Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cải trắng đã thu hoạch, phơi hai ngày xong Ngọc Khê liền tích làm dưa chua, hàng năm đều làm món này, ba anh em đều thích, nó là món ăn mà mùa đông thường hay ăn dùng để xào hoặc nấu, hàng năm đều tích hẳn một vò lớn.

Nồi đun nước đến sôi, bỏ cải trắng vào trong rồi đun nóng, sau đó xếp chỉnh tề vào trong vò lớn. Cuối cùng bên trên vò dùng lá cải trắng trải từng lớp từng lớp, xếp đến khi nào kín thì thôi.

Bên này cậu vừa chuẩn bị dưa chua xong, chợt nghe bên ngoài có tiếng ngao ô — là một tiếng gào thét lớn. Ngọc Khê sửng sốt rồi vội chạy ra khỏi phòng với tốc độ cực nhanh tới đường đông bên kia. Gần đây trẻ con trong thôn thích đến đường đông trượt tuyết, nơi đó có sườn dốc lớn, bọn nhỏ ngồi trên xe trượt tuyết trượt xuống từ phía trên cực kỳ thú vị. Hai ngày nay tam oa đi đâu cũng đều lôi kéo Đại Hoàng theo, việc này làm danh tiếng của nó lan từ đâu tới đây, nhưng mong đừng làm người bị thương.

Tốc độ Ngọc Khê cực nhanh, trong lúc chạy còn nghe thấy vài tiếng hổ gầm, kết quả đến nơi mới phát hiện ra nơi này đã có vài người lớn trông chừng, nhìn về phía đường đông thấy Đại Hoàng đang cắn gì đó bên cạnh, máu tươi trào ra, nhìn kỹ lại, hóa ra là lợn rừng.

“Minh Viễn ca, đây là có chuyện gì?” Ngọc Khê nhìn thấy Minh Viễn ca đứng ở ven đường, nhà hắn ngay tại bên cạnh đường đông, có lẽ nghe thấy tiếng liền chạy ra.

“Anh cũng không rõ lắm, lúc chạy ra thì đã nhìn thấy Đại Hoàng cắn được lợn rừng rồi.” Lâm Minh Viễn chạy ra cũng không sớm.

“Đại oa, con hổ này không phải do cháu nuôi sao? Cũng thật lợi hại.” Nói chuyện là nhị thúc của Tống Cương ở đầu thôn phía đông.

“Nhị thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Nhị thúc của Tống Cương tùy tay đỡ một đứa bé ngồi dưới đất đứng lên, đứa nhỏ kia bị dọa choáng váng, lúc đứng lên mới oa miệng khóc lớn, Tống Cương cúi đầu dỗ dỗ, chờ đứa nhỏ nín khóc mới đem sự tình nói lại với Ngọc Khê.

Chuyện Ngọc Khê nuôi trong nhà mấy thú vật người trong thôn đều biết, ban đầu còn phê bình kín đáo là mấy thú vật sẽ nguy hại đến thôn, vạn nhất cắn người thì làm sao giờ, huống chi con mãnh hổ kia lớn vậy có thể ăn thịt người. Nhưng con hổ được nuôi ở phía tây, không vào thôn, trước kia con hổ đông bắc này cũng không thường đến, dần dần mọi người cũng quen, huống chi từ khi có mấy thú vật này thì trong thôn không còn động vật hoang dã đến quấy phá nữa. Sau này chuyện bầy sói xảy ra, thế mà người trong thôn không ai nói gì cả.

Nói thế nào thì cũng thấy kỳ quái, đầu xuân vào thời điểm làm ruộng người trong thôn thường xuyên thấy hổ đông bắc che chở cho mấy con dê ăn cỏ, hoặc là du đãng trong rừng thấy người cũng không cắn, bộ dáng rất an toàn. Quen dần thành ra mọi người trong thôn cũng chỉ thấy kỳ lạ mà thôi.

Trước kia tam oa rất lẻ loi, trẻ con trong thôn không có việc gì để đến phía tây, bé còn nhỏ nên Ngọc Khê cũng không cho bé đi quá xa, nửa năm nay có Ngưu Ngưu đi theo tam oa làm bạn, hai đứa nhỏ lớn dần, dần dần hay chạy đi chơi xa, sau này còn vì động vật trong nhà mà nhị oa tam oa thành trẻ con được hoan nghênh nhất trong thôn, chẳng qua tuổi không đều nhau.

Gần đây có tuyết rơi, tuyết đọng rất nhiều, thời tiết lại không còn lạnh như những ngày tam cửu thiên, cả ngày bọn nhỏ chạy chơi bên ngoài, tam oa ngày ngày lôi kéo Đại Hoàng, bắt nó kéo xe trượt tuyết. Vì thế mà Đại Hoàng hay vào thôn. Cũng tạo thành chuyện không ít người đến xem hổ, đến cả lão thợ săn cũng chưa thấy qua vài lần, bên trên đã nói, hổ đông bắc hoang dã đã sắp tuyệt chủng, nó cũng không tính là nửa hoang dã, mà đây chính là vật hiếm lạ.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, một đám trẻ con chơi ở bên cạnh, Đại Hoàng đứng trên tuyết thỉnh thoảng sẽ bị tam oa sai sử lôi kéo leo dốc. Người trong thôn thấy mới mẻ đều nghĩ con hổ này thật đúng là dịu ngoan, đứa trẻ sai sử thế nào cũng không giận.

Đúng lúc này, đường núi bên trong rừng đột nhiên có một con lợn rừng chạy ra, con lợn rừng cũng không nhỏ, chừng ba bốn trăm cân, miệng đầy răng nanh, là một con lợn đực trưởng thành. Lợn rừng bị thương, trên bụng không biết bị động vật nào chọc thành cái lỗ. Máu còn đang chảy. Bởi vì bị thương chạy ra cánh rừng nên rất nguy hiểm, huống chi vừa bị đâm lại chạy ra khỏi cánh rừng liền nhìn thấy một đám trẻ con, lợn rừng cũng rất sửng sốt, trực tiếp xông tới một đứa bé cách nó gần nhất.

Lợn rừng vốn hung mãnh, lợn đực trưởng thành có thể chém giết với hổ, huống chi đây còn bị thương, cực kỳ hung mãnh. Tình huống đột nhiên xuất hiện khiến người ở đây ngây ngẩn cả người. Người lớn trẻ con đều không kịp phản ứng. Đại Hoàng lại đột nhiên gầm rú, thanh âm kia quả thực như sét đánh bên tai, mạnh mẽ đánh tỉnh mọi người.

Tỉnh thì đã tỉnh, nhưng phản ứng đầu tiên của mọi người đều là kêu la, muốn cứu đứa nhỏ đã không còn kịp rồi. Nhưng Đại Hoàng gầm một tiếng cũng dọa được lợn rừng, động vật đối với nguy hiểm đều có tính cảnh giác, huống chi thứ lợn rừng đối mặt còn là vua của muôn thú, vừa rồi không phát hiện đó là bởi vì vết thương trên người nó, tinh lực không đủ, lúc này mới giống như phát điên, không còn lý trí gì nữa.

Đại Hoàng thừa dịp lợn rừng khựng lại, nhảy lướt qua đứa trẻ do sợ quá mà đang ngồi bệt xuống đất, đứng chắn trước đứa bé, hơn nữa dùng đuôi vung đứa nhỏ xuống, tuyết hơi lỏng nên đứa nhỏ trực tiếp trượt xuống theo sườn dốc. Lúc này lợn rừng cái gì cũng không sợ, tuy chỉ dừng một chút nhưng sau đó lại đánh thẳng tới Đại Hoàng, tốc độ cùng sức nặng đó, nếu bị đâm phải, sợ là Đại Hoàng cũng ăn không tiêu. Đáng tiếc hiện giờ Đại Hoàng đã có trí tuệ nhất định, lại thường xuyên luyện tập cùng Lâm Minh Thanh, không chỉ là một con hổ nữa, ngay lúc con lợn rừng xông tới, thân thể Đại Hoàng chợt lóe sang bên cạnh, tiếp một cái tát trực tiếp chụp lên trên miệng vết thương của lợn rừng, sau đó một đuôi lại sáp vào tát lên miệng lợn rừng. Nhất thời một cái răng hàm bị đánh rớt, không cho lợn rừng có cơ hội phản kích, thân thể xoay lại nhảy lên, một ngụm cắn lên người lợn rừng.

Nói thì nhiều vậy, trên thực tế chỉ là chuyện trong vài hơi thở.

Đợi đến khi Ngọc Khê chạy tới thì lợn rừng đã bị Đại Hoàng cắn tắt thở. Cũng không lạ khi nhị thúc của Tống Cương nói Đại Hoàng lợi hại, phải biết rằng thợ săn trong núi sợ nhất chính là lợn rừng trưởng thành thế này, bị thương càng đáng sợ. Mà Đại Hoàng chỉ một hiệp đã thu thập được lợn rừng, động tác khí thế kia đúng không hổ là vua của muôn loài.

Ngọc Khê nghe xong chưa phát hiện ra điều gì, đi qua, Đại Hoàng đã nhả miệng ra, vươn đầu lưỡi liếm một vòng, đáng tiếc trên người còn có chút máu bị phun ra, đi đến ven đường lăn lộn trên tuyết, bởi vài lần trên người bẩn thỉu, bị Ngọc Khê đuổi ra khỏi phòng, hiện giờ Đại Hoàng lại rất sạch sẽ. Mùa đông chỉ cần bên ngoài có tuyết thì phải lăn một vòng trên tuyết mới chịu vào nhà.

Ngọc Khê không quản nó, trước nhìn lợn rừng, đã chết, bị Đại Hoàng cắn vào chỗ hiểm, có điều xem vết thương trên bụng thì, “Chỗ chúng ta lại có bầy sói.”

“Có thể xác định không?” Lâm Minh Viễn cũng đi đến bên người, cúi đầu nhìn, quả nhiên vết dã thú cắn rất giống là sói cắn, nhìn kỹ trên thân lợn rừng còn có một ít dấu vết, xem ra hẳn là do dã thú không cắn qua được.

“Vẫn nên cẩn thận một chút đi. Trẻ con đừng chơi ở ven rừng.” Ngọc Khê thấy tam gia gia đến bèn đứng lên.

Người trong thôn nghe thấy được tiếng hổ gầm không ít, đều chạy đến xem náo nhiệt, cũng có người nghĩ có phải con hổ phía tây ăn thịt người không. Không ngờ lúc chạy ra thì thấy căn bản không phải chuyện đó. Nghe người chứng kiến kể lại sự tình xong, nhà ai có trẻ con đều ôm con mình nghĩ mà sợ, nếu như bị lợn rừng xô đến, không chết cũng trọng thương. Vội vàng ôm con đến cám ơn Ngọc Khê.

Ngọc Khê cũng không thấy việc này có gì cần tạ ơn. Suy nghĩ của Đại Hoàng hiện tại cậu có thể hiểu một chút, bạn này tuy có chút thông minh nhưng vẫn là trí tuệ của dã thú, hiện giờ thôn Hồng Lĩnh một mảnh rừng đã thành lãnh địa của Đại Hoàng, Ngọc Khê sợ Đại Hoàng làm người ta bị thương, mỗi lần vận chuyển chân nguyên lực cho nó sẽ nhắc tới với nó một chút, không được ăn thịt người, không được cắn người, hoặc là bắt nó trông chừng tam oa đừng làm bé bị thương, thời gian dài nó cũng hiểu. Hôm nay con lợn rừng này lại vào địa bàn của nó, còn uy hiếp đến người nó bảo vệ, cho nên kết quả này tuyệt không ngoài ý muốn.

Ngọc Khê nói một tiếng với tam gia gia rằng trong rừng có khả năng lại có một bầy sói, liền mang tam oa Ngưu Ngưu còn thêm Đại Hoàng trở về, cậu cũng không muốn để người ta xem náo nhiệt. Lợn rừng cậu không lấy, nhờ tam gia gia xử lý. Tuy là Đại Hoàng nhà bọn cậu cắn chết, nhưng người trong thôn đều đến xem, cậu cũng không kém một miếng thịt ăn như vậy.

Thịt lợn rừng ba bốn trăm cân nếu chia cho toàn thôn thì mỗi nhà cũng không đến bao nhiêu. Tam gia gia suy nghĩ rõ ràng bèn nấu chín cùng mọi người hôm nay ăn chung nồi.

Ngay tại sân trong của đội sản xuất, bắc nồi, xẻ thịt lợn rừng ra, thôn ra tiền mua khoai tây và miến, cùng nhau nấu, gạo trong thôn có sẵn. Lần này toàn thôn tụ hội, lại nói tiếp đã nhiều năm rồi trong thôn không náo nhiệt như vậy. Chứa hết lợn rừng bốn năm trăm cân cần vài cái nồi lớn, sợ thịt lợn rừng nấu không chín, bèn chia ra làm nhiều nồi, khoai tây và miến cũng nấu chín với nước thịt. Lại có cơm thơm ngào ngạt, hương vị tuyệt ngon, làm người ta ăn như muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Ngọc Khê cũng mang hai em trai đến, người trong thôn đều biết thịt lợn rừng là do hổ đông bắc nhà bọn cậu nuôi bắt được, cho nên đặc biệt nhiệt tình với cậu, thậm chí đưa cậu đến bàn tam gia gia, vài người lớn có thể diện trong thôn vừa ăn cơm còn thỉnh thoảng hỏi cậu rất nhiều chuyện, gì mà trong nhà sao lại nuôi hổ, mấy anh em sống thế nào, trên thủ đô có đẹp không, vân vân, đó là những người đàn ông có danh vọng nhất trong thôn, bên trong chỉ có tam thúc lục thúc là Ngọc Khê quen thuộc, những người khác mới nhận biết thôi, hiện giờ họ gần như coi nhà cậu là nhà đứng đầu.

Ngọc Khê đi theo uống không ít rượu, ở đông bắc thì mặc kệ bao lớn bao tuổi, chỉ cần người ta cảm thấy anh trưởng thành, làm cơm nhất định phải uống rượu, hơn nữa uống còn không có lượng nhất định, dù sao chỉ cần không lén đổ xuống dưới bàn là phải uống, một bữa cơm có thể ăn đến bốn năm giờ. Lặp đi lặp lại nói một lần lại một lần.

Đối với người tửu lượng không tốt hoặc chưa từng uống rượu mà nói là rất thống khổ, Ngọc Khê được thể hội một chút, có lẽ có quan hệ với luyện công, tửu lượng của Ngọc Khê không tồi, vừa uống rượu vào là gò má đỏ ửng, tiếp làn da cũng hơi hồng hồng, khuôn mặt vốn trắng nõn thêm vài phần diễm sắc, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế, sau này uống thế nào cũng cứ như vậy, suy nghĩ coi như tỉnh táo. Nghe cha Tống Cương bên cạnh nói với Ngọc Khê đến lần thứ mười ba vẫn giống nhau, tâm tình của Ngọc Khê đã hơi choáng váng.

Lần liên hoan này mấy bàn nam nhân ăn thẳng đến chín giờ tối mới kết thúc, Ngọc Khê cũng không nhớ rõ mình uống bao nhiêu rượu, dù sao đầu hơi choáng váng.

Lúc cậu trở về thì con dâu nhà tam gia gia đưa một gói to cho cậu, Ngọc Khê vừa thấy hóa ra là thịt sườn lợn rừng thừa lại. Là cố ý giữ lại cho cậu. Ngọc Khê không chối từ mang trở về nhà.

Vào nhà trước tiên mang gói to trên tay đến khố phòng, đợi lúc đến nhà chính liền nghe thấy tam oa cười hớn hở bên trong, trong phòng dường như có tiếng nói chuyện của mấy người, vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy thân ảnh một người cao lớn.

“Khương ca anh đã đến rồi.” Ánh mắt Ngọc Khê mị mị, khuôn mặt như trái đào hồng cười nói.

Khương Sâm nghe thấy tiếng nhìn lại, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm, sau đó ngửi thấy mùi rượu, cười cười, “Em uống rượu.”

“Ha ha, không có việc gì đâu. Uống một chút thôi.” Ngọc Khê thấy Khương Sâm xong thân thể lắc lư, sau nhắm mắt lại, nghiêng người sang bên cạnh.

Khương Sâm thấy Ngọc Khê hình như không giống bình thường, sau đó nhìn thấy cậu nghiêng về một phía vội đưa tay ra ôm, nhìn lại thì thiếu niên đã đang ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ