Chương 24 : Cửu Âm Bạch Cốt Trảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào lúc nửa đêm, Dương Tiểu Yến phát sốt, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, trán đầy mồ hôi, miệng lẩm nhẩm không biết đang nói cái gì. Hai tỳ nữ sợ đến mức không biết làm gì chỉ có thể đứng một bên.

Mạc Thanh Cốc vội truyền chân khí cho nàng, chốc lát sau, hô hấp của Dương Tiểu Yến ổn định hơn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mạch tượng của nàng rất kỳ quái, mạnh yếu không giống như người thường, lại nhìn nàng, hô hấp vẫn ổn định. Từ khi học y đến giờ ta chưa từng thấy qua loại mạch tượng như vậy.

"Nàng làm sao vậy?" Ta hỏi tỳ nữ đứng một bên.

"Là bệnh cũ, từ nhỏ tim phổi tiểu thư bị hao tổn, chịu không nổi kích thích." Một tỳ nữ khá lớn tuổi nói. "Đều tại chúng ta không chăm sóc tiểu thư tốt."

Ta nắm tay nàng lên bắt mạch một lần nữa, quả nhiên. Hình như là trời sinh, dùng từ ngữ hiện đại mà nói đây là bệnh tim bẩm sinh, trái tim và phổi của nàng hình như có vài chỗ thiếu hụt. Ngày hôm qua gặp mưa, hơn nữa kích động quá độ, dẫn tới bệnh cũ tái phát. Hơn nữa chân khí của nàng thuộc hệ âm, hình như từ nhỏ đã luyện tập công phu chí âm chí hàn.

Ta hỏi. "Bệnh này có thường tái phát không?" Nhìn vẻ mặt các nàng đều có cảm giác hoảng hốt, hình như hoàn toàn không có dự kiến.

"Không có, đã hơn năm năm nay tiểu thư không có phát bệnh." Một tỳ nữ khác trả lời.

Lần này bệnh cũ của Dương Tiểu Yến tái phát mạnh mẽ, nghe tỳ nữ của nàng nói, cần mau chóng đưa nàng trở về giường hàn băng mới có thể cứu được nàng. Mà Ân Ly bên này là không thể trì hoãn nữa rồi, hiện nay tính tình Chu Chỉ Nhược thế nào ta không cách nào đoán được, cho nên phải đuổi theo càng sớm càng tốt. Cho nên ta cùng Mạc Thanh Cốc phải chia ra hai đường, hắn hộ tống Dương Tiểu Yến trở về, ta một mình đuổi theo Chu Chỉ Nhược lên núi Nga Mi.

Lúc chia tay, Mạc Thanh Cốc liền lôi kéo ta dặn dò một hồi điệu bộ tràn đầy lo lắng, cuối cùng hắn cũng không yên tâm nên nói với Dương Tiểu Yến cho một trong hai tỳ nữ đi theo hộ tống ta mới yên tâm được.

Đối với an bài của hắn, ta vui vẻ nhận. Ta biết hắn lo lắng cho ta, bấy giờ hắn cũng rất khó xử. Ta cũng biết hắn thực áy náy đối với Dương Tiểu Yến, thực tự trách, mà hơn nữa Dương Tiểu Yến còn có ân cứu mạng đối với hắn. Về tình về lý hắn đều nên hộ tống Dương Tiểu Yến trở về, chỉ là trước khi chia tay, ánh mắt không khỏi đỏ lên.

"Ta không sao, hình như ngươi đã quên ta cũng là một đệ tử của Nga Mi." Ta cố gắng nuốt chua xót của trái tim xuống, cười cười.

Mạc Thanh Cốc yên lặng nhìn ta, hồi lâu mới nói. "Ngươi cố gắng bảo trọng, ta sẽ mau chóng trở về." Nói xong, vô cùng thân thiết sờ sờ đầu ta.

"Được" Ta gật đầu, ta xoay người cực kỳ nhanh, không cho hắn nhìn thấy khóe mắt ta ướt át. Ta cố gắng không quay đầu lại, từng bước một thẳng người đi xa. Ta không muốn nhìn bóng lưng của hắn rời đi. Ta cố xây dựng nên một bức tường trong tim mình, không muốn quay lại để làm sụp đổ nó.

Tỳ nữ đi theo ta gọi là Tiểu Hồng, một cái tên thực tục khí, thực thông dụng. Ở chung lâu ta cũng phát hiện cô bé này là một người không có tâm cơ, thậm chí có một chút giống như cô nương tùy tiện. So sánh với lúc trước trầm mặc ít lời thì bây giờ giống như hai người khác nhau vậy.

********************

Đỉnh núi Nga Mi, phái Nga Mi trụ tại đỉnh núi cao nhất của núi này.

Trong thời gian đầu, gió thoảng qua như một bài thơ, người không biết đi nơi nào, mùa xuân hoa đào nở rộ đùa vui với gió xuân. (Cái này hơi tối nghĩa, ta cũng không hiểu, hj) (Kim đính y cựu, chích thị na ta ngã quyến niệm đích nhân, khước đô bất tại liễu. Ngã dĩ vi tự kỷ bất hội tái hồi giá lí, một tưởng đáo tài giá yêu đoản thì gian tựu hựu hồi)

Kim đỉnh vẫn như trước, nơi này chính là nơi ta nhớ nhung cố nhân, nhưng cảnh còn mà người đã mất. Ta cho là mình sẽ không trở về nơi này nữa, không nghĩ tới mới thời gian ngắn như vậy ta liền quay trở lại. Hơn nữa lần này, chỉ sợ có thể đối địch cùng Nga Mi.

"Đây là núi Nga Mi sao? Thật cao!" Tiểu Hồng ở một bên cảm thán.

"Ngươi chưa từng tới sao?" Ta hỏi.

"Không có, chúng ta rất ít ra ngoài." Tiểu Hồng chép chép miệng, đúng là vẫn còn là đứa bé.

Chúng ta đi đến một nửa thì bị ngăn cản. Chu Chỉ Nhược mang theo một đám đệ tử Nga Mi, chặn đường đi của ta. Nàng cười nói. "Lâm sư tỷ, đã lâu không gặp."

Ta hành lễ. "Lâm Cửu bái kiến Chu chưởng môn." Không biết Đinh Mẫn Quân còn ở đây nữa không.

"Lâm sư tỷ đại giá quang lâm, không biết có việc gì không?" Lông mày Chu Chỉ Nhược thoáng giương lên, hỏi.

"Ngày ấy Chu chưởng môn mang Ân Ly đi, đúng lúc nàng là bệnh nhân của ta, cho nên ta mới tới nhìn nàng một chút." Ta châm chước dùng từ.

"Chỉ Nhược còn tưởng rằng Lâm sư tỷ nhớ thương ta mà đến chứ."

"Ha ha, đó cũng là một lý do ta trở về đây." Ta nói xong rồi cười.

"Lâm sư tỷ muốn cứu Ân Ly cũng không phải không thể." Chu Chỉ Nhược ôn nhu nói. Có chuyện tốt như vậy sao? Ta nhướng lông mày đợi nàng nói câu tiếp theo. Nhưng nàng không có nói tiếp, chỉ là vung tay áo một cái. "Lâm sư tỷ, xin mời." Ta cười khổ, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, Tiểu Hồng thấy thế cũng cảnh giác theo ở bên cạnh ta.

Bài trí bên trong không có gì thay đổi, ta được an bài ở phòng trước kia ta ở, ta thật bất ngờ, gian phòng này vẫn được lưu giữ lại, ta thật cảm động. Ăn xong cơm chiều, Chu Chỉ Nhược không có động tĩnh gì như cũ, ta có chút đứng ngồi không yên.

Tới buổi tối Đinh Mẫn Quân đẩy cửa bước vào, nàng thay đổi rất nhiều, ta gần như không nhận ra. Khuôn mặt ngày xưa giờ không thấy tung tích, thay vào đó là một khuôn mặt đầy nét ưu sầu. Nàng tiều tụy rất nhiều, làn da cũng xanh xao, khóe mắt có chút nếp nhăn. Ánh mắt ảm đạm, không chút ánh sáng.

"Đinh sư tỷ, ngươi. . . . . ." Ta vừa mở miệng đã bị nàng cắt ngang, nàng vội vàng thúc giục ta. "Ngươi đi mau."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ta hỏi.

"Ngươi đừng quản, tóm lại, ngươi đi mau đi." Đinh Mẫn Quân nóng nảy, dùng sức đẩy ta ra ngoài cửa.

"Đinh sư tỷ, làm sao ngươi có thể đuổi khách quý của ta đi như vậy?" Cửa nặng nề bị đẩy ra, Chu Chỉ Nhược nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén quét về phía Đinh Mẫn Quân.

Đinh Mẫn Quân cắn răng, tay nàng lôi kéo ta đau nhức.

"Chu chưởng môn, ngươi hiểu lầm, là ta. . . . . ." Ta vội giải thích, thấy Chu Chỉ Nhược như vậy, làm ta cũng có vài phần lo sợ.

Đinh Mẫn Quân mạnh dạn tiến lên, với bộ dạng bất chấp giá nào, loại biểu tình đã lâu không thấy xuất hiện trên khuôn mặt nàng. "Họ Chu, đừng tưởng rằng ngươi là chưởng môn có thể muốn làm gì thì làm."

Chu Chỉ Nhược hừ lạnh. "Hừ, Đinh Mẫn Quân, ta sớm biết rằng ngươi sẽ đối với ta không phục."

"Đúng, ta là không phục." Đinh Mẫn Quân lớn tiếng nói. Rút kiếm bên hông ra, chỉ vào Chu Chỉ Nhược, "Hừ, ngươi có bao giờ tin tưởng qua ta, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi." Ta nhìn ra được Đinh Mẫn Quân rất hận Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược cười lạnh. "Lợi dụng ngươi? Hừ, ngươi có giá trị để ta lợi dụng sao?"

Đinh Mẫn Quân giận dữ, giơ kiếm đâm tới, thân hình Chu Chỉ Nhược chợt lóe, quay người vươn tay ra, bả vai Đinh Mẫn Quân xuất hiện một mảnh màu đỏ."Đinh sư tỷ!" Ta vội tiến lên. Lúc này nghe được tiếng thét kinh hãi của Tiểu Hồng. "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?"

Ta cảm giác được nhiệt độ không khí trong phòng thoáng chốc đã hạ xuống O độ, Chu Chỉ Nhược chuyển hướng Tiểu Hồng, trong mắt dày đặc sát khí. "Kiến thức không sai, có thể nhận được đây là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo." Ngược lại lạnh lùng nói. "Nói! Ngươi là ai? Từ đâu mà biết được?"

Ta xé một mảnh vải áo ngoài xuống, băng bó kỹ giúp Đinh Mẫn Quân, bị thương không sâu, xem ra Chu Chỉ Nhược xuống tay có chút lưu tình. Không thấy Tiểu Hồng trả lời, Chu Chỉ Nhược giận tím mặt, hai tay thành trảo hướng Tiểu Hồng chộp tới. "Hôm nay ta đây cho ngươi nếm thử tư vị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo."

Động tác quá nhanh, ta căn bản không kịp thấy rõ. Chỉ thấy bóng người kia biến thành một đoàn, ước chừng chỉ khoảng 10 giây, phịch một tiếng, Tiểu Hồng ngã xuống, ôm ngực, khóe miệng chảy máu. Ta vội chạy qua, nàng nhìn thấy ta lắc đầu, ta hoảng hốt nắm cổ tay của nàng lên, tâm mạch của nàng bị chặt đứt toàn bộ.

"Wow" Một tiếng, một búng máu phun ra, tiếp theo ngã trên mặt đất không còn tỉnh lại.

Trong đầu ta trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều xoay tròn. Lâu như vậy, ta vẫn không có cách nào quen với thế giới này, đó rõ ràng là một sinh mệnh, cứ như vậy, nói không có sẽ không có.

"Rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì, ngươi nói đi." Ta đứng lên nhìn Chu Chỉ Nhược, vô lực, thực vô lực, đây là cảm giác hiện tại của ta.

"Lâm sư tỷ, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi truyền hết công lực trên người cho ta là được . . . ."

"Không được!" Đinh Mẫn Quân lớn tiếng cắt đứt. "Chu Chỉ Nhược ngươi tại sao lại đem chủ ý đó lên người của đệ tử phái ta, ngươi. . . . . . Ngươi quá độc ác."

"Hừ, ta cũng là làm theo nguyện vọng của sư phó thôi. . . . . ." Lại một lần nữa bị Đinh Mẫn Quân chặn lại. "Câm mồm, ngươi còn dám nhắc tới sư phó."

Giọng nói của Chu Chỉ Nhược cũng giương cao "Có gì không dám? Ta toàn tâm toàn ý để làm Nga Mi vinh dự, ta làm như vậy, hoàn toàn là vì nguyện vọng của sư phó. Sư phó từng nói qua, vì đạt được mục đích thì không nên từ thủ đoạn nào. Đinh sư tỷ, đây không cũng là tôn chỉ làm việc của ngươi sao?"

Đinh Mẫn Quân bị nói tới á khẩu không trả lời được, ngón tay chỉ Chu Chỉ Nhược lắp bắp nói. "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi già mồm át lẽ phải!"

"Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải thả Ân Ly trước." Không phải chỉ là công lực sao, dù sao đây cũng không phải của ta. Huống chi, hiện tại chỉ sợ ta cũng không có quyền chọn lựa. Bằng vào ta, cho dù cộng thêm 3 Đinh Mẫn Quân nữa, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Chu Chỉ Nhược. Cùng với vùng vẫy mà chết, không bằng chủ động hợp tác. Sư phó nói, ta không bết bảo vệ mình, kỳ thật nàng nói sai rồi, kỳ thật ta đều thực giỏi về bảo vệ mình. Bất kể là tình cảm, hay là những thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro