc gỗ nhọn. Kết cấu gồm hai phần là gỗ và đá trộn xi măng, trên thực tế rất dày, ba mặt cửa sổ là cửa sổ nhánh, dễ mở, bình thường cửa có thể mở ra, phía dưới còn có cửa đi, chú chó có thể đi vào trực tiếp, phía nam nóc còn mở một cửa sổ trên mái, ánh mặt trời có thể chiếu vào, Ngọc Khê vì làm chuồng chó này mà tốn chút tâm tư. Còn làm rất lớn, bởi vì phát hiện một chú chó trong nhà không bao lâu sẽ có thành viên mới, cho nên làm chuồng lớn chút. Hơn nữa lúc này Ngọc Khê mới biết được hóa ra bốn chú chó trong nhà chỉ có Bốn Mắt là chó đực, ba con khác đều là cái, suy nghĩ cả nửa ngày mới ngẫm ra đám chó nhà bọn cậu cũng là một chồng ba vợ, phong lưu chẳng khác gì Đại Bạch cả.

Chuồng chó nhà Ngọc Khê làm cực kỳ đẹp, giống như căn nhà nhỏ trong rừng vậy, gỗ thô vẫn giữ nguyên dạng, màu sắc gỗ thô khiến chuồng chó thoạt nhìn rất có cảm giác nghệ thuật, đến ngay cả ba cái cửa sổ nhánh cũng làm thành ô vuông, trông thật điền viên.

Sàn gỗ bên trong được Ngọc Khê bào cho bằng phẳng sáng bóng, còn quét một lớp dầu, đợi dầu bên trong khô đi, ngày đó có thể vào ở, buổi tối tam oa đã không thấy tăm hơi, Ngọc Khê tìm một hồi lâu mới phát hiện ra tiểu gia hỏa này chạy vào trong chuồng chó ngủ lăn quay thành một đống với chó. Từ đó về sau chỉ cần không tìm thấy tam oa, đến chuồng chó tóm một cái được ngay. Sau này vợ chồng Đại Bạch cũng dắt theo thập tam thái bảo vào chuồng chó ở, đến mùa đông có một đám lông xù cũng không sợ lạnh.

Nhà cửa xong xuôi, Ngọc Khê chuyển một ít lương thực trong phòng phía tây đến, gia cụ của nhà mới còn chưa làm, nhưng cạnh bức tường trong nhà kho ở nam phòng xếp một loạt tủ rương, bên trong trữ các loại lương thực, trên còn vắt mấy trụ ngang, để về sau quặc đồ ăn, như thịt thỏ chẳng hạn.

Ngọc Khê còn làm lại giấy tờ chứng minh bất động sản, một lần nữa đăng ký lại hai ngôi nhà.

Lại qua một mùa thu hoạch trong năm, hai em trai trong nhà đã không cần Ngọc Khê lo lắng, mỗi ngày cậu làm xong điểm tâm liền ra ngoài, lúc nhị oa đến trường sẽ đưa tam oa đến nhà tam thẩm, tam oa và Ngưu Ngưu nhà tam thẩm còn là bạn chơi. Động vật trong nhà thì giữ hai chú chó ở nhà trông nhà, những con khác cùng đi vào trong rừng kiếm ăn, Tiểu Khôi Khôi trong nhà đã thích ứng được với những ngày có bạn hổ chăn thả, cả ngày đi theo phía sau Đại Hoàng cũng rất nhàn nhã.

Ngọc Khê vẫn rất tốt với đám động vật trong nhà, thường thường truyền một ít chân nguyên lực, Tiểu Khôi Khôi cho cậu niềm vui rất lớn, năng lực thừa nhận của mỗi động vật trong nhà với chân nguyên lực cũng không giống nhau, tương đối mà nói thì năng lực thừa nhận của Đại Hoàng Đao Sẹo và Tông Tông mạnh hơn chút. Ngoài ra còn có dê mẹ trong nhà, không biết có phải do trải qua quá trình sinh sản mà năng lực thừa nhận của nó cũng mạnh. Nhưng năng lực thừa nhận của Tiểu Khôi Khôi thế mà không khác lắm với Đại Hoàng. Nó còn nhỏ, về sau lớn lên có thể thừa nhận càng nhiều chân nguyên lực hơn.

Ngọc Khê còn tưởng rằng những gia súc lớn như trâu ngựa lừa thì năng lực thừa nhận đều mạnh như vậy, nhưng khi thí nghiệm trên trâu nhà tam thúc, căn bản không giống như vậy. Hay là Tiểu Khôi Khôi nhà cậu có điều khác biệt. Hơn nữa sau vài lần Ngọc Khê vận chuyển chân nguyên lực cho nó xong, thay đổi rất lớn, đầu tiên lông trên người dài đặc biệt mềm mại chỉnh tề, giới hạn giữa màu trắng và xám vô cùng rõ ràng, cảm giác màu xám thiên về màu xanh lam.

Cơ bắp rất rắn chắc, ánh mắt tỏa sáng có cảm giác linh tính, trên thực tế nó cũng rất thông minh, vào nhà hai tuần mà nó đã biết không được đại tiểu tiện trong phòng. Cũng không thích kêu to, đến giờ là ra cửa.

Ngọc Khê thấy động vật trong nhà thật thông minh, vì thế còn quan sát một thời gian dài, có điều không phát hiện ra đám động vật có xu hướng thành tinh. Cậu lại nghĩ đến con chồn rừng bắt được lúc trước, cậu luôn không rõ con chồn rừng đó rốt cuộc làm thế nào chỉ nhắm vào cậu, mục tiêu chính xác đến thế, lúc đó nếu cậu phản ứng chậm một chút, khả năng sẽ bị cào thương.

Động vật thật sự thật thần kỳ.

Năm nay Ngọc Khê không cần lo lắng cho tam oa và nhị oa, cho dù buổi tối đi về muộn cũng có Lâm Minh Thanh ở nhà không sợ hai đứa nhỏ không kịp ăn cơm, cậu liền vào núi xa hơn một chút, những người khác sẽ không vào sâu trong rừng.

Nấm hầu thủ, nấm cây tùng, các loại nấm mộc nhĩ, Ngọc Khê còn tìm được một mảnh nhỏ quả phỉ rừng. Hái được nửa bao tải quả phỉ. Cậu thu hoạch bao giờ cũng nhiều hơn những người khác trong thôn, Ngọc Khê phơi khô nấm, bỏ vào từng túi, ngoại trừ để nhà mình ăn còn lại gửi trực tiếp đến thủ đô. Cũng gia tăng thêm chủng loại kinh doanh trong tiệm.

Cửa hàng ở kinh đô theo Ngọc Khê đoán thì mỗi ngày bán được hai ngàn quả trứng vịt muối, võ quán trải qua một khoảng thời gian nóng sốt, số lượng đặt hàng ổn định xuống, bình quân một ngày một ngàn năm trăm quả, năm trăm quả còn lại do người mua lẻ, trứng vịt muối không tiện, không phải ngày nào mỗi nhà cũng ăn, chậm rãi ổn định mỗi ngày năm trăm quả.

Nấm hoang dại bắt đầu bán ở kinh đô, tuy giá cao hơn gấp hai bản địa nhưng bán rất đắt, dù sao cũng thuần hoang dại. Chưa đến vài ngày anh rể liền gọi điện thoại, hỏi còn không do có không ít khách hàng muốn mua.

Ngọc Khê nghĩ nghĩ bèn tìm Lâm Minh Viễn, nói lại chuyện với hắn, xem hắn có đồng ý thu một ít không, thu ngay tại vài thôn gần đây, toàn hoang dại. Lâm Minh Viễn là người giỏi việc, một phát là đồng ý. Thu mua cũng nhiều, các loại nấm, quả vỏ cứng và ít rau dại, dù sao chỉ cần là hoang dại hắn đều thu. Ánh mắt Lâm Minh Viễn tốt, hoang dại nhưng vẫn do nuôi trồng thì hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, thu mua còn phân vài cấp bậc, giá thu mua cũng không giống nhau. Bởi vì giá hắn thu mua cao hơn một chút so với tiểu thương, rất nhiều người đều đồng ý đưa đến, dần dần hắn cũng không cần đi ra ngoài mà ngồi trực tiếp trong nhà vẫn có người đưa đến. Ngọc Khê dựa theo lợi nhuận chia cho hắn, hơn một tháng kiếm được còn nhiều hơn ra bên ngoài làm công. Cả ngày chú Lâm Phúc đều mừng rỡ khen không dứt miệng, còn xách đến cho nhà Ngọc Khê một chú gà trống nhỏ, làm tam thúc nhìn thấy bèn ồn ào bảo đúng là vắt cổ chày ra nước.

Tuy gửi qua bưu điện thật phiền toái nhưng lợi nhuận rất cao. Cửa hàng trứng vịt muối của Lâm gia ở kinh đô đã có chút danh tiếng, hơn nữa đặc sản mới đưa đến, những người từng mua đều thấy ngon, thời gian dài thanh danh lan truyền ra ngoài. Kéo theo trứng vịt muối cũng sắp không đủ bán.

Ngọc Khê không còn cách nào đành phải đến Cáp thị mua một số vò sứ lớn, khắc chế xong trận pháp rồi gửi qua. Việc này còn do thủ hạ của Hàn Hạo Dương làm giúp, hắn trực tiếp phái tay xe đưa số vò lớn này đến kinh đô, cậu Ngọc Khê đến nhận. Trương Chí Huy không rõ vì sao cháu ngoại trai của mình hai lần đều phải tự mua vò, nhưng vẫn không hỏi gì.

Ngọc Khê phát hiện bản thân hay đi tìm việc cho mình, mấy ngày nay từ khi từ thủ đô về luôn không nhàn rỗi.

Bởi linh khí trong viện sung túc, rau dưa trong nhà đều rất tốt, Ngọc Khê quan sát qua hiệu quả của linh khí thì thấy với thực vật khác nhau thì cũng khác nhau, tốc độ sinh trưởng của việt quất trong viện không nhanh hơn bao nhiêu, loạt quả ra vào giờ tý cũng thật bình thường, chỉ có thời kỳ thu hoạch dài hơn một chút, hương vị trái cây tốt chút, cũng không khoa trương.

Rau dưa trồng sau hậu viện thì hiệu quả lại rõ rệt, đậu đũa cà tím dưa chuột lớn nhanh không nói, quả vừa dài vừa to, đương nhiên nếu không phải Ngọc Khê đều quan sát mỗi ngày thì cũng không thể phát hiện ra vấn đề.

Nhà bọn cậu có mấy khẩu nhân, hơn nữa còn đám động vật chờ ăn, không thể để lãng phí. Ngọc Khê vội chế biến qua rau dưa còn thừa lại.

Đậu đũa bỏ vào nồi lớn nấu với nước, sau đó lấy ra để ra ngoài sân phơi khô, trước đó tiền viện đã lát gạch men xanh bằng phẳng, Ngọc Khê dùng lõi bắp làm mành, vừa vặn phơi được vài thứ.

Cà tím rửa sạch cắt thành lát phơi khô, buổi tối rắc muối rồi trộn đều, lại phơi tiếp, đặt vào trong hũ không dầu rồi bịt kín, dăm ba ngày có thể ăn. Kín nên cũng không sợ hư. Có thể ăn liên tục.

Cà chua cắt thành cánh hoa, bỏ vào trong bình, chính là cái loại bình truyền dịch có vỏ bằng cao su lưu hoá, Ngọc Khê vốn đã định làm tương cà chua, lúc đến Cáp thị gửi vò lớn qua bưu điện mới nhờ Hàn Hạo Dương lấy giúp, vốn võ quán họ đã quen biết với người của phòng khám bệnh viện, quan trọng là bình dùng rồi hẳn là không có vấn đề gì, kết quả Hàn Hạo Dương đến trực tiếp xưởng dược lấy cho một đống mới, toàn bình chưa dùng qua.

Chế biến cà chua xong rồi bỏ vào nồi chưng, sau khi mở vung nhân lúc còn nóng nhanh chóng đổ vào bình, giờ phút này nhất định phải nhanh, nếu không mùi sẽ bay mất. Mùa đông không có rau dưa gì, những món bọn cậu có thể ăn cũng chỉ có cải trắng cải củ khoai tây, ăn lăn qua lộn lại vài món đó, thỉnh thoảng trên chợ cũng có rau dưa, nếu trời lạnh quá thì không thể đi mua suốt, giá còn đắt, cách làm cà chua là do mùa đông năm trước Ngọc Khê học từ mợ, làm như vậy thì khi mở bình cà chua ra có thể xào trứng hoặc làm canh, hương vị không kém cà chua tươi mới. Quan trọng nhất chính là phải kín.

Lúc làm cà chua thì nhị oa được nghỉ phép, bởi vì đúng vào thời điểm thu gặt nên những người khác cũng vội, nhị oa liền giúp đổ cà chua vào trong bình, tam oa ở bên cạnh vô giúp vui, một hồi thì sờ cà chua vừa chưng, một hồi thì sờ miếng còn nguyên, chờ tất cả chuẩn bị xong, tiểu gia hỏa cũng ăn no. Cái này còn chưa tính, còn vui vẻ đút cho Đại Bạch, Đại Bạch cũng không từ chối. Không một chút nào giống thỏ, thật là kỳ quái, thế mà Đại Bạch không có vẻ không thích ứng, vẫn vui tươi hớn hở. Nhưng không biết vì sao lúc vào thủ đô thì lông trên người bị ngắn, mãi không mọc ra, hiện giờ ba cô vợ của nó đều bắt đầu dày lông, lông nó vẫn cứ hơi ngắn.

Ngọc Khê có chút sầu não, bạn này nếu cứ luôn như vậy, mùa đông bị đông chết mất thì sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ