Chương 1: Lâm cửu phái Nga Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tướng mạo ta bình thường, võ công bình thường, duy nhất không bình thường chính là ta có một cái không giống với thế giới này, ta là linh hồn xuyên qua.

Ta là một người bình thường ở thế kỷ 21, nhớ rõ ngày đó mẹ bảo ta đi xem mắt, sau khi thấy một người con trai ở sau vườn rau, ta dứt khoát đem bản tính phô bày. Mẹ tức giận cực điểm đuổi ta ra khỏi nhà, không còn cách nào ta đành bất đắc dĩ chạy đến xem nhóm các ông bà cụ đánh Thái Cực quyền để giết thời gian, đột nhiên một quả bóng rổ bay tới, ta né tránh không kịp, lập tức hôn mê. Khi tỉnh lại, đã đến nơi này, thành Lâm Cửu ba tuổi.

Ta cứ như vậy bị một quả bóng rổ nện vào, không biết là ta rất ngốc nghếch, hay là gân cốt Lâm Cửu quá kém, học võ quả thực giống như sên bò.

Lúc đầu sư phó còn rất kiên nhẫn, sau lại dứt khoát chẳng muốn để ý đến ta. Ta biết tại thế giới võ thuật này, bản thân không có võ nghệ rất khó sinh tồn.

Ta cũng rất muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng mà học võ công, chẳng những phải gian khổ luyện tập mà phần lớn còn do tư chất quyết định.

Thời điểm các sư tỷ luyện võ, ta liền vùi mình trong Tàng Thư các cùng sư phó.
Sư phó là một người học rộng tài cao, rất nhiều sách trong Tàng Thư các đều do nàng tự mình chú thích.

Đối với một số sự vật nàng rất sắc bén, làm cho ta, người tới từ thế kỷ 21, cũng không nhịn được líu lưỡi không nói nên lời. Khi ta 5 tuổi, sư phó cho ta một ít sách thuốc, nàng vuốt đầu ta, nói.

"Tiểu Cửu, võ công của ngươi không giỏi, đi học y thuật đi, để cho bản thân có một chút y thuật."

Sư phó ở trong mắt người ngoài, độc ác vô tình, đối với các đệ tử lại rất ôn nhu, nhân từ.

Ở chung cùng nàng mấy năm nay, ta sớm đã quên, trong Ỷ Thiên, sách đối với nàng rất có giá trị.

"Là sách thuốc của Hoàng Dược Sư?" Ta tiếp nhận sách thuốc thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.

Sư phó vuốt đầu ta cười cười.

"Đây đều là sách thuốc khó tìm trong thiên hạ do sư tổ cất giấu kỹ, phải cố gắng." Nói xong cũng rời khỏi.

Trong tất cả tác phẩm của Kim Dung, người ta sùng bái nhất chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư. Hôm nay có thể có được trọn bộ sách thuốc của hắn, ta cảm thấy những ngày vô vị này, cũng đột nhiên tràn ngập bảy sắc minh quang.

Từ ngày đó thì ta bắt đầu chậm rãi gian khổ học y.

Gặp vấn đề không hiểu, sư phó sẽ giải đáp cho ta. Ta đây mới biết được hóa ra sư phó cũng biết y lý nha, khi ta hỏi nàng thì nàng chỉ cười sờ sờ đầu ta, giọng điệu ngân nga mà sâu xa. "Đây đã là chuyện từ rất lâu rồi." Sau đó lâm vào trầm tư.

Quá trình học tập, rất buồn rầu lại vui vẻ Tuy rằng cũng hâm mộ tư thế múa kiếm oai hùng của các sư tỷ sư muội, nhưng mỗi khi nghĩ đến phải ngồi chồm hổm đứng tấn nhàm chán không thôi ta liền đau đầu.

Nhiều năm trôi qua, học được một chút y thuật, nhưng võ công thì không bằng cả một đệ tử trên danh nghĩa của Nga Mi. Đối với việc này sư phó cũng chỉ vuốt đầu ta, lắc đầu thở dài, không bao giờ bắt buộc ta luyện võ nữa. Hoàng Dược Sư đối với dược lý rất cao thâm, trong sách đều có lưu bút ký chú thích của hắn, nên ta xem cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Sư phó không có hỏi qua ta kết quả học tập, chẳng qua là kêu các sư tỷ kiếm cho ta một ít dược liệu cần thiết, từ đó trong toàn bộ Nga Mi bao phủ một loạt các vị thuốc.

Khi các sư tỷ oán giận, thì lúc nào ta cũng cười cười xin lỗi, sau đó nói một câu làm cho các sư tỷ hộc máu.

"Đây là giai đoạn thần y cần phải trải qua."

Những ngày ở đây bất tri bất giác trải qua, đến khi Đinh sư tỷ mang đến tin tức của Kỷ sư tỷ. Nhìn mặt mày sư phó âm trầm đáng sợ, ta mới giật mình biết nội dung vở kịch thật sự bắt đầu rồi. Ít ngày sau, sư phó để ta lại Nga Mi, ta không yên tâm bất an chờ đợi tin tức đã sớm biết được kia.

Một tháng sau, sư phó đã trở lại, vẻ mặt đau xót.

Vừa trở lại nàng đã nhốt chính mình trong phòng, mãi đến ba ngày sau mới đi ra. Sau này ta cảm thấy sư phó thay đổi, khí tức trên thân càng thêm lạnh lùng. Đinh sư tỷ nói, Kỷ sư tỷ đã chết, lúc nàng nói lời này, trong giọng nói mang theo một tia hận ý. Ở Nga Mi ngoại trừ sư phó, Kỷ sư tỷ là người đối tốt với ta nhất, tính tình của nàng rất ôn hòa, luôn ôm ta theo kể cho một ít chuyện lý thú trên giang hồ. Ánh mắt của nàng rất giống sư phó, ngân nga, quật cường, một đôi mắt thản nhiên mà ưu sầu.

Khi đọc qua quyển sách này cùng bạn học, điểm sáng lớn nhất của quyển sách này chính là tiêu phù chi luyến. Ta cũng không chấp nhận, thứ tình cảm phù dung sớm nở tối tàn, dùng một đời để đổi, có đáng giá không? Có lẽ đáp án này chỉ có Kỷ Hiểu Phù có thể đáp, có lẽ nàng đã có rồi.

Không quá bao lâu, Chu Chỉ Nhược đến đây, đó là một đứa nhỏ rất đẹp, ánh mắt lại lạnh nhạt xa cách. Tư chất của nàng rất tốt, sư phó thu nhận nàng làm đệ tử cuối cùng.

Nghe nói sư phó rất thích nàng, nghe nói Đinh sư tỷ đặc biệt không vừa ý nàng, nghe nói. . . . . .

Ta bắt đầu dùng một ít động vật nhỏ làm thí nghiệm ở phía sau núi, các sư tỷ thấy vậy, cách ba hay năm ngày lại đem đến một con thỏ bị trọng thương hay một con khỉ đang hấp hối gì đấy cho ta thí nghiệm.

Thời gian sau, ta bắt đầu xuống dưới chân núi làm nghề y, trị bệnh giúp một vài người dân đói khổ. Phạm vi ta làm nghề y từ từ càng ngày càng xa, thời gian xuống núi cũng càng ngày càng nhiều. Thấy tình cảnh dưới chân núi, rốt cục ta đã hiểu được nghĩa của câu "Thà làm chó thời bình, không muốn làm người thời loạn" Trước kia ta cho là mình đủ vất vả, đủ gian nan. Hiện giờ mới biết được, mình thật là đang ở trong phúc không biết phúc. Tổ chim bị phá há lại còn trứng, nhìn đến những người đó đau khổ giãy dụa nhưng cuối cùng cũng không tránh được cái thời đại bi ai này, ta cảm nhận được làm một thầy thuốc là bất lực cỡ nào.

"Tiểu Cửu, đến đây" Nhìn thấy ta, đại nương cao hứng đi ra nghênh đón.

"Dạ, đại thúc thế nào rồi?" Ta quen thuộc theo đại nương vào bên trong phòng.

"Mấy ngày này tốt hơn nhiều, có thể ăn vài thứ." Đại nương có vẻ rất vui vẻ.

Đây là đôi vợ chồng mấy ngày hôm trước ta gặp được khi trở về núi, lúc ấy quân Nguyên đến trong thôn cướp đoạt, đại thúc bởi vì phản kháng mà bị đánh hấp hối, trùng hợp ta đi qua, liền cứu đại thúc một mạng. Lúc ấy bởi vì phải quay về Nga Mi, trên người không mang nhiều viên thuốc lắm, dược liệu cũng không đủ, sau khi tánh mạng đại thúc thoát khỏi nguy hiểm, ta liền trở về núi. Ở trên núi chế một vài viên thuốc, lấy theo một ít dược liệu cần dùng, đã đi xuống núi. Sau khi ta kiểm tra thương thế đại thúc rồi, không có gì đáng ngại, giúp đại thúc uống vài viên thuốc, bôi chút thuốc mỡ, để lại năm ngày dược liệu, dặn đại nương một ít công việc cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân, rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro