1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

 

Thôn Hồng Lĩnh nằm ở chân núi Đại Hưng An, là một thôn nhỏ khuất trong một ngọn núi hẻo lánh, cách thị trấn gần nhất hơn ba giờ lộ trình, trong thôn có hai mươi hộ gia đình, trên dưới một trăm nhân khẩu, đều có nhà cửa ổn định, quanh thôn là đất đai phì nhiêu, cũng đủ sống tạm, nếu dư dả, đàn ông trong thôn còn thỉnh thoảng vào núi săn chút đồ ăn thôn dã, phụ nữ thì vào rừng hái chút rau cỏ, đem phơi khô rồi đưa lên huyện có thể bán giá tốt, trên núi có không ít thỏ hoang chim trĩ, nếu may mắn còn có thể bắt gặp lợn rừng. Con người sinh sống nơi đây vẫn tràn ngập sức sống, thật giống như thế ngoại đào nguyên.

Phía Tây thôn có một ngôi nhà đơn, bên cạnh cách một dòng suối nhỏ, đá cuội dọc theo hai bên suối, cảnh trí có thể xưng là thanh sơn nước biếc.

Ngoài phòng bố trí đơn giản, bên trong phòng lại có chút áp lực.

“Đại oa, đây là phần nhà kia đưa, cháu cầm đi. Người nhà đó không tồi, biết tình huống của các cháu, hai vợ chồng cố gắng gom góp được hai ngàn đồng, nhiều nữa cũng không được, nói như thế nào thì cũng là tâm ý người ta” Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi mặc áo bông hoa lam, đứng ở gần cửa cả nửa ngày rồi lấy ra một xấp tiền được gói bằng vải bố giắt ở thắt lưng rồi đẩy về phía bên kia bệ bếp.

Bên kia bếp lò[1] là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cúi đầu ngồi trên chiếc băng ghế nhỏ, đang đưa một bắp ngô vào trong bếp lò, khói bếp hơi dày ngăn trở tầm mắt cậu, mũi thẳng, môi mân thành một đường, thân mình gầy gò bọc trong một cái áo bông dài rộng, càng thêm nhỏ gầy, ánh sáng trong nhà bếp lúc sáng lúc tối, “Tứ thẩm, tiền này cháu không cần. Chỉ cần nhị oa qua nhà kia, bọn họ đối xử tốt với nó còn tốt hơn tất cả mọi thứ ” Nói xong khụt khịt mũi cố gắng hít thở.

“Cháu nói cháu còn nhỏ tuổi vậy sao lại cứng đầu thế, hai vợ chồng nhà người ta dạy trung học, gia đình vợ chồng đều là công nhân viên chức, một tháng sẽ có hai trăm đồng, chỉ là cô vợ không thể sinh con, nhị oa sang đó làm con nuôi nhà họ, về sau lo cho nó đi học công việc rồi cưới xin, còn không phải thỏa đáng sao. Nhà các cháu ba thằng nhóc cũng phải tiêu nhiều khoản hơn. Có khoản này cháu có thể thoải mái hơn chút. Nghe lời thẩm mau nhận lấy đi.” Người phụ nữ cau mày khuyên bảo, thấy đây là con đường tốt nhất dành cho đứa nhỏ.

Nam hài bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt, giống như ánh trăng xua tan sương mù, tẩy đi dơ bẩn phàm trần, trong suốt mà sáng ngời, mang theo sự kiên định, khiến khuôn mặt bụi bẩn cũng sáng bừng. “Không được, việc này tứ thẩm không cần nói nữa, cháu Lâm Ngọc Khê chưa tới nỗi bán em trai để sống qua ngày.  Còn chuyện tam oa cháu sẽ nghĩ cách, cho dù bán nhà cũng phải đưa nó đi khám bệnh” Vì tương lai của em trai, cậu đành đưa nó đi, nhưng tiền tuyệt đối không lấy.

Tứ thẩm thở dài rồi cũng không khuyên nữa, hai người đành im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng lục bục phát ra từ trong nồi và tiếng bắp rang nổ lép tép. Một lúc sau đồ ăn đã chín, nam hài tắt lửa, mở nắp, hơi nước bay lên, sau đó dần dần tản đi, lộ ra một nồi bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp, nam hài đưa tay cầm, nóng quá nên vội giụt tay sờ sờ lỗ tai, rồi cầm rổ trên lót mảnh vải sạch sẽ, đặt từng cái bánh lên trên rồi đậy lên một tấm vải nhỏ. Món này là nhờ tam thẩm cách vách làm giúp, là món em trai thích ăn nhất.

Tứ thẩm nhìn vậy xót xa nghẹn ngào không nói nên lời.

Nam hài cầm rổ lên, đi vào Đông phòng, trong phòng rất rộng rãi thoáng mát, căn phòng chưa tới hai năm nên còn thoang thoảng mùi sơn gỗ. Dưới cửa sổ phía nam có xây cái giường lò[2] to, có thể nằm năm sáu người song song.

Trên giường nằm song song hai bé trai, một đứa khoảng bốn năm tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh mập mạp đáng yêu, một đứa khác mới khoảng hai tháng, sắc mặt xanh trắng, môi hơi thâm tím, hô hấp khó nhọc, có chút ốm yếu.

Cậu đi đến chỗ đứa bé lớn hơn, nhẹ nhàng sờ trán em trai, lấy tay sờ thấy đứa nhỏ ngủ ra mồ hôi nóng, nhìn bộ dáng ngủ say đáng yêu kia, cố gắng khắc sâu vào đáy lòng, ánh mắt phiếm hơi nước, tứ thẩm theo vào cũng đỏ vành mắt xoay đầu.

Dùng sức trừng mắt, đứng lên, gấp gọn bảy tám bộ quần áo mới vào trong gói đồ, cột vào cùng cái rổ, rồi cẩn thận mặc quần áo đeo giày mũ vào cho em trai, đứa nhỏ ngủ rất sâu, chỉ hơi giật giật. “Tứ thẩm, quần áo này đều là mẹ cháu làm, cho dù mặc không vừa cũng để cho nó làm kỷ niệm. Còn bánh bao này là món nhị oa thích ăn nhất, nếu nó tỉnh, thím liền dỗ nó ăn một chút.” Cậu ôm lấy em trai, cẩn thận bế giao vào tay tứ thẩm. Khẽ kéo góc áo đứa nhỏ, “Đi thôi, đợi lát nữa nó tỉnh lại mất.”

Tứ thẩm thở dài “Được rồi, cháu yên tâm đi, đừng khổ sở nữa.” Thật là, đang vui vẻ là người một nhà, sao giờ lại thành như vậy? Tứ thẩm không dám ở lâu, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Ngọc Khê bước nhanh hai bước, nhìn tứ thẩm ra khỏi đông phòng, đỡ khung cửa ngồi xuống, cắn răng đè nén tiếng khóc, khí lực trên người bỗng chốc thoát đi như nước chảy, quỳ gối trước cửa mà khóc nức nở, tim như bị đao cắt.

“Ca ca”

“Ca ca” Cũng không biết trải qua bao lâu tới mức hai mắt sưng đỏ, Lâm Ngọc Khê dường như nghe thấy tiếng em trai gọi, bỗng chốc đứng lên.

“Ca ca” là tiếng nhị oa gọi.

“Ca ca, em không đi, hu hu buông ta ra…. em không đi…. Ngươi bỏ ta ra… trứng thối.”

“Trời ạ, cháu đúng là xú tiểu tử cầm tinh con cún”

“Ca, đừng bỏ rơi em, ca, đừng bỏ rơi em, ngươi buông ta ra huhu, ca” Mỗi tiếng khóc kêu của em trai giống như tiếng sấm nổ thẳng vào tai cậu, em trai bám cửa không ngừng khóc thét, tứ thẩm đằng sau cố gắng kéo nó ra.

“Ca… em sẽ nghe lời… anh đừng bỏ rơi em anh ơi…. huhu” đứa nhỏ giắt cổ họng khóc thét lên.

“Oành..” Cậu đẩy mạnh cửa phòng, chạy ra ngoài, nhị oa co chân, tránh khỏi tứ thẩm chạy vào sân. Bỗng chốc bổ nhào vào lòng Lâm Ngọc Khê gắt gao ôm cậu.

Chân Lâm Ngọc Khê mềm nhũn ôm em trai ngồi trên đất, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh sai rồi anh sai rồi.” Đây là em trai mình mà, làm sao có thể bỏ được.

Tiểu bất điểm trong phòng giống như cũng cảm nhận được tâm tình hai anh trai, khóc lên như mèo con.

“Việc này ầm ĩ quá, cháu xem, ầm ĩ như vậy giải quyết thế nào đây. ” Tứ thẩm từ đằng sau thở hổn hển, nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau khóc rống, bối rối không biết làm sao. Chị vừa ôm nhị oa còn chưa tới cửa thôn, đứa nhỏ này đã tỉnh, cũng không biết nó lấy đâu ra sức lực, khóc hô tránh ra, xuống đất liền chạy trở về, chờ chị vất vả đuổi theo, lại bị nó cắn cho một cái, nhìn hai đứa nhỏ, việc này xem như thất bại, chị cũng không nhẫn tâm chia rẽ hai anh em.

“Tứ thẩm, thật xin lỗi, khiến thẩm vất vả một hồi” Lâm Ngọc Khê mang theo xin lỗi, trong lòng lại gắp gao ôm đệ đệ, tiểu gia hỏa vươn đầu ra từ trong lòng anh trai, hung hăng trừng mắt nhìn tứ thẩm. Nó mang thù rồi nha.

Tứ thẩm thở dài, “Quên đi, thẩm cũng không muốn làm ác nhân, giỏi thật, kém chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt của ta rồi.” Nói xong còn khoa tay múa chân giơ tay, bên trên còn có mấy dấu răng non cực kỳ rõ ràng.

Lâm Ngọc Khê ngượng ngùng cười cười, “Thật là tăng thêm phiền toái cho tứ thẩm, thẳng hai mau xin lỗi tứ thẩm.” Cậu vỗ vỗ cái mông nhỏ của đệ đệ.

Tiểu hài tử xoay người “Mới không đâu, ai bảo bà ấy muốn đưa em đi, trứng thối.”

Vùi đầu nhỏ vào lòng ca ca, nói gì cũng không chịu chui ra nữa.

“Thôi thôi, nói nữa nhị oa lại ghi hận ta.”

“Thẩm thấy vậy thì thôi đi.”

“Ai, nhìn bộ dạng tiểu tử này, cho dù có đưa đi cũng nhất định chạy về. Được rồi, thẩm về đây, về sau trong nhà có chuyện gì cứ nói, còn bên kia thẩm sang nói chuyện lại. Đáng tiếc.” Nhà kia cũng là người tốt, về sau anh em ba đứa nhỏ sợ sẽ khó khăn. Tứ thẩm thở dài đi ra ngoài, thấy cậu muốn ra tiễn, liền giơ tay, “Cháu đừng đi, trông chừng hai đứa nhỏ đi.”

“Thẩm mang theo cả bánh bao, mang về cho Sơn tử ăn.” Lâm Ngọc Khê cầm rổ đưa tới tay tứ thẩm.

“Thẩm không cần, các cháu giữ lại mà ăn. Cũng không dễ dàng gì.” Tứ thẩm bước nhanh ra ngoài.

Bên này thì bị nhị oa lôi kéo làm chậm hai bước, bên kia đã ra khỏi sân.

Ôm nhị oa ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, trong lòng bỗng chốc thỏa mãn, trước kia suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng để em trai đi theo mình sẽ chịu khổ, hơn nữa thân thể em út, gánh nặng đè nặng lên vai cậu, tứ thẩm lại nói nhà đó tốt, nhị oa cũng không phải chịu khổ, nên tự tiện cho là đúng, lại không để ý đến cảm nhận của em trai , đến lúc phải tách ra lại không cách nào dứt bỏ được, bây giờ yên tĩnh một chút, tất cả những do dự đau khổ trước kia đều biến mất.

“Ca, về sau em sẽ nghe lời, em không ăn thịt nữa, anh hứa với em nhé.” Trong lòng tiểu gia hỏa cực kỳ cảm giác không an toàn, muốn ca ca cam đoan. Cố ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc có chút sưng đỏ, trong mắt tràn đầy bất an.

Nước mắt cậu lại chảy ra “Ừ, anh không bao giờ rời khỏi em nữa. Anh sẽ nuôi sống các em. Chúng ta sẽ sống thật tốt.” Đả kích liên tiếp khiến nam hài mới 12 tuổi bỗng chốc trưởng thành.

Chương 2

Nếu nói trước kia thì Lâm gia chính là hộ sống đầy đủ nhất ở thôn Hồng Lĩnh, cha Lâm Ngọc Khê là Lâm Thái, 38 năm về trước được Lâm Dũng thúc ôm về từ trận bão tuyết lớn. Lúc Lâm Dũng thúc ôm về thôn, Lâm Dũng thúc nói là nhặt được, nhưng chuyện này cũng không ai có thể chứng thực được, cũng không có ai đi kiểm chứng, dù sao đứa nhỏ mệnh lớn, khi đó nó mới đầy tháng, bị đông lạnh suýt nữa thì không sống được, may mà Lâm thẩm dùng quần của con mình bọc lại mà sống được, Lâm thẩm ngày nào cũng bế nó, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cả một tháng mới tốt lên. Lâm Dũng thúc cũng là một thợ săn thú giỏi, thức ăn trong nhà cũng đầy đủ, món ăn sơn trân thôn quê đủ để tẩm bổ nên đứa nhỏ lớn nhanh như thổi.

Mà chính Lâm Thái cũng là người giỏi giang, khi đó trong thôn có mấy người vác súng đi săn, Lâm Thái dùng súng cũng không tồi nên đi theo Lâm Dũng thúc học săn bắn. Lại học tay nghề của một thợ mộc già trong thôn, anh có thiên phú điêu khắc, vừa khéo tay vừa kiên nhẫn, dần dần tay nghề còn tốt hơn cả lão thợ mộc, thanh niên nhiệt huyết, không có việc làm liền đi lên huyện theo một lão đầu được gọi là mắt kính nhỏ học vẽ, lão nhân kia từ phương xa đến, trước kia không biết làm gì, vài năm nay được phân đến thư viện của huyện trông coi, anh cũng không học được cái gì thâm ảo, chỉ học chút da lông bên ngoài rồi mài dũa dần dần. Cho dù tay nghệ không được coi là lão luyện nhưng hễ nhà ai gần đấy đón dâu gả con gái đều tìm anh làm gia cụ.

Vợ của Lâm Thái là Trương Hàm, là do Lâm Thái mang về từ trong núi 14 năm về trước, thời đó, cô cùng đường, bỏ nhà trốn đi, vốn định tìm một nơi yên lặng để tự sát, vừa vặn bắt gặp Lâm Thái.

Thôn Hồng Lĩnh là một nơi hẻo lánh, cũng không hẳn cách biệt với bên ngoài, nhưng những rung chuyển bên ngoài lại không ảnh hưởng đến thôn, thôn dân luôn bình thản an ổn sống qua ngày, không mặn không nhạt, người có tham vọng đều ra khỏi thôn, người lưu lại cơ bản là không có chí tiến thủ, dù sao đều như vậy cả chỉ cần sống là được.

Hoàn cảnh như vậy vừa vặn làm Trương Hàm bình tĩnh trở lại, cô cũng không phải không chịu được khổ cực mà cô không chịu được đả kích trên tinh thần, Lâm Thái dẫn một cô gái về cũng là chuyện mới mẻ trong thôn, nhưng mọi người cũng chỉ cảm thấy cô gái này xinh đẹp, trong thôn cũng đàm luận một hồi, đều là hâm mộ Lâm Thái cưới được một nàng dâu xinh đẹp.

Đừng nhìn thôn này hẻo lánh chứ bộ dạng người trong thôn cũng không kém, thanh niên tràn đầy tinh thần, thân thể cao lớn vạm vỡ, có sự mạnh mẽ của nam nhân Đông Bắc, thôn nữ tuy rằng không nhỏ nhắn duyên dáng như phía Nam, nhưng những thiếu nữ ở đây lại có vẻ đẹp chất phác khỏe khoắn, hơn nữa sông núi nước non càng làm tăng nét xinh đẹp, nét đẹp này cũng đủ để người ta không rời mắt. Trương Hàm có thể làm nơi đây oanh động, đủ để thấy dung mạo của Trương Hàm.

Lâm Thái ban đầu không nghĩ gì nhiều, cô nương nhà người ta xinh đẹp như vậy, da dẻ trắng nõn, vừa nhìn biết ngày là người thành phố, ngươi làm sao có thể xứng được. Cho nên chỉ để người ta ở nhà, còn nhất định giữ khoảng cách khiến vợ chồng Lâm Dũng nhìn vậy mà sốt cả ruột.

Nếu nói về tình cảm của hai người, vẫn là Trương Hàm chủ động, ban đầu có ân cứu mạng, hơn nữa Lâm Thái thật không tồi, dùng lời hiện tại mà nói thì chính là Lâm Thái rất có hương vị đàn ông. Trong nhà ngoài nhà đều có việc làm, đủ sống qua ngày. Có tay nghề, tuy rằng không học nhiều, nhưng cũng có chút học vấn, hai người nói chuyện cũng hiểu nhau. Trong lòng Trương Hàm lúc này căn bản đã không muốn trở về nơi thành thị hỗn loạn kia nữa, việc này có thể xem như là đang trốn tránh. Nhưng dù sao cô cũng có tình cảm thật với Lâm Thái. Người đàn ông này như một ngọn núi, vĩnh viễn cũng không bị khó khăn làm gục ngã, là một người đáng giá để dựa vào.

Lâm Thái cũng không phải không có cảm giác gì với Trương Hàm, cô nương ôn nhu xinh đẹp như vậy lại còn ở cùng nhà, không có tình ý gì thì đúng là đầu gỗ. Cho nên lúc hiểu rõ tâm tư Trương Hàm thì hai người liền thuận lý thành chương.

Sau kết hôn tình cảm của hai người rất tốt, một người bao dung một người hiểu lí lẽ, cưới nhau xong chưa từng cãi cọ. Trương Hàm không thể xem như một nàng dâu nông thôn đủ tư cách, vốn cô là tiểu thư khuê các, tuy rằng không thể coi là mười ngón tay không dính nước nhưng biết việc nhà nông cũng không nhiều. Cũng may cô chịu được khổ, cái gì làm được đều làm hết. Nhưng các loại việc nhà nông, cô cũng không thể giúp gì nhiều. Trong nhà thiếu người làm nhưng Lâm Thái cũng không bắt cô làm việc. Mẹ Trương Hàm là thầy thuốc Đông y, cô cũng từng học chút ít, điều kiện chữa bệnh trong núi lại kém, muốn đi xem bệnh phải đi một quãng đường dài, có đôi khi cô theo Lâm Thái lên núi hái chút thảo dược, tự mình chuẩn bị thật tốt, nếu người trong nhà có người đau đầu nhức óc thì tự mình chữa.

Sau này người trong thôn có việc cũng nhờ cô đến xem giúp, thời gian dài cô cũng chữa một số bệnh thông thường cho người trong thôn, đều dùng thảo dược do mình hái trên núi, sau này sinh Lâm Ngọc Khê, mua chút sách về phụ khoa trên thị trấn về tự học, lại đỡ đẻ cho một bà bầu khó sinh trong thôn, dần dần bắt đầu đảm nhiệm chức vị bà đỡ. Đây tuyệt đối là lang băm, chỉ là điều kiện ở đây như vậy, nếu cô không làm, đứa bé cũng tự sinh ở nhà, không ai sẽ đi bệnh viện. Cô không lấy tiền, nhiều nhất là người nhà sản phụ tặng chút trứng gà, thịt heo các loại, hai vợ chồng xem như là người có bản lĩnh được người trong thôn tôn trọng. Cuộc sống hàng ngày không tồi.

Lâm Ngọc Khê là con trai trưởng của họ, trẻ con ở nơi này từ nhỏ đã tự lập, ít được giáo dục, Trương Hàm liền tự mình dạy con, đứa nhỏ này học thông minh nên Lâm Thái mang về rất nhiều bộ sách từ trên thành phố. Việc này cũng là do có người gợi ý, trong thành phố có rất nhiều bộ sách cũ bỏ đi, Lâm Thái gan lớn, một mình chạy lên thành phố mang về một đống, kỳ thực lúc này rối loạn đã kết thúc, chuyện này cũng không ai quản.

Dùng một đồng tiền mua hai cái sọt đựng sách cũ đương nhiên ít tốn kém hơn việc mua sách mới. Trương Hàm lựa chọn Tam Tự Kinh dạy vỡ lòng cho Ngọc Khê, hồi nhỏ cô cũng từng học qua.

Lúc Ngọc Khê 6 tuổi thì họ có thêm đứa con thứ hai Lâm Ngọc Hồ, lúc này kế hoạch hóa gia định đã được áp dụng bốn năm năm, họ ở nơi này xa xôi, không ai thật sự đến quản lý nên trên cơ bản là mỗi nhà đều hai con.

Lúc Ngọc Hồ 5 tuổi thì nhà có sinh thêm đứa thứ ba, đứa nhỏ này là do ngoài ý muốn, tuổi Trương Hàm đã lớn, đáng ra không nên sinh nữa, chỉ là chuyện đã rồi, hai người không bỏ được, hai năm nay hai người xây thêm phòng mới, cuộc sống cũng dần dần tốt hơn không phải là hơn người sao?

Đứa nhỏ ra đời làm cả nhà vui mừng, không ngờ Ngọc Hải lại bị bệnh tim bẩm sinh, Trương Hàm biết chuyện này tâm tình càng trầm trọng, nghĩ có lẽ do mình tuổi đã lớn, tình huống cơ thể không tốt mới tạo thành như vậy. Lấy điều kiện chữa bệnh hiện tại, xác xuất phẫu thuật thành công rất thấp, hơn nữa phí chữa bệnh họ cũng không trả hết được, cuộc sống của họ khá tốt, nhưng đó chỉ tính theo chi phí ở nông thôn, hai năm trước xây phòng đã tốn kha khá, tiền dành dụm còn lại không đủ để chữa bệnh cho đứa nhỏ. Cũng may họ nghe lời khuyên, thời gian trị liệu tốt nhất để phẫu thuật là từ 2 đến 4 tuổi, họ còn có thời gian.

Tháng trước Lâm Ngọc Hải sinh bệnh, thân thể đứa bé này cực kỳ không tốt, nóng lạnh đều dễ dàng nhiễm bệnh, chỉ cảm mạo nhỏ cũng dễ biến chứng thành viêm phổi, hai người không dám trì hoãn, vội mang con lên thị trấn tiêm phòng.

Ai cũng không ngờ tai nạn xảy ra, trên đường về, hai xe va chạm nhau, Lâm Thái vì bảo vệ vợ con mà chết ngay tại chỗ, Trương Hàm cũng gắt gao che chở cho đứa bé trong lòng, đến bệnh viện chạy chữa được vài giờ cũng mất, Lâm Ngọc Hải lại bởi vì được cha mẹ bảo vệ mà không chút thương tổn.

Cha mẹ lần lượt qua đời mang đen tối đến gia đình này, Lâm Ngọc Khê năm ấy mới 12 tuổi dưới sự giúp đỡ của người trong thôn mà tiễn biệt cha mẹ, áp lực gia đình nhường đó làm đứa trẻ 12 tuổi bỗng chốc trưởng thành, gánh nặng gia đình đè nặng lên bờ vai cậu. Chăm sóc hai em trai đã trở thành trách nhiệm lớn nhất của cậu.

Hiện tại chữa bệnh cho em trai đã trở thành đại sự trong lòng cậu, phòng mới xây hai năm trước, trong nhà không dành dụm được bao nhiêu, cha mẹ qua đời chỉ được bồi thường hai ngàn đồng, người gây tai nạn trên thị trấn trên nói rõ lí lẽ, còn nói người ta không bồi nổi nếu không cửa nát nhà tan.

Trong nhà chỉ có gia cụ là có chút giá trị, nhưng tại đây cũng khó bán, người trong thôn cũng không đủ tiền đề chịu giá như vậy, cùng lắm gom góp được năm trăm một ngàn đồng, sau những năm tám mươi, ở nông thôn có chút tiền đó đã được coi là khá giả. Chút tiền này còn thiếu nhiều so với phí chữa bệnh.

Khoảng thời gian trước, tứ thẩm trong thôn đến nhà bọn cậu, nói rằng trên huyện có đôi vợ chồng muốn nhận nuôi Ngọc Hồ. Đều là giáo viên, kết hôn vài năm mà không có con, muốn nhận nuôi một đứa, Ngọc Hồ thông minh hoạt bát, bộ dạng lại khỏe mạnh kháu khỉnh làm người ta thích. Hai người này là thân thích của bên nhà tứ thẩm, trước kia cũng từng gặp Ngọc Hồ, biết chuyện của nhà cậu liền có chủ ý, nhờ tứ thẩm qua lại thuyết phục.

Lâm Ngọc Khê dù sao vẫn còn nhỏ, nuôi sống hai đứa em trai cực kỳ khó khăn, huống chi về sau bệnh tật của Ngọc Hải không biết phải bồi bao nhiêu tiền, chính cậu cũng phải bỏ học, em trai học tập sự nghiệp về sau cũng càng khó khăn, Ngọc Hồ thông minh lanh lợi, giờ đã hiểu gần hết Tam Tự Kinh cả ngàn chữ. Cậu cũng không hi vọng em trai đi theo mình chịu khổ, suy nghĩ vài ngày, giao hai đệ đệ cho tam thẩm cách vách, còn mình thì chạy lên thị trấn quan sát đôi vợ chồng kia vài ngày, thoạt nhìn quả thật tính tình cũng tốt, cuộc sống trong nhà khá giả, cả hai đều là giáo viên, hoàn cảnh gia đình không tệ. Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng nghĩ đến em mình sau này có thể đến trường đọc sách, cuộc sống không lo toan, cậu đành dằn lòng quyết định.

Chỉ là từ lúc quyết định như thế thì lòng cậu đau như dao cắt, qua mấy ngày đã gầy đi trông thấy, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm cho em trai đi.

Quên đi, cho dù ngày qua ngày khổ cực, chỉ cần anh em cậu có thể ở cùng nhau thì tốt rồi.

Chương 3

“Tam thẩm, nhị oa tam oa đành làm phiền thẩm, tối ngày mai cháu sẽ về qua.” Cúi đầu nhìn bộ dáng đệ đệ ôm chân mình “Nhị oa, ngoan ngoãn ở nhà nhé, nhớ coi chừng đệ đệ, lúc ra ngoài nhớ mặc nhiều áo. Anh nhiều nhất là một tuần sẽ về.”

Tuy rằng đã qua nửa năm, nhưng nhóc này vẫn nhớ mãi không quên, không có cảm giác an toàn, Ngọc Khê chỉ đành nhẫn nại giải thích.

Lâm Ngọc Hồ chu cái miệng nhỏ nhắn, không tình nguyện mà nói “Được rồi, anh về sớm nhé, em sẽ ngoan ngoãn coi chừng đệ đệ.”

Nhịn không được nở nụ cười, khuôn mặt thanh lãnh bỗng chốc nhu hòa “Ừ, nhị oa ngoan nhất. Chờ anh về sẽ làm cho em chú ngựa gỗ nhỏ nhé.”

“Em muốn lớn lớn, phải lớn hơn cả cái của Tam Bàn cơ.”

“Được được, làm cái lớn lớn.”

Khi quyết định một mình nuôi nấng hai đệ đệ, Ngọc Khê liền cân nhắc xem mình có thể làm chút gì, Ngọc Khê năm nay mới 12 tuổi, cha mẹ cũng rất trân trọng cậu, hơn nữa Trương Hàm mặc dù mấy năm sinh sống ở nông thôn, nhưng chút quan niệm vẫn không thể sửa, ngày thường chỉ dạy dỗ Ngọc Khê mà không thật sự bắt cậu làm việc gì cả nên hiện tại cậu thật không biết nên làm sao.

Trong nhà còn vài mẫu ruộng đang cho thuê, hàng năm có thể thu được mấy trăm đồng, hơn nữa có sự giúp đỡ của anh em tốt nhất của cha là tam thúc, lo tiền ăn của ba anh em, đây là phần tiền thu vào cố định mỗi năm, nếu không phải tiền thuốc men cho tam oa đè nặng thì chút tiền đó cũng đủ để anh em cậu sinh hoạt.

Ngọc Khê còn từng học chút nghề điêu khắc từ cha, cũng do sở thích mà thôi, khí lực cậu nhỏ, chỉ có thể làm một số thứ nho nhỏ. Cũng không bán được nhiều tiền.

Trừ những thứ đó ra thì Ngọc Khê thừa dịp đi thu hoạch vụ mùa, đi theo phụ nữ trong thôn lên núi hái không ít thổ sản vùng núi, vụn vặn cũng dành dụm được chút tiền.

Nhờ tam thẩm ở cách vách trông chừng đám đệ đệ, mọi người trong thôn tới gần Bắc Lĩnh, tuy hẻo lánh nhưng hoàn cảnh thiên nhiên rất tốt, rất nhiều người trong thôn nhờ vào đó mà kiếm ăn, trong ngọn núi có mộc nhĩ, nấm dại đều là thứ tốt, phơi khô có thể bán không ít tiền, nếu đưa đi xa còn có thể thêm chút tiền nữa.

Mấy tháng trôi qua cuối cùng cũng có ít tiền, chỉ là còn lâu mới đủ trả tiền thuốc men.

Nhờ tam thẩm trông đệ đệ, Ngọc Khê cùng con cả nhà tam thúc là Đại Trụ ca, Nhị Bàn ca nhà nhị thúc cùng nhau vào núi.

Đầu tháng 11, nơi đây đã có 3 lần tuyết rơi, ban ngày có khi hạ xuống bốn năm độ, buổi tốt càng lạnh. Gia đình bình thường đều chuẩn bị nghỉ đông, thường không vào núi. Hai ca ca nhà tam thúc và nhị thúc học săn thú được bốn năm năm. Ngọc Khê có đi theo thì người ta cũng yên tâm, bằng không đám tam thúc bọn họ cũng không cho cậu đi.

“Đại Trụ ca, em nghe lục thúc nói chúng ta ở đây bị cấm đi săn, thật vậy à?” Ngọc Khê đột nhiên nhớ tới tin tức nghe được hôm qua, hỏi Đại Trụ đang đi phía trước.

“Ừ, hình như là vậy.”

“Thiết, cũng không phải mới nói một hai lần, nhưng có lần nào làm thật đâu.”

“Lần này hình như làm thật. Người ở trên huyện tới tìm lục thúc, muốn nhờ lục thúc giúp tổ chức đi tuần trên núi. Lục thúc thương lượng trước với cha anh, muốn hai chúng ta đi theo.”

“Ai, sao lục thúc không nói chuyện này với em”

“Còn chưa thấy bóng dáng đâu, lo cái gì.” Khi đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ chốc lát sau Đại Hoàng của Đại Trụ ca đã ngậm một con thỏ hoang chạy ra, Đại Trụ gỡ con thỏ xuống rồi xoa xoa đầu Đại Hoàng, “Giỏi lắm”

Ba người tạm dừng một lát rồi tiếp tục đi, lần này đi đến một chỗ khá xa, buổi tối còn chuẩn bị qua đêm trong núi.

Một ngày rất nhanh đã qua, lúc chạng vạng, ba người đến một nhà gỗ trong rừng, nơi này cũng không biết xây từ bao giờ, nửa năm trước lục thúc mang người vào tu sửa, để chân núi có chỗ mà đặt chân.

Vào nhà gỗ, bỏ những thứ mang theo xuống, Đại Trụ và Nhị Bàn đi đốn củi, Ngọc Khê thì mang thùng đến dòng suối nhỏ bên cạnh múc nước, nước suối hơi đông lại, cậu nhặt luôn một tảng băng nhỏ, trước nên trở về đốt giường lò xua hơi lạnh đã.

Giữa trưa chỉ ăn cái bánh bột ngô, cũng có chút đói bụng, Đại Trụ xử lí sạch sẽ hai con thỏ và một con gà rừng, Ngọc Khê đem ra chặt nhỏ rồi ninh, bên trên thì chưng cách thủy cùng với bột ngô lấy ở nhà. Nồi nấu rất nhanh, ba người đợi một chút liền ăn. Còn lại cho chú chó chút canh xương nóng hổi.

Ăn cơm xong, Đại Trụ và Nhị Bàn đi xung quanh tuần tra một chút, nhà gỗ ở ngọn núi này cũng không hẳn an toàn.

Tối ngủ Ngọc Khê tỉnh lại hai lần mơ hồ nghe thấy tiếng sói hú. Nhưng dù sao cũng cách khá xa, có mấy con chó ở cửa canh chừng, bọn họ ngủ cũng coi như an ổn.

Trời vừa sáng cậu đã dậy, ăn chút này nọ rồi tiếp tục đi, nhưng nơi Ngọc Khê đi tới cũng không xa, ở ngay gần nhà gỗ, qua đỉnh núi này chút, “Anh để Đại Hoàng ở lại với em” Đại Trụ lo lắng Ngọc Khê có một mình ở đây.

“Em sẽ không đi tới những chỗ bị cấm, cây súng lửa này em dùng thành thạo rồi. Không có gì nguy hiểm đâu, nếu thật có gì, em cũng không quản được Đại Hoàng” Ngọc Khê nói xong rồi cầm súng lửa khoa tay múa chân.

Đại Trụ nhìn cây súng lửa cũng yên tâm, Đại Hoàng là chó săn nhà họ nuôi, trừ người nhà họ thì không dễ nghe lời người khác.

Hai người xem xét một vòng quanh sơn cốc, nhìn thấy không có dã thú gì liền rời đi.

Người vào núi hái thổ sản sẽ không đi xa, Lâm Ngọc Khê cũng mới đi hai lần, lần này vào là có mục đích, lần trước vào núi phát hiện một tiểu cốc ở không xa nhà gỗ, rộng chừng năm sáu mẫu, hình dạng như cái bát hình bầu dục, viền bát hướng bên trong, không đi đến gần sẽ không phát hiện ra.

Núi bao bọc bốn phía, bên trong nơi này ấm hơn bên ngoài, chỗ này trước kia lục thúc từng đến, chỉ là địa thế nơi đây không hấp dẫn con mồi nên lục thúc cũng không có hứng thú gì, chỉ là theo thúc ấy nói thì nơi này bốn mùa như xuân, mùa đông lạnh nhất cũng chỉ âm một hai độ.

Ngọc Khê đi một vòng trong cốc lại biết nơi đây là một hòm châu báu. Bên trong không hề thiếu dược liệu, thông khí, hoàng kì, cát cánh, bạch tiển, chờ một thời gian nữa là trưởng thành.

Tiểu ốc này cũng khó đi, chỉ có một con đường nhỏ, lại rất dốc, không thấy có dã thú. Trên tay cậu còn cầm súng lửa do lục thúc lắp ráp lại, an toàn vẫn có thể đảm bảo.

Lần này chủ yếu là lấy hoàng kì và thông khí, lúc lấy chỉ chọn năm gốc cây, nếu không đủ năm gốc cây thì để lại hết. Ngọn núi này có nhiều dược liệu nhưng không có nơi nào tốt như nơi này, không thể vì cậu lấy hết mà chặt đứt căn cơ của chúng.

Ăn hai cái bánh bột ngô chống đói, sau đó nghỉ ngơi lấy sức. Nửa năm nay vì lo toan cho gia đình, cậu ăn không ít khổ, bàn tay vốn non mịn giờ đã che kín vết chai, người phơi đen đi không ít, cho dù có khổ sở hơn nữa, chỉ cần dựa vào sự dẻo dai mà tiếp tục kiên trì. Nhìn hai đứa em trai được mình nuôi khỏe mạnh, đau khổ có là gì.

Cẩn thận đặt một gốc cây hoàng kì vào ba lô, nơi này hàng năm không có người đến hái, đất đai phì nhiêu, hoàng kì mọc hoang dại cực tốt. Mẹ cậu thường xuyên vào núi hái thuốc, hồi nhỏ Ngọc Khê cũng theo bên người, khi đó cha cậu ở bên săn thú đánh củi, bảo vệ hai mẹ con, Ngọc Khê chạy nhảy chơi đùa, chỉ có lúc nhàm chán mới đi theo mẹ học tập cách hái thuốc, không ngờ giờ đây lại trở thành kỹ năng nuôi sống cậu.

Đứng lên vặn thắt lưng hai cái, ba lô đã đầy, hơn phân nửa là các túi to, cậu nhìn thấy còn không ít, bên ngoài tuyết rơi, dược liệu rất nhanh thì chết, trong này đất đai ẩm ướt, hoàng kì sinh trưởng rất tốt. Những gốc có tuổi thọ ngắn cậu đều giữ lại, những gốc cậu lấy đều đã qua bốn năm, cậu chuẩn bị sang mùa xuân lại đến. Dược liệu thiên nhiên đương nhiên là càng để lâu càng tốt, chỉ tiếc có rất nhiều gốc tuổi thọ lâu nhưng rễ bên trong đã đen.

“Ý, cây này dài quá” Lâm Ngọc Khê cẩn thận xới gốc cây, càng xới càng thấy kỳ lạ, cây hoàng kỳ này thế mà dài hơn hai thước (khoảng 50 cm), nơi to nhất cũng gần 10 cm.

“Nơi này đúng là bảo địa” Lâm Ngọc Khê nhịn không được nở nụ cười, hôm nay lấy được nhiều dược liệu đưa đến tiệm thuốc có thể trừ được không ít tiền đâu.

“Một cân giá một đồng tám hào, nhiều dược liệu thế này ít nhất cũng được một trăm cân, còn có không ít gốc tuổi thọ lâu giá cao hơn một ít, thể nào cũng kiếm được một trăm đồng.” Tính toán một chút, cậu vào núi vài lần, sang năm có thể đưa nhị oa đi học. Tiền thuốc men có thể bớt được hai ba năm.

“Đại oa, động này đào được bao nhiêu?”  Nhị Bàn gọi vọng xuống từ trên sườn núi.

“Có hai bao tải lớn. Nhị Bàn ca thu hoạch cũng không ít đi.” Trên mặt cậu cũng mang theo vui mừng.

“Hắc hắc, vận khí hôm nay tốt, bắt gặp một con lợn rừng lớn, nặng một trăm năm sáu mươi cân. Mẹ ơi, đúng là không phí công.”

“Đúng là không nhỏ nha.”

“Đi thôi, đợi lát nữa trời tối mất. Đi về trước, ngày mai lại đến, hôm nay còn săn được một con hươu, nặng 50 cân, đủ để chúng ta ăn ba ngày.” Nói lời này xong, hắn vác túi dược liệu mà Ngọc Khê thu thập trên đất lên lưng. “Đại oa, em nói những thứ này có thể bán lấy tiền sao?”

“Có chứ, trên thị trấn có thu. Những thứ này có thể bán được bốn năm mươi đồng”

“Nhiều vậy á?” Nhị Bàn vừa nghe, thật đúng là không ít. Tiền lương công nhân hiện nay cũng chỉ hơn một trăm đồng, bốn năm mươi đồng đúng là không ít.

“Em thấy các anh mấy ngày nay đừng đi săn nữa, theo em vào lấy đi, nơi này có nhiều lắm”

“Bỏ đi, săn thú vẫn thống khoái hơn” Nhị Bàn tuy rằng cũng có chút động tâm, nhưng cũng không thật sự đi lấy, thứ nhất là hắn không biết lấy thế nào, thứ hai là hắn cũng không muốn tranh với đại oa.

Ban ngày đi lấy dược liệu, buổi tối trở lại nhà gỗ, cậu còn muốn thu thập một chút, cách xử lý dược liệu là học từ mẹ, ban đầu cũng trúc trắc giờ đã thuần thục. Đợi ở nhà gỗ năm ngày.

Nhị Bàn và Đại Trụ thu hoạch cũng kha khá, hai con lợn rừng, bốn con hươu, chim trĩ thỏ hoang không ít.

Trời hơi lạnh, lúc chạng vạng thì có tuyết rơi, tuyết rơi dày như sợi bông, bọn họ chờ trận tuyết này đã lâu. Nhiều đồ quá ba người họ không mang về hết được, nhờ trận tuyết này, làm một cái xe trượt tuyết, ba người được bốn con chó kéo về.

Chương 4

Tuyết ngừng rơi, con mồi đặt trên xe trượt đã đông lạnh. Đại Trụ vẩy lên xe trượt một chút thuốc bột đặc chế để che giấu mùi máu, như vậy chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không dẫn dã thú tới.

Giữa đường xe phải dừng lại một chút để nghỉ ngơi, bằng không xe không đi tiếp được.

“Nhị Bàn, chúng ta đi nhầm đường rồi.” Đại Trụ đẩy đẩy mũ.

“Đúng vậy.” Nhị Bàn nhìn quanh, lại lắc lắc đầu. Phiến rừng này họ thường đi qua, làm sao lại có thể đi nhầm chứ.

“Không phải, em xem cây cổ thụ nghiêng kia kìa. Em đã nhìn thấy chưa?” Đại Trụ nói xong chỉ chỉ phía trước không xa, một gốc cây cổ thụ hình dạng quái dị bên đường.

“Đúng đó, cây này có lúc nào thế?” Nhị Bàn nói xong rồi buông dây thừng xuống, đi về phía trước vài bước.

Ngọc Khê chưa từng đi qua con đường này, cho nên cũng không thấy có gì lạ, chỉ là cảm giác cái cây cong kia trông thật quái dị. Đây là một gốc cây thủy tùng (Cây thông nước), nếu cây này đứng thẳng có thể cao đến hai ba mươi thước, chỉ là hiện tại thân cây uốn cong thành bảy tám đoạn, tán cây tán loạn. Thật giống như bị một áp lực nặng nề từ phía trên ép xuống. Thân cây uốn cong giống như thân rồng còn tán cây chính là cái đầu rồng đang ngửa mặt lên trời cất tiếng hét uy mãnh.

Nhưng dù sao trong rừng cây cối dạng gì cũng có, nên cho dù có chút kỳ lạ nhưng hai người cũng không kinh ngạc lắm.

Đại Trụ và Nhị Bàn từ nhỏ đã theo Lục thúc đi săn, đến giờ đã được vài năm, con đường này có thể nhắm mắt lại cũng đi được, từ lần trước đi ngang qua còn chưa đến nửa tháng nhưng không thấy cảnh này. Sự tình này có chút quái dị.

Nhị Bàn tò mò đi lên phía trước, thân cây thô to, lấy tay vỗ lên thì tuyết ào ào rơi xuống.

“Đúng là gỗ tốt. Trước đó vài ngày trên Hải thành có người thu mua kỳ hoa dị thảo ở chỗ chúng ta. Nếu lúc đó biết có cây này, có thể bán được không ít tiền đâu.” Đại Trụ có chút tiếc hận. Lúc đó trong thôn cũng náo nhiệt một hồi.

“Cái cây này còn là một cây cổ thụ lâu đời, sợ cũng đến bốn năm trăm năm. Chặt nó thì quá đáng tiếc, cũng không biết có thể sống lâu hơn không. Đại Trụ ca, chúng ta vẫn nên để nó lại đi.” Cây này lớn được thế này cũng không dễ dàng gì.

Đại Trụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lãnh của Ngọc Khê, giống như sợ cậu muốn đào nó lên vậy, vội nói “Anh cũng nghĩ vậy.”

Nhị Bàn vỗ vai Ngọc Khê, “Em nghe anh ấy nói rồi đấy, anh ấy cũng không dám, Tam gia còn nói không cho chúng ta lên núi chặt cây. Có những kẻ muốn lên rừng của chúng ta chặt hết cây thủy tùng đều bị Tam gia mắng sợ chạy hết.”

Ngọc Khê khẽ nở nụ cười. Núi rừng to lớn nuôi sống cậu, cậu cũng chỉ hi vọng khu rừng có thể mãi giữ lại hình dạng như xưa.

“Được rồi đi thôi.” Đại Trụ lại nhìn thoáng qua cây cổ thụ, “Chờ lúc trở về hỏi Lục thúc một chút cây này xảy ra chuyện gì.” Vừa dứt lời liền nghe thấy Nhị Bàn ai u một tiếng, quay lại thì không thấy người.

“Nhị Bàn ca?” Ngọc Khê nhanh đi lên hai bước xem nơi Nhị Bàn biến mất, nơi đó thế mà có một cái động cách cây cổ thụ hai bước. “Nhị Bàn ca? Anh thế nào rồi?”

Ngọc Khê cúi người xuống gần mặt tuyết nhìn vào bên trong, bên dưới tối đen như mực.

“Nhị Bàn anh nghe thấy không?”

“Không có việc gì, làm ta sợ nhảy dựng. Hắc, nơi này còn rất lớn.” Giọng Nhị Bàn vang từ dưới lên, “Nơi này có một địa động, hai người cũng xuống xem đi.”

Tuổi ba người cũng còn nhỏ, đúng là cái tuổi mà đối với cái gì cũng tò mò, lúc nghe vậy cũng đều muốn đi xuống dưới xem. Nơi này cách thôn họ chỉ hai dặm đường, Đại Trụ thả chó ra trông chừng bên ngoài rồi cùng với Ngọc Khê xuống động. Trên động buộc một đầu dây thừng vào gốc cây cổ thụ, đầu khác thả xuống.

Chung quanh động đều là băng tuyết, cực kỳ trơn nhẵn.

Xuống sâu đến bảy tám thước, bên dưới, Nhị Bàn đang ở trên một cành cây khô, xuyên qua ánh sáng mỏng manh, Ngọc Khê phát hiện đây là động do con người tạo ra, chung quanh động có vết tích khai phá, bùn đất xung quanh bị ép rất chặt. Cho dù như thế, qua nhiều năm cũng có một ít rễ cây đâm xuống dưới.

“Hai người nhìn xem, nơi này từng có người ở.” Nhị Bàn đốt một cành củi khô, chỉ vào bộ bàn ghế bằng đá đặt ở vách động nói.

“Ừ, đúng là vậy.” Trừ bàn ghế đá thì trên đường hầm còn có một cái bếp lò đất, đã vỡ. Trên bệ bếp còn có bộ bát ăn.

“Anh chưa từng nghe ai nói về nơi này.” Đại Trụ vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Nơi này có một cái cửa.” Ngọc Khê nhìn trên vách động đá có một cửa gỗ, đưa tay đẩy ra, cửa gỗ đã mục, cánh cửa lỏng lẻo mở ra.

“Chắc là người này sống ở nơi này.” Đại Trụ cau mày nhìn bộ hài cốt nằm trên giường đá. Bên ngoài lộ ra xương trắng, trên bộ xương còn mặc bộ quần áo rách nát, có lẽ là trường bào, nay đã không nhìn ra bộ dáng.

Bên trong phòng này thì ngăn nắp hơn, chẳng những dùng tảng đá gia cố, bên cạnh giường đá có kê một cái bàn đá, trên bàn đặt chân đèn.

Ngọc Khê nhìn bộ hài cốt trắng bệch mà trong lòng hơi sợ hãi, người này không biết đã chết bao nhiêu năm. Hốc mắt trống rỗng dường như đang nhìn gì đó.

“Nhìn cái chuôi đao lớn này đi, thật khí phách.” Nhị Bàn mở một cái rương, bên trong có một cây đao lớn. Nặng chừng ba bốn mươi cân. Cho dù đã lâu, vậy mà cây đao không chút gỉ sét.

“Khụ khụ… Nhị Bàn ca anh nhẹ nhàng một chút.” Ngọc Khê phẩy phẩy bụi, trên rương cái nào cũng đầy bụi.

Ba người thu thập một số thứ trong nhà đá, đa số những thứ đó đã hỏng, chỉ có ba thứ trong rương là còn nguyên vẹn, cái rương nào cũng rất nặng, Nhị Bàn mở cái

một cái rương, bên trong là đại đao, Đại Trụ mở cái khác bên trong là một cây cung và ba mũi tên bằng thiết.

Cuối cùng thừa lại một cái rương, bên trong là mấy quyển sách. Trừ những thứ này ra không có gì để lại tin tức về vị chủ nhân địa động. Sách trong rương vẫn còn nguyên vẹn. Ngọc Khê nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách ngay bên trên ghi kỳ trân dị thảo lục, cuốn sách không biết được làm từ vật liệu gì, là sách cổ, chữ quá nhỏ, chỉ một cây đuốc chiếu sáng căn bản không thấy rõ lắm. Bởi vì tro bụi nhiều quá nên Ngọc Khê đành nhẹ nhàng thả lại rương, đậy nắp rương lại.

“Chúng ta về trước đi. Đợi lát nữa trời khuya mất.” Đại Trụ trả cây cung lại.

Con ngươi Nhị Bàn chuyển động. “Chúng ta vòng đến phía Tây thôn đi.”

Ba người liếc nhau rồi nở nụ cười.

Túm dây thừng trèo lên, nói thật là vách động trơn quá làm ba người ngã mấy lần.

Giờ đã không còn sớm, ba người tìm một tảng đá lấp lại cửa động. Ba người định ngày mai lại qua rồi mai táng cho bộ hài cốt trong động.

Đi một quãng đường khá xa, Đại Trụ và Nhị Bàn trước đưa hết mọi thứ để ở nhà Ngọc Khê, “Nhanh đốt lò.” Căn phòng hơi lạnh, đã nhiều ngày nhị oa tam oa đều ở nhà Tam thúc.

Chuyển đồ lên bàn tròn trong phòng, ầm một tiếng, “Nặng thật.”

Lúc này có đủ ánh sáng, thanh đao được lấy ra, ánh sáng mờ nhạt phản xạ lại, trên mặt đao có hoa văn vòng tròn, hàn khí lạnh như băng trào ra.

“Anh không cần thứ khác, chỉ cần thanh đao này.” Nhị Bàn ôm đao không buông tay.

Đại Trụ bĩu môi, cầm cây cung, nước sơn đen như mực, cho dù dưới ánh sáng rực rỡ cũng không chút phản xạ, nắm trong tay giống như hòa hợp với thân thể vậy, lấy sức lực của hắn cũng chỉ kéo dây được hai phần ba, không thể kéo căng, sự yêu thích hiện lên nét mặt không hề kém hơn Nhị Bàn.

“Anh đây cũng muốn cây cung này.”

Hai người liếc nhau, đều quay đầu nhìn Ngọc Khê.

Trong lòng họ hai loại binh khí này đều là bảo bối, nếu bọn họ chọn chúng thì sợ Ngọc Khê chịu thiệt.

Nhưng lúc này ánh mắt Ngọc Khê không đặt trên người họ.

Bởi vì sợ xem trong sơn động làm hỏng bộ sách, Ngọc Khê chỉ mới nhìn thoáng qua, giờ mới cẩn thận lấy ra xem, tổng cộng có chín quyển sách:

Kỳ trân dị thảo lục

Chuyện lạ giang hồ

Thập tam đao phổ

Thất hoàn tiễn

Thiên nhất đồ phổ

Tạp ký tứ hải

Đạo tàng chân kinh

Quỷ nhãn lục phù

Bằng Việt thủ trác

Trừ quyển dưới cùng Bằng Việt thủ trác, các quyển khác đều được làm từ cùng một chất liệu, còn đều là chất liệu vô cùng tốt, hoặc là giống như lụa mà không phải lụa, mỏng như cánh ve, hoặc là mịn như da, trắng tinh như tuyết. Đều có một điểm giống nhau, sách đặt dưới đất rất nhiều năm mà không bị hỏng.

Bìa cuốn “Bằng Việt thủ trác” làm bằng nhiều lớp lụa trắng, thế mà đã có chút rách, không cẩn thận chút là nát.

“Ở đây có một quyển đao phổ và tiễn pháp.” Ngọc Khê lật xem rồi đưa hai bản ra.

Nhị Bàn cầm xem đao phổ hắc hắc cười hai tiếng rồi tập trung nghiên cứu không nói chuyện nữa.

Ngọc Khê thu sách còn lại vào trong hòm, “Nhị Bàn ca, Đại Trụ ca, mấy quyển sách này đều là sách cổ, nói không chừng còn có giá trị cao hơn cả thanh đao với cây cung của hai người đấy. Hai người đừng hối hận nhé.”

Đại Trụ nhìn tên mấy quyển sách, nhìn mãi mà không hiểu, xua xua tay, chữ bên trong còn chẳng hiểu, “Sách này em có cho anh xem anh cũng không hiểu. Em không thấy thiệt là được rồi.”

Nhị Bàn ôm cuốn đao phổ vào trong lòng, “Được rồi em đói bụng rồi, chúng ta về đi.”

“Đại Trụ ca, anh về nói với nhị oa là đợi em đốt giường ấm lên rồi sẽ tới đón hai đứa nó về đây nhé.”

“Đừng đi, đợi tí nữa anh đưa chúng nó về.” Đại Trụ đội mũ ra khỏi phòng rồi cùng Nhị Bàn dỡ một con hươu, hai con gà rừng, hai con thỏ hoang từ trên xe xuống.

Ngọc Khê cũng không từ chối, giúp hai người bỏ dược liệu để trong phòng. Cậu tính toán thôi không qua nhà Tam thẩm nữa nhưng vẫn phải cảm ơn, đành để sau này chậm rãi hiếu kính vậy.

Tiễn hai anh em, Ngọc Khê vội nhóm lửa, một tuần không ở nhà, nhị oa tam oa cũng không ngủ ở nhà, ban ngày tam thẩm đốt hai bó củi vậy mà phòng vẫn lạnh lẽo.

Trong nồi có chút nước, còn ấm, đủ để rửa mặt, vừa tẩy rửa thì cửa mở, nhị oa như  đạn pháo bỗng vọt vào suýt nữa thì đụng vào cậu.

“Anh về rồi.” Trên mặt Ngọc Khê còn đầy xà phòng.

“Anh về rồi sao không đi đón em.” Nhị oa phồng má.

“Anh về trước nhóm lửa. Đốt giường ấm lên rồi mới đi đón hai đứa, lạnh quá bị ốm thì làm sao.”

“Em không sợ lạnh, lần sau phải đến đón em trước.” Tiểu gia hỏa chớp mắt.

“Được rồi, sẽ đón em trước, mau đi đóng cửa lại không trong phòng có chút ấm lại ra hết bây giờ. Tam oa thì sao, hai ngày nay cũng không bị lạnh chứ.”

“Không đâu, ngày nào tam thúc cũng đốt giường lò, trong phòng ấm lắm. Anh vào rừng săn thú thế nào, em thấy Đại Trụ ca kéo về hai con lợn rừng á, lúc em về thấy mọi người náo nhiệt lắm.”

“Đại Trụ ca và Nhị Bàn ca của em để lại cho chúng ta một con hươu, còn có hai con gà rừng với thỏ hoang, có thể ăn một bữa to. Vài ngày nữa anh đi lên huyện, mua chút thịt heo với hai con gà ăn mừng năm mới, em muốn ăn gì nữa không? Đi mua cùng nhé.” Phỏng chừng nửa tháng nữa là không lên núi được nữa, muốn mua đồ cũng khó. Ở bên kia có một cái chợ nhỏ, mỗi lần đi lại rất vất vả.

“Vậy ngày mai chúng ta làm sủi cảo đi.”

Ngọc Khê xoa mặt, “Được, làm sủi cảo.” Cậu bưng chậu đổ nước cũ vào một cái thùng, ngẩng đầu thì nhìn thấy trên đường có ánh sáng, “Tam thẩm đến.”

Chương 5

Ngọc Khê mở cửa ra ngoài đón tiếp.

“Mau vào đi, lạnh lắm.” Từ xa Tam thẩm thấy vậy vội hô lên.

“Cháu đang định chút nữa qua thăm thẩm.”

“Trong nhà giờ còn bừa bãi, thẩm sợ khói thuốc lá không tốt cho tam oa nên sang đây trước.”

“Sao bên ấy náo nhiệt thế ạ?” Ngọc Khê lấy chăn đệm từ trong tủ ra trải lên đầu giường đặt gần lò sưởi, đỡ lấy tam oa.

“Cũng không có gì, hai đứa nó săn được hai con lợn rừng, đang phân chia.”

“Một tuần không thấy lại béo lên không ít.” Tiểu gia hỏa đã tỉnh, tuy rằng không hoạt bát như những đứa bé khác nhưng cực kỳ thông minh, mở chăn ra vừa thấy Ngọc Khê, liền nhe cái miệng có mỗi cái răng vui vẻ kêu nha nha.

“Mấy ngày nay cho ăn cái gì ăn cái đó, một chén bánh trứng gà nhỏ cũng ăn hết.”

“Đấy là do Tam thẩm nấu ăn ngon.”

“Ngon gì đâu. Đúng rồi, thẩm qua đây là muốn hỏi cháu một chút, trước đó vài ngày có phải cháu muốn mua sữa dê đúng không?”

“Đúng ạ, tam oa không ăn được nhiều thứ, cháu muốn cho nó uống sữa dê. Thế nhà nào có dê mẹ muốn bán sao ạ?”

“Ừ, nhà em gái Lục thẩm của cháu vừa vặn có một con dê mẹ, vừa mới sinh con, trời thì lạnh, nhà họ không ai rảnh để chăm sóc. Họ muốn bán, thẩm bảo họ đợi chút. Con dê mẹ này mới sinh con lần đầu. Thẩm sợ cháu không có thời gian để chăm sóc.”

“Cháu không có việc gì, lại sắp phong lộ (đường bị chắn), cháu không đi đâu được. Cháu còn đang lo đây.”

“Nếu vậy ngày mai thẩm bảo họ đưa về đây. Con dê mẹ đó khung xương nhỏ, cháu chỉ cần trả 85 đồng thôi. Cháu có đủ tiền không, không đủ tiền thẩm ứng trước cho.”

“Cháu có rồi ạ, thẩm làm vậy sao được.”

“Đều là thân thích cả, lại nói thẩm nhìn con dê kia không lớn, chưa đến một trăm cân, được cái nhiều sữa.”

Ngọc Khê cầm tiền, trực tiếp giao cho Tam thẩm.

“Được rồi, thẩm đi đây, cháu cũng đừng nấu cơm nữa, đồ ăn trong nhà còn nóng. Chốc nữa thẩm bảo Đại Trụ mang sang cho cháu.”

“Thôi ạ, lúc nhị oa ăn cháu tùy tiện ăn vài miếng là được.”

“Ngại cái gì, buổi tốt thẩm nấu một tô dưa chua, cháu nếm thử dưa chua năm nay thẩm muối, ngon lắm. Dưa nhà cháu chắc còn chưa được đâu.”

“Trước khi cháu vào núi còn chưa được, dưa này để ở Tây phòng, chắc phòng đó lạnh.”

“Lần sau nên để ở Đông phòng, chua nhanh hơn.” Tam thẩm nói xong liền ra khỏi phòng.

Trở về phòng, nhị oa với tam oa đang ở trên giường nô thành một đoàn. Nhìn thấy cậu đi vào, tam oa dựa vào tường đứng lên. Từng bước đến chỗ cậu, “Ca nha nha”

Ngọc Khê ngồi trên mép giường vui vẻ ôm lấy tam oa, “Một tuần này thật vất vả.”

Lại nhìn quần áo tam oa đều sạch sẽ.

“Em cũng giúp bế đệ đệ. Em còn kể chuyện cổ tích cho tam oa nữa cơ.”

“Ồ, thế em kể chuyện gì?”

“Kể chuyện cổ tích hổ mẹ ăn thịt người.”

Ngọc Khê nhếch miệng nở nụ cười, “Em nghe ai kể?”

“Bà nội của Cẩu tử ở Đông viện. Cẩu tử không chịu ngủ, bà nội nó liền kể chuyện hổ mẹ cho nó nghe.”

Ngọc Khê chớp chớp mắt, “Trách không được Cẩu tử vừa đi ngủ thì không chịu yên.”

Nói chuyện một lúc với tam oa nhị oa, nhắc nhị oa trông chừng đừng để tam oa rơi xuống giường, Ngọc Khê lại nấu một nồi nước. Đại Trụ đã đưa thức ăn sang. Bánh bao trắng, một tô dưa chua, còn có mười cân thịt lợn rừng và một miếng sườn lớn.

“Sao đã chia thịt rồi?”

“Ừ, chia sớm, chỉ sợ ngày mai đi chợ để cho người khác lấy trước.”

“Những thứ này hết bao nhiêu tiền ạ?”

“Thôi đi, anh mà dám lấy tiền, mẹ anh liền lấy chổi lông gà quật chết anh.”

Ngọc Khê treo thịt trên phòng bếp, cầm một túm nấm hầu thủ[1], đầu nấm nào cũng vàng rượm, phẩm tướng vô cùng tốt, “Anh mang về nấu với thịt gà rừng.”

“Cũng là em chu đáo, năm nay nấm mẹ anh hái ăn hết sạch rồi.”

Ngọc Khê cười cười, có lẽ cậu còn có sở trường này, trước kia chỉ xem mẹ làm rồi học. Giống như lúc cậu làm thảo dược, thảo dược được bào chế tốt hơn, phẩm tướng cũng không tồi, lúc bán giá đều cao hơn một ít.

Lúc đầu nghĩ rằng mệt mỏi mấy ngày, về nhà là ngủ ngay, chờ hai đệ đệ ngủ, cậu vẫn cảm thấy tràn đầy tinh thần, xuống giường, lấy từ trong hòm ra một cái rương gỗ, thật là nặng.

Lúc trước lực chú ý của cậu đều đặt trên những thứ bên trong, lúc này mới để ý cái rương này cũng là đồ tốt, cầm một tấm vải bố sạch sẽ nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi, đúng là chủ nhân trước bảo dưỡng rất tốt, mặt trên là một tầng bụi, sau khi lau sạch, cái rương mới lộ ra hình dạng vốn có.

Đó là một cái hộp hình chữ nhật, cao khoảng ba tư ba lăm cm, rộng khoảng mười sáu mười bảy cm, điêu khắc khắp mặt, trên nắp hộp khắc một con rồng.

Ngọc Khê càng nhìn càng thấy vui mừng, bởi vì cậu có sở thích điêu khắc nên có chút hiểu biết, những đường chạm trổ này tuyệt đối có thể xưng là quỷ phủ thần công, hơn nữa hoa văn phức tạp, bố cục nối liền với khóa mở, tuyệt đối là tinh phẩm, huống chi long văn trên mặt, chứng tỏ đây là đồ dùng của hoàng gia. Thứ này bán đi không biết được bao nhiêu tiền.

Chỉ cần bán thứ này đi, tiền thuốc men của tam oa đủ rồi.

Cậu càng nghĩ càng thấy hưng phấn, tảng đá luôn đè nặng trong lòng Ngọc Khê giống như bỗng chốc biến mất. Chuyện bán rương này cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Lại lấy mấy quyển sách kia ra, lúc này tâm tình Ngọc Khê đã không còn như trước.

Cậu đại khái xem qua mấy quyển sách, may mà mẹ dạy cậu vỡ lòng bằng Tam Tự Kinh, bên trong toàn chữ phồn thể, cậu hiểu được “Kỳ trân dị thảo lục” viết về bảo vật thế gian hiếm có, các lại cây kỳ lạ, nằm trên núi Minh Sơ Thiên Dương của một vị tu sĩ, do ông tuổi già sửa sang ghi lại.

“Chuyện lạ giang hồ” ghi lại một ít sự tình giang hồ xảy ra vào cuối triều Minh đầu triều Thanh, hơi lộn xộn, từng đoạn từng đoạn một.

“Thiên nhất đồ phổ” là một phương pháp luyện thể, ghi lại phương pháp tu thân, không rõ tác giả cuốn sách là ai. Ngọc Khê thử, động tác thứ nhất cậu không cách nào làm được.

“Tạp ký tứ hải” giống “Chuyện lạ giang hồ”, rất giống tùy bút, trang thứ nhất viết tình hình mỗi vùng miền, trang tiếp theo có thể chính là cách chế biến thịt kho Đông Pha[2], còn lại là hình một con quái vật dài hai đuôi. Ngọc Khê lật thêm vài tờ, nội dung hoàn toàn khác nhau. Chữ viết mỗi trang hoặc lớn hoặc nhỏ, thoạt nhìn giống như từng tờ giấy ghi nhớ, sau đó mới đóng thành sách. Chữ viết đa dạng, rất tùy ý. Có lẽ vì thế mà cuốn sách dày tới ba tấc.

“Đạo tàng chân kinh” Xem không hiểu.

“Quỷ nhãn lục phù” Xem không hiểu.

“Bằng Việt thủ trác” cuốn này còn chẳng được coi là một cuốn sách, có lẽ gọi là nhật ký thì thích hợp hơn. Mở đầu là mùng tám tháng sáu năm Canh Tý. Ngọc Khê xem đoạn đầu, chỉ biết đây là do chủ nhân của bộ hài cốt trong địa động viết, mở đầu là đoạn tự thuật, ông đào vong như thế nào, truy binh ép sát, ông ta lại bị thương nặng, rơi vào đường cùng đành trốn trong địa động, trong khẩu khí mang chút tự giễu. Cảm thán mình tuổi tác đã cao, nếu là mười năm trước, truy binh cũng không làm gì được ông.

Tam oa đang ngủ bỗng lầm bầm gì đó, Ngọc Khê nhìn thời gian đã không còn sớm, cẩn thận đặt mấy quyển sách vào rương, lại cẩn thận để trong tủ giường, tuy rằng cậu không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết mấy quyển sách này có giá trị cực kỳ lớn, hơn nữa nội dung rất nhiều, không phải nắm giữ trong chốc lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro