16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

“Anh, em muốn đi tiểu.” Ngọc Khê đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe thấy tam oa nói nhỏ, cúi đầu thì thấy tiểu tử này còn không thèm mở mắt. Vội lấy một cái bô nhỏ từ trong ba lô, một tay nâng tam oa dậy, một bên đặt bô vào, “Xuỵt xuỵt ——” bên này thổi kèn, bên kia tam oa bắt đầu đi tiểu.

“Anh, đưa cho em đi, em cũng muốn đi toilet.” Nhị oa ra khỏi chỗ ngồi.

“Em nhớ cẩn thận một chút, đừng bị lạc.” Ngọc Khê dặn dò một câu.

Nhị oa tiếp nhận cái bô nước tiểu của tam oa rồi đi toilet. Chỗ bọn cậu cách toilet rất gần, Ngọc Khê ngồi ở đây cũng có thể thấy.

Chắc tam oa ngủ ngon, một lúc sau xoa xoa ánh mắt nhìn bốn phía.”Xe lửa.”

“Ừ, xe lửa. Chúng ta đã lên xe lửa.”

Tiểu gia hỏa liền hưng phấn. Đứng trên chỗ ngồi ngó ra bên ngoài xem. Ngọc Khê giữ bé bên trong, tiểu gia hỏa đỡ cái bàn nhìn ngắm bên ngoài.

Chỉ một lúc sau nhị oa từ toilet về, bô nước tiểu đã xả nước, Ngọc Khê lấy giấy lau tay một chút.”Em trông tam oa một tý, anh đi lấy ít nước.”

Đến Cáp thị ngồi xe lửa mất hơn bốn tiếng, buổi tối hơn sáu giờ mới xuống xe. Nhị oa tam oa đều ngủ một giấc, lần đầu tiên ngồi xe lửa đều rất hưng phấn cho nên cũng không thấy mệt, Ngọc Khê tu luyện công phu tuy còn chưa luyện đến nơi đến chốn, nhưng vẫn khỏe hơn người bình thường không ít, hơn nữa hai loại công pháp phối hợp, các phương diện về tinh thần đều nhạy bén hơn người thường, thiên nhất đồ phổ thiên về rèn luyện cho thân thể hơn công pháp khác, sức mạnh tốc độ và độ mẫn cảm đều tăng mạnh, tuy mới luyện thành năm động tác, nhưng ngũ cảm linh mẫn rất nhiều, tình huống ở chung quanh đều hiểu rõ trong lòng, chăm sóc cho hai đệ đệ cũng dễ hơn, không bị vướng chân vướng tay nữa.

Còn hai hành khách đối diện, một đường quan sát, trong lòng nghĩ ba đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, đứa lớn thì quản lý sự tình gọn gàng ngăn nắp, hai đứa bé nhu thuận nghe lời, còn tiểu bất điểm kia nữa, nhỏ như vậy mà không khóc không náo, thập phần nghe lời. Còn tiểu ca ca vẫn còn nhỏ lại có thể giúp anh trai lớn chăm sóc đệ đệ. Không cần người lớn phải quan tâm.

Bọn họ lại không biết, nhị oa tuy nhỏ nhưng rất thấu hiểu, cha mẹ mất sớm, gia đình suýt sụp đổ, sau này nhờ chuyện của Lưu Nhị, nhị oa đã sớm hiểu chuyện. Bé ỷ lại vào anh trai đã vượt qua hết thảy, hoặc là nói bé đã đưa tình cảm dành cho cha mẹ chuyển hết lên người anh trai. Cho nên bé nguyện ý nghe lời anh trai, như vậy cả nhà bé sẽ luôn luôn ở cùng nhau. Về phần tam oa, có thể do ảnh hưởng của trái tim, tam oa rất ít khó cũng rất ít cười lớn, mà cũng không thể chơi đùa mạnh. Khuyết thiếu sự hoạt bát so với những đứa nhỏ cùng tuổi. Ngọc Khê rất ít khi nhìn thấy bé chạy nhảy chơi đùa. Thế nên trong mắt người khác bé cực kỳ nhu thuận. Nhưng sự nhu thuận luôn làm người ta xót xa.

Đến Cáp thị xuống xe, Ngọc Khê lưng địu tam oa tay dắt nhị oa mang theo bao lớn bao nhỏ làm người qua đường đều thấy kỳ lạ.

Dời khỏi nhà ga. Có chút mờ mịt.

Chỉ một lát sau cậu sửa sang lại tâm tình, kéo nhị oa đi ra ngoài. Bên ngoài nhà ga có rất nhiều biển xe, Ngọc Khê dựa theo lời Minh Chí ca dặn cậu tìm cái xe số 1. Trên biển có 6 điểm đến thì điểm đến thứ nhất là bệnh viện trực thuộc. Lôi kéo nhị oa lên xe. Người trên xe không ít, có điều vừa lên xe, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi liền đứng lên, ý bảo cậu ngồi xuống. Ngọc Khê gật đầu cảm ơn. Cũng không tháo tam oa xuống, tiểu gia hỏa ôm cổ Ngọc Khê, ánh mắt nhìn chung quanh, rất có tinh thần. Ngọc Khê để nhị oa ngồi trên đống hành lý. Bé rất hiếu kỳ với chung quanh, thế nhưng vẫn nhớ bám chắc anh trai không buông ra.

Nếu một năm trước ai nói với cậu cậu dám đi thành phố lớn, cậu cũng không tin, lúc cha mẹ còn sống Ngọc Khê ngay cả lên huyện cũng chưa dám đi một mình, hiện giờ lại mang theo hai đệ đệ đi đến nơi đất lạ. Trong lòng không có một chút sợ hãi.

Nhìn ngoài cửa sổ phong cảnh trôi như nước, Ngọc Khê nghĩ có lẽ từ buổi tối ngày ba mươi năm trước đó thì tất cả nỗi sợ hãi của cậu đã biến mất. Đồng thời thời thơ ấu của cậu cũng tan biến theo, chỉ còn lại một Ngọc Khê nỗ lực nuôi sống gia đình. Cậu cũng không biết, từ khi qua năm cũ, khí chất cả người đã thay đổi, thiếu đi sự ỷ lại như đứa nhỏ khác, thêm phần ổn trọng, nguyên nhân vì như thế nên tam thúc tam thẩm đối với việc cậu một mình tự mang theo đệ đệ xuất môn cũng không ngăn cản nhiều, bọn họ đã không thể coi Ngọc Khê là đứa nhỏ nữa. Nhân sinh của cậu đã bắt đầu, không cần người ngoài can thiệp quá nhiều.

Xuống xe ở bệnh viện trực thuộc Y đại, Minh Chí thông qua một người bạn đồng học đã hỏi thăm qua nơi này là bệnh viện tối nhất Cáp thị. Ngọc Khê đứng ở sân ga nhìn chung quanh một chút, rất nhanh tìm được nhà trọ Lam Thiên bên cạnh bệnh viện, nhà trọ này cũng do bạn học Minh Chí giới thiệu, nếu không phải Ngọc Khê không xác định khi nào thì đến nơi, hắn sẽ nhờ bạn học tới đón.

Thấy nhà trọ rồi, Ngọc Khê kéo nhị oa qua đường cái.

Nhà trọ này là một nhà trọ trung cấp thấp hơn khách sạn, giá coi như rẻ tiền, có điều Ngọc Khê thấy vẫn rất sang trọng, Ngọc Khê đứng trước bàn lễ tân, nhìn trên mặt bàn ghi có phòng bốn người, phòng tiêu chuẩn, phòng thương vụ. Tiện nghi nhất là phòng bốn người, mười đồng một ngày, phòng tiêu chuẩn, ba mươi mốt đồng một ngày, phòng thương vụ năm mươi mốt đồng một ngày.

“Cậu bạn nhỏ tìm nơi dừng chân à? Cha mẹ của cháu đâu?” Bà chủ nhà trọ thấy một tiểu hài tử mang theo hai bé nho nhỏ, thấy kỳ lạ. Ba tiểu hài tử tuy rằng ăn mặc giống nhau, giống như từ nông thôn mới ra, nhưng rất dễ thương làm người ta thích.

“A di, chúng cháu muốn ở trọ.” Ngọc Khê đặt hành lý xuống.

Bà chủ vừa nghe, “Chỉ có các cháu ở trọ? Cậu bạn nhỏ, sao một mình các cháu ở trọ được, muốn ở trọ chỗ chúng ta phải có giấy chứng nhận.” Bọn họ đây chính là nhà trọ chính quy, bởi vì gần bệnh viện trực thuộc, buôn bán khá tốt.

“Cháu có giấy chứng nhận.” Ngọc Khê nói xong lấy trong áo bành tô ra giấy chứng minh trong thôn, còn có hộ khẩu của ba anh em cậu.

Bà chủ nhận lấy, nhất thời trợn tròn mắt, thật đúng là, hai trang đầu hộ khẩu là cha mẹ, nhưng đằng sau đều ghi chú rõ đã qua đời, sau đó là năm sinh của Lâm Ngọc Khê 1981. Tính toán đâu ra đấy mới mười hai tuổi. Kế tiếp Lâm Ngọc Hồ 1987, Lâm Ngọc Hải 1992. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy chủ hộ mười hai tuổi, cục công an địa phương nào cấp hộ khẩu vậy.

“A di, chúng cháu có thể ở đi.” Nhìn bà chủ có chút ngây dại cậu bèn ra tiếng hỏi.

Bà chủ đưa mắt từ hộ khẩu chuyển đi liền nhìn thấy ba đứa nhỏ tha thiết chờ mong nhìn bà, đừng nói chi ba đứa nhỏ còn rất dễ thương “Được, đăng ký được, ba đứa ở phòng tiêu chuẩn đi. Một phòng hai giường.”

Ngọc Khê gật gật đầu, phòng bốn người tuy rằng tiết kiệm tiền, nhưng không bảo đảm trong phòng sẽ có người khác, còn không bằng tốn hơn mười đồng tiền. Cùng đường mạt lộ, Ngọc Khê sẽ không tại thời điểm này mà tiết kệm chút tiền, bằng không bên ngoài còn đầy gian phòng có mười đồng. Không an toàn.

“Tiểu Hi cậu xem rồi đánh dấu, tôi dẫn bọn nó lên.” Bà chủ cầm chìa khóa đi ra quay qua một gian phòng hô một tiếng.

Ngọc Khê thu lại hộ khẩu và giấy chứng minh, lôi kéo nhị oa đi theo bà chủ lên lầu, bà chủ lúc đi ra còn giúp Ngọc Khê cầm hành lý. Nhị oa thấy bà chủ này trừ có chút ngốc ra thì vẫn khá là tốt nha.

“Các cháu ở phòng này, bên này là hai phòng liền nhau, bác ở bên trong phòng kia, các cháu nếu có chuyện gì thì tìm bác. Trong phòng có vòi sen, đợi lát nữa bác bảo tiểu Hi giúp cháu chuyển một chút, kê hai cái giường song song sát vào nhau, ba anh em ngủ vừa vặn.” Bà chủ nói xong, lại chui đầu ra khỏi cửa phòng thăm dò hô, “Tiểu Hi đi lên một chút.”

“Bà chủ có chuyện gì, tôi đang bận chút việc.” Không đến một lúc sau liền nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ dưới chạy lên.

“Cùng tôi chuyển cái giường này một chút.”

“Được.” Hai người động thủ, Ngọc Khê cũng góp sức, ba người cùng nhau chuyển hai cái giường đến cùng nhau. Thế này thì ba anh em có thể ngủ thoải mái.

“Các cháu ăn cơm chưa?” Bà chủ lại hỏi một câu.

Ngọc Khê có chút ngượng ngùng, “Còn chưa ạ.”

“Bác nấu cho các cháu bát mỳ sợi.” Bà chủ cũng không đợi Ngọc Khê từ chối liền vui vẻ đi ra ngoài.

Ngọc Khê nhìn nhị oa nở nụ cười “Chúng ta gặp được người tốt rồi.”

Nhị oa a miệng vui sướng nhảy lên trên giường, nhảy tâng tâng.”Anh giường này êm thật.”

“Được rồi mau đứng lên, cởi áo khoác ra. Ở trong phòng lại kêu nóng.” Phòng ở không lớn, trừ hai cái giường, còn có một cái bàn tròn nhỏ dựa vào cửa sổ và hai cái sofa. Cửa sổ có một loạt sáu cánh quạt phả hơi ấm.Hơi sờ vào chút là phỏng tay.

Tam oa bị Ngọc Khê thả xuống dưới, đứng trên giường nhún nhảy, lần đầu tiên nhìn thấy một cái giường êm như vậy, chơi rất vui vẻ.

Ba người rửa tay và mặt, không một hồi bà chủ liền bưng khay lên đây. Mì sợi to, bên trên bỏ không ít miếng thịt bò, còn có chút cải dầu. Canh là nước tương sắc, nhìn thôi đã thèm. Mặt khác còn có một cái chén nhỏ, bên trong là mì sợi cực kỳ nhỏ, còn có thêm một quả trứng gà.

Ngọc Khê nhìn ba bát mỳ sợi mà trong lòng ấm áp.

“Cám ơn người a di, tất cả bao nhiêu tiền ạ?”

“Được rồi tiểu hài tử nói chuyện tiền nong gì, mấy bát mỳ này là bác mời các cháu ăn.” Bà trừng mắt nhìn cậu, tỏ vẻ có chút không vừa ý.

Ngọc Khê cười cười không nói gì nữa, nhị oa cười rồi nói một tiếng cám ơn a di với bà chủ. Tam oa thì không rõ tình huống, có điều cũng đi theo kêu một tiếng “Tạ – tạ —— a di” nói đến ngọng nghịu. Thật là làm người ta vui vẻ.

Bà chủ cười nhéo nhéo cái mặt nhỏ nhắn của tam oa, “Các cháu nhanh ăn đi.” Không trì hoãn ba đứa nhỏ ăn cơm liền xoay người đi ra ngoài.

Rất nhiều năm về sau Ngọc Khê cũng không nhớ được bộ dáng của bà chủ đó nữa, nhưng hương vị bát mỳ đó cậu luôn luôn nhớ mãi. Cho dù cậu làm lại cũng không cách nào thay thế được hương vị nhân tình trong đó. Mặc dù cậu thoạt nhìn thành thục lạnh nhạt thế nào thì thực sự cậu vẫn là một đứa trẻ.

Chương 17

Trong khách sạn có vòi sen, đây là lần đầu tiên Ngọc Khê tắm như vậy. Nước ấm nóng hầm hập từ vòi phun đổ xuống, toàn thân sảng khoái. Có điều kiện tốt như vậy, Ngọc Khê trước tắm rửa cho hai đứa bé, mấy đứa nhóc cũng là lần đầu tắm vui vẻ như vậy. Tam oa ngâm mình trong chậu nước nghịch đến vui vẻ, cao hứng lộ ra mấy cái răng hạt gạo.

Ngọc Khê tắm rửa xong, liền thấy nhị oa và tam oa đang nhảy trên giường.

“Nhị oa, tóc đã lau khô chưa.” Ngọc Khê kéo lại nhị oa sờ sờ tóc của bé. Tóc ba anh em cậu đều được cắt vài ngày trước đó, cũng không dài. Có điều tóc Ngọc Khê dài nhanh, tóc mái đã chạm lông mày.

“Anh về sau nhà chúng ta cũng có giường êm như này nhé.”

“Nhà chúng ta không có lò sưởi, ở giường lạnh.”

“Ơ, vậy chúng ta có thể nằm vào mùa hè mà.”

“Nếu em thích, chờ về sau lại mua.” Chỉ cần tam oa hết bệnh thì thế nào cũng được.

Buổi tối hôm nay cậu và hai đệ đệ ngủ rất say sưa, Ngọc Khê lại thấy cái giường mềm quá, có chút khó ngủ, càng lo lắng vấn đề ngày mai xem bệnh, không biết sau khi kiểm tra sẽ thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Khê mặc quần áo cho hai tiểu gia hỏa xong, mang theo tiền và đồ dùng thiết yếu, khóa chặt cửa đi xuống lầu.

“Các cháu sớm vậy đã dậy rồi à, tối qua ngủ ngon không?” Bà chủ hỏi.

“Vâng, ngon lắm ạ.” Ngọc Khê cười đáp.

“Chưa ăn điểm tâm đừng đi, cách vách có bán bữa sáng, bánh bao nhà họ khá ngon.” Ngọc Khê gật gật đầu rồi cáo biệt với bà chủ, mang theo hai đệ đệ đi đến cách vách. Muốn bánh bao và cháo, một người một quả trứng gà.

Ăn cơm xong, Ngọc Khê liền chuẩn bị đi bệnh viện, trong lòng có chút khẩn trương. Mới ra khỏi tiệm cơm nhỏ, chợt nghe bà chủ bên kia gọi cậu “Ngọc Khê.” Quay đầu lại thì thấy bà đang nói với một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục màu xanh “Đây là ba đứa nhỏ tôi đã nói với anh.”

Đồng tử Ngọc Khê co lại, kéo tay nhị oa dừng một chút, sau mang theo hai đệ đệ đi qua.

“Ngọc Khê, đây là Vương đồn trưởng của đồn công an chỗ chúng ta, vừa vặn gặp phải, anh ấy thấy tình huống của các cháu, nhìn xem có gì có thể giúp đỡ các cháu.” Bà chủ giới thiệu cho Ngọc Khê.

“Chào Vương đồn trưởng ạ.” Ngọc Khê gật gật đầu.

Vương đồn trưởng là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng cao lớn, trên cằm còn có vết sẹo. Thế nhưng lại rất hòa ái. Thấy ba đứa nhỏ liền cười nói “Chúng ta vào trong nói đi.”

Nói xong dẫn ba đứa nhỏ đi vào, ngồi trên sofa nhà trọ.

“Vừa rồi bà chủ Trương đã đề cập đến tình huống của các cháu, các cháu đến Cáp thị làm gì? Sao lại rời nhà xa như vậy?”

Ngọc Khê cảm thấy người đàn ông này không có ác ý, nghĩ rằng nếu quả thật có ông ấy hỗ trợ, có lẽ sự tình có thể dễ dàng một ít. Có điều nhìn nhìn tam oa, Ngọc Khê quay đầu nói với bà chủ, “A di, bác có sữa dê không ạ, bé vừa rồi có ăn một quả trứng gà, có lẽ chưa ăn no.”

“Có sữa, buổi sáng vừa vắt.”

“Vậy a di mang theo tam oa cùng đi được không ạ?” Sau đó cúi đầu nói với tam oa, “Tam oa, để a di mang em đi uống sữa được không, ca ca ở đây nói chuyện với thúc thúc, tam oa uống sữa xong, lại đến cùng ca ca chơi được không.”

Tiểu gia hỏa gật gật đầu, bé cực kỳ muốn uống sữa mà.

Ngọc Khê nhìn tam oa và bà chủ đi ra sau, hai tay nắm lại, “Cháu mang đệ đệ đến xem bệnh, em út của cháu có bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ nói phải mổ, cháu dẫn bé đi kiểm tra lại, xem có thể mổ luôn không.” Tam oa đã biết chuyện, Ngọc Khê không muốn nói về bệnh trạng trước mặt bé.

Vương đồn trưởng giật mình, “Thật sao? Trong nhà cháu không có thân thích khác sao, các cháu hiện tại đang sống với ai?”

“Cháu hiện tại sống cùng hai đệ đệ. cháu có mấy thúc thúc bình thường trợ giúp rất nhiều , có điều sắp đến mùa vụ, bọn họ đều rất bận.”

Vương đồn trưởng gật đầu, đứa nhỏ này nhìn thì không lớn nhưng suy nghĩ rõ ràng, thật ổn trọng trách không được thân thích yên tâm để cậu ra ngoài.”Vậy thế này, đợi lát nữa bác và cháu cùng đi bệnh viện.”

Vương đồn trưởng nói xong đứng dậy đến bàn lễ tân gọi điện thoại, bà chủ ôm tam oa đã trở lại. Ngọc Khê nhận lấy.”Uống no rồi sao?”

Tam oa cười hi hi vỗ bụng “No rồi”

Vương đồn trưởng đưa ba anh em Ngọc Khê đến bệnh viện, thấy bệnh nhân không ít, Vương đồn trưởng dẫn ba đứa nhỏ đi đăng ký, lại đến phòng bệnh chờ đợi, Ngọc Khê thấy may mắn có người giúp đỡ, bằng không cậu cũng không biết làm sao bây giờ.

“Lâm Ngọc Hải.” Hộ sĩ ở cửa gọi.

Ngọc Khê hít sâu một hơi ôm tam oa rồi đi qua.

“Lâm Ngọc Hải.” Ông bác sĩ già cúi đầu xuống, tháo kính viễn thị nhìn Ngọc Khê ngồi xuống và tiểu oa nhi ôm trong lòng.

“Là em trai cháu. Đây là giấy kiểm tra trước kia chỗ chúng cháu kiểm tra.” Ngọc Khê nói xong lấy ra báo cáo kiểm tra của tam oa vài lần trước. Trên cùng mấy tờ còn có vết máu đã chuyển màu nâu.

Lão bác sĩ lấy lại, nhìn thoáng qua, không nói chuyện mở ca bệnh xem. Thấy  thời gian rất dài, sau lại nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay tam oa, bắt chút mạch. Tiểu gia hỏa còn tưởng rằng lão bác sĩ đang chơi với bé.

“Rồi, như vậy lại làm kiểm tra toàn diện.” Lão bác sĩ nói xong lấy vài tờ ra.

Cầm tờ khai và tờ danh sách, Vương đồn trưởng dẫn ba đứa nhỏ đi nộp phí, rồi lại dẫn mấy đứa nhỏ đi đến vài chỗ kiểm tra.

Tờ xét nghiệm buổi chiều mới có kết quả, Vương đồn trưởng lại dẫn bọn cậu đi ăn cơm. Buổi chiều lấy tờ xét nghiệm, tam oa đã đang ngủ.

Lão bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm suy nghĩ một hồi hỏi “Bé hiện tại ăn uống thế nào? Nửa năm qua có mấy lần cảm sốt?” Nói xong vừa cẩn thận nhìn đứa nhỏ.

“Lúc bé mới bốn năm tháng ăn rất ít, sau này thì trở lại bình thường, tám tháng sau bắt đầu uống sữa, mỗi ngày sớm muộn gì cũng hai bữa, ban ngày ít nhất một chén bánh trứng gà. Sau lượng cơm ăn tăng một chút, thẩm cháu nói lượng cơm bé ăn không khác mấy với những đứa nhỏ cùng tuổi. Bốn tháng trước bị cảm sốt một lần, tám ngày sau thì khỏi, cũng không có bệnh trạng khác. Thể trọng nhẹ hơn đứa nhỏ cùng tuổi chút ít.”

Lão bác sĩ gật đầu, “Đứa nhỏ này được chăm sóc rất tốt. Kích thước tâm nhĩ thất bình thường, vách liên thất và thành sau thất trái có hiện tượng di động nghịch thường, biên độ vận động bình thường, độ dày thành tim bình thường; vách liên thất bị gián đoạn phần trên, khoảng từ 6,0 mm đến 6,6 mm, có thể thấy là do bị xơ hóa, tâm thất hơi nhô về phía bên phải, hình thái hai lá tim không thấy dị trạng rõ ràng, van không có gì bất thường.” Lão bác sĩ tạm dừng một chút, “Theo báo cáo kiểm tra, tình huống của bé đã chuyển biến tốt hơn nửa năm trước, nửa năm trước bộ phận gián đoạn khoảng 7,0 mm, đã có xu hướng khép lại.”

“Vậy có cần làm phẫu thuật không ạ?” Ngọc Khê khẩn trương hỏi.

Lão bác sĩ cúi đầu nhìn Ngọc Khê lại nhìn Vương đồn trưởng bên cạnh một chút, “Anh có phải là gia trưởng của bé?”

Vương đồn trưởng lắc đầu “Không phải, ngài có chuyện gì có thể nói thẳng.”

Lão bác sĩ gật đầu, “Đứa nhỏ này trước mắt thấy tình huống thân thể không xấu, rất thích hợp làm phẫu thuật.” Có điều lão bác sĩ còn nói “Cháu tốt nhất đưa bé đến thủ đô, trước mắt mà nói chỉ có vài vị bác sĩ ở thủ đô làm loại phẫu thuật này xác xuất thành công tương đối cao.”

Ngọc Khê nghĩ nghĩ, “Dựa theo lời ngài, bé rất có khả năng tự lành, nhưng nếu sau ba tuổi không thể tự lành mới phẫu thuật có phải bị muộn không.”

“Ừ, tình huống của bé hiện tại làm phẫu thuật thích hợp nhất, nếu chậm trễ, khả năng phải xem tình huống cụ thể. Tuổi càng lớn lực cản của mạch máu tăng cao, rất bất lợi cho đứa nhỏ, hơn nữa tuổi này làm phẫu thuật thì ảnh hưởng đến các phương diện khác của đứa nhỏ sẽ nhỏ nhất, tâm lý đứa nhỏ cũng khôi phục nhanh nhất.”

Ngọc Khê ôm tam oa ra khỏi bệnh viện, cúi đầu nhìn nhìn nhị oa, có chút ủ rũ. Một lát sau Vương đồn trưởng đi ra, “Đi thôi, chúng ta trước đi ăn cơm.”

“Bác hỏi qua bác sĩ, Bắc Kinh có vài vị bác sĩ làm loại phẫu thuật này xác xuất thành công rất cao. Điều kiện chữa bệnh cũng tốt hơn nơi này.”

Ngọc Khê gật đầu “Vậy phí phẫu thuật bao nhiêu là đủ ạ.”

“Bảy tám ngàn hẳn là đủ.”

Trong lòng cậu tính toán một chút, tiền trên tay có đủ.

Ở lại khách sạn một ngày, Ngọc Khê rốt cục quyết định mang theo tam oa đi Bắc Kinh, cho dù như thế nào, cậu hi vọng có thể để bác sĩ tốt nhất cho một câu trả lời thuyết phục. Tam oa bị bệnh tim bẩm sinh nếu không trị được thì thân thể sẽ cực kì không tốt, thường xuyên cảm sốt không nói còn dễ mắc một số bệnh biến chứng, ảnh hưởng đến tuổi thọ, tuổi càng tăng thì trái tim gánh vác càng nặng, phải thời khắc cẩn thận. Cậu không hy vọng tam oa mỗi ngày phải sống dè dặt cẩn trọng.

Nếu bệnh của bé phẫu thuật thành công, không khác người bình thường, bé tuổi còn nhỏ, qua một hai tuổi gần như quên mình từng làm phẫu thuật, tâm lý đứa nhỏ khỏe mạnh cũng có ưu việt. Cho nên Ngọc Khê vẫn hi vọng tam oa có thể làm phẫu thuật, nhưng xác xuất thành công thấp nên cậu cũng không dám dễ dàng ra quyết định, có lẽ bác sĩ trong thủ đô có thể mang đến cho cậu hi vọng.

“Đây là một chút tâm ý của đồn các bác.” Vương đồn trưởng nhét một phong thư vào tay Ngọc Khê.

“Không, Vương thúc thúc, mấy ngày nay thúc đã giúp chúng cháu đại ân, không thể lấy tiền của các thúc.” Ngọc Khê vội vàng từ chối.

“Cầm đi. Đây là một chút tâm ý của thúc thúc a di. Cháu mang theo hai đệ đệ cũng không dễ dàng, đi thủ đô, nhiều chỗ cần dùng tiền, đây là số điện thoại của đồn chỗ bác, ở thủ đô có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho bác, còn có đây là số điện thoại của một người bạn của bác, hiện tại cậu ta đang công tác ở thủ đô, bác gọi điện thoại cho cậu ta, nhờ cậu ta ra nhà ga đón các cháu, nếu không tìm thấy cậu ta thì gọi điện thoại cho cậu ta.” Vương đồn trưởng không cho cự tuyệt nhét tiền vào túi Ngọc Khê.

“Mấy thứ này mang theo để các cháu ăn trên đường.” Bà chủ nhà trọ cầm một cái túi lưới, Ngọc Khê thấy bên trong có không ít này nọ, cậu thật có chút ngượng ngùng.

Sau này Ngọc Khê nhớ lại, lần này đến Cáp thị tuy không thể giải quyết bệnh tình cho tam oa, nhưng làm cậu cảm nhận được nhân gian ấm áp. Thậm chí thổi bay những giá lạnh trước kia. Thế cho nên sau này lúc cậu có đủ khả năng cũng không lạc mất bản thân. Cũng không bị giá lạnh ăn mòn.

Vương đồn trưởng trước đưa bọn cậu lên xe, vé xe là do Vương đồn trưởng mua giúp, hai vé giường nằm. Sau khi bọn cậu lên xe còn dặn dò tiếp viên chăm sóc ba đứa cậu.

Xe lửa lại khởi động, đưa ba đứa nhỏ rời khỏi thành phố đã đem ấm áp cho chúng.

Chương 18

Từ Cáp thị đến Bắc Kinh phải đi mất gần 32 tiếng, bọn cậu ngồi trên xe khoảng một ngày rưỡi, ngày đầu tiên từ tám giờ sáng xuất phát, ngày thứ hai bốn giờ chiều mới xuống xe.

Ngồi trên xe đối với hai đứa nhỏ mà nói thật mới lạ, cả ngày vui tươi hớn hở, mệt thì ngủ một giấc, cũng không cảm thấy gian nan. Trên xe có nước ấm, bà chủ nhà trọ và Vương đồn trưởng đều mua cho không ít này nọ, trừ 5 túi sữa bột cho tam oa, còn mua cho cậu và nhị oa hai túi trà sữa, trà sữa vị mặn của tộc Mông Cổ, cực kỳ độc đáo. Ngoài ra còn mua đại liệt ba, xúc xích đỏ đặc sản thành phố Cáp Nhĩ Tân. Bốn hộp thịt, sáu túi mì ăn liền, mấy thứ này bỏ đầy một túi du lịch. Vương đồn trưởng giúp xách lên xe, Ngọc Khê mãi đến khi xe chạy rồi mới xem qua, không ngờ nhiều thứ như vậy.

Nhị oa ăn một lần cả 3 món liền thích hương vị này. Cậu cũng thấy không tồi, nhìn mấy thứ này thấy bản thân có chút sơ ý, từ trong nhà chỉ đem theo một bao bánh trái, một ít thịt, thế nhưng không nghĩ tới mua sữa bột cho tam oa.

Hơn mười một giờ đêm, xe không biết đến đâu thì dừng lại, nhị oa tam oa đều đang ngủ, cả toa giường nằm chỉ có bọn cậu, có điều Ngọc Khê cũng không đi ra hai cái giường khác kia nằm ngủ, chỉ dựa theo vé xe tìm đúng giường, nhị oa thích mới lạ, nằm tầng hai, Ngọc Khê và tam oa nằm dưới, dựa vào một bên ngồi, lui người ra bên ngoài, sợ tam oa rơi xuống đất.

Xe dừng lại cậu liền tỉnh, lần đầu tiên ngồi thời gian dài trên xe như vậy, cậu không dám có một chút sơ sẩy, thập phần tỉnh ngủ.

Cửa toa xe đột nhiên mở, Ngọc Khê đang dựa vào bên cửa này, đầu nghiêng một cái, đầu tiên là cảm giác được ánh sáng ngay sau đó lại tối lại, một người cao lớn đứng trước cửa. Người nọ dường như đang đánh giá tình huống trong xe, tiếp đi đến, Ngọc Khê ngồi thẳng người, trên người có chút cứng ngắc, kém một chút thì nhảy lên.

Người nọ đi vào không mang theo hành lý nào, bỗng chốc ngồi ở giường đối diện, sau đó đóng cửa lại, Ngọc Khê cảm giác trên người hắn mang theo lãnh khí, vội đưa tay dịch chăn cho tam oa, người nọ không có động tĩnh gì nhưng Ngọc Khê lại rõ ràng nghe được tiếng thở dốc kịch liệt cố gắng che giấu.

Lại dựa vào ngồi, Ngọc Khê dường như tùy ý đánh giá hắn. Người nọ rất cao, gần 1m9. Vừa rồi lúc đi vào chỗ ngồi còn phải hơi cúi thấp đầu. Đôi chân rất dài, khuôn mặt đường cong rõ ràng, đang nhắm mắt, tuổi tác Ngọc Khê không rõ, người này thoạt nhìn rất lạnh lùng, nói hắn hai mươi tuổi cũng được, mà nói hắn ba mươi tuổi cũng đúng. Có lẽ chờ hắn bốn mươi tuổi vẫn là như vậy. Năm tháng không để lại vết tích trên khuôn mặt.

Dường như cảm giác được Ngọc Khê đang đánh giá, người nọ đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Khê. Trong ánh mắt mang theo một chút mỏi mệt, một chút cảnh giác, còn lại chính là lạnh lùng.

Chỉ nhìn hai mắt, có lẽ thấy Ngọc Khê không có uy hiếp gì. Anh ta cứng ngắc nằm xuống. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở phần eo.

Mãi đến khi anh ta nằm xuống Ngọc Khê mới bắt đầu bồn chồn kinh hoàng, trước đó thân thể luôn luôn buộc chặt, có điều lúc này cậu không dám yên tâm nữa. Vừa rồi người đàn ông đó đứng ở cửa cậu đã ngửi thấy một hương vị quen thuộc. Mùi máu người. Không biết có phải ấn tượng của cậu quá mức sâu sắc hay không. Từ ngày ba mươi năm trước cậu cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tươi, huống chi hương vị trên người anh ta rất dày đặc.

Tuy rằng nam nhân luôn biểu hiện cực kỳ bình thường. Vào toa ngồi đến khi nằm xuống, thân thể hắn không phối hợp đúng. Người này bị thương.

Một đêm này Ngọc Khê không dám nghỉ ngơi hẳn hoi, cậu không dám thả lỏng. Hai đứa nhỏ đều đi toilet một lần, Ngọc Khê phát hiện nam nhân đó căn bản không ngủ. Một chút động tĩnh cũng làm anh ta cảnh giác như báo.

Hai tiểu gia hỏa rất hiếu kỳ với nam nhân đột nhiên xuất hiện này, nhị oa còn tốt, Ngọc Khê đi theo tiếp viên mượn máy đun nước siêu tốc về thì thấy tam oa hai tay chống dựa vào cái bàn gần cửa sổ nhìn chằm chằm nam nhân kia, người nọ cũng nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa. Nghe tiếng cửa phòng mở, một lớn một nhỏ đều quay đầu nhìn. Ngọc Khê nhịn không được nở nụ cười.

Người này hẳn không phải là người xấu, tuy rằng rất nguy hiểm. Hắn hẳn là có súng, ở trong nước không có người nào dám quang minh chính đại mang vũ khí lên xe lửa, trừ phi hắn ta mang vũ khí là hợp pháp.

Trước pha sữa bột cho tam oa, lại dùng cặp lồng cơm nấu cho nhị oa mì ăn liền. Trong xe nhất thời tràn đầy mùi mì ăn liền.

“Ăn ăn, em cũng ăn.” Uống nửa chai sữa, tam oa lại đưa mục tiêu nhắm đến mì ăn liền của ca ca. Nhị oa dùng chiếc đũa cuốn một sợi mì đút cho bé, tam oa ăn xong, lại tha thiết mong chờ, một đứa ăn một đứa đút vui đến quên trời quên đất.

Ngọc Khê dùng cái cốc tráng men cậu mang theo cho nước sôi vào, pha một cốc trà sữa, nhìn nam nhân đối diện đang nhắm mắt, suy nghĩ một chút liền đẩy sang bên kia, “Anh cũng ăn chút đi.” Nam nhân mở to mắt, nhìn Ngọc Khê. Ngọc Khê có chút không biết làm sao, “Ừm, tôi thấy anh không mang cái gì cả.”

Nam nhân gật đầu một cái, ngồi dậy, khuôn mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng. Đi ra ngoài một hồi trở về, trên tay có chút ướt đẫm, Ngọc Khê mượn cho hắn cái khăn lông, lại lấy đại liệt ba và xúc xích đỏ trong túi đẩy sang bên kia.

Nam nhân có lẽ thật sự quá đói bụng, ăn hết đại liệt ba còn xử lý hai miếng lạp xườn, một cốc trà sữa lớn. Tam oa ăn mấy miếng mì ăn liền, liền đứng đối diện nhìn hắn. Cái miệng nhỏ nhắn một hồi liền chảy nước miếng, nam nhân bẻ cho bé một miếng bánh mì nhỏ. Tiểu gia hỏa vội cho vào miệng.

“Không cho bé ăn được, buổi sáng ăn quá nhiều rồi.” Ngọc Khê ngẩng đầu nhìn, vội ngăn cản. Vừa rồi tam oa ăn gần hết một túi mì ăn liền rồi.

Tam oa cũng không phải muốn ăn, ngậm miếng bánh mì trong miệng không nuốt.

Ăn cơm xong, khí sắc của nam nhân tốt hơn rất nhiều, cả người dường như có tinh thần hơn. Nhưng đến hơn mười giờ sáng, mặt nam nhân bỗng nhiên ửng hồng một cách mất tự nhiên. Không ngồi vững đụng vào bàn cơm.

“Anh sốt rồi.” Ngọc Khê nhìn nam nhân cố đứng lên dùng sức lắc lắc đầu. Cậu đưa tay sờ trán hắn, thật nóng. Nam nhân né một chút rồi không né nữa, rõ ràng trạng thái thân thể không tốt.

“Tôi có thuốc hạ sốt. Anh uống một chút đi.” Vì phòng ngừa tam oa cảm mạo phát sốt, Ngọc Khê luôn tùy thân mang thuốc. Lúc rời khỏi Cáp thị cũng mua thêm không ít thuốc để tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Người nọ thấy Ngọc Khê lấy ra một cái túi, bên trong có vài loại thuốc, chẳng những có thuốc hạ sốt, còn có thuốc cấp cứu. Thậm chí còn có thuốc tiêm. Có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, “Cậu biết tiêm?”

Ngọc Khê gật đầu.

“Tiêm cho tôi một liều giảm nhiệt.” Khương Sâm không ngờ vận khí mình tốt như vậy. Thật sự nếu không giảm nhiệt, có lẽ hắn không kiên trì được đến nơi. Trên xe tuy rằng có lẽ có thuốc cấp cứu, nhưng hắn không muốn mạo hiểm. Chỉ cần chưa đến nơi, tất cả vẫn còn có khả năng phát sinh. Cho dù hắn có bí mật đi lại.

“Thử sợ bị dị ứng.” Thuốc này là tam oa dùng thừa lại từ mấy tháng trước. Lúc cậu rời nhà nên mang theo.

“Không sao, tôi không bị dị ứng.” Nam nhân mày cũng chưa nhăn.

Ngọc Khê suy nghĩ nửa ngày vẫn không động thủ.

“Cậu cứ tiêm đi. Có vấn đề không cần cậu phụ trách.”

Ngọc Khê thật muốn trợn trắng mắt, cậu không phải sợ phụ trách được chưa. Thứ này mà hơi sai lầm sẽ xảy ra án mạng đó.

“Nếu không để tôi tự tiêm.” Nam nhân nói xong cầm lấy ống tiêm. Lúc này hắn dùng tay trái. Lúc trước ăn Ngọc Khê liền phát hiện, tay phải người này không di chuyển nhiều, toàn bộ thân thể bên phải cũng không linh hoạt.

“Để tôi.” Ngọc Khê có chút hối hận. Thực không nên chen miệng vào.

Tam oa thấy Ngọc Khê cầm lấy ống tiêm duy nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc nhăn như mướp đắng, bộ dáng muốn khóc mà không khóc được. Tiếp nước vòng quanh rồi đỏ lên, chuẩn bị nhếch miệng khóc.

“Đừng sợ, không phải tiêm cho em.” Nhị oa thấy vậy, vỗ đầu nhỏ của bé an ủi một chút, tam oa vừa nghe, mắt nhỏ trừng trừng, nhìn đại ca nhà mình giống như không hướng về phía mình, nhất thời cao hứng, nước mắt cũng không có, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở ra, bỗng chốc đứng lên, ngưỡng cổ xem, Khang Sâm thế nhưng từ trong mắt đứa nhỏ kia nhìn thấy vui sướng khi người gặp họa.

Ngọc Khê đương nhiên biết tiêm. Trước đó tam oa cảm sốt một lần, mỗi ngày đều phải truyền nước biển, thôn bọn họ có bác sĩ, có điều mỗi lần tiêm đều phải đến nhờ, người đó tiêm có đôi khi phải đâm hai ba lần vào tam oa mới đúng mạch, Ngọc Khê cực kỳ đau lòng. Sau này liền lấy cớ sợ người ta phiền toái để đi theo người ta học tiêm. Đừng nói tay nghề cậu chính xác hơn người kia nhiều. Tiêm vào chính tay mình thì một phát là chuẩn. Nhưng cậu lo lắng tam oa nên không thử tiêm cho bé bao giờ. Cậu tuổi còn nhỏ, ai cũng không biết cậu biết tiêm, cũng không tìm đến cậu, tính toán thì nam nhân này là đối tượng đầu tiên cậu tiêm cho.

Khang Sâm thấy thiếu niên cầm kim tiêm không thuần thục lắm, có chút hối hận, hay là để mình tự tiêm đi. Tuy rằng tay trái có chút không tiện, nhưng so với tiểu tử này đáng tin hơn. Chỉ là không đợi hắn mở miệng, tiêm đã chui vào.

Về sau mỗi lần Khang Sâm nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, đều nhịn không được muốn cười. Hắn là người cảnh giác, thế nào lại đột nhiên tin tưởng một đứa nhỏ, chẳng những ăn đồ cậu cho, còn để cậu tiêm giúp, cậu còn là một đứa trẻ, không hiểu sao lại làm hắn tín nhiệm. Có lẽ đây là cái gọi là duyên phận.

Mà Ngọc Khê cũng cực kỳ kỳ quái, vì sao mình vốn rất phòng bị nam nhân nguy hiểm lại biến thành giúp đỡ thế này. Thế nhưng cũng tin rằng hắn sẽ không làm hại bọn họ. Sự tín nhiệm của con người thật sự là kỳ quái.

Không biết là thuốc có hiệu quả hay tố chất thân thể nam nhân rất tốt, một ngày kế tiếp, hắn đều giữ được trạng thái thanh tỉnh. Giữa trưa lại ăn chực Ngọc Khê một bữa cơm, ăn mất của bọn cậu hai hộp thịt.

Bốn giờ chiều Ngọc Khê thu thập hành lý xong, cột tam oa vào trên người, nhiệt độ không khí ở thủ đô ít nhất phải cao hơn 10 độ ở Cáp thị. Xe lửa dừng lại, Ngọc Khê không muốn chen chúc với đám người, cho nên đợi một hồi.

Xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài sân ga, thế nhưng có vài quân nhân đang đứng vác súng trên vai, còn có một chiếc xe cứu thương. Chờ cậu mang theo hai đệ đệ xuống xe, vừa vặn nhìn thấy nam nhân ở cùng toa xe với bọn cậu nằm trên cán đang nói gì đó với một quan quân bên cạnh.

Khang Sâm xuống xe lửa đã được người của cục bảo vệ, rồi bị kéo lên xe cứu thương, vội vã đem văn kiện quan trọng giao cho cấp trên, hắn chưa kịp cáo biệt với ba tiểu gia hỏa kia, nằm trên cáng nhìn ba anh em đi xa, trong lòng có chút tiếc nuối. Không biết còn có thể gặp mặt nữa không.

Chú thích

 

Đại liệt ba là loại bánh mì lớn (liệt ba là phiên âm tiếng Nga có nghĩa là bánh mì) truyền từ Russia, là đặc sản của Cáp Nhĩ Tân. Loại bánh mì này có hình tròn, nặng khoảng 5 cân (1 cân = 1/2kg), hương vị truyền thống của Châu Âu.

Xúc xích đỏ Cáp Nhĩ Tân của tỉnh Hắc Long Giang: Hắc Long Giang là một trong những tỉnh lạnh nhất ở Trung Quốc nên người dân địa phương thường ăn rất nhiều thịt và bánh mỳ Nga, các món ăn thì đều là kho hoặc chiên. Đầu thế kỷ 20, các thương nhân Nga mang xúc xích thịt lợn hun khói qua biên giới vào Cáp Nhĩ Tân, từ đó món ăn này trở thành đặc sản của thành phố. Xúc xích của Cáp Nhĩ Tân được pha thêm hương vị tỏi và hạt tiêu đen, ăn cùng bánh mỳ và bia Cáp Nhĩ Tân là hợp nhất.

Chương 19

Theo đám người đi ra nhà ga, Ngọc Khê liền nhìn thấy một người cầm một tấm biển lớn có ghi: Lâm Ngọc Khê.

Không đợi bọn họ kiểm phiếu đi ra ngoài, người đàn ông giơ biển mặc một thân áo da đặt tấm biển xuống, nhìn ba anh em cậu.

Bởi vì đứng phía sau không có nhiều người , ba anh em Ngọc Khê rất dễ nhận ra. Thấy không có người lớn đi cùng nên cảm thấy kỳ lạ.

“Cháu hẳn là Lâm Ngọc Khê đi.” Người đàn ông mặc áo da nhìn bọn cậu cười nói.

Ngọc Khê gật đầu. “Chú là Phạm thúc thúc.”

Người đàn ông gật đầu. “Phạm Vĩnh Kiệt, lão Vương với chú là bạn đồng học. Thấy các cháu hơn nửa ngày không ra, chú còn tưởng bị lỡ chứ.” Người đàn ông nói, nhận lấy hành lý trên tay Ngọc Khê, “Cháu thật mạnh mẽ. Đi, chúng ta trước đi ăn cơm. Đi một ngày một đêm trên xe lửa hẳn là mệt mỏi rồi.”

Ngọc Khê kéo nhị oa đi theo Phạm Vĩnh Kiệt ra ngoài, người nọ lái xe đến, xe hơi bốn bánh nhỏ, đây là lần đầu tiên ba anh em ngồi trên loại này xe. Thoạt nhìn thật thoải mái.

Xe chạy mất thời gian rất lâu, càng ngày càng nhiều nhà cao tầng, đúng là thủ đô có khác, nhìn từ ngã tư đường không thấy điểm cuối, thành phố lớn dọa người, ngay cả Ngọc Khê cũng có chút khiếp đảm, nếu không có người giúp đỡ, cậu có thể mang đệ đệ tìm được đúng bệnh viện tại thành phố rộng lớn này không? Không biết nên không sợ, trước kia không biết cho nên không thấy sao, hiện tại biết rồi mới thấy sợ.

Phạm Vĩnh Kiệt lái xe đưa ba đứa đi đến tiệm vằn thắn, “Hôm nay ăn nhẹ, chú tìm nơi ở cố định đã, tối ngày mai mang các cháu đi ăn vịt nướng.”

“Làm phiền Phạm thúc thúc.” Ngọc Khê không biết cự tuyệt vị Phạm thúc thúc biểu hiện quá mức tự nhiên này thế nào.

Hương vị vằn thắn rất ngon, canh nóng làm dạ dày cực kỳ khoan khoái.

Ăn cơm xong Phạm Vĩnh Kiệt lại dẫn ba đứa đi đến một khách sạn, “Vốn muốn cho các cháu ở trong nhà, nhưng a di các cháu đi công tác, trong nhà hơi bừa bộn, cách bệnh viện còn xa nên lấy cho các cháu một phòng ở đây, sáng mai chú đưa các cháu đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện 301, nơi đó có một lão chiến hữu của chú, anh ta là chuyên gia tim mạch, trước cứ để anh ta xem, anh ta cũng khá quen thuộc đối với giới y học ở Bắc Kinh.”

Ngọc Khê gật đầu, hiện tại cậu rất mù mịt, có người hỗ trợ là tốt nhất. Cậu hiện tại không có năng lực từ chối sự giúp đỡ của người khác, cũng không thể từ chối, tất cả đều lấy tương lại của em trai làm chủ.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Phạm Vĩnh Kiệt đã tới rồi dẫn ba đứa nhỏ đi ăn cơm, vị Phạm thúc thúc này cực kỳ dụng tâm, chỉ vì bạn học nhờ vả mà xin nghỉ công tác mấy ngày ở đơn vị để đi cùng ba anh em Ngọc Khê, Ngọc Khê thấy một đường này cậu thật đúng là toàn gặp được người tốt.

Bệnh viện 301 là bệnh viện tổng hợp giải phóng quân, chỉ mở vài phòng khám bệnh cho dân chúng bình thường, nếu không phải Phạm Vĩnh Kiệt có chiến hữu ở đó, bọn cậu cũng không thể đến nơi này xem bệnh.

Bởi vì đã sớm hẹn xong rồi, Phạm Vĩnh Kiệt trực tiếp đưa ba đứa nhỏ đi sau tầng lầu, bệnh viện này khác với những nơi mà Ngọc Khê từng nhìn thấy trước kia, người đi lại chủ yếu là quân nhân đội mũ kepi, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy binh lính bị thương, tuy không ít người nhưng không có bệnh viện phổ thông nào lại như vậy, đại đa số người đi đứng thẳng tắp.

Ba anh em Ngọc Khê còn mặc áo da dê từ trong nhà mang đến, quần bông giày vải, thoạt nhìn dáng vẻ hơi quê mùa, không hợp với nơi này, làm cho bọn cậu có chút không tự nhiên. Có điều người chung quanh đi lại, cho dù là bác sĩ hay y tá nhiều nhất chỉ liếc mắt một cái, không chú ý nhiều.

Đi đến ngoại khoa tim mạch, Phạm Vĩnh Kiệt dẫn bọn cậu đi vào một văn phòng, trong văn phòng có một bác sĩ.

“Chí Huy.”

“Vĩnh Kiệt. Ha ha ——” Bác sĩ kia nhìn thấy Phạm Vĩnh Kiệt liền đứng lên, ôm hắn một chút còn dùng sức đánh hắn một quyền, thoạt nhìn quan hệ hai người rất tốt.

“Nếu cậu không có chuyện gì cần tìm tôi có phải đã quên lão chiến hữu này rồi không.” Bác sĩ cười nói với Phạm Vĩnh Kiệt.

“Còn không phải bận quá sao, cậu bên này cũng không nhàn nhã hơn tôi mấy. Như vậy thì cuối tuần tôi đặt chỗ, liên hệ với vài chiến hữu chúng ta tụ họp.”

“Còn đặt chỗ gì, đến nhà tôi, để chị dâu cậu làm một bàn đồ ăn. Chúng ta càng tự tại.”

“Vậy đi, để tôi liên hệ.”

Hai người ôn chuyện xong, Phạm Vĩnh Kiệt xoay người giới thiệu mấy đứa nhỏ, “Chí Huy, đây là mấy đứa nhỏ tôi đã nhắc tới với cậu.”

Trương Chí Huy lúc này mới nhìn về phía cửa, sắc mặt đột nhiên biến đổi “Tiểu Hàm?”

“Sao vậy?” Phạm Vĩnh Kiệt nhìn sắc mặt hắn không đúng, kéo hắn hỏi.

Trương Chí Huy phục hồi tinh thần lại, còn có chút kinh hồn bất định nói “Bộ dáng đứa nhỏ này rất giống em gái tôi.” Trương Chí Huy lại nhìn lại, quả thực giống nhau như đúc.

“Phải không vậy?” Phạm Vĩnh Kiệt nghi hoặc nhìn Trương Chí Huy. Hắn biết Trương Chí Huy có một em gái, sau giải phóng thì mất tích. Có điều hắn chưa từng thấy, nhưng hiện tại cẩn thận nhìn xem, Ngọc Khê và Trương Chí Huy đúng là rất giống.

“Rất giống, nhưng nhà cậu bé ở Đông Bắc, làm sao lại có liên quan đến em gái cậu chứ.”

Hắn nói như vậy làm thần sắc Trương Chí Huy càng hồ nghi, vội đi vài bước đến trước Ngọc Khê, kéo tay Ngọc Khê, thấy thế nào cũng giống, chỉ có dung mạo sắc nét hơn em gái hắn một chút, quả thực như từ một khuôn đúc ra, “Tiểu bằng hữu, thúc thúc hỏi cháu, mẹ cháu gọi là gì?”

Ngọc Khê bị người này dọa, nhị oa cũng nấp sau lưng ca ca, trộm nhìn hai người.

“Đừng nóng vội, trước ngồi xuống.” Phạm Vĩnh Kiệt nhìn ra chiến hữu rất khẩn trương. Ngọc Khê giống như bị dọa.

“Đúng đúng, trước ngồi xuống.” Trương Chí Huy kéo tay Ngọc Khê không rời, để cậu ngồi bên cạnh trên sofa. Phạm Vĩnh Kiệt đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Trương Chí Huy bình tĩnh một chút, lại hỏi, “Cháu có biết mẹ cháu gọi là gì không?”

“Trương Hàm ạ.” Đầu óc Ngọc Khê đang lơ mơ, thế nhưng tên mẹ cậu vẫn nhớ.

Trương Chí Huy nghe xong vành mắt đỏ lên. Cả người thẫn thờ “Thật đúng rồi, thật đúng rồi – thật đúng là em gái tôi.”

Phạm Vĩnh Kiệt không nói chuyện, vỗ vỗ lưng Trương Chí Huy. Vành mắt cũng đỏ.

“Con bé là em gái tôi, chính là tiểu Hàm. Cháu gọi là Ngọc Khê đúng không. Cậu là cậu của cháu. Cậu ruột.” Trương Chí Huy lau mắt, nhìn đứa nhỏ, tuyệt đối không nhận sai, đứa nhỏ này quả thực giống như đúc em gái mình, cậu bé lại còn ở đông bắc, tên mẹ cũng là Trương Hàm, nhiều chỗ tương tự thế này, căn bản không nhận sai được.

“Cậu?” Ngọc Khê nghi hoặc nhìn Trương Chí Huy, “Mẹ cháu từng nói, ông bà ngoại và cậu đều đã chết. Trong nhà chỉ còn một mình bà.”

Thốt ra lời này, Trương Chí Huy lại rơi lệ.”Đều do cậu. Đều do cậu. Nếu không phải do cậu thì tiểu Hàm cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng.”

Phạm Vĩnh Kiệt thở dài, “Cậu cháu lúc trước gặp chuyện không may, xe vận tải rơi xuống vách núi đen, khi đó trời hạ trận tuyết lớn, chờ đội cứu viện đến, không tìm được hắn, xe vận tải thì dập nát, mọi người đều cho rằng hắn đã chết, hắn được dân địa phương đi chăn cứu, hơn hai tháng mới liên hệ lại với bộ đội, khi đó tin tức hắn hy sinh đã gửi đến cho mẹ cháu. Lúc truyền tin lại, mẹ cháu đã mất tích. Cậu cháu luôn tin rằng mẹ cháu không chết, tìm các cháu đã nhiều năm.”

Ngọc Khê cẩn thận nhìn Trương Chí Huy, quả thật người này và mẹ thật giống nhau.”Người thật sự là cậu cháu sao?”

Trương Chí Huy nóng lòng gật đầu “Đúng vậy, để cậu đưa các cháu đến nhà, trong nhà còn có ảnh chụp của mẹ cháu.” Hắn luôn bởi vì chuyện em gái mất tích mà tự trách, luôn cảm thấy em gái vì nhận tin dữ hắn hy sinh mới luẩn quẩn trong lòng, lại không biết trong đó còn có một ít chuyện khác, có điều hiện tại đã không thể tra cứu được nữa.

Trương Chí Huy nói xong liền cởi áo dài trắng, kéo Ngọc Khê đi ra ngoài. Lúc này tâm tình hắn rất phức tạp, một phần rốt cục cũng tìm được em gái, về phần khác lại phải thừa nhận đau khổ mất em. Phạm Vĩnh Kiệt hôm qua gọi điện thoại đã nói với hắn rõ tình huống ba đứa nhỏ, cha mẹ đã qua đời, hôm qua trong lòng chỉ có chút thương sót với mấy đứa nhỏ, không ngờ hôm nay lại phải thừa nhận đau khổ giống nhau.

Ngọc Khê kéo đệ đệ đi theo ra ngoài, trong lòng cậu đã cơ bản xác nhận. Chuyện của mẹ tuy không nói nhiều nhưng Ngọc Khê vẫn biết một chút, tựa như mẹ lúc trước vào núi nhưng trên thực tế chính là tuyệt vọng muốn tự sát, không ngờ gặp được cha. Mẹ là người trong thành phố, cho dù ở nông thôn sinh hoạt hơn mười năm, một số thói quen của mẹ cũng không thay đổi. Cha cũng rất yêu mẹ, thế cho nên cho dù có hai đứa con, cha vẫn thương cậu hơn đệ đệ một chút. Bởi vì cậu rất giống mẹ.

Mẹ từng nói với cậu, nếu không gặp cha, nếu không nhờ ông bà nội, không có bọn cậu, có lẽ bà đã sớm đi.

Trên đường đến nhà Trương Chí Huy, không ai nói chuyện, Trương Chí Huy ôm nhị oa ngồi, trong tay còn nắm tay Ngọc Khê, tam oa thì ngủ trong lòng Ngọc Khê.

Nhà Trương Chí Huy cách bệnh viện không xa, có thể là nhà quân đội cấp, nhà bọn họ ở lầu hai, đi vài bậc thềm liền nghe thấy tiếng lộc cộc, có người đi xuống dưới, “Chí Huy, sao anh đã về rồi?” Là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

“Lệ Hoa, anh tìm được tiểu Hàm rồi.” Trương Chí Huy vừa mang theo vui sướng lẫn chút bi thương.

Người phụ nữ lộ ra chút vui mừng”Thật sao?” Nói xong lại nhìn đến Ngọc Khê đi theo phía sau, “Đây là?”

“Đây là ba đứa nhỏ của tiểu Hàm. Chúng ta về nhà rồi nói.”

Người phụ nữ nhìn sắc mặt chồng mình không tốt lắm,vội lên lầu mở cửa.

“Đây là mợ các cháu. Mau vào nhà.” Trương Chí Huy cho bọn cậu đi vào.

Mợ Ngọc Khê rót nước cho mọi người rồi nhìn mấy đứa nhỏ, nhưng nhiều nhất vẫn lưu lại trên khuôn mặt Ngọc Khê.

Trương Chí Huy vào phòng lấy ra một quyển sách, lật vài cái, “Cháu xem đây là ảnh mẹ cháu về quê ăn tết, cũng là tấm ảnh gia đình cuối cùng trong nhà.”

Ngọc Khê cầm quyển sách thì thấy, quả nhiên chính là mẹ mình, lúc này mẹ rất trẻ. Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Ngọc Khê rơi lệ, kéo em trai quỳ trên mặt đất, “Cậu”

“Trời ạ. Mau đứng lên.” Vành mắt Trương Chí Huy lại đỏ vội kéo hai đứa nhỏ dậy.

“Mợ.” Ngọc Khê còn định hành lễ với Triệu Lệ Hoa, Triệu Lệ Hoa vội vàng kéo lên “Chúng ta không cần phép tắc, hài tử ngoan.”

Cuối cùng cũng được cháu ngoại trai chấp nhận, tâm tình Trương Chí Huy tốt hơn rất nhiều. Hỏi không ít chuyện về em gái.

Ngọc Khê và nhị oa nhìn Trương Chí Huy càng ngày càng thân thiết, cả người cũng thả lỏng rất nhiều, quan hệ huyết thống quả nhiên thần kỳ, người trước đây vốn xa lạ chỉ chốc sau đã thân cận.

“Ai, đáng tiếc cha cháu đi sớm, bằng không chúng ta nhất định rất hợp nhau.” Trương Chí Huy có chút tiếc nuối. Nghe Ngọc Khê miêu tả cha mẹ cậu, Trương Chí Huy có chút an ủi, ít nhất cuộc sống em gái rất hạnh phúc.

“Đến ăn cơm, ăn cơm rồi lại nói.” Triệu Lệ Hoa nhân lúc mọi người nói chuyện đã đi chợ mua đồ ăn làm một bàn cơm. Cô là giảng viên đại học, sáng nay vốn không có khóa học. Vậy nên ra ngoài đi chợ.

Cô gả cho Trương Chí Huy được mười năm, nhưng đã quen biết người Trương gia hai mươi mấy năm, mẹ Trương Chí Huy còn là cô giáo của cô. Là bạn thân của Trương Hàm, tuy rằng sau này cô thành chị dâu của Trương Hàm nhưng Trương Hàm cũng không biết.

Mấy năm nay chuyện em gái mất tích luôn là bóng ma trong lòng Trương Chí Huy, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả, cho dù kết quả này làm người ta bi thương nhưng ít nhất em gái hắn có để lại mấy đứa nhỏ. Hậu duệ được kéo dài.

Chú thích

Mũ kê pi

 Ở Việt Nam thì anh trai của mẹ gọi là bác, em trai của mẹ gọi là cậu, nhưng ở TQ các anh em của mẹ đều gọi là cữu, hay còn gọi là cậu ( MAL : “d0 tỷ lệ người hoa  ở nước ta cũng nhiều nên một số vùng ở việt nam thì chị em gái của mẹ đều gọi là dì  , anh em trai của mẹ đều gọi là cậu, chị em  chả ba thì đều gọi là cô , anh em của ba thì mới gọi là bác hoặc chú ”  )

Chương 20

Nhân sinh như một vở hí kịch, Ngọc Khê thật không ngờ tại một nơi cách xa hơn một ngàn km ngoài ý muốn tìm được người cậu tưởng như đã chết, đến cả Vương đồn trưởng ở Cáp thị cũng không ngờ mình một lần nhiệt tâm lại giúp bọn họ đoàn viên, Ngọc Khê rất cám ơn bà chủ nhà trọ đó, nếu không nhờ bà nhiệt tâm, có lẽ vĩnh viễn cũng không có sum vầy.

Ba anh em Ngọc Khê được cả nhà cậu hoan nghênh, Trương gia vốn dòng dõi thư hương, cha là giáo sư đại học, mẹ là nghệ nhân đàn cổ. Trương Chí Huy tốt nghiệp đại học quân y, Trương Hàm vốn cũng định thi vào đại học sư phạm hoặc trường y. Nhưng do kiếp nạn đó mà thay đổi tất cả, hai lão nhân thân thể không tốt qua đời cách nhau hai năm, Trương Chí Huy đi Tây Tạng, Trương Hàm đến đông bắc, cách biệt muôn trùng.

Trương Chí Huy và em gái rất thân thiết, lúc trước em gái mất tích lại là sau khi nhận tin tức của hắn, mang theo áy náy trong lòng, Trương Chí Huy luôn không thể tha thứ cho bản thân, mấy anh em Ngọc Khê xuất hiện, coi như hắn có an ủi, hắn và vợ Lệ Hoa chỉ có một đứa con gái, hiện tại đang học cấp 3. Triệu Lệ Hoa đương nhiên càng yêu quý mấy đứa nhỏ, một phần vì đây là con của người bạn thân nhất của cô, về phần khác đây là cháu ngoại trai của chồng, bởi vì bọn cậu  xuất hiện mà khúc mắc của chồng cô rốt cục hóa giải. Cho dù là phương diện nào cô cũng rất vui.

Đã nhiều ngày cô trừ việc lên lớp, thời gian khác đều đặt trên người mấy đứa nhỏ, cùng các bé đi bệnh viện, mua quần áo giày dép cho đứa nhỏ, làm một ít đồ ăn dinh dưỡng. Sự cẩn thận chăm sóc đó làm Ngọc Khê nhị oa lại cảm giác được tình mẹ ấm áp, mà tam oa càng thích mợ luôn có thể làm các loại đồ ăn thơm ngon. Tuy rằng bé không biết ý nghĩa hai chữ này thế nào.

Trương Chí Huy rất để bụng chuyện bệnh tình tam oa, chuyên tham khảo một vài giáo sư quyền uy trong bệnh viện, tình huống thân thể tam oa là có thể làm phẫu thuật. Bởi vì có quan hệ với Trương Chí Huy, bệnh viện tổ chức các chuyên gia hội chẩn. Trải qua vài ngày thảo luận hơn nữa quan sát bệnh tình đứa nhỏ, xác định phương án phẫu thuật.

“Ngọc Khê, cháu yên tâm, Hồ giáo sư là bác sĩ giỏi nhất ở phương diện này, ông ấy đã thành công hoàn thành rất nhiều ca bệnh. Tình huống của tam oa tốt hơn nhiều đứa nhỏ khác, xác xuất phẫu thuật thành công rất lớn.” Ngày tam oa được đưa vào phòng phẫu thuật, Trương Chí Huy an ủi Ngọc Khê, nhưng Ngọc Khê không thể tỉnh táo lại. Cậu sợ đến tay chân lạnh lẽo, ngay cả nhị oa hai ngày nay cũng không nói gì. Tay nắm lấy Ngọc Khê tất cả đều là mồ hôi.

Tiểu gia hỏa giống như biết sắp làm phẫu thuật, lúc bị đẩy vào phòng phẫu  thuật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Khê, khi giường tiến về phía trước, ánh mắt bé luôn dõi theo Ngọc Khê. Bé không khóc, nhưng ánh mắt đó còn làm Ngọc Khê khó chịu hơn khóc.

Ngồi trên ghế lạnh như băng, sắc mặt Ngọc Khê tái nhợt, trừ việc nhìn chằm chằm ngọn đèn trước cửa kia, cậu không biết mình còn có thể làm gì. Cậu hi vọng đèn nhanh tắt, lại sợ nghe được tin tức không tốt. Trong lòng dày vò, cậu không còn hiểu được lời cậu ruột nói là gì nữa.

Nhìn cửa phòng mổ, Ngọc Khê lại nhớ tới lời mình nói với tam oa lúc trước, tiểu gia hỏa mấy ngày qua luôn phải theo bác sĩ làm các loại kiểm tra, có lẽ là nhìn ra cái gì, cứ ủ rũ nắm lấy tay cậu, Ngọc Khê nói với bé ‘chỉ cần để bác sĩ trị liệu một chút, về sau sẽ không cảm sốt còn không phải tiêm nữa’ tiểu gia hỏa vẫn sợ hãi, nhưng luôn không khóc, trước khi tiêu độc, bập bẹ nói với Ngọc Khê, ‘cậu nói, em ngủ một giấc liền ra, chờ ra ca ca phải đến ngay nha ca ca. Về sau không có bệnh. Ca ca không cần lo lắng, về sau được chơi cùng với nhị ca rồi. ’ thấy cậu rơi lệ còn nói ‘ tam oa nghe lời mà, ca ca không khóc. ’ đứa nhỏ này giống như bỗng chốc trưởng thành, trước kia nói chuyện chỉ bật được hai ba từ, mấy ngày nay nói chuyện cứ một câu một câu. Nghe lời đến người ta đau lòng. Cha mẹ qua đời, cậu như bị đạp xuống đất, nhưng vì hai đệ đệ, cậu lại đứng lên. Mà lúc này chỉ cần nghĩ đến tam oa có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu nghĩ mình sẽ không chịu nổi.

Ngọc Khê nghĩ đến đây nước mắt liền rơi, cậu rất sợ hãi, nếu phẫu thuật thất bại thì làm sao bây giờ. Từ khi bé được ba tháng tuổi đều do Ngọc Khê nuôi nấng, đi ị đi tiểu đều do tay cậu, sợ bé lạnh sợ bé nóng, ban đêm còn tỉnh lại ba bốn lần, chỉ sợ giường nguội làm đông lạnh, lên núi hái thổ sản mà trong lòng vẫn nhớ thương, sợ có cái gì sơ xuất.

Cảm giác trên tay run lẩy bẩy, cúi đầu vừa thấy, nhị oa cầm lấy tay cậu khóc từ lúc nào, Ngọc Khê lau nước mắt cho bé, “Đừng khóc, tam oa nhất định không có việc gì.” Nói xong ôm nhị oa, xoa nước mắt mình, tiếp tục nhìn đèn phòng phẫu thuật.

Trương Chí Huy và Triệu Lệ Hoa đều đứng một bên chờ, lời an ủi gì đều không nói được, chính bọn họ cũng khó chịu, hắn làm bác sĩ nhiều năm như vậy, nhìn thấy không biết bao nhiêu lần sinh ly tử biệt, nhưng đến phiên mình lại không kiềm chế nổi. Hắn rõ ràng biết Hồ giáo sư có năng lực, ông là một trong những người đứng đầu cả nước, xác xuất thành công ca phẫu thuật đạt tới 80%. Nhưng loại chuyện này, làm sao đảm bảo chắc chắn được. Chỉ cần đứa nhỏ chưa được đưa ra, tim hắn vẫn treo cao.

Tình cảm giữa mấy đứa nhỏ mấy ngày nay hắn đều thấy, ba người sống nương tựa lẫn nhau, Ngọc Khê làm ca ca quả thực làm được tất cả những việc cha mẹ có thể làm. Nhưng chính vì như vậy, càng làm cho người ta thương sót, hắn thấy mình làm cậu mà thật vô dụng, cái gì cũng không giúp được.

Trong phòng phẫu thuật Lâm Ngọc Hải đang chạy đua với tử thần, ngoài phòng phẫu thuật mọi người lo lắng đề phòng.

Gần ba giờ sau, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt. Ngọc Khê giật mình đứng lên, kém chút nữa đẩy ngã nhị oa cái phịch, nhưng chẳng có ai quản điều này, nhị oa đứng thẳng dùng sức nắm tay ca ca. Gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng mổ.

“Hồ giáo sư, tình hình thế nào?” Trương Chí Huy tiến lên hai bước, vội vàng hỏi bác sĩ vừa đi ra.

Hồ giáo sư tháo khẩu trang, cười nói, “Phẫu thuật rất thành công, tình hình đứa nhỏ rất tốt, đã đưa đến buồng diệt khuẩn, mọi người ——” không đợi Hồ giáo sư nói xong, chợt nghe oành một tiếng.

“Anh ——” nhị oa kêu lên. Ngọc Khê té xỉu.

Ngọc Khê chỉ cảm thấy trên người mình nóng như lửa đốt, nóng đến nỗi cậu bứt rứt, tiếp lại có cảm giác mát lạnh, một con rồng bạc du đãng trong thân thể cậu, ban đầu nó còn đi theo một con đường nhất định, đi tới đi lui nó dường như chưa thỏa mãn như thế, bắt đầu tìm kiếm con đường mới. Ngọc Khê thấy cơ thể mình giống như biến thành con rồng đó. Mọi ngăn cản phía trước không thể trở thành   chướng ngại của nó, cậu đi tới, muốn tìm hiểu hoàn cảnh mới mẻ này.

Bành —— dường như nghe thấy tiếng nổ mạnh, cậu đi đến một chỗ kỳ lạ, nơi đây rất lớn, cực rộng lớn, trong không gian tồn tại một loại khí có màu tím, khí màu tím ở trung tâm không gian, cậu bỗng lọt vào màn sương mù màu tím, a —— Ngọc Khê kém chút kêu lên, loại khí màu tím dường như muốn xé rách thân thể rồng bạc, cảm giác như lăng trì, nhưng cậu không cách nào tránh thoát, khí màu tím giống như muốn cắn nuốt cậu, cậu liều mạng giãy dụa, lại có càng ngày càng nhiều khí màu tím quấn quanh thân thể cậu. Dần dần đau đớn biến mất, con rồng bạc cũng biến mất, lưu lại một con rồng màu tím, nhưng nhỏ hơn rất nhiều.

Hóa thân thành rồng tím Ngọc Khê lại xuất phát tiếp, lần này cậu đi thuận lợi hơn nhiều, dường như chỉ cần đi đến, chướng ngại gì cũng biến mất. Cậu không biết mình chạy bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu, là ai vậy? Đúng rồi, không phải cậu đang ở ngoài phòng mổ sao? Đột nhiên nhớ ra mình sao lại thế này, mắt Ngọc Khê đột nhiên tối sầm. Tiếp theo thần thức quay về, nghe thấy tiếng kêu của nhị oa bên tai.

“Ừm, nhị oa sao vậy?” Mở to mắt, Ngọc Khê thấy nhị oa khẩn trương nhìn cậu.

“Anh, anh ngủ một ngày một đêm rồi.” Nhị oa thấy cậu tỉnh lại, cuối cùng mới yên tâm, tuy rằng cậu đã bảo cứ để ca ca ngủ nhiều, nhưng ca ca đã ngủ một ngày một đêm, nhị oa có chút sợ hãi, cho nên mới đánh thức ca ca.

“Anh đã ngủ lâu vậy à?” Ngọc Khê ngồi dậy, “Tam oa thế nào?” Ngọc Khê định xuống đất, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, sao cậu lại cảm giác căn phòng này ồn ào thế, tiếp Ngọc Khê cảm giác được ngũ cảm của mình dường như tăng cường, thân thể nhẹ bổng, đi giày, đứng lên, xương cốt kêu cách cách một trận, thoải mái đến mức cậu muốn kêu lên.

“Anh sao anh lợi hại vậy, thân thể kêu vang thế? Hay quá.” Nhị oa thấy rất thú vị.

“Anh cũng không biết.” Ngoài miệng nói như vậy, Ngọc Khê cảm giác thân thể có biến hóa, cậu hình như lại đột phá, nhưng có chút khác biệt với trong sách viết, chân khí trong cơ thể cậu dĩ nhiên lại là màu tím.

Lắc lắc đầu, trước buông chuyện này xuống, “Tam oa hiện tại thế nào?”

“Lúc trước tỉnh một lần nhưng không biết cái gì, bác sĩ nói đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, có điều phải ở buồng vô khuẩn ba ngày. Tối nay có thể thanh tỉnh.” Nhị oa lặp lại lời bác sĩ nói một lần. Bé nhớ rất rành mạch nha.

“Ừ, anh đi qua nhìn xem.”

Hai người ra phòng bệnh, nhị oa và Ngọc Khê hai người đến buồng vô khuẩn, ngoài cửa Trương Chí Huy đang nói gì đó với y tá trưởng.

“Cậu, tam oa thế nào rồi ạ?”

“Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Một lúc nữa là tỉnh lại, còn cháu thế nào? Té xỉu làm cậu sợ quá.”

“Cháu không sao, chắc quá khẩn trương.” Cậu hiện tại ngẫm lại vài ngày nay, vì chuyện của tam oa, cậu luôn phải đè nén, đột nhiên nghe nói phẫu thuật thành công, trong lòng buông lỏng, ngay cả tu hành cũng tăng lên một bước, mạnh hơn một chút, thế nên cậu mới ngất đi thôi.

“Cháu đi ăn một chút gì đi, mợ nấu cho cháu bát canh, còn đang để ở văn phòng cậu.”

“Cháu muốn đến thăm tam oa trước, chưa thấy đói ạ.”

Trương Chí Huy có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn lý giải được tâm tình Ngọc Khê, quay đầu nói với y tá trưởng, “Xem có thể cho nó vào thăm được không.”

Y tá trưởng gật đầu “Nhưng phải tiêu độc toàn diện.” Y tá trưởng biết tiểu bất điểm trong kia trên cơ bản chính là do đứa nhỏ lớn hơn này nuôi lớn, đứa nhỏ này lo lắng quá mà té xỉu. Cô tất nhiên sẽ không ngăn cản.

“Nhị oa em trước đợi với cậu, anh đi thăm tam oa.”

“Vâng, ca anh đi đi, tam oa thật đáng thương.” Nhị oa lòng có lưu luyến, bé tuy chưa được vào, nhưng xuyên qua tấm thủy tinh thật lớn nhìn tam oa, bé cũng thấy khó chịu.

Ngọc Khê gật đầu đi theo y tá trưởng. Sợ mang bệnh khuẩn nên Ngọc Khê tiêu độc toàn diện còn thay đổi quần áo, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đi theo y tá trưởng vào buồng vô khuẩn, Ngọc Khê rốt cục gặp được tam oa, chỉ liếc mắt thôi mà nước mắt suýt nữa chảy xuống, lúc này trên người tam oa có rất nhiều ống dẫn to nhỏ, tóc cạo sạch sẽ, trụi lủi, chỉ một ngày một đêm mà gầy đi nhiều, sợ bé tỉnh lại rồi nhúc nhích, trên người bé dùng mảnh vải quấn lại, nhìn bé như vậy Ngọc Khê rất đau lòng, hận mình không thể thừa nhận thay bé.

Cẩn thận sờ bàn tay nhỏ bé của tam oa, có chút lạnh, đột nhiên chân tam oa giật giật, tiếp Ngọc Khê nhìn thấy tam oa mở mắt, ban đầu có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh, nhìn thấy Ngọc Khê vậy mà nhận ra được, tiểu gia hỏa méo méo miệng muốn khóc, nhưng trong miệng ngậm ống dẫn, không khóc được.

“Ngoan, tam oa lợi hại nhất, tam oa là em bé kiên cường, tam oa là niềm kiêu ngạo nhất của ca ca.”

Tiểu gia hỏa giống như muốn nhếch miệng cười một chút, nhưng miệng vẫn không cười được.

Ngọc Khê ngồi cạnh tam oa một hồi, rất nhanh sau đó tiểu gia hỏa lại ngủ.

“Hiện giờ thuốc tê trên người bé còn chưa hết, không có cảm giác đau đớn, ngày mai sẽ khó chịu.” Y tá trưởng nói với Ngọc Khê.

“Cháu có thể ở cùng bé không?”

Y tá trưởng gật đầu đồng ý, khoảng thời gian này là khó khăn nhất. Cho dù là đứa nhỏ hay là người lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro